Chương 89: Lo lắng
It's me Forever Young
20/04/2024
Khi ra đến cổng ngoài Bình An lập tức gọi điện cho Anh Tuân, khoảng 30
phút sau cậu ấy đã chạy xe đến. Nhìn thấy khuôn mặt thắc mắc của Ngân Hà cậu ấy liền nói.
“Chị yên tâm, lúc chị vừa đi thì người trông trẻ đến, em đã cẩn thận bàn giao cho chị ấy rồi. Chị ấy là người nhà của mẹ em bé, lại đã từng chăm 2 con nhỏ nên sẽ biết cách”
Nghe vậy Ngân Hà tạm thời yên tâm. Giờ trong cô lại đang có một nỗi lo khác, thậm chí còn lớn hơn.
Nhìn thấy gương mặt của Ngân Hà Bình An không hỏi, chỉ khẽ nắm bàn tay cô. Đương nhiên anh sẽ không hoàn toàn hiểu được nỗi lòng cô. Cô cũng đang nghĩ có nên nói gì đó với anh. Nhưng nghĩ mãi rồi lại thôi. Chắc anh chỉ đang cho rằng cô ngại ngùng.
Khi xe vừa trở lại viện cũng đã 11 giờ trưa. Đám cưới đã tan. Bao nhiêu đồ đạc phục vụ đám cưới đã được thu dọn hết. Khách khứa đương nhiên đã ra về nhưng trong nhà ăn vẫn tiếng người rộn rã. Những người phục vụ, những nhân viên bệnh viện và trường học chắc chắn đang tổ chức bữa cơm thân mật mừng đám cưới đã diễn ra êm xuôi, trọn vẹn.
Ngân Hà ngập ngừng bước sau lưng Bình An. Nơi này vốn quen thuộc, những con người trong kia vốn quen thuộc mà sao giờ cô thấy xa lạ và lo lắng quá. Bình An đương nhiên không định giấu cô đi rồi. Anh ấy đương nhiên sẽ khoe với cả thế giới họ đang yêu nhau. Nhưng còn cô, họ đã rất yêu quý và chấp nhận cô với tư cách tình nguyện viên, là cô giáo Ngân Hà của trường học, liệu họ có chấp nhận cô với tư cách người yêu của anh? Dù gì anh cũng chính là người thừa kế chính thức của Jezz, hiểu một cách nào đó anh chính là người chủ tương lai nơi này!
“Có chuyện gì sao?”. Bình An dừng chân bên bậc cửa.
“Chuyện chúng mình… có nhất thiết phải để mọi người biết?”
“Sao? Em vẫn muốn hẹn hò bí mật?”. Bình An nghiêm mặt.
Nhìn thái độ Bình An Ngân Hà đỏ mặt. Cô vẫn còn nhớ lời đề nghị khi hai người mới hẹn hò. Rằng phải giữ mối quan hệ bí mật. Rằng sẽ tôn trọng cuộc sống của nhau, sẽ chia tay nhau bất cứ khi nào người còn lại tìm thấy tình yêu khác. Những chuyện xảy ra đã chứng mình lời đề nghị đó rõ ràng là lời vô trách nhiệm, là những lời bất cẩn, vô tâm. Bao nhiêu hiểu lầm xảy ra không phải chính từ lời đề nghị đó mà ra?
“Em sợ!”.Ngân Hà rụt bàn tay lại từ bàn tay anh.
“Vì sao lại sợ? Không phải giờ đã có anh sao?”. Bình An đổi giọng dịu dàng cứ như anh có thể sẵn sàng gánh vác cả thế giới thay cô.
Rồi không để Ngân Hà nghĩ nhiều anh lập tức cầm bàn tay cô kéo mạnh theo mình. Có phải anh đã quá nóng lòng với những chuyện này không?
Khi cửa mở ra cũng là lúc Ngân Hà thấy bản thân đối diện với hàng chục ánh mắt. Tất cả hình như vừa ngừng uống, cơ miệng trên khuôn mặt hình như đang đóng băng.
“Bình An!”
“Cô Ngân Hà!”
“…”
“Cô tưởng cháu đã lên máy bay?”. Cô Lâm lên tiếng phá tan sự ngỡ ngàng.
“Sao cô lại về cùng Bình An?”
Chưa kịp trả lời, tất cả lại ngỡ ngàng nhìn nơi bàn tay Bình An đang nắm chặt tay cô. Viện trưởng Đình Mạnh và Thu Thủy ngồi chính giữa bàn ăn cũng không thể rời mắt, khóe miệng mở đầy ngạc nhiên, cạnh hai người chính là người đàn ông tóc xoăn dài và nước da bánh mật, người trong khung hình cưới hôm kia Ngân Hà đã thấy.
Bình An dường như phớt lờ tất cả, anh nắm tay Ngân Hà kéo tiến về phía chính giữa. Cũng như những lần trước đó, cô líu díu chạy theo bước chân anh rất dài. Lòng đầy ngổn ngang.
“Xin giới thiệu với chủ tịch cô gái mà tôi yêu!”.
Viện trưởng Đình Mạnh vẫn đóng băng trên ghế, mắt nhìn Bình An sau đó nhìn sang Ngân Hà
“Sao có thể, hai người….?”. Thu Thủy há hốc mồm, lớp son phấn dày bự trên mặt cũng không giấu được nét giận dữ.
“Phải, chúng tôi đã yêu nhau một thời gian, hôm nay tôi muốn chính thức thông báo mọi người điều đó”. Bình An vẫn giữ bình tĩnh trong giọng nói. Nhưng Ngân Hà biết anh biết áp lực của một người khi trở thành bạn gái của người đứng đầu một tập đoàn kinh tế lớn. Dù có vẻ Bình An đang thể hiện ra rằng anh sẽ chính là người quyết định cuộc sống của mình, nhưng Ngân Hà biết ẩn sâu trong anh vẫn ý thức được trách nhiệm của bản thân với Jezz, ý thức được trách nhiệm của mình đối với sự kỳ vọng của viện trưởng- chủ tịch Đình Mạnh. Hơn hết thảy, anh muốn nhận được sự chúc phúc của ông ấy!
Im lặng trong phút chốc, rồi bỗng một tiếng vỗ tay vang lên. Rồi theo đó là hàng loạt tiếng vỗ tay khác. Trái tim Ngân Hà dường như cũng hối hả, cuống quýt theo tiếng vỗ tay đó. Thật sự cô bao giờ cũng sợ cảm giác làm trung tâm của tất cả.
“Đã quay lại rồi thì ngồi xuống cùng ăn đi!”.
Tiếng nói cất lên khiến cho Ngân Hà thêm phần lo lắng, nhưng không thể phủ nhận rằng câu nói ấy khiến cô bớt ngượng ngùng. Ông ấy nghĩ sao? Ông ấy có thái độ thế nào trước những chuyện này? Giả sử lúc nãy trước mặt mọi người ông ấy lên tiếng phản đối hoặc trách mắng Bình An thì cô biết phải làm gì? Giờ chính là ông ấy đang giữ thể diện cho cả Bình An và cô. Nhưng có một điều Ngân Hà của hiện tại không thật sự hiểu, đối với Bình An mà nói tất cả mọi thứ trên đời đều không thể sánh bằng cô. Giả sử viện trưởng Đình Mạnh phản đối, giả sử ông ấy bắt anh phải chọn giữa cô và Jezz anh chắc chắn sẽ bỏ lại tất cả mà dắt cô rời khỏi nơi này. Có lẽ viện trưởng quá hiểu Bình An và có lẽ ông ấy không muốn mất đi người mà từ lâu ông đã coi là con này nến ông đã chọn cách cư xử như vậy. Ngân Hà đỏ mặt nhìn viện trưởng, thật sự cô không thể nhìn ra điều gì trên khuôn mặt của người đàn ông đã quá trải đời kia. Nhưng chắc chắn có một người không vui. Thu Thủy ngồi bên cạnh mặt đỏ ửng nhưng không dám ra mặt phản đối. Chắc vì hôm nay cô ấy là cô dâu. Chắc vì hôm nay bên cạnh cô ấy là chồng của cô ấy và ngồi kế bên là bố của cô ấy, người mà cô ấy dành cả cuộc đời tìm cách để chứng tỏ cho thấy sự trưởng thành của mình.
Bình An nắm lấy tay Ngân Hà, kéo cô vào một góc bàn trống. Khi cô ngồi xuống còn ân cần kéo ghế cho cô.
“Thật là không thể ngờ. Chúc mừng Ngân Hà, hai người thật đẹp đôi lắm!”. Y tá Mai Hương quay sang nói với cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
“Chân cô sao vậy? Tôi thấy cô đi không bình thường”. Y tá Vân đã về từ bao giờ, lo lắng hỏi Ngân Hà.
“Chỉ là tôi không cẩn thận nên bị ngã thôi. Vết thương nhỏ nên không cần lo”
“Đã sát trùng và bôi thuốc chưa? Vết thương nhỏ không được chăm sóc đúng cách và kịp thời sẽ thành vết thương lớn đó!”. Khuôn mặt y tá Vân vẫn đầy lo lắng.
“Không sao, tôi đã sát trùng và bôi thuốc rồi!”. Ngân Hà không muốn mọi người chú ý, thầm thì vào tai y tá Vân.
Không khí bữa tiệc náo nhiệt. Sau những phút đầu mọi người quan tâm đến Bình An và cô, dần sau đó câu chuyện đã lại chuyển sang cô dâu chú rể. Ngân Hà thở phào trong lòng, lặng lẽ ngồi ăn bên cạnh Bình An.
Sau bữa tiệc mọi người ở lại cùng nhau dọn dẹp. Vì Ngân Hà chân còn đau, hơn nữa còn đang bên người yêu nên mọi người cũng tinh ý bắt cô về phòng nghỉ ngơi. Bình An thì bận việc gì đó với công ty, sau bữa ăn anh đã đi đâu đó gọi và nghe điện suốt. Ngân Hà không muốn về phòng ngay, có một người cô cần nói chuyện.
Bước chân ngập ngừng trước cánh cửa màu cánh gián đã cũ. Cánh cửa khép hờ nhưng cô biết chắc chắn viện trưởng đang ở bên trong. Kết thúc bữa ăn cô đã thấy ông đi thẳng về phòng. Có lẽ ông ấy giờ đang một mình, cô có thể nói chuyện mà không phải lo lắng ai đó sẽ nghe thấy hoặc sẽ làm phiền. Suốt bữa ăn ông ấy không nói gì nhưng Ngân Hà biết ông ấy chắc chắn có nhiều điều muốn nói với cô, cũng như cô có rất nhiều điều cần nói với ông ấy.
Tiếng “Mời vào!” nhẹ nhàng nhưng dứt khoát khiến cho trái tim Ngân Hà đập loạn xạ. Cô đã vào đây rất nhiều lần và viện trưởng cũng nói chuyện với cô rất nhiều lần. Không rõ ông ấy có quý mến cô không nhưng chắc chắn ông ấy cũng đánh giá cao những công việc cô đã làm cho trường học và bệnh viện. Nhưng đó là trước kia, còn bây giờ mọi thứ đã khác. Cả bữa tiệc ông ấy không nói gì không có nghĩa ông ấy sẽ thoải mái chấp nhận cô, có khi ông ấy không nói gì chỉ là ông ấy đang tôn trọng Bình An thôi.
“Cô ngồi đi!”. Viện trưởng Đình Mạnh khi nhìn thấy cô rụt rè đi vào vẫn ôn tồn. Mặc dù không có thay đổi gì nhiều trong lời nói và thái độ của ông ấy nhưng Ngân Hà biết rõ hôm nay đã không thể giống hôm qua, về sau không biết có khác ngày hôm nay?
“Chân đã đỡ hơn rồi chứ?”. Ông ấy vừa hỏi vừa rót trà vào chiếc tách đặt trước mặt Ngân Hà.
“Dạ, cũng đỡ nhiều rồi!”
“Con bé cũng khá hơn rồi nên không cần lo lắng”.
“Dạ”. Ngân Hà hiểu viện trưởng đang nói về bé Hồng.
“Viện trưởng, xin lỗi chú!”. Ngân Hà cúi gằm mặt.
Hình như viện trưởng cũng hơi ngỡ ngàng vì sự thẳng thắn của cô nên ông ấy đột ngột dừng lại. Im lặng một lúc khá lâu.
“Có phải lúc cô nói rằng cô ở lại vì mục đích riêng là mục đích này không?”. Tiếng lạnh lùng cất lên trong tĩnh mịch. Giọng nói không quá to quá bé nhưng sự uy quyền không thể chối cãi, sự lạnh lùng cũng khiến người ta ớn lạnh. Trái tim Ngân Hà đập loạn xạ. Giờ trước mặt cô không chỉ đơn thuần là viện trưởng như mọi khi, mà chính là chủ tịch của Jezz, chính là cha nuôi của Bình An!
“Dạ không!”. Ngân Hà thảng thốt nhìn lên. Ngay khi ngước lên cô đã chạm phải một ánh nhìn cương quyết. Người đàn ông trước mặt cô chắc chắn không phải là người đàn ông bình thường, đương nhiên sẽ không có gì có thể qua mặt được ông ấy, cũng không thể có gì dễ dàng thuyết phục được ông ấy.
“Cháu biết giờ này có thể chú đang có những suy nghĩ không tốt về cháu. Có thể thậm chí chú còn không muốn nghe cháu nói. Cháu chỉ xin chú 5 phút thôi ạ, sau đó thế nào tùy chú phán quyết!”. Ngân Hà muốn lảng tránh đôi mắt sắc hơn dao kia. Đôi mắt đó thật giống Bình An!
“Thực ra việc cháu đến đây là ngẫu nhiên, trước khi đến cháu chưa từng biết chú là cha nuôi của anh ấy, cũng chưa từng biết nơi này có liên quan đến anh ấy”
Ngân Hà hồi hộp. Vẫn ánh mặt lạnh không cảm xúc, không giống ánh mắt nhân từ cô vẫn từng thấy. Phải rồi! Bình An và Jezz hẳn là rất quan trọng với ông ấy nên chắc chắn ông sẽ không để một người nào có mưu toan tiếp cận anh hay tiếp cận Jezz!
“Cháu chỉ phát hiện điều đó sau khi đến trại giam Thái Hòa. Bản thân cháu không thể nghĩ mọi việc lại ngẫu nhiên đến thế! Lúc cháu nói với chú cháu ở lại vì mục đích khác chính là mục đích muốn tìm hiểu những năm tháng ấy. Mười năm trước anh ấy rất bướng bỉnh, cố chấp và khổ đau. Cháu muốn biết anh ấy đã sống thế nào và đã trải qua những điều gì. Thật là mừng vì anh ấy đã gặp được chú và Thu Thủy. Thật là mừng vì sau khi mất hết tất cả anh ấy lại tìm thấy một gia đình ở đây! Cháu biết anh ấy của hiện tại chính là kỳ vọng của chú, chú sẽ không để một cô gái nào tiếp cận với anh ấy có chủ đích. Cháu yêu anh ấy thật lòng và tất cả những điều cháu vừa nói là sự thật, mong chú cân nhắc và chiếu cố!”
Nói xong Ngân Hà lại cúi gằm mặt. Liệu viện trưởng có tin không? Hoặc giả sử ông ấy có tin thì liệu ông ấy có chấp nhận cô không? Cô biết Bình An sẽ không bao giờ buông tay cô cho dù đáp án là gì. Nhưng cô, chưa chắc cô có thể tiếp tục.
“Nó lớn rồi, cuộc sống riêng tư là quyết định của nó”. Sau một hồi yên lặng cuối cùng viện trưởng Đình Mạnh cũng cất tiếng. Câu trả lời khiến Ngân Hà hoang mang, rốt cuộc ông ấy có ý gì, ủng hộ hay không ủng hộ? Chấp nhận cô hay không chấp nhận cô?
“Nhưng tôi tuyệt đối sẽ không để ai làm hại nó. Và nếu ai đó trở thành bạn gái của nó cũng phải làm sao cho xứng đáng với nó!”
Lời nói sắc hơn dao. Rõ ràng ông ấy vẫn chưa thật sự tin những điều cô nói và nếu có thật là thế thì trong mắt ông ấy cô chưa chắc đã xứng với anh ấy. Cũng dễ hiểu thôi. Nếu cô ở địa vị ông ấy có lẽ cô cũng sẽ suy nghĩ như thế.
“Cháu hiểu!”. Ngân Hà lí nhí trong cổ họng. Nói thật hay nói dối, xứng hay không xứng cần phải có thời gian. Giờ cô không thể thuyết phục hay cam kết điều gì với viện trưởng, hãy để thời gian chứng thực và đánh giá tấm lòng của cô. “Vậy cháu xin phép!”. Ngân Hà lại lí nhí rồi đứng dậy, đi ra ngoài.
Bước chân vừa ra khỏi hành lang, ngang qua hội trường giờ đã vắng lặng Ngân Hà lại giật mình bởi một tiếng nói, vừa tức giận vừa thiếu kiên nhẫn.
“Hóa ra cô đã chuẩn bị trước. Cô đã cố tình tiếp cận với người thân của anh ấy để khiến anh ấy cảm động, chiếm hữu anh ấy. Ngân Hà, tôi thật trước giờ đã đánh giá cô quá thấp rồi. Cô đúng là con cáo già đội lốt cừu non”
Khi quay lưng lại Ngân Hà đã thấy Thu Thủy mặt đỏ bừng đứng đó không xa. Cô ấy cũng thật khéo chọn chỗ vắng người này.
“Tôi đã từng coi cô là bạn mà vì sao lại đối xử với tôi như thế? Cô núp dưới mác thư ký của anh ấy để tôi mất cảnh giác rồi cướp anh ấy khỏi tay tôi. Tại sao lại làm thế với tôi?”.
Nói đến đây nước mắt Thu Thủy đã tèm nhèm hết khuôn mặt. Hình như cô ấy đã nhịn tức giận và nhịn khóc từ lúc nãy thế nên bây giờ tất cả mới ào ào tuôn ra khiến Ngân Hà không kịp trở tay. Cô ấy nói đúng. Chính là cô đã giấu cô ấy. Nhưng cô đâu có cướp Bình An, Bình An trước giờ đều chỉ coi cô ấy là em gái. Nói gì thì nói Ngân Hà hiểu tâm trạng của Thu Thủy, dù gì cô cũng biết Thu Thủy đã rất yêu anh.
“Thu Thủy, xin lỗi!”. Ngân Hà cúi đầu, lí nhí.
“Cô xin lỗi thì có ích gì? Liệu cô có thể trả lại mọi thứ như cũ, trả lại Bình An cho tôi?”. Thu Thủy bắt đầu không khống chế được, khóc rú lên. Thật buồn cười, người có thai với người khác và cưới người khác là cô ấy, sao giờ tất cả lại đổ lên đầu cô?
“Thu Thủy, cô bình tĩnh đã!”. Ngân Hà lo sợ việc mất kiểm soát cảm xúc sẽ ảnh hưởng đến cái thai của cô ấy.
“Đồ mất nết, đồ rắn độc. Tôi đánh chết cô!”. Thu Thủy phút chốc đã hùng hổ. lao vào Ngân Hà khiến cô không kịp chuẩn bị mà ngã dúi dụi. Vết thương dưới chân hình như lại chạm vào đâu đau điếng. Dường như có bao nhiêu sự tức giận, có bao nhiêu sức lực Thu Thủy đều đang trút lên cô. Ngân Hà đương nhiên không thể phản kháng. Thu Thủy đang có thai. Lỡ phản kháng rồi có chuyện có phải cô sẽ trở thành tội đồ không?
“Em làm gì vậy?”
“Có chuyện gì vậy?”
Có hai tiếng đàn ông cất lên gần như cùng lúc. Ngân Hà mặt mũi còn đang tối tăm đã thấy có một bàn tay ôm ngang người cô, đỡ cô dậy. Lúc kịp bình tĩnh thì mới nhận ra đó chính là Bình An và phía bên kia là người đàn ông cao lớn có mái tóc xoăn và nước da bánh mật ôm lấy Thu Thủy từ phía sau. Thu Thủy thì như con gà trọi đang say máu, mặt mũi đỏ bừng.
“Anh Bình An, cô ta là con cáo già, đừng để cô ta lừa!”. Thu Thủy cố gắng gạt tay người đàn ông đang ôm lấy mình, định tiếp tục chồm xông tới chỗ Ngân Hà, nước mắt vẫn tèm lem.
“Bình tĩnh lại đi, em làm sao vậy?”. Người đàn ông nọ vẫn cố sức ôm lấy Thu Thủy.
“Chuyện của anh không cần em quản!”. Bình An buông giọng lạnh lùng.
“Anh không tự hỏi sao cô ta lại có mặt ở đây ư? Cô ta đã sắp đặt hết mọi thứ. Bình An, đây là cái bẫy, em không thể giương mắt nhìn anh bị cô ta đưa vào tròng”.
“Em đừng nói nữa. Kể cả có lừa dối anh cũng tình nguyện để bị cô ấy lừa. Em chỉ cần quản tốt chuyện của em. Em sắp làm mẹ rồi, hãy sống một cách có trách nhiệm”. Bình An dường như hơi khó chịu.
“Anh nói điều vớ vẩn gì vậy? Hãy tỉnh táo lại đi!” Thu Thủy thất thanh. “Có phải…có phải tại đứa bé này không? Nếu em không mang thai đứa bé này có phải anh sẽ đến với em không?”.
Đến đoạn này thì sau một vài giây ngỡ ngàng, bàn tay giữ cô ấy đột ngột buông ra, đột ngột đến nỗi khiến Thu Thủy suýt ngã.
“Em vừa nói gì?”. Anh ta giương đôi mắt nhìn Thu Thủy. Đúng là anh ta không yêu cô nhưng anh ta yêu đứa con trong bụng cô. Vì tham tiền và buông thả theo lối sống phù du nên anh ta mới dính vào cô ấy. Nhưng dù gì khi sau khi ký vào tờ cam kết đó anh ta đã quyết tâm xây dựng gia đình với Thu Thủy. Ít nhất anh ta cũng tự tin rằng Thu Thủy yêu anh ta.
“Không, anh Duy Cương…. Ý của em không phải là vậy”. Thu Thủy khuôn mặt từ tức giận ban nãy đã chuyển sang tái xanh.
“Chị yên tâm, lúc chị vừa đi thì người trông trẻ đến, em đã cẩn thận bàn giao cho chị ấy rồi. Chị ấy là người nhà của mẹ em bé, lại đã từng chăm 2 con nhỏ nên sẽ biết cách”
Nghe vậy Ngân Hà tạm thời yên tâm. Giờ trong cô lại đang có một nỗi lo khác, thậm chí còn lớn hơn.
Nhìn thấy gương mặt của Ngân Hà Bình An không hỏi, chỉ khẽ nắm bàn tay cô. Đương nhiên anh sẽ không hoàn toàn hiểu được nỗi lòng cô. Cô cũng đang nghĩ có nên nói gì đó với anh. Nhưng nghĩ mãi rồi lại thôi. Chắc anh chỉ đang cho rằng cô ngại ngùng.
Khi xe vừa trở lại viện cũng đã 11 giờ trưa. Đám cưới đã tan. Bao nhiêu đồ đạc phục vụ đám cưới đã được thu dọn hết. Khách khứa đương nhiên đã ra về nhưng trong nhà ăn vẫn tiếng người rộn rã. Những người phục vụ, những nhân viên bệnh viện và trường học chắc chắn đang tổ chức bữa cơm thân mật mừng đám cưới đã diễn ra êm xuôi, trọn vẹn.
Ngân Hà ngập ngừng bước sau lưng Bình An. Nơi này vốn quen thuộc, những con người trong kia vốn quen thuộc mà sao giờ cô thấy xa lạ và lo lắng quá. Bình An đương nhiên không định giấu cô đi rồi. Anh ấy đương nhiên sẽ khoe với cả thế giới họ đang yêu nhau. Nhưng còn cô, họ đã rất yêu quý và chấp nhận cô với tư cách tình nguyện viên, là cô giáo Ngân Hà của trường học, liệu họ có chấp nhận cô với tư cách người yêu của anh? Dù gì anh cũng chính là người thừa kế chính thức của Jezz, hiểu một cách nào đó anh chính là người chủ tương lai nơi này!
“Có chuyện gì sao?”. Bình An dừng chân bên bậc cửa.
“Chuyện chúng mình… có nhất thiết phải để mọi người biết?”
“Sao? Em vẫn muốn hẹn hò bí mật?”. Bình An nghiêm mặt.
Nhìn thái độ Bình An Ngân Hà đỏ mặt. Cô vẫn còn nhớ lời đề nghị khi hai người mới hẹn hò. Rằng phải giữ mối quan hệ bí mật. Rằng sẽ tôn trọng cuộc sống của nhau, sẽ chia tay nhau bất cứ khi nào người còn lại tìm thấy tình yêu khác. Những chuyện xảy ra đã chứng mình lời đề nghị đó rõ ràng là lời vô trách nhiệm, là những lời bất cẩn, vô tâm. Bao nhiêu hiểu lầm xảy ra không phải chính từ lời đề nghị đó mà ra?
“Em sợ!”.Ngân Hà rụt bàn tay lại từ bàn tay anh.
“Vì sao lại sợ? Không phải giờ đã có anh sao?”. Bình An đổi giọng dịu dàng cứ như anh có thể sẵn sàng gánh vác cả thế giới thay cô.
Rồi không để Ngân Hà nghĩ nhiều anh lập tức cầm bàn tay cô kéo mạnh theo mình. Có phải anh đã quá nóng lòng với những chuyện này không?
Khi cửa mở ra cũng là lúc Ngân Hà thấy bản thân đối diện với hàng chục ánh mắt. Tất cả hình như vừa ngừng uống, cơ miệng trên khuôn mặt hình như đang đóng băng.
“Bình An!”
“Cô Ngân Hà!”
“…”
“Cô tưởng cháu đã lên máy bay?”. Cô Lâm lên tiếng phá tan sự ngỡ ngàng.
“Sao cô lại về cùng Bình An?”
Chưa kịp trả lời, tất cả lại ngỡ ngàng nhìn nơi bàn tay Bình An đang nắm chặt tay cô. Viện trưởng Đình Mạnh và Thu Thủy ngồi chính giữa bàn ăn cũng không thể rời mắt, khóe miệng mở đầy ngạc nhiên, cạnh hai người chính là người đàn ông tóc xoăn dài và nước da bánh mật, người trong khung hình cưới hôm kia Ngân Hà đã thấy.
Bình An dường như phớt lờ tất cả, anh nắm tay Ngân Hà kéo tiến về phía chính giữa. Cũng như những lần trước đó, cô líu díu chạy theo bước chân anh rất dài. Lòng đầy ngổn ngang.
“Xin giới thiệu với chủ tịch cô gái mà tôi yêu!”.
Viện trưởng Đình Mạnh vẫn đóng băng trên ghế, mắt nhìn Bình An sau đó nhìn sang Ngân Hà
“Sao có thể, hai người….?”. Thu Thủy há hốc mồm, lớp son phấn dày bự trên mặt cũng không giấu được nét giận dữ.
“Phải, chúng tôi đã yêu nhau một thời gian, hôm nay tôi muốn chính thức thông báo mọi người điều đó”. Bình An vẫn giữ bình tĩnh trong giọng nói. Nhưng Ngân Hà biết anh biết áp lực của một người khi trở thành bạn gái của người đứng đầu một tập đoàn kinh tế lớn. Dù có vẻ Bình An đang thể hiện ra rằng anh sẽ chính là người quyết định cuộc sống của mình, nhưng Ngân Hà biết ẩn sâu trong anh vẫn ý thức được trách nhiệm của bản thân với Jezz, ý thức được trách nhiệm của mình đối với sự kỳ vọng của viện trưởng- chủ tịch Đình Mạnh. Hơn hết thảy, anh muốn nhận được sự chúc phúc của ông ấy!
Im lặng trong phút chốc, rồi bỗng một tiếng vỗ tay vang lên. Rồi theo đó là hàng loạt tiếng vỗ tay khác. Trái tim Ngân Hà dường như cũng hối hả, cuống quýt theo tiếng vỗ tay đó. Thật sự cô bao giờ cũng sợ cảm giác làm trung tâm của tất cả.
“Đã quay lại rồi thì ngồi xuống cùng ăn đi!”.
Tiếng nói cất lên khiến cho Ngân Hà thêm phần lo lắng, nhưng không thể phủ nhận rằng câu nói ấy khiến cô bớt ngượng ngùng. Ông ấy nghĩ sao? Ông ấy có thái độ thế nào trước những chuyện này? Giả sử lúc nãy trước mặt mọi người ông ấy lên tiếng phản đối hoặc trách mắng Bình An thì cô biết phải làm gì? Giờ chính là ông ấy đang giữ thể diện cho cả Bình An và cô. Nhưng có một điều Ngân Hà của hiện tại không thật sự hiểu, đối với Bình An mà nói tất cả mọi thứ trên đời đều không thể sánh bằng cô. Giả sử viện trưởng Đình Mạnh phản đối, giả sử ông ấy bắt anh phải chọn giữa cô và Jezz anh chắc chắn sẽ bỏ lại tất cả mà dắt cô rời khỏi nơi này. Có lẽ viện trưởng quá hiểu Bình An và có lẽ ông ấy không muốn mất đi người mà từ lâu ông đã coi là con này nến ông đã chọn cách cư xử như vậy. Ngân Hà đỏ mặt nhìn viện trưởng, thật sự cô không thể nhìn ra điều gì trên khuôn mặt của người đàn ông đã quá trải đời kia. Nhưng chắc chắn có một người không vui. Thu Thủy ngồi bên cạnh mặt đỏ ửng nhưng không dám ra mặt phản đối. Chắc vì hôm nay cô ấy là cô dâu. Chắc vì hôm nay bên cạnh cô ấy là chồng của cô ấy và ngồi kế bên là bố của cô ấy, người mà cô ấy dành cả cuộc đời tìm cách để chứng tỏ cho thấy sự trưởng thành của mình.
Bình An nắm lấy tay Ngân Hà, kéo cô vào một góc bàn trống. Khi cô ngồi xuống còn ân cần kéo ghế cho cô.
“Thật là không thể ngờ. Chúc mừng Ngân Hà, hai người thật đẹp đôi lắm!”. Y tá Mai Hương quay sang nói với cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
“Chân cô sao vậy? Tôi thấy cô đi không bình thường”. Y tá Vân đã về từ bao giờ, lo lắng hỏi Ngân Hà.
“Chỉ là tôi không cẩn thận nên bị ngã thôi. Vết thương nhỏ nên không cần lo”
“Đã sát trùng và bôi thuốc chưa? Vết thương nhỏ không được chăm sóc đúng cách và kịp thời sẽ thành vết thương lớn đó!”. Khuôn mặt y tá Vân vẫn đầy lo lắng.
“Không sao, tôi đã sát trùng và bôi thuốc rồi!”. Ngân Hà không muốn mọi người chú ý, thầm thì vào tai y tá Vân.
Không khí bữa tiệc náo nhiệt. Sau những phút đầu mọi người quan tâm đến Bình An và cô, dần sau đó câu chuyện đã lại chuyển sang cô dâu chú rể. Ngân Hà thở phào trong lòng, lặng lẽ ngồi ăn bên cạnh Bình An.
Sau bữa tiệc mọi người ở lại cùng nhau dọn dẹp. Vì Ngân Hà chân còn đau, hơn nữa còn đang bên người yêu nên mọi người cũng tinh ý bắt cô về phòng nghỉ ngơi. Bình An thì bận việc gì đó với công ty, sau bữa ăn anh đã đi đâu đó gọi và nghe điện suốt. Ngân Hà không muốn về phòng ngay, có một người cô cần nói chuyện.
Bước chân ngập ngừng trước cánh cửa màu cánh gián đã cũ. Cánh cửa khép hờ nhưng cô biết chắc chắn viện trưởng đang ở bên trong. Kết thúc bữa ăn cô đã thấy ông đi thẳng về phòng. Có lẽ ông ấy giờ đang một mình, cô có thể nói chuyện mà không phải lo lắng ai đó sẽ nghe thấy hoặc sẽ làm phiền. Suốt bữa ăn ông ấy không nói gì nhưng Ngân Hà biết ông ấy chắc chắn có nhiều điều muốn nói với cô, cũng như cô có rất nhiều điều cần nói với ông ấy.
Tiếng “Mời vào!” nhẹ nhàng nhưng dứt khoát khiến cho trái tim Ngân Hà đập loạn xạ. Cô đã vào đây rất nhiều lần và viện trưởng cũng nói chuyện với cô rất nhiều lần. Không rõ ông ấy có quý mến cô không nhưng chắc chắn ông ấy cũng đánh giá cao những công việc cô đã làm cho trường học và bệnh viện. Nhưng đó là trước kia, còn bây giờ mọi thứ đã khác. Cả bữa tiệc ông ấy không nói gì không có nghĩa ông ấy sẽ thoải mái chấp nhận cô, có khi ông ấy không nói gì chỉ là ông ấy đang tôn trọng Bình An thôi.
“Cô ngồi đi!”. Viện trưởng Đình Mạnh khi nhìn thấy cô rụt rè đi vào vẫn ôn tồn. Mặc dù không có thay đổi gì nhiều trong lời nói và thái độ của ông ấy nhưng Ngân Hà biết rõ hôm nay đã không thể giống hôm qua, về sau không biết có khác ngày hôm nay?
“Chân đã đỡ hơn rồi chứ?”. Ông ấy vừa hỏi vừa rót trà vào chiếc tách đặt trước mặt Ngân Hà.
“Dạ, cũng đỡ nhiều rồi!”
“Con bé cũng khá hơn rồi nên không cần lo lắng”.
“Dạ”. Ngân Hà hiểu viện trưởng đang nói về bé Hồng.
“Viện trưởng, xin lỗi chú!”. Ngân Hà cúi gằm mặt.
Hình như viện trưởng cũng hơi ngỡ ngàng vì sự thẳng thắn của cô nên ông ấy đột ngột dừng lại. Im lặng một lúc khá lâu.
“Có phải lúc cô nói rằng cô ở lại vì mục đích riêng là mục đích này không?”. Tiếng lạnh lùng cất lên trong tĩnh mịch. Giọng nói không quá to quá bé nhưng sự uy quyền không thể chối cãi, sự lạnh lùng cũng khiến người ta ớn lạnh. Trái tim Ngân Hà đập loạn xạ. Giờ trước mặt cô không chỉ đơn thuần là viện trưởng như mọi khi, mà chính là chủ tịch của Jezz, chính là cha nuôi của Bình An!
“Dạ không!”. Ngân Hà thảng thốt nhìn lên. Ngay khi ngước lên cô đã chạm phải một ánh nhìn cương quyết. Người đàn ông trước mặt cô chắc chắn không phải là người đàn ông bình thường, đương nhiên sẽ không có gì có thể qua mặt được ông ấy, cũng không thể có gì dễ dàng thuyết phục được ông ấy.
“Cháu biết giờ này có thể chú đang có những suy nghĩ không tốt về cháu. Có thể thậm chí chú còn không muốn nghe cháu nói. Cháu chỉ xin chú 5 phút thôi ạ, sau đó thế nào tùy chú phán quyết!”. Ngân Hà muốn lảng tránh đôi mắt sắc hơn dao kia. Đôi mắt đó thật giống Bình An!
“Thực ra việc cháu đến đây là ngẫu nhiên, trước khi đến cháu chưa từng biết chú là cha nuôi của anh ấy, cũng chưa từng biết nơi này có liên quan đến anh ấy”
Ngân Hà hồi hộp. Vẫn ánh mặt lạnh không cảm xúc, không giống ánh mắt nhân từ cô vẫn từng thấy. Phải rồi! Bình An và Jezz hẳn là rất quan trọng với ông ấy nên chắc chắn ông sẽ không để một người nào có mưu toan tiếp cận anh hay tiếp cận Jezz!
“Cháu chỉ phát hiện điều đó sau khi đến trại giam Thái Hòa. Bản thân cháu không thể nghĩ mọi việc lại ngẫu nhiên đến thế! Lúc cháu nói với chú cháu ở lại vì mục đích khác chính là mục đích muốn tìm hiểu những năm tháng ấy. Mười năm trước anh ấy rất bướng bỉnh, cố chấp và khổ đau. Cháu muốn biết anh ấy đã sống thế nào và đã trải qua những điều gì. Thật là mừng vì anh ấy đã gặp được chú và Thu Thủy. Thật là mừng vì sau khi mất hết tất cả anh ấy lại tìm thấy một gia đình ở đây! Cháu biết anh ấy của hiện tại chính là kỳ vọng của chú, chú sẽ không để một cô gái nào tiếp cận với anh ấy có chủ đích. Cháu yêu anh ấy thật lòng và tất cả những điều cháu vừa nói là sự thật, mong chú cân nhắc và chiếu cố!”
Nói xong Ngân Hà lại cúi gằm mặt. Liệu viện trưởng có tin không? Hoặc giả sử ông ấy có tin thì liệu ông ấy có chấp nhận cô không? Cô biết Bình An sẽ không bao giờ buông tay cô cho dù đáp án là gì. Nhưng cô, chưa chắc cô có thể tiếp tục.
“Nó lớn rồi, cuộc sống riêng tư là quyết định của nó”. Sau một hồi yên lặng cuối cùng viện trưởng Đình Mạnh cũng cất tiếng. Câu trả lời khiến Ngân Hà hoang mang, rốt cuộc ông ấy có ý gì, ủng hộ hay không ủng hộ? Chấp nhận cô hay không chấp nhận cô?
“Nhưng tôi tuyệt đối sẽ không để ai làm hại nó. Và nếu ai đó trở thành bạn gái của nó cũng phải làm sao cho xứng đáng với nó!”
Lời nói sắc hơn dao. Rõ ràng ông ấy vẫn chưa thật sự tin những điều cô nói và nếu có thật là thế thì trong mắt ông ấy cô chưa chắc đã xứng với anh ấy. Cũng dễ hiểu thôi. Nếu cô ở địa vị ông ấy có lẽ cô cũng sẽ suy nghĩ như thế.
“Cháu hiểu!”. Ngân Hà lí nhí trong cổ họng. Nói thật hay nói dối, xứng hay không xứng cần phải có thời gian. Giờ cô không thể thuyết phục hay cam kết điều gì với viện trưởng, hãy để thời gian chứng thực và đánh giá tấm lòng của cô. “Vậy cháu xin phép!”. Ngân Hà lại lí nhí rồi đứng dậy, đi ra ngoài.
Bước chân vừa ra khỏi hành lang, ngang qua hội trường giờ đã vắng lặng Ngân Hà lại giật mình bởi một tiếng nói, vừa tức giận vừa thiếu kiên nhẫn.
“Hóa ra cô đã chuẩn bị trước. Cô đã cố tình tiếp cận với người thân của anh ấy để khiến anh ấy cảm động, chiếm hữu anh ấy. Ngân Hà, tôi thật trước giờ đã đánh giá cô quá thấp rồi. Cô đúng là con cáo già đội lốt cừu non”
Khi quay lưng lại Ngân Hà đã thấy Thu Thủy mặt đỏ bừng đứng đó không xa. Cô ấy cũng thật khéo chọn chỗ vắng người này.
“Tôi đã từng coi cô là bạn mà vì sao lại đối xử với tôi như thế? Cô núp dưới mác thư ký của anh ấy để tôi mất cảnh giác rồi cướp anh ấy khỏi tay tôi. Tại sao lại làm thế với tôi?”.
Nói đến đây nước mắt Thu Thủy đã tèm nhèm hết khuôn mặt. Hình như cô ấy đã nhịn tức giận và nhịn khóc từ lúc nãy thế nên bây giờ tất cả mới ào ào tuôn ra khiến Ngân Hà không kịp trở tay. Cô ấy nói đúng. Chính là cô đã giấu cô ấy. Nhưng cô đâu có cướp Bình An, Bình An trước giờ đều chỉ coi cô ấy là em gái. Nói gì thì nói Ngân Hà hiểu tâm trạng của Thu Thủy, dù gì cô cũng biết Thu Thủy đã rất yêu anh.
“Thu Thủy, xin lỗi!”. Ngân Hà cúi đầu, lí nhí.
“Cô xin lỗi thì có ích gì? Liệu cô có thể trả lại mọi thứ như cũ, trả lại Bình An cho tôi?”. Thu Thủy bắt đầu không khống chế được, khóc rú lên. Thật buồn cười, người có thai với người khác và cưới người khác là cô ấy, sao giờ tất cả lại đổ lên đầu cô?
“Thu Thủy, cô bình tĩnh đã!”. Ngân Hà lo sợ việc mất kiểm soát cảm xúc sẽ ảnh hưởng đến cái thai của cô ấy.
“Đồ mất nết, đồ rắn độc. Tôi đánh chết cô!”. Thu Thủy phút chốc đã hùng hổ. lao vào Ngân Hà khiến cô không kịp chuẩn bị mà ngã dúi dụi. Vết thương dưới chân hình như lại chạm vào đâu đau điếng. Dường như có bao nhiêu sự tức giận, có bao nhiêu sức lực Thu Thủy đều đang trút lên cô. Ngân Hà đương nhiên không thể phản kháng. Thu Thủy đang có thai. Lỡ phản kháng rồi có chuyện có phải cô sẽ trở thành tội đồ không?
“Em làm gì vậy?”
“Có chuyện gì vậy?”
Có hai tiếng đàn ông cất lên gần như cùng lúc. Ngân Hà mặt mũi còn đang tối tăm đã thấy có một bàn tay ôm ngang người cô, đỡ cô dậy. Lúc kịp bình tĩnh thì mới nhận ra đó chính là Bình An và phía bên kia là người đàn ông cao lớn có mái tóc xoăn và nước da bánh mật ôm lấy Thu Thủy từ phía sau. Thu Thủy thì như con gà trọi đang say máu, mặt mũi đỏ bừng.
“Anh Bình An, cô ta là con cáo già, đừng để cô ta lừa!”. Thu Thủy cố gắng gạt tay người đàn ông đang ôm lấy mình, định tiếp tục chồm xông tới chỗ Ngân Hà, nước mắt vẫn tèm lem.
“Bình tĩnh lại đi, em làm sao vậy?”. Người đàn ông nọ vẫn cố sức ôm lấy Thu Thủy.
“Chuyện của anh không cần em quản!”. Bình An buông giọng lạnh lùng.
“Anh không tự hỏi sao cô ta lại có mặt ở đây ư? Cô ta đã sắp đặt hết mọi thứ. Bình An, đây là cái bẫy, em không thể giương mắt nhìn anh bị cô ta đưa vào tròng”.
“Em đừng nói nữa. Kể cả có lừa dối anh cũng tình nguyện để bị cô ấy lừa. Em chỉ cần quản tốt chuyện của em. Em sắp làm mẹ rồi, hãy sống một cách có trách nhiệm”. Bình An dường như hơi khó chịu.
“Anh nói điều vớ vẩn gì vậy? Hãy tỉnh táo lại đi!” Thu Thủy thất thanh. “Có phải…có phải tại đứa bé này không? Nếu em không mang thai đứa bé này có phải anh sẽ đến với em không?”.
Đến đoạn này thì sau một vài giây ngỡ ngàng, bàn tay giữ cô ấy đột ngột buông ra, đột ngột đến nỗi khiến Thu Thủy suýt ngã.
“Em vừa nói gì?”. Anh ta giương đôi mắt nhìn Thu Thủy. Đúng là anh ta không yêu cô nhưng anh ta yêu đứa con trong bụng cô. Vì tham tiền và buông thả theo lối sống phù du nên anh ta mới dính vào cô ấy. Nhưng dù gì khi sau khi ký vào tờ cam kết đó anh ta đã quyết tâm xây dựng gia đình với Thu Thủy. Ít nhất anh ta cũng tự tin rằng Thu Thủy yêu anh ta.
“Không, anh Duy Cương…. Ý của em không phải là vậy”. Thu Thủy khuôn mặt từ tức giận ban nãy đã chuyển sang tái xanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.