Chương 1
Đoàn Tử 720
03/07/2020
Không hiểu vì sao ngày hôm nay 216 thức dậy sớm hơn bình thường. Em
hướng về phía ô cửa sổ nhỏ duy nhất trong phòng nhìn ra ngoài, xuyên qua lớp thủy tinh trông thấy một mảnh trời trắng xóa.
Bỗng em nghe được một tràng tiếng chim hót rạo rực, khóe môi hơi nhếch lên, có chút chờ mong con chim nọ sẽ bay ngang qua ô cửa sổ nhỏ của mình.
Chợt vang lên tiếng roẹt roẹt. Là âm thanh gián đoạn của lưới điện trong viện giáo dưỡng.
Tiếng chim hót cũng im bặt.
—
216 giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, dưới tiếng chuông báo rời giường sắc nhọn, em bắt đầu mặc quần áo.
Trong viện giáo dưỡng chỉ có một loại quần áo duy nhất, đó là chiếc áo cánh rộng thùng thình, hai mảnh vải kéo dài từ vai xuống giống đôi cánh trắng như tuyết che đi cánh tay. Các em không mặc quần, bên ngoài quần lót là chiếc váy dài đến đầu gối, và bên trong nhất định phải mặc chiếc quần tất dây nịt màu vàng nhạt (ảnh ở cuối chương).
Omega không được phép lộ da thịt.
Sau khi tiếng chuông inh ỏi dừng lại, từ trong phòng, các Omega đã ăn mặc chỉnh tề lục tục đi ra, các em chẳng khác nào những chú chim non trắng như tuyết trong lồng sắt, giày da ngắn cổ đạp trên đá hoa cương, phát ra âm thanh giòn giã vang vọng trên hành lang nhỏ hẹp.
216 đi giữa hàng ngũ đó, rất ít chào hỏi với mọi người.
Nhưng những omega đi ngang qua đều len lén đưa mắt dò xét em, thậm chí châu ghé tai mà nhỏ giọng bàn tán.
216 biết họ đang bàn tán về chuyện gì – một omega đã qua sinh nhật từ tuần trước như em,lập tức sẽ bị phân phối đi trong vòng 12 tháng tới. Rất nhanh thôi, em sẽ trở thành Omega của một vị Alpha đại nhân nào đó.
Từ nhỏ, các Omega trong trại giáo dưỡng đã được dạy dỗ rằng Alpha là một sinh vật mạnh mẽ cỡ nào, mê người ra sao, Omega coi việc được hầu hạ những Alpha cường tráng oai hùng đó là sự vinh quang, Omega nào càng ưu tú thì sẽ được phân phối đến bên Alpha càng cường đại, càng cao quý.
Để rồi bọn họ có thể vinh hạnh mà sinh con cho Alpha, một đứa, hai đứa, ba đứa. Nếu như sinh được 3 đứa con, vậy thì Omega này quả là một Omega đáng được tôn sùng ở đế quốc.
Bọn họ sẽ có được sự quang vinh, tiền bạc phú quý, cả sự tôn trọng và sủng ái nữa.
Mà mọi người đều biết, 216 là Omega cao cấp nhất được đề cử đưa ra khỏi viện giáo dưỡng.
Đến phòng ăn, các em ung dung thong thả ngồi xuống, sau đó bắt đầu cùng dùng bữa.
Ở phía Tây của đại sảnh, có vài Omega nhỏ tuổi đang bị nhỏ giọng răn dạy, bởi vì nghi lễ trên bàn cơm của họ thực sự quá là tệ.
216 mắt điếc tai ngơ, vẫn ưu nhã mà ăn canh. Ngón tay em trắng như tuyết nắm lấy cái thìa màu bạc, thật giống như con cá bơi lội cuộn lên làn sóng bạc đẹp mắt.
Đầu tiên là tiết học buổi sáng, tiếp đó là bữa trưa, sau khoảng thời gian nghỉ trưa ngắn ngủi, các em cần phải học lớp nấu ăn, lớp may vá, giặt giũ quần áo và một vài việc nội trợ khác. Sau khi tất cả các tiết học đó kết thúc, lại là một đoạn nghỉ giải lao ngắn, lúc này các em có thể hoạt động tự do.
Hôm nay, 216 đến phòng tiếp khách, bởi vì 136 đã trở lại.
Đối với 216, 136 là một người anh cả dịu dàng rộng lượng, suốt khoảng thời gian dài dằng dặc em sinh sống trong viện giáo dưỡng, anh không chút ngại ngần mà chăm lo, che chở và yêu thương em.
136 lần này trở về với tư cách một omega vinh dự. Anh đã sinh được 3 đứa nhỏ, tuy rằng chúng nó không có cùng một người cha, nhưng đế quốc nào có để ý đến chuyện đó, ngoại trừ chiến tranh thì tỉ lệ sinh dục và nhân khẩu những thanh niên trai tráng mới là chuyện bọn họ quan tâm.
216 đẩy cửa đi vào, nhìn thấy 136 ngồi trên ghế salon, mái tóc dài đen nhánh được ghim lỏng ở sau gáy, một vài sợi rơi rớt trên đầu vai, hệt như đóa hoa màu mực nở rộ giữa trời xuân.
Nhìn anh gầy hơn, hai má hơi hõm xuống, nhưng nét mặt vẫn dịu dàng, bên môi hơi mỉm cười, vẫn là nụ cười của dĩ vãng luôn dành cho đứa em 216 đáng yêu này: “Em có khỏe không? A Nguyên.”
216 lập tức nhào vào lồng ngực 136, em vừa định làm nũng đã nghe thấy 136 kêu rên đau đớn một tiếng, sau đó xụi lơ trên ghế salon.
216 sợ hết hồn, vội vàng ngồi xuống, đôi mắt màu trà đẹp đẽ lấp lánh nước: “Anh, anh sao vậy?”
136 lộ vẻ lúng túng, hơi xoay người.
216 rất lo lắng, bèn lại gần nhìn xem, nhưng chỉ vừa liếc mắt một cái, em đã ngẩn cả người – trên lồng ngực trắng nõn của anh cả rải đầy những vệt hồng, giống như vết roi cực nhỏ, càng đáng sợ chính là, hai viên núm vú hồng hào vì đã sinh con và cho con bú nhiều lần mà trở nên sưng to kia, giờ đang được xuyên vào hai chiếc vòng kim loại nho nhỏ, đầu v* nho nhỏ sưng đỏ, như là trái anh đào chín rục, chỉ cần cắn xuống một miếng là nước quả tràn ra đầm đìa.
136 có chút bối rối không biết phải làm sao, vuốt ve gương mặt đang dại ra của 216, nhẹ nhàng an ủi: “Đây là sở thích tình thú trên giường của Alpha nhà anh. Em không cần sợ.”
136 không nói ra rằng, vị alpha này chính là con riêng của anh. Sau khi ông chồng cũ già khọm đi đời nhà ma trên giường, tang lễ vừa kết thúc, ngay tại đêm hôm đó, con riêng đã ngay lập tức hưởng dụng người mẹ kế xinh đẹp nhiều nước của mình.
Thế rồi 136 hoài thai, vừa sinh xong đứa nhỏ thứ 3, kết thúc thời kì cho con bú, con riêng gần như không thể chờ thêm một giây phút nào nữa, gấp gáp xỏ cho anh cặp khuyên nhũ này.
Khi ấy 136 đau đến mức ở trên giường khóc lớn, lần đầu tiên lấy chân đá vào người hắn. Nhưng con riêng nắm lấy mắt cá chân anh, nở nụ cười cực kỳ ác liệt, sự nham hiểm bao phủ gương mặt trẻ tuổi đẹp trai của cậu: “Em là của riêng mình tôi.”
216 chưa từng thấy khuyên nhũ bao giờ, sợ đến run cả người: “Không đau ạ?”
136 chỉ có thể lừa em: “Anh không đau.”
A Nguyên chớp chớp mắt, đưa tay sờ một chút cái vòng kim loại nhỏ ở đầu nhũ bên trái, 136 bị hành động ngây thơ như em bé này hành hạ đến run rẩy khắp người, đầu v* sưng không chịu nổi, như sắp nhỏ ra cả máu.
Đầu tiết sữa cũng hơi mở ra.
“A… A Nguyên… Đừng chạm vào đó….”
A Nguyên ngoan ngoãn thu tay về, ôm lấy cổ 136, bắt đầu thủ thỉ trò chuyện.
Hai người không gặp nhau mấy tháng nay rồi, có biết bao chuyện muốn nói. Nhất là A Nguyên, A Nguyên sắp sửa bị phân phối rồi, em không biết mình sẽ được trao đến tay ai, vận mệnh của em như con thuyền nhỏ lênh đênh trên mặt biển phủ kín sương mù, không biết rồi sẽ nước chảy bèo trôi đến phương nào.
Cuối cùng, 136 lấy điện thoại ra, cho em xem ảnh của mấy đứa nhỏ. Điện thoại chỉ là một chiếc di động được cài thiết bị hạn chế thông tin, bên trong ngoài số điện thoại của alpha nhà anh và sở cánh sát thì không còn số của ai nữa.
A Nguyên ôm điện thoại xem ảnh. Anh trai có 3 đứa nhỏ, trong đó có hai nhóc là alpha, 1 nhóc là omega, đứa lớn nhất cũng chỉ có 4 tuổi, mà nhỏ nhất mới được 7 tháng, chỉ vừa biết vươn mình ê a mà thôi.
A Nguyên đưa ngón tay chọt chọt vào màn hình: “Thật là nhỏ, đáng yêu quá đi!”
136 nở nụ cười: “A Nguyên rồi cũng sẽ có con của mình thôi.”
Đúng vậy, mỗi Omega được phân phối đi sẽ bị Alpha ngày đêm làm tình đến khi mang thai, trong vòng hai tháng, nếu Omega nào không có thai thì sẽ bị trừng phạt rất dã man.
A Nguyên chỉ híp mắt cười, da trắng môi đỏ, làn tóc đen tuyền tung xõa trên vai, thoáng che khuất một góc gương mặt rạng rỡ diễm lệ của em, con ngươi màu trà xinh đẹp lấp lánh, được phủ bởi một tầng nước trong suốt sáng rực rỡ, tựa khóc tựa cười. Ánh sáng như cũng nuông chiều em, rơi trên đuôi tóc như một mặt hồ vàng óng ánh.
Quả là dáng vẻ chưa thấu ưu sầu.
Bỗng em nghe được một tràng tiếng chim hót rạo rực, khóe môi hơi nhếch lên, có chút chờ mong con chim nọ sẽ bay ngang qua ô cửa sổ nhỏ của mình.
Chợt vang lên tiếng roẹt roẹt. Là âm thanh gián đoạn của lưới điện trong viện giáo dưỡng.
Tiếng chim hót cũng im bặt.
—
216 giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, dưới tiếng chuông báo rời giường sắc nhọn, em bắt đầu mặc quần áo.
Trong viện giáo dưỡng chỉ có một loại quần áo duy nhất, đó là chiếc áo cánh rộng thùng thình, hai mảnh vải kéo dài từ vai xuống giống đôi cánh trắng như tuyết che đi cánh tay. Các em không mặc quần, bên ngoài quần lót là chiếc váy dài đến đầu gối, và bên trong nhất định phải mặc chiếc quần tất dây nịt màu vàng nhạt (ảnh ở cuối chương).
Omega không được phép lộ da thịt.
Sau khi tiếng chuông inh ỏi dừng lại, từ trong phòng, các Omega đã ăn mặc chỉnh tề lục tục đi ra, các em chẳng khác nào những chú chim non trắng như tuyết trong lồng sắt, giày da ngắn cổ đạp trên đá hoa cương, phát ra âm thanh giòn giã vang vọng trên hành lang nhỏ hẹp.
216 đi giữa hàng ngũ đó, rất ít chào hỏi với mọi người.
Nhưng những omega đi ngang qua đều len lén đưa mắt dò xét em, thậm chí châu ghé tai mà nhỏ giọng bàn tán.
216 biết họ đang bàn tán về chuyện gì – một omega đã qua sinh nhật từ tuần trước như em,lập tức sẽ bị phân phối đi trong vòng 12 tháng tới. Rất nhanh thôi, em sẽ trở thành Omega của một vị Alpha đại nhân nào đó.
Từ nhỏ, các Omega trong trại giáo dưỡng đã được dạy dỗ rằng Alpha là một sinh vật mạnh mẽ cỡ nào, mê người ra sao, Omega coi việc được hầu hạ những Alpha cường tráng oai hùng đó là sự vinh quang, Omega nào càng ưu tú thì sẽ được phân phối đến bên Alpha càng cường đại, càng cao quý.
Để rồi bọn họ có thể vinh hạnh mà sinh con cho Alpha, một đứa, hai đứa, ba đứa. Nếu như sinh được 3 đứa con, vậy thì Omega này quả là một Omega đáng được tôn sùng ở đế quốc.
Bọn họ sẽ có được sự quang vinh, tiền bạc phú quý, cả sự tôn trọng và sủng ái nữa.
Mà mọi người đều biết, 216 là Omega cao cấp nhất được đề cử đưa ra khỏi viện giáo dưỡng.
Đến phòng ăn, các em ung dung thong thả ngồi xuống, sau đó bắt đầu cùng dùng bữa.
Ở phía Tây của đại sảnh, có vài Omega nhỏ tuổi đang bị nhỏ giọng răn dạy, bởi vì nghi lễ trên bàn cơm của họ thực sự quá là tệ.
216 mắt điếc tai ngơ, vẫn ưu nhã mà ăn canh. Ngón tay em trắng như tuyết nắm lấy cái thìa màu bạc, thật giống như con cá bơi lội cuộn lên làn sóng bạc đẹp mắt.
Đầu tiên là tiết học buổi sáng, tiếp đó là bữa trưa, sau khoảng thời gian nghỉ trưa ngắn ngủi, các em cần phải học lớp nấu ăn, lớp may vá, giặt giũ quần áo và một vài việc nội trợ khác. Sau khi tất cả các tiết học đó kết thúc, lại là một đoạn nghỉ giải lao ngắn, lúc này các em có thể hoạt động tự do.
Hôm nay, 216 đến phòng tiếp khách, bởi vì 136 đã trở lại.
Đối với 216, 136 là một người anh cả dịu dàng rộng lượng, suốt khoảng thời gian dài dằng dặc em sinh sống trong viện giáo dưỡng, anh không chút ngại ngần mà chăm lo, che chở và yêu thương em.
136 lần này trở về với tư cách một omega vinh dự. Anh đã sinh được 3 đứa nhỏ, tuy rằng chúng nó không có cùng một người cha, nhưng đế quốc nào có để ý đến chuyện đó, ngoại trừ chiến tranh thì tỉ lệ sinh dục và nhân khẩu những thanh niên trai tráng mới là chuyện bọn họ quan tâm.
216 đẩy cửa đi vào, nhìn thấy 136 ngồi trên ghế salon, mái tóc dài đen nhánh được ghim lỏng ở sau gáy, một vài sợi rơi rớt trên đầu vai, hệt như đóa hoa màu mực nở rộ giữa trời xuân.
Nhìn anh gầy hơn, hai má hơi hõm xuống, nhưng nét mặt vẫn dịu dàng, bên môi hơi mỉm cười, vẫn là nụ cười của dĩ vãng luôn dành cho đứa em 216 đáng yêu này: “Em có khỏe không? A Nguyên.”
216 lập tức nhào vào lồng ngực 136, em vừa định làm nũng đã nghe thấy 136 kêu rên đau đớn một tiếng, sau đó xụi lơ trên ghế salon.
216 sợ hết hồn, vội vàng ngồi xuống, đôi mắt màu trà đẹp đẽ lấp lánh nước: “Anh, anh sao vậy?”
136 lộ vẻ lúng túng, hơi xoay người.
216 rất lo lắng, bèn lại gần nhìn xem, nhưng chỉ vừa liếc mắt một cái, em đã ngẩn cả người – trên lồng ngực trắng nõn của anh cả rải đầy những vệt hồng, giống như vết roi cực nhỏ, càng đáng sợ chính là, hai viên núm vú hồng hào vì đã sinh con và cho con bú nhiều lần mà trở nên sưng to kia, giờ đang được xuyên vào hai chiếc vòng kim loại nho nhỏ, đầu v* nho nhỏ sưng đỏ, như là trái anh đào chín rục, chỉ cần cắn xuống một miếng là nước quả tràn ra đầm đìa.
136 có chút bối rối không biết phải làm sao, vuốt ve gương mặt đang dại ra của 216, nhẹ nhàng an ủi: “Đây là sở thích tình thú trên giường của Alpha nhà anh. Em không cần sợ.”
136 không nói ra rằng, vị alpha này chính là con riêng của anh. Sau khi ông chồng cũ già khọm đi đời nhà ma trên giường, tang lễ vừa kết thúc, ngay tại đêm hôm đó, con riêng đã ngay lập tức hưởng dụng người mẹ kế xinh đẹp nhiều nước của mình.
Thế rồi 136 hoài thai, vừa sinh xong đứa nhỏ thứ 3, kết thúc thời kì cho con bú, con riêng gần như không thể chờ thêm một giây phút nào nữa, gấp gáp xỏ cho anh cặp khuyên nhũ này.
Khi ấy 136 đau đến mức ở trên giường khóc lớn, lần đầu tiên lấy chân đá vào người hắn. Nhưng con riêng nắm lấy mắt cá chân anh, nở nụ cười cực kỳ ác liệt, sự nham hiểm bao phủ gương mặt trẻ tuổi đẹp trai của cậu: “Em là của riêng mình tôi.”
216 chưa từng thấy khuyên nhũ bao giờ, sợ đến run cả người: “Không đau ạ?”
136 chỉ có thể lừa em: “Anh không đau.”
A Nguyên chớp chớp mắt, đưa tay sờ một chút cái vòng kim loại nhỏ ở đầu nhũ bên trái, 136 bị hành động ngây thơ như em bé này hành hạ đến run rẩy khắp người, đầu v* sưng không chịu nổi, như sắp nhỏ ra cả máu.
Đầu tiết sữa cũng hơi mở ra.
“A… A Nguyên… Đừng chạm vào đó….”
A Nguyên ngoan ngoãn thu tay về, ôm lấy cổ 136, bắt đầu thủ thỉ trò chuyện.
Hai người không gặp nhau mấy tháng nay rồi, có biết bao chuyện muốn nói. Nhất là A Nguyên, A Nguyên sắp sửa bị phân phối rồi, em không biết mình sẽ được trao đến tay ai, vận mệnh của em như con thuyền nhỏ lênh đênh trên mặt biển phủ kín sương mù, không biết rồi sẽ nước chảy bèo trôi đến phương nào.
Cuối cùng, 136 lấy điện thoại ra, cho em xem ảnh của mấy đứa nhỏ. Điện thoại chỉ là một chiếc di động được cài thiết bị hạn chế thông tin, bên trong ngoài số điện thoại của alpha nhà anh và sở cánh sát thì không còn số của ai nữa.
A Nguyên ôm điện thoại xem ảnh. Anh trai có 3 đứa nhỏ, trong đó có hai nhóc là alpha, 1 nhóc là omega, đứa lớn nhất cũng chỉ có 4 tuổi, mà nhỏ nhất mới được 7 tháng, chỉ vừa biết vươn mình ê a mà thôi.
A Nguyên đưa ngón tay chọt chọt vào màn hình: “Thật là nhỏ, đáng yêu quá đi!”
136 nở nụ cười: “A Nguyên rồi cũng sẽ có con của mình thôi.”
Đúng vậy, mỗi Omega được phân phối đi sẽ bị Alpha ngày đêm làm tình đến khi mang thai, trong vòng hai tháng, nếu Omega nào không có thai thì sẽ bị trừng phạt rất dã man.
A Nguyên chỉ híp mắt cười, da trắng môi đỏ, làn tóc đen tuyền tung xõa trên vai, thoáng che khuất một góc gương mặt rạng rỡ diễm lệ của em, con ngươi màu trà xinh đẹp lấp lánh, được phủ bởi một tầng nước trong suốt sáng rực rỡ, tựa khóc tựa cười. Ánh sáng như cũng nuông chiều em, rơi trên đuôi tóc như một mặt hồ vàng óng ánh.
Quả là dáng vẻ chưa thấu ưu sầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.