Chương 3
Đoàn Tử 720
03/07/2020
Dưới cái xóc nảy của xe ngựa, 216 khẽ cắn chặt hàm răng, cố chịu đựng sự dằn vặt của mấy món đồ chơi, rồi đột nhiên em nghe thấy một âm thanh già nua tựa như vỏ cây bị bong tróc: “Được rồi, xuống dưới đi.”
Xe ngựa được mở ra, em nằm trong xe, đôi mắt đã lâu không tiếp xúc với ánh sáng bị chói đến phát đau, lúc này chúng đang được ngắm nhìn một góc của thế giới bên ngoài viện giáo dưỡng.
Một đoạn đường đá được chăm sóc tỉ mỉ nằm giữa hai hàng cây tùng bách cao to xanh ngắt, kéo dài đến cuối đường, là một tòa hoa viên ba tầng kiểu tây an tĩnh tọa lạc giữa biển hoa cẩm tú cầu tim tím. Những ô cửa sổ trong ngôi nhà đan xen sáng lên ánh đèn vàng ấm áp, như là được hòa tan với mật ong ngọt ngào vậy.
Em còn nghe được tiếng chó con sủa, tiếng chim vẫy cánh giữa lùm cây, tiếng trai gái đang nhỏ giọng trò chuyện.
Những âm thanh vang lên hết đợt này đến đợt khác, thoải mái mà lặp đi lặp lại, hệt như một bản nhạc nhảy vui tươi.
Gương mặt 216 đỏ ửng vì thích thú.
Nhưng em còn chưa kịp vui mừng, bỗng một dải lụa trắng thật dày che kín hai mắt em lại, em bị nâng trên một tấm đệm mềm, giống như một món hàng được chuyển đến nơi sâu xa của những ngôi nhà lớn.
Cuối cùng em được đặt lên một chiếc giường, người vừa lên tiếng kia sau khi đặt em xuống thì nói: “Mời cậu kiên trì đợi ở nơi này, không nên tự ý đi lại hay đụng chạm vào các đồ vật, nếu như không quá cần thiết, cũng đừng nên tháo khăn lụa ra.”
216 nhẹ giọng trả lời: “Vâng. Cảm ơn ngài đã nhắc nhở.”
Người kia im lặng rời đi.
216 không dám lộn xộn, sợ gây ra chuyện gì phiền toái thì sẽ bị chán ghét ngay lập tức, chỉ có thể lẳng lặng nằm.
Tầm nhìn bị chặn lại, khứu giác và xúc giác trở nên nhạy cảm hơn hẳn. Em có thể ngửi thấy trong phòng mùi nhựa thông và hương mực thoang thoảng từ những cuốn sách, còn có một một chút mùi thuốc lá nhàn nhạt đọng lại trên gối, không hề giống cái mùi thuốc lá đáng ghét của chú bảo vệ beta dưới lầu viện giáo dưỡng. Tay em khẽ khàng vuốt ve mặt nệm mềm mại, hoa văn tỉ mỉ ma sát với bàn tay em.
Em nghĩ, đêm nay chắc sẽ không quá tệ.
Chuyện gay go duy nhất chính là thứ đồ đang ong ong vang lên trong người em. Em bắt đầu mong mỏi vị alpha mới chỉ có duyên gặp mặt một lần trên màn hình điện tử kia có thể về sớm một chút.
Thậm chí 216 còn nghĩ, nếu như em may mắn, vị alpha đại nhân này sẽ có tính tình hiền lành ít ham muốn, sau khi làm tình xong em sẽ được phép tắm rửa và đi ngủ sớm.
216 chờ lần này, chờ một phát đến tận 10 giờ.
Suốt gần 3 tiếng đồng hồ, em chẳng khác nào ếch ngâm trong nước ấm, xa chuông vẫn rung lên trong thịt huyệt đã mềm mại ướt át từ lâu, thật giống như một con cá không hợp đàn trong hồ nước, thịt huyệt căng chặt bên trong bị gậy rung vạch ra từng chút từng chút một, em không dám lấy nó ra, chỉ có thể nhẹ nhàng vặn vẹo với mong muốn giảm bớt cái ngứa ngáy càng ngày càng mãnh liệt trong người. Nhưng giờ em thực sự không thể chịu đựng được nữa rồi, ngón chân trắng như tuyết kịch liệt ma sát với mặt đệm, cẳng chân hơi co giật, lại không cẩn thận đưa cây gậy rung vào nơi sâu nhất bên trong, thế là bỗng nhiên thịt mềm dâm đãng bị chạm tới, khiến em khóc lóc mà duỗi chân bắn ra.
Chất lỏng màu trắng sữa từ dương v*t phấn nộn đáng yêu đang nhếch lên của em bắn lên phần vải ở bụng.
216 sợ đến phát khóc. Vì em làm hỏng cái giường mất rồi.
Đang lúc 216 khóc đến run cả người, bỗng nghe thấy tiếng đèn trong vườn hoa lách cách được bật lên, ánh sáng hình tròn xuyên thấu qua cửa sổ rơi vào khăn lụa che mắt của em.
Là màu vàng ấm áp thoải mái.
Tiếng lốp xe ma sát với mặt đất cùng với tiếng còi vang lên từ vườn hoa, người hầu dưới lầu chen chúc đứng ở cửa lớn, đồng thanh hô: “Mừng chủ nhân trở lại.”
Còn lại sau đó 216 không nghe được chút nào nữa.
Hai tai em ong ong, chỉ còn lại âm thanh máu trong người đang lưu chuyển, phút chốc em trở nên mơ hồ, hồi hộp đến không thể thở nổi.
Giày quân đội đạp trên cầu thang làm bằng gỗ, không nhanh không chậm, đi lên.
Cửa mở ra. Một luồng mùi thuốc lá bao bọc nhựa thông tràn vào, chính là mùi hương ở trên giường.
216 cắn chặt hàm răng, nhưng cả người vẫn đang run rẩy.
Chuyện này không ổn, đây không phải biểu hiện của một omega khiến người ta yêu thích nên có. Nhưng em càng cố gắng kiềm chế, lại càng hoang mang sợ hãi.
Thứ gì đó cách vải lụa xẹt qua đôi mắt em, sau đó, khăn lụa bị nhẹ nhàng lấy xuống.
216 khiếp đảm mà chớp mắt, rốt cục nhìn về phía alpha kia.
Vóc người alpha cực cao, hẳn là vừa mới từ quân bộ trở về, vẫn chưa thay quần áo, quân trang màu xanh sẫm trên người được mặc chỉn chu với hàng cúc áo đóng chặt cực kì nghiêm chỉnh, bó sát vào người để lộ ra cơ bắp cường tráng của hắn, vòng eo gọn gàng được buộc dưới chiếc thắt lưng, ống quần rộng rãi phẳng phiu không chút nếp nhăn nào.
Hắn cúi xuống nhìn 216 một cái. 216 có thể thấy rõ gương mặt hắn, giống như trong tấm ảnh, mũi cao mắt sâu, mặt mày tuấn mỹ sắc xảo, môi mỏng mà nhạt, là dáng vẻ rất vô tình, nhưng cái vô tình ấy được một thân quân trang tô điểm, trở thành điều gì đó rất đỗi hiển nhiên.
Cái đương nhiên của hắn, chính là sự cao cao tại thượng mà lạnh lùng này.
216 còn chưa kịp mở miệng, đã thấy alpha nhíu nhíu mày, cất tiếng nói trầm thấp: “Sao lại làm loạn thành thế này?”
216 giận dữ và xấu hổ muốn chết, chống tay lên giường muốn bò dậy xin lỗi, nhưng chiếc xa chuông mới ngừng kêu giờ bỗng nhiên sống lại, như con cá đâm đầu về phía thịt mềm ẩm ướt.
“A…” Cổ họng 216 phát ra tiếng khóc nức nở mềm như bông, em chẳng còn chút sức lực nào, bèn nửa chống mình trên giường, “Xin lỗi… Xin lỗi…”
Alpha lạnh mặt nhìn em. Hắn nghe thấy âm thanh ong ong phát ra từ trong người em, mờ ám mà dâm đãng.
“Lấy đồ vật trong thân thể ra.”
216 hơi sửng sốt, cố kiềm chế cảm giác khó chịu mà giãy dụa bò lên, lại nghe thấy alpha nói: “Hiện tại, lấy ra ngay lập tức.”
Trong mắt 216 ngập nước, lóng lánh như mặt hồ dưới ánh trăng, em rất nghe lời, tự mình mở ra hai chân. Đây là lần đầu em nhìn thấy alpha, trong lòng vừa thẹn vừa sợ, tay cũng đang phát run, cả người như bị thiêu cháy, làn da tuyết trắng được phủ lên một tầng đỏ ửng, em ngồi trên giường, trông như đóa mai hồng rơi trên nền tuyết của mùa đông lạnh giá.
Em từ từ mở chân ra, ngón tay từng chút từng chút men theo phần bụng dính đầy tinh dịch đi xuống dưới, vòng qua dương v*t phấn nộn tinh xảo, hơi nhấc mông lên, cố nén nước mắt và sự xấu hổ, luồn vào một ngón tay.
Bên trong vừa ẩm ướt vừa trơn trượt, thịt mềm hồng nhạt như hoa tường vi nhúc nhích mút vào, bao bọc ngón tay em đang chậm rãi đưa vào bên trong.
Gậy rung rất nhanh bị rút ra, cái gậy màu tím ướt nhẹp dính đầy d*m thủy, như là cái rễ cây đã hút no nước.
216 nhìn vị sĩ quan đang lạnh lùng ngồi trên ghế bành, hắn đã cởi áo khoác ra, tháo một chiếc nút áo, ánh mắt hơi nheo lại, không nói một lời, nhìn như có vẻ chán chường.
216 thấy rất khổ sở, nhưng không dám nói ra, chỉ ngoan ngoãn bỏ thêm một ngón tay, móc vào sâu hơn, cố lấy ra chiếc xa chuông.
Tốn không ít công sức, ngón tay trắng nõn mềm mại của 216 mới nắm được quả chuông ướt dầm dề này, lấy nó ra.
216 đặt những thứ này trên giường, ngồi quỳ, chờ mệnh lệnh tiếp theo của alpha.
Nhưng alpha chỉ nhìn em.
Đôi mắt hắn nhìn vào gương mặt mà cho dù đứng giữa hàng hà sa số omega vẫn có thể coi là xinh đẹp tuyệt trần, rồi nhìn xuống phía dưới, dò xét với vẻ vô cảm, cần cổ dài nhỏ trắng trẻo, bộ ngực ngây ngô như tuyết ẩn sau lớp vải the, hai viên núm vú nho nhỏ đỏ tươi, vòng eo thon gọn bằng phẳng.
Cặp chân dài của omega vì đang ngồi quỳ mà cong lại, bờ mông trắng mềm to mọng đặt bên gót chân, dễ như ăn cháo mà bị in ra hai mảng hồng hồng.
Một thân thể mềm mại đẹp đẽ biết nhường nào.
Hơn nữa hắn ngửi được tin tức tố của Omega, là hương sữa quyện phô mai ngọt lịm, trong vị ngọt lại mang theo chút gì đó mặn mặn, cực kì ngon miệng.
Không hổ là omega cao cấp.
Âm thanh 216 có chút run rẩy: “Đại nhân… em là 216 tới từ trại giáo dưỡng. Rất vinh hạnh được hầu hạ ngài.”
Alpha nhẹ giọng cười nhạo: “Vinh hạnh sao?”
216 gật đầu như gà con mổ thóc: “Vâng, em rất vinh hạnh.”
Alpha đứng lên, từ trên cao nhìn xuống em. 216 cắn môi dưới, đầu gối dịch tới mép giường, cẩn thận từng li từng tí đưa tay ra muốn cởi khuy áo cho hắn.
“Không cần.”
216 sửng sốt một chút, rồi lại lập tức nhớ tới những điều đã viết trong sách giáo khoa. Có lẽ alpha này muốn mặc nguyên quần áo làm. Nghĩ đến đây, 216 ngoan ngoãn kéo lớp vải the trên người mình xuống.
Vải chất đống ở vòng eo trắng sữa, đem bộ ngực đáng yêu của em lộ ra, kề sát vào người alpha.
Ma ma giáo dưỡng đã nói, ngực em tuy không lớn, nhưng vừa trắng vừa mềm, màu sắc núm vú lại cực kì đáng yêu, chúng nó mềm mại nắm vào rất sướng, lại dễ sưng, alpha nhất định sẽ yêu thích.
216 hít sâu một hơi, chuẩn bị kĩ càng.
Nhưng một bàn tay đặt lên cằm 216, nhẹ nhàng nhéo một chút, làm em ngẩng đầu lên, đối diện trực tiếp với gương mặt tuấn mỹ bạc tình nọ.
“Tôi không có hứng thú với em, cũng sẽ không lên giường với em. Thế nhưng nếu em đã được phân cho tôi, chỉ cần ngoan, là có thể tiếp tục sống ở đây.”
Không cần làm cũng được người nuôi sao?!
216 hưng phấn đến đỏ cả mặt, đôi mắt sáng lấp lánh, giọng nói cũng không tự chủ được mà thêm ngọt mềm, sợ alpha đổi ý: “Em rất biết điều, xin hãy cho em ở lại nơi này! Cảm ơn ngài!”
Alpha liếc nhìn em một cái: “Giờ ra ngoài đi, mang theo mấy thứ linh tinh này nữa.”
216 vui mừng mà bò dậy, cầm lấy cây gậy rung cùng với xa chuông, và cả đống vải ngổn ngang của mình, hệt như đứa nhỏ nâng món đồ chơi, vừa định đi ra ngoài thì xấu hổ nói:
“Đại nhân, ngài có thể cho em chút quần áo để che người không?”
Alpha kéo ga giường đã bị làm bẩn ra, nén đến người em, “Phòng của em ở cách vách, hành lý cũng đang ở đó. Những chuyện khác, quản gia sẽ nói cho em.”
216 vụng về mà quấn kĩ tấm ga giường bẩn thỉu lên người mình, sung sướng chạy ra ngoài.
Hết chương 3.
Xe ngựa được mở ra, em nằm trong xe, đôi mắt đã lâu không tiếp xúc với ánh sáng bị chói đến phát đau, lúc này chúng đang được ngắm nhìn một góc của thế giới bên ngoài viện giáo dưỡng.
Một đoạn đường đá được chăm sóc tỉ mỉ nằm giữa hai hàng cây tùng bách cao to xanh ngắt, kéo dài đến cuối đường, là một tòa hoa viên ba tầng kiểu tây an tĩnh tọa lạc giữa biển hoa cẩm tú cầu tim tím. Những ô cửa sổ trong ngôi nhà đan xen sáng lên ánh đèn vàng ấm áp, như là được hòa tan với mật ong ngọt ngào vậy.
Em còn nghe được tiếng chó con sủa, tiếng chim vẫy cánh giữa lùm cây, tiếng trai gái đang nhỏ giọng trò chuyện.
Những âm thanh vang lên hết đợt này đến đợt khác, thoải mái mà lặp đi lặp lại, hệt như một bản nhạc nhảy vui tươi.
Gương mặt 216 đỏ ửng vì thích thú.
Nhưng em còn chưa kịp vui mừng, bỗng một dải lụa trắng thật dày che kín hai mắt em lại, em bị nâng trên một tấm đệm mềm, giống như một món hàng được chuyển đến nơi sâu xa của những ngôi nhà lớn.
Cuối cùng em được đặt lên một chiếc giường, người vừa lên tiếng kia sau khi đặt em xuống thì nói: “Mời cậu kiên trì đợi ở nơi này, không nên tự ý đi lại hay đụng chạm vào các đồ vật, nếu như không quá cần thiết, cũng đừng nên tháo khăn lụa ra.”
216 nhẹ giọng trả lời: “Vâng. Cảm ơn ngài đã nhắc nhở.”
Người kia im lặng rời đi.
216 không dám lộn xộn, sợ gây ra chuyện gì phiền toái thì sẽ bị chán ghét ngay lập tức, chỉ có thể lẳng lặng nằm.
Tầm nhìn bị chặn lại, khứu giác và xúc giác trở nên nhạy cảm hơn hẳn. Em có thể ngửi thấy trong phòng mùi nhựa thông và hương mực thoang thoảng từ những cuốn sách, còn có một một chút mùi thuốc lá nhàn nhạt đọng lại trên gối, không hề giống cái mùi thuốc lá đáng ghét của chú bảo vệ beta dưới lầu viện giáo dưỡng. Tay em khẽ khàng vuốt ve mặt nệm mềm mại, hoa văn tỉ mỉ ma sát với bàn tay em.
Em nghĩ, đêm nay chắc sẽ không quá tệ.
Chuyện gay go duy nhất chính là thứ đồ đang ong ong vang lên trong người em. Em bắt đầu mong mỏi vị alpha mới chỉ có duyên gặp mặt một lần trên màn hình điện tử kia có thể về sớm một chút.
Thậm chí 216 còn nghĩ, nếu như em may mắn, vị alpha đại nhân này sẽ có tính tình hiền lành ít ham muốn, sau khi làm tình xong em sẽ được phép tắm rửa và đi ngủ sớm.
216 chờ lần này, chờ một phát đến tận 10 giờ.
Suốt gần 3 tiếng đồng hồ, em chẳng khác nào ếch ngâm trong nước ấm, xa chuông vẫn rung lên trong thịt huyệt đã mềm mại ướt át từ lâu, thật giống như một con cá không hợp đàn trong hồ nước, thịt huyệt căng chặt bên trong bị gậy rung vạch ra từng chút từng chút một, em không dám lấy nó ra, chỉ có thể nhẹ nhàng vặn vẹo với mong muốn giảm bớt cái ngứa ngáy càng ngày càng mãnh liệt trong người. Nhưng giờ em thực sự không thể chịu đựng được nữa rồi, ngón chân trắng như tuyết kịch liệt ma sát với mặt đệm, cẳng chân hơi co giật, lại không cẩn thận đưa cây gậy rung vào nơi sâu nhất bên trong, thế là bỗng nhiên thịt mềm dâm đãng bị chạm tới, khiến em khóc lóc mà duỗi chân bắn ra.
Chất lỏng màu trắng sữa từ dương v*t phấn nộn đáng yêu đang nhếch lên của em bắn lên phần vải ở bụng.
216 sợ đến phát khóc. Vì em làm hỏng cái giường mất rồi.
Đang lúc 216 khóc đến run cả người, bỗng nghe thấy tiếng đèn trong vườn hoa lách cách được bật lên, ánh sáng hình tròn xuyên thấu qua cửa sổ rơi vào khăn lụa che mắt của em.
Là màu vàng ấm áp thoải mái.
Tiếng lốp xe ma sát với mặt đất cùng với tiếng còi vang lên từ vườn hoa, người hầu dưới lầu chen chúc đứng ở cửa lớn, đồng thanh hô: “Mừng chủ nhân trở lại.”
Còn lại sau đó 216 không nghe được chút nào nữa.
Hai tai em ong ong, chỉ còn lại âm thanh máu trong người đang lưu chuyển, phút chốc em trở nên mơ hồ, hồi hộp đến không thể thở nổi.
Giày quân đội đạp trên cầu thang làm bằng gỗ, không nhanh không chậm, đi lên.
Cửa mở ra. Một luồng mùi thuốc lá bao bọc nhựa thông tràn vào, chính là mùi hương ở trên giường.
216 cắn chặt hàm răng, nhưng cả người vẫn đang run rẩy.
Chuyện này không ổn, đây không phải biểu hiện của một omega khiến người ta yêu thích nên có. Nhưng em càng cố gắng kiềm chế, lại càng hoang mang sợ hãi.
Thứ gì đó cách vải lụa xẹt qua đôi mắt em, sau đó, khăn lụa bị nhẹ nhàng lấy xuống.
216 khiếp đảm mà chớp mắt, rốt cục nhìn về phía alpha kia.
Vóc người alpha cực cao, hẳn là vừa mới từ quân bộ trở về, vẫn chưa thay quần áo, quân trang màu xanh sẫm trên người được mặc chỉn chu với hàng cúc áo đóng chặt cực kì nghiêm chỉnh, bó sát vào người để lộ ra cơ bắp cường tráng của hắn, vòng eo gọn gàng được buộc dưới chiếc thắt lưng, ống quần rộng rãi phẳng phiu không chút nếp nhăn nào.
Hắn cúi xuống nhìn 216 một cái. 216 có thể thấy rõ gương mặt hắn, giống như trong tấm ảnh, mũi cao mắt sâu, mặt mày tuấn mỹ sắc xảo, môi mỏng mà nhạt, là dáng vẻ rất vô tình, nhưng cái vô tình ấy được một thân quân trang tô điểm, trở thành điều gì đó rất đỗi hiển nhiên.
Cái đương nhiên của hắn, chính là sự cao cao tại thượng mà lạnh lùng này.
216 còn chưa kịp mở miệng, đã thấy alpha nhíu nhíu mày, cất tiếng nói trầm thấp: “Sao lại làm loạn thành thế này?”
216 giận dữ và xấu hổ muốn chết, chống tay lên giường muốn bò dậy xin lỗi, nhưng chiếc xa chuông mới ngừng kêu giờ bỗng nhiên sống lại, như con cá đâm đầu về phía thịt mềm ẩm ướt.
“A…” Cổ họng 216 phát ra tiếng khóc nức nở mềm như bông, em chẳng còn chút sức lực nào, bèn nửa chống mình trên giường, “Xin lỗi… Xin lỗi…”
Alpha lạnh mặt nhìn em. Hắn nghe thấy âm thanh ong ong phát ra từ trong người em, mờ ám mà dâm đãng.
“Lấy đồ vật trong thân thể ra.”
216 hơi sửng sốt, cố kiềm chế cảm giác khó chịu mà giãy dụa bò lên, lại nghe thấy alpha nói: “Hiện tại, lấy ra ngay lập tức.”
Trong mắt 216 ngập nước, lóng lánh như mặt hồ dưới ánh trăng, em rất nghe lời, tự mình mở ra hai chân. Đây là lần đầu em nhìn thấy alpha, trong lòng vừa thẹn vừa sợ, tay cũng đang phát run, cả người như bị thiêu cháy, làn da tuyết trắng được phủ lên một tầng đỏ ửng, em ngồi trên giường, trông như đóa mai hồng rơi trên nền tuyết của mùa đông lạnh giá.
Em từ từ mở chân ra, ngón tay từng chút từng chút men theo phần bụng dính đầy tinh dịch đi xuống dưới, vòng qua dương v*t phấn nộn tinh xảo, hơi nhấc mông lên, cố nén nước mắt và sự xấu hổ, luồn vào một ngón tay.
Bên trong vừa ẩm ướt vừa trơn trượt, thịt mềm hồng nhạt như hoa tường vi nhúc nhích mút vào, bao bọc ngón tay em đang chậm rãi đưa vào bên trong.
Gậy rung rất nhanh bị rút ra, cái gậy màu tím ướt nhẹp dính đầy d*m thủy, như là cái rễ cây đã hút no nước.
216 nhìn vị sĩ quan đang lạnh lùng ngồi trên ghế bành, hắn đã cởi áo khoác ra, tháo một chiếc nút áo, ánh mắt hơi nheo lại, không nói một lời, nhìn như có vẻ chán chường.
216 thấy rất khổ sở, nhưng không dám nói ra, chỉ ngoan ngoãn bỏ thêm một ngón tay, móc vào sâu hơn, cố lấy ra chiếc xa chuông.
Tốn không ít công sức, ngón tay trắng nõn mềm mại của 216 mới nắm được quả chuông ướt dầm dề này, lấy nó ra.
216 đặt những thứ này trên giường, ngồi quỳ, chờ mệnh lệnh tiếp theo của alpha.
Nhưng alpha chỉ nhìn em.
Đôi mắt hắn nhìn vào gương mặt mà cho dù đứng giữa hàng hà sa số omega vẫn có thể coi là xinh đẹp tuyệt trần, rồi nhìn xuống phía dưới, dò xét với vẻ vô cảm, cần cổ dài nhỏ trắng trẻo, bộ ngực ngây ngô như tuyết ẩn sau lớp vải the, hai viên núm vú nho nhỏ đỏ tươi, vòng eo thon gọn bằng phẳng.
Cặp chân dài của omega vì đang ngồi quỳ mà cong lại, bờ mông trắng mềm to mọng đặt bên gót chân, dễ như ăn cháo mà bị in ra hai mảng hồng hồng.
Một thân thể mềm mại đẹp đẽ biết nhường nào.
Hơn nữa hắn ngửi được tin tức tố của Omega, là hương sữa quyện phô mai ngọt lịm, trong vị ngọt lại mang theo chút gì đó mặn mặn, cực kì ngon miệng.
Không hổ là omega cao cấp.
Âm thanh 216 có chút run rẩy: “Đại nhân… em là 216 tới từ trại giáo dưỡng. Rất vinh hạnh được hầu hạ ngài.”
Alpha nhẹ giọng cười nhạo: “Vinh hạnh sao?”
216 gật đầu như gà con mổ thóc: “Vâng, em rất vinh hạnh.”
Alpha đứng lên, từ trên cao nhìn xuống em. 216 cắn môi dưới, đầu gối dịch tới mép giường, cẩn thận từng li từng tí đưa tay ra muốn cởi khuy áo cho hắn.
“Không cần.”
216 sửng sốt một chút, rồi lại lập tức nhớ tới những điều đã viết trong sách giáo khoa. Có lẽ alpha này muốn mặc nguyên quần áo làm. Nghĩ đến đây, 216 ngoan ngoãn kéo lớp vải the trên người mình xuống.
Vải chất đống ở vòng eo trắng sữa, đem bộ ngực đáng yêu của em lộ ra, kề sát vào người alpha.
Ma ma giáo dưỡng đã nói, ngực em tuy không lớn, nhưng vừa trắng vừa mềm, màu sắc núm vú lại cực kì đáng yêu, chúng nó mềm mại nắm vào rất sướng, lại dễ sưng, alpha nhất định sẽ yêu thích.
216 hít sâu một hơi, chuẩn bị kĩ càng.
Nhưng một bàn tay đặt lên cằm 216, nhẹ nhàng nhéo một chút, làm em ngẩng đầu lên, đối diện trực tiếp với gương mặt tuấn mỹ bạc tình nọ.
“Tôi không có hứng thú với em, cũng sẽ không lên giường với em. Thế nhưng nếu em đã được phân cho tôi, chỉ cần ngoan, là có thể tiếp tục sống ở đây.”
Không cần làm cũng được người nuôi sao?!
216 hưng phấn đến đỏ cả mặt, đôi mắt sáng lấp lánh, giọng nói cũng không tự chủ được mà thêm ngọt mềm, sợ alpha đổi ý: “Em rất biết điều, xin hãy cho em ở lại nơi này! Cảm ơn ngài!”
Alpha liếc nhìn em một cái: “Giờ ra ngoài đi, mang theo mấy thứ linh tinh này nữa.”
216 vui mừng mà bò dậy, cầm lấy cây gậy rung cùng với xa chuông, và cả đống vải ngổn ngang của mình, hệt như đứa nhỏ nâng món đồ chơi, vừa định đi ra ngoài thì xấu hổ nói:
“Đại nhân, ngài có thể cho em chút quần áo để che người không?”
Alpha kéo ga giường đã bị làm bẩn ra, nén đến người em, “Phòng của em ở cách vách, hành lý cũng đang ở đó. Những chuyện khác, quản gia sẽ nói cho em.”
216 vụng về mà quấn kĩ tấm ga giường bẩn thỉu lên người mình, sung sướng chạy ra ngoài.
Hết chương 3.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.