Chương 16
Tịch Ân
05/06/2023
Thấy mẹ và chị họ giải nguy cho,Diệu Hàn khẽ thở phào.Bà Diệu lúc này quay sang nói ông Diệu khi thấy ông có chút ngà ngà say khẽ đá vào chân của ông Diệu : " ông nó! Tôi đã bảo uống ít thôi mà"
- " tôi chưa say!! " Nói xong liền uống cạn ly rượu mới rót,thấy ông Diệu không nghe lời can của mình thì bà khẽ lắc đầu mặc kệ ông Diệu uống bao nhiêu thì uống.Dù sao thì đây cũng là dịp quan trọng nên bà Diệu cũng không can ngăn gì nhiều
Ông Diệu nâng ly sau đó tâm sự với Bạch Thiên Dạ về lúc Diệu Hàn còn nhỏ làm cho cô không khỏi ngựng ngùng.Hai người vừa nói chuyện thỉnh thoảng lại uống rượu,bà Diệu nhìn mặt ông Diệu đã đỏ lên do men say khẽ lắc đầu rồi đi vào nhà bếp chuẩn bị hoa quả
Kết quả là ông Diệu phải chạy vào nhà vệ sinh mà nôn còn người nào đó vẫn rất bình thường không có một tí dấu hiệu nào là say cả.Bà Diệu liền bảo với Diệu Hàn nhường phòng của mình cho Bạch Thiên Dạ để anh ta nghỉ ngơi
Diệu Hàn tuy không bằng lòng nhưng vẫn phải dẫn hắn lên tầng 2 đi về phòng của Diệu Hàn.Bạch Thiên Dạ mở cửa bước vào, khi mở cửa mùi thơm bạc hà liền xộc lên mũi cái mùi thơm quen thuộc từ quần áo của cô làm cho hắn cảm thấy thoải mái.Phòng của Diệu Hàn không rộng nhìn qua rất đơn sơ chỉ có một cái giường, một chiếc bàn học và một kệ sách có rất nhiều chiếc huân chương mà Diệu Hàn đã nỗ lực giành được
Bạch Thiên Dạ liếc qua từng chiếc huân chương để ở kệ : Giải nhất bơi 100m nữ....giải nhì karate...
Diệu Hàn liền lên tiếng nói : " đây toàn là mấy giải thưởng trường tổ chức ấy mà! Không có gì lắm "
Từng nhớ năm cấp 3,cô suốt ngày lao vào học mà năm đó trường lại hay tổ chức mấy cuộc thi nhằm giải trí.Người thắng cuộc sẽ được nhận phần thưởng đặc sắc , lúc đó nhà cô còn khá là nghèo khó nên Diệu Hàn không ngần ngại mà đăng kí tham gia để có thể phụ giúp ba mẹ cô phần nào.
Bạch Thiên Dạ mỉm cười quay sang nhìn cô : " em đã rất nỗ lực nhỉ? Hàn Hàn giỏi lắm "
Diệu Hàn được khen thì có chút ngại cô tỏ ra giận dỗi xoay người bỏ đi : " hừ!! Bác nghỉ ngơi đi "
Hắn nhìn cô có chút nuối tiếc, biết thế hắn giả vờ say để có thể ôm Diệu Hàn thì tốt nhưng chưa kịp làm gì thì cô đã đi mất rồi.Bạch Thiên Dạ đi tới đóng cửa lại ,cởi áo vest rồi đến áo sơ mi ra.Hắn ở nhà không có khái niệm sẽ mặc áo khi đi ngủ.Nếu ở phòng người khác thì sẽ không nhưng đây là phòng của bé cưng nên hắn không ngần ngại gì mà cởi áo ra
Nằm lên chiếc giường mà cô từng nằm ngửi mùi thơm nhè nhẹ còn lưu lại ở trên chăn ,Bạch Thiên Dạ đưa tay vắt ngang qua trán khẽ cắn răng: " mẹ nó! Sao dễ thương đến thế chứ "
Bạch Thiên Dạ tỉnh dậy là lúc hơn 4 giờ chiều,đã rất lâu rồi hắn không ngủ say đến vậy nhìn căn phòng nhỏ của Diệu Hàn,Bạch Thiên Dạ khẽ mỉm cười đứng dậy chuẩn bị mặc áo thì bên ngoài có người gõ cửa giọng nói nhẹ nhàng của Tiểu Mai vang lên: " bác ơi! Cháu mang lên cho bác canh giải rượu đây ạ..bác tỉnh chưa? "
Bạch Thiên Dạ thấy không phải là Diệu Hàn thì không lên tiếng chỉ lặng yên mặc áo vào,Linh Mai định mở cửa thì phát hiện ra bên trong đã khoá cô ả không thể vào được liền đi xuống nhà
Bạch Thiên Dạ đi tới ngăn tủ ở chỗ kệ sách kéo ra nhìn đống đồ ăn vặt mà cô đã giấu ở đó,hắn phì cười sau đó lôi ra mang lên giường.Diệu Hàn thấy chị mình mang canh xuống thì cô liền bảo để mình mang lên
Tiểu Mai liền nói : " có vẻ bác ấy chưa dậy "
Diệu Hàn cầm lấy khay : " bác đấy dậy rồi để em lên cho"
Nói xong cô liền đi lên phòng của mình,Diệu Hàn không cần đợi người ở bên trong mở mà cô trực tiếp đi lấy chìa khoá dự phòng để mở
Vừa mở cửa đã thấy Bạch Thiên Dạ ngồi ở bên giường,chân ông ta duỗi thẳng hai tay chống ra sau ,tư thế rất thoải mái nhưng cô không bận tâm đến ông ta như thế nào .Cô chỉ bận tâm đến túi đồ ăn vặt của mình đang bị Bạch Thiên Dạ ăn
- " tôi chưa say!! " Nói xong liền uống cạn ly rượu mới rót,thấy ông Diệu không nghe lời can của mình thì bà khẽ lắc đầu mặc kệ ông Diệu uống bao nhiêu thì uống.Dù sao thì đây cũng là dịp quan trọng nên bà Diệu cũng không can ngăn gì nhiều
Ông Diệu nâng ly sau đó tâm sự với Bạch Thiên Dạ về lúc Diệu Hàn còn nhỏ làm cho cô không khỏi ngựng ngùng.Hai người vừa nói chuyện thỉnh thoảng lại uống rượu,bà Diệu nhìn mặt ông Diệu đã đỏ lên do men say khẽ lắc đầu rồi đi vào nhà bếp chuẩn bị hoa quả
Kết quả là ông Diệu phải chạy vào nhà vệ sinh mà nôn còn người nào đó vẫn rất bình thường không có một tí dấu hiệu nào là say cả.Bà Diệu liền bảo với Diệu Hàn nhường phòng của mình cho Bạch Thiên Dạ để anh ta nghỉ ngơi
Diệu Hàn tuy không bằng lòng nhưng vẫn phải dẫn hắn lên tầng 2 đi về phòng của Diệu Hàn.Bạch Thiên Dạ mở cửa bước vào, khi mở cửa mùi thơm bạc hà liền xộc lên mũi cái mùi thơm quen thuộc từ quần áo của cô làm cho hắn cảm thấy thoải mái.Phòng của Diệu Hàn không rộng nhìn qua rất đơn sơ chỉ có một cái giường, một chiếc bàn học và một kệ sách có rất nhiều chiếc huân chương mà Diệu Hàn đã nỗ lực giành được
Bạch Thiên Dạ liếc qua từng chiếc huân chương để ở kệ : Giải nhất bơi 100m nữ....giải nhì karate...
Diệu Hàn liền lên tiếng nói : " đây toàn là mấy giải thưởng trường tổ chức ấy mà! Không có gì lắm "
Từng nhớ năm cấp 3,cô suốt ngày lao vào học mà năm đó trường lại hay tổ chức mấy cuộc thi nhằm giải trí.Người thắng cuộc sẽ được nhận phần thưởng đặc sắc , lúc đó nhà cô còn khá là nghèo khó nên Diệu Hàn không ngần ngại mà đăng kí tham gia để có thể phụ giúp ba mẹ cô phần nào.
Bạch Thiên Dạ mỉm cười quay sang nhìn cô : " em đã rất nỗ lực nhỉ? Hàn Hàn giỏi lắm "
Diệu Hàn được khen thì có chút ngại cô tỏ ra giận dỗi xoay người bỏ đi : " hừ!! Bác nghỉ ngơi đi "
Hắn nhìn cô có chút nuối tiếc, biết thế hắn giả vờ say để có thể ôm Diệu Hàn thì tốt nhưng chưa kịp làm gì thì cô đã đi mất rồi.Bạch Thiên Dạ đi tới đóng cửa lại ,cởi áo vest rồi đến áo sơ mi ra.Hắn ở nhà không có khái niệm sẽ mặc áo khi đi ngủ.Nếu ở phòng người khác thì sẽ không nhưng đây là phòng của bé cưng nên hắn không ngần ngại gì mà cởi áo ra
Nằm lên chiếc giường mà cô từng nằm ngửi mùi thơm nhè nhẹ còn lưu lại ở trên chăn ,Bạch Thiên Dạ đưa tay vắt ngang qua trán khẽ cắn răng: " mẹ nó! Sao dễ thương đến thế chứ "
Bạch Thiên Dạ tỉnh dậy là lúc hơn 4 giờ chiều,đã rất lâu rồi hắn không ngủ say đến vậy nhìn căn phòng nhỏ của Diệu Hàn,Bạch Thiên Dạ khẽ mỉm cười đứng dậy chuẩn bị mặc áo thì bên ngoài có người gõ cửa giọng nói nhẹ nhàng của Tiểu Mai vang lên: " bác ơi! Cháu mang lên cho bác canh giải rượu đây ạ..bác tỉnh chưa? "
Bạch Thiên Dạ thấy không phải là Diệu Hàn thì không lên tiếng chỉ lặng yên mặc áo vào,Linh Mai định mở cửa thì phát hiện ra bên trong đã khoá cô ả không thể vào được liền đi xuống nhà
Bạch Thiên Dạ đi tới ngăn tủ ở chỗ kệ sách kéo ra nhìn đống đồ ăn vặt mà cô đã giấu ở đó,hắn phì cười sau đó lôi ra mang lên giường.Diệu Hàn thấy chị mình mang canh xuống thì cô liền bảo để mình mang lên
Tiểu Mai liền nói : " có vẻ bác ấy chưa dậy "
Diệu Hàn cầm lấy khay : " bác đấy dậy rồi để em lên cho"
Nói xong cô liền đi lên phòng của mình,Diệu Hàn không cần đợi người ở bên trong mở mà cô trực tiếp đi lấy chìa khoá dự phòng để mở
Vừa mở cửa đã thấy Bạch Thiên Dạ ngồi ở bên giường,chân ông ta duỗi thẳng hai tay chống ra sau ,tư thế rất thoải mái nhưng cô không bận tâm đến ông ta như thế nào .Cô chỉ bận tâm đến túi đồ ăn vặt của mình đang bị Bạch Thiên Dạ ăn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.