Câu Dẫn Bạn Gái Cũ Của Cháu Trai
Chương 44: Tạo Không Gian Cho Hai Người
Lục Kiêu Nhị
09/07/2023
Nhìn trang web Tân Thủ Thôn trước mắt, Hướng Ca không khỏi rơi vào trầm tư.
Cô vẫn luôn nghĩ không có chuyện gì Sở Vân Kiêu không làm được, bao gồm cả việc chơi trò chơi.
Nhưng hiện tại xem ra, ông trời rất công bằng, mở tất cả cửa ra vào cho Sở Vân Kiêu nhưng lại đóng hết cửa sổ lại.
"Lấy kiến thức chuyên môn của tôi..." Hướng Ca đang suy nghĩ xem nên giải thích như thế nào sao cho thật uyển chuyển, tránh làm Sở Vân Kiêu mất mặt.
Cô ngập ngừng không nói, trên khuôn mặt tinh xảo hiện ra vẻ khó xử.
Sở Vân Kiêu: "Khó giải quyết lắm à?"
Anh trực tiếp đứng dậy, vẫy tay với Giang Khâm: "Rót cho Hướng tiểu thư một chén trà nóng, để cô ấy từ từ suy nghĩ."
Giang Khâm vẫn luôn làm người vô hình ở ngoài cửa, lúc này tự nhiên nghe Sở tổng gọi mình thì không khỏi sững người, trong ánh mắt chăm chú lộ ra biểu tình phức tạp.
Tổng giám đốc thân yêu à, tôi sắp lượn ra chỗ khác để cho hai người có cơ hội ở riêng với nhau rồi. Tự nhiên anh mở miệng gọi tôi vào là chê phòng làm việc quá tối, cần bóng đèn sao?
"Tôi vừa nhớ ra có một văn kiện cần về tổng công ty lấy gấp." Giang Khâm nói dối mà mặt không đổi sắc: "Anh tự rót trà cho Hướng tiểu thư đi."
Nói xong, Giang Khâm nhanh chóng rời đi, thoạt nhìn có vẻ rất gấp gáp.
Hiện giờ ở đây không còn ai khác, Hướng Ca lúng túng sờ gáy, nhỏ giọng nói với Sở Vân Kiêu: "Máy tính không có vấn đề gì hết, có lẽ là do anh không hiểu trò chơi này lắm nên không hợp làm loại chuyện này."
Sở Vân Kiêu: "..."
Anh nghe ra rồi, Hướng Ca đang nói anh chơi "gà".
Hướng Ca thấy Sở Vân Kiêu thừ người ra một lúc lâu thì tưởng rằng lời nói của mình đã làm tổn thương lòng tự trọng của anh, khiến anh không vui.
"Bình thường công việc của anh quá bận rộn, tất nhiên sẽ không để ý đến mấy thứ này. Có điều tôi tin rằng với năng lực của anh, rất nhanh có thể thích ứng với trò chơi này."
"Ừ." Giọng điệu của Sở Vân Kiêu rất bình thường, con ngươi lạnh như đàm hàn chớp lóe, sau đó lại giống như vừa nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt chợt khựng lại.
Tiếng đầu ngón tay gõ lên mặt bàn lại vang lên, từng khớp xương trên mu bàn tay hiện lên theo từng chuyển động của anh, nhưng âm điệu đã nhẹ nhàng hơn lúc vừa rồi.
"Đúng là hơi khó." Anh uể oải nói.
Cô vẫn luôn nghĩ không có chuyện gì Sở Vân Kiêu không làm được, bao gồm cả việc chơi trò chơi.
Nhưng hiện tại xem ra, ông trời rất công bằng, mở tất cả cửa ra vào cho Sở Vân Kiêu nhưng lại đóng hết cửa sổ lại.
"Lấy kiến thức chuyên môn của tôi..." Hướng Ca đang suy nghĩ xem nên giải thích như thế nào sao cho thật uyển chuyển, tránh làm Sở Vân Kiêu mất mặt.
Cô ngập ngừng không nói, trên khuôn mặt tinh xảo hiện ra vẻ khó xử.
Sở Vân Kiêu: "Khó giải quyết lắm à?"
Anh trực tiếp đứng dậy, vẫy tay với Giang Khâm: "Rót cho Hướng tiểu thư một chén trà nóng, để cô ấy từ từ suy nghĩ."
Giang Khâm vẫn luôn làm người vô hình ở ngoài cửa, lúc này tự nhiên nghe Sở tổng gọi mình thì không khỏi sững người, trong ánh mắt chăm chú lộ ra biểu tình phức tạp.
Tổng giám đốc thân yêu à, tôi sắp lượn ra chỗ khác để cho hai người có cơ hội ở riêng với nhau rồi. Tự nhiên anh mở miệng gọi tôi vào là chê phòng làm việc quá tối, cần bóng đèn sao?
"Tôi vừa nhớ ra có một văn kiện cần về tổng công ty lấy gấp." Giang Khâm nói dối mà mặt không đổi sắc: "Anh tự rót trà cho Hướng tiểu thư đi."
Nói xong, Giang Khâm nhanh chóng rời đi, thoạt nhìn có vẻ rất gấp gáp.
Hiện giờ ở đây không còn ai khác, Hướng Ca lúng túng sờ gáy, nhỏ giọng nói với Sở Vân Kiêu: "Máy tính không có vấn đề gì hết, có lẽ là do anh không hiểu trò chơi này lắm nên không hợp làm loại chuyện này."
Sở Vân Kiêu: "..."
Anh nghe ra rồi, Hướng Ca đang nói anh chơi "gà".
Hướng Ca thấy Sở Vân Kiêu thừ người ra một lúc lâu thì tưởng rằng lời nói của mình đã làm tổn thương lòng tự trọng của anh, khiến anh không vui.
"Bình thường công việc của anh quá bận rộn, tất nhiên sẽ không để ý đến mấy thứ này. Có điều tôi tin rằng với năng lực của anh, rất nhanh có thể thích ứng với trò chơi này."
"Ừ." Giọng điệu của Sở Vân Kiêu rất bình thường, con ngươi lạnh như đàm hàn chớp lóe, sau đó lại giống như vừa nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt chợt khựng lại.
Tiếng đầu ngón tay gõ lên mặt bàn lại vang lên, từng khớp xương trên mu bàn tay hiện lên theo từng chuyển động của anh, nhưng âm điệu đã nhẹ nhàng hơn lúc vừa rồi.
"Đúng là hơi khó." Anh uể oải nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.