Câu Dẫn Cậu Bạn Học Sinh Chuyển Trường
Chương 5: Hai Người
Cửu Thất Linh
26/02/2024
Tiết học đã trôi qua được một nửa. Đáng lẽ ra tiết này là tiết tự học nhưng chủ nhiệm lớp đột nhiên kiểm tra nên bây giờ đang ở trong lớp học tuần tra.
Lúc Hàn Chiêu Chiêu quay lại đúng lúc thấy chủ nhiệm lớp đang ở trong lớp học.
Chủ nhiệm lớp nhíu mày: "Em đi đâu thế? Muộn cả nửa tiết rồi!"
Hàn Chiêu Chiêu cúi đầu không đáp lại.
Giang Phỉ từ đằng sau đuổi kịp cũng xuất hiện ở cửa lớp học. Cô chỉ thấy anh cười ôn hòa, khiêm tốn giải thích với chủ nhiệm lớp: "Xin lỗi thầy, em vừa mới tới, không cẩn thận nên bị lạc đường, bạn học Hàn Chiêu Chiêu chỉ đường cho em ạ."
Chỉ đường có thể chỉ tới nửa tiết à? Hàn Chiêu Chiêu cúi đầu, trong lòng chửi thầm nhưng cũng càng lo lắng thấp thỏm hơn.
Giang Phỉ ung dung thản nhiên thu hết biểu tình của cô vào trong mắt. Ngoan ngoãn dễ bảo, hai mắt phiếm hồng, cái miệng nhỏ nhắn đang mím chặt, mẹ nó đúng là đáng yêu quá. Anh rất muốn tiến gần thêm một bước mà ôm cô vào trong lòng, trêu chọc cô, bỡn cợt cô.
Thật là, đáng thương thành thế này, sợ cái gì chứ.
Chủ nhiệm lớp hiển nhiên rất thiên vị học sinh chuyển trường Giang Phỉ nên cũng không nghi ngờ lời nói của anh, gật đầu ý bảo hai người vào đi.
Hàn Chiêu Chiêu bước nhanh trở về vị trí ngồi của mình giống như đang né tránh bệnh dịch. Sau khi ngồi xuống thì giả vờ bình tĩnh tìm sách mở ra, cũng không ngẩng đầu lên, lúc Giang Phỉ đi qua thì vờ như không nhìn thấy anh.
Trong lòng run sợ.
Lúc này cô mới nhớ ra chưa rửa tay, sau khi xong việc thì anh giúp cô lau môi mà cô thì vội vội vàng vàng chỉ chú ý tới việc mau chóng trở về.
Nghĩ tới điều này cô hơi muốn khóc, trong lòng rất tủi thân, thậm chí rút rất nhiều giấy như ra sức tự ngược mà chà xát tay.
Vành mắt càng ngày càng đỏ.
Bạn cùng bàn để ý tới động tác của cô, sát lại thấp giọng hỏi: "Sao thế?"
Hàn Chiêu Chiêu cố nén nước mắt tủi thân: "Không có gì."
Âm thanh của cô giống như tiếng nghẹn ngào nhưng bạn cùng bàn cũng không nghe thấy, sự tập trung của cô ấy bị hấp dẫn bởi một việc khác.
"Đúng rồi, vừa nãy cậu ở cùng với học sinh mới à? Hâm mộ ghê, sao mình không có được cơ hội có thể chỉ đường cho học sinh mới nhỉ?"
Vẻ mặt mê trai của bạn cùng bàn nửa muốn nửa không nhìn trộm bàn đằng sau. Trong lòng Hàn Chiêu Chiêu vừa tức vừa bực, cô rất muốn hét to một câu anh có gì tốt chứ? Đừng có thấy anh dịu dàng như ngọc trước mắt người khác như thế, sau lưng lại chính là một tên lưu manh hung ác đấy.
Còn không biết điều! Không biết xấu hổ!
Càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng tủi thân, Hàn Chiêu Chiêu không nhịn được trừng mắt một cái ra đằng sau.
Ai ngờ bị bắt tại trận.
Tầm mắt hai người chạm vào nhau.
Giang Phỉ nhìn thỏ trắng nhỏ đột nhiên trừng một ánh mắt tức giận, khựng lại một lát lập tức hiện lên ý cười, hết sức ngông cuồng tùy tiện còn mang theo hơi thở trêu đùa.
Anh liếm lưỡi nuốt một ngụm nước miếng.
Đúng là kinh ngạc mà vui mừng đấy, ánh mắt giận dữ của cô bé cũng đáng yêu như thế.
Trong nháy mắt sự kích thích dưới đáy lòng bắt đầu chuyển động.
Đệt, muốn đè xuống.
Hàn Chiêu Chiêu thật sự rất giận, không chịu yếu thế ra sức trừng anh, vậy mà anh còn tùy tiện cười được, đúng là thô lỗ!
Mặt Hàn Chiêu Chiêu đỏ lên, vừa tức vừa thẹn, mạnh mẽ quay người bỏ lại biểu cảm của người nọ đằng sau lưng.
Cô hơi mơ màng, sách vở ở ngay trước mắt nhưng cô lại không đọc được một chữ nào.
Tối hôm đó là lần đầu tiên cô gặp anh, ở trong một con hẻm nhỏ, anh cùng với vài người nữa, đánh nhau với một nhóm người khác. Lúc cô nhìn thấy thì đã có vài người đã nằm sấp xuống rồi, mà anh đang giẫm lên bụng một người khác rồi nhìn từ trên cao xuống, trong tay xoay một con dao nhỏ, trên mặt không có vẻ tươi cười nào cũng hoàn toàn không để ý tới sự phản kháng của người kia, giống như kẻ độc tài cao quý, hung hăng giẫm đạp, tùy ý tra tấn.
Lại giống như địa ngục Tu La, trông rất đáng sợ.
Hàn Chiêu Chiêu nấp ở một góc theo dõi cả quá trình rồi đưa ra một kết luận, Giang Phỉ so với mấy tên lưu manh du côn thì là người vừa tàn nhẫn vừa không dễ trêu chọc hơn.
Mà cũng trong buổi tối hôm đó, Hàn Chiêu Chiêu đi nhầm phòng bao, chỉ trong một phút đồng hồ ngắn ngủi thôi mà tiếp theo cả buổi tối đó cô lại không thể đi ra nữa.
Anh vừa túm được mình đã không buông ra, kéo trở lại giường đã đặt trước đó, vừa ném cô lên đã lập tức đè xuống.
Cả một đêm.
Hàn Chiêu Chiêu vốn tưởng rằng sự việc cứ như vậy là xong rồi, cho dù là đau khổ cũng có thể quên được, ai biết được vậy mà cách việc đó hai ngày sau cô lại gặp anh. Mà anh thì giống như thay đổi thái độ dung mạo của mình, ngụy trang thành thiếu niên ngây thơ, trở thành bạn cùng lớp của cô!
Không phải chứ. Mọi người không nhìn ra à? Đằng sau vẻ tươi cười của anh đều là sự u tối đấy, khí thế mà anh che giấu dưới đáy mắt vẫn hung ác.
Hàn Chiêu Chiêu rất khó chịu, cô không muốn dây dưa cùng người này quá nhiều. Cũng không muốn.... lại bị anh xâm chiếm lần nữa.
Nhưng hiển nhiên là điều này không thể rồi.
Giang Phỉ ngồi đằng sau, tham lam hít vào thở ra, ngửi thấy mùi hương hoa nhài của cô gái hình như bị lẫn thêm một thứ gì khác, hai thứ hòa lẫn vào nhau, cho dù không còn tươi mát như ban đầu nhưng khiến anh say mê vô cùng.
Là nhiễm tinh dịch của anh, mùi hương của anh.
Đúng là mùi hương dễ chịu.
Giang Phỉ nở nụ cười chân thành, trong lòng dễ chịu. Ban đầu mâu thuẫn ầm ĩ với bố Giang, tâm trạng u ám khi bị bắt chuyển tới đây đã bị cuốn sạch, đột nhiên anh cảm thấy tới đây cũng rất tốt.
Thỉnh thoảng trêu đùa với mèo cũng không tệ.
Đúng là mới lạ, ngay cả anh cũng cảm thấy như thế. Đây vẫn là lần đầu tiên có loại tình cảm này với một cô gái, luôn không nhịn được muốn trêu chọc cô, muốn thấy cô vừa giận vừa bực, vừa buồn vừa vui, vừa ngoan ngoãn lại vừa ương bướng.
Muốn thấy cô dâm đãng với bản thân mình.
Đệt.
Vừa nghĩ như thế, trước mắt lập tức xuất hiện bộ ngực trắng bóng của cô, cơ thể mềm mại trơn mượt, còn có dáng vẻ diễm lệ lúc cô quỳ gối ngậm lấy dương vật của anh nữa.
Anh nhắm mắt lấy lại bình tĩnh, lúc mở mắt dục vọng cuồn cuộn dâng lên vừa rồi đã được dấu đi.
Trước kia anh luôn coi thường với chuyện tình cảm nam nữ, câu chuyện thối nát của người bạn bên cạnh, anh chỉ nghĩ tới một chữ, bẩn.
Nhưng gặp được một người như này, thái độ hoàn toàn không giống như trước nữa. Cuối cùng anh cũng thích loại vận động này, hơn nữa còn rất thích, luôn muốn kéo cô làm, làm tới khi cô kêu lên, cô khóc lóc cầu xin tha thứ.
Cho dù như vậy anh cũng không buông tha.
Giang Phỉ nhếch miệng.
Người ở đây rồi còn nhiều cơ hội mà. Chỉ cần anh muốn, bất cứ lúc nào bọn họ cũng có thể thân mật.
Khỏi phải lo, ngày tháng còn dài mà.
Lúc Hàn Chiêu Chiêu quay lại đúng lúc thấy chủ nhiệm lớp đang ở trong lớp học.
Chủ nhiệm lớp nhíu mày: "Em đi đâu thế? Muộn cả nửa tiết rồi!"
Hàn Chiêu Chiêu cúi đầu không đáp lại.
Giang Phỉ từ đằng sau đuổi kịp cũng xuất hiện ở cửa lớp học. Cô chỉ thấy anh cười ôn hòa, khiêm tốn giải thích với chủ nhiệm lớp: "Xin lỗi thầy, em vừa mới tới, không cẩn thận nên bị lạc đường, bạn học Hàn Chiêu Chiêu chỉ đường cho em ạ."
Chỉ đường có thể chỉ tới nửa tiết à? Hàn Chiêu Chiêu cúi đầu, trong lòng chửi thầm nhưng cũng càng lo lắng thấp thỏm hơn.
Giang Phỉ ung dung thản nhiên thu hết biểu tình của cô vào trong mắt. Ngoan ngoãn dễ bảo, hai mắt phiếm hồng, cái miệng nhỏ nhắn đang mím chặt, mẹ nó đúng là đáng yêu quá. Anh rất muốn tiến gần thêm một bước mà ôm cô vào trong lòng, trêu chọc cô, bỡn cợt cô.
Thật là, đáng thương thành thế này, sợ cái gì chứ.
Chủ nhiệm lớp hiển nhiên rất thiên vị học sinh chuyển trường Giang Phỉ nên cũng không nghi ngờ lời nói của anh, gật đầu ý bảo hai người vào đi.
Hàn Chiêu Chiêu bước nhanh trở về vị trí ngồi của mình giống như đang né tránh bệnh dịch. Sau khi ngồi xuống thì giả vờ bình tĩnh tìm sách mở ra, cũng không ngẩng đầu lên, lúc Giang Phỉ đi qua thì vờ như không nhìn thấy anh.
Trong lòng run sợ.
Lúc này cô mới nhớ ra chưa rửa tay, sau khi xong việc thì anh giúp cô lau môi mà cô thì vội vội vàng vàng chỉ chú ý tới việc mau chóng trở về.
Nghĩ tới điều này cô hơi muốn khóc, trong lòng rất tủi thân, thậm chí rút rất nhiều giấy như ra sức tự ngược mà chà xát tay.
Vành mắt càng ngày càng đỏ.
Bạn cùng bàn để ý tới động tác của cô, sát lại thấp giọng hỏi: "Sao thế?"
Hàn Chiêu Chiêu cố nén nước mắt tủi thân: "Không có gì."
Âm thanh của cô giống như tiếng nghẹn ngào nhưng bạn cùng bàn cũng không nghe thấy, sự tập trung của cô ấy bị hấp dẫn bởi một việc khác.
"Đúng rồi, vừa nãy cậu ở cùng với học sinh mới à? Hâm mộ ghê, sao mình không có được cơ hội có thể chỉ đường cho học sinh mới nhỉ?"
Vẻ mặt mê trai của bạn cùng bàn nửa muốn nửa không nhìn trộm bàn đằng sau. Trong lòng Hàn Chiêu Chiêu vừa tức vừa bực, cô rất muốn hét to một câu anh có gì tốt chứ? Đừng có thấy anh dịu dàng như ngọc trước mắt người khác như thế, sau lưng lại chính là một tên lưu manh hung ác đấy.
Còn không biết điều! Không biết xấu hổ!
Càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng tủi thân, Hàn Chiêu Chiêu không nhịn được trừng mắt một cái ra đằng sau.
Ai ngờ bị bắt tại trận.
Tầm mắt hai người chạm vào nhau.
Giang Phỉ nhìn thỏ trắng nhỏ đột nhiên trừng một ánh mắt tức giận, khựng lại một lát lập tức hiện lên ý cười, hết sức ngông cuồng tùy tiện còn mang theo hơi thở trêu đùa.
Anh liếm lưỡi nuốt một ngụm nước miếng.
Đúng là kinh ngạc mà vui mừng đấy, ánh mắt giận dữ của cô bé cũng đáng yêu như thế.
Trong nháy mắt sự kích thích dưới đáy lòng bắt đầu chuyển động.
Đệt, muốn đè xuống.
Hàn Chiêu Chiêu thật sự rất giận, không chịu yếu thế ra sức trừng anh, vậy mà anh còn tùy tiện cười được, đúng là thô lỗ!
Mặt Hàn Chiêu Chiêu đỏ lên, vừa tức vừa thẹn, mạnh mẽ quay người bỏ lại biểu cảm của người nọ đằng sau lưng.
Cô hơi mơ màng, sách vở ở ngay trước mắt nhưng cô lại không đọc được một chữ nào.
Tối hôm đó là lần đầu tiên cô gặp anh, ở trong một con hẻm nhỏ, anh cùng với vài người nữa, đánh nhau với một nhóm người khác. Lúc cô nhìn thấy thì đã có vài người đã nằm sấp xuống rồi, mà anh đang giẫm lên bụng một người khác rồi nhìn từ trên cao xuống, trong tay xoay một con dao nhỏ, trên mặt không có vẻ tươi cười nào cũng hoàn toàn không để ý tới sự phản kháng của người kia, giống như kẻ độc tài cao quý, hung hăng giẫm đạp, tùy ý tra tấn.
Lại giống như địa ngục Tu La, trông rất đáng sợ.
Hàn Chiêu Chiêu nấp ở một góc theo dõi cả quá trình rồi đưa ra một kết luận, Giang Phỉ so với mấy tên lưu manh du côn thì là người vừa tàn nhẫn vừa không dễ trêu chọc hơn.
Mà cũng trong buổi tối hôm đó, Hàn Chiêu Chiêu đi nhầm phòng bao, chỉ trong một phút đồng hồ ngắn ngủi thôi mà tiếp theo cả buổi tối đó cô lại không thể đi ra nữa.
Anh vừa túm được mình đã không buông ra, kéo trở lại giường đã đặt trước đó, vừa ném cô lên đã lập tức đè xuống.
Cả một đêm.
Hàn Chiêu Chiêu vốn tưởng rằng sự việc cứ như vậy là xong rồi, cho dù là đau khổ cũng có thể quên được, ai biết được vậy mà cách việc đó hai ngày sau cô lại gặp anh. Mà anh thì giống như thay đổi thái độ dung mạo của mình, ngụy trang thành thiếu niên ngây thơ, trở thành bạn cùng lớp của cô!
Không phải chứ. Mọi người không nhìn ra à? Đằng sau vẻ tươi cười của anh đều là sự u tối đấy, khí thế mà anh che giấu dưới đáy mắt vẫn hung ác.
Hàn Chiêu Chiêu rất khó chịu, cô không muốn dây dưa cùng người này quá nhiều. Cũng không muốn.... lại bị anh xâm chiếm lần nữa.
Nhưng hiển nhiên là điều này không thể rồi.
Giang Phỉ ngồi đằng sau, tham lam hít vào thở ra, ngửi thấy mùi hương hoa nhài của cô gái hình như bị lẫn thêm một thứ gì khác, hai thứ hòa lẫn vào nhau, cho dù không còn tươi mát như ban đầu nhưng khiến anh say mê vô cùng.
Là nhiễm tinh dịch của anh, mùi hương của anh.
Đúng là mùi hương dễ chịu.
Giang Phỉ nở nụ cười chân thành, trong lòng dễ chịu. Ban đầu mâu thuẫn ầm ĩ với bố Giang, tâm trạng u ám khi bị bắt chuyển tới đây đã bị cuốn sạch, đột nhiên anh cảm thấy tới đây cũng rất tốt.
Thỉnh thoảng trêu đùa với mèo cũng không tệ.
Đúng là mới lạ, ngay cả anh cũng cảm thấy như thế. Đây vẫn là lần đầu tiên có loại tình cảm này với một cô gái, luôn không nhịn được muốn trêu chọc cô, muốn thấy cô vừa giận vừa bực, vừa buồn vừa vui, vừa ngoan ngoãn lại vừa ương bướng.
Muốn thấy cô dâm đãng với bản thân mình.
Đệt.
Vừa nghĩ như thế, trước mắt lập tức xuất hiện bộ ngực trắng bóng của cô, cơ thể mềm mại trơn mượt, còn có dáng vẻ diễm lệ lúc cô quỳ gối ngậm lấy dương vật của anh nữa.
Anh nhắm mắt lấy lại bình tĩnh, lúc mở mắt dục vọng cuồn cuộn dâng lên vừa rồi đã được dấu đi.
Trước kia anh luôn coi thường với chuyện tình cảm nam nữ, câu chuyện thối nát của người bạn bên cạnh, anh chỉ nghĩ tới một chữ, bẩn.
Nhưng gặp được một người như này, thái độ hoàn toàn không giống như trước nữa. Cuối cùng anh cũng thích loại vận động này, hơn nữa còn rất thích, luôn muốn kéo cô làm, làm tới khi cô kêu lên, cô khóc lóc cầu xin tha thứ.
Cho dù như vậy anh cũng không buông tha.
Giang Phỉ nhếch miệng.
Người ở đây rồi còn nhiều cơ hội mà. Chỉ cần anh muốn, bất cứ lúc nào bọn họ cũng có thể thân mật.
Khỏi phải lo, ngày tháng còn dài mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.