Câu Dẫn Cậu Bạn Học Sinh Chuyển Trường
Chương 2: Nhà Vệ Sinh Nam (1)
Cửu Thất Linh
26/02/2024
Giang Phỉ nhận một cuộc điện thoại trong nhà vệ sinh.
Trường học này quản khá nghiêm, quy định không được sử dụng điện thoại ở khu dạy học, hình tượng của Giang Phỉ chính là một thanh niên ngũ giảng tứ mỹ*, điểm này nhất định phải ngụy trang cho tốt.
*Ngũ giảng tứ mỹ (五讲四美): Ngũ giảng - năm chú ý là chú ý văn minh, chú ý lịch sự, chú ý sạch sẽ, chú ý trật tự, chú ý đạo đức; Tứ mỹ - bốn đẹp là tâm hồn đẹp, ngôn ngữ đẹp, hành vi đẹp, môi trường đẹp.
"Anh, người hạ thuốc đêm đó đã tìm được rồi, chính là một tên lưu manh trà trộn vào trong quán, có lẽ là muốn tìm một em gái để dùng nhưng tự dưng sai sót dùng trên người anh."
Giang Phỉ nhíu mày thanh tú lại, ánh mắt lộ ra sự hung ác, trong giọng nói lười nhác mang theo sự lãnh đạm không để người khác tới gần.
"Tôi chỉ cần kết quả."
Người ở đầu dây bên kia lập tức hiểu được ý cậu anh: "Vâng, em lập tức đi xử lý." Sau đó lại nói, "Đúng rồi anh, cô gái hôm đó có cần tìm nữa không?"
Giang Phỉ dừng một lúc, trong đầu hiện lên hai mắt trừng trừng của cô gái, dáng vẻ bị dọa sợ, ánh mắt trở nên dịu dàng, khóe miệng mang theo ý cười không rõ.
"Không cần nữa." Anh nói.
Sau khi cúp điện thoại, anh theo thói quen đút tay vào túi lấy ra một điếu thuốc, mới vừa châm thì nhìn thấy đối diện có một vạt áo vụt qua.
Chậc.
Chỉ có một góc thôi nhưng trực giác của anh lại vô cùng mãnh liệt, gần như có thể khẳng định 100%.
Thỏ trắng nhỏ tới nhà vệ sinh rồi.
Anh dập tắt điếu thuốc vứt vào trong thùng rác, rửa tay rồi lấy khăn lau khô tay mình.
Người trong nhà vệ sinh không nhiều, vừa vặn tiện hành động.
Hàn Chiêu Chiêu đi ra nhưng không ngờ lại đâm phải một người, cô còn chưa kịp kinh ngạc thì người nọ đã bước nhanh về trước kéo lấy cô.
Tất cả động tác chỉ xảy ra trong nháy mắt, lúc Hàn Chiêu Chiêu phản ứng lại thì đã bị anh kéo vào trong nhà vệ sinh nam cách vách, bị anh ôm ở trong ngực.
Giang Phỉ cúi đầu nhìn cái cổ thon dài mảnh khảnh của cô gái, ánh mắt tối sầm lại, cảm giác tuần hoàn máu càng tăng tốc, có một sự kích động xông lên não.
Dáng vẻ cô gái này ngược lại không tệ.
Vốn chỉ là món đồ dễ chơi, nhìn bộ dáng nơm nớp lo sợ của cô khi gặp mình như gặp phải kẻ địch, khiến trong lòng người ta ngứa ngáy không nhịn được mà muốn trêu đùa nhưng mỗi khi tiếp cận cô sẽ đều khiến anh không thể kiềm chế được mà xuất hiện kích thích, sự khiêu khích sau đó thực ra cũng vượt qua dự liệu của anh.
Lần đầu tiên suốt mười bảy mười tám năm lại muốn sờ soạng một người như vậy.
Nghĩ thế nào thì làm như thế. Tay của anh linh hoạt xuyên qua vạt áo tiến vào, rất nhanh đã tiếp xúc với da thịt của cô gái, cái tay kia trong nháy máy điên cuồng đói khát mà vuốt ve.
Mẹ nó đúng là trơn mịn.
Sự tiếp xúc bất ngờ của da thịt khiến cô gái hoảng sợ, cô sợ hãi nhìn Giang Phỉ giống như một giây tiếp theo sẽ kêu lên.
Giang Phỉ dùng sức nắm lấy tay cô, cả người cô ngã trên người anh, hai người dán vào nhau. Giang Phỉ hơi cúi đầu, gương mặt tuấn tú phóng đại ngay trước mắt Hàn Chiêu Chiêu.
"Suỵt, nói không chừng cách vách có người đấy."
Hàn Chiêu Chiêu muốn kêu cũng không thể kêu, muốn từ chối lại sợ phát ra tiếng động.
Nhìn dáng vẻ của cô, Giang Phỉ hài lòng nhếch môi, tay lại càng không kiêng nể gì, quấn lấy vòng eo của cô sờ soạng một vòng quanh cái bụng nhỏ bằng phẳng, nhân lúc cô không chú ý mà di chuyển trượt lên trên, cách lớp áo lót nắm ngực bên phải của cô.
Bất ngờ bị kích thích khiến Hàn Chiêu Chiêu bị hoảng sợ, tay không tự chủ được mà nắm chặt lấy quần áo của Giang Phỉ.
Bộ dáng này như muốn lấy lòng Giang Phỉ.
"Ồ, thích tôi như vậy à."
Hàn Chiêu Chiêu lắc đầu muốn nói không phải, nhưng giây tiếp theo lực chú ý lại bị mất đi, cảm quan lại lần nữa quay về bộ ngực.
Vậy mà anh tiến vào rồi!
Cách một lớp vải vóc dày dặn như vậy cũng quyến rũ như thế, trực tiếp dán lên thì sẽ mất hồn đến cỡ nào.
Sắc dục trong mắt Giang Phỉ chuyển động, cái tay vội vã tiến vào trong áo lót, cả bàn tay dán chặt vào ngực phải của cô.
Cô gái bị khiếp sợ, trong nháy mắt quả anh đào cũng dựng đứng lên. Ngay sau đó Giang Phỉ cảm nhận được một chút gồ cứng giữa sự mềm mại.
Mẹ nó khiến người khác không chịu được mà.
Cũng không thể khống chế được nữa, không kịp chậm rãi cọ xát, tay của anh gia tăng thêm sức lực, nhéo vài cái vào chỗ thịt mềm mại kia, sau đó mạnh mẽ xoa nắn giống như muốn cọ xát nó trong cả lòng bàn tay. Hai ngón tay bị mê hoặc di chuyển xoa nặn điểm đó của cô, vê vê kéo kéo.
Mà trong lúc anh vừa cảm nhận xúc cảm mất hồn dưới tay, vừa dán chặt ánh mắt lên mặt Hàn Chiêu Chiêu, ánh mắt như muốn khắc họa hết tất cả phản ứng của cô ở trong đầu, phỏng lại từng dáng vẻ của cô.
Đột nhiên ánh mắt dừng lại trên môi cô, xinh xắn động lòng người, lúc này khẽ giương lên giống như đang hấp dẫn người khác tới ngắt hái vậy.
Ánh mắt anh tối sầm lại, tay càng dùng sức, hung hăng nhéo thù du của cô gái. Cô gái bất ngờ không kịp phòng bị mà mở miệng, anh nhanh chóng cúi người chặn lại cái miệng kia. Mà đầu lưỡi đã không thể chờ đợi được mà trượt vào liếm mút.
Đệt!
Tinh lực tăng lên, sự kích thích của anh chui từ đất lên, nửa người dưới đã sớm dựng đứng. Bây giờ hai tay đồng loạt xuất trận vén quần áo cô lên, gấp không nhịn được mà dán lên da thịt của cô vuốt ve.
Không đủ, không đủ.
Anh càng ra sức hôn, lưỡi quấn lấy lưỡi nhỏ của cô dây dưa quấn quýt.
Một tay phía dưới trượt dọc theo bụng dưới của cô từ từ xuống dưới.
Hàn Chiêu Chiêu mở to hai mắt nhìn thấy cảm xúc cuồn cuộn trong mắt của Giang Phỉ, quả thật giống hệt buổi tối hôm đó. Cô vô cùng hoảng sợ, cuối cùng liều mạng giãy giụa, cái tay bộp bộp đẩy anh ra, đầu càng lắc dữ dội hơn, dốc sức muốn thoát khỏi cái hôn của anh.
Giang Phỉ tạm thời dừng lại, một tay bắt được cái tay của cô kéo lên ấn chặt lên tường, cả người từ trên cao nhìn xuống Hàn Chiêu Chiêu.
"Ồ, thỏ nhỏ không ngoan nữa rồi."
Nói xong lại muốn hôn xuống.
Hàn Chiêu Chiêu nhanh chóng né tránh, miệng cầu xin nói: "Đừng đùa nữa được không, tha cho tôi đi mà, sắp muộn rồi."
"Như thế nào là đùa cơ, tôi đang xác nhận mà, làm thêm một lần nữa là biết rồi. Hơn nữa trước đó không phải em nói không muốn làm ở phòng học mà, cho nên tôi mới quan tâm chọn nhà vệ sinh đấy, em xem chỗ này tốt bao nhiêu, chỉ có hai người chúng ta."
Ánh mắt của Giang Phỉ chần chừ trên người cô, con mắt tràn đầy dục vọng còn chưa tan, nhìn dáng vẻ giống như đang thưởng thức cơ thể trần truồng của cô, đánh giá tư thế nào mới tốt.
Hàn Chiêu Chiêu gấp tới mức sắp khóc, cuối cùng lúc anh lại lần nữa ôm chặt cô muốn tiếp tục thì miệng mới thốt ra: "Là tôi là tôi, người tối ngày hôm đó là tôi, đừng xác nhận nữa, anh buông tha cho tôi đi mà."
Âm thanh mềm mại mang theo sự nghẹn ngào, trong hốc mắt đều có nước mắt đang rưng rưng, không biết là bị dọa hay là tới từ sự kích thích ban nãy.
Giang Phỉ mềm lòng. Nhưng đồng thời một cảm xúc điên cuồng cũng kêu gào, anh rất muốn đặt thiếu nữ dưới thân mà cắm vào.
Thân dưới trướng tới càng ngày càng khó chịu.
"Tối hôm đó là tối hôm nào, em là ai?" Giang Phỉ từng bước ép sát.
Hàn Chiêu Chiêu cảm thấy vừa thẹn vừa khó xử: "Tối thứ sáu tuần trước ở Hoàng bar, người mà anh kéo vào là tôi."
"Ồ? Tôi tiến vào em làm cái gì?"
Mặt Hàn Chiêu Chiêu đỏ tới mức sắp chảy máu: "Anh..."
Giang Phỉ cực kỳ thích dáng vẻ này của cô nhưng lại không cam lòng dồn ép căng quá dùng giọng điệu dụ dỗ nhẹ nhàng nói vào tai cô: "Ngoan, nói xem tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì với tôi để tôi xác nhận xem."
Hàn Chiêu Chiêu giống như bị ép tới nóng nảy, cực kỳ tức giận, mạnh mẽ trừng mắt với Giang Phỉ: "Đêm đó anh ngủ với tôi! Người anh ngủ cùng là tôi! Anh xác nhận xem đúng chưa, có thể thả tôi ra chưa!"
Giang Phỉ thấp giọng cười khẽ: "Vậy cũng không được đều tại tối đó em dâm đãng quá khiến tôi ngày nhớ đêm mơ. Em trai nhỏ của tôi cũng chưa từng hầu hạ người khác, em thắp lửa bây giờ nó chỉ nhận em thôi, em phải chịu trách nhiệm. Bây giờ nó trướng rất khó chịu, em phải chịu trách nhiệm."
Hàn Chiêu Chiêu không nghĩ tới hắn lại nói như thế, đang định phản bác thì đối phương đã nhanh tay lẹ mắt kéo tay của cô xuống dưới chạm vào một khối nóng rực kia.
Hai má Hàn Chiêu Chiêu nóng bừng.
Giang Phỉ đưa lưỡi ra liếm vào vành tai cô: "Hôm nay dùng tay trước, ngoan, làm đi."
Trường học này quản khá nghiêm, quy định không được sử dụng điện thoại ở khu dạy học, hình tượng của Giang Phỉ chính là một thanh niên ngũ giảng tứ mỹ*, điểm này nhất định phải ngụy trang cho tốt.
*Ngũ giảng tứ mỹ (五讲四美): Ngũ giảng - năm chú ý là chú ý văn minh, chú ý lịch sự, chú ý sạch sẽ, chú ý trật tự, chú ý đạo đức; Tứ mỹ - bốn đẹp là tâm hồn đẹp, ngôn ngữ đẹp, hành vi đẹp, môi trường đẹp.
"Anh, người hạ thuốc đêm đó đã tìm được rồi, chính là một tên lưu manh trà trộn vào trong quán, có lẽ là muốn tìm một em gái để dùng nhưng tự dưng sai sót dùng trên người anh."
Giang Phỉ nhíu mày thanh tú lại, ánh mắt lộ ra sự hung ác, trong giọng nói lười nhác mang theo sự lãnh đạm không để người khác tới gần.
"Tôi chỉ cần kết quả."
Người ở đầu dây bên kia lập tức hiểu được ý cậu anh: "Vâng, em lập tức đi xử lý." Sau đó lại nói, "Đúng rồi anh, cô gái hôm đó có cần tìm nữa không?"
Giang Phỉ dừng một lúc, trong đầu hiện lên hai mắt trừng trừng của cô gái, dáng vẻ bị dọa sợ, ánh mắt trở nên dịu dàng, khóe miệng mang theo ý cười không rõ.
"Không cần nữa." Anh nói.
Sau khi cúp điện thoại, anh theo thói quen đút tay vào túi lấy ra một điếu thuốc, mới vừa châm thì nhìn thấy đối diện có một vạt áo vụt qua.
Chậc.
Chỉ có một góc thôi nhưng trực giác của anh lại vô cùng mãnh liệt, gần như có thể khẳng định 100%.
Thỏ trắng nhỏ tới nhà vệ sinh rồi.
Anh dập tắt điếu thuốc vứt vào trong thùng rác, rửa tay rồi lấy khăn lau khô tay mình.
Người trong nhà vệ sinh không nhiều, vừa vặn tiện hành động.
Hàn Chiêu Chiêu đi ra nhưng không ngờ lại đâm phải một người, cô còn chưa kịp kinh ngạc thì người nọ đã bước nhanh về trước kéo lấy cô.
Tất cả động tác chỉ xảy ra trong nháy mắt, lúc Hàn Chiêu Chiêu phản ứng lại thì đã bị anh kéo vào trong nhà vệ sinh nam cách vách, bị anh ôm ở trong ngực.
Giang Phỉ cúi đầu nhìn cái cổ thon dài mảnh khảnh của cô gái, ánh mắt tối sầm lại, cảm giác tuần hoàn máu càng tăng tốc, có một sự kích động xông lên não.
Dáng vẻ cô gái này ngược lại không tệ.
Vốn chỉ là món đồ dễ chơi, nhìn bộ dáng nơm nớp lo sợ của cô khi gặp mình như gặp phải kẻ địch, khiến trong lòng người ta ngứa ngáy không nhịn được mà muốn trêu đùa nhưng mỗi khi tiếp cận cô sẽ đều khiến anh không thể kiềm chế được mà xuất hiện kích thích, sự khiêu khích sau đó thực ra cũng vượt qua dự liệu của anh.
Lần đầu tiên suốt mười bảy mười tám năm lại muốn sờ soạng một người như vậy.
Nghĩ thế nào thì làm như thế. Tay của anh linh hoạt xuyên qua vạt áo tiến vào, rất nhanh đã tiếp xúc với da thịt của cô gái, cái tay kia trong nháy máy điên cuồng đói khát mà vuốt ve.
Mẹ nó đúng là trơn mịn.
Sự tiếp xúc bất ngờ của da thịt khiến cô gái hoảng sợ, cô sợ hãi nhìn Giang Phỉ giống như một giây tiếp theo sẽ kêu lên.
Giang Phỉ dùng sức nắm lấy tay cô, cả người cô ngã trên người anh, hai người dán vào nhau. Giang Phỉ hơi cúi đầu, gương mặt tuấn tú phóng đại ngay trước mắt Hàn Chiêu Chiêu.
"Suỵt, nói không chừng cách vách có người đấy."
Hàn Chiêu Chiêu muốn kêu cũng không thể kêu, muốn từ chối lại sợ phát ra tiếng động.
Nhìn dáng vẻ của cô, Giang Phỉ hài lòng nhếch môi, tay lại càng không kiêng nể gì, quấn lấy vòng eo của cô sờ soạng một vòng quanh cái bụng nhỏ bằng phẳng, nhân lúc cô không chú ý mà di chuyển trượt lên trên, cách lớp áo lót nắm ngực bên phải của cô.
Bất ngờ bị kích thích khiến Hàn Chiêu Chiêu bị hoảng sợ, tay không tự chủ được mà nắm chặt lấy quần áo của Giang Phỉ.
Bộ dáng này như muốn lấy lòng Giang Phỉ.
"Ồ, thích tôi như vậy à."
Hàn Chiêu Chiêu lắc đầu muốn nói không phải, nhưng giây tiếp theo lực chú ý lại bị mất đi, cảm quan lại lần nữa quay về bộ ngực.
Vậy mà anh tiến vào rồi!
Cách một lớp vải vóc dày dặn như vậy cũng quyến rũ như thế, trực tiếp dán lên thì sẽ mất hồn đến cỡ nào.
Sắc dục trong mắt Giang Phỉ chuyển động, cái tay vội vã tiến vào trong áo lót, cả bàn tay dán chặt vào ngực phải của cô.
Cô gái bị khiếp sợ, trong nháy mắt quả anh đào cũng dựng đứng lên. Ngay sau đó Giang Phỉ cảm nhận được một chút gồ cứng giữa sự mềm mại.
Mẹ nó khiến người khác không chịu được mà.
Cũng không thể khống chế được nữa, không kịp chậm rãi cọ xát, tay của anh gia tăng thêm sức lực, nhéo vài cái vào chỗ thịt mềm mại kia, sau đó mạnh mẽ xoa nắn giống như muốn cọ xát nó trong cả lòng bàn tay. Hai ngón tay bị mê hoặc di chuyển xoa nặn điểm đó của cô, vê vê kéo kéo.
Mà trong lúc anh vừa cảm nhận xúc cảm mất hồn dưới tay, vừa dán chặt ánh mắt lên mặt Hàn Chiêu Chiêu, ánh mắt như muốn khắc họa hết tất cả phản ứng của cô ở trong đầu, phỏng lại từng dáng vẻ của cô.
Đột nhiên ánh mắt dừng lại trên môi cô, xinh xắn động lòng người, lúc này khẽ giương lên giống như đang hấp dẫn người khác tới ngắt hái vậy.
Ánh mắt anh tối sầm lại, tay càng dùng sức, hung hăng nhéo thù du của cô gái. Cô gái bất ngờ không kịp phòng bị mà mở miệng, anh nhanh chóng cúi người chặn lại cái miệng kia. Mà đầu lưỡi đã không thể chờ đợi được mà trượt vào liếm mút.
Đệt!
Tinh lực tăng lên, sự kích thích của anh chui từ đất lên, nửa người dưới đã sớm dựng đứng. Bây giờ hai tay đồng loạt xuất trận vén quần áo cô lên, gấp không nhịn được mà dán lên da thịt của cô vuốt ve.
Không đủ, không đủ.
Anh càng ra sức hôn, lưỡi quấn lấy lưỡi nhỏ của cô dây dưa quấn quýt.
Một tay phía dưới trượt dọc theo bụng dưới của cô từ từ xuống dưới.
Hàn Chiêu Chiêu mở to hai mắt nhìn thấy cảm xúc cuồn cuộn trong mắt của Giang Phỉ, quả thật giống hệt buổi tối hôm đó. Cô vô cùng hoảng sợ, cuối cùng liều mạng giãy giụa, cái tay bộp bộp đẩy anh ra, đầu càng lắc dữ dội hơn, dốc sức muốn thoát khỏi cái hôn của anh.
Giang Phỉ tạm thời dừng lại, một tay bắt được cái tay của cô kéo lên ấn chặt lên tường, cả người từ trên cao nhìn xuống Hàn Chiêu Chiêu.
"Ồ, thỏ nhỏ không ngoan nữa rồi."
Nói xong lại muốn hôn xuống.
Hàn Chiêu Chiêu nhanh chóng né tránh, miệng cầu xin nói: "Đừng đùa nữa được không, tha cho tôi đi mà, sắp muộn rồi."
"Như thế nào là đùa cơ, tôi đang xác nhận mà, làm thêm một lần nữa là biết rồi. Hơn nữa trước đó không phải em nói không muốn làm ở phòng học mà, cho nên tôi mới quan tâm chọn nhà vệ sinh đấy, em xem chỗ này tốt bao nhiêu, chỉ có hai người chúng ta."
Ánh mắt của Giang Phỉ chần chừ trên người cô, con mắt tràn đầy dục vọng còn chưa tan, nhìn dáng vẻ giống như đang thưởng thức cơ thể trần truồng của cô, đánh giá tư thế nào mới tốt.
Hàn Chiêu Chiêu gấp tới mức sắp khóc, cuối cùng lúc anh lại lần nữa ôm chặt cô muốn tiếp tục thì miệng mới thốt ra: "Là tôi là tôi, người tối ngày hôm đó là tôi, đừng xác nhận nữa, anh buông tha cho tôi đi mà."
Âm thanh mềm mại mang theo sự nghẹn ngào, trong hốc mắt đều có nước mắt đang rưng rưng, không biết là bị dọa hay là tới từ sự kích thích ban nãy.
Giang Phỉ mềm lòng. Nhưng đồng thời một cảm xúc điên cuồng cũng kêu gào, anh rất muốn đặt thiếu nữ dưới thân mà cắm vào.
Thân dưới trướng tới càng ngày càng khó chịu.
"Tối hôm đó là tối hôm nào, em là ai?" Giang Phỉ từng bước ép sát.
Hàn Chiêu Chiêu cảm thấy vừa thẹn vừa khó xử: "Tối thứ sáu tuần trước ở Hoàng bar, người mà anh kéo vào là tôi."
"Ồ? Tôi tiến vào em làm cái gì?"
Mặt Hàn Chiêu Chiêu đỏ tới mức sắp chảy máu: "Anh..."
Giang Phỉ cực kỳ thích dáng vẻ này của cô nhưng lại không cam lòng dồn ép căng quá dùng giọng điệu dụ dỗ nhẹ nhàng nói vào tai cô: "Ngoan, nói xem tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì với tôi để tôi xác nhận xem."
Hàn Chiêu Chiêu giống như bị ép tới nóng nảy, cực kỳ tức giận, mạnh mẽ trừng mắt với Giang Phỉ: "Đêm đó anh ngủ với tôi! Người anh ngủ cùng là tôi! Anh xác nhận xem đúng chưa, có thể thả tôi ra chưa!"
Giang Phỉ thấp giọng cười khẽ: "Vậy cũng không được đều tại tối đó em dâm đãng quá khiến tôi ngày nhớ đêm mơ. Em trai nhỏ của tôi cũng chưa từng hầu hạ người khác, em thắp lửa bây giờ nó chỉ nhận em thôi, em phải chịu trách nhiệm. Bây giờ nó trướng rất khó chịu, em phải chịu trách nhiệm."
Hàn Chiêu Chiêu không nghĩ tới hắn lại nói như thế, đang định phản bác thì đối phương đã nhanh tay lẹ mắt kéo tay của cô xuống dưới chạm vào một khối nóng rực kia.
Hai má Hàn Chiêu Chiêu nóng bừng.
Giang Phỉ đưa lưỡi ra liếm vào vành tai cô: "Hôm nay dùng tay trước, ngoan, làm đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.