Câu Dẫn Chồng Của Bạn Thân (Cao H)
Chương 38:
Kiểu Kiểu Minh Nguyệt
20/11/2024
Tôi nghĩ một hồi, "Anh mua gì thì em ăn cái đó. Em thích ăn đồ anh mua cho em. Chìa khóa treo chỗ tủ giày."
"Được, vậy em chờ anh một chút."
Lục Tấn Nguyên mặc quần áo tử tế đi ra cửa. Nhìn bộ dáng hắn đứng ở cửa, trong đầu tôi thoáng hiện lên một từ, mặt người dạ thú.
Nhìn bề ngoài thì đứng đắn, kiểu tổng giám đốc lạnh lùng người sống chớ gần, cởi quần áo ra chính là mặt người dạ thú, dục vọng rất mạnh mẽ trên giường.
Tôi nằm một mình trên giường, lúc chờ Lục Tấn Nguyên trở về, trong lòng ngọt ngào như mật.
Không bao lâu, cửa phòng đã mở ra, Lục Tấn Nguyên vào trước, đắp chăn cho tôi, giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng nói bên tai tôi, "Trước đừng nhúc nhích."
Tôi còn chưa kịp phản ứng, thì phía sau có mấy người vào cửa, mua mười mấy món ăn đưa đến phòng khách của tôi.
"Sao anh lại mua nhiều như vậy..."
Lục Tấn Nguyên đến bên giường tôi vén chăn lên, ôm tôi đến bàn ăn, "Không biết em thích ăn cái gì, nên mua nhiều chút, lần sau sẽ biết."
"Nhìn xem có thích hay không."
Lục Tấn Nguyên nhẹ nhàng mở bao bì những món ăn đã mua ra, bày từng món trước mặt tôi.
Đây là lần đầu tiên tôi được người đàn ông che chở như thế, trong lòng có chút cảm xúc khó tả, "Em thích ăn ngọt."
"Bởi vì cuộc sống trước đây quá khổ."
Bố mẹ tôi yêu sớm ngoài ý muốn đã sinh ra tôi. Vì hai người còn quá nhỏ tuổi, tư tưởng chưa trưởng thành. Tình cảm tốt đẹp của mối tình đầu nhanh chóng bị cơm áo gạo tiền mài mòn. Lúc tôi năm tuổi, hai người đề nghị ly hôn.
Bố tái hôn cưới người khác, có con trai.
Mẹ gả cho một ông chủ ở nơi khác, đã rất nhiều năm chưa từng trở về. Tôi vẫn luôn sống bên cạnh bà nội.
Đáng tiếc thân thể bà nội yếu ớt, chỉ theo tôi đến năm mười bảy tuổi đã qua đời. Tôi nên cảm thấy may mắn vì bố mẹ cho tôi một ngoại hình tốt, giúp tôi có thể nhân lúc nghỉ hè đi làm thêm mấy công việc người mẫu linh tinh. Hơn nữa bà nội qua đời để lại cho tôi một ít tiền và một căn nhà cũ. Cuộc sống cũng không đến nỗi túng quẫn.
"Được, vậy em chờ anh một chút."
Lục Tấn Nguyên mặc quần áo tử tế đi ra cửa. Nhìn bộ dáng hắn đứng ở cửa, trong đầu tôi thoáng hiện lên một từ, mặt người dạ thú.
Nhìn bề ngoài thì đứng đắn, kiểu tổng giám đốc lạnh lùng người sống chớ gần, cởi quần áo ra chính là mặt người dạ thú, dục vọng rất mạnh mẽ trên giường.
Tôi nằm một mình trên giường, lúc chờ Lục Tấn Nguyên trở về, trong lòng ngọt ngào như mật.
Không bao lâu, cửa phòng đã mở ra, Lục Tấn Nguyên vào trước, đắp chăn cho tôi, giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng nói bên tai tôi, "Trước đừng nhúc nhích."
Tôi còn chưa kịp phản ứng, thì phía sau có mấy người vào cửa, mua mười mấy món ăn đưa đến phòng khách của tôi.
"Sao anh lại mua nhiều như vậy..."
Lục Tấn Nguyên đến bên giường tôi vén chăn lên, ôm tôi đến bàn ăn, "Không biết em thích ăn cái gì, nên mua nhiều chút, lần sau sẽ biết."
"Nhìn xem có thích hay không."
Lục Tấn Nguyên nhẹ nhàng mở bao bì những món ăn đã mua ra, bày từng món trước mặt tôi.
Đây là lần đầu tiên tôi được người đàn ông che chở như thế, trong lòng có chút cảm xúc khó tả, "Em thích ăn ngọt."
"Bởi vì cuộc sống trước đây quá khổ."
Bố mẹ tôi yêu sớm ngoài ý muốn đã sinh ra tôi. Vì hai người còn quá nhỏ tuổi, tư tưởng chưa trưởng thành. Tình cảm tốt đẹp của mối tình đầu nhanh chóng bị cơm áo gạo tiền mài mòn. Lúc tôi năm tuổi, hai người đề nghị ly hôn.
Bố tái hôn cưới người khác, có con trai.
Mẹ gả cho một ông chủ ở nơi khác, đã rất nhiều năm chưa từng trở về. Tôi vẫn luôn sống bên cạnh bà nội.
Đáng tiếc thân thể bà nội yếu ớt, chỉ theo tôi đến năm mười bảy tuổi đã qua đời. Tôi nên cảm thấy may mắn vì bố mẹ cho tôi một ngoại hình tốt, giúp tôi có thể nhân lúc nghỉ hè đi làm thêm mấy công việc người mẫu linh tinh. Hơn nữa bà nội qua đời để lại cho tôi một ít tiền và một căn nhà cũ. Cuộc sống cũng không đến nỗi túng quẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.