Câu Dẫn Đội Trưởng Đội Bóng Rổ Lạnh Lùng
Chương 15:
Nhất Bính Tựu Xuất Chấp
02/02/2024
Nhan Ngọc ép mình tỉnh táo lại, thắng bại đều quyết định vào lần hành động này. Cô không thể đánh rơi dây xích, cô chạy nhanh đến nắm chặt lấy tay của Mạnh Tân Lương khẩn cầu. “Tuy rằng em thích anh thật nhưng anh không cần vì chuyện này mà cảm thấy gánh nặng đâu.”
Nước mắt vương lại trên lông mi run rẩy, “Em thích anh, đó là chuyện của mình em. Anh ở bên người anh thích cũng tốt, có thể nhìn thấy anh hạnh phúc em rất vui vẻ. Ngọc Văn rất thích anh, em không thể phá hỏng hạnh phúc của hai người.”
Nói giỡn, Mạnh Tân Lương vì Trần Ngọc Văn mà muốn thẳng thắn nói rõ với cô, sau đó sẽ ở bên cô ta sao?
Mạnh Tân Lương không đề cập đến bởi vì Nhan Ngọc mới muốn anh và Trần Ngọc Văn chia tay, Trần Ngọc Văn cũng không phải đèn cạn dầu. Từ trước đến nay đều là Trần Ngọc Văn đá đàn ông, chưa từng có đàn ông bỏ rơi Trần Ngọc Văn. Trần Ngọc Văn không nghi ngờ lên đầu cô mới là lạ.
Đến lúc đó, bị thọc gậy bánh xe Trần Ngọc Văn dĩ nhiên sẽ không buông tha, không biết cô ta sẽ làm ra hành động gì đối phó với cô… Mạnh Tân Lương cũng chưa có tình cảm với cô, Nhan Ngọc cũng không dám mạo hiểm.
Cho nên, lúc này dù trong lòng cô rất yêu anh nhưng cô cũng không dám đồng ý.
Sau chuyến dã ngoại giao hợp kịch liệt này, Nhan Ngọc tin tưởng Mạnh Tân Lương đã mê mẩn… Cơ thể của cô.
Cô bị Mạnh Tân Lương đã uống say đụ, cũng đã bị Mạnh Tân Lương khi tỉnh táo đụ. Cô biết mỗi một lần mình đều chăm sóc Mạnh Tân Lương đến sung sướng, hơn nữa cô tự tin Trần Ngọc Văn chắc chắn sẽ không thể cho Mạnh Tân Lương thử nghiệm loại tình ái kịch liệt như vậy. Cô cũng không có cơ hội nói ra hiện tại lương tâm mình bất an như thế nào, anh và Trần Ngọc Văn vẫn sẽ bên nhau sao?
Không đâu, nếu không anh sẽ không phải Mạnh Tân Lương thoải mái tiếp nhận Nhan Ngọc kia.
Trong lúc cao trào, Mạnh Tân Lương bóp chặt eo của cô, sau đó nhíu chặt mày kiếm lại dùng toàn bộ sức lực va chạm. Mồ hôi của anh chảy từ thái dương xuống cơ ngực săn chắc, mỗi lúc đó Nhan Ngọc đều muốn vươn đầu lưỡi ra liếm láp.
Gợi cảm như vậy… Cô nghĩ lại lúc côn thịt của Mạnh Tân Lương cắm trong cơ thể của mình, hoa huyệt cũng đã ướt nhẹp.
Mạnh Tân Lương bị cơ thể của cô dụ dỗ, vậy tiếp theo cô nên làm cái gì, làm thế nào mới có thể làm lòng của Mạnh Tân Lương hướng về cô?
***
Sau khi trở về trường học, Nhan Ngọc cố tình trốn tránh Mạnh Tân Lương. Vốn dĩ cô và Trần Ngọc Văn thường ăn cơm với Mạnh Tân Lương. Nhưng hiện tại, cô nói dối gần đây đang bận rộn việc công khóa cho nên mỗi lần có Mạnh Tân Lương cô đều vắng mặt.
Nhưng trong một số trường hợp không có cách nào lảng tránh, cô sẽ làm bộ trùng hợp gặp được Mạnh Tân Lương sau đó tự nhiên mà trốn tránh anh.
Hơn nữa mỗi lần “ngẫu nhiên gặp được” Mạnh Tân Lương, Nhan Ngọc đều sẽ chú ý đến cách ăn mặc và cử chỉ của mình, động tác trên người, cổ áo sẽ hé mở lộ ra xương quai xanh, dường như luôn vô tình làm người ta nhớ tới một vài việc ái muội.
Mạnh Tân Lương không khỏi bị kích thích bởi khí chất thanh thuần quyến rũ của Nhan Ngọc khơi mào dục vọng, tất nhiên anh cũng cảm giác được Nhan Ngọc trốn tránh anh. Anh muốn ngả bài với Nhan Ngọc, nhưng ngày đó sau khi làm xong, Nhan Ngọc đã khóc lóc cầu xin Mạnh Tân Lương giữ kín chuyện này, cô không muốn phá hỏng hạnh phúc của Mạnh Tân Lương và Trần Ngọc Văn, cô không muốn mất đi tình bạn bè với Trần Ngọc Văn.
Mạnh Tân Lương là người luôn quyết đoán và có chủ kiến nhưng khi nhìn bộ dạng nước mắt lã chả của Nhan Ngọc anh cũng không thể quyết đoán được nữa.
Thái độ của Nhan Ngọc nhu nhược lương thiện như vậy, làm trong lòng Mạnh Tân Lương đối với cô càng thêm băn khoăn. Dù sao thì anh cũng uống say sau đó cưỡng gian Nhan Ngọc, sao có thể không biết xấu hổ mà làm trái với ý của cô, làm cô đau khổ được?
Anh đã đồng ý với Nhan Ngọc sẽ giữ kín bí mật này.
Mấy ngày qua, bí mật này vẫn luôn đè trong lòng Mạnh Tân Lương.
Mỗi lần nhìn thấy Trần Ngọc Văn, trong lòng anh đều có cảm giác tội ác quay cuồng, nhưng cảm giác đối với Nhan Ngọc anh cũng không rõ là gì, khát vọng sao?
Khát vọng tích tụ vào phía dưới bụng nhỏ, giống như núi lửa dung nham, càng tích lại càng nhiều, càng đè nén càng sôi trào. Mỗi một giây phút đều chờ đợi để dâng lên, thiêu đốt trời đất.
Nước mắt vương lại trên lông mi run rẩy, “Em thích anh, đó là chuyện của mình em. Anh ở bên người anh thích cũng tốt, có thể nhìn thấy anh hạnh phúc em rất vui vẻ. Ngọc Văn rất thích anh, em không thể phá hỏng hạnh phúc của hai người.”
Nói giỡn, Mạnh Tân Lương vì Trần Ngọc Văn mà muốn thẳng thắn nói rõ với cô, sau đó sẽ ở bên cô ta sao?
Mạnh Tân Lương không đề cập đến bởi vì Nhan Ngọc mới muốn anh và Trần Ngọc Văn chia tay, Trần Ngọc Văn cũng không phải đèn cạn dầu. Từ trước đến nay đều là Trần Ngọc Văn đá đàn ông, chưa từng có đàn ông bỏ rơi Trần Ngọc Văn. Trần Ngọc Văn không nghi ngờ lên đầu cô mới là lạ.
Đến lúc đó, bị thọc gậy bánh xe Trần Ngọc Văn dĩ nhiên sẽ không buông tha, không biết cô ta sẽ làm ra hành động gì đối phó với cô… Mạnh Tân Lương cũng chưa có tình cảm với cô, Nhan Ngọc cũng không dám mạo hiểm.
Cho nên, lúc này dù trong lòng cô rất yêu anh nhưng cô cũng không dám đồng ý.
Sau chuyến dã ngoại giao hợp kịch liệt này, Nhan Ngọc tin tưởng Mạnh Tân Lương đã mê mẩn… Cơ thể của cô.
Cô bị Mạnh Tân Lương đã uống say đụ, cũng đã bị Mạnh Tân Lương khi tỉnh táo đụ. Cô biết mỗi một lần mình đều chăm sóc Mạnh Tân Lương đến sung sướng, hơn nữa cô tự tin Trần Ngọc Văn chắc chắn sẽ không thể cho Mạnh Tân Lương thử nghiệm loại tình ái kịch liệt như vậy. Cô cũng không có cơ hội nói ra hiện tại lương tâm mình bất an như thế nào, anh và Trần Ngọc Văn vẫn sẽ bên nhau sao?
Không đâu, nếu không anh sẽ không phải Mạnh Tân Lương thoải mái tiếp nhận Nhan Ngọc kia.
Trong lúc cao trào, Mạnh Tân Lương bóp chặt eo của cô, sau đó nhíu chặt mày kiếm lại dùng toàn bộ sức lực va chạm. Mồ hôi của anh chảy từ thái dương xuống cơ ngực săn chắc, mỗi lúc đó Nhan Ngọc đều muốn vươn đầu lưỡi ra liếm láp.
Gợi cảm như vậy… Cô nghĩ lại lúc côn thịt của Mạnh Tân Lương cắm trong cơ thể của mình, hoa huyệt cũng đã ướt nhẹp.
Mạnh Tân Lương bị cơ thể của cô dụ dỗ, vậy tiếp theo cô nên làm cái gì, làm thế nào mới có thể làm lòng của Mạnh Tân Lương hướng về cô?
***
Sau khi trở về trường học, Nhan Ngọc cố tình trốn tránh Mạnh Tân Lương. Vốn dĩ cô và Trần Ngọc Văn thường ăn cơm với Mạnh Tân Lương. Nhưng hiện tại, cô nói dối gần đây đang bận rộn việc công khóa cho nên mỗi lần có Mạnh Tân Lương cô đều vắng mặt.
Nhưng trong một số trường hợp không có cách nào lảng tránh, cô sẽ làm bộ trùng hợp gặp được Mạnh Tân Lương sau đó tự nhiên mà trốn tránh anh.
Hơn nữa mỗi lần “ngẫu nhiên gặp được” Mạnh Tân Lương, Nhan Ngọc đều sẽ chú ý đến cách ăn mặc và cử chỉ của mình, động tác trên người, cổ áo sẽ hé mở lộ ra xương quai xanh, dường như luôn vô tình làm người ta nhớ tới một vài việc ái muội.
Mạnh Tân Lương không khỏi bị kích thích bởi khí chất thanh thuần quyến rũ của Nhan Ngọc khơi mào dục vọng, tất nhiên anh cũng cảm giác được Nhan Ngọc trốn tránh anh. Anh muốn ngả bài với Nhan Ngọc, nhưng ngày đó sau khi làm xong, Nhan Ngọc đã khóc lóc cầu xin Mạnh Tân Lương giữ kín chuyện này, cô không muốn phá hỏng hạnh phúc của Mạnh Tân Lương và Trần Ngọc Văn, cô không muốn mất đi tình bạn bè với Trần Ngọc Văn.
Mạnh Tân Lương là người luôn quyết đoán và có chủ kiến nhưng khi nhìn bộ dạng nước mắt lã chả của Nhan Ngọc anh cũng không thể quyết đoán được nữa.
Thái độ của Nhan Ngọc nhu nhược lương thiện như vậy, làm trong lòng Mạnh Tân Lương đối với cô càng thêm băn khoăn. Dù sao thì anh cũng uống say sau đó cưỡng gian Nhan Ngọc, sao có thể không biết xấu hổ mà làm trái với ý của cô, làm cô đau khổ được?
Anh đã đồng ý với Nhan Ngọc sẽ giữ kín bí mật này.
Mấy ngày qua, bí mật này vẫn luôn đè trong lòng Mạnh Tân Lương.
Mỗi lần nhìn thấy Trần Ngọc Văn, trong lòng anh đều có cảm giác tội ác quay cuồng, nhưng cảm giác đối với Nhan Ngọc anh cũng không rõ là gì, khát vọng sao?
Khát vọng tích tụ vào phía dưới bụng nhỏ, giống như núi lửa dung nham, càng tích lại càng nhiều, càng đè nén càng sôi trào. Mỗi một giây phút đều chờ đợi để dâng lên, thiêu đốt trời đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.