Câu Dẫn Đội Trưởng Đội Bóng Rổ Lạnh Lùng
Chương 43: Em Quả Là Một Bông Hoa Sen Trắng Tinh Khiết, “Anh Chỉ Muốn Cùng Em Chạy Trốn”
Nhất Bính Tựu Xuất Chấp
02/02/2024
Không thể có camera trong phòng khách sạn, vậy nên không có cách nào để lấy bằng chứng về vụ cưỡng hiếp này.
“Trần Ngọc Văn chắc chắn bây giờ đang cảm thấy rất khó chịu… Tất cả đều là lỗi của anh.” Mạnh Tân Lương xoa xoa hai bên thái dương bằng bàn tay to của mình, hối hận vì sự bất cẩn của bản thân. Nếu không phải do anh quá trớn, lạc lối trong đêm qua khi chỉ nghĩ đến Nhan Ngọc thì sẽ không tùy tiện đưa Trần Ngọc Văn cho những bạn học không quen thân như vậy và Trần Ngọc Văn sẽ không bị cưỡng hiếp như thế này.
"Không, anh Lương, tuyệt đối anh đừng cho rằng đó là trách nhiệm của một mình anh. Đó là lỗi của em. Đáng lẽ em không nên chen chân vào mối quan hệ của hai người khi em thích anh... Đáng lẽ em nên ở lại chăm sóc cô ấy tối hôm qua."
Nhìn thấy Mạnh Tân Lương không ngừng cảm thấy có áy náy, trăm ngàn tâm tư của Nhan Ngọc hiện lên trong lòng cô, bây giờ cô ấy cần ở bên cạnh Mạnh Tân Lương, chia sẻ nỗi đau với anh ấy và nhận lỗi về mình, Mạnh Tân Lương mới có thể cảm thấy tốt hơn một ít.
Nhìn thấy Nhan Ngọc hiểu chuyện và hiền lành như vậy, Mạnh Tân Lương thực sự cảm động, nhìn thấy ánh mắt Nhan Ngọc thì anh lại càng thêm áy náy mà không đành lòng, anh há miệng thở dốc, nhớ tới chuyện Nhan Ngọc còn tưởng cùng anh đến đây để hẹn hò mà ăn mặc tỉ mỉ, chưa kể anh biết rằng những gì anh sắp nói chắc chắn sẽ khiến Nhan Ngọc buồn, Mạnh Tân Lương liền cảm thấy anh ấy không phải người nữa rồi, quả thật quá vô nhân đạo.
"Anh Lương, em nghĩ..."
Nhan Ngọc cắn môi, đôi lông mày mảnh khảnh của cô ấy nhíu lại thành một vòng cung đau khổ, "Trần Ngọc Văn hiện giờ chắc rất đau đớn và thống khổ, nên bây giờ tình cảm giữa hai chúng ta hãy tạm gác lại một lúc, có được không anh? Em không muốn làm cho tình trạng của cô ấy trở nên tồi tệ hơn..."
Lời nói vừa dứt, một giọt nước mắt lớn trong mắt Nhan Ngọc cuối cùng cũng rơi xuống, lã chã rơi trên bàn, để lại vũng nước nhỏ.
Cảnh tượng Nhan Ngọc rơi lệ như bông hoa lê dưới trời mưa, và cô biết rất rõ trong lòng rằng không thể nào Mạnh Tân Lương có thể nói lời chia tay với Trần Ngọc Văn. Bị bạn trai chia tay ngay sau khi cô ấy bị cưỡng hiếp, không có người đàn ông nào ở lương tâm có thể làm điều đó. Hơn nữa, tai nạn này có liên quan đến việc dại dột, quá trớn với cô của anh ấy, nên ít nhiều Mạnh Tân Lương cảm thấy rằng tất cả đều là trách nhiệm của anh ấy.
Lúc này bản thân nên trở thành một người tình nhân hiền lành và tốt bụng, việc Nhan Ngọc phải làm là phải ân cần và chịu đựng, khiến Mạnh Tân Lương càng cảm thấy tội lỗi, để cô có cơ hội chiến thắng trong tương lai.
Vì vậy, Mạnh Tân Lương khó có thể mở miệng nói thì tốt hơn hết là cô ấy nói ra trước sẽ tốt hơn rất nhiều, một là củng cố hình ảnh bản thân chính là một bông hoa sen trắng tinh khiết trong lòng Mạnh Tân Lương, thứ hai là, trong một mối quan hệ, một bên buông thả trước mới khiến bên còn lại không cam lòng.
Tuy nhiên, nhìn lại và ngẫm nghĩ thật kĩ, làm thế nào Trần Ngọc Văn có thể bị cưỡng hiếp một cách dễ dàng như vậy? Và thật tình cờ, vào thời điểm này.
Chẳng lẽ... Trần Ngọc Văn đã thực sự biết mối quan hệ của cô với Mạnh Tân Lương nên cố tình ra tay... để cứu vãn sự tình với Mạnh Tân Lương?
Nhan Ngọc đè nặng suy nghĩ về sự thật của vụ án cưỡng hiếp trong lòng, cùng lúc đó, Mạnh Tân Lương nhẹ nhàng thở dài.
"..."
Nhan Ngọc chủ động đề nghị khiến anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng cảm giác bị chặn lại này khiến anh khó chịu không thể giải thích được.
Tại sao Nhan Ngọc lại suy nghĩ thấu đáo đến như vậy? Tại sao cô ấy không làm nũng hay làm quá lên với anh để chia tay với Trần Ngọc Văn? Là bởi vì Nhan Ngọc nghĩ quá nhiều cho người khác, hay là bởi vì ... Nhan Ngọc không yêu anh nhiều như vậy?
Mạnh Tân Lương không ngờ rằng trái tim mình lại có thể rối tung lên như vậy.
Sau một lúc lâu không lên tiếng, anh chỉ rút khăn giấy lau nước mắt cho Nhan Ngọc. Nhan Ngọc có chút bực mình hiện tại không muốn nói chuyện, cô đứng dậy định rời đi, nói: "Em về trường học trước, đợi lát nữa ở khoa có tiết anh hãy đi cùng Trần Ngọc Văn nhé. "
"Đừng mà--"
Mạnh Tân Lương suy nghĩ có chút không rõ ràng, liền kéo cô lại theo bản năng, "Anh vừa mới đưa Ngọc Văn trở về nghỉ ngơi, anh... hiện tại muốn ở bên em một lát."
"..."
"Anh biết anh nghĩ và làm như vậy là đang có lỗi với Ngọc Văn, nhưng Nhan Ngọc, khi anh nhìn thấy em đi đến gặp anh với diện mạo như thế này, anh chỉ nghĩ đến việc quên hết mọi thứ, hẹn hò với em và thậm chí chạy trốn với em, đi tới nơi chỉ có hai chúng ta. "
“Trần Ngọc Văn chắc chắn bây giờ đang cảm thấy rất khó chịu… Tất cả đều là lỗi của anh.” Mạnh Tân Lương xoa xoa hai bên thái dương bằng bàn tay to của mình, hối hận vì sự bất cẩn của bản thân. Nếu không phải do anh quá trớn, lạc lối trong đêm qua khi chỉ nghĩ đến Nhan Ngọc thì sẽ không tùy tiện đưa Trần Ngọc Văn cho những bạn học không quen thân như vậy và Trần Ngọc Văn sẽ không bị cưỡng hiếp như thế này.
"Không, anh Lương, tuyệt đối anh đừng cho rằng đó là trách nhiệm của một mình anh. Đó là lỗi của em. Đáng lẽ em không nên chen chân vào mối quan hệ của hai người khi em thích anh... Đáng lẽ em nên ở lại chăm sóc cô ấy tối hôm qua."
Nhìn thấy Mạnh Tân Lương không ngừng cảm thấy có áy náy, trăm ngàn tâm tư của Nhan Ngọc hiện lên trong lòng cô, bây giờ cô ấy cần ở bên cạnh Mạnh Tân Lương, chia sẻ nỗi đau với anh ấy và nhận lỗi về mình, Mạnh Tân Lương mới có thể cảm thấy tốt hơn một ít.
Nhìn thấy Nhan Ngọc hiểu chuyện và hiền lành như vậy, Mạnh Tân Lương thực sự cảm động, nhìn thấy ánh mắt Nhan Ngọc thì anh lại càng thêm áy náy mà không đành lòng, anh há miệng thở dốc, nhớ tới chuyện Nhan Ngọc còn tưởng cùng anh đến đây để hẹn hò mà ăn mặc tỉ mỉ, chưa kể anh biết rằng những gì anh sắp nói chắc chắn sẽ khiến Nhan Ngọc buồn, Mạnh Tân Lương liền cảm thấy anh ấy không phải người nữa rồi, quả thật quá vô nhân đạo.
"Anh Lương, em nghĩ..."
Nhan Ngọc cắn môi, đôi lông mày mảnh khảnh của cô ấy nhíu lại thành một vòng cung đau khổ, "Trần Ngọc Văn hiện giờ chắc rất đau đớn và thống khổ, nên bây giờ tình cảm giữa hai chúng ta hãy tạm gác lại một lúc, có được không anh? Em không muốn làm cho tình trạng của cô ấy trở nên tồi tệ hơn..."
Lời nói vừa dứt, một giọt nước mắt lớn trong mắt Nhan Ngọc cuối cùng cũng rơi xuống, lã chã rơi trên bàn, để lại vũng nước nhỏ.
Cảnh tượng Nhan Ngọc rơi lệ như bông hoa lê dưới trời mưa, và cô biết rất rõ trong lòng rằng không thể nào Mạnh Tân Lương có thể nói lời chia tay với Trần Ngọc Văn. Bị bạn trai chia tay ngay sau khi cô ấy bị cưỡng hiếp, không có người đàn ông nào ở lương tâm có thể làm điều đó. Hơn nữa, tai nạn này có liên quan đến việc dại dột, quá trớn với cô của anh ấy, nên ít nhiều Mạnh Tân Lương cảm thấy rằng tất cả đều là trách nhiệm của anh ấy.
Lúc này bản thân nên trở thành một người tình nhân hiền lành và tốt bụng, việc Nhan Ngọc phải làm là phải ân cần và chịu đựng, khiến Mạnh Tân Lương càng cảm thấy tội lỗi, để cô có cơ hội chiến thắng trong tương lai.
Vì vậy, Mạnh Tân Lương khó có thể mở miệng nói thì tốt hơn hết là cô ấy nói ra trước sẽ tốt hơn rất nhiều, một là củng cố hình ảnh bản thân chính là một bông hoa sen trắng tinh khiết trong lòng Mạnh Tân Lương, thứ hai là, trong một mối quan hệ, một bên buông thả trước mới khiến bên còn lại không cam lòng.
Tuy nhiên, nhìn lại và ngẫm nghĩ thật kĩ, làm thế nào Trần Ngọc Văn có thể bị cưỡng hiếp một cách dễ dàng như vậy? Và thật tình cờ, vào thời điểm này.
Chẳng lẽ... Trần Ngọc Văn đã thực sự biết mối quan hệ của cô với Mạnh Tân Lương nên cố tình ra tay... để cứu vãn sự tình với Mạnh Tân Lương?
Nhan Ngọc đè nặng suy nghĩ về sự thật của vụ án cưỡng hiếp trong lòng, cùng lúc đó, Mạnh Tân Lương nhẹ nhàng thở dài.
"..."
Nhan Ngọc chủ động đề nghị khiến anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng cảm giác bị chặn lại này khiến anh khó chịu không thể giải thích được.
Tại sao Nhan Ngọc lại suy nghĩ thấu đáo đến như vậy? Tại sao cô ấy không làm nũng hay làm quá lên với anh để chia tay với Trần Ngọc Văn? Là bởi vì Nhan Ngọc nghĩ quá nhiều cho người khác, hay là bởi vì ... Nhan Ngọc không yêu anh nhiều như vậy?
Mạnh Tân Lương không ngờ rằng trái tim mình lại có thể rối tung lên như vậy.
Sau một lúc lâu không lên tiếng, anh chỉ rút khăn giấy lau nước mắt cho Nhan Ngọc. Nhan Ngọc có chút bực mình hiện tại không muốn nói chuyện, cô đứng dậy định rời đi, nói: "Em về trường học trước, đợi lát nữa ở khoa có tiết anh hãy đi cùng Trần Ngọc Văn nhé. "
"Đừng mà--"
Mạnh Tân Lương suy nghĩ có chút không rõ ràng, liền kéo cô lại theo bản năng, "Anh vừa mới đưa Ngọc Văn trở về nghỉ ngơi, anh... hiện tại muốn ở bên em một lát."
"..."
"Anh biết anh nghĩ và làm như vậy là đang có lỗi với Ngọc Văn, nhưng Nhan Ngọc, khi anh nhìn thấy em đi đến gặp anh với diện mạo như thế này, anh chỉ nghĩ đến việc quên hết mọi thứ, hẹn hò với em và thậm chí chạy trốn với em, đi tới nơi chỉ có hai chúng ta. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.