Chương 316: Áp chế
Con Cua
23/11/2021
Đối mặt với Trần Nguyền bày ra thực lực kinh khủng, hai vị Tứ phẩm
Thượng nhân đã kinh hãi lại hốt hoảng cực kỳ. Đặc biệt là bộ kiếm trận
kinh khủng bây giờ vẫn còn chuyển động xoay tròn xung quanh, một mực vây lấy hai người bọn họ. Mặc dù, mỗi một thanh kiếm khí mang theo khí tức
đặc trưng của Nho gia chẳng mạnh đến đâu, thế nhưng, số lượng của chúng
thật nhiều. Hơn thế nữa, kiếm khí trong đó sắc bén đến dị thường, đầy đủ để xuyên thủng lớp phòng ngự của hai người. Và quan trọng nhất là quỹ
đạo chuyển động huyền diệu của chúng hình thành nên một loại trận pháp,
gia tăng sức công kích cùng sự biến hóa đa dạng. Hết thảy làm cho hai vị cha con này luống cuống tay chân không thôi. Đã buồn bực lại phiền
muộn.
Thế mà, vừa lúc này...
OANH...
Lại một tiếng nổ lớn nữa bộc phát giữa không trung. Vụ nổ ẩn chứa sức mạnh tương đương với mười nghìn tấn thuốc nổ tạo ra sóng xung kích quét ngang phương viên mười dặm, cuốn sạch hết thảy mọi thứ trên đường đi. Từ giữa trung tâm vụ nổ đó, Ninh Huyền Thành bị thổi bay ngược mà ra. Pháp khí phòng ngự trên thân của hắn lập lòe quang mang, vừa thay chủ nhân gánh chịu đi một bộ phận lực xung kích khổng lồ. Dẫu là như thế, hắn vẫn không nhịn được phun ra một búng máu khỏi miệng, sắc mặ trở nên trắng bệch, khí tức hỗn loạn.
Hai vị tùy tùng của Ninh Huyền Thành còn thê thảm hơn. Tu vi chênh lệch cùng thực lực kém hơn một mảng lớn khiến cho cả hai gần như không có sức chống cự trước công kích của Lục Thiên Tuyết. Chỉ là hai lần thi triển pháp thuật, nàng liền đánh hai người bị thương không nhẹ. Pháp khí phòng ngự trên tay vỡ nát. Cả hai thật vất vả mới ổn định được thân hình sau khi bay ra hơn ba mươi dặm, vội vã ăn vào một viên đan dược chữa thương cấp tốc, ổn định lại khí tức trong thân thể. Sau đó, hai vị tùy tùng, lần lượt mỗi người, gấp gáp lấy ra một kiện pháp khí phòng ngự khác, thấp thỏm đề phòng đối phương công kích.
Đây chính là lợi thế của việc nắm giữ nguồn tài nguyên dồi dào. Bị thương thì có thể ăn đan dược khôi phục, linh lực suy kiệt cũng có linh dịch hồi phục, pháp khi hư hại có thể ngay lập tức thay thế bổ sung. Nếu như đổi lại là tán tu, vậy không biết là bọn hắn thiệt thòi không biết bao nhiêu lần.
Lục Thiên Tuyết không có ý định tiến thêm một bước tấn công. Nàng chỉ đứng ở đó, lạnh lùng nhìn qua đối thủ, không nói một lời. Thể nội linh lực trong thân thể nàng tiếp tục cuồn cuộn sôi trào, tùy thời có thể phát động công kích, nghiền ép đối phương thêm một lần nữa.
Ở phía trên cao, hai cha con Tứ phẩm thượng nhân gấp gáp.
Quả thực là không gấp không được. Đối tượng bảo hộ của hai người bọn hắn đang gặp nguy hiểm. Bọn hắn lại bị kẹt ở đây. Nếu như Lục Thiên Tuyết quyết tâm ra tay hung ác, Ninh Huyền Thành xảy ra bất trắc tại nơi này, bọn hắn khó lòng mà bàn giao cho thế lực phía sau khi trở về.
Khẽ cắn răng, nam tử trung niên làm ra quyết tâm. Hắn truyền âm cho con gái: "Nữ nhi, ta cố hết sức dây dưa với kẻ này. Con tranh thủ thời gian tìm mọi cách phá vỡ kiếm trận, trở về bên Ninh Huyền Thành."
Nữ tử mang sẹo trên mặt không trực tiếp đáp lại mà hơi liếc mắt nhìn cha nàng, ngầm ra hiệu đồng ý cho đối phương biết. Cả hai nhẹ gật đầu với nhau, động tác nhỏ nhẹ khó mà phát hiện.
Thế rồi, nam tử nhìn chằm chằm về phía Trần Nguyên, quát lên: "Đạo hữu, ngươi thật muốn cùng chúng ta dây dưa tới tận cùng?"
Hắn ngược lại là biết rõ, nếu như đã gặp nhau ở đây, như vậy liền phải rõ ràng nhiệm vụ của đối phương. Như hai cha con bọn hắn có đối tượng bảo hộ, đối phương cũng có việc làm của mình. Hắn quát lên, bất quá chỉ để làm đối phương phân tâm, câu kéo cho nữ nhi một khắc đồng hồ thôi.
Quả nhiên, gần như cùng một lúc, nữ tử kia hành động. Thể nội linh lực trong thân thể nàng bùng nổ, thân thể nàng phóng vút về phía dưới như một viên thiên thạch, tạo thành một vệt sáng kéo dài trong không gian. Chỉ một phần mười cái nháy mắt, nàng đã băng qua mấy chục dặm, đến biên giới kiếm trận, nhắm vào ngay vị trị yếu của kiếm trận mà tấn công.
"Lạc Anh Cửu kiếm." Thanh âm thánh thót, nhẹ như gió từ trong miệng nữ tử vàng lên.
Trường kiếm trong tay nàng liên tiếp đâm ra chiên lần. Chín đường kiếm hư ảnh cứ như vậy đột ngột xuất hiện trong không gian, kéo dài đến trăm trượng, sắc bén vô cùng. Mỗi một đường kiếm hư ảnh này, nói không ngoa, đều có năng lực chém đôi cả một dãy núi khổng lồ.
Đinh... Đinh... Đinh...
Liên tiếp vang vọng trong không khí là những thanh âm kim loại cao vút. Mười mấy thanh hạo nhiên kiếm khí bị đánh tan trong nháy mắt, biến thành năng lượng tinh thuần, tan rã trong thiên địa. Chung quy, hạo nhiên kiếm khí chỉ là do hạo nhiên chính khí ngưng tụ mà thành, lại không phải là pháp khí thực sự, bất luận là cường độ hay uy năng, làm sao so sánh được với một thanh Tứ giai hạ đẳng pháp khí thực thụ trong tay nữ tử. Huống chi, Trần Nguyên còn cần phải duy trì hàng vạn thanh kiếm khí như thế tồn tại cùng một lúc.
Chỉ một chớp mắt, trước mặt nữ tử để lại một lỗ hổng lớn.
Thế mà, còn chưa kịp để cho nữ tử kịp vui mừng, một thanh âm lạnh nhạt bỗng nhiên truyền vào trong tai nàng: "Tiên tử muốn đi, nào có dễ dàng như vậy."
Ngay lập tức, tóc gáy của nàng dựng đứng. Một cỗ cảm giác nguy hiểm tột cùng dâng lên, chiếm đoạt tâm chí nàng. Bản năng của nàng không ngừng kêu gào, mách bảo nàng hãy dừng ngay lại tại đây, và rằng chỉ cần tiến thêm một bước nữa thôi, kết cục của nàng sẽ vô cùng thê thảm.
Nữ tử lựa chọn nghe theo bản năng.
Nàng đã đúng.
Ngay khi nàng vừa dừng lại trong nháy mắt, một đường lôi đình kiếm khí dài đến trăm dặm, hùng vĩ và khủng bố, mang theo sức mạnh hủy diệt tuyệt đối cùng kiếm ý sắc bén lướt qua ngay phía trước nàng. Khoảng cách giữa nàng và đường kiếm khí đó, chỉ cách nhau chưa đến nửa trượng.
Nữ tử run lên theo bản năng. Ánh mắt của nàng ngây ngốc, không tự chủ nhìn theo đường lôi đình kiếm khí kinh khủng vắt ngang không gian, cuối cùng chém xuống mặt đất, để lại một cái vực sâu không đáy, rộng ba mươi trượng, kéo dài liên miên ba ngàn dặm, bề mặt bị lực lượng lôi đình đốt cháy đen xì. Nữ tử âm thầm nuốt một ngụm nước miếng.
"Thật mạnh." Đây là ý nghĩ duy nhất xuất hiện trong đầu nàng.
Nam tử còn lại cũng gấp. Trần Nguyên ra tay quá nhanh. Hơn nữa, đối phương cũng quá mức tùy ý, chỉ đơn giản là một cái vung kiếm hời hợt mà thôi. Hắn không có thời gian kịp phản ứng. Cho đến khi nhận thức được tình hình, hắn lúc này mới vừa sợ vừa gấp.
"Đạo hữu quá mức." Nam tử gầm lên.
Đồng thời, hai tay hắn kết ấn cực nhanh. Thể nội linh lực cuộn trào theo từng thanh âm chú pháp thốt ra từ miệng.
"Hỏa Xà Ba đầu."
Theo hắn thốt ra cái tên pháp thuật cuối cùng, rốt cuộc, một con mãng xà ba đầu hình thành từ ngọn lửa, dài đến năm trăm dặm, sáng rực rỡ bầu trời đêm, sinh động như thật, xuất hiện trước mặt nam tử. Con mãng xà bày ra biểu cảm dữ tợn, cả người uống lượn mấy vòng, hướng về phía mục tiêu mà lao đến. Ngọn lửa đỏ hồng trên thân nó tỏa ra thứ nhiệt lượng nóng bỏng chẳng kém chút nào lõi của mặt trời, đốt cháy đến không khí không ngừng vặn vẹo.
Trần Nguyên thản nhiên nhìn đây hết thảy. Hắn còn chẳng thèm di động một ly, càng không có ý định né tránh. Hắn nhìn liếc qua con mãng xà dữ tợn ngưng kết từ ngọn lửa nóng bỏng, nhẹ nhõm vung ra một quyền.
Lại là Minh Không quyền.
Thủ đoạn công kích mà Trần Nguyên biết không phải là nhiều. Chí ít, so với các đệ tử trẻ tuổi, truyền nhân của các tông môn, thế gia hay Vương triều thì phải kém hơn nhiều lắm. Tuy nhiên, khác biệt với phần đông những kẻ đó, học thì nhiều mà đến được tinh túy thì chẳng bao nhiêu; từng môn, từng môn bí pháp, kiếm pháp hay võ thuật trên tay Trần Nguyên được trui rèn đến cực hạn. Ấy là nhờ vào cảnh giới siêu việt cùng với ngộ tính khủng bố để cho hắn đối với từng chiêu, từng thức, từng loại pháp tắc trong mỗi pháp thuật hiểu đến thấu triệt.
Không phải sao?
Một đòn Minh Không quyền mà Trần Nguyên vừa tung ra chỉ giới hạn thực lực tương đương với một tu sĩ Tứ phẩm tầng một thông thường. Dẫu vậy, nó đã đủ mạnh để đánh sụp đổ con mãng xà bằng lửa trong nháy mắt mà vẫn còn dư lực để hướng thẳng tới nam tử đối thủ, công kích trực diện đối phương.
Điều này không có nghĩ là nam tử đối thủ yếu đuối, dù là một Tứ phẩm tầng một Thượng nhân cũng không bằng. Trái lại, tu vi của hắn đã là Tứ phẩm tầng ba, so với một tu sĩ Tứ phẩm tầng một thông thường phải mạnh hơn mười mấy lần. Thế mà, hắn vẫn bị thương. Nguyên nhân năm ở năng lực thành thạo pháp thuật, chiêu thức. Trần Nguyên vận dụng công kích ở cấp độ càng sâu hơn, đối với Minh Không quyền lý giải càng huyền diệu hơn, cho nên, hắn chỉ sử dụng lực lượng nhỏ, nhưng mang đến hiệu quả cao hơn nhiều.
Nói một cách dễ hiểu, hắn sử dụng công kích ở tầng thứ pháp tắc càng sâu hơn một tầng. Này cũng là lý do mà tu sĩ cảnh giới cao hơn dễ dàng áp chế tu sĩ cảnh giới thấp hơn. Không phải chỉ bởi thể nội linh lực bọn hắn nắm giữ khổng lồ hơn, mà càng bởi vì bọn hắn có năng lực vận dụng pháp tắc ở cấp độ càng cao hơn. Lấy một ví dụ, Ngũ phẩm Chân nhân, dù chỉ sử dụng sức mạnh tương đương với Tứ phẩm tầng một cùng đẩy đủ để dễ dàng áp chế Tứ phẩm tầng ba tu sĩ, thậm chí chiến đấu ngang hàng với Tứ phẩm tầng bốn tu sĩ.
"Sao có thể?" Nam tử kinh hãi thốt lên.
Tuy nhiên, câu trả lời duy nhất mà hắn nhận được chỉ là một cơn đau nhói trước ngực. Cỗ sức mạnh xung kích mạnh mẽ đánh nát áo bào của hắn, để lộ ra phần cơ ngực bị đánh sụp xuống một cái hố lớn. Thể nội linh lực chịu sức mạnh tàn phá bừa bãi khiến cho chúng không thể vận chuyển trong lúc nhất thời. Cơ bắp nát bấy. Xương sườn vỡ vụn. Thậm chí cả tim và phổi đều chịu tổn thương. Nam tử phun ra một búng máu. Thân thể hắn bị đánh văng về phía sau gần trăm dặm mới miễn cưỡng ổn định lại được rồi gắng gượng áp chế thương thế trong mình.
Trần Nguyên đạm mạc nhìn qua hai người, nói: "Thế nào, hai vị còn muốn tiếp tục?"
Trên thực tế, hắn chưa hề muốn hạ sát thủ với hai người này. Hai phe không oán không cừu, chỉ là lập trường khác biệt một chút, mâu thuẫn không tính lớn, hắn lại như thế nào dễ dàng tước đi sinh mệnh của đối phương?
Lắng nghe câu hỏi của Trần Nguyên, hai cha con lâm vào trầm mặc. Đối phương chỉ tiện tay đánh ra chiêu thức liền dễ dàng áp chế cả hai người bọn hắn, như vậy, bọn hắn lại có thể như thế nào đánh tiếp? Cả hai vốn là không ở cùng một đẳng cấp. Điều này, chỉ cần là người có một chút ánh mắt là có thể thấy rõ như ban ngày.
Đặc biệt là nam tử, hắn cảm thấy hối hận khi từng cơn đau đớn từ trước ngực vẫn còn đang âm ỉ truyền đến. Đáng lẽ, hắn nên biết rõ, đối phương không phải là kẻ mà hai cha con bọn hắn có thể đối phó ngay từ khi đối phương vung ra Lôi Đình kiếm mãnh liệt và bá đạo trước đó. Chỉ là, nhìn thấy nữ nhi chịu thiệt, hắn không nén nổi giận dữ ra tay. Sau cùng, bây giờ chịu đến thương thế trước ngực. Chung quy, hắn ăn thiệt thòi càng lớn.
Gặp hai người đối diện trầm mặc không nói, cũng không có cử động dư thừa, Trần Nguyên liền lặng lẽ đứng tại đó, giám mục bọn hắn. Hạo nhiên chính khí vẫn giăng đầy trời. Thể nội linh lực của hắn vẫn sôi trào, tùy thời có thể phát động công kích nếu như hai kẻ này không thành thật.
Mà ở phía dưới, Lục Thiên Tuyết cùng ba người Ninh Huyền Thành vẫn tiếp tục duy trì giao phong. Hoặc, chẳng bằng nói giao phong, nên nói là Lục Thiên Tuyết hoàn toàn áp chế, treo lên đánh ba người Ninh Huyền Thành.
Tất nhiên, treo lên đánh là một chuyện, nhưng có thể hay không trọng thương đối phương lại là một chuyện khác. Ninh Huyền Thành trang bị pháp khí, đan dược, phù lục nhiều vô số, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, muốn làm đến thương tổn tới hắn cũng không có đơn giản như vậy. Cứ mặc cho Lục Thiên Tuyết tung ra pháp thuật liên miên như mưa bão, kiếm chiêu lóe sáng soi rọi bầu trời, nàng vẫn không thể làm đến một bước kia. Trừ khi, nàng quyết tâm hạ xuống sát chiêu, nếu không, rất khó trọng thương đối thủ.
Mà hiển nhiên, Lục Thiên Tuyết không có ý định liều lĩnh đến như vậy. Có lẽ, cũng bởi điều này, cho nên hai cha con hộ pháp chỉ bất đắc dĩ đứng nhìn Ninh Huyền Thành bị treo lên đánh mà không liều mạng phản kháng Trần Nguyên. Lúc này, cả hai phe đạt thành một loại ăn ý ngầm.
Lục Thiên Tuyết cùng đối thủ giao phong chừng hơn một trăm hơi thở thì Trần Nguyên hơi nhíu máy, nhìn về phía Thôi Nguyên thành.
"Xem ra, động tĩnh tại đây đã kinh động đến Tứ phẩm Thượng nhân tọa trấn Thôi Nguyên thành." Hắn âm thầm nghĩ đến.
Trần Nguyên truyền âm cho Lục Thiên Tuyết: "Lục tiên tử, đã đến lúc chúng ta phải đi. Tu sĩ của Thôi Nguyên thành đã để mắt đến bên này."
Lục Thiên Tuyết sững sờ. Nàng thu lại pháp thuật sắp phát động, kinh nghi hỏi thăm Trần Nguyên: "Bọn hắn phát hiện nhanh như vậy?"
"Thôi Nguyên thành lúc này có Tứ phẩm Thượng nhân tọa trấn. Đoán chứng không đến ba hơi thở nữa thì sẽ đến đây."
Lục Thiên Tuyết lại càng giật mình. Đây là hai ngàn dặm. Không đến ba hơi thở?
Sự thực, Lục Thiên Tuyết còn đánh giá thấp Tứ phẩm tu sĩ. Một Tứ phẩm trung kỳ Thượng nhân vỗ xuống một chưởng tại Thôi Nguyên thành, phạm vi hủy diệt có thể bao trùm cả Thanh Sơn tại ngoài hai ngàn dặm bên này. Một Tứ phẩm sơ kỳ Thượng nhận, dù yếu hơn thế rất nhiều, thế nhưng, hai ngàn dặm đối với hắn chỉ là một bước chân mà thôi.
Trấn thủ tại Thôi Nguyên thành là một tôn Tứ phẩm sơ kỳ Thượng nhân. Nếu như không phải hắn kiêng kỵ tại nơi này có mấy cố khí tức so với hắn còn mạnh hơn, hắn sẽ không do dự ba hơi thở mới tới.
Gạt bỏ đi kinh ngạc trong lòng, Lục Thiên Tuyết truyền âm lại cho Trần Nguyên: "Vậy, Thiên Tuyết nhờ tiền bối vất vả."
Trần Nguyên khẽ gật đầu. Sau đó, hắn vung tay lên, một cỗ lực lượng nhẹ nhàng mà ấm áp ôm ấp lấy toàn thân thiếu nữ xinh đẹp. Cả hai cứ như thế biến mất giữa trời đất.
Hai vị cha con hộ pháp kinh nghi lại ngạc nhiên trước hành động đột ngột của Trần Nguyên. Bất quá, bọn hắn rất nhanh bắt gặp được một cỗ khí tức thuộc về Tứ phẩm cách đó không xa. Cả hai liếc nhìn nhau, khẽ gật đầu ăn ý. Một cỗ lực lượng khác cuốn lấy ba người Ninh Huyền Thành, mang đi nơi xa. Trong nháy mắt, cả năm người cũng biến mất tại chỗ.
Không phải là bọn hắn e ngại vị kia tu sĩ đến từ Thôi Nguyên thành. Chỉ là, sự hiện diện của bọn hắn tại đây không muốn để cho người ngoài biết được mà thôi.
Hai hơi thở sau, một vị nam tử trẻ tuổi, thân mặc áo bào xanh, phía trên có biểu tượng của Thanh Kiếm tông, lưng có đeo trường kiếm, xuất hiện giữa không trung. Ánh mắt hắn lấp lóe, quét ngang khu vực rộng vạn dặm, thu hết tất cả vào tầm mắt.
"Quái tai... Quái tai..." Hắn khẽ lắc đầu, nói.
Vậy mà hắn không phát hiện ra bất cứ bóng dáng của tu sĩ nào.
Cho đến khí, hắn nhìn ra dấu tích chiến đấu còn lưu lại trên không trung ở độ cao mấy trăm dặm. Hắn mới giật mình: "Tứ phẩm tu sĩ chiến đấu để lại dấu vết. Hơn nữa, chỉ nhìn vế tích, chỉ e những ngời này tu vi còn cao hơn ta một đoạn."
Vết tích lưu lại còn mới, các pháp tắc vận chuyển chưa tan ra, cho nên, người ta có thể nhìn ra rất nhiều đầu mối từ đó.
"Từ bao giờ mà Thôi Nguyên thành xuất hiện nhiều như vậy Tứ phẩm tu sĩ?"
Nam tử trẻ tuổi kinh nghi bất định. Không một chút do dự, hắn lấy ra pháp khí liên lạc đặc thù của sư môn, ngay lập tức liên hệ với đầu lĩnh của chuyến nhiệm vụ lần này.
Thế mà, vừa lúc này...
OANH...
Lại một tiếng nổ lớn nữa bộc phát giữa không trung. Vụ nổ ẩn chứa sức mạnh tương đương với mười nghìn tấn thuốc nổ tạo ra sóng xung kích quét ngang phương viên mười dặm, cuốn sạch hết thảy mọi thứ trên đường đi. Từ giữa trung tâm vụ nổ đó, Ninh Huyền Thành bị thổi bay ngược mà ra. Pháp khí phòng ngự trên thân của hắn lập lòe quang mang, vừa thay chủ nhân gánh chịu đi một bộ phận lực xung kích khổng lồ. Dẫu là như thế, hắn vẫn không nhịn được phun ra một búng máu khỏi miệng, sắc mặ trở nên trắng bệch, khí tức hỗn loạn.
Hai vị tùy tùng của Ninh Huyền Thành còn thê thảm hơn. Tu vi chênh lệch cùng thực lực kém hơn một mảng lớn khiến cho cả hai gần như không có sức chống cự trước công kích của Lục Thiên Tuyết. Chỉ là hai lần thi triển pháp thuật, nàng liền đánh hai người bị thương không nhẹ. Pháp khí phòng ngự trên tay vỡ nát. Cả hai thật vất vả mới ổn định được thân hình sau khi bay ra hơn ba mươi dặm, vội vã ăn vào một viên đan dược chữa thương cấp tốc, ổn định lại khí tức trong thân thể. Sau đó, hai vị tùy tùng, lần lượt mỗi người, gấp gáp lấy ra một kiện pháp khí phòng ngự khác, thấp thỏm đề phòng đối phương công kích.
Đây chính là lợi thế của việc nắm giữ nguồn tài nguyên dồi dào. Bị thương thì có thể ăn đan dược khôi phục, linh lực suy kiệt cũng có linh dịch hồi phục, pháp khi hư hại có thể ngay lập tức thay thế bổ sung. Nếu như đổi lại là tán tu, vậy không biết là bọn hắn thiệt thòi không biết bao nhiêu lần.
Lục Thiên Tuyết không có ý định tiến thêm một bước tấn công. Nàng chỉ đứng ở đó, lạnh lùng nhìn qua đối thủ, không nói một lời. Thể nội linh lực trong thân thể nàng tiếp tục cuồn cuộn sôi trào, tùy thời có thể phát động công kích, nghiền ép đối phương thêm một lần nữa.
Ở phía trên cao, hai cha con Tứ phẩm thượng nhân gấp gáp.
Quả thực là không gấp không được. Đối tượng bảo hộ của hai người bọn hắn đang gặp nguy hiểm. Bọn hắn lại bị kẹt ở đây. Nếu như Lục Thiên Tuyết quyết tâm ra tay hung ác, Ninh Huyền Thành xảy ra bất trắc tại nơi này, bọn hắn khó lòng mà bàn giao cho thế lực phía sau khi trở về.
Khẽ cắn răng, nam tử trung niên làm ra quyết tâm. Hắn truyền âm cho con gái: "Nữ nhi, ta cố hết sức dây dưa với kẻ này. Con tranh thủ thời gian tìm mọi cách phá vỡ kiếm trận, trở về bên Ninh Huyền Thành."
Nữ tử mang sẹo trên mặt không trực tiếp đáp lại mà hơi liếc mắt nhìn cha nàng, ngầm ra hiệu đồng ý cho đối phương biết. Cả hai nhẹ gật đầu với nhau, động tác nhỏ nhẹ khó mà phát hiện.
Thế rồi, nam tử nhìn chằm chằm về phía Trần Nguyên, quát lên: "Đạo hữu, ngươi thật muốn cùng chúng ta dây dưa tới tận cùng?"
Hắn ngược lại là biết rõ, nếu như đã gặp nhau ở đây, như vậy liền phải rõ ràng nhiệm vụ của đối phương. Như hai cha con bọn hắn có đối tượng bảo hộ, đối phương cũng có việc làm của mình. Hắn quát lên, bất quá chỉ để làm đối phương phân tâm, câu kéo cho nữ nhi một khắc đồng hồ thôi.
Quả nhiên, gần như cùng một lúc, nữ tử kia hành động. Thể nội linh lực trong thân thể nàng bùng nổ, thân thể nàng phóng vút về phía dưới như một viên thiên thạch, tạo thành một vệt sáng kéo dài trong không gian. Chỉ một phần mười cái nháy mắt, nàng đã băng qua mấy chục dặm, đến biên giới kiếm trận, nhắm vào ngay vị trị yếu của kiếm trận mà tấn công.
"Lạc Anh Cửu kiếm." Thanh âm thánh thót, nhẹ như gió từ trong miệng nữ tử vàng lên.
Trường kiếm trong tay nàng liên tiếp đâm ra chiên lần. Chín đường kiếm hư ảnh cứ như vậy đột ngột xuất hiện trong không gian, kéo dài đến trăm trượng, sắc bén vô cùng. Mỗi một đường kiếm hư ảnh này, nói không ngoa, đều có năng lực chém đôi cả một dãy núi khổng lồ.
Đinh... Đinh... Đinh...
Liên tiếp vang vọng trong không khí là những thanh âm kim loại cao vút. Mười mấy thanh hạo nhiên kiếm khí bị đánh tan trong nháy mắt, biến thành năng lượng tinh thuần, tan rã trong thiên địa. Chung quy, hạo nhiên kiếm khí chỉ là do hạo nhiên chính khí ngưng tụ mà thành, lại không phải là pháp khí thực sự, bất luận là cường độ hay uy năng, làm sao so sánh được với một thanh Tứ giai hạ đẳng pháp khí thực thụ trong tay nữ tử. Huống chi, Trần Nguyên còn cần phải duy trì hàng vạn thanh kiếm khí như thế tồn tại cùng một lúc.
Chỉ một chớp mắt, trước mặt nữ tử để lại một lỗ hổng lớn.
Thế mà, còn chưa kịp để cho nữ tử kịp vui mừng, một thanh âm lạnh nhạt bỗng nhiên truyền vào trong tai nàng: "Tiên tử muốn đi, nào có dễ dàng như vậy."
Ngay lập tức, tóc gáy của nàng dựng đứng. Một cỗ cảm giác nguy hiểm tột cùng dâng lên, chiếm đoạt tâm chí nàng. Bản năng của nàng không ngừng kêu gào, mách bảo nàng hãy dừng ngay lại tại đây, và rằng chỉ cần tiến thêm một bước nữa thôi, kết cục của nàng sẽ vô cùng thê thảm.
Nữ tử lựa chọn nghe theo bản năng.
Nàng đã đúng.
Ngay khi nàng vừa dừng lại trong nháy mắt, một đường lôi đình kiếm khí dài đến trăm dặm, hùng vĩ và khủng bố, mang theo sức mạnh hủy diệt tuyệt đối cùng kiếm ý sắc bén lướt qua ngay phía trước nàng. Khoảng cách giữa nàng và đường kiếm khí đó, chỉ cách nhau chưa đến nửa trượng.
Nữ tử run lên theo bản năng. Ánh mắt của nàng ngây ngốc, không tự chủ nhìn theo đường lôi đình kiếm khí kinh khủng vắt ngang không gian, cuối cùng chém xuống mặt đất, để lại một cái vực sâu không đáy, rộng ba mươi trượng, kéo dài liên miên ba ngàn dặm, bề mặt bị lực lượng lôi đình đốt cháy đen xì. Nữ tử âm thầm nuốt một ngụm nước miếng.
"Thật mạnh." Đây là ý nghĩ duy nhất xuất hiện trong đầu nàng.
Nam tử còn lại cũng gấp. Trần Nguyên ra tay quá nhanh. Hơn nữa, đối phương cũng quá mức tùy ý, chỉ đơn giản là một cái vung kiếm hời hợt mà thôi. Hắn không có thời gian kịp phản ứng. Cho đến khi nhận thức được tình hình, hắn lúc này mới vừa sợ vừa gấp.
"Đạo hữu quá mức." Nam tử gầm lên.
Đồng thời, hai tay hắn kết ấn cực nhanh. Thể nội linh lực cuộn trào theo từng thanh âm chú pháp thốt ra từ miệng.
"Hỏa Xà Ba đầu."
Theo hắn thốt ra cái tên pháp thuật cuối cùng, rốt cuộc, một con mãng xà ba đầu hình thành từ ngọn lửa, dài đến năm trăm dặm, sáng rực rỡ bầu trời đêm, sinh động như thật, xuất hiện trước mặt nam tử. Con mãng xà bày ra biểu cảm dữ tợn, cả người uống lượn mấy vòng, hướng về phía mục tiêu mà lao đến. Ngọn lửa đỏ hồng trên thân nó tỏa ra thứ nhiệt lượng nóng bỏng chẳng kém chút nào lõi của mặt trời, đốt cháy đến không khí không ngừng vặn vẹo.
Trần Nguyên thản nhiên nhìn đây hết thảy. Hắn còn chẳng thèm di động một ly, càng không có ý định né tránh. Hắn nhìn liếc qua con mãng xà dữ tợn ngưng kết từ ngọn lửa nóng bỏng, nhẹ nhõm vung ra một quyền.
Lại là Minh Không quyền.
Thủ đoạn công kích mà Trần Nguyên biết không phải là nhiều. Chí ít, so với các đệ tử trẻ tuổi, truyền nhân của các tông môn, thế gia hay Vương triều thì phải kém hơn nhiều lắm. Tuy nhiên, khác biệt với phần đông những kẻ đó, học thì nhiều mà đến được tinh túy thì chẳng bao nhiêu; từng môn, từng môn bí pháp, kiếm pháp hay võ thuật trên tay Trần Nguyên được trui rèn đến cực hạn. Ấy là nhờ vào cảnh giới siêu việt cùng với ngộ tính khủng bố để cho hắn đối với từng chiêu, từng thức, từng loại pháp tắc trong mỗi pháp thuật hiểu đến thấu triệt.
Không phải sao?
Một đòn Minh Không quyền mà Trần Nguyên vừa tung ra chỉ giới hạn thực lực tương đương với một tu sĩ Tứ phẩm tầng một thông thường. Dẫu vậy, nó đã đủ mạnh để đánh sụp đổ con mãng xà bằng lửa trong nháy mắt mà vẫn còn dư lực để hướng thẳng tới nam tử đối thủ, công kích trực diện đối phương.
Điều này không có nghĩ là nam tử đối thủ yếu đuối, dù là một Tứ phẩm tầng một Thượng nhân cũng không bằng. Trái lại, tu vi của hắn đã là Tứ phẩm tầng ba, so với một tu sĩ Tứ phẩm tầng một thông thường phải mạnh hơn mười mấy lần. Thế mà, hắn vẫn bị thương. Nguyên nhân năm ở năng lực thành thạo pháp thuật, chiêu thức. Trần Nguyên vận dụng công kích ở cấp độ càng sâu hơn, đối với Minh Không quyền lý giải càng huyền diệu hơn, cho nên, hắn chỉ sử dụng lực lượng nhỏ, nhưng mang đến hiệu quả cao hơn nhiều.
Nói một cách dễ hiểu, hắn sử dụng công kích ở tầng thứ pháp tắc càng sâu hơn một tầng. Này cũng là lý do mà tu sĩ cảnh giới cao hơn dễ dàng áp chế tu sĩ cảnh giới thấp hơn. Không phải chỉ bởi thể nội linh lực bọn hắn nắm giữ khổng lồ hơn, mà càng bởi vì bọn hắn có năng lực vận dụng pháp tắc ở cấp độ càng cao hơn. Lấy một ví dụ, Ngũ phẩm Chân nhân, dù chỉ sử dụng sức mạnh tương đương với Tứ phẩm tầng một cùng đẩy đủ để dễ dàng áp chế Tứ phẩm tầng ba tu sĩ, thậm chí chiến đấu ngang hàng với Tứ phẩm tầng bốn tu sĩ.
"Sao có thể?" Nam tử kinh hãi thốt lên.
Tuy nhiên, câu trả lời duy nhất mà hắn nhận được chỉ là một cơn đau nhói trước ngực. Cỗ sức mạnh xung kích mạnh mẽ đánh nát áo bào của hắn, để lộ ra phần cơ ngực bị đánh sụp xuống một cái hố lớn. Thể nội linh lực chịu sức mạnh tàn phá bừa bãi khiến cho chúng không thể vận chuyển trong lúc nhất thời. Cơ bắp nát bấy. Xương sườn vỡ vụn. Thậm chí cả tim và phổi đều chịu tổn thương. Nam tử phun ra một búng máu. Thân thể hắn bị đánh văng về phía sau gần trăm dặm mới miễn cưỡng ổn định lại được rồi gắng gượng áp chế thương thế trong mình.
Trần Nguyên đạm mạc nhìn qua hai người, nói: "Thế nào, hai vị còn muốn tiếp tục?"
Trên thực tế, hắn chưa hề muốn hạ sát thủ với hai người này. Hai phe không oán không cừu, chỉ là lập trường khác biệt một chút, mâu thuẫn không tính lớn, hắn lại như thế nào dễ dàng tước đi sinh mệnh của đối phương?
Lắng nghe câu hỏi của Trần Nguyên, hai cha con lâm vào trầm mặc. Đối phương chỉ tiện tay đánh ra chiêu thức liền dễ dàng áp chế cả hai người bọn hắn, như vậy, bọn hắn lại có thể như thế nào đánh tiếp? Cả hai vốn là không ở cùng một đẳng cấp. Điều này, chỉ cần là người có một chút ánh mắt là có thể thấy rõ như ban ngày.
Đặc biệt là nam tử, hắn cảm thấy hối hận khi từng cơn đau đớn từ trước ngực vẫn còn đang âm ỉ truyền đến. Đáng lẽ, hắn nên biết rõ, đối phương không phải là kẻ mà hai cha con bọn hắn có thể đối phó ngay từ khi đối phương vung ra Lôi Đình kiếm mãnh liệt và bá đạo trước đó. Chỉ là, nhìn thấy nữ nhi chịu thiệt, hắn không nén nổi giận dữ ra tay. Sau cùng, bây giờ chịu đến thương thế trước ngực. Chung quy, hắn ăn thiệt thòi càng lớn.
Gặp hai người đối diện trầm mặc không nói, cũng không có cử động dư thừa, Trần Nguyên liền lặng lẽ đứng tại đó, giám mục bọn hắn. Hạo nhiên chính khí vẫn giăng đầy trời. Thể nội linh lực của hắn vẫn sôi trào, tùy thời có thể phát động công kích nếu như hai kẻ này không thành thật.
Mà ở phía dưới, Lục Thiên Tuyết cùng ba người Ninh Huyền Thành vẫn tiếp tục duy trì giao phong. Hoặc, chẳng bằng nói giao phong, nên nói là Lục Thiên Tuyết hoàn toàn áp chế, treo lên đánh ba người Ninh Huyền Thành.
Tất nhiên, treo lên đánh là một chuyện, nhưng có thể hay không trọng thương đối phương lại là một chuyện khác. Ninh Huyền Thành trang bị pháp khí, đan dược, phù lục nhiều vô số, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, muốn làm đến thương tổn tới hắn cũng không có đơn giản như vậy. Cứ mặc cho Lục Thiên Tuyết tung ra pháp thuật liên miên như mưa bão, kiếm chiêu lóe sáng soi rọi bầu trời, nàng vẫn không thể làm đến một bước kia. Trừ khi, nàng quyết tâm hạ xuống sát chiêu, nếu không, rất khó trọng thương đối thủ.
Mà hiển nhiên, Lục Thiên Tuyết không có ý định liều lĩnh đến như vậy. Có lẽ, cũng bởi điều này, cho nên hai cha con hộ pháp chỉ bất đắc dĩ đứng nhìn Ninh Huyền Thành bị treo lên đánh mà không liều mạng phản kháng Trần Nguyên. Lúc này, cả hai phe đạt thành một loại ăn ý ngầm.
Lục Thiên Tuyết cùng đối thủ giao phong chừng hơn một trăm hơi thở thì Trần Nguyên hơi nhíu máy, nhìn về phía Thôi Nguyên thành.
"Xem ra, động tĩnh tại đây đã kinh động đến Tứ phẩm Thượng nhân tọa trấn Thôi Nguyên thành." Hắn âm thầm nghĩ đến.
Trần Nguyên truyền âm cho Lục Thiên Tuyết: "Lục tiên tử, đã đến lúc chúng ta phải đi. Tu sĩ của Thôi Nguyên thành đã để mắt đến bên này."
Lục Thiên Tuyết sững sờ. Nàng thu lại pháp thuật sắp phát động, kinh nghi hỏi thăm Trần Nguyên: "Bọn hắn phát hiện nhanh như vậy?"
"Thôi Nguyên thành lúc này có Tứ phẩm Thượng nhân tọa trấn. Đoán chứng không đến ba hơi thở nữa thì sẽ đến đây."
Lục Thiên Tuyết lại càng giật mình. Đây là hai ngàn dặm. Không đến ba hơi thở?
Sự thực, Lục Thiên Tuyết còn đánh giá thấp Tứ phẩm tu sĩ. Một Tứ phẩm trung kỳ Thượng nhân vỗ xuống một chưởng tại Thôi Nguyên thành, phạm vi hủy diệt có thể bao trùm cả Thanh Sơn tại ngoài hai ngàn dặm bên này. Một Tứ phẩm sơ kỳ Thượng nhận, dù yếu hơn thế rất nhiều, thế nhưng, hai ngàn dặm đối với hắn chỉ là một bước chân mà thôi.
Trấn thủ tại Thôi Nguyên thành là một tôn Tứ phẩm sơ kỳ Thượng nhân. Nếu như không phải hắn kiêng kỵ tại nơi này có mấy cố khí tức so với hắn còn mạnh hơn, hắn sẽ không do dự ba hơi thở mới tới.
Gạt bỏ đi kinh ngạc trong lòng, Lục Thiên Tuyết truyền âm lại cho Trần Nguyên: "Vậy, Thiên Tuyết nhờ tiền bối vất vả."
Trần Nguyên khẽ gật đầu. Sau đó, hắn vung tay lên, một cỗ lực lượng nhẹ nhàng mà ấm áp ôm ấp lấy toàn thân thiếu nữ xinh đẹp. Cả hai cứ như thế biến mất giữa trời đất.
Hai vị cha con hộ pháp kinh nghi lại ngạc nhiên trước hành động đột ngột của Trần Nguyên. Bất quá, bọn hắn rất nhanh bắt gặp được một cỗ khí tức thuộc về Tứ phẩm cách đó không xa. Cả hai liếc nhìn nhau, khẽ gật đầu ăn ý. Một cỗ lực lượng khác cuốn lấy ba người Ninh Huyền Thành, mang đi nơi xa. Trong nháy mắt, cả năm người cũng biến mất tại chỗ.
Không phải là bọn hắn e ngại vị kia tu sĩ đến từ Thôi Nguyên thành. Chỉ là, sự hiện diện của bọn hắn tại đây không muốn để cho người ngoài biết được mà thôi.
Hai hơi thở sau, một vị nam tử trẻ tuổi, thân mặc áo bào xanh, phía trên có biểu tượng của Thanh Kiếm tông, lưng có đeo trường kiếm, xuất hiện giữa không trung. Ánh mắt hắn lấp lóe, quét ngang khu vực rộng vạn dặm, thu hết tất cả vào tầm mắt.
"Quái tai... Quái tai..." Hắn khẽ lắc đầu, nói.
Vậy mà hắn không phát hiện ra bất cứ bóng dáng của tu sĩ nào.
Cho đến khí, hắn nhìn ra dấu tích chiến đấu còn lưu lại trên không trung ở độ cao mấy trăm dặm. Hắn mới giật mình: "Tứ phẩm tu sĩ chiến đấu để lại dấu vết. Hơn nữa, chỉ nhìn vế tích, chỉ e những ngời này tu vi còn cao hơn ta một đoạn."
Vết tích lưu lại còn mới, các pháp tắc vận chuyển chưa tan ra, cho nên, người ta có thể nhìn ra rất nhiều đầu mối từ đó.
"Từ bao giờ mà Thôi Nguyên thành xuất hiện nhiều như vậy Tứ phẩm tu sĩ?"
Nam tử trẻ tuổi kinh nghi bất định. Không một chút do dự, hắn lấy ra pháp khí liên lạc đặc thù của sư môn, ngay lập tức liên hệ với đầu lĩnh của chuyến nhiệm vụ lần này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.