Cầu Đạo

Chương 200: Bạch Ngọc Thánh Liên

Con Cua

19/08/2021

Lữ Như Yên trạng thái dị thường để Trần Nguyên sinh ra lòng cảnh giác. Hắn lo lắng hỏi: “Lữ cô nương, cô nương không sao chứ?”

Lữ Như Yên lúc này khẽ giật mình nhìn qua hắn, trong ánh mắt vẫn còn mang theo nghi hoặc. Nàng không chắc chắn đáp: “Trần công tử, ta có cảm giác, dường như có một thứ gì đó, hoặc nói là một tồn tại gì đó đang… kêu gọi ta?”

“Kêu gọi? Bằng truyền âm? Hay là bằng thần thức?” Trần Nguyên nhíu mày nghi hoặc. Hắn không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, cũng không cảm nhận được sóng linh lực nào, càng không thể nhận ra bất kỳ tinh thần dao động lạ lùng nào. Thế nhưng, điều này không có nghĩa là không có thứ gì tồn tại. Trần Nguyên không phải là kẻ có thể biết hết mọi thứ. Hắn lại càng không nghi ngờ lời nói của Lữ Như Yên.

“Cũng không phải.” Lữ Như Yên khẽ lắc đầu: “Như Yên không rõ ràng. Không phải là lời nói truyền âm hay thần thức. Thậm chí càng không có lời nói cụ thể. Như Yên chỉ cảm thấy… giống như từ nơi sâu xa đang có đồ vật hấp dẫn lấy, muốn dẫn dắt ta đến đó.”

Trần Nguyên cau mày càng chặt hơn. Loại hiện tượng huyền học này hắn đã từng nghe nói qua, không thể xem thường. Hắn ngược lại không tin rằng Lữ Như Yên bị huyễn trận hoặc thứ gì đó tương tự mê thất. Ngay thời khắc nàng sinh ra dị thường, hắn đã kiểm tra cả tung tích trận pháp, độc khí và hết thảy thứ gì bất thường xung quanh. Hoàn toàn không có.

“Có thể là do một vật gì đó, tồn tại hay sinh linh nào đó bên trong bí cảnh này sinh ra cộng minh với ngươi.” Thiên Lan đột ngột nói với Lữ Như Yên.

“Với ta?” Lữ Như Yên có chút khó tin.

“Đúng thế.” Thiên Lan nhẹ gật đầu: “Cả ta và hắn đều không cảm nhận được bất cứ lạ thường nào, bất kể là về phương diện tinh thần lực, linh lực hay âm thanh. Cho nên, điều duy nhất có thể giải thích chính là sự cộng hưởng đặc thù nào đó giữa ngươi và tồn tại phía bên kia.” Sau đó, nàng gặp Lữ Như Yên vẫn còn nghi hoặc, bèn tiếp tục giải thích: “Có thể là do công pháp, thể chất hoặc bí thật nào đó trên người của ngươi đặc thù mới sinh ra hiện tượng này.”

Nói đến đây, cả Trần Nguyên và Lữ Như Yên đều bừng tỉnh đại ngộ. Thể chất của người sau đặc thù, bọn hắn đều biết, cho nên, lời giải thích này của Thiên Lan vẫn còn có thể chấp nhận được

Lữ Như Yên sinh ra do dự: “Trần công tử, chúng ta bây giờ nên làm gì?“

Nàng có thể cảm nhận thứ tồn tại thần bí bên kia đang kêu gọi nàng. Đó không chỉ là lời vẫy gọi thông thường, mà càng giống như một loại trói buộc, một loại khát vọng, một loại ràng buộc nàng từ nơi u minh sâu xa, huyền diệu khó nói nên lời. Nàng có thể cảm nhận rõ ràng, từ sâu trong thâm tâm, loại cảm xúc này mãnh liệt đến nhường nào, tựa như bản năng, tựa như dục vọng của nàng chính là như vậy. Nàng cực kỳ mong muốn đáp theo lời kêu gọi ấy.

Chỉ bất quá, nàng e ngại nguy hiểm nơi đó. Cơ duyên luôn đi kèm với nguy hiểm. Huống chi, ở trong tình thế này, chẳng ai biết phía bên kia rốt cuộc là thứ gì. Nếu như là cơ duyên còn dễ nói, nếu như là cạm bẫy, chẳng phải các nàng ba người liền gặp phải nguy hiểm lớn. Để cho Trần Nguyên mạo hiểm vì nàng chỉ bởi một loại cảm giác không rõ ràng, nàng không nguyện ý tiếp nhận điều này.

Trần Nguyên suy tư trong chốc lát rồi hỏi: “Lữ cô nương vẫn còn cảm nhận được sức hấp dẫn từ phía bên kia?”

Lữ Như Yên khẽ gật đầu, đáp: “Vẫn còn.”



“Lữ cô nương xác định được vị trí của đối phương?”

Lữ Như Yên hơi giật mình. Nàng đã biết quyết định của Trần Nguyên. Khẽ cắn răng, nàng nói: “Không chính xác, bất quá Như Yên có thể xác định khái quát phương hướng.”

“Tốt, chúng ta đi qua đó thăm dò một lần.” Trần Nguyên dứt khoát nói. Ấn lấy phong cách làm phim ảnh hay tiểu thuyết thông thường, loại tình huống này hẳn phải dẫn phát một hệ liệt sự kiện không tầm thường và nên tránh càng xa càng tốt. Thế nhưng, thế giới này không đơn giản như thế. Loại chuyện này mà bỏ qua không quản, có trời mới biết đằng sau có thể để lại tai họa ngầm như thế nào.



Một cái thung lũng cằn cỗi, vô danh nào đó, sâu bên trong tiểu thế giới, ba ngày sau.

“Vật phát ra kêu gọi với Như Yên hẳn là ở đây.” Lữ Như Yên ngự kiếm từ trên cao, nhìn xuống mảnh sơn mạch nhỏ, trơ trụi, kéo dài gần năm ngàn dặm, nhẹ giọng nói ra.

Trải qua ba ngày không ngừng tìm kiếm, bọn người Trần Nguyên rốt cuộc tìm đến mảnh thung lũng này. Thần thức của bọn hắn tản ra bốn phương tám hướng, dò xét kỹ lưỡng từng cọng cây, ngọn cỏ của toàn bộ mảnh địa vực rộng mấy ngàn dặm. Một lần dò xét, bọn hắn không khỏi nhíu mày. Sơn mạch bên dưới bọn họ, không chỉ linh khí cằn cỗi đến đáng thương, thực vật cực kỳ héo úa, khô cằn, linh thú, động vật thưa thớt đến lạ thường; mà càng đáng chú ý hơn, mật độ tà khí tại chỗ này dày đặc đến kinh ngạc. Tại nơi đây, tà khí kết thành từng đoàn sương mù, đen kịt, nhìn không thấu, bao trùm lên cả ngọn núi là điều rất phổ biến.

“Lữ cô nương, ngươi chắc chứ?” Trần Nguyên có chút bận tâm hỏi.

Lữ Như Yên khẽ gật đầu, sau đó lại nói: “Như Yên có thể cảm nhận được loại kia cảm giác bị kêu gọi ngày càng mãnh liệt. Hiện tại có thể đại khái xác định chính xác tồn tại phía bên kia.”

“Chúng ta đến đó thăm dò thử một chút.” Trần Nguyên nói, ánh mắt hiện lên nghiêm túc: “Mọi người chú ý cẩn thận một chút.”

Đồng thời, ý thức của hắn chăm chú quan sát chuyển động hờ hững của những dòng Tà khí trôi nổi vô định trong không khí. Thời điểm mới tới Thanh Châu, hắn không có bao nhiêu chú ý tới loại khí quỷ dị này. Thế nhưng, trải qua kinh nghiệm những ngày gần đây, hắn phát giác ra, Tà khí không phải là thứ đơn giản như vậy. Chí ít, hắn cho rằng, Tà khí gây ra vấn đề, không phải đơn độc một cái Đại Càn Vương triều có thể giải quyết.

Rất nhanh, Lữ Như Yên đưa hai người Trần Nguyên đến trước một cái giếng nằm ở góc sâu thung lũng, khuất sau một khe đá lớn. Tà khí ở nơi này tương đối dày đặc, gần như hình thành một đám mây nhỏ, nhẹ nhàng ôm lấy phạm vi mấy trăm trượng. Mắt thường nhìn qua đều gặp một chút khó khăn.

Lữ Như Yên khẽ vươn lên ngón tay ngọc, trắng và dài, đưa mắt xuyên qua đám sương mù tà khí đen kịt, chỉ vào vị trí trung tâm: “Là vật kia hấp dẫn tâm thần Như Yên.”



Bọn người dõi mắt nhìn theo, chỉ thấy tại nơi đó có một cái giếng cổ, xây bằng đá, cao hơn mặt đất chừng bốn thước, rộng nửa trượng, mặt ngoài không có bao nhiêu nổi bật ngoại trừ một cỗ khí tức cổ lão đến cực điểm, tựa như một tôn tồn tại xa xưa từ thời kỳ tuyên cổ, một mực sống sót cho đến hiện tại. Tuy nhiên, để cho Trần Nguyên chân chính chú ý đến là đóa hoa sen, chỉ cao chừng một thước, toàn thân ôn nhuận như bạch ngọc, trôi nổi lơ lửng phía bên trên miệng giếng ở độ cao chừng ba thước. Toàn thân đóa Bạch Ngọc Liên tản mát ra loại khí tức thần thánh, tinh khiết, ôn nhuận, mượt mà, để cho người chịu đến khí tức đó trải qua cảm giác dễ chịu và ấm áp đến tận nơi sâu thẳm nhất bên trong linh hồn. Loại cảm giác tựa hồ như lúc nào cũng có thể lột đi phàm thai, đúc lại thân thể hoàn mỹ nhất ấy, quả thật để cho người ta lưu luyến không rời.

Bất quá, loại cảm giác dễ chịu ấy không phải thực sự mạnh mẽ, hoặc đúng ra, nó không mạnh mẽ như phẩm giai mà nó vốn nên mang lại. Bắt đầu từ phần thấp nhất của gốc Bạch Ngọc Liên, bọn hắn có thể thấy từng sợi, từng sợi tà khí dày đặc, đen kịt, kích thước tuy nhỏ nhưng mật độ nông đậm đến cực điểm. Những sợi tà khí ấy không từng từ dưới miệng giếng vươn lên, bám vào trên thân Bạch Ngọc Liên, không ngừng xâm nhập, lan tỏa và ăn mòn thứ khí tức thần thánh và tinh khiết đến cực điểm của Ngọc Liên. Đến nỗi, Ngọc Liên màu sắc bên ngoài vốn nên là trong sáng, ôn nhuận như ngọc thì nay đã có một phần trở nên xám xịt, thậm chí là ngả sang màu tím đen. Hết thảy một trăm linh tám phiến lá sen đều không ngoại lệ, nhiễm lên những đường gân đen xì, đặc biệt nổi bật, bắt nguồn từ đài sen đi lên, lan tỏa phần lớn diện tích cánh sen.

Trần Nguyên nhìn thấy cảnh này, nội tâm khẽ giật mình. Đúng như hắn nghĩ, nơi này không đơn giản. Hắn có thể nhìn ra, từng sợi Tà khí bám vào Ngọc Liên bên trên đậm đặc đến cực hạn. Chúng chỉ nhỏ như đầu bút chì, thế nhưng lượng Tà khí ẩn chứa bên trong, chỉ e còn nhiều hơn toàn bộ Tà khí vây quanh bí cảnh bên ngoài cộng lại.

Hắn mở ra hàng lang tinh thân, liên kết với bản tôn, mượn nhờ năng lực Khởi Nguyên Nhãn giám định đồ vật trước mắt.

Trấn Tà giếng.

Trấn Tà giếng: Nguyên bản là một đường hầm không gian kết nối tới một thế giới nằm ngoài hệ thống ba ngàn thế giới. Sau này, thế giới bên kia bị xâm lấn bởi một thế lực không biết. Để tránh cho Minh Nguyệt giới lâm vào tình cảnh chiến tranh, Trấn Tà giếng bị phong ấn lại. Cùng bị phong ấn với thông đạo kết nối với thế giới bên kia là một sợi ý chí của Tà thần.

Trần Nguyên kinh ngạc. Chiếc giếng nhìn có chút cổ xưa này vậy mà lại là đường nối thông đến một thế giới khác. Hơn nữa, thế giới bên kia còn tương đối nguy hiểm, bị một thế lực bên ngoài xâm chiếm. Nhìn đến thông tin, thế lực này dường như rất mạnh, còn có dự định xâm chiếm cả giới bên này qua thông đạo, đến nỗi tu sĩ cổ nơi này không thể làm gì hơn là phong ấn lại cả thông đạo.

Tất nhiên, để hắn kinh ngạc hơn là cùng bị phong ấn bên trong Trấn Tà giếng còn có một sợi ý chí của Tà thần. Chỉ là một sợi ý chí mà có thể tồn tại qua vô số kỷ nguyên, không chịu ma diệt mà chỉ có thể bị phong ấn. Vậy nếu thứ được gọi Tà Thần chân chính thì lại là khủng bố đến mức nào?

Hắn tiếp tục kiểm tra đóa hoa sen lở lửng bên trên:

Bạch Ngọc Thánh Liên.

Phẩm giai: Thánh giai.

Bạch Ngọc Thánh Liên: Là Thủy thuộc tính chí bảo, có năng lực thanh tẩy và tịnh hóa hết thảy ô uế, ác niệm, tà khí và bất cứ dạng năng lượng, tồn tại mặt trái trên thế giới. Bên trong có giấu một sợi tàn hồn của một vị đại năng, được sử dụng để trấn áp ý chí của Tà thần. Bản thân tàn hồn của vị đại năng nọ, mượn nhờ lực lượng của Bạch Ngọc Thánh Liên trải qua vô tận tuế nguyệt giằng co cùng ý chí của Tà thần, hiện nay lộ ra thế suy bại, không thể không phóng thích đại đạo cộng minh tới ngoại giới, tìm kiếm sinh linh phù hợp trợ giúp tịnh hóa Tà khí xâm nhiễm Bạch Ngọc Thánh Liên.

Vừa nhìn đến, Trần Nguyên liền giật mình, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chặp vào đóa hoa sen chi cao chừng một thước, trắng nhuận, có phân nửa nhiễm lên Tà khí đen xám. Chỉ riêng Tà khí nồng đậm như từng sợi xúc tu đen kịt, hắn còn chưa đến mức lo lắng. Thế nhưng ngay tại đây ẩn chứa lấy một sợi ý chí Tà thần, này đã để cho hắn dấy lên cảnh giác cực cao. Tiếp nữa lại một sợi tàn hồn cấp bậc đại năng. Hắn không nhìn ra đối phương tu vi cao bao nhiêu; có lẽ là do đối phương chỉ là một sợi tàn hồn không trọn vẹn, cũng có thể do Bạch Ngọc Thánh Liên che lấp. Thế nhưng, được xưng là Đại năng, có kẻ nào là hạng người hời hợt. Một chỗ nho nhỏ như cái thung lũng cằn cỗi, không đáng chú ý này liền có lấy mấy tôn tồn tại không đơn giản. Trần Nguyên cảnh giác cực độ nhìn xem hết thảy.

Lúc này, Lữ Như Yên có chút hoang mang, nhìn qua Trần Nguyên, do dự nói: “Trần công tử, ta cảm nhận được ý chí của đóa sen ngọc trước mặt. Nó dường như muốn ta trợ giúp nó thanh tẩy tà khí.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cầu Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook