Chương 280: Bích Phượng Chân nhân
Con Cua
28/10/2021
Khối cầu ánh sáng chói lọi đột nhiên xuất hiện làm cho Trần Nguyên mất
đi tầm mắt. Chẳng những thế, thần thức của hắn cũng mất đi tác dụng
trong một khoảnh khắc này. Không phải là tinh thần lực bị hao tổn, mà là môi trường xung quanh không thể dò xét bằng thần thức. Cảm giác trọng
lực dưới chân cũng biến mất. Cả cơ thể giống như đang trôi nổi vô định
trong hư không vậy.
Loại cảm giác bất thường này chỉ diễn ra trong vòng một hơi thở. Hết thảy mọi thứ khôi phục lại bình thường: tầm mắt sáng rõ, thần thức không bị hạn chế, mặt đất vững vàng dưới chân. Giờ đây, đập vào mắt Trần Nguyên là một quang cản xa lạ. Một cánh đồng mênh mông, trải dài ngút tầm mắt kéo dài về bốn phương tám hướng, tưởng chừng như chẳng có điểm cuối. Ở nơi xa, những ngọn đồi thấp nhấp nhô như những con sóng chập chùng, lề mề và chậm chạp kéo tới. Từng trận gió đêm mát lạnh thổi lay động những ngọn cỏ cao đến ngang hông người ta, phả thẳng vào mặt mang theo mùi cỏ mới thơm ngát lạ thường.
Và ở một góc bên tay trái, cách vị trí Trần Nguyên đứng hiện tại mấy chục dặm, có một khu tàn tích cũ nát của những công trình bằng đá nằm rải rác trên mặt đất. Trần Nguyên không biết chính xác, những công trình này là gì. Bất quá, từ quy mô và kiến trúc của chúng, hắn có thể đoán ra, nơi này hẳn từng là một cái đền thờ. Đến nỗi bây giờ, nó chỉ còn lại phần chân tường cùng vô số những phiến đá khổng lồ, được chạm khắc tinh xảo nằm rải rác trên mặt đất, bỏ mặc cho năm tháng ăn mòn. Bởi không nhận được trận pháp duy trì, rất nhiều phần trong số chúng đã bị hư hao nghiêm trọng, một số đã không nhìn ra hình dạng.
Trần Nguyên đưa mắt nhìn xung quanh. Liễu Yên tại. Vị nữ tử váy trắng, dung mạo xinh đẹp, khí chất thanh lãnh cũng tại. Năm vị sư đệ, sư muội của nàng cũng tại. Cả bảy người chỉ đứng cách Trần Nguyên chưa đầy năm trượng, tùy theo tu vi và thực lực, bọn họ đang dần lấy lại sự tỉnh táo. Nữ tử váy trắng hướng ánh mắt nhìn về phía Trần Nguyên, hỏi thăm: “Trần công tử, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”
“Ta không rõ ràng.” Trần Nguyên nhún vai, lắc đầu trả lời.
Thế rồi, ánh của cả hai người đều nhìn về Thiên Quỷ Thượng nhân, kẻ mà giờ đây chỉ còn tồn tại dưới dạng một linh hồn bị suy yếu đến cùng cực. Tất cả mọi người đều nhìn thấy, tại khoảnh khắc Trần Nguyên vươn tay muốn thu phục đối phương, nơi sâu của linh hồn kẻ này bộc phát ra khối ánh sáng chói mắt, cuốn lấy tất cả mọi người, mang bọn hắn tới đây.
Ngay khi nữ tử xinh đẹp váy trắng có ý định tra hỏi Thiên Quỷ Thượng nhân, một giọng nói nữ tính, cực kỳ uy nghiêm đột ngột vang lên: “Thiên Quỷ, ngươi khiến cho ta rất thất vọng.”
Trần Nguyên và bảy người Liễu Yên khẽ giật mình, đưa ánh mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm chủ nhân của giọng nói. Tinh thần của ai nấy đều căng thẳng. Trước đó, không có một ai nhận ra sự hiện diện của người này. Hơn nữa, từ giọng nói uy nghiêm như tiếng trời, vang vọng khắp mấy vạn dặm không trung, cả bảy người Trần Nguyên đều nhìn ra, thực lực của kẻ này cực kỳ mạnh. Ít nhất, tu vi của nàng hơn xa Thiên Quỷ Thượng nhân.
Không để cho bọn người Trần Nguyên tìm kiếm lâu. Trên không trung, tại độ cao chừng một ngàn trượng, một nguồn sức mạnh kinh khủng, bao la vô biên đang lấy tốc độ cực nhanh hội tụ lại. Hình dáng một người phụ nữ trẻ tuổi, vóc người cực kỳ quyến rũ trong tà váy màu ngọc lục bích, gương mặt vũ mị, xinh đẹp tuyệt trần hiện ra trong mắt đám người. Phía sau lưng nàng, một hình ảnh con Phượng hoàng, có hơi mờ ảo hiện lên, ngạo nghễ giương cái cổ thon dài, xòe đôi cánh rộng trăm trượng, phô diễn thứ uy áp bao trùm lên thiên địa.
Vừa nhìn thấy dung mạo người này, sắc mặt của Liễu Yên trở nên tái nhợt. Cả người nàng đổ mồ hôi lạnh, thân hình run rẩy, đầu gối nhũn ra như sắp ngã xuống mặt đất. Nàng khẽ thì thào bằng thứ giọng như sắp khóc: “Bích… Bích… Phương… Chân nhân.”
Cùng một lúc, Thiên Quỷ Thượng nhân nhìn thấy người đến, linh hồn của hắn đều đang lung lay như lúc nào cũng có thể đổ sụp. Chẳng biết là hắn đang kích động vui sướng vì thoát nạn hay là sợ hãi kinh hoảng trước sự xuất hiện đột ngột của vị kia. m thanh phát ra từ linh hồn của hắn khàn khàn: “Th… Thuộc… hạ… tham kiến Bích… Bích Phượng… đại… đại nhân. Thuộc hạ vô… dụng… làm việc thất bại… Mong… mong đại nhân trách phạt.”
— QUẢNG CÁO —
“Hừ. Thiên Quỷ, nhiệm vụ của ngươi thất bại,, ta sẽ tính toán với ngươi sau.” Bích Phượng Chân nhân lạnh lùng nói. Cho đến lúc này, nàng mới dõi ánh mắt về phía tám người Trần Nguyên. Chỉ là một ánh mắt, vậy mà có thể khiến cho bảy người, ngoại trừ Trần Nguyên, có cảm giác toàn thân trên dưới bị nhìn thấu hết thảy nội tình. Bích Phượng Chân nhân lúc này mới hời hợt nói: “Ồ, nguyên lai là Ngọc La tông. Các ngươi là kẻ đến đỡ Liễu Yên đến phản bội Phục Ma tông chúng ta? Từ khi nào mà Ngọc La tông to gan lớn mật đến như thế, dám can đảm chống đối với Phục Ma tông chúng ta?”
Sáu vị sư tỷ, sư đệ, sư muội sinh ra cảm giác căng thẳng, nội tâm siết chặt. Không giống như Thiên Quỷ Thượng nhân, Bích Phượng Chân nhân cảnh giới cao hơn nhiều lắm. Chỉ bằng một ánh mắt, nàng nhìn ra công pháp chủ tu của bọn hắn, nhìn ra điểm yếu, điểm mạnh của bọn hắn, xem thấu lai lịch của bọn hắn. Quan trọng nhất là cảm giác áp bách từ tận sâu trong linh hồn, sự áp chế tuyệt đối của tu sĩ cảnh giới cao hơn lên người bọn hắn.
Trái ngược lại, Trần Nguyên có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Đây là lần đầu tiên hắn dùng thân phận một bộ phân thân đối kháng trực diện với nhân vật cấp bậc Ngũ phẩm Chân nhân. Rất mạnh. Cũng là lần đầu tiên hắn cảm nhận được cái gì là cảm giác áp bách đến từ tu sĩ cảnh giới cao hơn. Bất quá, thay vì hoảng sợ, hắn càng nhiều hơn là hiếu kỳ. Hắn hiếu kỳ, đến cùng là hắn có thể hay không sử dụng bộ phân thân này đến đối kháng với nhân vật Ngũ phẩm Chân nhân. Hắn cảm thấy, đối phương không có năng lực đánh chết được hắn. Còn đến mức có thể hay không giữ ngang tay, cầm chân đối phương? Vậy lại là một vấn đề khó.
Khi Trần Nguyên đang đánh giá chênh lệch giữa bản thân và đối phương, Bích Phượng Chân nhân cũng làm điều tương tự. Khác biệt là, thái độ của người sau hờ hững hơn nhiều. Quan sát một hồi, Bích Phượng Chân nhân khẽ ồ một tiếng, nói: “Ta vậy mà nhìn không thấu ngươi. Nói, ngươi đến cùng là ai? Ngọc La tông không thể có ngươi cấp độ nhân vật như thế thế này?”
Trần Nguyên không đáp. Hắn vẫn còn đang ước lượng sức mạnh của đối phương.
Bích Phương Chân nhân thấy đối phương không trả lời, hai hàng lông mày của nàng khẽ nhăn lại. Thiên Quỷ Thượng nhân, kẻ giờ đây đã bị kéo trở về bên nàng thì âm thầm hồi hộp. Hắn biết, Bích Phượng Chân nhân biểu hiện như vậy cho thấy nàng đang không vui. Nữ nhân này cũng không phải là hạng người lương thiện. Trong quá khứ, từng có lúc, chỉ vì nàng không vui, có không biết bao nhiêu sinh linh phải chịu tội vạ. Có không ít quỷ hồn bên trong pháp khí của hắn cũng có nguồn gốc từ đây.
Quả nhiên, Bích Phượng Chân nhân lúc này lại một lần nữa mở miệng, thanh âm lạnh lẽo hơn nhiều: “Mặc kệ ngươi là ai, bất kể ngươi có lai lịch gì, bây giờ, bản tọa cho ngươi lựa chọn, gia nhập Phục Ma tông, trở thành người của bản tọa.”
“Nếu như ta nói không?” Trần Nguyên lạnh lùng đáp lại.
“Vậy thì chết.” Bích Phượng Chân nhân không cần suy nghĩ, ngay lập tức cho ra câu trả lời. Nàng đã nhìn rõ ràng, cả hai đã kết thanh thù oán không thể hóa giải. Nếu như đối phương không chịu quy phục, vậy thì chỉ có một cách duy nhất, giết chết tại chỗ. Hơn thế nữa, nàng cũng xem như biết đến, tiềm năng, tư chất lẫn thực lực của đối phương đều vô cùng kinh khủng. Có loại thiên tài như vậy là địch, nàng càng phải nhanh chóng bóp chết hắn từ trong trứng nước, tuyệt đối không thể để hắn có cơ hội trưởng thành.
Nói đến đây, khí tức trên thân Bích Phượng Chân nhân bùng nổ. Khí thế của nàng điên cuồng tăng lên, bao trùm lên phương viên mười vạn dặm, trấn áp phía trên vạn vật.
— QUẢNG CÁO —
Bảy người Liễu Yên bị ép đổ sụp trên mặt đất, toàn thân run sợ, biểu lộ trở nên kinh hoàng chưa từng có.
- ------------------------------
Cùng một thời gian đó, không gian vô tận, không xa bên ngoài Minh Nguyệt giới.
Một chiếc phi thuyền đang lặng lẽ đứng lại trong hư không. Chiếc phi thuyền này không lớn, chiều dài chỉ chừng năm mươi trượng, cao ba mươi trượng, boong tòng rộng hai mươi trượng. Tại vị trí nổi bật của chiếc phi thuyền còn có một chữ ‘Trần’ cực kỳ nổi bật, đạo vận huyền diệu vờn quanh, khiến cho tu sĩ cực kỳ chú ý. Mặc dù, từ tổng thể nhìn đến, chiếc phi thuyền này không mấy bắt mắt, màu sắc không tính sặc sỡ, thế nhưng, ít ai có thể ngờ tới, bản thân nó lại là một kiện Bát giai Phá Giới phi thuyền.
Đúng vậy, tên như ý nghĩa. Chiếc phi thuyền này được sử dụng để xuyên phá không gian, vượt qua thế giới bích chường, giáng lâm xuống hạ giới mà không cần thông qua truyền tống trận hay đường hầm không gian. Là một kiện Bát giai pháp khí, bản thân chiếc phi thuyền trân quý vô cùng. Chỉ riêng vật liệu chế tạo phi thuyền đều cũng là Bát giai Linh mộc, là thứ Linh mộc đã tồn tại qua hàng kỷ nguyên, dành vô số năm tháng đến thoát thai, tiến hóa để bước vào tầng thứ tương đương với Bát phẩm tu sĩ. Thật nhiều loại Linh mộc trong số đó, ở quãng thời gian này đã sinh ra linh trí, có tự thân ý thức, thậm chí là hóa hình. Muốn thu hoạch được gỗ từ bọn chúng, độ khó chẳng khác nào săn giết Bát giai hung thú. Chẳng những thế, bên ngoài Bát giai Linh mộc, cần chế tác Phá giới phi thuyền còn cần hơn ba vạn loại vật liệu khác biệt mà hơn một trăm trong số đó, phẩm giai cũng đạt tới Bát giai. Chỉ là, số lượng không cần nhiều như Bát giai Linh mộc mà thôi. Hơn một ngàn loại vật liệu có chất lượng đạt tới Thất giai, mà quá nửa trong số đó đều là vật liệu hiếm, rất khó tìm được.
Không đề cập tới phương diện vật liệu chế tạo quý giá, bản thân chế tác phi thuyền này cũng là một kỳ công mà có thể xưng là một tuyệt tác của những nghệ nhân. Quanh thân phi thuyền có đầy những phù văn huyền ảo, ấn sâu vào nội bộ con thuyền, liên kết với bộ phận năng lượng hạch tâm, trợ giúp nó vận hành. Không giống như tuyệt đại pháp khí khác, cần đến tu sĩ tự mình rót vào linh lực, sử dụng thần thức điều khiển một cách quê mùa như vậy. Con thuyền này có thể được vận hành bởi tu sĩ tu vi kém hơn nhiều phẩm giai của nó. Lõi năng lượng đã có sẵn, bộ phận điều khiển cũng được hỗ trợ nhờ hàng loạt những trận pháp phức tạp nối với từng chi tiết bộ phận của phi thuyền.
Để bảo về sự an toàn cho phi hành đoàn, bên ngoài chiếc phi thuyền còn có một tầng trận pháp thủ hộ, có thể chống đỡ Bát phẩm tu sĩ một đòn công kích bằng cách mượn nhờ năng lượng trong lõi dự trữ. Mũi thuyền và hai bên khoang có những khẩu pháo linh lực có thể bộc phát ra công kích không kém như thế. Chỉ là, mỗi một lần khai hoa đều khiến cho năng lượng của con tàu bớt đi một phần.
Giờ khắc này, đứng ở mũi con tàu là một cặp nam nữ, bề ngoài tuổi trẻ. Nam tử sở hữu vóc người cao lớn, bờ vai rộng, gương mặt tuấn tú, ánh mắt kiên nghị, toàn thân trên dưới lộ ra một cỗ khí thế mạnh mẽ, khí chất siêu nhiên bất phàm. Chỉ cần là người có ánh mắt, hắn vừa nhìn liền sẽ nhận ra, nam tử này chẳng những xuất thân bất phàm mà bản thân cũng là nhân vật đáng gờm, thường xuyên ngồi trên vị trí cao thượng. Nữ tử đứng bên cạnh thì lại càng xinh đẹp. Vóc người của nàng uyển chuyển, cực kỳ quyến rũ trong bộ váy áo truyền thống màu vàng nhạt. Khí chất trên người nàng ôn hòa, nho nhã để cho người gặp có cảm giác về một nữ tử hiền hòa, dễ gần. Mái tóc của nàng rất dày, đen, dài và rất mượt, được cẩn thận búi lên theo phong cách của phụ nữ đã có chồng. Đáng tiếc, một vị mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành như vậy lại đeo trên gương mặt biểu lộ ưu sầu, buồn bã như thể cả thế giới không có thứ gì có thể khiến nàng quan tâm.
Nam tử nhìn về người vợ bên cạnh mình, đau lòng ôm lấy vòng eo nhỏ của nàng, ôn nhu kéo nàng vào trong lòng, nhẹ giọng an ủi: “Thái Tố, chúng ta rất nhanh sẽ đến thôi. Rất nhanh, chúng ta sẽ gặp lại được con.”
Nữ tử gọi Thái Tộ nhẹ tựa đầu trong ngực chồng, ánh mắt nâng lên một tầng sương mù, nhìn xuống Minh Nguyệt giới: “Nơi này, chính là phương tiểu thế giới kia sao? Hơn hai mươi năm để con chúng ta lớn lên tại địa phương nhỏ bé này, thật khổ cho nó.”
— QUẢNG CÁO —
“Không sao cả. Chỉ là hai mươi năm mà thôi, coi như là một hồi ma luyện cho nó. Tu sĩ chúng ta có tuổi thọ dài dằng dặc, hai mươi năm chẳng là cái gì cả. Khi đưa con về Trần gia, chúng ta sẽ cho con tất cả những gì tốt nhất trên đời.”
Như nghĩ tới cái gì, Thái Tố khẽ chảy xuống hàng nước mắt, xúc động nói: “Hơn hai mươi năm con chúng ta lớn lên, không cha không mẹ, không biết con chúng ta phải chịu bao nhiêu đau khổ, chịu bao nhiêu bắt nạt mà không có chỗ dựa. Là chúng ta có lỗi với con.”
“Cúng không phải. Chúng ta nhận đến tin tức, con chúng ta trải qua rất tốt. Chính là bây giờ, nó cũng là một phương thiên kiêu, danh tiếng cực thịnh, thụ vô số người ngưỡng mộ. Chính là so với chúng ta khi xưa cũng không kém bao nhiêu.”
“Thế nhưng là…” Thái Tố vốn còn định nói gì tiếp, tuy nhiên, một cỗ sức mạnh bạo phát khiến cho cả chiếc Bát giai Phá Giới phi thuyền chao đảo. Thái Tố cùng chồng của nàng bị bất ngờ, loạng choạng mấy bước chân mới đứng vững lại được.
“Là kẻ nào dám tập kích phi thuyền của Trần gia ta?” Một tiếng thét lên giận dữ truyền đến từ trong khoang thuyền. Thanh âm của hắn vang vọng mấy chục tỷ dặm hư không, như thể sẽ toạc không gian, đồng thời vọng lại từ mọi phía. Đồng thời, trên phi thuyền có mấy cỗ khí tức Thất phẩm Tôn giả không che giấu chút nào bao trùm lên mười tỷ dặm, khủng bố như một vụ nổ siêu tân tinh, lập lòe chiếu sáng hư không vô tận.
“Là người của Trần gia phải không? Vậy thì các ngươi càng không thể qua.” Một giọng nói đáp lại, thanh âm khàn khàn, không phân biệt rõ là nam hay là nữ.
Năm cái bóng đen từ nơi sâu trong hư không dần dần ngưng tụ thành hình người. Toàn thân bọn hắn bị che khuất bởi một màn sương mù huyền diệu, dù là Thất phẩm Tôn giả cũng nhìn không thấu, càng không xem ra dung mạo như thế nào. Mà về phần khí tức, từng kẻ, từng kẻ trong số đó, thực lực không yếu hơn Thất phẩm hậu kỳ.
Thậm chí, giấu đằng sau năm người này, tại nơi thật sâu mà vẫn chưa từng lộ diện, có một cỗ khí tức đã siêu việt Thất phẩm như có như không ẩn hiện. Kẻ này vẫn luôn đặt ánh mắt vào nơi đây, một mực chặt lấy chiếc phi thuyền, quan sát từng động tĩnh diễn ra tại nơi này.
Loại cảm giác bất thường này chỉ diễn ra trong vòng một hơi thở. Hết thảy mọi thứ khôi phục lại bình thường: tầm mắt sáng rõ, thần thức không bị hạn chế, mặt đất vững vàng dưới chân. Giờ đây, đập vào mắt Trần Nguyên là một quang cản xa lạ. Một cánh đồng mênh mông, trải dài ngút tầm mắt kéo dài về bốn phương tám hướng, tưởng chừng như chẳng có điểm cuối. Ở nơi xa, những ngọn đồi thấp nhấp nhô như những con sóng chập chùng, lề mề và chậm chạp kéo tới. Từng trận gió đêm mát lạnh thổi lay động những ngọn cỏ cao đến ngang hông người ta, phả thẳng vào mặt mang theo mùi cỏ mới thơm ngát lạ thường.
Và ở một góc bên tay trái, cách vị trí Trần Nguyên đứng hiện tại mấy chục dặm, có một khu tàn tích cũ nát của những công trình bằng đá nằm rải rác trên mặt đất. Trần Nguyên không biết chính xác, những công trình này là gì. Bất quá, từ quy mô và kiến trúc của chúng, hắn có thể đoán ra, nơi này hẳn từng là một cái đền thờ. Đến nỗi bây giờ, nó chỉ còn lại phần chân tường cùng vô số những phiến đá khổng lồ, được chạm khắc tinh xảo nằm rải rác trên mặt đất, bỏ mặc cho năm tháng ăn mòn. Bởi không nhận được trận pháp duy trì, rất nhiều phần trong số chúng đã bị hư hao nghiêm trọng, một số đã không nhìn ra hình dạng.
Trần Nguyên đưa mắt nhìn xung quanh. Liễu Yên tại. Vị nữ tử váy trắng, dung mạo xinh đẹp, khí chất thanh lãnh cũng tại. Năm vị sư đệ, sư muội của nàng cũng tại. Cả bảy người chỉ đứng cách Trần Nguyên chưa đầy năm trượng, tùy theo tu vi và thực lực, bọn họ đang dần lấy lại sự tỉnh táo. Nữ tử váy trắng hướng ánh mắt nhìn về phía Trần Nguyên, hỏi thăm: “Trần công tử, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”
“Ta không rõ ràng.” Trần Nguyên nhún vai, lắc đầu trả lời.
Thế rồi, ánh của cả hai người đều nhìn về Thiên Quỷ Thượng nhân, kẻ mà giờ đây chỉ còn tồn tại dưới dạng một linh hồn bị suy yếu đến cùng cực. Tất cả mọi người đều nhìn thấy, tại khoảnh khắc Trần Nguyên vươn tay muốn thu phục đối phương, nơi sâu của linh hồn kẻ này bộc phát ra khối ánh sáng chói mắt, cuốn lấy tất cả mọi người, mang bọn hắn tới đây.
Ngay khi nữ tử xinh đẹp váy trắng có ý định tra hỏi Thiên Quỷ Thượng nhân, một giọng nói nữ tính, cực kỳ uy nghiêm đột ngột vang lên: “Thiên Quỷ, ngươi khiến cho ta rất thất vọng.”
Trần Nguyên và bảy người Liễu Yên khẽ giật mình, đưa ánh mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm chủ nhân của giọng nói. Tinh thần của ai nấy đều căng thẳng. Trước đó, không có một ai nhận ra sự hiện diện của người này. Hơn nữa, từ giọng nói uy nghiêm như tiếng trời, vang vọng khắp mấy vạn dặm không trung, cả bảy người Trần Nguyên đều nhìn ra, thực lực của kẻ này cực kỳ mạnh. Ít nhất, tu vi của nàng hơn xa Thiên Quỷ Thượng nhân.
Không để cho bọn người Trần Nguyên tìm kiếm lâu. Trên không trung, tại độ cao chừng một ngàn trượng, một nguồn sức mạnh kinh khủng, bao la vô biên đang lấy tốc độ cực nhanh hội tụ lại. Hình dáng một người phụ nữ trẻ tuổi, vóc người cực kỳ quyến rũ trong tà váy màu ngọc lục bích, gương mặt vũ mị, xinh đẹp tuyệt trần hiện ra trong mắt đám người. Phía sau lưng nàng, một hình ảnh con Phượng hoàng, có hơi mờ ảo hiện lên, ngạo nghễ giương cái cổ thon dài, xòe đôi cánh rộng trăm trượng, phô diễn thứ uy áp bao trùm lên thiên địa.
Vừa nhìn thấy dung mạo người này, sắc mặt của Liễu Yên trở nên tái nhợt. Cả người nàng đổ mồ hôi lạnh, thân hình run rẩy, đầu gối nhũn ra như sắp ngã xuống mặt đất. Nàng khẽ thì thào bằng thứ giọng như sắp khóc: “Bích… Bích… Phương… Chân nhân.”
Cùng một lúc, Thiên Quỷ Thượng nhân nhìn thấy người đến, linh hồn của hắn đều đang lung lay như lúc nào cũng có thể đổ sụp. Chẳng biết là hắn đang kích động vui sướng vì thoát nạn hay là sợ hãi kinh hoảng trước sự xuất hiện đột ngột của vị kia. m thanh phát ra từ linh hồn của hắn khàn khàn: “Th… Thuộc… hạ… tham kiến Bích… Bích Phượng… đại… đại nhân. Thuộc hạ vô… dụng… làm việc thất bại… Mong… mong đại nhân trách phạt.”
— QUẢNG CÁO —
“Hừ. Thiên Quỷ, nhiệm vụ của ngươi thất bại,, ta sẽ tính toán với ngươi sau.” Bích Phượng Chân nhân lạnh lùng nói. Cho đến lúc này, nàng mới dõi ánh mắt về phía tám người Trần Nguyên. Chỉ là một ánh mắt, vậy mà có thể khiến cho bảy người, ngoại trừ Trần Nguyên, có cảm giác toàn thân trên dưới bị nhìn thấu hết thảy nội tình. Bích Phượng Chân nhân lúc này mới hời hợt nói: “Ồ, nguyên lai là Ngọc La tông. Các ngươi là kẻ đến đỡ Liễu Yên đến phản bội Phục Ma tông chúng ta? Từ khi nào mà Ngọc La tông to gan lớn mật đến như thế, dám can đảm chống đối với Phục Ma tông chúng ta?”
Sáu vị sư tỷ, sư đệ, sư muội sinh ra cảm giác căng thẳng, nội tâm siết chặt. Không giống như Thiên Quỷ Thượng nhân, Bích Phượng Chân nhân cảnh giới cao hơn nhiều lắm. Chỉ bằng một ánh mắt, nàng nhìn ra công pháp chủ tu của bọn hắn, nhìn ra điểm yếu, điểm mạnh của bọn hắn, xem thấu lai lịch của bọn hắn. Quan trọng nhất là cảm giác áp bách từ tận sâu trong linh hồn, sự áp chế tuyệt đối của tu sĩ cảnh giới cao hơn lên người bọn hắn.
Trái ngược lại, Trần Nguyên có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Đây là lần đầu tiên hắn dùng thân phận một bộ phân thân đối kháng trực diện với nhân vật cấp bậc Ngũ phẩm Chân nhân. Rất mạnh. Cũng là lần đầu tiên hắn cảm nhận được cái gì là cảm giác áp bách đến từ tu sĩ cảnh giới cao hơn. Bất quá, thay vì hoảng sợ, hắn càng nhiều hơn là hiếu kỳ. Hắn hiếu kỳ, đến cùng là hắn có thể hay không sử dụng bộ phân thân này đến đối kháng với nhân vật Ngũ phẩm Chân nhân. Hắn cảm thấy, đối phương không có năng lực đánh chết được hắn. Còn đến mức có thể hay không giữ ngang tay, cầm chân đối phương? Vậy lại là một vấn đề khó.
Khi Trần Nguyên đang đánh giá chênh lệch giữa bản thân và đối phương, Bích Phượng Chân nhân cũng làm điều tương tự. Khác biệt là, thái độ của người sau hờ hững hơn nhiều. Quan sát một hồi, Bích Phượng Chân nhân khẽ ồ một tiếng, nói: “Ta vậy mà nhìn không thấu ngươi. Nói, ngươi đến cùng là ai? Ngọc La tông không thể có ngươi cấp độ nhân vật như thế thế này?”
Trần Nguyên không đáp. Hắn vẫn còn đang ước lượng sức mạnh của đối phương.
Bích Phương Chân nhân thấy đối phương không trả lời, hai hàng lông mày của nàng khẽ nhăn lại. Thiên Quỷ Thượng nhân, kẻ giờ đây đã bị kéo trở về bên nàng thì âm thầm hồi hộp. Hắn biết, Bích Phượng Chân nhân biểu hiện như vậy cho thấy nàng đang không vui. Nữ nhân này cũng không phải là hạng người lương thiện. Trong quá khứ, từng có lúc, chỉ vì nàng không vui, có không biết bao nhiêu sinh linh phải chịu tội vạ. Có không ít quỷ hồn bên trong pháp khí của hắn cũng có nguồn gốc từ đây.
Quả nhiên, Bích Phượng Chân nhân lúc này lại một lần nữa mở miệng, thanh âm lạnh lẽo hơn nhiều: “Mặc kệ ngươi là ai, bất kể ngươi có lai lịch gì, bây giờ, bản tọa cho ngươi lựa chọn, gia nhập Phục Ma tông, trở thành người của bản tọa.”
“Nếu như ta nói không?” Trần Nguyên lạnh lùng đáp lại.
“Vậy thì chết.” Bích Phượng Chân nhân không cần suy nghĩ, ngay lập tức cho ra câu trả lời. Nàng đã nhìn rõ ràng, cả hai đã kết thanh thù oán không thể hóa giải. Nếu như đối phương không chịu quy phục, vậy thì chỉ có một cách duy nhất, giết chết tại chỗ. Hơn thế nữa, nàng cũng xem như biết đến, tiềm năng, tư chất lẫn thực lực của đối phương đều vô cùng kinh khủng. Có loại thiên tài như vậy là địch, nàng càng phải nhanh chóng bóp chết hắn từ trong trứng nước, tuyệt đối không thể để hắn có cơ hội trưởng thành.
Nói đến đây, khí tức trên thân Bích Phượng Chân nhân bùng nổ. Khí thế của nàng điên cuồng tăng lên, bao trùm lên phương viên mười vạn dặm, trấn áp phía trên vạn vật.
— QUẢNG CÁO —
Bảy người Liễu Yên bị ép đổ sụp trên mặt đất, toàn thân run sợ, biểu lộ trở nên kinh hoàng chưa từng có.
- ------------------------------
Cùng một thời gian đó, không gian vô tận, không xa bên ngoài Minh Nguyệt giới.
Một chiếc phi thuyền đang lặng lẽ đứng lại trong hư không. Chiếc phi thuyền này không lớn, chiều dài chỉ chừng năm mươi trượng, cao ba mươi trượng, boong tòng rộng hai mươi trượng. Tại vị trí nổi bật của chiếc phi thuyền còn có một chữ ‘Trần’ cực kỳ nổi bật, đạo vận huyền diệu vờn quanh, khiến cho tu sĩ cực kỳ chú ý. Mặc dù, từ tổng thể nhìn đến, chiếc phi thuyền này không mấy bắt mắt, màu sắc không tính sặc sỡ, thế nhưng, ít ai có thể ngờ tới, bản thân nó lại là một kiện Bát giai Phá Giới phi thuyền.
Đúng vậy, tên như ý nghĩa. Chiếc phi thuyền này được sử dụng để xuyên phá không gian, vượt qua thế giới bích chường, giáng lâm xuống hạ giới mà không cần thông qua truyền tống trận hay đường hầm không gian. Là một kiện Bát giai pháp khí, bản thân chiếc phi thuyền trân quý vô cùng. Chỉ riêng vật liệu chế tạo phi thuyền đều cũng là Bát giai Linh mộc, là thứ Linh mộc đã tồn tại qua hàng kỷ nguyên, dành vô số năm tháng đến thoát thai, tiến hóa để bước vào tầng thứ tương đương với Bát phẩm tu sĩ. Thật nhiều loại Linh mộc trong số đó, ở quãng thời gian này đã sinh ra linh trí, có tự thân ý thức, thậm chí là hóa hình. Muốn thu hoạch được gỗ từ bọn chúng, độ khó chẳng khác nào săn giết Bát giai hung thú. Chẳng những thế, bên ngoài Bát giai Linh mộc, cần chế tác Phá giới phi thuyền còn cần hơn ba vạn loại vật liệu khác biệt mà hơn một trăm trong số đó, phẩm giai cũng đạt tới Bát giai. Chỉ là, số lượng không cần nhiều như Bát giai Linh mộc mà thôi. Hơn một ngàn loại vật liệu có chất lượng đạt tới Thất giai, mà quá nửa trong số đó đều là vật liệu hiếm, rất khó tìm được.
Không đề cập tới phương diện vật liệu chế tạo quý giá, bản thân chế tác phi thuyền này cũng là một kỳ công mà có thể xưng là một tuyệt tác của những nghệ nhân. Quanh thân phi thuyền có đầy những phù văn huyền ảo, ấn sâu vào nội bộ con thuyền, liên kết với bộ phận năng lượng hạch tâm, trợ giúp nó vận hành. Không giống như tuyệt đại pháp khí khác, cần đến tu sĩ tự mình rót vào linh lực, sử dụng thần thức điều khiển một cách quê mùa như vậy. Con thuyền này có thể được vận hành bởi tu sĩ tu vi kém hơn nhiều phẩm giai của nó. Lõi năng lượng đã có sẵn, bộ phận điều khiển cũng được hỗ trợ nhờ hàng loạt những trận pháp phức tạp nối với từng chi tiết bộ phận của phi thuyền.
Để bảo về sự an toàn cho phi hành đoàn, bên ngoài chiếc phi thuyền còn có một tầng trận pháp thủ hộ, có thể chống đỡ Bát phẩm tu sĩ một đòn công kích bằng cách mượn nhờ năng lượng trong lõi dự trữ. Mũi thuyền và hai bên khoang có những khẩu pháo linh lực có thể bộc phát ra công kích không kém như thế. Chỉ là, mỗi một lần khai hoa đều khiến cho năng lượng của con tàu bớt đi một phần.
Giờ khắc này, đứng ở mũi con tàu là một cặp nam nữ, bề ngoài tuổi trẻ. Nam tử sở hữu vóc người cao lớn, bờ vai rộng, gương mặt tuấn tú, ánh mắt kiên nghị, toàn thân trên dưới lộ ra một cỗ khí thế mạnh mẽ, khí chất siêu nhiên bất phàm. Chỉ cần là người có ánh mắt, hắn vừa nhìn liền sẽ nhận ra, nam tử này chẳng những xuất thân bất phàm mà bản thân cũng là nhân vật đáng gờm, thường xuyên ngồi trên vị trí cao thượng. Nữ tử đứng bên cạnh thì lại càng xinh đẹp. Vóc người của nàng uyển chuyển, cực kỳ quyến rũ trong bộ váy áo truyền thống màu vàng nhạt. Khí chất trên người nàng ôn hòa, nho nhã để cho người gặp có cảm giác về một nữ tử hiền hòa, dễ gần. Mái tóc của nàng rất dày, đen, dài và rất mượt, được cẩn thận búi lên theo phong cách của phụ nữ đã có chồng. Đáng tiếc, một vị mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành như vậy lại đeo trên gương mặt biểu lộ ưu sầu, buồn bã như thể cả thế giới không có thứ gì có thể khiến nàng quan tâm.
Nam tử nhìn về người vợ bên cạnh mình, đau lòng ôm lấy vòng eo nhỏ của nàng, ôn nhu kéo nàng vào trong lòng, nhẹ giọng an ủi: “Thái Tố, chúng ta rất nhanh sẽ đến thôi. Rất nhanh, chúng ta sẽ gặp lại được con.”
Nữ tử gọi Thái Tộ nhẹ tựa đầu trong ngực chồng, ánh mắt nâng lên một tầng sương mù, nhìn xuống Minh Nguyệt giới: “Nơi này, chính là phương tiểu thế giới kia sao? Hơn hai mươi năm để con chúng ta lớn lên tại địa phương nhỏ bé này, thật khổ cho nó.”
— QUẢNG CÁO —
“Không sao cả. Chỉ là hai mươi năm mà thôi, coi như là một hồi ma luyện cho nó. Tu sĩ chúng ta có tuổi thọ dài dằng dặc, hai mươi năm chẳng là cái gì cả. Khi đưa con về Trần gia, chúng ta sẽ cho con tất cả những gì tốt nhất trên đời.”
Như nghĩ tới cái gì, Thái Tố khẽ chảy xuống hàng nước mắt, xúc động nói: “Hơn hai mươi năm con chúng ta lớn lên, không cha không mẹ, không biết con chúng ta phải chịu bao nhiêu đau khổ, chịu bao nhiêu bắt nạt mà không có chỗ dựa. Là chúng ta có lỗi với con.”
“Cúng không phải. Chúng ta nhận đến tin tức, con chúng ta trải qua rất tốt. Chính là bây giờ, nó cũng là một phương thiên kiêu, danh tiếng cực thịnh, thụ vô số người ngưỡng mộ. Chính là so với chúng ta khi xưa cũng không kém bao nhiêu.”
“Thế nhưng là…” Thái Tố vốn còn định nói gì tiếp, tuy nhiên, một cỗ sức mạnh bạo phát khiến cho cả chiếc Bát giai Phá Giới phi thuyền chao đảo. Thái Tố cùng chồng của nàng bị bất ngờ, loạng choạng mấy bước chân mới đứng vững lại được.
“Là kẻ nào dám tập kích phi thuyền của Trần gia ta?” Một tiếng thét lên giận dữ truyền đến từ trong khoang thuyền. Thanh âm của hắn vang vọng mấy chục tỷ dặm hư không, như thể sẽ toạc không gian, đồng thời vọng lại từ mọi phía. Đồng thời, trên phi thuyền có mấy cỗ khí tức Thất phẩm Tôn giả không che giấu chút nào bao trùm lên mười tỷ dặm, khủng bố như một vụ nổ siêu tân tinh, lập lòe chiếu sáng hư không vô tận.
“Là người của Trần gia phải không? Vậy thì các ngươi càng không thể qua.” Một giọng nói đáp lại, thanh âm khàn khàn, không phân biệt rõ là nam hay là nữ.
Năm cái bóng đen từ nơi sâu trong hư không dần dần ngưng tụ thành hình người. Toàn thân bọn hắn bị che khuất bởi một màn sương mù huyền diệu, dù là Thất phẩm Tôn giả cũng nhìn không thấu, càng không xem ra dung mạo như thế nào. Mà về phần khí tức, từng kẻ, từng kẻ trong số đó, thực lực không yếu hơn Thất phẩm hậu kỳ.
Thậm chí, giấu đằng sau năm người này, tại nơi thật sâu mà vẫn chưa từng lộ diện, có một cỗ khí tức đã siêu việt Thất phẩm như có như không ẩn hiện. Kẻ này vẫn luôn đặt ánh mắt vào nơi đây, một mực chặt lấy chiếc phi thuyền, quan sát từng động tĩnh diễn ra tại nơi này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.