Chương 19: Lữ Như Yên toàn năng
Con Cua
29/04/2021
Truyền tống trận được bố trí ngay tại đài luận bàn, trung tâm quảng trường.
Bảy trăm dặm đối với có thể ngự kiếm phi hành Tam phẩm tu sĩ ngược lại là không xa. Thế nhưng, đối với hơn năm nghìn tu sĩ Nhị phẩm, lại quá nửa là tán tu, không có pháp khí, linh thú phi hành, thì đó không phải là vấn đề một sớm một chiều.
Phủ thành chủ bố trí đến trận pháp truyền tống âu cũng là cân nhắc nhiều mặt vấn đề.
Năm mươi người một lượt, đó là quy mô của truyền tống trận này. Đặt tại tu chân giới, kích thước này cũng là hạng lớn. Bất quá, vắt ngang qua bảy trăm dặm khoảng cách, có thể coi là gần vô cùng, tiêu hao linh thạch chẳng đáng là bao.
Một trăm vị thiên kiêu mạnh nhất được ưu tiên đi trước.
“Trần huynh, hai vị sư muội, liền phiền huynh trông nom.” Tần Xuyên trước khi đi, ân cần nhờ vả.
Trần Nguyên cũng là hứa hẹn gật đầu.
Sau đó không lâu đến những vị thiên kiêu còn lại. Một nhóm lại một nhóm lần lượt thông qua truyền tống trận tiếp dẫn đến Thần hà sơn.
Các tu sĩ thế hệ trước không đồng hành cùng. Họ giống như đạt thành loại ăn ý ngầm nào đó, mỗi người đều có lộ tuyến riêng, bỏ mặc cho những người trẻ tuổi tự lo liệu.
Lời tuy vậy, nhưng nếu nhạy cảm quan sát, sẽ thấy luôn có những ánh mắt như có như không từ trong bóng tối đặt trên người tu sĩ trẻ tuổi bọn họ.
Trần Nguyên kết nhóm với Lữ Như Yên, Hà Tiểu Thu, tùy tiện chọn lấy một lượt truyền tống trận tiến vào. Hắn lần đầu tiên trải nghiệm phương thức di chuyển này, trong lòng không khỏi phát sinh hồi hộp cùng chờ mong.
Chờ cho đầy đủ năm mươi vị tuổi trẻ thiên kiêu đứng gọn gàng trong phạm vi trận pháp rộng năm trượng, tu sĩ của phủ thành chủ bắt đầu chất đầy linh thạch vào các vị trí cố định.
Nhiều lắm. Đối với kẻ một nghèo hai trắng như Trần Nguyên thì hắn nhìn đến hoa cả mắt.
Các tu sĩ kia không cho hắn thời gian thưởng thức. Linh thạch đầy đủ cũng là lúc mười vị Tam phẩm tu sĩ, hai tay kết ấn, miệng không ngừng lẩm nhẩm những câu chú khó nghe, dài dằng dặc. Mười hơi thở qua đi, vô số phù văn khắc họa bên dưới chân nhóm người Trần Nguyên phát sáng, cỗ lực lượng thần bí, mạnh mẽ bao trùm lấy thân thể bọn họ trong khoảnh khắc. Toàn bộ tầm mắt bị che mờ bởi thứ ánh sáng trắng, tinh khiết, chói lòa.
Gần như đồng thời, Trần Nguyên cảm giác hụt hẫng như mất trọng lượng. Phải, chính là cảm giác rơi tự do. Cảm giác này không kéo dài bao lâu, chưa đầy hai hơi thở thời gian thì kết thúc. Chân bọn họ một lần nữa vững vàng trên đất bằng.
Mặt đất lúc này không còn là sự bằng phẳng và cứng cáp của nền đá bạch ngọc đắt tiền, tráng lệ, thay vào đó là sự mềm, xốp, ẩm ướt của đất. Mùi thơm từ cỏ, hoa lá tự nhiên xộc thẳng vào mũi khiến cho người ta cảm nhận tinh thần phấn chấn.
Quang mang tán đi, đâu còn là tường hoa lầu các, đâu còn những con phố tấp nập náo nhiệt, cũng chẳng còn cung đình mái khuyết, thành trì sầm uất, hiện lên trước mắt đám tu sĩ trẻ tuổi là trùng điệp sơn mạch bát ngát kéo dài liên miên nghìn dặm không ngừng. Khắp mặt đất phủ kín bởi màu xanh màu mỡ của cỏ cây, trời trong mây trắng, ánh nắng ấm áp lan tỏa trên da thịt dễ chịu khó nói nên lời.
“Oa, đây chính là truyền tống trận.”
“Tu đạo hai mươi năm, ta mới là lần đầu tiên sử dụng qua truyền tống trận.”
“Thật là tiện lợi a. Một chớp mắt đi qua bảy trăm dặm. Nếu như thành trì nào cũng lắp đặt trận pháp truyền tống, vậy thì đi lại không mất thời gian rồi.”
“Thiếu kiến thức đúng lá thiếu kiến thức. Ngươi nghĩ một lần truyền tống tiêu tốn bao nhiêu linh thạch? Tán tu chúng ta chịu nổi sao?”
…
Khắp nơi xì xào bàn tán. Những người này đại đa số là tán tu, trong đời không có nhiều cơ hội trải qua trải nghiệm như vậy.
Mà nhóm đệ tử đến từ thế lực lớn thì để ý hơn đến Thần Hà sơn:
“Vậy gia, đây chính là bảo bối bất truyền của Hoàng gia Viên Minh thành.”
“Thần Hà sơn mạch, quả nhiên bất phàm.”
“Nơi đây linh khí bức người, hoàn cảnh thanh tĩnh như vậy, quả nhiên là thánh địa tu hành.”
“Nghe nói, Thần Hà sơn mạch chỗ sâu có lão tổ Hoàng gia bế tử quan, cho nên nơi này thông thường không mở ra cho người ngoài.”
…
Các loại nghị luận nổi lên không ngừng.
Qua chẳng được bao lâu, một vị nam tử trung niên, khuôn mặt dài, mắt hơi híp, làn da ngăm đen, ngự kiếm phi hành tới. Thình lình lại là một vị Tam phẩm cao thủ tu sĩ. Nhiệm vụ của hắn là tuyên bố các điều quy tắc cần lưu ý khi tiến nhập Thần Hà sơn, quan sát thiên địa dị tượng.
Không có quá nhiều lưu ý. Đại khái là, họ là những người không được ưu tiên, cho nên chỉ có thể quanh quẩn vòng ngoài, không được tiến vào khu vực hạch tâm. Hai nơi này được ngăn cách bởi trận pháp, nếu như cố ý vượt qua, xử tử bất luận tội.
Ngoài ra, trong phạm vi vòng ngoài, bọn họ được tự do lựa chọn vị trí tĩnh tọa, cảm ngộ dị tượng. Chỗ nào cũng không quan trọng, vị Tam phẩm trung niên tu sĩ nhấn mạnh, tại khu vực ngoài này, bất kể chỗ nào cũng có hiệu quả như nhau.
Ngoài ra, dị tượng là kéo dài liên tục một tháng, trong thời gian này, ai muốn rời đi đều có thể tự do rời khỏi Thần Hà sơn, sẽ không có người ngăn cản.
Những tu sĩ tham dự quan sát dị tượng bị cấm tấn công lẫn nhau, càng bị cấm giết người hay gây rối, bị phát hiện thì tùy theo mức độ xử trí.
Nói rồi, tên nam tử dẫn ngự kiếm, tốc độ chậm phi hành, mang đám người tiến vào khu vực vòng ngoài, có thể quan sát thiên địa dị tượng. Truyền tống trận là không thể nào đưa bọn họ vào trong.
“Sư tỷ, kế tiếp chúng ta nên làm gì?”
Hà Tiểu Thu có chút băn khoăn. Nàng tuổi còn nhỏ, bây giờ lại ở nơi hoang dã một táng trời nên có chút không yên tâm.
“Diệp sư thúc truyền âm cho ta nói, kế tiếp chúng ta tự mình định đoạt. Người sẽ không can thiệp.” Lữ Như Yên nói, đồng thời nhìn Trần Nguyên, hiển nhiên muốn giao cho hắn quyền quyết định.
Trần Nguyên nghe vậy liền biết, Diệp Trường Tuyết vẫn luôn âm thầm chú ý bọn họ. Suy nghĩ kỹ thì chẳng có gì ngạc nhiên. Có ai lại yên tâm giao hai vị sư chất đẹp như hoa như ngọc vào tay một nam nhân xa lạ, ở tại nơi rừng hoang núi vắng liên tục một tháng trời.
Đây không phải đưa dê vào miệng cọp sao?
“Chúng ta trước tiến vào trong, sau lại cùng nhóm tu sĩ trẻ tuổi tách ra, tìm một nơi yên tĩnh ở lại.” Trần Nguyên suy nghĩ, phân phó nói.
Không có ai phản đối.
Tại khi đã xác định chắc chắn vị trí thuộc về Thần Hà sơn, ba người Trần Nguyên bắt đầu tách ra. Những người khác cũng là tính toán như vậy.
Thần Hà sơn dị tượng quý ở chỗ cảm ngộ thiên địa đại đạo, trong lúc đó, tu sĩ tâm thần đều dành để quan tưởng, suy diễn, hấp thu cảm ngộ thu hoạch được. Chẳng ai muốn có một kẻ xa lạ, không đáng tin lảng vảng ở gần quấy rầy, thậm chí là đâm một đao sau lưng.
Bởi vậy, mọi người đều là ăn ý tìm một nơi biệt lập, ở lại cả tháng này.
Thần Hà sơn lớn lắm. Mang danh là núi, nhưng trên thực tế, nó là quần thể mấy trăm tòa núi lớn nhỏ khác biệt, trải đều trên vùng đất rộng gần nghìn dặm, bên dưới có sông suối, thung lũng nhiều vô số kể.
Năm nghìn tu sĩ bỏ vào đó tựa như muối bỏ biển vậy, tách ra một cái là không nhìn thấy nhau nữa. Không gian trong nháy mắt trở lại yên tĩnh ban sơ vốn có, cũng chẳng người nào nhìn đến người nào mà quấy rối lẫn nhau.
Trần Nguyên tìm đến một dải đất bằng, yên tĩnh nằm bên sườn núi. Sau khi sử dụng thần thức hùng hậu, xác định phạm vi mấy dặm xung quanh không có mặt khác tu sĩ ở lại, hắn mới yên tâm chọn nơi này làm địa điểm dừng chân.
Trong con mắt ngạc nhiên của hắn, Lữ Như Yên thuần thục bày ra tầng tầng trận pháp bao phủ khu vực rộng hai mươi trượng xung quanh bọn họ.
Nhiều lắm.
Trận pháp phòng vệ, trận pháp cách âm, trận pháp chống nhìn trộm, trận pháp cảnh báo trước,...
Nàng mặc dù tu vi chỉ có Nhị phẩm tầng tám, nhưng bố trí trận pháp tinh diệu vô cùng. Dựa theo nàng nói, ngay cả Tam phẩm cao thủ tu sĩ muốn xông qua những trận pháp này cũng cần hao tốn không ít tinh lực. Còn Nhị phẩm tu sĩ?
Haha… Nghĩ cũng đừng nghĩ.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Trần Nguyên, Hà Tiểu Thu có chút tự đắc giới thiệu:
“Kinh ngạc hay không? Nhị sư tỷ nhưng là toàn năng nha, cái gì cũng biết. Từ cầm kỳ thi họa, luyện đan, luyện khí, phù văn, trận pháp,... thứ gì cũng đều có thành tựu. Trên từng lĩnh vực, trong cùng cảnh giới khó người bì kịp. Bất quá, sư tỷ chưa từng lộ phong mang nê không nhiều người biết. Ngay cả trong Kính Nguyệt hồ cũng chỉ có số lượng nhỏ người biết đến mà thôi.”
Lúc này, Trần Nguyên nhìn Lữ Như Yên đã không còn là sự kinh ngạc, mà đó là chấn độn đến tột cùng.
Nàng lại tinh thông nhiều đạo đến như vậy?
Làm sao có thể? Mỗi một đạo ấy, muốn có chút thành tựu, hắn nghe nói là tu sĩ cần bỏ ra mười, hai mươi năm mới có kết quả.
Lữ Như Yên mới bao lớn? Tuổi còn chưa đến hai mươi, từ đâu thời gian mà học được nhiều như vậy?
Lại nói, thời gian nào nàng bỏ ra tu luyện? Mười tám tuổi, Nhị phẩm tầng tám. Không hỏi không biết, hỏi rồi mới biết nó là chuyện kinh khủng bực nào.
Tần Xuyên hai mươi tuổi Nhị phẩm tầng bảy đã được coi là thiên tài hiếm gặp, nhưng tốc độ tu luyện ấy chẳng thể so sánh nổi với Lữ Như Yên. Nàng hai mươi tuổi, chỉ sợ đã là Tam phẩm đi.
Đón ánh mắt của hắn, Lữ Như Yên không có ý tứ, chỉ có thể càu nhàu sư muội:
“Sư muội, ngươi người này chỉ biết nói lung tung đâu.”
“Ai nha, ta lại là nói sự thật. Sư tỷ, ngươi thật biết nhiều như vậy mà.”
Lữ Như Yên xấu hổ, nói:
“Đẻ cho công tử chê cười, ta vị này tiểu sư muội ưa ăn nói hàm hồ, công tử cũng cho là thật.”
Trần Nguyên lại là lắc đầu. Ánh mắt hắn liếc qua tầng tầng trận pháp vừa được bày ra, thành thật nói:
“Ta lại không cho là vậy. Trận pháp mà Lữ cô nương vừa bày ra tinh diệu vô cùng. Đệ tử trẻ tuổi mà có trận pháp tạo nghệ bực này, phóng nhãn toàn bộ Thiên Nam quận, không, toàn bộ Tô Châu chỉ sợ đếm không nổi năm ngón tay.
Nếu là trận pháp đã như vậy, ta thiết nghĩ ở những đạo khác, hẳn cố nương tạo nghệ cũng là kinh diễm vô cùng, Hà cô nương mới đồng thời khen ngợi như vậy.”
“Đúng nha, đúng nha… Trận pháp của sư tỷ tuy là đi xa, nhưng còn không phải là xa nhất. Cầm đạo, Họa đạo của sư tỷ mới thực sự là tuyệt đỉnh. Nếu như công tử có dịp nghe một lần, tuyệt đối là mê luyến không rời.”
Lữ Như Yên trừng mắt nhìn vị sư muội nói không dứt miệng.
“Thì ra là vậy. Nếu có cơ hội, Trần mỗ rất mong chờ được nghe một khúc đàn của Lữ cô nương.”
Lữ Như Yên xấu hổ cúi đầu:
“Như Yên bêu xấu.”
Thời gian cho đến khi dị tượng bắt đầu còn gần một ngày nữa. Ba người Trần Nguyên chẳng thể làm gì hơn là nói tĩnh tọa điều chỉnh tinh thần, sau lại nói chuyện phiếm giết thời gian.
Trần Nguyên một thế này, đa phần thời gian dành cho khổ tu, cảm ngộ đại đạo, tính ra đây mới là lần thứ hai ra ngoài, kiến thức tự nhiên thiếu hụt rất nhiều, có nhiều thường thức tu chân giới hắn đều tranh thủ cơ hội này để học hỏi từ hai nàng.
Đổi lại, hắn lại đem những câu chuyện từ kiếp trước kể cho hai nàng nghe. Không thể không nói, những câu chuyện ấy, văn hóa phá cách, lối tư duy mới lạ, không bị gò bó hấp dẫn hai thiếu nữ vô cùng. Nói cho cùng, Lữ Như Yên và Hà Tiểu Thu đến từ thế lực lớn, từ bé đều được dạy dỗ tri thức tu luyện cùng dành thời gian khổ tu, đời sống giải trí ngược lại khô khan vô cùng. Đứng trước cám dỗ của thế giới hiện đại muôn màu sắc, các nàng không có sức chống cự.
Trò chuyện nửa canh giờ, hắn bỗng nhớ đến nhóm tu sĩ trẻ tuổi nói đến lão tổ Hoàng gia bế tử quan tại Thần Hà sơn mạch, không khỏi hiếu kỳ hỏi thăm.
Nàng đáp:
“Đúng thế, chuyện này không tính là bí mật gì. Đây cũng là chuyện của hơn năm mươi năm về trước. Nghe nói, khi đó vị tiền bối này đại nạn sắp đến, không có cách nào khác ngoài bế tử quan, trông chờ hy vọng đột phá, kéo dài thọ nguyên. Thời điểm đó, vị tiền bối này nhưng là Tứ phẩm tầng tám chân nhân.”
Trần Nguyên cau mày:
“Nếu đây đã là nơi vị tiền bối kia bế tử quan, vì sao Thành chủ lại cho phép chúng ta đặt chân vào.”
“Tiểu nữ cũng không rõ.” Lữ Như Yên lắc đầu: “Có thể, vị trí vị tiền bối ấy bế quan nằm sâu bên trong sơn mạch, chúng ta căn bản không có khả năng làm phiền đến. Bất quá, cũng có thể có đến khả năng khác…” Nói đến đây,nàng ngừng lại, tựa như e dè điều gì đó.
“Khả năng khác?”
Lữ Như Yên gật đầu, sau rồi lấy quyết tâm, một hơi nói ra:
“Như Yên từng nghe sư phụ nói, khi vị tiền bối nọ Hoàng gia bế tử quan, hắn còn chưa đầy ba mươi năm thọ nguyên. Tứ phẩm chân nhân thông thường đều dùng không dưới ba mươi năm cho một tiểu cảnh giới. Vị tiền bối kia khi đó mới là Tứ phẩm tám tầng, cho nên rất có khả năng…”
“Khả năng là vị tiền bối kia đã tạo hóa?” Trần Nguyên nói ra.
Lữ Như Yên khẽ gật đầu, sau lại cân nhắc:
“Bất quá, Hoàng gia chưa từng công bố về việc này, không có chút nào đề cập nên người ngoài chỉ có thể phỏng đoán, không có ai biết sự thật chắc chắn. Có thể vị tiền bối kia có cơ duyên gì đó chưa biết chừng. Tuy nhiên, khả năng này rất nhỏ, nhỏ đến cơ hồ không tồn tại.”
Bảy trăm dặm đối với có thể ngự kiếm phi hành Tam phẩm tu sĩ ngược lại là không xa. Thế nhưng, đối với hơn năm nghìn tu sĩ Nhị phẩm, lại quá nửa là tán tu, không có pháp khí, linh thú phi hành, thì đó không phải là vấn đề một sớm một chiều.
Phủ thành chủ bố trí đến trận pháp truyền tống âu cũng là cân nhắc nhiều mặt vấn đề.
Năm mươi người một lượt, đó là quy mô của truyền tống trận này. Đặt tại tu chân giới, kích thước này cũng là hạng lớn. Bất quá, vắt ngang qua bảy trăm dặm khoảng cách, có thể coi là gần vô cùng, tiêu hao linh thạch chẳng đáng là bao.
Một trăm vị thiên kiêu mạnh nhất được ưu tiên đi trước.
“Trần huynh, hai vị sư muội, liền phiền huynh trông nom.” Tần Xuyên trước khi đi, ân cần nhờ vả.
Trần Nguyên cũng là hứa hẹn gật đầu.
Sau đó không lâu đến những vị thiên kiêu còn lại. Một nhóm lại một nhóm lần lượt thông qua truyền tống trận tiếp dẫn đến Thần hà sơn.
Các tu sĩ thế hệ trước không đồng hành cùng. Họ giống như đạt thành loại ăn ý ngầm nào đó, mỗi người đều có lộ tuyến riêng, bỏ mặc cho những người trẻ tuổi tự lo liệu.
Lời tuy vậy, nhưng nếu nhạy cảm quan sát, sẽ thấy luôn có những ánh mắt như có như không từ trong bóng tối đặt trên người tu sĩ trẻ tuổi bọn họ.
Trần Nguyên kết nhóm với Lữ Như Yên, Hà Tiểu Thu, tùy tiện chọn lấy một lượt truyền tống trận tiến vào. Hắn lần đầu tiên trải nghiệm phương thức di chuyển này, trong lòng không khỏi phát sinh hồi hộp cùng chờ mong.
Chờ cho đầy đủ năm mươi vị tuổi trẻ thiên kiêu đứng gọn gàng trong phạm vi trận pháp rộng năm trượng, tu sĩ của phủ thành chủ bắt đầu chất đầy linh thạch vào các vị trí cố định.
Nhiều lắm. Đối với kẻ một nghèo hai trắng như Trần Nguyên thì hắn nhìn đến hoa cả mắt.
Các tu sĩ kia không cho hắn thời gian thưởng thức. Linh thạch đầy đủ cũng là lúc mười vị Tam phẩm tu sĩ, hai tay kết ấn, miệng không ngừng lẩm nhẩm những câu chú khó nghe, dài dằng dặc. Mười hơi thở qua đi, vô số phù văn khắc họa bên dưới chân nhóm người Trần Nguyên phát sáng, cỗ lực lượng thần bí, mạnh mẽ bao trùm lấy thân thể bọn họ trong khoảnh khắc. Toàn bộ tầm mắt bị che mờ bởi thứ ánh sáng trắng, tinh khiết, chói lòa.
Gần như đồng thời, Trần Nguyên cảm giác hụt hẫng như mất trọng lượng. Phải, chính là cảm giác rơi tự do. Cảm giác này không kéo dài bao lâu, chưa đầy hai hơi thở thời gian thì kết thúc. Chân bọn họ một lần nữa vững vàng trên đất bằng.
Mặt đất lúc này không còn là sự bằng phẳng và cứng cáp của nền đá bạch ngọc đắt tiền, tráng lệ, thay vào đó là sự mềm, xốp, ẩm ướt của đất. Mùi thơm từ cỏ, hoa lá tự nhiên xộc thẳng vào mũi khiến cho người ta cảm nhận tinh thần phấn chấn.
Quang mang tán đi, đâu còn là tường hoa lầu các, đâu còn những con phố tấp nập náo nhiệt, cũng chẳng còn cung đình mái khuyết, thành trì sầm uất, hiện lên trước mắt đám tu sĩ trẻ tuổi là trùng điệp sơn mạch bát ngát kéo dài liên miên nghìn dặm không ngừng. Khắp mặt đất phủ kín bởi màu xanh màu mỡ của cỏ cây, trời trong mây trắng, ánh nắng ấm áp lan tỏa trên da thịt dễ chịu khó nói nên lời.
“Oa, đây chính là truyền tống trận.”
“Tu đạo hai mươi năm, ta mới là lần đầu tiên sử dụng qua truyền tống trận.”
“Thật là tiện lợi a. Một chớp mắt đi qua bảy trăm dặm. Nếu như thành trì nào cũng lắp đặt trận pháp truyền tống, vậy thì đi lại không mất thời gian rồi.”
“Thiếu kiến thức đúng lá thiếu kiến thức. Ngươi nghĩ một lần truyền tống tiêu tốn bao nhiêu linh thạch? Tán tu chúng ta chịu nổi sao?”
…
Khắp nơi xì xào bàn tán. Những người này đại đa số là tán tu, trong đời không có nhiều cơ hội trải qua trải nghiệm như vậy.
Mà nhóm đệ tử đến từ thế lực lớn thì để ý hơn đến Thần Hà sơn:
“Vậy gia, đây chính là bảo bối bất truyền của Hoàng gia Viên Minh thành.”
“Thần Hà sơn mạch, quả nhiên bất phàm.”
“Nơi đây linh khí bức người, hoàn cảnh thanh tĩnh như vậy, quả nhiên là thánh địa tu hành.”
“Nghe nói, Thần Hà sơn mạch chỗ sâu có lão tổ Hoàng gia bế tử quan, cho nên nơi này thông thường không mở ra cho người ngoài.”
…
Các loại nghị luận nổi lên không ngừng.
Qua chẳng được bao lâu, một vị nam tử trung niên, khuôn mặt dài, mắt hơi híp, làn da ngăm đen, ngự kiếm phi hành tới. Thình lình lại là một vị Tam phẩm cao thủ tu sĩ. Nhiệm vụ của hắn là tuyên bố các điều quy tắc cần lưu ý khi tiến nhập Thần Hà sơn, quan sát thiên địa dị tượng.
Không có quá nhiều lưu ý. Đại khái là, họ là những người không được ưu tiên, cho nên chỉ có thể quanh quẩn vòng ngoài, không được tiến vào khu vực hạch tâm. Hai nơi này được ngăn cách bởi trận pháp, nếu như cố ý vượt qua, xử tử bất luận tội.
Ngoài ra, trong phạm vi vòng ngoài, bọn họ được tự do lựa chọn vị trí tĩnh tọa, cảm ngộ dị tượng. Chỗ nào cũng không quan trọng, vị Tam phẩm trung niên tu sĩ nhấn mạnh, tại khu vực ngoài này, bất kể chỗ nào cũng có hiệu quả như nhau.
Ngoài ra, dị tượng là kéo dài liên tục một tháng, trong thời gian này, ai muốn rời đi đều có thể tự do rời khỏi Thần Hà sơn, sẽ không có người ngăn cản.
Những tu sĩ tham dự quan sát dị tượng bị cấm tấn công lẫn nhau, càng bị cấm giết người hay gây rối, bị phát hiện thì tùy theo mức độ xử trí.
Nói rồi, tên nam tử dẫn ngự kiếm, tốc độ chậm phi hành, mang đám người tiến vào khu vực vòng ngoài, có thể quan sát thiên địa dị tượng. Truyền tống trận là không thể nào đưa bọn họ vào trong.
“Sư tỷ, kế tiếp chúng ta nên làm gì?”
Hà Tiểu Thu có chút băn khoăn. Nàng tuổi còn nhỏ, bây giờ lại ở nơi hoang dã một táng trời nên có chút không yên tâm.
“Diệp sư thúc truyền âm cho ta nói, kế tiếp chúng ta tự mình định đoạt. Người sẽ không can thiệp.” Lữ Như Yên nói, đồng thời nhìn Trần Nguyên, hiển nhiên muốn giao cho hắn quyền quyết định.
Trần Nguyên nghe vậy liền biết, Diệp Trường Tuyết vẫn luôn âm thầm chú ý bọn họ. Suy nghĩ kỹ thì chẳng có gì ngạc nhiên. Có ai lại yên tâm giao hai vị sư chất đẹp như hoa như ngọc vào tay một nam nhân xa lạ, ở tại nơi rừng hoang núi vắng liên tục một tháng trời.
Đây không phải đưa dê vào miệng cọp sao?
“Chúng ta trước tiến vào trong, sau lại cùng nhóm tu sĩ trẻ tuổi tách ra, tìm một nơi yên tĩnh ở lại.” Trần Nguyên suy nghĩ, phân phó nói.
Không có ai phản đối.
Tại khi đã xác định chắc chắn vị trí thuộc về Thần Hà sơn, ba người Trần Nguyên bắt đầu tách ra. Những người khác cũng là tính toán như vậy.
Thần Hà sơn dị tượng quý ở chỗ cảm ngộ thiên địa đại đạo, trong lúc đó, tu sĩ tâm thần đều dành để quan tưởng, suy diễn, hấp thu cảm ngộ thu hoạch được. Chẳng ai muốn có một kẻ xa lạ, không đáng tin lảng vảng ở gần quấy rầy, thậm chí là đâm một đao sau lưng.
Bởi vậy, mọi người đều là ăn ý tìm một nơi biệt lập, ở lại cả tháng này.
Thần Hà sơn lớn lắm. Mang danh là núi, nhưng trên thực tế, nó là quần thể mấy trăm tòa núi lớn nhỏ khác biệt, trải đều trên vùng đất rộng gần nghìn dặm, bên dưới có sông suối, thung lũng nhiều vô số kể.
Năm nghìn tu sĩ bỏ vào đó tựa như muối bỏ biển vậy, tách ra một cái là không nhìn thấy nhau nữa. Không gian trong nháy mắt trở lại yên tĩnh ban sơ vốn có, cũng chẳng người nào nhìn đến người nào mà quấy rối lẫn nhau.
Trần Nguyên tìm đến một dải đất bằng, yên tĩnh nằm bên sườn núi. Sau khi sử dụng thần thức hùng hậu, xác định phạm vi mấy dặm xung quanh không có mặt khác tu sĩ ở lại, hắn mới yên tâm chọn nơi này làm địa điểm dừng chân.
Trong con mắt ngạc nhiên của hắn, Lữ Như Yên thuần thục bày ra tầng tầng trận pháp bao phủ khu vực rộng hai mươi trượng xung quanh bọn họ.
Nhiều lắm.
Trận pháp phòng vệ, trận pháp cách âm, trận pháp chống nhìn trộm, trận pháp cảnh báo trước,...
Nàng mặc dù tu vi chỉ có Nhị phẩm tầng tám, nhưng bố trí trận pháp tinh diệu vô cùng. Dựa theo nàng nói, ngay cả Tam phẩm cao thủ tu sĩ muốn xông qua những trận pháp này cũng cần hao tốn không ít tinh lực. Còn Nhị phẩm tu sĩ?
Haha… Nghĩ cũng đừng nghĩ.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Trần Nguyên, Hà Tiểu Thu có chút tự đắc giới thiệu:
“Kinh ngạc hay không? Nhị sư tỷ nhưng là toàn năng nha, cái gì cũng biết. Từ cầm kỳ thi họa, luyện đan, luyện khí, phù văn, trận pháp,... thứ gì cũng đều có thành tựu. Trên từng lĩnh vực, trong cùng cảnh giới khó người bì kịp. Bất quá, sư tỷ chưa từng lộ phong mang nê không nhiều người biết. Ngay cả trong Kính Nguyệt hồ cũng chỉ có số lượng nhỏ người biết đến mà thôi.”
Lúc này, Trần Nguyên nhìn Lữ Như Yên đã không còn là sự kinh ngạc, mà đó là chấn độn đến tột cùng.
Nàng lại tinh thông nhiều đạo đến như vậy?
Làm sao có thể? Mỗi một đạo ấy, muốn có chút thành tựu, hắn nghe nói là tu sĩ cần bỏ ra mười, hai mươi năm mới có kết quả.
Lữ Như Yên mới bao lớn? Tuổi còn chưa đến hai mươi, từ đâu thời gian mà học được nhiều như vậy?
Lại nói, thời gian nào nàng bỏ ra tu luyện? Mười tám tuổi, Nhị phẩm tầng tám. Không hỏi không biết, hỏi rồi mới biết nó là chuyện kinh khủng bực nào.
Tần Xuyên hai mươi tuổi Nhị phẩm tầng bảy đã được coi là thiên tài hiếm gặp, nhưng tốc độ tu luyện ấy chẳng thể so sánh nổi với Lữ Như Yên. Nàng hai mươi tuổi, chỉ sợ đã là Tam phẩm đi.
Đón ánh mắt của hắn, Lữ Như Yên không có ý tứ, chỉ có thể càu nhàu sư muội:
“Sư muội, ngươi người này chỉ biết nói lung tung đâu.”
“Ai nha, ta lại là nói sự thật. Sư tỷ, ngươi thật biết nhiều như vậy mà.”
Lữ Như Yên xấu hổ, nói:
“Đẻ cho công tử chê cười, ta vị này tiểu sư muội ưa ăn nói hàm hồ, công tử cũng cho là thật.”
Trần Nguyên lại là lắc đầu. Ánh mắt hắn liếc qua tầng tầng trận pháp vừa được bày ra, thành thật nói:
“Ta lại không cho là vậy. Trận pháp mà Lữ cô nương vừa bày ra tinh diệu vô cùng. Đệ tử trẻ tuổi mà có trận pháp tạo nghệ bực này, phóng nhãn toàn bộ Thiên Nam quận, không, toàn bộ Tô Châu chỉ sợ đếm không nổi năm ngón tay.
Nếu là trận pháp đã như vậy, ta thiết nghĩ ở những đạo khác, hẳn cố nương tạo nghệ cũng là kinh diễm vô cùng, Hà cô nương mới đồng thời khen ngợi như vậy.”
“Đúng nha, đúng nha… Trận pháp của sư tỷ tuy là đi xa, nhưng còn không phải là xa nhất. Cầm đạo, Họa đạo của sư tỷ mới thực sự là tuyệt đỉnh. Nếu như công tử có dịp nghe một lần, tuyệt đối là mê luyến không rời.”
Lữ Như Yên trừng mắt nhìn vị sư muội nói không dứt miệng.
“Thì ra là vậy. Nếu có cơ hội, Trần mỗ rất mong chờ được nghe một khúc đàn của Lữ cô nương.”
Lữ Như Yên xấu hổ cúi đầu:
“Như Yên bêu xấu.”
Thời gian cho đến khi dị tượng bắt đầu còn gần một ngày nữa. Ba người Trần Nguyên chẳng thể làm gì hơn là nói tĩnh tọa điều chỉnh tinh thần, sau lại nói chuyện phiếm giết thời gian.
Trần Nguyên một thế này, đa phần thời gian dành cho khổ tu, cảm ngộ đại đạo, tính ra đây mới là lần thứ hai ra ngoài, kiến thức tự nhiên thiếu hụt rất nhiều, có nhiều thường thức tu chân giới hắn đều tranh thủ cơ hội này để học hỏi từ hai nàng.
Đổi lại, hắn lại đem những câu chuyện từ kiếp trước kể cho hai nàng nghe. Không thể không nói, những câu chuyện ấy, văn hóa phá cách, lối tư duy mới lạ, không bị gò bó hấp dẫn hai thiếu nữ vô cùng. Nói cho cùng, Lữ Như Yên và Hà Tiểu Thu đến từ thế lực lớn, từ bé đều được dạy dỗ tri thức tu luyện cùng dành thời gian khổ tu, đời sống giải trí ngược lại khô khan vô cùng. Đứng trước cám dỗ của thế giới hiện đại muôn màu sắc, các nàng không có sức chống cự.
Trò chuyện nửa canh giờ, hắn bỗng nhớ đến nhóm tu sĩ trẻ tuổi nói đến lão tổ Hoàng gia bế tử quan tại Thần Hà sơn mạch, không khỏi hiếu kỳ hỏi thăm.
Nàng đáp:
“Đúng thế, chuyện này không tính là bí mật gì. Đây cũng là chuyện của hơn năm mươi năm về trước. Nghe nói, khi đó vị tiền bối này đại nạn sắp đến, không có cách nào khác ngoài bế tử quan, trông chờ hy vọng đột phá, kéo dài thọ nguyên. Thời điểm đó, vị tiền bối này nhưng là Tứ phẩm tầng tám chân nhân.”
Trần Nguyên cau mày:
“Nếu đây đã là nơi vị tiền bối kia bế tử quan, vì sao Thành chủ lại cho phép chúng ta đặt chân vào.”
“Tiểu nữ cũng không rõ.” Lữ Như Yên lắc đầu: “Có thể, vị trí vị tiền bối ấy bế quan nằm sâu bên trong sơn mạch, chúng ta căn bản không có khả năng làm phiền đến. Bất quá, cũng có thể có đến khả năng khác…” Nói đến đây,nàng ngừng lại, tựa như e dè điều gì đó.
“Khả năng khác?”
Lữ Như Yên gật đầu, sau rồi lấy quyết tâm, một hơi nói ra:
“Như Yên từng nghe sư phụ nói, khi vị tiền bối nọ Hoàng gia bế tử quan, hắn còn chưa đầy ba mươi năm thọ nguyên. Tứ phẩm chân nhân thông thường đều dùng không dưới ba mươi năm cho một tiểu cảnh giới. Vị tiền bối kia khi đó mới là Tứ phẩm tám tầng, cho nên rất có khả năng…”
“Khả năng là vị tiền bối kia đã tạo hóa?” Trần Nguyên nói ra.
Lữ Như Yên khẽ gật đầu, sau lại cân nhắc:
“Bất quá, Hoàng gia chưa từng công bố về việc này, không có chút nào đề cập nên người ngoài chỉ có thể phỏng đoán, không có ai biết sự thật chắc chắn. Có thể vị tiền bối kia có cơ duyên gì đó chưa biết chừng. Tuy nhiên, khả năng này rất nhỏ, nhỏ đến cơ hồ không tồn tại.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.