Chương 217: Sư đồ
Con Cua
30/08/2021
Trần Nguyên tự nhận, hắn không phải loại người cùng cùng hung cực ác gì, dù nói là tàn nhẫn thì cũng không đúng. Thậm chí, theo một nghĩa nào đó đến xem, Trần Nguyên là một kẻ tương đối lương thiện. Đối với người khác, hắn rất dễ nói chuyện, cũng rất dễ ở chung.
Thế nhưng, Trần Nguyên còn chưa lương thiện đến mức sẵn sàng ra tay cứu giúp hết thảy chúng sinh gặp nạn. Hắn không phải là Thánh Nhân, mang bên trong mình lòng đại từ bi, đại thiện lương. Mỗi hành động của hắn đều mang trong đó mục đích riêng, hoặc ít, hoặc nhiều ẩn chứa sự tự tư của bản thân.
Trên thực tế, hoàn cảnh của Lục Thanh Dao để cho Trần Nguyên cảm thấy thương xót. Thể chất của nàng để cho Trần Nguyên cảm thấy đáng tiếc nếu như không đạp vào con đường tu hành. Tuy nhiên, nếu là vì hai lý do trên, hắn vẫn có thật nhiều cách để sắp xếp cho tương lai của nàng bình an và ổn thỏa. Thậm chí, hắn có thể lấy danh nghĩa Tầm Đạo đạo nhân để mang nàng từ Đông Thiên vực trở về Nam Hoàng vực. Chắc chắn, rất nhiều đạo sư của Thái Linh học viện sẽ không từ chối một thiếu nữ, thân phụ Thái m Linh thể.
Bất quá, hắn không làm như vậy. Hắn nhìn trúng Đại khí vận gia thân của Lục Thanh Dao. Hắn nghĩ đến: liệu ta thu nàng làm đệ tử, vậy ta có nhận được khí vận của thiên địa che chở? Ý nghĩ này vừa ra, Trần Nguyên liền muốn bắt tay thực hiện.
Sự thật chứng minh, ý nghĩ của hắn là đúng. Kể từ ngày thu Lục Thanh Dao làm đồ đệ, hắn cảm nhận được, hắn đã có sự thay đổi một cách lạ kỳ và huyền diệu từ trong cõi u minh. Hắn không thể nói rõ điều đó là gì, cũng không thể mô tả một cách chính xác và trực quan bằng từ ngữ và trải nghiệm trước đó của hắn. Khí vận vốn là hư vô, mờ mịt, huyền ảo và khó giải thích; đối với bất kỳ một tu sĩ nào, tự quan sát khí vận của bản thân là điều cực kỳ khó khăn.
Nhưng, sự thay đổi là thực sự xảy đến: quá trình cảm ngộ trở nên dễ dàng hơn, tu luyện trở nên thông thuận hơn, thậm chí, hắn có thể tinh tế nhận ra, quá trình hấp thu và luyện hóa linh khí cùng trước đó có sự khác biệt nho nhỏ. Dù là nho nhỏ, nhìn như không đáng kể, bất quá theo trăm năm, ngàn năm, thậm chí vạn năm tích lũy lại, điểm ấy chênh lệch có thể tạo ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Nói lên khí vận, Trần Nguyên chỉ là cộng hưởng mà thôi, chân chính mang đại khí vận chính là Lục Thanh Dao. Không phải sao? Trong khi đi qua khu tàn tích còn sót lại của Ngọc Thanh tông, nàng vô tình kích hoạt cấm chế, mở ra một bảo tàng ẩn mà Ngọc Thanh tông trưởng lão xây dựng lên. Kinh thư, công pháp, bí tịch, pháp thuật, bảo vật, linh thạch, đan dược, pháp khí, dược thảo, phù chú,... vô số đồ trân tàng hắn có thể tìm ra ở trong đó. Dù là đứng ở góc độ của Trần Nguyên tới xem, bảo tàng này cũng là một thu hoạch tương đối khá. Chỉ là điển tịch, kinh thư, công pháp, truyền thừa, pháp thuật thì có đến trên dưới hai trăm cuốn, phẩm giai phân bố từ Nhị phẩm tới Ngũ phẩm hạ đẳng không đồng đều. Đan dược, pháp khí, trận pháp và đặc biệt là phụ lục, số lượng cũng không kém, phẩm giai không chênh lệch so với công pháp truyền thừa.
Hết thảy những điều này, đối với Lục Thanh Dao một thiếu nữ vừa bước vào con đường tu hành không lâu, quả thực là thiên đại tạo hóa. Có đây hết thảy, lại thêm Trần Nguyên chỉ dẫn, trong vòng một trăm năm, nàng có gần như chắc chắn có thể thành tựu Tứ phẩm Thượng nhân.
Tạm thời không đề cập đến vấn đề khí vận của Lục Thanh Dao. Trần Nguyên gặp thiếu nữ biểu cảm vừa hối lỗi lại có đáng thương, hắn không nỡ nặng lời, chỉ đành thở dài: “Thanh Dao, ấn ký này cực kỳ hệ trọng. Nói rằng, ấn ký này quan hệ trực tiếp tới an nguy tính mệnh của ngươi cũng không sai. Sau này, ngươi không thể sơ suất như vậy nữa.”
Trần Nguyên không biết rằng, vị tu sĩ mười lăm, mười sáu năm trước có từng nhìn thấu thể chất của Lục Thanh Dao; thế nhưng, hắn có thể nói rằng, ấn ký che đậy thể chất của nàng quá quan trọng. Nguyên do chính là vì Thái m Linh thể của nàng quá đặc thù.
Thái m Linh thể có thể coi là một trong những thể chất hoàn mỹ nhất để trở thành lô đỉnh. Đúng vậy. Chính là lô đỉnh, hoặc cũng có thể nói là song tu đạo lữ cũng không sai, tùy thuộc vào cách đối phương đối xử với người mang Thái m Linh thể. Tuy nhiên, bất kể là sử dụng theo phương hướng nào, lợi ích của Thái m Linh thể mang lại là quá lớn. Cơ hồ là một lần cùng Thái m Linh thể song tu, đối với tu sĩ có thể thắng qua nửa năm, một năm khổ tu; hơn nữa, tu sĩ cũng sẽ vì thế mà đối với đột phá bình cảnh có nhiều hơn khả năng.
Bởi vì Thái m Linh thể dạng này thể chất quá hiếm hoi, có thể là một phương tiểu thế giới, trong một thời đại chưa chắc đã đản sinh ra một Thái m Linh thể, cho nên, loại thể chất này cực kỳ bị tu sĩ truy phủng. Chỉ cần Thái m Linh thể bạo lộ đi ra, không hề nghi ngờ, Lục Thanh Dao sẽ bị cả cái Đông Thiên vực truy tìm; dù là tà tu hay là danh môn chính phái cũng sẽ không chần chờ bắt lấy nàng, cưỡng ép nàng phục tùng.
Nếu như đối phương chưa đến nỗi mất đi nhân tính, Lục Thanh Dao có lẽ sẽ bị bắt trở thành đạo lữ song tu của đối phương; như thế, dù nàng bị ép trở thành công cụ, nàng vẫn còn có thể tu luyện, vẫn còn khả năng bước lên con đường tu sĩ; dẫu sao, tu vi của nàng càng cao, lợi ích nàng mang lại cho đạo lữ song tu càng lớn.
Nếu như đối phương phần này nhân tính cũng mất, kết cục của Lục Thanh Dao bi thảm chẳng khác nào nô lệ. Nàng sẽ bị cưỡng ép trở thành lô đỉnh; từ nhục thể, linh hồn cho đến giọt năng lượng cuối cùng đều bị hút khô, trở thành dinh dưỡng cho đối phương.— QUẢNG CÁO —
Có lẽ bởi vì tạo nghệ của vị tu sĩ đã từng giúp đỡ Lục Thanh Dao không đủ sâu, cho nên ấn ký trên cổ tay nàng không quá ổn định. Thời gian càng về sau, sẽ càng thường xuyên xuất hiện hiện tượng ấn ký mất đi tác dụng. Tại mấy tháng trước, Trần Nguyên hướng dẫn Lục Thanh Dao tu luyện, đồng thời cũng tìm ra cách để nàng chủ động nắm giữ quyền điều khiển ấn ký. Bất quá, để làm được điều này cần một bộ phận tinh thần nàng tập trung.
Lúc này, Lục Thanh Dao tiến đến sát bên người Trần Nguyên, ngoan ngoãn nói: “Vâng, đồ nhi biết.” Sau đó, nàng dừng tạm một chút, chăm chú nhìn hắn, cười hì hì rồi chân thành nói: “Hơn nữa, chẳng phải có sư tôn bảo hộ cho Thanh Dao hay sao? Mặc kệ có kẻ xấu nào có ý đồ không tốt với Thanh Dao, chỉ cần có sư tôn, Thanh Dao liền không sợ."
Trần Nguyên gặp nàng biểu lộ này, biết nàng không thực sự nghiêm túc nghe lời dặn của hắn. Hắn cũng không có cách. Lục Thanh Dao còn quá nhỏ, chưa đầy mười sáu tuổi, tại thế giới trước của hắn thì nàng chỉ bất quá là một thiếu nữ chưa lớn mà thôi. Nàng từ nhỏ sinh ra và lớn lên trong môi trường tương đối yên bình; dù các thôn dân đối với nàng có xa lánh, có kỳ thị, nhưng chưa một lần làm qua điều nguy hại trực tiếp tới tính mạng của nàng, ngoại trừ một lần duy nhất mời hắn hàng yêu trừ ma. Hơn thế nữa, Lục Thanh Dao bắt đầu con đường tu luyện không lâu, lại luôn nhận Trần Nguyên che chở, nàng sao có thể chân chính trải nghiệm được thế giới tu luyện tàn khốc?
Trần Nguyên không có tiếp tục khuyên giải thêm. Thế giới ngoài kia hung hiểm như thế nào, chỉ có chính Lục Thanh Dao nàng tự mình đi trải nghiệm mới khắc sâu rõ ràng. Đến lúc đó, không cần hắn nhắc nhở, nàng sẽ tự mình nhớ lấy cần phải hành động cẩn trọng trong từng cử động. Hiện giờ hắn có nói điều gì cũng là thừa thãi mà thôi.
Bất quá, vẫn có một chút hắn cần uốn nắn cho tên đồ nhi đầu tiên này: “Thanh Dao, ngươi cần phải học được cách tự bảo vệ mình. Ta lại không thể bảo hộ ngươi cả đời.”
Lục Thanh Dao điềm nhiên nhìn hắn: “Thanh Dao cả đời này sẽ không rời đi sư tôn, sẽ dành cả đời để bầu bạn và hầu hạ bên sư tôn. Như vậy, sư tôn chẳng phải có thể bảo hộ Thanh Dao cả đời sao?”
Trần Nguyên thoáng kinh ngạc nhìn qua thiếu nữ trước mặt. Sau đó, hắn khẽ lắc đầu, từ tốn nói: "Con người sẽ có lúc lớn lên. Thanh Dao ngươi cũng sẽ có lúc trưởng thành. Đến một lúc nào đó, ngươi sẽ tìm ra con đường của mình."
Ai ngờ, Lục Thanh Dao lại bướng bỉnh đáp lại: "Nếu vậy thì Thanh Dao sẽ vĩnh viễn không lớn lên. Như thế thì có thể vĩnh viễn ở cạnh sư tôn rồi."
“Hồ đồ.” Trần Nguyên nổi giận, quát nhẹ: “Ngươi sao có thể nói như vậy?”
Chuyện này không phải là trò đùa. Tu luyện không phải chỉ là hấp thu linh khí, luyện hóa linh lực, tăng cường tu vi; tu luyện cũng không chỉ là cảm ngộ thiên địa áo nghĩa, tăng thêm lý giải của bản thân đối với quy luật vận chuyển của thế giới; mà càng quan trọng hơn là tu tâm, hoàn thiện bản thân, cải biến tâm cảnh. Nếu Lục Thanh Dao khăng khăng giữ vững tâm tính trẻ con như vậy, thành tựu tương lai của nàng sẽ cực kỳ hạn chế.
Ngay sau đó, nhìn thấy hai con mắt to, long lanh ngậm nước của nàng, hắn lại không đành lòng, hắn cảm thấy mình có chút quá lời, cho nên hòa hoãn hơn một chút: “Thanh Dao, tu luyện một đường là cần tu sĩ tự tìm tòi, khám phá rồi hoàn thiện nhược điểm của bản thân. Nếu ngươi vĩnh viễn chịu lấy ta che chở, ngươi lại có thể như thế nào trưởng thành?’
Lục Thanh Dao điềm đạm đáng yêu nhìn hắn, vô tội nói: “Thế nhưng Thanh Dao chỉ muốn ở cạnh sư tôn, hầu hạ sư tôn ngài mà thôi.”
— QUẢNG CÁO —
Trần Nguyên không đồng ý: “Thanh Dao, ta thu ngươi làm đệ tử chứ không phải thu ngươi làm thị nữ. Ta truyền cho ngươi công pháp để ngươi sớm có một ngày tu luyện có thành tựu, không nói dương danh lập vạn, rung chuyển Ba ngàn thế giới, thế nhưng chí ít cũng có sức tự bảo vệ bản thân. Lại nói, ta đường đường sư tôn ngươi, ở đâu cần đến ngươi hầu hạ?”
“Vâng… Thanh Dao biết rõ.” Lục Thanh Dao biểu tình không cao hứng, buồn thiu nói ra.
Trần Nguyên thấy nàng không vui vẻ, bèn nói sang chuyện khác: “Tốt, chuyện này chúng ta sau này hãy bàn. Thanh Dao, ngươi bây giờ cũng đã là Nhất phẩm trung kỳ tầng thứ. Ta nghe nói, bốn năm sau, Ngọc Yến tông tổ chức hai mươi năm một lần yến hội, mời tu sĩ trẻ tuổi khắp Mộc Long quận tới tham dự. Nếu trong bốn năm này, ngươi có thể bước vào Nhị phẩm tầng hai tu vi; đến lúc đó, vi sư sẽ mang ngươi đi kiến thức tuổi trẻ thiên kiêu thiên hạ.”
Thời gian bốn năm, đối với các tu sĩ thông thường có lẽ chỉ đủ để nâng lên một hay hai cái tiểu cảnh giới; thế nhưng với người mang Thái m Linh thể như Lục Thanh Dao, tư chất đã tiếp cận tầng lớp thiên tài, ngần ấy thời gian đã đầy đủ cho nàng tu vi đột phá cả một cái đại cảnh giới. Nên biết, thời điểm Lục Thanh Dao bước vào con đường tu hành, nàng chỉ mất có nửa canh giờ để học được cách dẫn dắt linh khí nhập thể, ba ngày thành tựu tu sĩ, một tháng bước vào Nhất phẩm tầng hai, ba tháng bước vào Nhất phẩm tầng ba, sáu tháng tu vi đạt tới Nhất phẩm tầng ba đỉnh phong, bế quan một tháng liền đột phá bình cảnh, thành tựu Nhất phẩm trung kỳ tầng thứ. Lấy tốc độ tu luyện này của nàng, không ra hai năm liền có thể thành tựu Nhị phẩm tu sĩ; lại tiếp hai năm tu vi cũng có thể tiến một bước.
Đến nỗi Trần Nguyên, hắn cũng cần mấy năm thời gian để hoàn toàn tiêu hóa hết trên dưới hai trăm cuốn kinh thư, công pháp, bí tịch thu hoạch lần này. Cho tới khi đó, tu vi của hắn chí ít cũng đạt tới Tứ phẩm tầng một hậu kỳ, thậm chí là đại viên mãn tầng thứ. Nếu như lại đến tiếp một phần cơ duyên, đột phá cũng không phải là chuyện đùa. Cho nên, hắn định ra kỳ hạn bốn năm, coi như là thời điểm thích hợp cho Lục Thanh Dao xuất thế.
Thế nhưng là, không giống như với Trần Nguyên tưởng tượng, Lục Thanh Dao đối với việc gặp mặt anh hùng thiên hạ lại không tỏ ra bao nhiêu hào hứng. Nàng đáp lại cho có lệ: “Thanh Dao toàng nghe sư tôn.” Đến lúc này, nàng đảo mắt quanh một vòng, rồi khẽ liếc nhìn Trần Nguyên như thăm dò cảm xúc của hắn, hơi do dự một chút, sau đó nói: “Sư tôn, lúc trước ngài hứa, chỉ cần Thanh Dao thành tựu Nhất phẩm trung kỳ, ngài sẽ đáp ứng Thanh Dao một phần thưởng, không biết ngài còn nhớ hay không?”
“Còn nhớ.” Trần Nguyên gật đầu. Cũng là vì cổ động nàng chăm chỉ tu luyện, hắn mới đưa ra lời hứa như thế. Chuyện này, hắn đương nhiên sẽ không quên, càng không thể nuốt lời “Thế nào, Thanh Dao đã nghĩ ra muốn cái gì chưa?”
Lục Thanh Dao cười tươi nói: “Nghĩ ra. Sư tôn phải chăng còn nhớ Thanh Liên phường thị bảy tháng trước sư tôn từng dẫn Thanh Dao đi qua?”
“Nhớ rõ.” Trần Nguyên gật đầu. Thanh Liên phường thị là một phường thị nhỏ, nằm cách vị trí bọn người Trần Nguyên hiện tại không đầy ba ngàn dặm do ba cái Nhị phẩm gia tộc chung sức dựng lên nhằm trao đổi hàng hóa, đan dược, pháp khí, bảo vật tu luyện cho tầng lớp đê giai tu sĩ. Trước đây, vì hỏi thăm tin tức Ngọc Thanh tông, Trần Nguyên đã từng ở lại đó mấy ngày.
Lục Thanh Dao lúc này cười càng tươi: “Đã sư tôn nhớ ra, vậy Thanh Dao muốn sư tôn bồi tiếp Thanh Dao đến Thanh Liên phường thị ba ngày. Sư tôn không thể nuối lời.”
“Tốt. Ta đồng ý ngươi chuyện này.” Trần Nguyên không chút do dự đáp ứng: “Ngươi chuẩn bị một chút, ngày mai ta đưa ngươi tới Thanh Liên phường thị kiến thức thế giới tu sĩ.”
Mà đổi lại Lục Thanh Dao, gặp hắn đồng ý dứt khoát như vậy, không khỏi nhảy lên vui vẻ. Nàng không chút cố kỵ nào nhảy vào người Trần Nguyên, ôm lấy cánh tay của hắn, thật cao hứng nói: “Sư tôn, ngài quá tốt rồi. Sư tôn là tốt nhất.”
Cảm nhận lấy thân thể mềm mại, êm ái và ấm áp của thiếu nữ áp sát lấy cánh tay, Trần Nguyên không khỏi gõ nhẹ vào cái trán của nàng: “Tốt, Thanh Dao, ngươi cũng đã sắp mười sáu tuổi thiếu nữ, không còn nhỏ nữa. Lần sau không thể làm như vậy nữa. Nếu có người ngoài trông thấy, vậy còn ra thể thống gì nữa. Người ta đối với ngươi cũng sẽ bàn ra nói vào.”— QUẢNG CÁO —
“Người ta nói gì mặc người ta nói, Thanh Dao không để ý.” Nàng đáp: “Lại nói, sư tôn là sư tôn của Thanh Dao, nơi đây lại không có người ngoài, Thanh Dao cũng không cần cố kỵ như vậy.”
Bất quá, dù lời nói của nàng có chút ngang bướng, Lục Thanh Dao vẫn là lặng lẽ buông ra cánh tay của Trần Nguyên. Không để cho hắn nói gì, nàng vội nói: “Thanh Dao bây giờ trở về chuẩn bị đồ đạc, ngày mai sẽ cùng sư tôn đi.”
Sau đó, nàng quay người, cũng không chờ đợi Trần Nguyên nói cái gì, một mạch chạy trở lại sơn động. Lúc này, trên gương mặt nàng biểu lộ đã không còn sự tinh nghịch, đáng yêu và có chút bướng bỉnh như trước mà là đỏ bừng như trái cà chua. Hàm răng nàng cắn chặt, hai vành tai nóng rực, đỏ chót, mười ngón tay bám chặt sau ống tay áo. Trái tim nàng giờ đây đã điên cuồng nhảy loạn không kiểm soát.
Trần Nguyên nhìn theo bóng lưng thiếu nữ rời xa, khe khẽ lắc đầu thở dài. Hắn có thể lý giải tâm lý lệ thuộc của nàng vào hắn. Đối với nàng, hắn có lẽ là chỗ dựa duy nhất của nàng, cũng là người nàng tin tưởng nhất hiện tại, cho nên, ý nghĩ chấp nhất của nàng đối với hắn là điều dễ hiểu. Trần Nguyên không muốn, chấp niệm này của Lục Thanh Dao, theo thời gian, sẽ biến tương mối quan hệ sư đồ của hắn và nàng trở nên phức tạp.
“Có lẽ, phải thật sớm uốn nắn tư tưởng của Thanh Dao.”
Xử lý sự tình của Lục Thanh Dao không phải là chuyện dễ dàng, càng không thể hoàn thành trong một sớm một chiều. Làm không khéo, hắn có thể tạo ra thương tổn không thể vãn hồi đối với thiếu nữ trẻ tuổi này mà từ đó hủy hoại cả cuộc đời nàng.
Thế nhưng, đây còn chưa phải là vấn đề phức tạp nhất mà Trần Nguyên phải đối mặt. Trong các bộ phân thân hắn phân ra chín vực, đạt được cơ duyên lớn nhất, nhưng cũng đối mặt với vấn đề nan giải nhất lại nằm ở một vực khác.
Thế nhưng, Trần Nguyên còn chưa lương thiện đến mức sẵn sàng ra tay cứu giúp hết thảy chúng sinh gặp nạn. Hắn không phải là Thánh Nhân, mang bên trong mình lòng đại từ bi, đại thiện lương. Mỗi hành động của hắn đều mang trong đó mục đích riêng, hoặc ít, hoặc nhiều ẩn chứa sự tự tư của bản thân.
Trên thực tế, hoàn cảnh của Lục Thanh Dao để cho Trần Nguyên cảm thấy thương xót. Thể chất của nàng để cho Trần Nguyên cảm thấy đáng tiếc nếu như không đạp vào con đường tu hành. Tuy nhiên, nếu là vì hai lý do trên, hắn vẫn có thật nhiều cách để sắp xếp cho tương lai của nàng bình an và ổn thỏa. Thậm chí, hắn có thể lấy danh nghĩa Tầm Đạo đạo nhân để mang nàng từ Đông Thiên vực trở về Nam Hoàng vực. Chắc chắn, rất nhiều đạo sư của Thái Linh học viện sẽ không từ chối một thiếu nữ, thân phụ Thái m Linh thể.
Bất quá, hắn không làm như vậy. Hắn nhìn trúng Đại khí vận gia thân của Lục Thanh Dao. Hắn nghĩ đến: liệu ta thu nàng làm đệ tử, vậy ta có nhận được khí vận của thiên địa che chở? Ý nghĩ này vừa ra, Trần Nguyên liền muốn bắt tay thực hiện.
Sự thật chứng minh, ý nghĩ của hắn là đúng. Kể từ ngày thu Lục Thanh Dao làm đồ đệ, hắn cảm nhận được, hắn đã có sự thay đổi một cách lạ kỳ và huyền diệu từ trong cõi u minh. Hắn không thể nói rõ điều đó là gì, cũng không thể mô tả một cách chính xác và trực quan bằng từ ngữ và trải nghiệm trước đó của hắn. Khí vận vốn là hư vô, mờ mịt, huyền ảo và khó giải thích; đối với bất kỳ một tu sĩ nào, tự quan sát khí vận của bản thân là điều cực kỳ khó khăn.
Nhưng, sự thay đổi là thực sự xảy đến: quá trình cảm ngộ trở nên dễ dàng hơn, tu luyện trở nên thông thuận hơn, thậm chí, hắn có thể tinh tế nhận ra, quá trình hấp thu và luyện hóa linh khí cùng trước đó có sự khác biệt nho nhỏ. Dù là nho nhỏ, nhìn như không đáng kể, bất quá theo trăm năm, ngàn năm, thậm chí vạn năm tích lũy lại, điểm ấy chênh lệch có thể tạo ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Nói lên khí vận, Trần Nguyên chỉ là cộng hưởng mà thôi, chân chính mang đại khí vận chính là Lục Thanh Dao. Không phải sao? Trong khi đi qua khu tàn tích còn sót lại của Ngọc Thanh tông, nàng vô tình kích hoạt cấm chế, mở ra một bảo tàng ẩn mà Ngọc Thanh tông trưởng lão xây dựng lên. Kinh thư, công pháp, bí tịch, pháp thuật, bảo vật, linh thạch, đan dược, pháp khí, dược thảo, phù chú,... vô số đồ trân tàng hắn có thể tìm ra ở trong đó. Dù là đứng ở góc độ của Trần Nguyên tới xem, bảo tàng này cũng là một thu hoạch tương đối khá. Chỉ là điển tịch, kinh thư, công pháp, truyền thừa, pháp thuật thì có đến trên dưới hai trăm cuốn, phẩm giai phân bố từ Nhị phẩm tới Ngũ phẩm hạ đẳng không đồng đều. Đan dược, pháp khí, trận pháp và đặc biệt là phụ lục, số lượng cũng không kém, phẩm giai không chênh lệch so với công pháp truyền thừa.
Hết thảy những điều này, đối với Lục Thanh Dao một thiếu nữ vừa bước vào con đường tu hành không lâu, quả thực là thiên đại tạo hóa. Có đây hết thảy, lại thêm Trần Nguyên chỉ dẫn, trong vòng một trăm năm, nàng có gần như chắc chắn có thể thành tựu Tứ phẩm Thượng nhân.
Tạm thời không đề cập đến vấn đề khí vận của Lục Thanh Dao. Trần Nguyên gặp thiếu nữ biểu cảm vừa hối lỗi lại có đáng thương, hắn không nỡ nặng lời, chỉ đành thở dài: “Thanh Dao, ấn ký này cực kỳ hệ trọng. Nói rằng, ấn ký này quan hệ trực tiếp tới an nguy tính mệnh của ngươi cũng không sai. Sau này, ngươi không thể sơ suất như vậy nữa.”
Trần Nguyên không biết rằng, vị tu sĩ mười lăm, mười sáu năm trước có từng nhìn thấu thể chất của Lục Thanh Dao; thế nhưng, hắn có thể nói rằng, ấn ký che đậy thể chất của nàng quá quan trọng. Nguyên do chính là vì Thái m Linh thể của nàng quá đặc thù.
Thái m Linh thể có thể coi là một trong những thể chất hoàn mỹ nhất để trở thành lô đỉnh. Đúng vậy. Chính là lô đỉnh, hoặc cũng có thể nói là song tu đạo lữ cũng không sai, tùy thuộc vào cách đối phương đối xử với người mang Thái m Linh thể. Tuy nhiên, bất kể là sử dụng theo phương hướng nào, lợi ích của Thái m Linh thể mang lại là quá lớn. Cơ hồ là một lần cùng Thái m Linh thể song tu, đối với tu sĩ có thể thắng qua nửa năm, một năm khổ tu; hơn nữa, tu sĩ cũng sẽ vì thế mà đối với đột phá bình cảnh có nhiều hơn khả năng.
Bởi vì Thái m Linh thể dạng này thể chất quá hiếm hoi, có thể là một phương tiểu thế giới, trong một thời đại chưa chắc đã đản sinh ra một Thái m Linh thể, cho nên, loại thể chất này cực kỳ bị tu sĩ truy phủng. Chỉ cần Thái m Linh thể bạo lộ đi ra, không hề nghi ngờ, Lục Thanh Dao sẽ bị cả cái Đông Thiên vực truy tìm; dù là tà tu hay là danh môn chính phái cũng sẽ không chần chờ bắt lấy nàng, cưỡng ép nàng phục tùng.
Nếu như đối phương chưa đến nỗi mất đi nhân tính, Lục Thanh Dao có lẽ sẽ bị bắt trở thành đạo lữ song tu của đối phương; như thế, dù nàng bị ép trở thành công cụ, nàng vẫn còn có thể tu luyện, vẫn còn khả năng bước lên con đường tu sĩ; dẫu sao, tu vi của nàng càng cao, lợi ích nàng mang lại cho đạo lữ song tu càng lớn.
Nếu như đối phương phần này nhân tính cũng mất, kết cục của Lục Thanh Dao bi thảm chẳng khác nào nô lệ. Nàng sẽ bị cưỡng ép trở thành lô đỉnh; từ nhục thể, linh hồn cho đến giọt năng lượng cuối cùng đều bị hút khô, trở thành dinh dưỡng cho đối phương.— QUẢNG CÁO —
Có lẽ bởi vì tạo nghệ của vị tu sĩ đã từng giúp đỡ Lục Thanh Dao không đủ sâu, cho nên ấn ký trên cổ tay nàng không quá ổn định. Thời gian càng về sau, sẽ càng thường xuyên xuất hiện hiện tượng ấn ký mất đi tác dụng. Tại mấy tháng trước, Trần Nguyên hướng dẫn Lục Thanh Dao tu luyện, đồng thời cũng tìm ra cách để nàng chủ động nắm giữ quyền điều khiển ấn ký. Bất quá, để làm được điều này cần một bộ phận tinh thần nàng tập trung.
Lúc này, Lục Thanh Dao tiến đến sát bên người Trần Nguyên, ngoan ngoãn nói: “Vâng, đồ nhi biết.” Sau đó, nàng dừng tạm một chút, chăm chú nhìn hắn, cười hì hì rồi chân thành nói: “Hơn nữa, chẳng phải có sư tôn bảo hộ cho Thanh Dao hay sao? Mặc kệ có kẻ xấu nào có ý đồ không tốt với Thanh Dao, chỉ cần có sư tôn, Thanh Dao liền không sợ."
Trần Nguyên gặp nàng biểu lộ này, biết nàng không thực sự nghiêm túc nghe lời dặn của hắn. Hắn cũng không có cách. Lục Thanh Dao còn quá nhỏ, chưa đầy mười sáu tuổi, tại thế giới trước của hắn thì nàng chỉ bất quá là một thiếu nữ chưa lớn mà thôi. Nàng từ nhỏ sinh ra và lớn lên trong môi trường tương đối yên bình; dù các thôn dân đối với nàng có xa lánh, có kỳ thị, nhưng chưa một lần làm qua điều nguy hại trực tiếp tới tính mạng của nàng, ngoại trừ một lần duy nhất mời hắn hàng yêu trừ ma. Hơn thế nữa, Lục Thanh Dao bắt đầu con đường tu luyện không lâu, lại luôn nhận Trần Nguyên che chở, nàng sao có thể chân chính trải nghiệm được thế giới tu luyện tàn khốc?
Trần Nguyên không có tiếp tục khuyên giải thêm. Thế giới ngoài kia hung hiểm như thế nào, chỉ có chính Lục Thanh Dao nàng tự mình đi trải nghiệm mới khắc sâu rõ ràng. Đến lúc đó, không cần hắn nhắc nhở, nàng sẽ tự mình nhớ lấy cần phải hành động cẩn trọng trong từng cử động. Hiện giờ hắn có nói điều gì cũng là thừa thãi mà thôi.
Bất quá, vẫn có một chút hắn cần uốn nắn cho tên đồ nhi đầu tiên này: “Thanh Dao, ngươi cần phải học được cách tự bảo vệ mình. Ta lại không thể bảo hộ ngươi cả đời.”
Lục Thanh Dao điềm nhiên nhìn hắn: “Thanh Dao cả đời này sẽ không rời đi sư tôn, sẽ dành cả đời để bầu bạn và hầu hạ bên sư tôn. Như vậy, sư tôn chẳng phải có thể bảo hộ Thanh Dao cả đời sao?”
Trần Nguyên thoáng kinh ngạc nhìn qua thiếu nữ trước mặt. Sau đó, hắn khẽ lắc đầu, từ tốn nói: "Con người sẽ có lúc lớn lên. Thanh Dao ngươi cũng sẽ có lúc trưởng thành. Đến một lúc nào đó, ngươi sẽ tìm ra con đường của mình."
Ai ngờ, Lục Thanh Dao lại bướng bỉnh đáp lại: "Nếu vậy thì Thanh Dao sẽ vĩnh viễn không lớn lên. Như thế thì có thể vĩnh viễn ở cạnh sư tôn rồi."
“Hồ đồ.” Trần Nguyên nổi giận, quát nhẹ: “Ngươi sao có thể nói như vậy?”
Chuyện này không phải là trò đùa. Tu luyện không phải chỉ là hấp thu linh khí, luyện hóa linh lực, tăng cường tu vi; tu luyện cũng không chỉ là cảm ngộ thiên địa áo nghĩa, tăng thêm lý giải của bản thân đối với quy luật vận chuyển của thế giới; mà càng quan trọng hơn là tu tâm, hoàn thiện bản thân, cải biến tâm cảnh. Nếu Lục Thanh Dao khăng khăng giữ vững tâm tính trẻ con như vậy, thành tựu tương lai của nàng sẽ cực kỳ hạn chế.
Ngay sau đó, nhìn thấy hai con mắt to, long lanh ngậm nước của nàng, hắn lại không đành lòng, hắn cảm thấy mình có chút quá lời, cho nên hòa hoãn hơn một chút: “Thanh Dao, tu luyện một đường là cần tu sĩ tự tìm tòi, khám phá rồi hoàn thiện nhược điểm của bản thân. Nếu ngươi vĩnh viễn chịu lấy ta che chở, ngươi lại có thể như thế nào trưởng thành?’
Lục Thanh Dao điềm đạm đáng yêu nhìn hắn, vô tội nói: “Thế nhưng Thanh Dao chỉ muốn ở cạnh sư tôn, hầu hạ sư tôn ngài mà thôi.”
— QUẢNG CÁO —
Trần Nguyên không đồng ý: “Thanh Dao, ta thu ngươi làm đệ tử chứ không phải thu ngươi làm thị nữ. Ta truyền cho ngươi công pháp để ngươi sớm có một ngày tu luyện có thành tựu, không nói dương danh lập vạn, rung chuyển Ba ngàn thế giới, thế nhưng chí ít cũng có sức tự bảo vệ bản thân. Lại nói, ta đường đường sư tôn ngươi, ở đâu cần đến ngươi hầu hạ?”
“Vâng… Thanh Dao biết rõ.” Lục Thanh Dao biểu tình không cao hứng, buồn thiu nói ra.
Trần Nguyên thấy nàng không vui vẻ, bèn nói sang chuyện khác: “Tốt, chuyện này chúng ta sau này hãy bàn. Thanh Dao, ngươi bây giờ cũng đã là Nhất phẩm trung kỳ tầng thứ. Ta nghe nói, bốn năm sau, Ngọc Yến tông tổ chức hai mươi năm một lần yến hội, mời tu sĩ trẻ tuổi khắp Mộc Long quận tới tham dự. Nếu trong bốn năm này, ngươi có thể bước vào Nhị phẩm tầng hai tu vi; đến lúc đó, vi sư sẽ mang ngươi đi kiến thức tuổi trẻ thiên kiêu thiên hạ.”
Thời gian bốn năm, đối với các tu sĩ thông thường có lẽ chỉ đủ để nâng lên một hay hai cái tiểu cảnh giới; thế nhưng với người mang Thái m Linh thể như Lục Thanh Dao, tư chất đã tiếp cận tầng lớp thiên tài, ngần ấy thời gian đã đầy đủ cho nàng tu vi đột phá cả một cái đại cảnh giới. Nên biết, thời điểm Lục Thanh Dao bước vào con đường tu hành, nàng chỉ mất có nửa canh giờ để học được cách dẫn dắt linh khí nhập thể, ba ngày thành tựu tu sĩ, một tháng bước vào Nhất phẩm tầng hai, ba tháng bước vào Nhất phẩm tầng ba, sáu tháng tu vi đạt tới Nhất phẩm tầng ba đỉnh phong, bế quan một tháng liền đột phá bình cảnh, thành tựu Nhất phẩm trung kỳ tầng thứ. Lấy tốc độ tu luyện này của nàng, không ra hai năm liền có thể thành tựu Nhị phẩm tu sĩ; lại tiếp hai năm tu vi cũng có thể tiến một bước.
Đến nỗi Trần Nguyên, hắn cũng cần mấy năm thời gian để hoàn toàn tiêu hóa hết trên dưới hai trăm cuốn kinh thư, công pháp, bí tịch thu hoạch lần này. Cho tới khi đó, tu vi của hắn chí ít cũng đạt tới Tứ phẩm tầng một hậu kỳ, thậm chí là đại viên mãn tầng thứ. Nếu như lại đến tiếp một phần cơ duyên, đột phá cũng không phải là chuyện đùa. Cho nên, hắn định ra kỳ hạn bốn năm, coi như là thời điểm thích hợp cho Lục Thanh Dao xuất thế.
Thế nhưng là, không giống như với Trần Nguyên tưởng tượng, Lục Thanh Dao đối với việc gặp mặt anh hùng thiên hạ lại không tỏ ra bao nhiêu hào hứng. Nàng đáp lại cho có lệ: “Thanh Dao toàng nghe sư tôn.” Đến lúc này, nàng đảo mắt quanh một vòng, rồi khẽ liếc nhìn Trần Nguyên như thăm dò cảm xúc của hắn, hơi do dự một chút, sau đó nói: “Sư tôn, lúc trước ngài hứa, chỉ cần Thanh Dao thành tựu Nhất phẩm trung kỳ, ngài sẽ đáp ứng Thanh Dao một phần thưởng, không biết ngài còn nhớ hay không?”
“Còn nhớ.” Trần Nguyên gật đầu. Cũng là vì cổ động nàng chăm chỉ tu luyện, hắn mới đưa ra lời hứa như thế. Chuyện này, hắn đương nhiên sẽ không quên, càng không thể nuốt lời “Thế nào, Thanh Dao đã nghĩ ra muốn cái gì chưa?”
Lục Thanh Dao cười tươi nói: “Nghĩ ra. Sư tôn phải chăng còn nhớ Thanh Liên phường thị bảy tháng trước sư tôn từng dẫn Thanh Dao đi qua?”
“Nhớ rõ.” Trần Nguyên gật đầu. Thanh Liên phường thị là một phường thị nhỏ, nằm cách vị trí bọn người Trần Nguyên hiện tại không đầy ba ngàn dặm do ba cái Nhị phẩm gia tộc chung sức dựng lên nhằm trao đổi hàng hóa, đan dược, pháp khí, bảo vật tu luyện cho tầng lớp đê giai tu sĩ. Trước đây, vì hỏi thăm tin tức Ngọc Thanh tông, Trần Nguyên đã từng ở lại đó mấy ngày.
Lục Thanh Dao lúc này cười càng tươi: “Đã sư tôn nhớ ra, vậy Thanh Dao muốn sư tôn bồi tiếp Thanh Dao đến Thanh Liên phường thị ba ngày. Sư tôn không thể nuối lời.”
“Tốt. Ta đồng ý ngươi chuyện này.” Trần Nguyên không chút do dự đáp ứng: “Ngươi chuẩn bị một chút, ngày mai ta đưa ngươi tới Thanh Liên phường thị kiến thức thế giới tu sĩ.”
Mà đổi lại Lục Thanh Dao, gặp hắn đồng ý dứt khoát như vậy, không khỏi nhảy lên vui vẻ. Nàng không chút cố kỵ nào nhảy vào người Trần Nguyên, ôm lấy cánh tay của hắn, thật cao hứng nói: “Sư tôn, ngài quá tốt rồi. Sư tôn là tốt nhất.”
Cảm nhận lấy thân thể mềm mại, êm ái và ấm áp của thiếu nữ áp sát lấy cánh tay, Trần Nguyên không khỏi gõ nhẹ vào cái trán của nàng: “Tốt, Thanh Dao, ngươi cũng đã sắp mười sáu tuổi thiếu nữ, không còn nhỏ nữa. Lần sau không thể làm như vậy nữa. Nếu có người ngoài trông thấy, vậy còn ra thể thống gì nữa. Người ta đối với ngươi cũng sẽ bàn ra nói vào.”— QUẢNG CÁO —
“Người ta nói gì mặc người ta nói, Thanh Dao không để ý.” Nàng đáp: “Lại nói, sư tôn là sư tôn của Thanh Dao, nơi đây lại không có người ngoài, Thanh Dao cũng không cần cố kỵ như vậy.”
Bất quá, dù lời nói của nàng có chút ngang bướng, Lục Thanh Dao vẫn là lặng lẽ buông ra cánh tay của Trần Nguyên. Không để cho hắn nói gì, nàng vội nói: “Thanh Dao bây giờ trở về chuẩn bị đồ đạc, ngày mai sẽ cùng sư tôn đi.”
Sau đó, nàng quay người, cũng không chờ đợi Trần Nguyên nói cái gì, một mạch chạy trở lại sơn động. Lúc này, trên gương mặt nàng biểu lộ đã không còn sự tinh nghịch, đáng yêu và có chút bướng bỉnh như trước mà là đỏ bừng như trái cà chua. Hàm răng nàng cắn chặt, hai vành tai nóng rực, đỏ chót, mười ngón tay bám chặt sau ống tay áo. Trái tim nàng giờ đây đã điên cuồng nhảy loạn không kiểm soát.
Trần Nguyên nhìn theo bóng lưng thiếu nữ rời xa, khe khẽ lắc đầu thở dài. Hắn có thể lý giải tâm lý lệ thuộc của nàng vào hắn. Đối với nàng, hắn có lẽ là chỗ dựa duy nhất của nàng, cũng là người nàng tin tưởng nhất hiện tại, cho nên, ý nghĩ chấp nhất của nàng đối với hắn là điều dễ hiểu. Trần Nguyên không muốn, chấp niệm này của Lục Thanh Dao, theo thời gian, sẽ biến tương mối quan hệ sư đồ của hắn và nàng trở nên phức tạp.
“Có lẽ, phải thật sớm uốn nắn tư tưởng của Thanh Dao.”
Xử lý sự tình của Lục Thanh Dao không phải là chuyện dễ dàng, càng không thể hoàn thành trong một sớm một chiều. Làm không khéo, hắn có thể tạo ra thương tổn không thể vãn hồi đối với thiếu nữ trẻ tuổi này mà từ đó hủy hoại cả cuộc đời nàng.
Thế nhưng, đây còn chưa phải là vấn đề phức tạp nhất mà Trần Nguyên phải đối mặt. Trong các bộ phân thân hắn phân ra chín vực, đạt được cơ duyên lớn nhất, nhưng cũng đối mặt với vấn đề nan giải nhất lại nằm ở một vực khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.