Chương 308: Tà Ma tập kích
Con Cua
13/11/2021
Thanh âm của Thôi Nguyên thành thành chủ vang vọng khắp mọi ngóc ngách
không gian. Thứ âm thanh này chẳng những mang theo thứ thể nội linh lực
thâm hậu hùng hồn của một vị Tam phẩm Đại tu sĩ lâu năm mà còn đi kèm
cùng đó là sự chấn nhiếp linh hồn, uy áp đến từ tu sĩ cảnh giới cao áp
chế đối với tu sĩ cảnh giới thấp hơn. Rất nhiều người vì đó mà giật
mình, cũng rất nhiều kẻ vì đó mà run rẩy.
Gần như ngay sau khi lời nói vừa dứt, có gần một trăm chiếc pháp khí phi hành từ nơi phủ thành chủ hướng về bốn phương tám hướng đón gió bay lên, đích đến là bốn tòa cổng thành. Đó là tu sĩ của phủ thành chủ, thuộc lực lượng cung phụng xen lẫn biên chế mà Thái Chu Vương triều sắp xếp cho mỗi tòa thành. Tùy thuộc vào quy mô, kích thước, vị trí chiến lược cùng tính quan trọng của mỗi tòa thành, số lượng tu sĩ, thực lực tu sĩ cùng khác nhau theo từng nơi.
Cùng một lúc, lực lượng quân hộ vệ của Thôi Nguyên thành cũng được cấp tốc điều động. Từng tốp, từng tốp lính, tập hợp theo nhóm hai mươi người, áo giáp đầy đủ, trường thương trong tay, trường kiếm bên hông, khí thế oai hùng, đều bước chạy vội vàng trên đường lớn, hướng về nơi tập kết mà đi.
Mặc dù tu vi trung bình của quân hộ vệ này không cao, chỉ từ Nhất phẩm tầng năm cho đến Nhất phẩm tầng tám, bất quá, bọn hắn thắng ở số lượng. Thôi Nguyên thành có trên dưới một vạn quân hộ vệ như vậy, bao quát cả lực lượng dự bị lẫn thường trực. Một vạn tu sĩ vũ trang đầy đủ, tỏa đi khắp bốn phía vẫn là tạo nên một cảnh tượng hoành tráng vô cùng.
Có rất nhiều kẻ bị cảnh này làm cho giật mình.
Đừng nhìn đa số thành viên hộ vệ quân tu vi không cao, rất nhiều tán tu thế nhưng là rất e ngại bọn hắn. Thế mạnh của hộ vệ quân không phải đơn đả độc đấu mà là năng lực kết thành tổ đội, liên kết phát động hợp kích đặc trưng của quân đội. Một nhóm hộ vệ quân hai mươi người kết thành quân trận hợp kích, dưới sự chỉ huy của một tên thủ lĩnh Nhị phẩm tầng một có thể phát động một kích, miểu sát Nhị phẩm tầng ba tu sĩ. Đây mới là sức mạnh chân chính của quân đội.
Cho nên, một vạn hộ vệ quân bị điều động cùng một lúc, đầy đủ để nhiều kẻ có tật xấu trong lòng kinh sợ không thôi.
Bất quá, liên tưởng đến thanh âm của Thôi Nguyên thành thành chủ khi nãy, rất nhiều người lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.
Tà Ma.
Là tu sĩ của Thái Chu Vương triều, không ai không biết Tà Ma là cái gì. Thứ tồn tại gớm ghiếc, kinh tởm và báng bổ đến từ một thế giới khác. Loại sinh vật hung tàn, khát máu và ác độc luôn sẵn sàng xẻ thịt bất cứ ai mà chúng bắt gặp trong tầm mắt. Mấy năm này, Thái Chu Vương triều vẫn luôn một mực chiến đấu chống lại lũ sinh vật dị hợm này.
Thế nhưng, không một ai lại nghĩ đến, bọn hắn sẽ có một ngày đụng độ phải Tà Ma tại Thôi Nguyên thành này. Cứ việc, Thôi Nguyên thành thuộc về vùng biên giới Thái Chu Vương triều, khoảng cách tới Ma Uyên không bao xa. Tuy nhiên, nơi này chỉ có thể xem như hậu phương cung cấp hỗ trợ cho tiền tuyến mà thôi.
Phía trước Thôi Nguyên thành không phải còn có một dãy các thành trì hùng mạnh, hợp thành tấm khiên vững vàng bảo vệ Vương triều hay sao? Tại tiền tuyến, không phải còn có một vị Ngũ phẩm Chân nhân, hàng trăm Tứ phẩm Thượng nhân cùng hàng vạn Tam phẩm, Nhị phẩm tu sĩ tọa trấn, ngày đêm đối kháng với Tà Ma hay sao?
Lũ Tà Ma lại như thế nào vòng qua vô số tu sĩ, đột nhiên xuất hiện tại khu vực phía sau tiền tuyến như thế này?
Không có ai biết câu trả lời.
Bất quá, bọn hắn biết Tà Ma xuất hiện không phải là giả. Sẽ không có ai đem cầm loại chuyện này đi làm trò đùa. Và hơn bất cứ điều gì khác, cỗ Tà khí trùng thiên, đen kịt như mực dần xuất hiện nơi chân trời là bằng chứng rõ ràng nhất cho điều này.
Rất nhiều người lâm vào trong hoảng loạn. Loại cục diện phải đối mặt với Tà Ma này không phải là thứ bọn hắn được chuẩn bị trước.
Nếu như bọn hắn sẵn sàng cùng Tà Ma chiến đấu, bọn hắn đã xung phong lên tiền tuyến đầu tiên mà không phải ở lại nơi này.
Trong lúc nhất, một số tu sĩ đã nghĩ đến việc tháo chạy. Đáng tiếc, quân hộ vệ thành Thôi Nguyên đã phong tỏa tất cả các lối ra.
Có một tên Nhị phẩm hậu kỳ tu sĩ, tự cho là có chút thực lực, tế ra pháp khi phi hành, vượt qua tường thành, hướng thẳng phía bên ngoài chạy trốn. Đáng tiếc, hắn chưa bay được trăm trượng thì một bàn tay khổng lồ, dài đến trăm trượng xuất hiện giữa không trung, hướng thẳng đến hắn mà vỗ xuống. — QUẢNG CÁO —
Tên Nhị phẩm hậu kỳ tu sĩ nọ vội vàng tế ra pháp khí phòng ngự, lại thôi động tầng tầng lớp lớp thủ đoạn muốn trốn tránh bàn tay khổng lồ kia.
Vô dụng mà thôi.
Bàn tay vẫn cứ giáng xuống, uy thế kinh khủng như một đỉnh núi ngàn trượng áp đỉnh.
"Không..." Tên tu sĩ không cam lòng gào thét để rồi cuối cùng, tất cả những của hắn còn sót lại chỉ là một đống hỗn tạp của máu, thịt, xương và nội tạng bị đánh nát bét.
Lúc này, thanh âm của thành chủ một lần nữa vang lên, uy nghiên và lạnh lùng: "Kẻ không nghe lệnh. Giết."
Bởi vì uy thế của một chưởng kia quá lớn. Một nửa tu sĩ trong Thôi Nguyên thành đều chứng kiến thành chủ trực tiếp đập chết vị Nhị phẩm hậu kỳ tu sĩ kia. Lần phát uy này của thành chủ có thể nói là vô cùng thành công. Rất nhiều tu sĩ trong thành thu hồi tâm tư không nên có, cũng khiến cho bọn hắn ngoan ngoãn phục tùng mệnh lệnh hơn rất nhiều. Đã không có kẻ nào dám cả gan lâm trận bỏ chạy như trước nữa. Còn một bộ phận tu sĩ muốn an toàn tránh né tại trong thành thì đều bị lực lượng hộ vệ quân tới tận nơi 'đón đi'.
Thành chủ cũng không cần tất cả mọi người phải tham chiến.
Tán tu vãng lai chắc chắn muốn tham chiến. Nếu là tiểu gia tộc hay thế lực lực khác có sản nghiệp nằm trong thành, thời gian dài cắm rễ rại đây, phủ thành chủ cần những người này đóng góp tu sĩ, tùy theo mức độ quy mô của sản nghiệp của bọn hắn.
Trong lúc này, cả Thôi Nguyên thành náo động cả lên. Vô số tu sĩ, dù có muốn hay không, đều bị thúc ép, đưa về bốn phương cổng thành.
Nhìn phố xa nhộn nhịp trước mắt trong nháy mắt biến thành cảnh tượng chen lấn, xô đẩy, người người kinh hoàng, Dược Huyên Huyên nhớ đến Dược Linh Nhi. Nữ như của nàng vẫn được nàng giữ tại nơi ở đâu. Lúc này, Dược Linh Nhi hẳn vẫn còn đang ôn dưỡng kinh mạch, điều tiết thể nội linh lực, chuẩn bị cho đột phá sau này.
"Không được, Linh Nhi còn ở tại nhà trọ." Dược Huyên Huyên lo lắng nói: "Ta phải trở về đón nàng."
"Ta đi cùng cô." Ngọc Huyền Vương không cần suy nghĩ nói ra: "Những người còn lại đến trước cổng thành phía Đông tập hợp, sẵn sàng chống lại Tà Ma xâm lược."
"Vâng, thưa Vương gia." Sáu người tùy tùng của hắn đồng thành đáp lại.
Mặc dù mấy ngày hôm nay, mấy người Ngọc Huyền Vương bị thế lực bên dưới Khương gia quấy phá cho không vui, thế nhưng, ở loại đại sư như Tà Ma xâm lấn, bọn hắn sẽ không tính toán chút chuyện không vui ấy ở trong lòng. Đây là lòng dạ, là khí độ, cũng là đại nghĩa của tu sĩ. Chút lòng dạ này cũng không có, lại có thể như thế nào tu hành, như thế nào trở thành thiên kiêu?
Trần Nguyên cũng thi pháp, giải trừ cấm chế giam cầm trê thân Lục Thiên Tuyết rồi truyền âm cho nàng, chỉ cho nàng vị trí tập hợp. Hắn không quá an tâm nếu như vẫn cứ trói chặt nàng một chỗ trong thời điểm này.
Đến nỗi, nàng có hay không bỏ đi trong lúc này. Trần Nguyên chưa bao giờ lo lắng điều ấy. Lục Thiên Tuyết không có vẻ là hạng người sẽ làm ra loại chuyện ngu ngốc như vậy.
... — QUẢNG CÁO —
Bọn người Trần Nguyên phân tán ra hành động.
Cho đến khi bọn hắn một lần nữa tụ tập lại tại cổng phía Đông của Thôi Nguyên thành thì nơi đây đã đứng đầy tu sĩ. Đại đa số là tán tu, tu vi phổ biến tại Nhất phẩm. Số lượng có thể lên đến hai vạn có dư. Một nửa đội hộ vệ quân cũng có mặt. Thành chủ trực tiếp thống lĩnh bọn hắn xuất trận.
Tại phía chân trời nơi phương đông, Tà khí tụ tập dày đặc nhất. Không hề nghi ngờ, nơi đây sẽ nghênh đón lực lượng Tà Ma trùng kích mãnh liệt nhất.
Vừa nhìn thấy bọn người Trần Nguyên, thành chủ khách khí nói: "Các vị rốt cuộc đã tới. Mời đi bên này, chúng ta thương nghị lối sách chống lại Tà Ma."
"Tốt." Mấy người Trần Nguyên đáp lại dứt khoát.
So với lần đầu tiên gặp mặt, thái độ của thành chủ tốt hơn nhiều lắm. Hắn biết rõ, đây là thời điểm hắn cần mượn sức mạnh của đối phương. Hắn nào dám bưng lên giá đỡ, là khó bọn người như trước đây.
Nói thẳng ra, loại việc đắc tội Tam phẩm Đại tu sĩ trước đó, hắn bản ý là không muốn làm. Chỉ là vị kia Cửu tiểu thư của Khương gia quá cường thế, hắn không thể không nhắm mắt làm theo. Thay vì đắc tội đối phương, hắn càng muốn giao hảo hơn. Mà dịp này Tà Ma xâm lược chưa hẳn không phải là cơ hội tốt để xóa đi chút khúc mắc lúc trước.
Đại bản doanh chỉ huy tạm thời được đặt tại tòa lầu các phía trên cổng thành phía Đông. Nơi này cực kỳ rộng rãi, thoáng đãng, lại có tầm nhìn cực tốt, xa xa bao quát dải đất bằng phẳng phía ngoài mấy trăm dặm Thôi Nguyên thành.
Thời điểm thành chủ dẫn bọn người Trần Nguyên vào thì chỗ này đã tụ tập lấy không ít người. Đều là nhân vật có mặt mũi của Thôi Nguyên thành, nếu không phải tu vi có thành tựu thì cũng là kẻ nắm quyền, bên dưới có một nắm lớn thuộc hạ.
Nổi bật nhất nơi này không ai bằng chính là bốn vị Tam phẩm Đại tu sĩ của Khương gia. Dẫn đầu là một vị lão giả, râu tóc bạc trắng, làn da nâu vàng, nhăn nheo nhưng ánh mắt còn tương đối sáng. Khi tức trên thân cho thấy, hắn đã đi tới Tam phẩm tầng hai trung kỳ.
Ba vị Tam phẩm Đại tu sĩ khác của Khương gia thì trẻ hơn rất nhiều. Bộ dáng của bọn hắn chỉ như người mới ngoài bốn mươi, sống lưng thẳng tắp, khí thế oai hùng, biểu hiện đương ở vào độ tráng niên, khỏe mạnh.
Bên ngoài bốn người này, hai vị Phó thành chủ cũng tại. Bọn hắn mặc dù lần lượt trấn thủ cổng Nam và Bắc, bất quá, thương nghị kế sách chống lại Tà Ma không thể không có mặt.
Bên cạnh đó, còn có hai vị Tam phẩm Đại tu sĩ khác không thuộc về Thôi Nguyên thành, một vị là lão giả tán tu, một vị khác là một người trung niên phụ nhân, phong vận vẫn còn, thuộc về một cái tiểu môn phái trong cảnh nội của Thái Chu Vương triều. Cả hai đều chỉ có Tam phẩm tầng một tu vi.
Đây chính là chỉnh thể chiến lực cao tầng của Thôi Nguyên thành lúc này: bảy vị Tam phẩm Đại tu sĩ, hai vị tầng hai, năm vị tầng một.
Không chỉ có Tam phẩm Đại tu sĩ, thương chuyến thương nghị lần này còn có Nhị phẩm hậu kỳ tu sĩ có mặt, đều là tán tu có chút thành tựu, gia chủ, trưởng lão một số gia tộc, thế lực cỡ vừa trong Thôi Nguyên thành, só lượng đã vượt quá ba mươi. Chỉ bất quá, những người này không có tư cách cùng Tam phẩm Đại tu sĩ ngồi ngang hàng mà chỉ có thể đứng lấy.
Không có ai lộ ra oán thán hay bất mãn với điều này. Bọn hắn tự nhiên chấp nhận như sự tình vốn nên là như vậy. Ở thế giới này, thực lực cùng tu vi chênh lệch khiến người ta dễ dàng phân chia rạch ròi giữa người với người như thế.
Nhóm người Trần Nguyên bước vào, một đám Tam phẩm Đại tu sĩ nhao nhao đứng lên cùng với bọn hắn chào hỏi.
Nguyên nhân chỉ đơn giản là đội hình của bọn người Trần Nguyên quá xa hoa. Mười ba người, trong đo thì có đến mười một người tu vi tại Tam phẩm Đại tu sĩ trở lên, đông gấp một lần rưỡi toàn bộ Thôi Nguyên thành cộng lại.
— QUẢNG CÁO —
Ấy là còn chưa kể đến chênh lệch về tu vi to lớn đến mức để cho những vị đầu lĩnh Thôi Nguyên thành cảm thấy ngạt thở khi đối mắt với nhóm thanh niên nam, nữ trẻ tuổi này. Nếu như là tình huống của Dược Huyên Huyên hay một vị nữ tùy tùng khác của Ngọc Huyền Vương, bọn hắn còn miễn cưỡng suy đoán ra tu vi của đối phương: hai người này khí tức húng hồn, nhưng lại không mạnh hơn thành chủ quá nhiều, vẫn thuộc về Tam phẩm sơ kỳ phạm trù, hẳn là Tam phẩm tầng ba.
Tuy nhiên, bất luận là người nào trong hai người Thanh Uyển hay Ngọc Huyền Vương, khí thế chênh lệch là quá lớn, tu vi sai biệt không nhỏ, không một ai dám nói chắc đám người kia đã đạt tới cảnh giới ở trình độ nào. Là Tam phẩm trung kỳ? Tam phẩm hậu kỳ?
Đến nỗi Trần Nguyên, không người nào dám suy đoán tu vi của hắn. Khí tức của hắn sâu như vực thẳm. Bất quá, không ai cho rằng hắn là Tứ phẩm Thượng nhân, nhiều nhất chỉ là Tam phẩm tầng tám, tầng chín mà thôi.
Bất ngờ là, chào đón bọn người Trần Nguyên nhiệt tình nhất, không ai khác ngoài vị kia lão tổ của Khương gia: "Lão phu Khương Nguyên Mạnh, lâu dài bế quan, không biết rằng các vị đạo hữu đường xa tới Thôi Nguyên thành, không đón tiếp từ sớm, mong các vị chớ trách."
Tư thái của hắn bỏ xuống tương đối thấp để mấy người ghé mắt không thôi. Lại trải qua một phen giới thiệu, Khương Nguyên Mạnh mới áy náy xin lỗi: "Các vị đạo hữu, lão phu có lỗi với các vị, đều là trong nhà tiểu bối không được dạy dỗ cẩn thận, mấy ngày trước đắc tội với các vị. Nếu như kiếp nạn Tà Ma lần này qua đi, lão phu bồi một cái không phải với các vị."
"Thái gia gia..." Mấy tên trưởng lão nghe vậy thì gấp quá, muốn nói ngăn cản.
Thế nhưng, lời còn chưa được một nửa liền bị vị này lão tổ trừng mắt, giận dữ hừ lạnh đẩy lùi trở lại.
Nói tới đây, hắn trong lòng cũng là buồn rầu ai thán. Hắn kể từ khi nhân họa đắc phúc, đột phá vào Tam phẩm tầng hai, bản thân lấy lại tự tin, lại càng say mê tu luyện, thường xuyên bế quan. Vốn cho rằng, gia tộc, bằng vào sự giúp đỡ của đứa hậu bối kia, có thể mạnh mẽ phát triển một thời gian dài.
Thế nhưng, hắn nào có thể ngờ đến, cũng bởi vì gia tộc phát triển quá nhanh, dẫn đến rất nhiều người trong tộc đắc ý quên mình. Đừng nói đám kia tiểu bối không hiểu sự đời, chính là gia chủ, trưởng lão đều như vậy, lại như thế nào quản lý gia tộc?
Thân là trưởng bối, sống đến hơn ba trăm năm, đại bộ phận thời gian đều giãy dụa trong gian khổ, từng bước đi phải cẩn thận như giẫm trên băng mỏng, Khương Mạnh Nguyên hiểu rõ, hành vi phóng túng của gia tộc hiện tại là việc làm ngu không ai bằng, cũng thuộc về dạng bồng bột của đám nhà giàu mới nổi.
Nếu như không phải lần này Tà Ma tấn công, hắn kịp thời xuất quan, nhìn thấy tình trạng này, hắn thật không dám nghĩ, bọn này hậu bối không nên thân sẽ vì gia tộc chôn xuống bao nhiêu tai họa ngầm.
Càng nghĩ nhiều, hắn lại càng giận dữ bọn hậu bối tử tôn.
Bất quá, lần này Tà Ma xâm lấn chưa hẳn đã là chuyện không may. Đây cũng có lẽ là cơ hội tốt để Khương gia cũng những người này hóa giải khúc mắc.
Sau cùng, thu hồi những ý tưởng không cần thiết, Khương Mạnh Nguyên nhiệt tình, nói: "Các vị, mời tới bên này tọa hạ."
Tất cả mọi người tại chỗ kinh ngạc. Khương Mạnh Nguyên vốn chiếm vị trí chủ vị. Này vốn là thành chủ nhường ra bởi uy thế và danh vọng của Khương gia hiện tại.
Thế mà giờ, Khương Mạnh Nguyên lại cam nguyện nhường lại vị trí chủ vị này cho người ngoài.
Gần như ngay sau khi lời nói vừa dứt, có gần một trăm chiếc pháp khí phi hành từ nơi phủ thành chủ hướng về bốn phương tám hướng đón gió bay lên, đích đến là bốn tòa cổng thành. Đó là tu sĩ của phủ thành chủ, thuộc lực lượng cung phụng xen lẫn biên chế mà Thái Chu Vương triều sắp xếp cho mỗi tòa thành. Tùy thuộc vào quy mô, kích thước, vị trí chiến lược cùng tính quan trọng của mỗi tòa thành, số lượng tu sĩ, thực lực tu sĩ cùng khác nhau theo từng nơi.
Cùng một lúc, lực lượng quân hộ vệ của Thôi Nguyên thành cũng được cấp tốc điều động. Từng tốp, từng tốp lính, tập hợp theo nhóm hai mươi người, áo giáp đầy đủ, trường thương trong tay, trường kiếm bên hông, khí thế oai hùng, đều bước chạy vội vàng trên đường lớn, hướng về nơi tập kết mà đi.
Mặc dù tu vi trung bình của quân hộ vệ này không cao, chỉ từ Nhất phẩm tầng năm cho đến Nhất phẩm tầng tám, bất quá, bọn hắn thắng ở số lượng. Thôi Nguyên thành có trên dưới một vạn quân hộ vệ như vậy, bao quát cả lực lượng dự bị lẫn thường trực. Một vạn tu sĩ vũ trang đầy đủ, tỏa đi khắp bốn phía vẫn là tạo nên một cảnh tượng hoành tráng vô cùng.
Có rất nhiều kẻ bị cảnh này làm cho giật mình.
Đừng nhìn đa số thành viên hộ vệ quân tu vi không cao, rất nhiều tán tu thế nhưng là rất e ngại bọn hắn. Thế mạnh của hộ vệ quân không phải đơn đả độc đấu mà là năng lực kết thành tổ đội, liên kết phát động hợp kích đặc trưng của quân đội. Một nhóm hộ vệ quân hai mươi người kết thành quân trận hợp kích, dưới sự chỉ huy của một tên thủ lĩnh Nhị phẩm tầng một có thể phát động một kích, miểu sát Nhị phẩm tầng ba tu sĩ. Đây mới là sức mạnh chân chính của quân đội.
Cho nên, một vạn hộ vệ quân bị điều động cùng một lúc, đầy đủ để nhiều kẻ có tật xấu trong lòng kinh sợ không thôi.
Bất quá, liên tưởng đến thanh âm của Thôi Nguyên thành thành chủ khi nãy, rất nhiều người lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.
Tà Ma.
Là tu sĩ của Thái Chu Vương triều, không ai không biết Tà Ma là cái gì. Thứ tồn tại gớm ghiếc, kinh tởm và báng bổ đến từ một thế giới khác. Loại sinh vật hung tàn, khát máu và ác độc luôn sẵn sàng xẻ thịt bất cứ ai mà chúng bắt gặp trong tầm mắt. Mấy năm này, Thái Chu Vương triều vẫn luôn một mực chiến đấu chống lại lũ sinh vật dị hợm này.
Thế nhưng, không một ai lại nghĩ đến, bọn hắn sẽ có một ngày đụng độ phải Tà Ma tại Thôi Nguyên thành này. Cứ việc, Thôi Nguyên thành thuộc về vùng biên giới Thái Chu Vương triều, khoảng cách tới Ma Uyên không bao xa. Tuy nhiên, nơi này chỉ có thể xem như hậu phương cung cấp hỗ trợ cho tiền tuyến mà thôi.
Phía trước Thôi Nguyên thành không phải còn có một dãy các thành trì hùng mạnh, hợp thành tấm khiên vững vàng bảo vệ Vương triều hay sao? Tại tiền tuyến, không phải còn có một vị Ngũ phẩm Chân nhân, hàng trăm Tứ phẩm Thượng nhân cùng hàng vạn Tam phẩm, Nhị phẩm tu sĩ tọa trấn, ngày đêm đối kháng với Tà Ma hay sao?
Lũ Tà Ma lại như thế nào vòng qua vô số tu sĩ, đột nhiên xuất hiện tại khu vực phía sau tiền tuyến như thế này?
Không có ai biết câu trả lời.
Bất quá, bọn hắn biết Tà Ma xuất hiện không phải là giả. Sẽ không có ai đem cầm loại chuyện này đi làm trò đùa. Và hơn bất cứ điều gì khác, cỗ Tà khí trùng thiên, đen kịt như mực dần xuất hiện nơi chân trời là bằng chứng rõ ràng nhất cho điều này.
Rất nhiều người lâm vào trong hoảng loạn. Loại cục diện phải đối mặt với Tà Ma này không phải là thứ bọn hắn được chuẩn bị trước.
Nếu như bọn hắn sẵn sàng cùng Tà Ma chiến đấu, bọn hắn đã xung phong lên tiền tuyến đầu tiên mà không phải ở lại nơi này.
Trong lúc nhất, một số tu sĩ đã nghĩ đến việc tháo chạy. Đáng tiếc, quân hộ vệ thành Thôi Nguyên đã phong tỏa tất cả các lối ra.
Có một tên Nhị phẩm hậu kỳ tu sĩ, tự cho là có chút thực lực, tế ra pháp khi phi hành, vượt qua tường thành, hướng thẳng phía bên ngoài chạy trốn. Đáng tiếc, hắn chưa bay được trăm trượng thì một bàn tay khổng lồ, dài đến trăm trượng xuất hiện giữa không trung, hướng thẳng đến hắn mà vỗ xuống. — QUẢNG CÁO —
Tên Nhị phẩm hậu kỳ tu sĩ nọ vội vàng tế ra pháp khí phòng ngự, lại thôi động tầng tầng lớp lớp thủ đoạn muốn trốn tránh bàn tay khổng lồ kia.
Vô dụng mà thôi.
Bàn tay vẫn cứ giáng xuống, uy thế kinh khủng như một đỉnh núi ngàn trượng áp đỉnh.
"Không..." Tên tu sĩ không cam lòng gào thét để rồi cuối cùng, tất cả những của hắn còn sót lại chỉ là một đống hỗn tạp của máu, thịt, xương và nội tạng bị đánh nát bét.
Lúc này, thanh âm của thành chủ một lần nữa vang lên, uy nghiên và lạnh lùng: "Kẻ không nghe lệnh. Giết."
Bởi vì uy thế của một chưởng kia quá lớn. Một nửa tu sĩ trong Thôi Nguyên thành đều chứng kiến thành chủ trực tiếp đập chết vị Nhị phẩm hậu kỳ tu sĩ kia. Lần phát uy này của thành chủ có thể nói là vô cùng thành công. Rất nhiều tu sĩ trong thành thu hồi tâm tư không nên có, cũng khiến cho bọn hắn ngoan ngoãn phục tùng mệnh lệnh hơn rất nhiều. Đã không có kẻ nào dám cả gan lâm trận bỏ chạy như trước nữa. Còn một bộ phận tu sĩ muốn an toàn tránh né tại trong thành thì đều bị lực lượng hộ vệ quân tới tận nơi 'đón đi'.
Thành chủ cũng không cần tất cả mọi người phải tham chiến.
Tán tu vãng lai chắc chắn muốn tham chiến. Nếu là tiểu gia tộc hay thế lực lực khác có sản nghiệp nằm trong thành, thời gian dài cắm rễ rại đây, phủ thành chủ cần những người này đóng góp tu sĩ, tùy theo mức độ quy mô của sản nghiệp của bọn hắn.
Trong lúc này, cả Thôi Nguyên thành náo động cả lên. Vô số tu sĩ, dù có muốn hay không, đều bị thúc ép, đưa về bốn phương cổng thành.
Nhìn phố xa nhộn nhịp trước mắt trong nháy mắt biến thành cảnh tượng chen lấn, xô đẩy, người người kinh hoàng, Dược Huyên Huyên nhớ đến Dược Linh Nhi. Nữ như của nàng vẫn được nàng giữ tại nơi ở đâu. Lúc này, Dược Linh Nhi hẳn vẫn còn đang ôn dưỡng kinh mạch, điều tiết thể nội linh lực, chuẩn bị cho đột phá sau này.
"Không được, Linh Nhi còn ở tại nhà trọ." Dược Huyên Huyên lo lắng nói: "Ta phải trở về đón nàng."
"Ta đi cùng cô." Ngọc Huyền Vương không cần suy nghĩ nói ra: "Những người còn lại đến trước cổng thành phía Đông tập hợp, sẵn sàng chống lại Tà Ma xâm lược."
"Vâng, thưa Vương gia." Sáu người tùy tùng của hắn đồng thành đáp lại.
Mặc dù mấy ngày hôm nay, mấy người Ngọc Huyền Vương bị thế lực bên dưới Khương gia quấy phá cho không vui, thế nhưng, ở loại đại sư như Tà Ma xâm lấn, bọn hắn sẽ không tính toán chút chuyện không vui ấy ở trong lòng. Đây là lòng dạ, là khí độ, cũng là đại nghĩa của tu sĩ. Chút lòng dạ này cũng không có, lại có thể như thế nào tu hành, như thế nào trở thành thiên kiêu?
Trần Nguyên cũng thi pháp, giải trừ cấm chế giam cầm trê thân Lục Thiên Tuyết rồi truyền âm cho nàng, chỉ cho nàng vị trí tập hợp. Hắn không quá an tâm nếu như vẫn cứ trói chặt nàng một chỗ trong thời điểm này.
Đến nỗi, nàng có hay không bỏ đi trong lúc này. Trần Nguyên chưa bao giờ lo lắng điều ấy. Lục Thiên Tuyết không có vẻ là hạng người sẽ làm ra loại chuyện ngu ngốc như vậy.
... — QUẢNG CÁO —
Bọn người Trần Nguyên phân tán ra hành động.
Cho đến khi bọn hắn một lần nữa tụ tập lại tại cổng phía Đông của Thôi Nguyên thành thì nơi đây đã đứng đầy tu sĩ. Đại đa số là tán tu, tu vi phổ biến tại Nhất phẩm. Số lượng có thể lên đến hai vạn có dư. Một nửa đội hộ vệ quân cũng có mặt. Thành chủ trực tiếp thống lĩnh bọn hắn xuất trận.
Tại phía chân trời nơi phương đông, Tà khí tụ tập dày đặc nhất. Không hề nghi ngờ, nơi đây sẽ nghênh đón lực lượng Tà Ma trùng kích mãnh liệt nhất.
Vừa nhìn thấy bọn người Trần Nguyên, thành chủ khách khí nói: "Các vị rốt cuộc đã tới. Mời đi bên này, chúng ta thương nghị lối sách chống lại Tà Ma."
"Tốt." Mấy người Trần Nguyên đáp lại dứt khoát.
So với lần đầu tiên gặp mặt, thái độ của thành chủ tốt hơn nhiều lắm. Hắn biết rõ, đây là thời điểm hắn cần mượn sức mạnh của đối phương. Hắn nào dám bưng lên giá đỡ, là khó bọn người như trước đây.
Nói thẳng ra, loại việc đắc tội Tam phẩm Đại tu sĩ trước đó, hắn bản ý là không muốn làm. Chỉ là vị kia Cửu tiểu thư của Khương gia quá cường thế, hắn không thể không nhắm mắt làm theo. Thay vì đắc tội đối phương, hắn càng muốn giao hảo hơn. Mà dịp này Tà Ma xâm lược chưa hẳn không phải là cơ hội tốt để xóa đi chút khúc mắc lúc trước.
Đại bản doanh chỉ huy tạm thời được đặt tại tòa lầu các phía trên cổng thành phía Đông. Nơi này cực kỳ rộng rãi, thoáng đãng, lại có tầm nhìn cực tốt, xa xa bao quát dải đất bằng phẳng phía ngoài mấy trăm dặm Thôi Nguyên thành.
Thời điểm thành chủ dẫn bọn người Trần Nguyên vào thì chỗ này đã tụ tập lấy không ít người. Đều là nhân vật có mặt mũi của Thôi Nguyên thành, nếu không phải tu vi có thành tựu thì cũng là kẻ nắm quyền, bên dưới có một nắm lớn thuộc hạ.
Nổi bật nhất nơi này không ai bằng chính là bốn vị Tam phẩm Đại tu sĩ của Khương gia. Dẫn đầu là một vị lão giả, râu tóc bạc trắng, làn da nâu vàng, nhăn nheo nhưng ánh mắt còn tương đối sáng. Khi tức trên thân cho thấy, hắn đã đi tới Tam phẩm tầng hai trung kỳ.
Ba vị Tam phẩm Đại tu sĩ khác của Khương gia thì trẻ hơn rất nhiều. Bộ dáng của bọn hắn chỉ như người mới ngoài bốn mươi, sống lưng thẳng tắp, khí thế oai hùng, biểu hiện đương ở vào độ tráng niên, khỏe mạnh.
Bên ngoài bốn người này, hai vị Phó thành chủ cũng tại. Bọn hắn mặc dù lần lượt trấn thủ cổng Nam và Bắc, bất quá, thương nghị kế sách chống lại Tà Ma không thể không có mặt.
Bên cạnh đó, còn có hai vị Tam phẩm Đại tu sĩ khác không thuộc về Thôi Nguyên thành, một vị là lão giả tán tu, một vị khác là một người trung niên phụ nhân, phong vận vẫn còn, thuộc về một cái tiểu môn phái trong cảnh nội của Thái Chu Vương triều. Cả hai đều chỉ có Tam phẩm tầng một tu vi.
Đây chính là chỉnh thể chiến lực cao tầng của Thôi Nguyên thành lúc này: bảy vị Tam phẩm Đại tu sĩ, hai vị tầng hai, năm vị tầng một.
Không chỉ có Tam phẩm Đại tu sĩ, thương chuyến thương nghị lần này còn có Nhị phẩm hậu kỳ tu sĩ có mặt, đều là tán tu có chút thành tựu, gia chủ, trưởng lão một số gia tộc, thế lực cỡ vừa trong Thôi Nguyên thành, só lượng đã vượt quá ba mươi. Chỉ bất quá, những người này không có tư cách cùng Tam phẩm Đại tu sĩ ngồi ngang hàng mà chỉ có thể đứng lấy.
Không có ai lộ ra oán thán hay bất mãn với điều này. Bọn hắn tự nhiên chấp nhận như sự tình vốn nên là như vậy. Ở thế giới này, thực lực cùng tu vi chênh lệch khiến người ta dễ dàng phân chia rạch ròi giữa người với người như thế.
Nhóm người Trần Nguyên bước vào, một đám Tam phẩm Đại tu sĩ nhao nhao đứng lên cùng với bọn hắn chào hỏi.
Nguyên nhân chỉ đơn giản là đội hình của bọn người Trần Nguyên quá xa hoa. Mười ba người, trong đo thì có đến mười một người tu vi tại Tam phẩm Đại tu sĩ trở lên, đông gấp một lần rưỡi toàn bộ Thôi Nguyên thành cộng lại.
— QUẢNG CÁO —
Ấy là còn chưa kể đến chênh lệch về tu vi to lớn đến mức để cho những vị đầu lĩnh Thôi Nguyên thành cảm thấy ngạt thở khi đối mắt với nhóm thanh niên nam, nữ trẻ tuổi này. Nếu như là tình huống của Dược Huyên Huyên hay một vị nữ tùy tùng khác của Ngọc Huyền Vương, bọn hắn còn miễn cưỡng suy đoán ra tu vi của đối phương: hai người này khí tức húng hồn, nhưng lại không mạnh hơn thành chủ quá nhiều, vẫn thuộc về Tam phẩm sơ kỳ phạm trù, hẳn là Tam phẩm tầng ba.
Tuy nhiên, bất luận là người nào trong hai người Thanh Uyển hay Ngọc Huyền Vương, khí thế chênh lệch là quá lớn, tu vi sai biệt không nhỏ, không một ai dám nói chắc đám người kia đã đạt tới cảnh giới ở trình độ nào. Là Tam phẩm trung kỳ? Tam phẩm hậu kỳ?
Đến nỗi Trần Nguyên, không người nào dám suy đoán tu vi của hắn. Khí tức của hắn sâu như vực thẳm. Bất quá, không ai cho rằng hắn là Tứ phẩm Thượng nhân, nhiều nhất chỉ là Tam phẩm tầng tám, tầng chín mà thôi.
Bất ngờ là, chào đón bọn người Trần Nguyên nhiệt tình nhất, không ai khác ngoài vị kia lão tổ của Khương gia: "Lão phu Khương Nguyên Mạnh, lâu dài bế quan, không biết rằng các vị đạo hữu đường xa tới Thôi Nguyên thành, không đón tiếp từ sớm, mong các vị chớ trách."
Tư thái của hắn bỏ xuống tương đối thấp để mấy người ghé mắt không thôi. Lại trải qua một phen giới thiệu, Khương Nguyên Mạnh mới áy náy xin lỗi: "Các vị đạo hữu, lão phu có lỗi với các vị, đều là trong nhà tiểu bối không được dạy dỗ cẩn thận, mấy ngày trước đắc tội với các vị. Nếu như kiếp nạn Tà Ma lần này qua đi, lão phu bồi một cái không phải với các vị."
"Thái gia gia..." Mấy tên trưởng lão nghe vậy thì gấp quá, muốn nói ngăn cản.
Thế nhưng, lời còn chưa được một nửa liền bị vị này lão tổ trừng mắt, giận dữ hừ lạnh đẩy lùi trở lại.
Nói tới đây, hắn trong lòng cũng là buồn rầu ai thán. Hắn kể từ khi nhân họa đắc phúc, đột phá vào Tam phẩm tầng hai, bản thân lấy lại tự tin, lại càng say mê tu luyện, thường xuyên bế quan. Vốn cho rằng, gia tộc, bằng vào sự giúp đỡ của đứa hậu bối kia, có thể mạnh mẽ phát triển một thời gian dài.
Thế nhưng, hắn nào có thể ngờ đến, cũng bởi vì gia tộc phát triển quá nhanh, dẫn đến rất nhiều người trong tộc đắc ý quên mình. Đừng nói đám kia tiểu bối không hiểu sự đời, chính là gia chủ, trưởng lão đều như vậy, lại như thế nào quản lý gia tộc?
Thân là trưởng bối, sống đến hơn ba trăm năm, đại bộ phận thời gian đều giãy dụa trong gian khổ, từng bước đi phải cẩn thận như giẫm trên băng mỏng, Khương Mạnh Nguyên hiểu rõ, hành vi phóng túng của gia tộc hiện tại là việc làm ngu không ai bằng, cũng thuộc về dạng bồng bột của đám nhà giàu mới nổi.
Nếu như không phải lần này Tà Ma tấn công, hắn kịp thời xuất quan, nhìn thấy tình trạng này, hắn thật không dám nghĩ, bọn này hậu bối không nên thân sẽ vì gia tộc chôn xuống bao nhiêu tai họa ngầm.
Càng nghĩ nhiều, hắn lại càng giận dữ bọn hậu bối tử tôn.
Bất quá, lần này Tà Ma xâm lấn chưa hẳn đã là chuyện không may. Đây cũng có lẽ là cơ hội tốt để Khương gia cũng những người này hóa giải khúc mắc.
Sau cùng, thu hồi những ý tưởng không cần thiết, Khương Mạnh Nguyên nhiệt tình, nói: "Các vị, mời tới bên này tọa hạ."
Tất cả mọi người tại chỗ kinh ngạc. Khương Mạnh Nguyên vốn chiếm vị trí chủ vị. Này vốn là thành chủ nhường ra bởi uy thế và danh vọng của Khương gia hiện tại.
Thế mà giờ, Khương Mạnh Nguyên lại cam nguyện nhường lại vị trí chủ vị này cho người ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.