Chương 119: Thập Đại sơn phong (phần 2)
Con Cua
05/07/2021
Quân Tử phong? Đám người Trần Nguyên nghe vậy cũng là nhao nhao giật mình.
Quân Tử phong lấy Nho tu làm chủ. Sơn phong này nổi danh, bài danh thứ tự hạng ba không phải bởi chiến lực của sơn phong này có bao nhiêu nghịch thiên. Thật so sánh đến thực lực tổng hợp, Quân Tử phong chưa chắc đã thắng qua bài danh hạng năm Thiên Kiếm phong.
Thế nhưng, Quân Tử phong có cái lợi hại để cho người ta vì đó mà bội phục. Trước không nói những điều khác, chỉ riêng chủ tu Nho đạo đã đầy đủ cho nhiều người kính nể. Nho tu lấy hạo nhiên chính khí làm gốc, người tu Nho đạo ai nấy đều đường hoàng chính chính, là chính nhân quân tử không thể nghi ngờ, không thể có ngoại lệ. Chỉ cần tâm hoài quỷ thai, lòng mang ý đồ xấu, như vậy chính khí biến mất, tu vi triệt để bị phế đi, trăm năm khổ tu, nước chảy về biển đông.
Bất quá, nói như vậy cũng không có nghĩa Quân tử phong chỉ bao quát một đám ẻo lả, yếu nhược. Ngược lại, Nho tu đi ra rất nhiều đại năng tu sĩ, không so với Đạo tu, Phật tu mảy may kém đi chút nào. Đặc biệt là hạo nhiên chính khí từ Nho tu, khi đối địch với tà ma quỷ quái, yêu vật làm loạn hay kẻ cùng hung cực ác, đem lại cho Nho đạo tu sĩ lợi thế áp chế cực lớn, không thua kém gì Phật môn công đức.
Sơ Ninh Lan nghe đến Quân Tử phong, hai mắt cũng sáng lên, đồng ý nói: “Đề nghị của Lữ tiên tử không tệ. Trần đạo hữu, đạo hữu không phải kiêm tu Nho đạo sao? Lạ chọn Quân Tử phong chắc chắn không sai.”
Lữ Như Yên thì ngạc nhiên, hỏi: “Trần công tử là Nho tu?”
Nàng trước đó không biết đến điều này. Không phải là Trần Nguyên lừa dối nàng. Chỉ là sau khi hai người chia tay, hắn đạt được không ít Nho gia kinh thư từ bảo khố của Hoàng gia, lại trải qua cảm ngộ, lấy đó làm trợ giúp tăng tiên đạo hạnh mới bị người ngoài ngộ nhận là Nho tu.
Bất quá, lời này không thể trực tiếp giải thích, cho nên chỉ có thể lấp liếm: “Tại sau chi chúng ta chia tay, ta có dành thời gian tinh tu Nho đạo.”
Không ai hoài nghi hắn. Rốt cuộc, chưa ai từng thấy hắn toàn lực xuất thủ thần thông Nho đạo hay vận dụng Nho gia bí thuật cao thâm cho nên không ai biết hắn Nho đạo đi được bao xa. Có thể, hắn nói hắn tinh tu hai năm thì chính là hai năm, hắn nói hắn tinh tu hai tháng thì chính là hai tháng.
Lữ Như Yên cũng không có ý định xoắn xuýt tại cái đề tài này lâu. Nàng tiếp tục giới thiệu: “Nếu Trần công tử đã có nghiên cứu Nho đạo, vậy thì càng phù hợp với Quân Tử phong. Thân là Nho đạo sơn phong truyền thừa lâu nhất Thái Linh học viện, Quân Tử phong lưu trữ lại kinh thư, công pháp, bí tịch liên quan tới Nho đạo nhiều vô số kể. Thậm chí có lời đồn cho rằng, Quân Tử phong sở hữu không ít truyền thừa truyền xuống từ thượng giới, một số tại ngoại giới đã thất lạc từ lâu.
Những truyền thừa này, tại Tàng Kinh các chung của nội viện vẫn là có. Thế nhưng, đại đa số sẽ bị cát giữ tại nơi sâu, được canh giữ cẩn thận, không đối với học sinh phổ thông mở ra. Ngược lại, gia nhập Quân Tử phong, có thể không cần đến Tàng Kinh các mà ngay tại nội bộ sơn phong vẫn tìm đến được, hơn nữa không gặp nhiều rắc rối, phiền phức đến như vậy.”
Lữ Như Yên ngừng tạm, lại bổ sung: “Quân Tử phong, bản thân là Thập Đại sơn phong bài danh thứ ba, tài nguyên tu luyện dồi dào cực kỳ. Bản thân sơn phong cũng có rất nhiều đại năng tu sĩ. Lục phẩm Chân quân cấp bậc đạo sư có ít nhất mười vị; Ngũ phẩm Chân nhân càng có đến hơn bảy mươi vị, Tứ phẩm thượng nhân nhiều đến hàng nghìn. Phong chủ Quân Tử phong, Hằng Hỏa Chân quân tiền bối càng là nhân vật tiền bối so với phong chủ Thiên Kiếm phong, Linh Văn Chân quân tiền bối, tu vi cũng là Lục phẩm Chân quân hậu kỳ từ nhiều nghìn năm trước. Hằng Hỏa Chân quân lời nói tại trong nội viện cũng hết sức có trọng lượng.”
Trần Nguyên nghe được Lữ Như Yên giới thiệu, trong lòng sinh ra ý động. Nho đạo truyền thừa lâu đời nhất tại Thái Linh học viện nội viện, kinh thư, công pháp, bí tịch đến từ thượng giới, nhiều truyền thừa đã thất lạc từ bên ngoài,...Chỉ bằng những điểm này, Quân Tử phong nội tình sâu dày đã đầy đủ thấy được.
Trần Nguyên không quan tâm những tài nguyên tu sĩ thông thường vẫn tranh đoạt. Tài Nguyên này hắn dùng không được. Thế nhưng, lượng kinh thư nhiều vô số kể đến từ Nho Đạo, đối với hắn, thắng qua bất cứ lợi ích nào. Đây mới thật sự là bảo tàng.
Trần Nguyên âm thầm tính toán. Quân Tử phong, chiếu theo lời Lữ Như Yên, đến so với Thiên Kiếm phong tốt hơn nhiều lắm.
Bất quá, hắn không làm ra lựa chọn ngay lập tức mà vẫn muốn hướng về những sơn phong còn lại nghe ngóng. Hắn không phải chủ tu Nho đạo như nhiều người hiểu lầm. Nếu như Đạo tu, Phật tu cũng có sơn phong riêng biệt, lại cho nhiều hơn cơ hội tiếp xúc đến truyền thừa cổ xưa, hắn không ngại suy nghĩ lựa chọn những Đạo tu, Phật tu.
Thậm chí, nếu có sơn phong nào đó cho Trần Nguyên tiếp cận đến càng nhiều hơn thư tịch, công pháp truyền thừa, bao quát cả Nho, Phật, Đạo, Võ, Hồn,... hết thảy các lĩnh vực tu luyện mà không chỉ giới hạn tại một lĩnh vực nào đó, hắn càng vui vẻ hơn.
Trần Nguyên không khỏi nói: “Quân Tử phong quả thực là lựa chọn rất không tệ.”
Hắn vừa dứt lời, một vị nam sinh khác cũng không tim không phổi phụ họa: “Trần huynh, đó là còn phải nói? Nghe nói, Quân Tử phong lấy tên là quân tử, nhưng có đến non nửa đệ tử là nữ tu. Huynh cũng biết, nữ tu theo Nho đạo, đều là yểu điệu thục nữ, ôn nhu hào phóng, nhan sắc trong giới nữ tu cũng thuộc hàng thượng lưu. Nếu huynh có thể gia…”
Bất quá, lời hắn còn chưa nói hết, một cỗ khí lạnh như hàn băng vạn năm xuyên thấu khắp người hắn, chạy dọc theo sống lưng lên đến tận đỉnh đầu. Vị nam sinh này theo bản năng nhìn lại, hoảng sợ nhận ra có một đạo ánh mắt lạnh nhạt, vô tình, băng lãnh từ vị nữ tử xinh đẹp vô song, như có như không quét qua người hắn. Hắn khẽ run một cái, lắc mình lùi ra phía sau mấy bước, không dám lên tiếng.
Mọi người kinh dị nhìn một màn này phát sinh, miệng câm như hến. Bao quát cả Sơ Ninh Lan. Nàng nhìn không thấu tu vi của đối phương, hẳn là có đặc thù bí pháp che giấu tu vi hay pháp khí ẩn nặc khí tức, thế nhưng, nàng chắc chắn vị nữ tử này tu vi kém xa nàng. Có thể là, từ trên người đối phương toát ra một loại khí thế không thể diễn tả bằng lời để cho nàng, một tôn Tam phẩm tầng sáu, cũng cảm thấy e ngại không thôi.
Trần Nguyên không chú ý đến người xung quanh, nói tiếp: “Quân Tử phong tốt là tốt. Bất quá, ta vẫn muốn tìm hiểu một chút những phong khác trước khi làm ra quyết định cuối cùng.”
Lữ Như Yên thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, cười đến ngọt ngào, nói ra: “Đó là tự nhiên. Trần công tử không nói, Như Yên cũng dự định một lượt giới thiệu cho công tử những sơn phong phù hợp.”
Nói rồi, ngón tay thon dài, trắng như bạch ngọc chỉ về bệ đá cách nơi bọn họ đứng chừng hai mươi trượng, giới thiệu: “Đó là người của Chân Võ phong.”
Nhóm người theo phương hướng nhìn lại, chỉ thấy tại trên bệ đá đứng đó sau người. Cả sáu mười bọn họ mặc đồng phục màu đỏ, hai nữ, bốn nam, trên ngực có tiêu ký là hình người xuống tấn.
Sáu người đến từ Chân Võ phong này, khí thế đều mạnh mẽ vô cùng, mang lại cho kẻ đối diện cảm giác trầm ổn như núi, vững vàng không gì sánh được, trong lúc vô hình tạo ra thế áp bạch tựa như phải gánh trên vai một tòa tiểu sơn. Đặc biệt là hai vị đệ tử mang trang phục thân truyền, một thân tu vi đã đạt đến Tứ phẩm Thượng nhân, so sánh mặt bài cũng không kém hơn Thiên Kiếm phong. Bọn hắn không chủ động tản mát ra khí thế của mình, thế nhưng uy thế một mực như có như không tản mát trong không khí, đủ để người ta kinh sợ không thôi. Đám tân sinh vây quanh, không người nào là không kính sợ, không người nào là không cuồng nhiệt.
Lữ Như Yên nói tiếp: “Chân Võ phong lấy võ nhập đạo, chủ tu là Võ đạo, lấy tinh thần trượng nghĩa làm căn cơ, biểu dương hành động trung can nghĩa đảm. Chân Võ phong tại trong Thập Đại sơn phong bài danh đứng hàng thứ tám, truyền thừa cho đến nay đã có gần mười vạn năm. Bọn hắn nội tình, truyền thừa công pháp, kinh thư bí tịch dù không thể sánh bằng Thiên Kiếm phong hay Quân Tử phong, nhưng cũng không thể xem thường.
Đặc biệt nói đến, bởi vì lấy võ nhập đạo, Chân Võ phong chiến lực rất cao. Tại trong cùng cảnh giới, đệ tử Chân Võ phong thực lực thuộc về hàng thượng giai. Cao tầng Chân Võ phong cũng có không ít đạo sư đứng hàng đại năng: Lục phẩm Chân quân nhập vật trên dưới mười vị, Ngũ phẩm Thượng nhân không ít hơn năm mươi vị. Chân Võ phong phong chủ, Lãnh Nguyệt Chân quân cũng là Lục phẩm hậu kỳ cấp bậc nhân vật
Mặt khác, Chân Võ phong đệ tử thực lực cường hãn, nhiệm vụ nguy hiểm luôn xông pha đi đầu, cho nên công tích của sơn phong này đặc biệt cao, tài nguyên phân phối đến cũng theo đó mà dồi dào vô cùng. Không ít tầng lớp đệ tử tinh anh trẻ tuổi là xuất thân từ Chân Võ phong.”
Đám người Lưu Thái Hòa, không ít kẻ nghe đến Lữ Như Yên giới thiệu về Chân Võ phong thì hai mắt sáng lên. Không thể không nói, Chân Võ phong đệ tử chiến lực mạnh mẽ, tài nguyên dồi dào, công tích không thấp để cho nhiều người mong ước..
Trái ngược, Trần Nguyên đối với Chân Võ phong không có bao nhiêu mong chờ. Truyền thừa của bọn hắn so ra mà kém Quân Tử phong, so về nội tình chắc chắn kém hơn hẳn một mảng. Lại nói, Chân Võ lấy võ nhập đạo, bọn hắn tu luyện chú trọng đến rèn luyện cơ thể kinh mạch, thối luyện tự thân, đối với kinh thư, cảm ngộ tu hành tích lũy, làm sao có thể sánh bằng Nho đạo lấy giáo dục sinh linh làm chủ?
“Nếu không, chúng ta vẫn là đến cái tiếp theo?” Trần Nguyên thử hỏi.
Lữ Như Yên nghe vậy, trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Mặc dù Chân Võ phong là lựa chọn tương đối tốt đối với Trần Nguyên, nhưng nàng cũng không hy vọng hắn chọn sơn phong này. Nàng không muốn thấy hắn luôn luôn hướng nơi nguy hiểm nhất xông pha. Hắn tuy rất mạnh, bất quá tại nàng xem ra, hắn còn chưa phải vô địch thiên hạ. Ngoài kia còn có vô số nguy hiểm chưa ai biết được.
Lữ Như Yên dò hỏi: “Nếu như Như Yên nhớ không lầm, bên người Trần công tử hẳn còn có ba chỉ Linh thú bất phàm?”
Trần Nguyên không phủ nhận, đáp: “Không nghĩ tới, Lữ cô nương vẫn còn nhớ rõ.”
Ba chỉ Linh thu bên cạnh hắn quả thực là bất phàm, Linh thú thông thường khó mà so sánh nổi. Chúng mặc dù xuất thân không cao, thế nhưng trải qua Khởi Nguyên kinh tẩy lễ, bản thân huyết mạch thuế biến, chủng tộc cũng vì đó mà thay đổi. Hiện tại, ba chỉ Linh thú này có lẽ chưa biểu hiện ra bao nhiêu, có thể tương lai tiền đồ của bọn chúng là vô hạn lượng.
Một bên khác, Lữ Như Yên nghe lời hắn nói, che miệng cười khẽ: “Ba chỉ Linh thú đáng yêu như vậy, Như Yên sao có thể quên? Tiểu sư muội sau khi trở về vẫn cứ nhớ mãi chỉ Linh hồ bên người công tử đâu.”
Nói đến đây, nàng trở nên nghiêm túc: “Nếu công tử vẫn còn mang theo ba chỉ Linh thú bên người, như vậy Ngự thú phong cũng là lựa chọn tốt. Ngự Thú phong tại trong Thập Đại sơn phong bài danh đứng hàng thứ chín, lấy thuần dưỡng Linh thú làm chủ, truyền thừa lâu đời không so sánh với Thiên Kiếm phong kém.
Bản thân đệ tử Ngự thú phong, ngoại trừ linh hồn lực cường đại một chút, dễ dàng liên kết và câu thông với linh thú, thì không có bao nhiêu điểm nổi bật đặc thù. Bất quá, nếu luận đến tình huống thực chiến không màng quy tắc, không màng sinh tử, đúng là không có bao nhiêu tu sĩ nguyện ý đối đầu với Ngự Thú sư. Một vị đệ tử Ngự Thú phong, không khí nào có ít hơn hai hay ba chỉ Linh thú cùng cảnh giới. Chiến đấu với Ngự Thú sư, thường thường tu sĩ rơi vào cảnh lấy một địch nhiều.
Thực lực của Ngự Thú phong càng là không tầm thường. Trong sơn phong sở hữu trên dưới mười vị đạo sư cấp bậc Lục phẩm Chân quân, mỗi một vị trong đó lại có trong tay không ít hơn mười chỉ Linh thú, phân nửa trong số đó đạt tới Lục giai Linh Thú. Điều này cũng có nghĩa là Ngự Thú phong có không ít hơn năm mươi vị nắm giữ thực lực Lục phẩm Chân quân.
Mặt khác, công pháp tu luyện của Ngự Thú sư rất đặc thù. Bằng cách mượn nhờ liên kết giữ Ngự Thú sư và Linh thú, công pháp bọn hắn vận chuyển linh lực trong thể nội, lại đi qua một vòng trên người Linh thú, rồi mới hấp thụ trở lại bản thân. Trong quá trình đó, Linh thú cùng tu sĩ cùng tham gia luyện hóa linh khí, bởi vậy, tốc độ tu luyện nhanh hơn nhiều so với cách thức tu luyện thông thường. Số lượng Linh thú bị thuần hóa càng nhiều, phẩm giai Linh thú càng cao, tốc độ tu luyện lại càng nhanh. Tại Ngự Thú phong, có rất nhiều đệ tử tư chất thường thường, nhưng tốc độ tu luyện lại chẳng kém một tên đệ tử xuất chúng.”
Đám người Lưu Thái Hòa nghe lời này đều rất đồng tình. Tại tu chân giới, Ngự Thú sư được chào đón vô cùng. Bọn hắn tốc độ tu luyện nhanh hơn tu sĩ thông thường, chiến lực lại mạnh mẽ hơn nhiều. Một vị Ngự Thú sư, miễn là có đầy đủ Linh thú, dù là lấy một địch mười cũng chẳng có vấn đề. Càng quan trọng hơn, Ngự Thú sư có thể khu sử Linh Thú làm nhiều nhiệm vụ mà con người không thích hợp, tựa như thu thập tình báo, thăm dò, cảm giác nguy hiểm, truy tìm báu vật,....
Bất quá, trở thành Ngự Thú sư không có dễ dàng như vậy.
Điều kiện tất yếu là lực lượng tinh thần phải đủ mạnh. Khu sử càng nhiều Linh thú, gánh nặng lên tinh thần lại càng lớn.
Điều kiện tất yếu thứ hai là phải có khả năng câu thông với Linh thú. Cưỡng ép ký kết khế ước chủ tớ với Linh thú cũng là một giải pháp, thế nhưng con đường này đi không xa, rất dễ đổ vỡ, tâm lý chống chế của Linh thú thường sẽ gây nên phản phệ từ khế ước lên linh hồn, dẫn đến Linh thú chịu thương tật. Muốn đi được xa nhất, tất yếu giữa tu sĩ và Linh Thú phải xây dựng được sự tin tưởng.
Chỉ hai điều kiện này thôi đã loại bỏ chín thành tu sĩ ngoài cửa Ngự Thú phong.
Mặt khác, thu phục Linh thú mới cũng là vấn đề. Bên ngoài thế gian, Linh Thú không phải quý hiếm, nhưng lại cũng chẳng nhiều. Có thể tìm thấy Linh thú thích hợp với bản thân là một sự kiện khó khăn và rất mất thời gian.
Tiếp đến quá trình thu phục Linh thú cũng đòi hỏi sự kiên nhẫn, chân thành đến từ tu sĩ. Linh thú hiền hòa, nhưng nó sẽ không dễ dàng tin tưởng bất cứ ai.
Và quan trọng nhất là tài nguyên tu luyện. Một tu sĩ có thể tìm ra tài nguyên đầy đủ cho bản thân tu hành đã không phải dễ dàng. Nếu như nuôi thêm vài đầu Linh thú, như vậy tương đương với gánh thêm khoản tài nguyên của từng ấy tu sĩ cùng cấp bậc tu vi.
Cho nên, nếu không gia nhập thế lực như Ngự Thú phong hay các Phong cung cấp trợ giúp thành Ngự Thú sư khác, đơn độc một mình trở thành Ngự Thú sư không phải là chuyện dễ chịu chút nào.
Quân Tử phong lấy Nho tu làm chủ. Sơn phong này nổi danh, bài danh thứ tự hạng ba không phải bởi chiến lực của sơn phong này có bao nhiêu nghịch thiên. Thật so sánh đến thực lực tổng hợp, Quân Tử phong chưa chắc đã thắng qua bài danh hạng năm Thiên Kiếm phong.
Thế nhưng, Quân Tử phong có cái lợi hại để cho người ta vì đó mà bội phục. Trước không nói những điều khác, chỉ riêng chủ tu Nho đạo đã đầy đủ cho nhiều người kính nể. Nho tu lấy hạo nhiên chính khí làm gốc, người tu Nho đạo ai nấy đều đường hoàng chính chính, là chính nhân quân tử không thể nghi ngờ, không thể có ngoại lệ. Chỉ cần tâm hoài quỷ thai, lòng mang ý đồ xấu, như vậy chính khí biến mất, tu vi triệt để bị phế đi, trăm năm khổ tu, nước chảy về biển đông.
Bất quá, nói như vậy cũng không có nghĩa Quân tử phong chỉ bao quát một đám ẻo lả, yếu nhược. Ngược lại, Nho tu đi ra rất nhiều đại năng tu sĩ, không so với Đạo tu, Phật tu mảy may kém đi chút nào. Đặc biệt là hạo nhiên chính khí từ Nho tu, khi đối địch với tà ma quỷ quái, yêu vật làm loạn hay kẻ cùng hung cực ác, đem lại cho Nho đạo tu sĩ lợi thế áp chế cực lớn, không thua kém gì Phật môn công đức.
Sơ Ninh Lan nghe đến Quân Tử phong, hai mắt cũng sáng lên, đồng ý nói: “Đề nghị của Lữ tiên tử không tệ. Trần đạo hữu, đạo hữu không phải kiêm tu Nho đạo sao? Lạ chọn Quân Tử phong chắc chắn không sai.”
Lữ Như Yên thì ngạc nhiên, hỏi: “Trần công tử là Nho tu?”
Nàng trước đó không biết đến điều này. Không phải là Trần Nguyên lừa dối nàng. Chỉ là sau khi hai người chia tay, hắn đạt được không ít Nho gia kinh thư từ bảo khố của Hoàng gia, lại trải qua cảm ngộ, lấy đó làm trợ giúp tăng tiên đạo hạnh mới bị người ngoài ngộ nhận là Nho tu.
Bất quá, lời này không thể trực tiếp giải thích, cho nên chỉ có thể lấp liếm: “Tại sau chi chúng ta chia tay, ta có dành thời gian tinh tu Nho đạo.”
Không ai hoài nghi hắn. Rốt cuộc, chưa ai từng thấy hắn toàn lực xuất thủ thần thông Nho đạo hay vận dụng Nho gia bí thuật cao thâm cho nên không ai biết hắn Nho đạo đi được bao xa. Có thể, hắn nói hắn tinh tu hai năm thì chính là hai năm, hắn nói hắn tinh tu hai tháng thì chính là hai tháng.
Lữ Như Yên cũng không có ý định xoắn xuýt tại cái đề tài này lâu. Nàng tiếp tục giới thiệu: “Nếu Trần công tử đã có nghiên cứu Nho đạo, vậy thì càng phù hợp với Quân Tử phong. Thân là Nho đạo sơn phong truyền thừa lâu nhất Thái Linh học viện, Quân Tử phong lưu trữ lại kinh thư, công pháp, bí tịch liên quan tới Nho đạo nhiều vô số kể. Thậm chí có lời đồn cho rằng, Quân Tử phong sở hữu không ít truyền thừa truyền xuống từ thượng giới, một số tại ngoại giới đã thất lạc từ lâu.
Những truyền thừa này, tại Tàng Kinh các chung của nội viện vẫn là có. Thế nhưng, đại đa số sẽ bị cát giữ tại nơi sâu, được canh giữ cẩn thận, không đối với học sinh phổ thông mở ra. Ngược lại, gia nhập Quân Tử phong, có thể không cần đến Tàng Kinh các mà ngay tại nội bộ sơn phong vẫn tìm đến được, hơn nữa không gặp nhiều rắc rối, phiền phức đến như vậy.”
Lữ Như Yên ngừng tạm, lại bổ sung: “Quân Tử phong, bản thân là Thập Đại sơn phong bài danh thứ ba, tài nguyên tu luyện dồi dào cực kỳ. Bản thân sơn phong cũng có rất nhiều đại năng tu sĩ. Lục phẩm Chân quân cấp bậc đạo sư có ít nhất mười vị; Ngũ phẩm Chân nhân càng có đến hơn bảy mươi vị, Tứ phẩm thượng nhân nhiều đến hàng nghìn. Phong chủ Quân Tử phong, Hằng Hỏa Chân quân tiền bối càng là nhân vật tiền bối so với phong chủ Thiên Kiếm phong, Linh Văn Chân quân tiền bối, tu vi cũng là Lục phẩm Chân quân hậu kỳ từ nhiều nghìn năm trước. Hằng Hỏa Chân quân lời nói tại trong nội viện cũng hết sức có trọng lượng.”
Trần Nguyên nghe được Lữ Như Yên giới thiệu, trong lòng sinh ra ý động. Nho đạo truyền thừa lâu đời nhất tại Thái Linh học viện nội viện, kinh thư, công pháp, bí tịch đến từ thượng giới, nhiều truyền thừa đã thất lạc từ bên ngoài,...Chỉ bằng những điểm này, Quân Tử phong nội tình sâu dày đã đầy đủ thấy được.
Trần Nguyên không quan tâm những tài nguyên tu sĩ thông thường vẫn tranh đoạt. Tài Nguyên này hắn dùng không được. Thế nhưng, lượng kinh thư nhiều vô số kể đến từ Nho Đạo, đối với hắn, thắng qua bất cứ lợi ích nào. Đây mới thật sự là bảo tàng.
Trần Nguyên âm thầm tính toán. Quân Tử phong, chiếu theo lời Lữ Như Yên, đến so với Thiên Kiếm phong tốt hơn nhiều lắm.
Bất quá, hắn không làm ra lựa chọn ngay lập tức mà vẫn muốn hướng về những sơn phong còn lại nghe ngóng. Hắn không phải chủ tu Nho đạo như nhiều người hiểu lầm. Nếu như Đạo tu, Phật tu cũng có sơn phong riêng biệt, lại cho nhiều hơn cơ hội tiếp xúc đến truyền thừa cổ xưa, hắn không ngại suy nghĩ lựa chọn những Đạo tu, Phật tu.
Thậm chí, nếu có sơn phong nào đó cho Trần Nguyên tiếp cận đến càng nhiều hơn thư tịch, công pháp truyền thừa, bao quát cả Nho, Phật, Đạo, Võ, Hồn,... hết thảy các lĩnh vực tu luyện mà không chỉ giới hạn tại một lĩnh vực nào đó, hắn càng vui vẻ hơn.
Trần Nguyên không khỏi nói: “Quân Tử phong quả thực là lựa chọn rất không tệ.”
Hắn vừa dứt lời, một vị nam sinh khác cũng không tim không phổi phụ họa: “Trần huynh, đó là còn phải nói? Nghe nói, Quân Tử phong lấy tên là quân tử, nhưng có đến non nửa đệ tử là nữ tu. Huynh cũng biết, nữ tu theo Nho đạo, đều là yểu điệu thục nữ, ôn nhu hào phóng, nhan sắc trong giới nữ tu cũng thuộc hàng thượng lưu. Nếu huynh có thể gia…”
Bất quá, lời hắn còn chưa nói hết, một cỗ khí lạnh như hàn băng vạn năm xuyên thấu khắp người hắn, chạy dọc theo sống lưng lên đến tận đỉnh đầu. Vị nam sinh này theo bản năng nhìn lại, hoảng sợ nhận ra có một đạo ánh mắt lạnh nhạt, vô tình, băng lãnh từ vị nữ tử xinh đẹp vô song, như có như không quét qua người hắn. Hắn khẽ run một cái, lắc mình lùi ra phía sau mấy bước, không dám lên tiếng.
Mọi người kinh dị nhìn một màn này phát sinh, miệng câm như hến. Bao quát cả Sơ Ninh Lan. Nàng nhìn không thấu tu vi của đối phương, hẳn là có đặc thù bí pháp che giấu tu vi hay pháp khí ẩn nặc khí tức, thế nhưng, nàng chắc chắn vị nữ tử này tu vi kém xa nàng. Có thể là, từ trên người đối phương toát ra một loại khí thế không thể diễn tả bằng lời để cho nàng, một tôn Tam phẩm tầng sáu, cũng cảm thấy e ngại không thôi.
Trần Nguyên không chú ý đến người xung quanh, nói tiếp: “Quân Tử phong tốt là tốt. Bất quá, ta vẫn muốn tìm hiểu một chút những phong khác trước khi làm ra quyết định cuối cùng.”
Lữ Như Yên thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, cười đến ngọt ngào, nói ra: “Đó là tự nhiên. Trần công tử không nói, Như Yên cũng dự định một lượt giới thiệu cho công tử những sơn phong phù hợp.”
Nói rồi, ngón tay thon dài, trắng như bạch ngọc chỉ về bệ đá cách nơi bọn họ đứng chừng hai mươi trượng, giới thiệu: “Đó là người của Chân Võ phong.”
Nhóm người theo phương hướng nhìn lại, chỉ thấy tại trên bệ đá đứng đó sau người. Cả sáu mười bọn họ mặc đồng phục màu đỏ, hai nữ, bốn nam, trên ngực có tiêu ký là hình người xuống tấn.
Sáu người đến từ Chân Võ phong này, khí thế đều mạnh mẽ vô cùng, mang lại cho kẻ đối diện cảm giác trầm ổn như núi, vững vàng không gì sánh được, trong lúc vô hình tạo ra thế áp bạch tựa như phải gánh trên vai một tòa tiểu sơn. Đặc biệt là hai vị đệ tử mang trang phục thân truyền, một thân tu vi đã đạt đến Tứ phẩm Thượng nhân, so sánh mặt bài cũng không kém hơn Thiên Kiếm phong. Bọn hắn không chủ động tản mát ra khí thế của mình, thế nhưng uy thế một mực như có như không tản mát trong không khí, đủ để người ta kinh sợ không thôi. Đám tân sinh vây quanh, không người nào là không kính sợ, không người nào là không cuồng nhiệt.
Lữ Như Yên nói tiếp: “Chân Võ phong lấy võ nhập đạo, chủ tu là Võ đạo, lấy tinh thần trượng nghĩa làm căn cơ, biểu dương hành động trung can nghĩa đảm. Chân Võ phong tại trong Thập Đại sơn phong bài danh đứng hàng thứ tám, truyền thừa cho đến nay đã có gần mười vạn năm. Bọn hắn nội tình, truyền thừa công pháp, kinh thư bí tịch dù không thể sánh bằng Thiên Kiếm phong hay Quân Tử phong, nhưng cũng không thể xem thường.
Đặc biệt nói đến, bởi vì lấy võ nhập đạo, Chân Võ phong chiến lực rất cao. Tại trong cùng cảnh giới, đệ tử Chân Võ phong thực lực thuộc về hàng thượng giai. Cao tầng Chân Võ phong cũng có không ít đạo sư đứng hàng đại năng: Lục phẩm Chân quân nhập vật trên dưới mười vị, Ngũ phẩm Thượng nhân không ít hơn năm mươi vị. Chân Võ phong phong chủ, Lãnh Nguyệt Chân quân cũng là Lục phẩm hậu kỳ cấp bậc nhân vật
Mặt khác, Chân Võ phong đệ tử thực lực cường hãn, nhiệm vụ nguy hiểm luôn xông pha đi đầu, cho nên công tích của sơn phong này đặc biệt cao, tài nguyên phân phối đến cũng theo đó mà dồi dào vô cùng. Không ít tầng lớp đệ tử tinh anh trẻ tuổi là xuất thân từ Chân Võ phong.”
Đám người Lưu Thái Hòa, không ít kẻ nghe đến Lữ Như Yên giới thiệu về Chân Võ phong thì hai mắt sáng lên. Không thể không nói, Chân Võ phong đệ tử chiến lực mạnh mẽ, tài nguyên dồi dào, công tích không thấp để cho nhiều người mong ước..
Trái ngược, Trần Nguyên đối với Chân Võ phong không có bao nhiêu mong chờ. Truyền thừa của bọn hắn so ra mà kém Quân Tử phong, so về nội tình chắc chắn kém hơn hẳn một mảng. Lại nói, Chân Võ lấy võ nhập đạo, bọn hắn tu luyện chú trọng đến rèn luyện cơ thể kinh mạch, thối luyện tự thân, đối với kinh thư, cảm ngộ tu hành tích lũy, làm sao có thể sánh bằng Nho đạo lấy giáo dục sinh linh làm chủ?
“Nếu không, chúng ta vẫn là đến cái tiếp theo?” Trần Nguyên thử hỏi.
Lữ Như Yên nghe vậy, trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Mặc dù Chân Võ phong là lựa chọn tương đối tốt đối với Trần Nguyên, nhưng nàng cũng không hy vọng hắn chọn sơn phong này. Nàng không muốn thấy hắn luôn luôn hướng nơi nguy hiểm nhất xông pha. Hắn tuy rất mạnh, bất quá tại nàng xem ra, hắn còn chưa phải vô địch thiên hạ. Ngoài kia còn có vô số nguy hiểm chưa ai biết được.
Lữ Như Yên dò hỏi: “Nếu như Như Yên nhớ không lầm, bên người Trần công tử hẳn còn có ba chỉ Linh thú bất phàm?”
Trần Nguyên không phủ nhận, đáp: “Không nghĩ tới, Lữ cô nương vẫn còn nhớ rõ.”
Ba chỉ Linh thu bên cạnh hắn quả thực là bất phàm, Linh thú thông thường khó mà so sánh nổi. Chúng mặc dù xuất thân không cao, thế nhưng trải qua Khởi Nguyên kinh tẩy lễ, bản thân huyết mạch thuế biến, chủng tộc cũng vì đó mà thay đổi. Hiện tại, ba chỉ Linh thú này có lẽ chưa biểu hiện ra bao nhiêu, có thể tương lai tiền đồ của bọn chúng là vô hạn lượng.
Một bên khác, Lữ Như Yên nghe lời hắn nói, che miệng cười khẽ: “Ba chỉ Linh thú đáng yêu như vậy, Như Yên sao có thể quên? Tiểu sư muội sau khi trở về vẫn cứ nhớ mãi chỉ Linh hồ bên người công tử đâu.”
Nói đến đây, nàng trở nên nghiêm túc: “Nếu công tử vẫn còn mang theo ba chỉ Linh thú bên người, như vậy Ngự thú phong cũng là lựa chọn tốt. Ngự Thú phong tại trong Thập Đại sơn phong bài danh đứng hàng thứ chín, lấy thuần dưỡng Linh thú làm chủ, truyền thừa lâu đời không so sánh với Thiên Kiếm phong kém.
Bản thân đệ tử Ngự thú phong, ngoại trừ linh hồn lực cường đại một chút, dễ dàng liên kết và câu thông với linh thú, thì không có bao nhiêu điểm nổi bật đặc thù. Bất quá, nếu luận đến tình huống thực chiến không màng quy tắc, không màng sinh tử, đúng là không có bao nhiêu tu sĩ nguyện ý đối đầu với Ngự Thú sư. Một vị đệ tử Ngự Thú phong, không khí nào có ít hơn hai hay ba chỉ Linh thú cùng cảnh giới. Chiến đấu với Ngự Thú sư, thường thường tu sĩ rơi vào cảnh lấy một địch nhiều.
Thực lực của Ngự Thú phong càng là không tầm thường. Trong sơn phong sở hữu trên dưới mười vị đạo sư cấp bậc Lục phẩm Chân quân, mỗi một vị trong đó lại có trong tay không ít hơn mười chỉ Linh thú, phân nửa trong số đó đạt tới Lục giai Linh Thú. Điều này cũng có nghĩa là Ngự Thú phong có không ít hơn năm mươi vị nắm giữ thực lực Lục phẩm Chân quân.
Mặt khác, công pháp tu luyện của Ngự Thú sư rất đặc thù. Bằng cách mượn nhờ liên kết giữ Ngự Thú sư và Linh thú, công pháp bọn hắn vận chuyển linh lực trong thể nội, lại đi qua một vòng trên người Linh thú, rồi mới hấp thụ trở lại bản thân. Trong quá trình đó, Linh thú cùng tu sĩ cùng tham gia luyện hóa linh khí, bởi vậy, tốc độ tu luyện nhanh hơn nhiều so với cách thức tu luyện thông thường. Số lượng Linh thú bị thuần hóa càng nhiều, phẩm giai Linh thú càng cao, tốc độ tu luyện lại càng nhanh. Tại Ngự Thú phong, có rất nhiều đệ tử tư chất thường thường, nhưng tốc độ tu luyện lại chẳng kém một tên đệ tử xuất chúng.”
Đám người Lưu Thái Hòa nghe lời này đều rất đồng tình. Tại tu chân giới, Ngự Thú sư được chào đón vô cùng. Bọn hắn tốc độ tu luyện nhanh hơn tu sĩ thông thường, chiến lực lại mạnh mẽ hơn nhiều. Một vị Ngự Thú sư, miễn là có đầy đủ Linh thú, dù là lấy một địch mười cũng chẳng có vấn đề. Càng quan trọng hơn, Ngự Thú sư có thể khu sử Linh Thú làm nhiều nhiệm vụ mà con người không thích hợp, tựa như thu thập tình báo, thăm dò, cảm giác nguy hiểm, truy tìm báu vật,....
Bất quá, trở thành Ngự Thú sư không có dễ dàng như vậy.
Điều kiện tất yếu là lực lượng tinh thần phải đủ mạnh. Khu sử càng nhiều Linh thú, gánh nặng lên tinh thần lại càng lớn.
Điều kiện tất yếu thứ hai là phải có khả năng câu thông với Linh thú. Cưỡng ép ký kết khế ước chủ tớ với Linh thú cũng là một giải pháp, thế nhưng con đường này đi không xa, rất dễ đổ vỡ, tâm lý chống chế của Linh thú thường sẽ gây nên phản phệ từ khế ước lên linh hồn, dẫn đến Linh thú chịu thương tật. Muốn đi được xa nhất, tất yếu giữa tu sĩ và Linh Thú phải xây dựng được sự tin tưởng.
Chỉ hai điều kiện này thôi đã loại bỏ chín thành tu sĩ ngoài cửa Ngự Thú phong.
Mặt khác, thu phục Linh thú mới cũng là vấn đề. Bên ngoài thế gian, Linh Thú không phải quý hiếm, nhưng lại cũng chẳng nhiều. Có thể tìm thấy Linh thú thích hợp với bản thân là một sự kiện khó khăn và rất mất thời gian.
Tiếp đến quá trình thu phục Linh thú cũng đòi hỏi sự kiên nhẫn, chân thành đến từ tu sĩ. Linh thú hiền hòa, nhưng nó sẽ không dễ dàng tin tưởng bất cứ ai.
Và quan trọng nhất là tài nguyên tu luyện. Một tu sĩ có thể tìm ra tài nguyên đầy đủ cho bản thân tu hành đã không phải dễ dàng. Nếu như nuôi thêm vài đầu Linh thú, như vậy tương đương với gánh thêm khoản tài nguyên của từng ấy tu sĩ cùng cấp bậc tu vi.
Cho nên, nếu không gia nhập thế lực như Ngự Thú phong hay các Phong cung cấp trợ giúp thành Ngự Thú sư khác, đơn độc một mình trở thành Ngự Thú sư không phải là chuyện dễ chịu chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.