Chương 333: Tiến bộ
Con Cua
05/12/2021
Đông Liên phu nhân, nữ nhi của Ngọc Lâm đ*o nhân, nàng công chúa của
Ngọc Lâm hồ, Đại tiểu thư của Ngọc Lâm thành đưa một nhóm tu sĩ vực
ngoại trở lại, Ngọc Lâm thành đã làm dấy lên một cơn sóng không nhỏ tại
phạm vi Ngọc Lâm sơn mạch. Đúng như lời Ngọc Lâm đ*o nhân nói, thái độ
của tu sĩ Vân giới đối với tu sĩ vực ngoại không thể nói là thân thiện
bao nhiêu. Sự hiện diện của nhóm người Trần Nguyên đưa tới không ít tu
sĩ trong Ngọc Lâm thành quăng đến ánh mắt thăm dò. Có người hiếu kỳ, có
người xa lánh, có người bất mãn, lại có người thận trọng, cũng có người
công khai bày tỏ địch ý, ôm lấy tâm thái hòa hoãn chỉ là một số nhỏ mà
thôi. Đủ mọi loại cảm xúc khác nhau, trong đó lấy tiêu cực là chủ đạo.
Trần Nguyên không quá quan tâm tới vấn đề này. Những người còn lại trong nhóm cũng là như vậy.
Ngọc Lâm đ*o nhân bày tỏ thái độ muốn giữ bọn hắn ở lại làm khách trong thời gian dài. Nhóm người Trần Nguyên tự nhiên là sảng khoái đồng ý. Có sự bảo hộ của chúa tể vùng Ngọc Lâm hồ này, các tu sĩ tại Ngọc Lâm thành dù bất mãn hay có địch ý lớn hơn nữa cũng chẳng thể bắt bẻ như thế nào, càng đừng nói tới hành động bất lợi cho bọn hắn. Thân là tu sĩ trấn áp một vùng ngang dọc mấy vạn dặm lãnh thổ, danh tiếng Ngọc Lâm đ*o nhân cũng không phải trưng cho đẹp. Thực lực của hắn bày tại đó đầy đủ để chấn nhiếp vô số hạng người.
Nếu như có kẻ ngang nhiên trên lãnh địa của hắn làm trái ý của hắn? Vậy kẻ này phải làm tốt chuẩn bị tâm lý đón nhận kết cục bi thảm nhất.
Thời gian như vậy lặng lẽ trôi qua, hãi tháng rưỡi kể từ khi nhóm người Trần Nguyên đặt chân tới Ngọc Lâm hồ, năm tháng tính tư thời điểm bọn hắn giáng lâm Vân giới.
Trần Nguyên dành ra thời gian một tháng để tập trung hoàn thiện lĩnh hội Thái Sơ Phệ Nguyên Thần Công. Dẫu cho nó chỉ là một môn công pháp thiếu hụt nghiêm trọng, thế nhưng chân lý áo nghĩa ẩn chứa bên trong đó huyền diệu vô cùng. Hắn lại không cần trực tiếp tu luyện mà chắt lọc hạch tâm tinh túy bên trong để làm giàu cho Quảng Nạp công, bổ sung cho đạo của tự thân. Tại trong quá trình này, đại bộ phận thời gian hắn rơi vào trạng thái đốn ngộ hoặc 'nửa đốn ngộ', cảnh giới cũng tự nhiên nhờ vào đó mà được tích lũy dần đây, theo hướng cực hạn mà biến đổi với tốc độ nhanh không tưởng.
Lại bởi vì thể chất đặc thù khiến cho quá trình tích lũy tu vi nhanh hơn quá nhiều so tu sĩ thông thường, Trần Nguyên vô thanh vô tức bước vào cảnh giới Tứ phẩm tầng ba.
Tiếp đến một tháng sau đó, hắn hướng về Ngọc Lâm đ*o nhân đưa ra đề nghị, muốn tiến vào Tàng thư các, tham khảo thư tịch. Không thể không nói, ngay thời điểm hắn nói ra lời này, Ngọc Lâm đ*o nhân sửng sốt nửa ngày, sau đó là giận đến tím mặt, cho rằng là Trần Nguyên đãng giễu cợt hắn; nếu không phải giễu cợt thì đây chính là trực tiếp thách thức của hắn. Bất luận tại Vân giới hay là Ba ngàn thế giới, tu sĩ đều vô cùng coi trọng truyền thừa. Đối với bọn hắn, truyền thừa còn quý giá hơn cả chính mạng sống. Cho dù hi sinh toàn bộ gia tộc, toàn bộ tông môn, chỉ để lại vài người sống cũng không quan trọng bằng truyền thừa. Đây là địa vị của truyền thừa trong mắt tu sĩ tại hai phương thế giới này.
Bởi vậy, có thể tưởng tượng, Ngọc Lâm đ*o nhân suýt chút nữa trở mặt với Trần Nguyên ngay tại chỗ không phải là chuyện đùa.
Chỉ là sau đó, Trần Nguyên vội vàng giải thích, hắn không phải muốn đoạt không thư tịch của người ta mà đơn giản lấy công pháp, bí tịch, pháp thuật đồng cấp mà hắn có từ Minh Nguyệt giới tới trao đổi.
Từ đó, bầu không khí trở nên hòa hoãn hơn nhiều.
Bất quá, Ngọc Lâm đ*o nhân cũng nói thẳng, hắn chỉ có thể để Trần Nguyên tiếp cận bí tịch, công pháp, thư tịch, pháp thuật thông thường. Hạch tâm truyền thừa là không thể nào.
Trần Nguyên sảng khoái đáp ứng, nhanh đến mức Ngọc Lâm đ*o nhân có chút hoài nghi.
Đích thực là vậy, hắn cảm thấy ngoại trừ truyền thừa hạch tâm, những pháp thuật, bí tịch, công pháp, thư tịch,... còn lại có phẩm cấp quá thấp. Đối với Trần Nguyên, thực lực ở trong mắt hắn, đã đạt tới Thiên Nhân cảnh sơ kỳ (Tam phẩm tầng sáu) vậy thì những truyền thừa phẩm giai còn không tới Nguyên Thần cảnh kia (bên dưới Tam phẩm) chẳng đáng để xem vào mắt. Cũng bởi nghi ngờ này mà hắn âm thầm giám sát Trần Nguyên một thời gian, để xem đối phương có hay không giở trò trong bóng tối. Tu sĩ thông thường nào sẽ làm loại chuyện thừa thãi như đối phương.
Bất quá, Ngọc Lâm đ*o nhân làm sao lại biết, thứ Trần Nguyên cần chỉ là tinh hoa huyền diệu, áo nghĩa ở bên trong những thư tịch này. Chính là những lý luận, tư tưởng, kiến thức, hạch tâm áo nghĩa, chân lý có tại trong thư tịch mới là thứ hắn cần. Chỉ có những thứ đó, hắn mới có thể hấp thu, lĩnh hội ra huyền diệu về chân lý đại đạo, trợ giúp Quảng Nạp công tiến hóa, đồng thời gia tăng đạo hạnh của bản thân.
Còn đối với hành động giám sát của Ngọc Lâm đ*o nhân, Trần Nguyên có thể hiểu được. Bởi vậy, hắn cũng mặc kệ đối phương âm thầm theo dõi. Chỉ cần Ngọc Lâm đ*o nhân không làm quá mức, không ảnh hưởng đến hắn, hắn mới mặc kệ đối phương làm sao thì làm.
Quả nhiên, sau chừng nửa tháng theo dõi mà không phát hiện bất thường, Ngọc Lâm đ*o nhân từ bỏ.
Từ đây, Trần Nguyên toàn tâm toàn ý đầu nhập vào lĩnh hội chân lý áo nghĩa từ kho tàng tri thức vô tận của Vân giới.
Ở Ngọc Lâm hồ, Trần Nguyên có thể tiếp xúc đến thư tịch, dù phẩm giai thấp một chút, nhưng thắng ở số lượng nhiều, độ bao phủ đa dạng. Lấy tiêu chuẩn của Ba ngàn thế giới phân loại, Nhất phẩm kinh thư, công pháp, bí tịch,... các loại có đến hơn năm ngàn cuốn, Chuẩn Nhị phẩm có tiếp cận bốn trăm, Nhị phẩm là hơn hai trăm, Chuẩn Tam phẩm có gần ba mươi bộ, Tam phẩm sơ giai là bốn bộ. Tàng kinh các Ngọc Lâm hồ chính là đa dạng như vậy.
Đối với loại này kinh thư, phẩm giai không cao nhưng số lượng nhiều, Trần Nguyên sử dụng pháp thuật quen thuộc để tiểu hóa, 'Giấy Phân thân'. Ba mươi cỗ giấy phân thân được hắn phân tán ra sử dụng, hoạt động ngày đêm hết công suất hòng lĩnh hội toàn bộ tinh hoa từ số lượng thư tịch khổng lồ.
Một lần này, đạo hạnh của hắn tăng mạnh.
Đối với đại bộ phận tu sĩ tới nói, điều khó khăn nhất trong tu hành chính là tu đạo hạnh không đủ. Đối với lĩnh hội 'đạo' không đủ, như thế nào đột phá đến cảnh giới càng cao?
Ở tiền kỳ, tu sĩ có lẽ còn có thể mượn nhờ đan dược, luyện hóa thiên tài địa bảo hay mạnh mẽ sử dụng nguồn năng lượng khổng lồ để cưỡng ép đột phá cảnh giới; nhưng theo tu vi càng cao, yêu cầu đối với lĩnh hội chân lý áo nghĩa càng cao, mượn nhờ ngoại vật để đột phá sẽ mang lại tác dụng càng nhỏ cho đến khi hoàn toàn vô dụng.
Mà tình huống của Trần Nguyên lúc này hoàn toàn tương phản. Bởi vì ngộ tính khác người, bởi vì Quảng Nạp công đặc thù, đạo hạnh của hắn lại bỏ xa tu vi thực tế. Đối với hiểu biết của hắn về chân lý áo nghĩa, lý giải của phân thân này của hắn về 'đạo' so với Ngũ phẩm Chân nhân thông thường còn mạnh hơn quá nhiều. Hắn chỉ cần tích lũy tu vi đầy đủ, cảnh giới tự nhiên sẽ đột phá mà không gặp bất cứ trở ngại nào. Nói một cách dễ hiểu hơn, trường hợp của hắn giống như đại năng trùng tu vậy, miễn là năng lượng cung cấp đầy đủ, cảnh giới cứ như thế vùn vụt tăng lên.
Đây cũng là lý do vì sao trước đó tại Ngọc Hòa Châu, hắn sẵn sàng lấy sô lượng khổng lồ Linh Thủy đưa cho Thanh Uyển. Bởi vì, Ngũ Thái gia gia của nàng, Thái Nhạc Chân nhân, cho hắn mượn nhiều kinh thư lắm, số lượng lên đến hàng vạn, trong đó càng là có không ít Ngũ phẩm, Lục phẩm cấp bậc sách quý. Mấy tháng này, hắn bất quá chỉ tiêu hóa được một phần nhỏ trong đó mà thôi.
Càng khó được hơn, Thái Nhạc Chân nhân sẵn sàng ngồi xuống luận đạo cùng hắn, thảo luận những gì hắn lĩnh hội được. Thái Nhạc Chân nhân được lợi bao nhiêu, hắn không biết, nhưng chính là hắn đều có thu hoạch không nhỏ sau mỗi lần luận đạo.
...
Đạt được tiến bộ không chỉ có một mình Trần Nguyên. Từ thời điểm gặp được nhóm người Đông Liên phu nhân, cả Thanh Uyển cùng Dược Huyên Huyên đều tu luyện tới đỉnh phong của cảnh giới trước mắt. Một tháng thời gian đồng hành cùng Đông Liên phu nhân trở về Ngọc Lâm hồ là một tháng thời gian các nàng lắng đọng cảnh giới. Trong thời gian rảnh, Trần Nguyên không keo kiệt chút nào chỉ điểm cho hai nàng.
Đối với hai nữ tử này, Trần Nguyên không kéo kiệt giống như đối xử với Lục Thiên Tuyết vậy. Xem trên mặt mũi của Thái Nhạc Chân nhân, khi hắn chỉ điểm cho Thanh Uyển và Dược Huyên Huyên, hắn không giữ lại tàng tư chút nào. Lại bởi vì đạo hạnh của hắn cao hơn hai nàng nhiều lắm. Bởi vậy, thu hoạch của hai nàng là lớn vô cùng.
Sau khi đến Ngọc Lâm hồ mấy ngày, hai nàng liền quyết định bế quan. Trải qua gần hai tháng tiềm tu, Thanh Uyển có Trần Nguyên đưa tới Tứ giai Linh Thủy phụ trợ, Dược Huyên Huyên sở hữu Dược Linh thể đặc thù, lại có Ngọc Huyền Vương bí mật tiếp ứng không ít Linh dược, Linh thảo, cả hai nàng thuận lợi đột phá, lần lượt thành tựu Tam phẩm tầng bảy và Tam phẩm tầng bốn.
Toàn bộ quá trình này đều bị Trân Nguyên sử dụng một phần pháp lực che khuất, giảm bớt dị tượng ảnh hưởng. Dù là Ngọc Lâm đ*o nhân cũng chỉ biết hai nữ tử có đột phá, nhưng lại không nhìn ra cảnh giới thực sự của hai nàng. Dẫu sao, chênh lệch giữa Trần Nguyên và hắn còn tại đó. Đó không chỉ là khác biệt về tu vi, mà còn là khác biệt về lý giải và vận dụng pháp tắc.
Ngọc Huyền vương và Lục Thiên Tuyết cũng đạt được tiến bộ của riêng mình. Trong tháng đầu tiên sau khi tới Vân giới, người trước tu vi đã là Tam phẩm tầng năm trung kỳ, người sau là Tam phẩm tầng hai hậu kỳ.
Bốn tháng sau đó, cứ mặc cho sự thật rằng, đại bộ phận thời gian Trần Nguyên không còn mang bọn họ đi đánh quái cày cấp, tốc độ tăng trưởng tu vi trở lại hạn mức 'phổ thông'; thế nhưng, nó không có nghĩa là tu vi không có tăng trưởng. Mỗi một đợt đụng độ Tà Ma là một cơ hội quý giá đi đường tắt tích lũy tu vi. Thậm chí là sau khi đến Ngọc Lâm hồ, bọn hắn còn đụng độ trên mười lần Tà Ma tấn công hoặc xuất hiện trong phạm vi ba dặm xung quanh Ngọc Lâm sơn mạch. Mỗi một lần như vậy, bất luận là Ngọc Huyền Vương hay Lục Thiên Tuyết đều chủ động tham gia cùng Ngọc Lâm đ*o nhân tham gia đánh giết Tà Ma.
Ngọc Lâm đ*o nhân tự nhiên vui vẻ khi nhận được viện trợ.
Mà đổi lại, tu vi của Lục Thiên Tuyết trong bất tri bất giác đã bước vào Tam phẩm tầng ba. Tu vi của Ngọc Huyền Vương đạt tới Tam phẩm tầng năm đỉnh phong, khoảng cách đột phá cũng không xa. Mấy vị tùy tùng của Ngọc Huyền Vương đều có được tiến bộ tương ứng. Thậm chí, Dược Linh Nhi được Ngọc Huyền Vương mang theo cày cấp, tu vi cũng tăng đến Nhất phẩm tầng bốn đỉnh phong.
Bốn tháng tăng lên hai cái tiểu cảnh giới. Không tới một năm có thể tăng lên một tầng cảnh giới. Tốc độ tinh tiến tu vi như vậy cũng chính là thứ mà đại bộ phận tu sĩ Minh Nguyệt mơ ước khi đổ bộ lên Vân giới đánh giết Tà Ma.
Tất nhiên, không phải ai cũng đạt được mơ ước này. Nếu như chỉ loanh quanh trong khu vực an toàn xung quanh cổng đường hầm không gian, số lượng Tà Ma sẽ không nhiều đến như thế cung cấp cho đám người đánh giết. Cũng chỉ năm nhánh quân tiên phong của Ngũ Đại Kiếm tông cùng bốn Đại quân đoàn của Thái Chu Vương triều cùng nhóm tu sĩ lớn gan mạo hiểm thăm dò khu vực càng sâu của Vân giới mới đạt tới thu hoạch lớn như vậy. Bất quá, tỷ lệ thương vong cũng sẽ tăng mạnh.
Có được tất có mất.
Đây chính là sự cân bằng.
Đúng. Điều này là ngoại trừ nhóm người Ngọc Huyền Vương có Trần Nguyên mang theo đánh quái cày cấp.
Đổi lại là Ngũ Đại Kiếm tông, một vị phong chủ, tu vi đạt tới Kiếm Thánh, tương đương với Tứ phẩm hậu kỳ, liệu có bao giờ đơn độc mang theo một, hai tên đệ tử đánh quái như vậy?
Tự nhiên là không. Địa vị của bọn hắn đồng nghĩa với trách nhiệm. Bọn hắn còn phải chăm lo cho toàn bộ mấy ngàn tu sĩ trong nhánh quân tiên phong. Bọn hắn dù muốn đơn độc chiếu cố cho vài tên đệ tử thân truyền cũng không rút ra được thời gian.
Càng quan trọng hơn, bọn hắn không đạt tới thực lực quét ngang hết thảy như Trần Nguyên. Gặp được Tứ giai Tà Ma hậu kỳ, bọn hắn sẽ bị kiềm chân lại ngay tức khắc, không thoát thân ra nổi. Hơn nữa, đạ bộ phận thời gian rảnh rỗi, bọn hắn phải nhìn chằm chằm xung quanh, đề phòng Tứ giai Tà Ma tập kích.
Cho nên mới thấy, bởi có Trần Nguyên, nhóm người Ngọc Huyền Vương được lợi nhiều đến nhường nào.
Tạm thời không đề cập đến hiệu suất đánh quái của nhóm người Ngọc Huyền Vương, Trần Nguyên vốn cho rằng hắn có thể an nhàn mấy tháng, lĩnh hội toàn bộ mấy ngàn cuốn kinh thư, bí tịch, công pháp, pháp thuật,... mà hắn cùng Ngọc Lâm đ*o nhân trảo đổi.
Thế mà, dị biến bất ngờ phát sinh.
Một ngày này, Đông Liên phu nhân mang theo vẻ mặt hốt hoảng, lo lắng tới tìm hắn, yêu cầu hắn cùng nhóm người đồng hành từ vực ngoại tới nhà khách gấp. Có chuyện lớn xảy ra.
Trần Nguyên không quá quan tâm tới vấn đề này. Những người còn lại trong nhóm cũng là như vậy.
Ngọc Lâm đ*o nhân bày tỏ thái độ muốn giữ bọn hắn ở lại làm khách trong thời gian dài. Nhóm người Trần Nguyên tự nhiên là sảng khoái đồng ý. Có sự bảo hộ của chúa tể vùng Ngọc Lâm hồ này, các tu sĩ tại Ngọc Lâm thành dù bất mãn hay có địch ý lớn hơn nữa cũng chẳng thể bắt bẻ như thế nào, càng đừng nói tới hành động bất lợi cho bọn hắn. Thân là tu sĩ trấn áp một vùng ngang dọc mấy vạn dặm lãnh thổ, danh tiếng Ngọc Lâm đ*o nhân cũng không phải trưng cho đẹp. Thực lực của hắn bày tại đó đầy đủ để chấn nhiếp vô số hạng người.
Nếu như có kẻ ngang nhiên trên lãnh địa của hắn làm trái ý của hắn? Vậy kẻ này phải làm tốt chuẩn bị tâm lý đón nhận kết cục bi thảm nhất.
Thời gian như vậy lặng lẽ trôi qua, hãi tháng rưỡi kể từ khi nhóm người Trần Nguyên đặt chân tới Ngọc Lâm hồ, năm tháng tính tư thời điểm bọn hắn giáng lâm Vân giới.
Trần Nguyên dành ra thời gian một tháng để tập trung hoàn thiện lĩnh hội Thái Sơ Phệ Nguyên Thần Công. Dẫu cho nó chỉ là một môn công pháp thiếu hụt nghiêm trọng, thế nhưng chân lý áo nghĩa ẩn chứa bên trong đó huyền diệu vô cùng. Hắn lại không cần trực tiếp tu luyện mà chắt lọc hạch tâm tinh túy bên trong để làm giàu cho Quảng Nạp công, bổ sung cho đạo của tự thân. Tại trong quá trình này, đại bộ phận thời gian hắn rơi vào trạng thái đốn ngộ hoặc 'nửa đốn ngộ', cảnh giới cũng tự nhiên nhờ vào đó mà được tích lũy dần đây, theo hướng cực hạn mà biến đổi với tốc độ nhanh không tưởng.
Lại bởi vì thể chất đặc thù khiến cho quá trình tích lũy tu vi nhanh hơn quá nhiều so tu sĩ thông thường, Trần Nguyên vô thanh vô tức bước vào cảnh giới Tứ phẩm tầng ba.
Tiếp đến một tháng sau đó, hắn hướng về Ngọc Lâm đ*o nhân đưa ra đề nghị, muốn tiến vào Tàng thư các, tham khảo thư tịch. Không thể không nói, ngay thời điểm hắn nói ra lời này, Ngọc Lâm đ*o nhân sửng sốt nửa ngày, sau đó là giận đến tím mặt, cho rằng là Trần Nguyên đãng giễu cợt hắn; nếu không phải giễu cợt thì đây chính là trực tiếp thách thức của hắn. Bất luận tại Vân giới hay là Ba ngàn thế giới, tu sĩ đều vô cùng coi trọng truyền thừa. Đối với bọn hắn, truyền thừa còn quý giá hơn cả chính mạng sống. Cho dù hi sinh toàn bộ gia tộc, toàn bộ tông môn, chỉ để lại vài người sống cũng không quan trọng bằng truyền thừa. Đây là địa vị của truyền thừa trong mắt tu sĩ tại hai phương thế giới này.
Bởi vậy, có thể tưởng tượng, Ngọc Lâm đ*o nhân suýt chút nữa trở mặt với Trần Nguyên ngay tại chỗ không phải là chuyện đùa.
Chỉ là sau đó, Trần Nguyên vội vàng giải thích, hắn không phải muốn đoạt không thư tịch của người ta mà đơn giản lấy công pháp, bí tịch, pháp thuật đồng cấp mà hắn có từ Minh Nguyệt giới tới trao đổi.
Từ đó, bầu không khí trở nên hòa hoãn hơn nhiều.
Bất quá, Ngọc Lâm đ*o nhân cũng nói thẳng, hắn chỉ có thể để Trần Nguyên tiếp cận bí tịch, công pháp, thư tịch, pháp thuật thông thường. Hạch tâm truyền thừa là không thể nào.
Trần Nguyên sảng khoái đáp ứng, nhanh đến mức Ngọc Lâm đ*o nhân có chút hoài nghi.
Đích thực là vậy, hắn cảm thấy ngoại trừ truyền thừa hạch tâm, những pháp thuật, bí tịch, công pháp, thư tịch,... còn lại có phẩm cấp quá thấp. Đối với Trần Nguyên, thực lực ở trong mắt hắn, đã đạt tới Thiên Nhân cảnh sơ kỳ (Tam phẩm tầng sáu) vậy thì những truyền thừa phẩm giai còn không tới Nguyên Thần cảnh kia (bên dưới Tam phẩm) chẳng đáng để xem vào mắt. Cũng bởi nghi ngờ này mà hắn âm thầm giám sát Trần Nguyên một thời gian, để xem đối phương có hay không giở trò trong bóng tối. Tu sĩ thông thường nào sẽ làm loại chuyện thừa thãi như đối phương.
Bất quá, Ngọc Lâm đ*o nhân làm sao lại biết, thứ Trần Nguyên cần chỉ là tinh hoa huyền diệu, áo nghĩa ở bên trong những thư tịch này. Chính là những lý luận, tư tưởng, kiến thức, hạch tâm áo nghĩa, chân lý có tại trong thư tịch mới là thứ hắn cần. Chỉ có những thứ đó, hắn mới có thể hấp thu, lĩnh hội ra huyền diệu về chân lý đại đạo, trợ giúp Quảng Nạp công tiến hóa, đồng thời gia tăng đạo hạnh của bản thân.
Còn đối với hành động giám sát của Ngọc Lâm đ*o nhân, Trần Nguyên có thể hiểu được. Bởi vậy, hắn cũng mặc kệ đối phương âm thầm theo dõi. Chỉ cần Ngọc Lâm đ*o nhân không làm quá mức, không ảnh hưởng đến hắn, hắn mới mặc kệ đối phương làm sao thì làm.
Quả nhiên, sau chừng nửa tháng theo dõi mà không phát hiện bất thường, Ngọc Lâm đ*o nhân từ bỏ.
Từ đây, Trần Nguyên toàn tâm toàn ý đầu nhập vào lĩnh hội chân lý áo nghĩa từ kho tàng tri thức vô tận của Vân giới.
Ở Ngọc Lâm hồ, Trần Nguyên có thể tiếp xúc đến thư tịch, dù phẩm giai thấp một chút, nhưng thắng ở số lượng nhiều, độ bao phủ đa dạng. Lấy tiêu chuẩn của Ba ngàn thế giới phân loại, Nhất phẩm kinh thư, công pháp, bí tịch,... các loại có đến hơn năm ngàn cuốn, Chuẩn Nhị phẩm có tiếp cận bốn trăm, Nhị phẩm là hơn hai trăm, Chuẩn Tam phẩm có gần ba mươi bộ, Tam phẩm sơ giai là bốn bộ. Tàng kinh các Ngọc Lâm hồ chính là đa dạng như vậy.
Đối với loại này kinh thư, phẩm giai không cao nhưng số lượng nhiều, Trần Nguyên sử dụng pháp thuật quen thuộc để tiểu hóa, 'Giấy Phân thân'. Ba mươi cỗ giấy phân thân được hắn phân tán ra sử dụng, hoạt động ngày đêm hết công suất hòng lĩnh hội toàn bộ tinh hoa từ số lượng thư tịch khổng lồ.
Một lần này, đạo hạnh của hắn tăng mạnh.
Đối với đại bộ phận tu sĩ tới nói, điều khó khăn nhất trong tu hành chính là tu đạo hạnh không đủ. Đối với lĩnh hội 'đạo' không đủ, như thế nào đột phá đến cảnh giới càng cao?
Ở tiền kỳ, tu sĩ có lẽ còn có thể mượn nhờ đan dược, luyện hóa thiên tài địa bảo hay mạnh mẽ sử dụng nguồn năng lượng khổng lồ để cưỡng ép đột phá cảnh giới; nhưng theo tu vi càng cao, yêu cầu đối với lĩnh hội chân lý áo nghĩa càng cao, mượn nhờ ngoại vật để đột phá sẽ mang lại tác dụng càng nhỏ cho đến khi hoàn toàn vô dụng.
Mà tình huống của Trần Nguyên lúc này hoàn toàn tương phản. Bởi vì ngộ tính khác người, bởi vì Quảng Nạp công đặc thù, đạo hạnh của hắn lại bỏ xa tu vi thực tế. Đối với hiểu biết của hắn về chân lý áo nghĩa, lý giải của phân thân này của hắn về 'đạo' so với Ngũ phẩm Chân nhân thông thường còn mạnh hơn quá nhiều. Hắn chỉ cần tích lũy tu vi đầy đủ, cảnh giới tự nhiên sẽ đột phá mà không gặp bất cứ trở ngại nào. Nói một cách dễ hiểu hơn, trường hợp của hắn giống như đại năng trùng tu vậy, miễn là năng lượng cung cấp đầy đủ, cảnh giới cứ như thế vùn vụt tăng lên.
Đây cũng là lý do vì sao trước đó tại Ngọc Hòa Châu, hắn sẵn sàng lấy sô lượng khổng lồ Linh Thủy đưa cho Thanh Uyển. Bởi vì, Ngũ Thái gia gia của nàng, Thái Nhạc Chân nhân, cho hắn mượn nhiều kinh thư lắm, số lượng lên đến hàng vạn, trong đó càng là có không ít Ngũ phẩm, Lục phẩm cấp bậc sách quý. Mấy tháng này, hắn bất quá chỉ tiêu hóa được một phần nhỏ trong đó mà thôi.
Càng khó được hơn, Thái Nhạc Chân nhân sẵn sàng ngồi xuống luận đạo cùng hắn, thảo luận những gì hắn lĩnh hội được. Thái Nhạc Chân nhân được lợi bao nhiêu, hắn không biết, nhưng chính là hắn đều có thu hoạch không nhỏ sau mỗi lần luận đạo.
...
Đạt được tiến bộ không chỉ có một mình Trần Nguyên. Từ thời điểm gặp được nhóm người Đông Liên phu nhân, cả Thanh Uyển cùng Dược Huyên Huyên đều tu luyện tới đỉnh phong của cảnh giới trước mắt. Một tháng thời gian đồng hành cùng Đông Liên phu nhân trở về Ngọc Lâm hồ là một tháng thời gian các nàng lắng đọng cảnh giới. Trong thời gian rảnh, Trần Nguyên không keo kiệt chút nào chỉ điểm cho hai nàng.
Đối với hai nữ tử này, Trần Nguyên không kéo kiệt giống như đối xử với Lục Thiên Tuyết vậy. Xem trên mặt mũi của Thái Nhạc Chân nhân, khi hắn chỉ điểm cho Thanh Uyển và Dược Huyên Huyên, hắn không giữ lại tàng tư chút nào. Lại bởi vì đạo hạnh của hắn cao hơn hai nàng nhiều lắm. Bởi vậy, thu hoạch của hai nàng là lớn vô cùng.
Sau khi đến Ngọc Lâm hồ mấy ngày, hai nàng liền quyết định bế quan. Trải qua gần hai tháng tiềm tu, Thanh Uyển có Trần Nguyên đưa tới Tứ giai Linh Thủy phụ trợ, Dược Huyên Huyên sở hữu Dược Linh thể đặc thù, lại có Ngọc Huyền Vương bí mật tiếp ứng không ít Linh dược, Linh thảo, cả hai nàng thuận lợi đột phá, lần lượt thành tựu Tam phẩm tầng bảy và Tam phẩm tầng bốn.
Toàn bộ quá trình này đều bị Trân Nguyên sử dụng một phần pháp lực che khuất, giảm bớt dị tượng ảnh hưởng. Dù là Ngọc Lâm đ*o nhân cũng chỉ biết hai nữ tử có đột phá, nhưng lại không nhìn ra cảnh giới thực sự của hai nàng. Dẫu sao, chênh lệch giữa Trần Nguyên và hắn còn tại đó. Đó không chỉ là khác biệt về tu vi, mà còn là khác biệt về lý giải và vận dụng pháp tắc.
Ngọc Huyền vương và Lục Thiên Tuyết cũng đạt được tiến bộ của riêng mình. Trong tháng đầu tiên sau khi tới Vân giới, người trước tu vi đã là Tam phẩm tầng năm trung kỳ, người sau là Tam phẩm tầng hai hậu kỳ.
Bốn tháng sau đó, cứ mặc cho sự thật rằng, đại bộ phận thời gian Trần Nguyên không còn mang bọn họ đi đánh quái cày cấp, tốc độ tăng trưởng tu vi trở lại hạn mức 'phổ thông'; thế nhưng, nó không có nghĩa là tu vi không có tăng trưởng. Mỗi một đợt đụng độ Tà Ma là một cơ hội quý giá đi đường tắt tích lũy tu vi. Thậm chí là sau khi đến Ngọc Lâm hồ, bọn hắn còn đụng độ trên mười lần Tà Ma tấn công hoặc xuất hiện trong phạm vi ba dặm xung quanh Ngọc Lâm sơn mạch. Mỗi một lần như vậy, bất luận là Ngọc Huyền Vương hay Lục Thiên Tuyết đều chủ động tham gia cùng Ngọc Lâm đ*o nhân tham gia đánh giết Tà Ma.
Ngọc Lâm đ*o nhân tự nhiên vui vẻ khi nhận được viện trợ.
Mà đổi lại, tu vi của Lục Thiên Tuyết trong bất tri bất giác đã bước vào Tam phẩm tầng ba. Tu vi của Ngọc Huyền Vương đạt tới Tam phẩm tầng năm đỉnh phong, khoảng cách đột phá cũng không xa. Mấy vị tùy tùng của Ngọc Huyền Vương đều có được tiến bộ tương ứng. Thậm chí, Dược Linh Nhi được Ngọc Huyền Vương mang theo cày cấp, tu vi cũng tăng đến Nhất phẩm tầng bốn đỉnh phong.
Bốn tháng tăng lên hai cái tiểu cảnh giới. Không tới một năm có thể tăng lên một tầng cảnh giới. Tốc độ tinh tiến tu vi như vậy cũng chính là thứ mà đại bộ phận tu sĩ Minh Nguyệt mơ ước khi đổ bộ lên Vân giới đánh giết Tà Ma.
Tất nhiên, không phải ai cũng đạt được mơ ước này. Nếu như chỉ loanh quanh trong khu vực an toàn xung quanh cổng đường hầm không gian, số lượng Tà Ma sẽ không nhiều đến như thế cung cấp cho đám người đánh giết. Cũng chỉ năm nhánh quân tiên phong của Ngũ Đại Kiếm tông cùng bốn Đại quân đoàn của Thái Chu Vương triều cùng nhóm tu sĩ lớn gan mạo hiểm thăm dò khu vực càng sâu của Vân giới mới đạt tới thu hoạch lớn như vậy. Bất quá, tỷ lệ thương vong cũng sẽ tăng mạnh.
Có được tất có mất.
Đây chính là sự cân bằng.
Đúng. Điều này là ngoại trừ nhóm người Ngọc Huyền Vương có Trần Nguyên mang theo đánh quái cày cấp.
Đổi lại là Ngũ Đại Kiếm tông, một vị phong chủ, tu vi đạt tới Kiếm Thánh, tương đương với Tứ phẩm hậu kỳ, liệu có bao giờ đơn độc mang theo một, hai tên đệ tử đánh quái như vậy?
Tự nhiên là không. Địa vị của bọn hắn đồng nghĩa với trách nhiệm. Bọn hắn còn phải chăm lo cho toàn bộ mấy ngàn tu sĩ trong nhánh quân tiên phong. Bọn hắn dù muốn đơn độc chiếu cố cho vài tên đệ tử thân truyền cũng không rút ra được thời gian.
Càng quan trọng hơn, bọn hắn không đạt tới thực lực quét ngang hết thảy như Trần Nguyên. Gặp được Tứ giai Tà Ma hậu kỳ, bọn hắn sẽ bị kiềm chân lại ngay tức khắc, không thoát thân ra nổi. Hơn nữa, đạ bộ phận thời gian rảnh rỗi, bọn hắn phải nhìn chằm chằm xung quanh, đề phòng Tứ giai Tà Ma tập kích.
Cho nên mới thấy, bởi có Trần Nguyên, nhóm người Ngọc Huyền Vương được lợi nhiều đến nhường nào.
Tạm thời không đề cập đến hiệu suất đánh quái của nhóm người Ngọc Huyền Vương, Trần Nguyên vốn cho rằng hắn có thể an nhàn mấy tháng, lĩnh hội toàn bộ mấy ngàn cuốn kinh thư, bí tịch, công pháp, pháp thuật,... mà hắn cùng Ngọc Lâm đ*o nhân trảo đổi.
Thế mà, dị biến bất ngờ phát sinh.
Một ngày này, Đông Liên phu nhân mang theo vẻ mặt hốt hoảng, lo lắng tới tìm hắn, yêu cầu hắn cùng nhóm người đồng hành từ vực ngoại tới nhà khách gấp. Có chuyện lớn xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.