Chương 110: Tiếp cận nội viện
Con Cua
30/06/2021
Sơ Ninh Lan không giống tu sĩ thông thường. Trong tình huống bị Trần Nguyên, Công Tôn Hoằng đám người kích thích, nàng chính là bất chấp tất cả. Đừng nói là vận dụng Linh Thủy làm là ba thành tài nguyên trợ giúp
tăng cường tu vi, Sơ Ninh Lan có thể làm đến tám thành, chín thành, thậm chí, hận không thể trực tiếp chuyển hóa toàn bộ Linh Thủy thành linh
lực.
Đến nỗi Đan dược? Nàng đã không dùng.
Linh khí? Nàng chỉ là ngẫu nhiên thổ nạp, cường độ xa so với trước thấp hơn, tốc độ hấp thu chỉ còn lại một, hai thành.
Sơ Ninh Lan chính là chuyên tâm đầu nhập vào luyện hóa Linh Thủy.
Kết quả thấy được ngay lập tức. Tu vi của nàng tăng nhanh như diều gặp gió. Căn cơ ổn định, vững chắc. Linh lực độ tinh thuần cực cao, phẩm chất cực giai, cường độ Linh lực còn thắng qua một số Tam phẩm hậu kỳ phổ thông tu sĩ.
Nguyên bản, lấy nàng thiên tư, dù có Linh Thủy hỗ trợ cũng cần chừng năm năm mới có thể tiến thêm một bước, thành tựu Tam phẩm tầng bảy. Bất quá, theo cách đốt linh thạch đắp tu vi hiện nay, thời gian bị rút ngắn xuống còn chừng ba năm.
Để Sơ Ninh Lan vui mừng nhất là Thanh Mộc Linh thể vậy mà có dấu hiệu thuế biến. Mặc dù thay đổi chỉ là rất nhỏ, nhưng giờ mới qua bao lâu? Hơn ba tháng mà đã có thành tụ như vậy, nếu kéo dài tiếp tục mười năm, hai mươi năm, thậm chí trăm năm sau thì sao?
Nên biết, lấy tư chất của nàng, tu vi có thể dễ dàng tăng lên một bậc, nhưng thể chất muốn cải thiện một chút cũng là khó như lên trời. Thể chất mạnh mẽ, trực tiếp ảnh hưởng đến thiên phú, tư chất cùng thực lực.
Tất nhiên, tiêu thụ Linh Thủy là mười phần khủng khiếp. Nó là con số trên trời mà những thiên kiêu khác chỉ nghe thôi cũng sợ tái mét mặt. Mỗi tháng, Sơ Ninh Lan luyện hóa không ít hơn trăm cân Tứ phẩm Linh Thủy. Ba năm, nàng cần ít nhất là bốn nghìn, năm nghìn cân Tứ phẩm Linh Thủy.
Bốn, năm nghìn cân Tứ phẩm Linh Thủy để bước vào Tam phẩm tầng bảy, so với dự tính ban đầu yêu cầu một nghìn cân, quả thực chênh lệch quá xa.
Một vạn cân, vốn đầy đủ cho Sơ Ninh Lan tu luyện một mạch tới Tứ phẩm, hiện tại nhiều nhất chỉ chèo chống nàng tới Tam phẩm tầng tám.
Đối mặt hao tổn này, Sơ Ninh Lan không chút nào lo ngại. Trong mắt nàng, Trần Nguyên là một cái giếng Linh Thủy không đáy. Nàng không biết chính xác hắn sở hữu bao nhiêu Linh Thủy. Bất quá, nàng có thể khẳng định, số lượng Linh Thủy trong tay hắn tuyệt đối là rất nhiều. Chỉ nhìn cái cách hắn vung đi vạn cân Tứ phẩm Linh Thủy mà mí mắt không nháy lấy một cái, lòng nàng đã nắm chắc phải làm như thế nào.
Không chỉ có thế, Sơ Ninh Lan kinh hỉ phát hiện ra, thu thập Linh Thủy từ trong tay Trần Nguyên đặc biệt dễ dàng. Hắn sẵn sàng đổi Linh Thủy lấy công pháp, pháp thuật, bí thuật, đặc biệt là kinh thư từ trong tay nàng.
Nhị phẩm cấp bậc kinh thứ, công pháp có thể trao đổi ba, năm câm Tứ phẩm Linh Thủy.
Tam phẩm cấp bậc kinh thứ, công pháp có thể mang đến hai mươi, ba mươi cân Tứ phẩm Linh Thủy.
Tứ phẩm cấp bậc kinh thư, công pháp, có thể trao đổi đến một trăm, thậm chí hai trăm cân Tứ phẩm Linh Thủy.
Nếu là ngũ phẩm, con số này có thể bảy trăm, thậm chí nghìn cân.
Cho đến Lục phẩm, năm nghìn, bảy nghìn cân Tứ phẩm Linh Thủy không phải là chuyện đùa.
Sơ gia làm thế lực khổng lồ, sừng sững tại Tô Châu vạn năm không ngã, tích lũy công pháp, kinh tự, thuật pháp nhiều vô số kể. Ngoại trừ hạch tâm công pháp, bí thuật không truyền ra ngoài, Sơ gia tàng kinh các tự nhiên là còn có rất nhiều công pháp, bí thuật thu nhặt qua các năm, dùng để truyền thụ gia tướng, người hầu hay càng nhiều hơn là mang ý nghĩa tham khảo, dẫn dắt, tra cứu.
Những loại công pháp, bí thuật này, không phải là không thể mang đi đổi Linh Thủy.
Mặt khác, kinh thư càng dễ dàng hơn. Người ta chỉ nghe nói, công pháp, bí thuật không ngoại truyền, rất ít nghe nói, kinh thư không ngoại truyền. Không như công pháp, liên quan trực tiếp đến tu sĩ tu luyện, quyết định tu vi mạnh yếu, hay bí thuật, quyết định thực lực đấu pháp, cho nên bị các đại thế lực quản lý gắt gao; kinh thư càng nhiều hơn là mang tính chất dẫn dắt, cảm ngộ, trợ giúp tu sĩ nhập đạo. Chỉ có một số cực nhỏ kinh thư trở thành cấm kỵ hay bị quản sát chặt chẽ, tựa như Vạn Ma Tâm kinh, đa số kinh thư còn lại đều không bị người ta giới hạn như vậy.
Lại nói, Sơ Ninh Lan có thể sử dụng không chỉ là Sơ gia Tàng Kinh các. Lấy thân phận cùng địa vị của nàng, muốn mua đê giai kinh thư, công pháp không phải là khó khăn. Chỉ cần an bài một chút chấp sự tại Sơ gia, nàng liền có thể đại lượng thu mua Nhị phẩm, Tam phẩm đê giai kinh thư trên phạm vị Tô Châu.
Cứ như thế, Sư Ninh Lan trong lúc vô tình trở thành người làm công cho Trần Nguyên. Đồng thời, nàng không nhận ra rằng, bản thân nàng đang bước lên con đường khắc kim bù tu vi.
Trần Nguyên hài lòng nhìn chiều hướng phát triển này. Cả hai cùng có lợi.
Nói đến trợ giúp, Dương gia còn quá nhỏ yếu. Hắn kỳ vọng vào Đại Khí Vận giả, Dương Minh Thiết trợ giúp, nhưng đó chuyện là tương lai. Hiện tại có Sơ Ninh Lan chân chạy thu thập tài nguyên tu luyện, Trần Nguyên vui vẻ không thôi.
Nhấc lên Dương gia, Trần Nguyên kinh ngạc phát hiện, Dương Ly Tình vậy mà cùng bọn hắn một chỗ tiến về Thái Linh học viện nội viện. Hắn hỏi thăm. Dương Ly Tình cũng không giấu diếm mang đầu đuôi ngọn ngành nguyên nhân trong đó kể ra.
Bất quá, nàng nhắc nhở hắn, chuyện này không cần thiết tuyên dương rộng rãi. Sự thật rằng Băng Ngọc Chân quân có mặt trên phi thuyền này không có nhiều người biết, ngay cả những Tứ phẩm Thượng nhân đạo sư cũng là như vậy, chứ không nói đến đám tân sinh.
Nàng vẫn luôn có mặt trên phi thuyền, luôn tùy thời theo dõi động tĩnh của con tàu. Bởi vì có nàng cây định hải thần trâm này, các đạo sư mới dám mạo hiểm,mạnh mẽ đâm xuyên qua lãnh địa của nhiều hung thú cường đại.
Tuy nhiên, Băng Ngọc Chân quân và năm vị Ngũ phẩm Chân nhân đã ước định trước, chỉ khi con tàu đối mặt thời khắc nguy cơ sinh tử, nàng mới xuất thủ. Đây cũng là lý do vì sao, hơn ba tháng nay, Băng Ngọc Chân quân chưa từng lộ diện.
Đồng hành cùng Băng Ngọc Chân quân, bên ngoài Dương Ly Tình, còn có hai vị đồ đệ khác của nàng. Trần Nguyên từng có cơ hội gặp qua. Nhị sư huynh Linh Thuần phong là người thông minh, vẻ ngoài đường hoàng anh tuấn, tính cách ôn hòa khiêm tốn, rất được người khác kính trọng. Tam sư tỷ Châu Vũ Nhu dáng dấp xinh xắn, nhiều nét đáng yêu; tính cách nàng vui vẻ, hoạt bát, hiếu động, rất dễ hòa hợp với người lạ.
Đối với hai người này, Trần Nguyên không có quá nhiều suy nghĩ. Ấn tượng duy nhất của hắn là, Băng Ngọc Chân quân đệ tử không tệ, mỗi một người vứt ra ngoài đều có thể trở thành một phương cường giả.
-------------------
Một ngày này, một trăm sáu mươi tân sinh của Tô Châu Thái Linh học viện, hoặc nghỉ ngơi, hoặc tu luyện, hoặc tọa hạ, hoặc đi dạo ngắm cảnh, hoặc ăn uống, hoặc vui chơi,... hết thảy đều nghe được một thanh âm già nua nhưng hùng hậu khủng bố, để cho bọn hắn đám này Nhị phẩm, Tam phẩm tu sĩ trẻ tuổi kinh động đến tận linh hồn:
“Phi thuyền sẽ tiến nhập phạm vi Thái Linh học viện nội viện trong một khắc đồng hồ tới. Hết thảy học sinh chú ý.”
Lời chỉ đến đây là dứt. Đám tân sinh lại kích động không thôi.
Không phải sao? Bọn hắn vượt qua bao nhiêu gian khổ khảo thí, được lựa chọn trở thành Thái Linh học viện học sinh, mơ ước cao nhất chẳng phải trở thành một tên nội viện đệ tử?
Đến nay bọn hắn khó khăn lắm mới vượt qua ba vòng khảo thí, gian nan vất vả bao nhiêu ngày tu luyện, lại mòn mỏi chờ đợi gần bốn tháng phi hành liên tục, băng qua phân nửa cái Nam Hoàng vực, chẳng phải chỉ chờ đến một ngày này?
Thế là, trong phút chốc, boong tàu to lớn liên tiếp xuất hiện vô số thân ảnh đổ xô ra mà tới. Gần hai trăm tên tân sinh vội vội vàng vàng tìm kiếm vị trí thuận lợi bên lan can tàu, cẩn thận phóng tầm mắt ra bốn phía dò xét, truy tìm, muốn thật nhanh nhìn tới Thánh địa tua hành mà bón hắn ngày nhớ đếm mong.
Đáng tiếc, để bọn hắn thất vọng là phạm vi vạn dặm xung quanh thu vào tầm mắt chỉ là những dãy sơn mạch liên miên bất tuyệt, hoang dã và khô cằn, thiếu thốn sức sống, linh khí mỏng manh.
Ở đâu ra động thiên phúc địa? Ở đâu ra nhân gian tiên cảnh? Càng đừng nói đến Nam Hoàng vực đỉnh cấp thế lực đại bản doanh. Nếu như có người nói, nơi này là vực ngoại hoang vu, đám tân sinh cũng sẽ tin tưởng không nghi ngờ.
“Cái này…” Có tân sinh vì đó làm trì trệ.
“Nơi đây không phải chốn sơn dã lĩnh nào đó chứ?” Có người khác cẩn thận mở miệng.
“Chỗ này rốt cuộc là nơi nào? Hoang tàn cằn cỗi, linh khí thưa thớt mỏng manh.” Lại có người khác bình phẩm.
Bọn hắn thật không dám tưởng tượng, Thái Linh học viện nội viện trong truyền thuyết lại cùng chỗ đồng không mông quạnh như vậy có liên quan; Bọn hắn càng không dám tưởng tượng, mình tiếp theo mấy chục, mấy trăm năm tu hành đều cắm tại nơi này.
Bất quá, những tân sinh này đều là rồng phượng trong loài người, thuộc về thiên kiêu tầng lớp hàng ngũ, gia giáo tốt là có nhận qua, tâm tính cũng không đến mức yếu kém như vậy. Bọn hắn nghị luận về nghị luận, cũng chỉ là âm thầm truyền âm, không dám tạo ra cảnh ồn ào bát nháo. Hơn nữa, bọn hắn nhìn quang cảnh thâm sơn cùng cốc xung quanh, không ngừng sử dụng thần thức thăm dò, tìm kiếm điều kỳ quặc trong đó.
Đường đường Thái Linh học viện nội viện, làm sao có thể không bằng một cái tiểu thành?
Bỗng có người hỏi: “Không biết nơi này thuộc về địa phương nào?”
Lưu Thái Hòa đứng gần đó, liếc nhìn qua thấy cũng là người quen thuộc, từng tham gia yến tiệc hắn tổ chức, không khỏi nở nụ cười thân thiết, đáp lại: “Tuân huynh có chỗ không biết, căn cứ theo hướng đi và thời gian của chúng ta cho đến nay, vị trí của chúng ta hiện tại ở vào khoảng chừng giao giới giữa ba châu, U Châu, Kinh Châu và Thanh Châu.”
Mấy vị tân sinh gần đó nghe vậy liền như có điều hiểu ra, khe khẽ gật đầu.
Một người nhẹ giọng nói ra: “Chẳng trách quang cảnh cằn cỗi như vậy, nguyên lai là nằm tại U Châu, Kinh Châu, Thanh Châu mấy cái châu xếp hàng cuối này, lại còn thuộc về biên giới.”
Lời này của hắn nhận được hết thảy mọi người đồng tình. Thành thực mà nói, nơi này không phải khô cằn không chịu nổi như lời mấy vị tân sinh này nói như vậy. Chí ít tại địa vực nơi này, nuôi ra Tam phẩm Đại tu sĩ là dư sài. So sánh với Tinh Hà huyện nơi Dương gia trú ngụ hay vị trí Dịch gia của Dịch Phong tọa lạc, linh khí mảnh địa vực dưới chân còn muốn nồng đậm hơn mấy phần.
Thế nhưng, độ chính xác của lời nói cũng phải căn cứ người phát ngôn. Trong một trăm sáu mươi tân sinh, qua tám thành bọn họ đến từ các Thế gia, đại thế lực, trong môn càng là có Tứ phẩm Thượng nhân cấp bậc lão tổ trấn giữ; thậm chí còn có học sinh cá biệt là Vương triều hoàng tử, công chúa, thân phận đặc biệt tôn quý, tiếp xúc qua nào chỉ là Tứ phẩm Thượng nhân, cho dù là Ngũ phẩm Chân nhân cũng gặp không ít. Bọn hắn tự nhiên là chướng mắt hoàn cảnh nơi đây.
Còn U Châu, Kinh Châu, Thanh Châu trong lời vị học sinh nọ, chính là danh tự của ba châu trong phạm vi Nam Hoàng vực.
Tại Nam Hoàng vực, nhân tộc hùng mạnh, bá chiếm phân nửa diện tích lãnh thổ. Mà phạm vi cương thổ nhân tộc quản lý lại được chia làm hai mươi Châu; trong đó, tự nhiên là có Châu linh khí sung túc, tài nguyên giàu có, dẫn đến thực lực tu sĩ tổng hợp cường đại; đối lập, lại có châu linh khí khô cằn, tài nguyên thưa thớt, thực lực tu sĩ trên mặt bằng chung là nghèo nàn.
Tỉ như Tô Châu tới nói, luận tài nguyên, luận nồng độ linh khí, luận mặt bằng chung tu vi, luận thực lực tu sĩ,... các mặt tới nói, có thể đứng hàng thứ ba trên tổng số hai mươi Châu. Hơn nữa, thực lực của bọn hắn cùng hai châu đứng trên là không có chênh lệch.
Minh Nguyệt giới đỉnh tiêm chiến lực là Thất phẩm Tôn giả?
Tô Châu chắc chắn có, hơn nữa còn không ít. Đừng nhìn Tô Châu mấy chục vương triều độc chiếm bảy thành diện tích lãnh thổ mà đỉnh tiêm tu sĩ chỉ có Ngũ phẩm Chân nhân. Bọn hắn kiểm soát bất quá là đất đai khô cằn, linh khí thưa thớt mà thôi. Cũng không nên nhìn các tông môn, môn phái như Thanh Liên kiếm các, Minh Hằng Thiên tông chỉ có Tứ phẩm Thượng nhân, Ngũ phẩm Chân nhân cấp bậc lão tổ thường xuyên đi lại trước mặt chúng nhân mà tưởng rằng bọn hắn một tay che trời.
Trên thực tế, Tô Châu còn ẩn chứa rất nhiều ẩn thế thế gia, điệu thấp môn phái. Ai biết trong môn bọn hắn có bao nhiêu Lục phẩm Chân quân, thậm chí Thất phẩm Tôn giả? Tỷ như điệu thấp Sơ gia, lại như vô hình Kính Nguyệt hồ. Chẳng qua những lão bất tử này thường thường ẩn cư không ra, chuyên tâm tu luyện, truy cầu cảnh giới cao hơn. Đại sự không đến, nguy cơ sinh tử không có, bọn hắn là hiếm khi có mặt. Vì lẽ này, ngay cả trong môn tiểu bối có nhiều khi cũng không biết thế lực nhà mình đến cùng có bao nhiêu mạnh.
Muốn hiểu rõ nội tình trong này, trừ khi đạt đến cấp độ trưởng lão, gia chủ hay tông chủ mới có tư cách biết được. Chí ít cũng có thể biết, thế lực nào có cứng đối cứng, nơi nào chỉ có thể mạnh miệng, còn nơi nào thì cần ngay lập tức nhận sợ.
Mà trái ngược với Tô Châu giàu có, U Châu, Kinh Châu và Thanh Châu lại thuộc về địa vực cằn cỗi. Trong đó, U Châu thuộc về tầng lớp trung hạ du, còn Thanh Châu và Kinh Châu thuộc hẳn về tầng lớp hạ du.
Lấy nồng độ linh khí cùng tài nguyên đến xem, Kinh Châu và Thanh Châu nhiều nhất có thể nuôi dưỡng ra Ngũ phẩm Chân nhân cấp bậc nhân vật. U Châu khá hơn một chút, nhưng căng cứng hết sức cũng chỉ bồi dưỡng nổi Lục phẩm sơ kỳ.
Đến nỗi Đan dược? Nàng đã không dùng.
Linh khí? Nàng chỉ là ngẫu nhiên thổ nạp, cường độ xa so với trước thấp hơn, tốc độ hấp thu chỉ còn lại một, hai thành.
Sơ Ninh Lan chính là chuyên tâm đầu nhập vào luyện hóa Linh Thủy.
Kết quả thấy được ngay lập tức. Tu vi của nàng tăng nhanh như diều gặp gió. Căn cơ ổn định, vững chắc. Linh lực độ tinh thuần cực cao, phẩm chất cực giai, cường độ Linh lực còn thắng qua một số Tam phẩm hậu kỳ phổ thông tu sĩ.
Nguyên bản, lấy nàng thiên tư, dù có Linh Thủy hỗ trợ cũng cần chừng năm năm mới có thể tiến thêm một bước, thành tựu Tam phẩm tầng bảy. Bất quá, theo cách đốt linh thạch đắp tu vi hiện nay, thời gian bị rút ngắn xuống còn chừng ba năm.
Để Sơ Ninh Lan vui mừng nhất là Thanh Mộc Linh thể vậy mà có dấu hiệu thuế biến. Mặc dù thay đổi chỉ là rất nhỏ, nhưng giờ mới qua bao lâu? Hơn ba tháng mà đã có thành tụ như vậy, nếu kéo dài tiếp tục mười năm, hai mươi năm, thậm chí trăm năm sau thì sao?
Nên biết, lấy tư chất của nàng, tu vi có thể dễ dàng tăng lên một bậc, nhưng thể chất muốn cải thiện một chút cũng là khó như lên trời. Thể chất mạnh mẽ, trực tiếp ảnh hưởng đến thiên phú, tư chất cùng thực lực.
Tất nhiên, tiêu thụ Linh Thủy là mười phần khủng khiếp. Nó là con số trên trời mà những thiên kiêu khác chỉ nghe thôi cũng sợ tái mét mặt. Mỗi tháng, Sơ Ninh Lan luyện hóa không ít hơn trăm cân Tứ phẩm Linh Thủy. Ba năm, nàng cần ít nhất là bốn nghìn, năm nghìn cân Tứ phẩm Linh Thủy.
Bốn, năm nghìn cân Tứ phẩm Linh Thủy để bước vào Tam phẩm tầng bảy, so với dự tính ban đầu yêu cầu một nghìn cân, quả thực chênh lệch quá xa.
Một vạn cân, vốn đầy đủ cho Sơ Ninh Lan tu luyện một mạch tới Tứ phẩm, hiện tại nhiều nhất chỉ chèo chống nàng tới Tam phẩm tầng tám.
Đối mặt hao tổn này, Sơ Ninh Lan không chút nào lo ngại. Trong mắt nàng, Trần Nguyên là một cái giếng Linh Thủy không đáy. Nàng không biết chính xác hắn sở hữu bao nhiêu Linh Thủy. Bất quá, nàng có thể khẳng định, số lượng Linh Thủy trong tay hắn tuyệt đối là rất nhiều. Chỉ nhìn cái cách hắn vung đi vạn cân Tứ phẩm Linh Thủy mà mí mắt không nháy lấy một cái, lòng nàng đã nắm chắc phải làm như thế nào.
Không chỉ có thế, Sơ Ninh Lan kinh hỉ phát hiện ra, thu thập Linh Thủy từ trong tay Trần Nguyên đặc biệt dễ dàng. Hắn sẵn sàng đổi Linh Thủy lấy công pháp, pháp thuật, bí thuật, đặc biệt là kinh thư từ trong tay nàng.
Nhị phẩm cấp bậc kinh thứ, công pháp có thể trao đổi ba, năm câm Tứ phẩm Linh Thủy.
Tam phẩm cấp bậc kinh thứ, công pháp có thể mang đến hai mươi, ba mươi cân Tứ phẩm Linh Thủy.
Tứ phẩm cấp bậc kinh thư, công pháp, có thể trao đổi đến một trăm, thậm chí hai trăm cân Tứ phẩm Linh Thủy.
Nếu là ngũ phẩm, con số này có thể bảy trăm, thậm chí nghìn cân.
Cho đến Lục phẩm, năm nghìn, bảy nghìn cân Tứ phẩm Linh Thủy không phải là chuyện đùa.
Sơ gia làm thế lực khổng lồ, sừng sững tại Tô Châu vạn năm không ngã, tích lũy công pháp, kinh tự, thuật pháp nhiều vô số kể. Ngoại trừ hạch tâm công pháp, bí thuật không truyền ra ngoài, Sơ gia tàng kinh các tự nhiên là còn có rất nhiều công pháp, bí thuật thu nhặt qua các năm, dùng để truyền thụ gia tướng, người hầu hay càng nhiều hơn là mang ý nghĩa tham khảo, dẫn dắt, tra cứu.
Những loại công pháp, bí thuật này, không phải là không thể mang đi đổi Linh Thủy.
Mặt khác, kinh thư càng dễ dàng hơn. Người ta chỉ nghe nói, công pháp, bí thuật không ngoại truyền, rất ít nghe nói, kinh thư không ngoại truyền. Không như công pháp, liên quan trực tiếp đến tu sĩ tu luyện, quyết định tu vi mạnh yếu, hay bí thuật, quyết định thực lực đấu pháp, cho nên bị các đại thế lực quản lý gắt gao; kinh thư càng nhiều hơn là mang tính chất dẫn dắt, cảm ngộ, trợ giúp tu sĩ nhập đạo. Chỉ có một số cực nhỏ kinh thư trở thành cấm kỵ hay bị quản sát chặt chẽ, tựa như Vạn Ma Tâm kinh, đa số kinh thư còn lại đều không bị người ta giới hạn như vậy.
Lại nói, Sơ Ninh Lan có thể sử dụng không chỉ là Sơ gia Tàng Kinh các. Lấy thân phận cùng địa vị của nàng, muốn mua đê giai kinh thư, công pháp không phải là khó khăn. Chỉ cần an bài một chút chấp sự tại Sơ gia, nàng liền có thể đại lượng thu mua Nhị phẩm, Tam phẩm đê giai kinh thư trên phạm vị Tô Châu.
Cứ như thế, Sư Ninh Lan trong lúc vô tình trở thành người làm công cho Trần Nguyên. Đồng thời, nàng không nhận ra rằng, bản thân nàng đang bước lên con đường khắc kim bù tu vi.
Trần Nguyên hài lòng nhìn chiều hướng phát triển này. Cả hai cùng có lợi.
Nói đến trợ giúp, Dương gia còn quá nhỏ yếu. Hắn kỳ vọng vào Đại Khí Vận giả, Dương Minh Thiết trợ giúp, nhưng đó chuyện là tương lai. Hiện tại có Sơ Ninh Lan chân chạy thu thập tài nguyên tu luyện, Trần Nguyên vui vẻ không thôi.
Nhấc lên Dương gia, Trần Nguyên kinh ngạc phát hiện, Dương Ly Tình vậy mà cùng bọn hắn một chỗ tiến về Thái Linh học viện nội viện. Hắn hỏi thăm. Dương Ly Tình cũng không giấu diếm mang đầu đuôi ngọn ngành nguyên nhân trong đó kể ra.
Bất quá, nàng nhắc nhở hắn, chuyện này không cần thiết tuyên dương rộng rãi. Sự thật rằng Băng Ngọc Chân quân có mặt trên phi thuyền này không có nhiều người biết, ngay cả những Tứ phẩm Thượng nhân đạo sư cũng là như vậy, chứ không nói đến đám tân sinh.
Nàng vẫn luôn có mặt trên phi thuyền, luôn tùy thời theo dõi động tĩnh của con tàu. Bởi vì có nàng cây định hải thần trâm này, các đạo sư mới dám mạo hiểm,mạnh mẽ đâm xuyên qua lãnh địa của nhiều hung thú cường đại.
Tuy nhiên, Băng Ngọc Chân quân và năm vị Ngũ phẩm Chân nhân đã ước định trước, chỉ khi con tàu đối mặt thời khắc nguy cơ sinh tử, nàng mới xuất thủ. Đây cũng là lý do vì sao, hơn ba tháng nay, Băng Ngọc Chân quân chưa từng lộ diện.
Đồng hành cùng Băng Ngọc Chân quân, bên ngoài Dương Ly Tình, còn có hai vị đồ đệ khác của nàng. Trần Nguyên từng có cơ hội gặp qua. Nhị sư huynh Linh Thuần phong là người thông minh, vẻ ngoài đường hoàng anh tuấn, tính cách ôn hòa khiêm tốn, rất được người khác kính trọng. Tam sư tỷ Châu Vũ Nhu dáng dấp xinh xắn, nhiều nét đáng yêu; tính cách nàng vui vẻ, hoạt bát, hiếu động, rất dễ hòa hợp với người lạ.
Đối với hai người này, Trần Nguyên không có quá nhiều suy nghĩ. Ấn tượng duy nhất của hắn là, Băng Ngọc Chân quân đệ tử không tệ, mỗi một người vứt ra ngoài đều có thể trở thành một phương cường giả.
-------------------
Một ngày này, một trăm sáu mươi tân sinh của Tô Châu Thái Linh học viện, hoặc nghỉ ngơi, hoặc tu luyện, hoặc tọa hạ, hoặc đi dạo ngắm cảnh, hoặc ăn uống, hoặc vui chơi,... hết thảy đều nghe được một thanh âm già nua nhưng hùng hậu khủng bố, để cho bọn hắn đám này Nhị phẩm, Tam phẩm tu sĩ trẻ tuổi kinh động đến tận linh hồn:
“Phi thuyền sẽ tiến nhập phạm vi Thái Linh học viện nội viện trong một khắc đồng hồ tới. Hết thảy học sinh chú ý.”
Lời chỉ đến đây là dứt. Đám tân sinh lại kích động không thôi.
Không phải sao? Bọn hắn vượt qua bao nhiêu gian khổ khảo thí, được lựa chọn trở thành Thái Linh học viện học sinh, mơ ước cao nhất chẳng phải trở thành một tên nội viện đệ tử?
Đến nay bọn hắn khó khăn lắm mới vượt qua ba vòng khảo thí, gian nan vất vả bao nhiêu ngày tu luyện, lại mòn mỏi chờ đợi gần bốn tháng phi hành liên tục, băng qua phân nửa cái Nam Hoàng vực, chẳng phải chỉ chờ đến một ngày này?
Thế là, trong phút chốc, boong tàu to lớn liên tiếp xuất hiện vô số thân ảnh đổ xô ra mà tới. Gần hai trăm tên tân sinh vội vội vàng vàng tìm kiếm vị trí thuận lợi bên lan can tàu, cẩn thận phóng tầm mắt ra bốn phía dò xét, truy tìm, muốn thật nhanh nhìn tới Thánh địa tua hành mà bón hắn ngày nhớ đếm mong.
Đáng tiếc, để bọn hắn thất vọng là phạm vi vạn dặm xung quanh thu vào tầm mắt chỉ là những dãy sơn mạch liên miên bất tuyệt, hoang dã và khô cằn, thiếu thốn sức sống, linh khí mỏng manh.
Ở đâu ra động thiên phúc địa? Ở đâu ra nhân gian tiên cảnh? Càng đừng nói đến Nam Hoàng vực đỉnh cấp thế lực đại bản doanh. Nếu như có người nói, nơi này là vực ngoại hoang vu, đám tân sinh cũng sẽ tin tưởng không nghi ngờ.
“Cái này…” Có tân sinh vì đó làm trì trệ.
“Nơi đây không phải chốn sơn dã lĩnh nào đó chứ?” Có người khác cẩn thận mở miệng.
“Chỗ này rốt cuộc là nơi nào? Hoang tàn cằn cỗi, linh khí thưa thớt mỏng manh.” Lại có người khác bình phẩm.
Bọn hắn thật không dám tưởng tượng, Thái Linh học viện nội viện trong truyền thuyết lại cùng chỗ đồng không mông quạnh như vậy có liên quan; Bọn hắn càng không dám tưởng tượng, mình tiếp theo mấy chục, mấy trăm năm tu hành đều cắm tại nơi này.
Bất quá, những tân sinh này đều là rồng phượng trong loài người, thuộc về thiên kiêu tầng lớp hàng ngũ, gia giáo tốt là có nhận qua, tâm tính cũng không đến mức yếu kém như vậy. Bọn hắn nghị luận về nghị luận, cũng chỉ là âm thầm truyền âm, không dám tạo ra cảnh ồn ào bát nháo. Hơn nữa, bọn hắn nhìn quang cảnh thâm sơn cùng cốc xung quanh, không ngừng sử dụng thần thức thăm dò, tìm kiếm điều kỳ quặc trong đó.
Đường đường Thái Linh học viện nội viện, làm sao có thể không bằng một cái tiểu thành?
Bỗng có người hỏi: “Không biết nơi này thuộc về địa phương nào?”
Lưu Thái Hòa đứng gần đó, liếc nhìn qua thấy cũng là người quen thuộc, từng tham gia yến tiệc hắn tổ chức, không khỏi nở nụ cười thân thiết, đáp lại: “Tuân huynh có chỗ không biết, căn cứ theo hướng đi và thời gian của chúng ta cho đến nay, vị trí của chúng ta hiện tại ở vào khoảng chừng giao giới giữa ba châu, U Châu, Kinh Châu và Thanh Châu.”
Mấy vị tân sinh gần đó nghe vậy liền như có điều hiểu ra, khe khẽ gật đầu.
Một người nhẹ giọng nói ra: “Chẳng trách quang cảnh cằn cỗi như vậy, nguyên lai là nằm tại U Châu, Kinh Châu, Thanh Châu mấy cái châu xếp hàng cuối này, lại còn thuộc về biên giới.”
Lời này của hắn nhận được hết thảy mọi người đồng tình. Thành thực mà nói, nơi này không phải khô cằn không chịu nổi như lời mấy vị tân sinh này nói như vậy. Chí ít tại địa vực nơi này, nuôi ra Tam phẩm Đại tu sĩ là dư sài. So sánh với Tinh Hà huyện nơi Dương gia trú ngụ hay vị trí Dịch gia của Dịch Phong tọa lạc, linh khí mảnh địa vực dưới chân còn muốn nồng đậm hơn mấy phần.
Thế nhưng, độ chính xác của lời nói cũng phải căn cứ người phát ngôn. Trong một trăm sáu mươi tân sinh, qua tám thành bọn họ đến từ các Thế gia, đại thế lực, trong môn càng là có Tứ phẩm Thượng nhân cấp bậc lão tổ trấn giữ; thậm chí còn có học sinh cá biệt là Vương triều hoàng tử, công chúa, thân phận đặc biệt tôn quý, tiếp xúc qua nào chỉ là Tứ phẩm Thượng nhân, cho dù là Ngũ phẩm Chân nhân cũng gặp không ít. Bọn hắn tự nhiên là chướng mắt hoàn cảnh nơi đây.
Còn U Châu, Kinh Châu, Thanh Châu trong lời vị học sinh nọ, chính là danh tự của ba châu trong phạm vi Nam Hoàng vực.
Tại Nam Hoàng vực, nhân tộc hùng mạnh, bá chiếm phân nửa diện tích lãnh thổ. Mà phạm vi cương thổ nhân tộc quản lý lại được chia làm hai mươi Châu; trong đó, tự nhiên là có Châu linh khí sung túc, tài nguyên giàu có, dẫn đến thực lực tu sĩ tổng hợp cường đại; đối lập, lại có châu linh khí khô cằn, tài nguyên thưa thớt, thực lực tu sĩ trên mặt bằng chung là nghèo nàn.
Tỉ như Tô Châu tới nói, luận tài nguyên, luận nồng độ linh khí, luận mặt bằng chung tu vi, luận thực lực tu sĩ,... các mặt tới nói, có thể đứng hàng thứ ba trên tổng số hai mươi Châu. Hơn nữa, thực lực của bọn hắn cùng hai châu đứng trên là không có chênh lệch.
Minh Nguyệt giới đỉnh tiêm chiến lực là Thất phẩm Tôn giả?
Tô Châu chắc chắn có, hơn nữa còn không ít. Đừng nhìn Tô Châu mấy chục vương triều độc chiếm bảy thành diện tích lãnh thổ mà đỉnh tiêm tu sĩ chỉ có Ngũ phẩm Chân nhân. Bọn hắn kiểm soát bất quá là đất đai khô cằn, linh khí thưa thớt mà thôi. Cũng không nên nhìn các tông môn, môn phái như Thanh Liên kiếm các, Minh Hằng Thiên tông chỉ có Tứ phẩm Thượng nhân, Ngũ phẩm Chân nhân cấp bậc lão tổ thường xuyên đi lại trước mặt chúng nhân mà tưởng rằng bọn hắn một tay che trời.
Trên thực tế, Tô Châu còn ẩn chứa rất nhiều ẩn thế thế gia, điệu thấp môn phái. Ai biết trong môn bọn hắn có bao nhiêu Lục phẩm Chân quân, thậm chí Thất phẩm Tôn giả? Tỷ như điệu thấp Sơ gia, lại như vô hình Kính Nguyệt hồ. Chẳng qua những lão bất tử này thường thường ẩn cư không ra, chuyên tâm tu luyện, truy cầu cảnh giới cao hơn. Đại sự không đến, nguy cơ sinh tử không có, bọn hắn là hiếm khi có mặt. Vì lẽ này, ngay cả trong môn tiểu bối có nhiều khi cũng không biết thế lực nhà mình đến cùng có bao nhiêu mạnh.
Muốn hiểu rõ nội tình trong này, trừ khi đạt đến cấp độ trưởng lão, gia chủ hay tông chủ mới có tư cách biết được. Chí ít cũng có thể biết, thế lực nào có cứng đối cứng, nơi nào chỉ có thể mạnh miệng, còn nơi nào thì cần ngay lập tức nhận sợ.
Mà trái ngược với Tô Châu giàu có, U Châu, Kinh Châu và Thanh Châu lại thuộc về địa vực cằn cỗi. Trong đó, U Châu thuộc về tầng lớp trung hạ du, còn Thanh Châu và Kinh Châu thuộc hẳn về tầng lớp hạ du.
Lấy nồng độ linh khí cùng tài nguyên đến xem, Kinh Châu và Thanh Châu nhiều nhất có thể nuôi dưỡng ra Ngũ phẩm Chân nhân cấp bậc nhân vật. U Châu khá hơn một chút, nhưng căng cứng hết sức cũng chỉ bồi dưỡng nổi Lục phẩm sơ kỳ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.