Chương 262: Trưởng bối gặp mặt?
Con Cua
07/10/2021
Khi Trần Nguyên trở về trụ sở của Thái Linh học viện thì thời gian đã
quá nửa đêm. Dọc theo con phố lớn kéo dài theo trục Nam Bắc của Càn
Nguyên thành, đèn đuốc vẫn còn sáng trưng, soi rọi cả một vùng trời,
chiếu lên thứ ánh sáng đỏ rực như ngọn lửa khổng lồ hắt lên tầng mây dày tít phía cao mười mấy dặm trên bầu trời. Tòa thành này dường như sống
về đêm vậy. Cứ mặc cho thời gian đã muộn, số lượng người dạo bước trên
con phố lại chưa từng giảm đi chút nào. Hàng ngàn cửa hàng vẫn y nguyên
mở cửa nhiệt tình đón khách, hàng vạn tán tu vẫn còn kiên trì bày hàng,
rộn vang tiếng hô hào, trả giá, giới thiệu đủ những món đồ kỳ quặc nhất
trên đời mà người ta có thể nghĩ ra.
Đối với Trần Nguyên, hết thảy những chuyện xảy ra tại Thanh Tiên Lâu, cuộc gặp gỡ với Trần Nguyên Bá cho đến nhân quả với Liễu Yên, chúng đã bị sự huyên náo và tràn đầy sức sống của phố đêm Càn Nguyên thành tẩy rửa đi không còn lại bao nhiêu. Nhiều nhất, ấn tượng trong đầu hắn chỉ còn lại huyết mạch không tầm thường của Hiểu Mộng và cỗ lực lượng phong ấn tinh xảo đang ngày ngày áp chế nàng, tránh khỏi tầm mắt của thế nhân hay những kẻ có tâm muốn lợi dụng. Muốn Trần Nguyên cho ý kiến, vậy hắn cũng chỉ có thể nói: Không hổ là nữ phối của Đại Khí Vận giả, chính là không tầm thường, từ thiên phú, huyết mạch, cho đến xuất thân. Hiểu Mộng hiện tại còn muốn tiếp cận và lợi dụng Tô Thần. Thế nhưng là, dựa theo tình tiết thông thường đến xem, có lẽ không được bao lâu, nàng ngược lại bị Tô Thần chinh phục. Tới lúc đó, Tô Thần lại trợ giúp nàng giải khai phong ấn huyết mạch, tìm lại người mẹ mất tích nhiều năm, mở ra thân thế bí ẩn và gút mách trong lòng. Từ đây, Tô Thần chẳng những thu được một vị hồng nhan tri kỷ khuynh quốc khuynh thành, hại nước hại dân mà còn sở hữu một trợ lực khổng lồ trên con đường tu hành.
Tuy nhiên, hết thảy những điều trên có lẽ sẽ không xảy ra. Sự xuất hiện đột ngột của Trần Nguyên Bá đã trú định những viễn cảnh đó có thể sẽ không bao giờ trở thành sự thật.
Đối với Tô Thần mà nói, đây chắc chắn không phải tin tức tốt lành gì. Thế nhưng, đối với Hiểu Mộng và cả Liễu Yên mà nói, đây chưa chắc đã là tin xấu. Thậm chí, nó còn có thể là thiên đại tạo hóa mà các nàng nằm mơ cũng không thể ngờ tới, một cơ hội để các nàng triệt để đánh vỡ vận mệnh của mình, để các nàng được nhìn vào tầng thứ tồn tại cao nhất của Ba Ngàn Thế giới.
“Bất quá, chuyện này lại có gì liên quan đến ta cơ chứ?” Trần Nguyên lắc đầu bật cười.
Bước vào sân trước động phủ, Trần Nguyên ngạc nhiên phát hiện ra, Lữ Như Yên và Thiên Lan vẫn còn đang chờ hắn. Các nàng ngồi tại trước bàn đá, vừa thưởng thức linh trà, vừa nói chuyện gì đó. Thanh âm êm tai của hai nàng vang vọng khắp khoảng không gian nhỏ. Thỉnh thoảng, người ta lại có thể nghe thấy tiếng tiếng cười êm tai như tiếng trời vọng lại.
Lữ Như Yên trước tiên phát hiện ra Trần Nguyên trở về. Nàng mỉm cười, nụ cười rực rỡ và xán lạn như mọi khi, đẹp vượt quá giới hạn của thế giới, hơn xa bất cứ định nghĩa nào có thể miêu tả, đủ để cho toàn bộ thiên địa phải ảm đạm và mất đi sắc thái khi có nàng ở đó. Nàng đã khôi phục dung nhan tuyệt mỹ quá phận vốn có của nàng.
Lữ Như Yên đi đến trước mặt Trần Nguyên, cười nói: “Trần công tử, ngươi đã về.”
Chỉ là lời chào vô cùng thông thường thôi, vậy mà lại để Trần Nguyên lòng cảm thấy ấm áp, quen thuộc, tựa như trở lại mái ấm. Hắn mỉm cười, đáp: “Đã về.”
So với Lữ Như Yên nhiệt tình thì biểu hiện của Thiên Lan nhạt hơn rất nhiều. Nàng chỉ chẽ gật đầu, ra hiệu cho hắn biết. Hắn cũng nhẹ gật đầu đập lại. Hai người bọn hắn xưa này đều là như vậy, giao thiệp đều hời hợt như vậy, không có quá nhiều lời lẽ khách sáo, cũng không có những cử chỉ thân mật, gần gũi. Bất quá, điều đó không ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai người bọn hắn.
Chờ cho đến khi Trần Nguyên an tọa trên ghế đá, trong tay cầm một ly trà nóng, Lữ Như Yên lúc này đột nhiên hỏi: “Trần công tử, ngươi đi đâu mà về muộn như vậy? Vừa hay, chúng ta có chuyện muốn thảo luận với công tử.”
“Là như vậy, hôm nay, ta vừa vặn gặp phải…” Trần Nguyên không có ý định giấu diếm hai nàng những điều hắn vừa làm đêm này. Lữ Như Yên là hắn không muốn giấu diếm, còn Thiên Lan thì không cần thiết.
Trần Nguyên chậm rãi kể lại chuyện ngày hôm nay hắn theo dõi Liễu Yên, thậm chí không giấu diếm chuyện hắn đi vào Thanh Tiên Lâu, vô tình bắt gặp Trần Nguyên Bá, cho đến toàn bộ những gì xảy ra trên Thanh Liễu hồ. Tất nhiên, trong quá trình này, hắn không phải là vô tư đem tất cả nói ra, tựa như hắn hạ lên Liễu Yên tinh thần ấn ký hay những chi tiết cùng Trần Nguyên Bá trao đổi. Những tình tiết này đều bị hắn lấp liếm cho qua.
Lữ Như Yên nghe xong liền sửng sốt một hồi, ánh mắt dường như có điều suy nghĩ. Qua thật lâu, nàng mới cảm thán: “Không nghĩ ra còn có nhiều chuyện như vậy xảy ra.” Ngừng tạm, nàng nói tiếp: “Làm như vậy cũng tốt, Liễu Yên cũng không tại ra chân chính tổn thương với chúng ta. Nếu chúng ta mạnh mẽ đánh giết nàng, như vậy cũng không tốt.”
Lữ Như Yên không phải là người hiếu sát. Cho nên, nàng đối với ân oán của nhóm người Liễu Yên không quá để trong lòng. Đã đối phương không phải đối thủ của nàng, không tạo nên uy hiếp đối với nàng, cũng chưa từng chân chính gây ra thương tổn đối với nàng, vậy thì tại sao nàng phải lãng phí thời gian để ý tới đối phương? Trong lúc vô hình, tâm tính của kẻ mạnh trong lòng Lữ Như Yên đã chiếm cứ chủ đạo tại thái độ đối với năm người kia.
Đột nhiên, nàng hỏi: “Vị Trần Nguyên Bá Trần sư huynh này rốt cuộc là người như thế nào?”
Trước đó, Lữ Như Yên chỉ nghe nói qua, Thần Luyện phong có một vị đại sư huynh, thân truyền đệ tử của Hạo Nguyệt Chân quân. Thế nhưng, hết thảy ấn tượng chỉ dừng lại tại đó. Hiện giờ nàng một lần nữa nghe Trần Nguyên đề cập tới đối phương, nàng mới phát giác ra, từ đủ mọi loại biểu hiện, người này không đơn giản chút nào.
Không chờ Trần Nguyên trả lời, nàng một lần nữa lên tiếng, sắc mặt rất nghiêm túc: “Trần công tử, ngươi ngày sau nên cách vị Trần sư huynh này xa một chút. Nếu có thể thì không nên đơn độc cùng một chỗ. Người này không tốt.”
Trần Nguyên sửng sốt. Trong lúc nhất thời, hắn không hiểu ra làm sao cả.
“Vì sao?” Hắn theo bản năng hỏi ngược.
“Người này quá háo sắc. Vào thanh lâu làm chuyện không đứng đắn thì không nói, tiếp đó còn cùng một chỗ đùa giỡn cả Liễu Yên và Hiểu Mộng. Người ta hai người vẫn còn là cô cháu ruột thịt đâu. Loại chuyện này, hắn làm sao có thể làm ra được?” Vừa nói, nàng vừa cau mày, biểu cảm vô cùng bất mãn, tựa như đối với Trần Nguyên Bá có cực sâu thành kiến và chán ghét.
Đổi lại là Trần Nguyên thì lúng túng rồi. Hắn không biết phải phản bác ra làm sao, cũng không biết nên nói như thế nào. Bây giờ cẩn thận suy nghĩ lại, hắn mới nhìn ra, hành động của đối phương, quả thật không thể nói được. Chỉ là trước đó, hắn đã biết đối phương là thân nữ nhi, trong lúc vô ý thức cũng coi nàng thành nữ nhân mà đối đãi, cho nên, việc nàng gần gũi hai hay nhiều nữ nhân, là cô hay là cháu, là chị hay là em, thì lại có vấn đề gì?
“Muốn không, nói cho Như Yên biết, nàng là nữ nhi?” Trần Nguyên nghĩ thầm đến. Bất quá, hắn rất nhanh chóng lắc đầu phủ nhận ý nghĩ này. Nói cho nàng biết Trần Nguyên Bá là thân nữ nhi, có lẽ để nàng hiểu lầm ra cái gì đến thì sự tình sẽ còn rắc rối hơn nữa.
Lữ Như Yên dường như vẫn chưa muốn bỏ qua chuyện này. Nàng một lần nữa, rất nghiêm túc, nói ra: “Trần công tử, ngươi cũng không thể như vậy, khắp nơi đùa giỡn con gái nhà người ta.”
“Hắn khi nào thì đùa giỡn có gái nhà người ta rồi?” Trần Nguyên cảm thấy rất oan ức. Chỉ là, lời này cũng không thể cứ như vậy nói ra.
Hắn vốn định vỗ ngực đảm bảo, rằng chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra. Thế nhưng, không rõ trong đầu nghĩ đến cái gì, Trần Nguyên đột nhiên đổi lời: “Nếu như, ta chỉ đùa giỡn Lữ cô nương đâu?”
Quả nhiên, lời vừa nói ra, gương mặt xinh đẹp của Lữ Như Yên đỏ bừng, hai tai nóng rực. Nàng vội vã cúi thấp đầu xuống, không dám cùng hắn đối mặt, lại cũng không dám cùng hắn tiếp tục nói tiếp chủ đề này nữa. Chỉ có đôi mắt đẹp tràn đầy nhu tình thỉnh thoảng như có như không liếc nhìn qua hắn. Khóe miệng nàng thỉnh thoảng lại hơi nhếch lên, dường như nghĩ đến chuyện gì, có đôi lúc như muốn cười nhưng lại không dám biểu hiện ra quá rõ ràng.
Trần Nguyên yên lặng ngắm nhìn nàng. Cảnh tượng đẹp nhất thế gian có lẽ chính là đây.
Qua thật lâu, bầu không khí mập mờ này vẫn chưa chấm dứt. Cũng là Thiên Lan đặc thù, không quan tâm tiểu tiết, càng chẳng để ý đến ngoại vật dư thừa, nàng mới có thể ở trong hoàn cảnh này mà thoải mái thưởng thức linh trà.
Tới khi Lữ Như Yên phát hiện Trần Nguyên si ngốc ngắm nàng, nàng đã trong lòng tràn đầy ngọt ngào, lại có thẹn thùng không biết làm sao, gương mặt càng đỏ hơn.
Rốt cuộc, Lữ Như Yên vẫn thuộc về dạng nữ tử tương đối truyền thống. Trần Nguyên có thể không để ý mặt mũi, nhưng nàng thì không. Và mặc dù nơi này tương đối riêng tư mà trong lòng nàng cực kỳ hưởng thụ loại cảm giác được người trong lòng để ý đến như vậy, thế nhưng, nàng không có ý tứ tiếp nhận khi mà bên cạnh còn ngồi đó một vị nữ tử khác.
Lữ Như Yên không thể làm gì hơn là tìm kiếm một chủ đề khác: “Trần… Trần công tử.” Nàng có chút xấu hổ mở miệng.
“Sao vậy?”
Lữ Như Yên cố gắng để cho biểu cảm trở nên nghiêm túc nhất có thể. Nàng nói: “Vị kia Trần sư huynh xem ra cũng không phải hạng người đơn giản. Trần công tử sau này nếu như có tiếp xúc hắn, vậy phải cẩn thận nhiều hơn.”
“Điều này, ta có nắm chắc.” Trần Nguyên đáp lại. Hắn, so với bất kỳ ai đều hiểu, vị này Trần sư huynh, a không, sư tỷ, không thể dùng lẽ thường để hình dung.
Thế rồi, tựa như không yên tâm chuyện gì đó, Lữ Như Yên lại nói: “Trần sư huynh đưa cho công tử viên kia Cửu Y Huyền Châu, nhìn mặt ngoài thì như trả lại phần kia nhân quả cho Liễu Yên, thế nhưng rõ ràng là muốn mượn tay của công tử đến đối phó Phục Ma tông. Mặc dù tư chất của chúng ta tốt, tu vi đặt tại cùng thế hệ đều là đứng hàng đỉnh tiêm, thế nhưng so sánh với tu sĩ thế hệ trước vẫn là kém không ít. Như Yên e rằng, lấy thực của hai chúng ta tới đối kháng Phục Ma tông thì có phần quá sức.”
Lữ Như Yên là nữ tử thông minh. Dẫu cho lời kể của Trần Nguyên còn che giấu không ít chi tiết, thế nhưng, nàng vẫn có thể nhìn ra thật nhiều điều, trong đó bao quát Trần Nguyên Bá tiến hành mưu đồ tại Đại Càn Vương triều và Thanh Tiên Lâu. Từ cái cách mà đối phương muốn mượn tay Trần Nguyên tới đối phó Phục Ma tông, Lữ Như Yên có thể suy đoán đại khái quy mô của trận mưu đồ này. Thật đúng là không nhỏ đâu. Phạm vi thật sự e rằng có thể bao phủ lên toàn bộ Thanh Châu. Lữ Như Yên có thể không can thiệp, không làm ra hành động ngáng chân đối phương. Tuy nhiên, để Trần Nguyên đi lại gần một người như thế, hai bên liên quan quá nhiều, nàng có chút không yên lòng.
Thế mà, Trần Nguyên không có bao nhiêu để ý chuyện này. Điều làm cho hắn ấm lòng là việc Lữ Như Yên coi sự tình đối phó với Phục Ma tông là chuyện của hắn và nàng. Quyết định là do hắn làm ra, đến gánh trách nhiệm nàng đều tính cả bản thân vào.
“Cho nên nói, hai người chúng ta đã đến giai đoạn thân mật không phân biệt?” Trần Nguyên vui vẻ nghĩ đến.
Tất nhiên, hắn không có ý định để cho Lữ Như Yên thực sự dính dáng đến chuyện này. Thực lực của nàng chưa đủ. Chuyện này đối với nàng không có chỗ tốt.
Trầm ngâm một lúc, Trần Nguyên đáp lại: “Đối phó với Phục Ma tông là điều ta cần phải làm, bất kể là Trần sư huynh có đưa hay không viên Cửu U Huyền Châu kia. Kể từ thời khắc chúng ta tiếp nhận Nguyệt Nhi, phần nhân quả này đã đặt lên vai chúng ta.”
“Nếu vậy…” Lữ Như Yên có chút suy nghĩ, nói ra: “Như Yên sẽ thử thỉnh sư phụ, sư nương cùng thái sư phụ cùng một chỗ tiền hành đối phó Phục Ma tông. Có thái sư phụ tu vi Lục phẩm Chân quân tại chấn tràng, có lẽ sự tình sẽ dễ dàng hơn một chút.”
Lữ Như Yên rất thực tế. Tại trong nhận thức của nàng, mặc dù nàng và Trần Nguyên bất phàm, thực lực hơn xa tu sĩ cùng cảnh giới thông thường, thế nhưng để chính diện đối kháng với Ngũ phẩm Chân nhân, còn là hơn một trăm vị Ngũ phẩm Chân nhân, vậy chẳng khác nào lấy trứng chọi đá. Có thể mời đến thái sư phụ, sư phụ cùng sư nương, như vậy cũng là tối đa mà nàng có thể làm đến, cũng là cách làm tốt nhất từ góc độ của nàng đến xem. Có thể nói, nàng đã hết lòng hết dạ vì Trần Nguyên suy nghĩ. Bởi vì, chân chính xem xét đến, Nguyệt Nhi là Linh Quỷ của Trần Nguyên chứ không phải của Lữ Như Yên nàng.
Trần Nguyên không muốn chuyện này còn kinh động đến trưởng bối của nàng, bèn đáp: “Lữ cô nương, vậy thì cũng không cần. Chuyện này đã không cần kinh động đến Liên Tuyết Chân quân các vị trưởng bối.”
Lữ Như Yên hơi cau mày: “Như vậy, Trần công tử có tính toán gì?”
“Trước đây không lâu, ta đã liên lạc với sư tôn của ta.” Trần Nguyên tùy tiện tìm một cái lý do để bản tôn của hắn có cơ hội xuất hiện ngoài ánh sáng: “Lão nhân gia ngài đã đáp ứng, qua không đến mấy ngày nữa sẽ trợ giúp chúng ta chuyện này. Như vậy, không cần làm phiền đến Liên Tuyết Chân quân và các vị trưởng bối đi.”
Nào ngờ, phản ứng của Lữ Như Yên có chút nằm ngoài Trần Nguyên tưởng tượng. Sắc mặt nàng đột nhiên trở nên đỏ lên, biểu cảm cũng trở nên khẩn trương, hấp tấp, lại dường như lo lắng điều gì đó.
“Lữ cô nương, ngươi thế nào?” Trần Nguyên quan tâm hỏi.
Qua thật lâu, Lữ Như Yên mới cẩn thận hỏi lại: “Trần công tử, ngươi… ngươi nói, sư tôn của ngươi sẽ đến Thanh Châu?”
“Đích xác là như thế.” Trần Nguyên nghi ngờ đáp lại.
“Trần… Trần công tử, ngươi nói, Như Yên… Như Yên có nên chuẩn bị thứ gì không?” Nói rồi, nàng ngừng lại, ánh mắt đảo quanh, biểu lộ rơi vào hốt hoảng suy tư. Nàng vừa bắt đầu lo nghĩ tính toán, vừa thấp giọng lẩm bẩm: “Lão nhân gia ông ta có hay không chán ghét ta.”
“Nha, nguyên lai là nàng lo lắng gặp trưởng bối.” Trần Nguyên chợt nghĩ ra.
Thế rồi, hắn đã thấy đồng cảm lại có chút buồn cười. Hắn đồng cảm bởi vì trước đó gặp mặt Thanh Minh Chân nhân và Yên Nguyệt Thượng nhân, hắn cũng đã từng lo được lo mất. Hắn lại buồn cười, bởi vì dáng vẻ của nàng lúc này thật sự quá đáng yêu. Lại nói, hắn còn chưa quyết định để bản tôn dùng thân phận sư phụ đến gặp mặt nàng đây, điều này đối với hắn cũng rất lúng túng.
Lữ Như Yên không nghĩ sự tình đơn giản như vậy. Làm sư tôn tới Thanh Châu, thân là đồ đệ, Trần Nguyên không có lý do gì không tới bái kiến.
Vậy nàng, Lữ Như Yên, có nên hay không tới bái kiến? Nếu không đi, sau này gặp lại đối phương, vị kia tiền bối có hay không trách tội xuống. Cho dù lão nhân gia không trách tội, như vậy ấn tượng của đối phương về nàng hẳn cũng không tốt đi nơi nào.
Nếu đi, nàng lại nên lấy thân phận như thế nào bái kiến? Nàng lại nên chuẩn bị cái gì? Vị kia tiền bối tính cách như thế nào? Ưa thích dạng gì con dâu? A không đúng… như thế nào vãn bối?... Nàng hoàn toàn không biết gì cả.
Thế rồi, dường như nghĩ đến điều gì, nàng vội vàng nói: “Trần công tử, còn một chuyện Như Yên còn chưa kịp nói với công tử.”
“Chuyện gì vậy?” Thái độ nghiêm trọng của Lữ Như Yên để Trần Nguyên không kịp chuẩn bị.
“Liên quan tới Khinh Vũ tiền bối và thái sư phụ.” Lữ Như Yên nói: “Sớm ngày hôm nay, Như Yên có liên lạc với Thái sư phụ, thuật lại cho nàng nghe những gì xảy ra với chúng ta.”
“Sau đó thì sao?”
“Bởi vì chúng ta bị kẹt lại tại phương này tiểu thế giới quá lâu. Sau đó lại xảy ra một loạt các sự tình ngoài ý muốn. Cho nên, thái sư phụ và Khinh Vũ tiền bối muốn tới nơi này.” Nói tới đây, Lữ Như Yên ngừng lại, thận trọng hỏi: “Trần công tử, ngươi nói, chúng ta có muốn hay không… để cho sư tôn ngươi cùng với… cùng với… thái sư phụ các nàng… gặp mặt một lần?”
OANH.
Một tiếng nổ vang trong não hải Trần Nguyên. Một thoáng chốc, đầu óc của hắn trở nên quá tải. Gặp mặt Liên Tuyết Chân quân và Khinh Vũ Chân quân bằng thân phận sư tôn của hắn? Điều này, chính hắn cũng chưa có sự chuẩn bị.
Đến cùng là hắn nên gặp mặt hay không gặp mặt?
Muốn gặp mặt. Như vậy, hắn phải cùng một lúc diễn hai vai, còn là hai vai ở thân phận, địa vị, bối phận khác nhau. Rất dễ sinh ra sai lầm khi đối mặt đối phương, để người ta nhìn ra kỳ quặc.
Không muốn gặp. Như vậy, có phải hay không để cho Liên Tuyết Chân quân vị kia thái sư phụ tương lai cho rằng ‘sư tôn’ hắn kiêu ngạo, từ đó sinh ra ấn tượng xấu. Có câu, thầy nào trò nấy. Rốt cuộc sau cùng, nàng cũng giận lây sang hắn.
Một khoảnh khắc, này, Trần Nguyên cũng không biết phải làm sao mới tốt.
Đối với Trần Nguyên, hết thảy những chuyện xảy ra tại Thanh Tiên Lâu, cuộc gặp gỡ với Trần Nguyên Bá cho đến nhân quả với Liễu Yên, chúng đã bị sự huyên náo và tràn đầy sức sống của phố đêm Càn Nguyên thành tẩy rửa đi không còn lại bao nhiêu. Nhiều nhất, ấn tượng trong đầu hắn chỉ còn lại huyết mạch không tầm thường của Hiểu Mộng và cỗ lực lượng phong ấn tinh xảo đang ngày ngày áp chế nàng, tránh khỏi tầm mắt của thế nhân hay những kẻ có tâm muốn lợi dụng. Muốn Trần Nguyên cho ý kiến, vậy hắn cũng chỉ có thể nói: Không hổ là nữ phối của Đại Khí Vận giả, chính là không tầm thường, từ thiên phú, huyết mạch, cho đến xuất thân. Hiểu Mộng hiện tại còn muốn tiếp cận và lợi dụng Tô Thần. Thế nhưng là, dựa theo tình tiết thông thường đến xem, có lẽ không được bao lâu, nàng ngược lại bị Tô Thần chinh phục. Tới lúc đó, Tô Thần lại trợ giúp nàng giải khai phong ấn huyết mạch, tìm lại người mẹ mất tích nhiều năm, mở ra thân thế bí ẩn và gút mách trong lòng. Từ đây, Tô Thần chẳng những thu được một vị hồng nhan tri kỷ khuynh quốc khuynh thành, hại nước hại dân mà còn sở hữu một trợ lực khổng lồ trên con đường tu hành.
Tuy nhiên, hết thảy những điều trên có lẽ sẽ không xảy ra. Sự xuất hiện đột ngột của Trần Nguyên Bá đã trú định những viễn cảnh đó có thể sẽ không bao giờ trở thành sự thật.
Đối với Tô Thần mà nói, đây chắc chắn không phải tin tức tốt lành gì. Thế nhưng, đối với Hiểu Mộng và cả Liễu Yên mà nói, đây chưa chắc đã là tin xấu. Thậm chí, nó còn có thể là thiên đại tạo hóa mà các nàng nằm mơ cũng không thể ngờ tới, một cơ hội để các nàng triệt để đánh vỡ vận mệnh của mình, để các nàng được nhìn vào tầng thứ tồn tại cao nhất của Ba Ngàn Thế giới.
“Bất quá, chuyện này lại có gì liên quan đến ta cơ chứ?” Trần Nguyên lắc đầu bật cười.
Bước vào sân trước động phủ, Trần Nguyên ngạc nhiên phát hiện ra, Lữ Như Yên và Thiên Lan vẫn còn đang chờ hắn. Các nàng ngồi tại trước bàn đá, vừa thưởng thức linh trà, vừa nói chuyện gì đó. Thanh âm êm tai của hai nàng vang vọng khắp khoảng không gian nhỏ. Thỉnh thoảng, người ta lại có thể nghe thấy tiếng tiếng cười êm tai như tiếng trời vọng lại.
Lữ Như Yên trước tiên phát hiện ra Trần Nguyên trở về. Nàng mỉm cười, nụ cười rực rỡ và xán lạn như mọi khi, đẹp vượt quá giới hạn của thế giới, hơn xa bất cứ định nghĩa nào có thể miêu tả, đủ để cho toàn bộ thiên địa phải ảm đạm và mất đi sắc thái khi có nàng ở đó. Nàng đã khôi phục dung nhan tuyệt mỹ quá phận vốn có của nàng.
Lữ Như Yên đi đến trước mặt Trần Nguyên, cười nói: “Trần công tử, ngươi đã về.”
Chỉ là lời chào vô cùng thông thường thôi, vậy mà lại để Trần Nguyên lòng cảm thấy ấm áp, quen thuộc, tựa như trở lại mái ấm. Hắn mỉm cười, đáp: “Đã về.”
So với Lữ Như Yên nhiệt tình thì biểu hiện của Thiên Lan nhạt hơn rất nhiều. Nàng chỉ chẽ gật đầu, ra hiệu cho hắn biết. Hắn cũng nhẹ gật đầu đập lại. Hai người bọn hắn xưa này đều là như vậy, giao thiệp đều hời hợt như vậy, không có quá nhiều lời lẽ khách sáo, cũng không có những cử chỉ thân mật, gần gũi. Bất quá, điều đó không ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai người bọn hắn.
Chờ cho đến khi Trần Nguyên an tọa trên ghế đá, trong tay cầm một ly trà nóng, Lữ Như Yên lúc này đột nhiên hỏi: “Trần công tử, ngươi đi đâu mà về muộn như vậy? Vừa hay, chúng ta có chuyện muốn thảo luận với công tử.”
“Là như vậy, hôm nay, ta vừa vặn gặp phải…” Trần Nguyên không có ý định giấu diếm hai nàng những điều hắn vừa làm đêm này. Lữ Như Yên là hắn không muốn giấu diếm, còn Thiên Lan thì không cần thiết.
Trần Nguyên chậm rãi kể lại chuyện ngày hôm nay hắn theo dõi Liễu Yên, thậm chí không giấu diếm chuyện hắn đi vào Thanh Tiên Lâu, vô tình bắt gặp Trần Nguyên Bá, cho đến toàn bộ những gì xảy ra trên Thanh Liễu hồ. Tất nhiên, trong quá trình này, hắn không phải là vô tư đem tất cả nói ra, tựa như hắn hạ lên Liễu Yên tinh thần ấn ký hay những chi tiết cùng Trần Nguyên Bá trao đổi. Những tình tiết này đều bị hắn lấp liếm cho qua.
Lữ Như Yên nghe xong liền sửng sốt một hồi, ánh mắt dường như có điều suy nghĩ. Qua thật lâu, nàng mới cảm thán: “Không nghĩ ra còn có nhiều chuyện như vậy xảy ra.” Ngừng tạm, nàng nói tiếp: “Làm như vậy cũng tốt, Liễu Yên cũng không tại ra chân chính tổn thương với chúng ta. Nếu chúng ta mạnh mẽ đánh giết nàng, như vậy cũng không tốt.”
Lữ Như Yên không phải là người hiếu sát. Cho nên, nàng đối với ân oán của nhóm người Liễu Yên không quá để trong lòng. Đã đối phương không phải đối thủ của nàng, không tạo nên uy hiếp đối với nàng, cũng chưa từng chân chính gây ra thương tổn đối với nàng, vậy thì tại sao nàng phải lãng phí thời gian để ý tới đối phương? Trong lúc vô hình, tâm tính của kẻ mạnh trong lòng Lữ Như Yên đã chiếm cứ chủ đạo tại thái độ đối với năm người kia.
Đột nhiên, nàng hỏi: “Vị Trần Nguyên Bá Trần sư huynh này rốt cuộc là người như thế nào?”
Trước đó, Lữ Như Yên chỉ nghe nói qua, Thần Luyện phong có một vị đại sư huynh, thân truyền đệ tử của Hạo Nguyệt Chân quân. Thế nhưng, hết thảy ấn tượng chỉ dừng lại tại đó. Hiện giờ nàng một lần nữa nghe Trần Nguyên đề cập tới đối phương, nàng mới phát giác ra, từ đủ mọi loại biểu hiện, người này không đơn giản chút nào.
Không chờ Trần Nguyên trả lời, nàng một lần nữa lên tiếng, sắc mặt rất nghiêm túc: “Trần công tử, ngươi ngày sau nên cách vị Trần sư huynh này xa một chút. Nếu có thể thì không nên đơn độc cùng một chỗ. Người này không tốt.”
Trần Nguyên sửng sốt. Trong lúc nhất thời, hắn không hiểu ra làm sao cả.
“Vì sao?” Hắn theo bản năng hỏi ngược.
“Người này quá háo sắc. Vào thanh lâu làm chuyện không đứng đắn thì không nói, tiếp đó còn cùng một chỗ đùa giỡn cả Liễu Yên và Hiểu Mộng. Người ta hai người vẫn còn là cô cháu ruột thịt đâu. Loại chuyện này, hắn làm sao có thể làm ra được?” Vừa nói, nàng vừa cau mày, biểu cảm vô cùng bất mãn, tựa như đối với Trần Nguyên Bá có cực sâu thành kiến và chán ghét.
Đổi lại là Trần Nguyên thì lúng túng rồi. Hắn không biết phải phản bác ra làm sao, cũng không biết nên nói như thế nào. Bây giờ cẩn thận suy nghĩ lại, hắn mới nhìn ra, hành động của đối phương, quả thật không thể nói được. Chỉ là trước đó, hắn đã biết đối phương là thân nữ nhi, trong lúc vô ý thức cũng coi nàng thành nữ nhân mà đối đãi, cho nên, việc nàng gần gũi hai hay nhiều nữ nhân, là cô hay là cháu, là chị hay là em, thì lại có vấn đề gì?
“Muốn không, nói cho Như Yên biết, nàng là nữ nhi?” Trần Nguyên nghĩ thầm đến. Bất quá, hắn rất nhanh chóng lắc đầu phủ nhận ý nghĩ này. Nói cho nàng biết Trần Nguyên Bá là thân nữ nhi, có lẽ để nàng hiểu lầm ra cái gì đến thì sự tình sẽ còn rắc rối hơn nữa.
Lữ Như Yên dường như vẫn chưa muốn bỏ qua chuyện này. Nàng một lần nữa, rất nghiêm túc, nói ra: “Trần công tử, ngươi cũng không thể như vậy, khắp nơi đùa giỡn con gái nhà người ta.”
“Hắn khi nào thì đùa giỡn có gái nhà người ta rồi?” Trần Nguyên cảm thấy rất oan ức. Chỉ là, lời này cũng không thể cứ như vậy nói ra.
Hắn vốn định vỗ ngực đảm bảo, rằng chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra. Thế nhưng, không rõ trong đầu nghĩ đến cái gì, Trần Nguyên đột nhiên đổi lời: “Nếu như, ta chỉ đùa giỡn Lữ cô nương đâu?”
Quả nhiên, lời vừa nói ra, gương mặt xinh đẹp của Lữ Như Yên đỏ bừng, hai tai nóng rực. Nàng vội vã cúi thấp đầu xuống, không dám cùng hắn đối mặt, lại cũng không dám cùng hắn tiếp tục nói tiếp chủ đề này nữa. Chỉ có đôi mắt đẹp tràn đầy nhu tình thỉnh thoảng như có như không liếc nhìn qua hắn. Khóe miệng nàng thỉnh thoảng lại hơi nhếch lên, dường như nghĩ đến chuyện gì, có đôi lúc như muốn cười nhưng lại không dám biểu hiện ra quá rõ ràng.
Trần Nguyên yên lặng ngắm nhìn nàng. Cảnh tượng đẹp nhất thế gian có lẽ chính là đây.
Qua thật lâu, bầu không khí mập mờ này vẫn chưa chấm dứt. Cũng là Thiên Lan đặc thù, không quan tâm tiểu tiết, càng chẳng để ý đến ngoại vật dư thừa, nàng mới có thể ở trong hoàn cảnh này mà thoải mái thưởng thức linh trà.
Tới khi Lữ Như Yên phát hiện Trần Nguyên si ngốc ngắm nàng, nàng đã trong lòng tràn đầy ngọt ngào, lại có thẹn thùng không biết làm sao, gương mặt càng đỏ hơn.
Rốt cuộc, Lữ Như Yên vẫn thuộc về dạng nữ tử tương đối truyền thống. Trần Nguyên có thể không để ý mặt mũi, nhưng nàng thì không. Và mặc dù nơi này tương đối riêng tư mà trong lòng nàng cực kỳ hưởng thụ loại cảm giác được người trong lòng để ý đến như vậy, thế nhưng, nàng không có ý tứ tiếp nhận khi mà bên cạnh còn ngồi đó một vị nữ tử khác.
Lữ Như Yên không thể làm gì hơn là tìm kiếm một chủ đề khác: “Trần… Trần công tử.” Nàng có chút xấu hổ mở miệng.
“Sao vậy?”
Lữ Như Yên cố gắng để cho biểu cảm trở nên nghiêm túc nhất có thể. Nàng nói: “Vị kia Trần sư huynh xem ra cũng không phải hạng người đơn giản. Trần công tử sau này nếu như có tiếp xúc hắn, vậy phải cẩn thận nhiều hơn.”
“Điều này, ta có nắm chắc.” Trần Nguyên đáp lại. Hắn, so với bất kỳ ai đều hiểu, vị này Trần sư huynh, a không, sư tỷ, không thể dùng lẽ thường để hình dung.
Thế rồi, tựa như không yên tâm chuyện gì đó, Lữ Như Yên lại nói: “Trần sư huynh đưa cho công tử viên kia Cửu Y Huyền Châu, nhìn mặt ngoài thì như trả lại phần kia nhân quả cho Liễu Yên, thế nhưng rõ ràng là muốn mượn tay của công tử đến đối phó Phục Ma tông. Mặc dù tư chất của chúng ta tốt, tu vi đặt tại cùng thế hệ đều là đứng hàng đỉnh tiêm, thế nhưng so sánh với tu sĩ thế hệ trước vẫn là kém không ít. Như Yên e rằng, lấy thực của hai chúng ta tới đối kháng Phục Ma tông thì có phần quá sức.”
Lữ Như Yên là nữ tử thông minh. Dẫu cho lời kể của Trần Nguyên còn che giấu không ít chi tiết, thế nhưng, nàng vẫn có thể nhìn ra thật nhiều điều, trong đó bao quát Trần Nguyên Bá tiến hành mưu đồ tại Đại Càn Vương triều và Thanh Tiên Lâu. Từ cái cách mà đối phương muốn mượn tay Trần Nguyên tới đối phó Phục Ma tông, Lữ Như Yên có thể suy đoán đại khái quy mô của trận mưu đồ này. Thật đúng là không nhỏ đâu. Phạm vi thật sự e rằng có thể bao phủ lên toàn bộ Thanh Châu. Lữ Như Yên có thể không can thiệp, không làm ra hành động ngáng chân đối phương. Tuy nhiên, để Trần Nguyên đi lại gần một người như thế, hai bên liên quan quá nhiều, nàng có chút không yên lòng.
Thế mà, Trần Nguyên không có bao nhiêu để ý chuyện này. Điều làm cho hắn ấm lòng là việc Lữ Như Yên coi sự tình đối phó với Phục Ma tông là chuyện của hắn và nàng. Quyết định là do hắn làm ra, đến gánh trách nhiệm nàng đều tính cả bản thân vào.
“Cho nên nói, hai người chúng ta đã đến giai đoạn thân mật không phân biệt?” Trần Nguyên vui vẻ nghĩ đến.
Tất nhiên, hắn không có ý định để cho Lữ Như Yên thực sự dính dáng đến chuyện này. Thực lực của nàng chưa đủ. Chuyện này đối với nàng không có chỗ tốt.
Trầm ngâm một lúc, Trần Nguyên đáp lại: “Đối phó với Phục Ma tông là điều ta cần phải làm, bất kể là Trần sư huynh có đưa hay không viên Cửu U Huyền Châu kia. Kể từ thời khắc chúng ta tiếp nhận Nguyệt Nhi, phần nhân quả này đã đặt lên vai chúng ta.”
“Nếu vậy…” Lữ Như Yên có chút suy nghĩ, nói ra: “Như Yên sẽ thử thỉnh sư phụ, sư nương cùng thái sư phụ cùng một chỗ tiền hành đối phó Phục Ma tông. Có thái sư phụ tu vi Lục phẩm Chân quân tại chấn tràng, có lẽ sự tình sẽ dễ dàng hơn một chút.”
Lữ Như Yên rất thực tế. Tại trong nhận thức của nàng, mặc dù nàng và Trần Nguyên bất phàm, thực lực hơn xa tu sĩ cùng cảnh giới thông thường, thế nhưng để chính diện đối kháng với Ngũ phẩm Chân nhân, còn là hơn một trăm vị Ngũ phẩm Chân nhân, vậy chẳng khác nào lấy trứng chọi đá. Có thể mời đến thái sư phụ, sư phụ cùng sư nương, như vậy cũng là tối đa mà nàng có thể làm đến, cũng là cách làm tốt nhất từ góc độ của nàng đến xem. Có thể nói, nàng đã hết lòng hết dạ vì Trần Nguyên suy nghĩ. Bởi vì, chân chính xem xét đến, Nguyệt Nhi là Linh Quỷ của Trần Nguyên chứ không phải của Lữ Như Yên nàng.
Trần Nguyên không muốn chuyện này còn kinh động đến trưởng bối của nàng, bèn đáp: “Lữ cô nương, vậy thì cũng không cần. Chuyện này đã không cần kinh động đến Liên Tuyết Chân quân các vị trưởng bối.”
Lữ Như Yên hơi cau mày: “Như vậy, Trần công tử có tính toán gì?”
“Trước đây không lâu, ta đã liên lạc với sư tôn của ta.” Trần Nguyên tùy tiện tìm một cái lý do để bản tôn của hắn có cơ hội xuất hiện ngoài ánh sáng: “Lão nhân gia ngài đã đáp ứng, qua không đến mấy ngày nữa sẽ trợ giúp chúng ta chuyện này. Như vậy, không cần làm phiền đến Liên Tuyết Chân quân và các vị trưởng bối đi.”
Nào ngờ, phản ứng của Lữ Như Yên có chút nằm ngoài Trần Nguyên tưởng tượng. Sắc mặt nàng đột nhiên trở nên đỏ lên, biểu cảm cũng trở nên khẩn trương, hấp tấp, lại dường như lo lắng điều gì đó.
“Lữ cô nương, ngươi thế nào?” Trần Nguyên quan tâm hỏi.
Qua thật lâu, Lữ Như Yên mới cẩn thận hỏi lại: “Trần công tử, ngươi… ngươi nói, sư tôn của ngươi sẽ đến Thanh Châu?”
“Đích xác là như thế.” Trần Nguyên nghi ngờ đáp lại.
“Trần… Trần công tử, ngươi nói, Như Yên… Như Yên có nên chuẩn bị thứ gì không?” Nói rồi, nàng ngừng lại, ánh mắt đảo quanh, biểu lộ rơi vào hốt hoảng suy tư. Nàng vừa bắt đầu lo nghĩ tính toán, vừa thấp giọng lẩm bẩm: “Lão nhân gia ông ta có hay không chán ghét ta.”
“Nha, nguyên lai là nàng lo lắng gặp trưởng bối.” Trần Nguyên chợt nghĩ ra.
Thế rồi, hắn đã thấy đồng cảm lại có chút buồn cười. Hắn đồng cảm bởi vì trước đó gặp mặt Thanh Minh Chân nhân và Yên Nguyệt Thượng nhân, hắn cũng đã từng lo được lo mất. Hắn lại buồn cười, bởi vì dáng vẻ của nàng lúc này thật sự quá đáng yêu. Lại nói, hắn còn chưa quyết định để bản tôn dùng thân phận sư phụ đến gặp mặt nàng đây, điều này đối với hắn cũng rất lúng túng.
Lữ Như Yên không nghĩ sự tình đơn giản như vậy. Làm sư tôn tới Thanh Châu, thân là đồ đệ, Trần Nguyên không có lý do gì không tới bái kiến.
Vậy nàng, Lữ Như Yên, có nên hay không tới bái kiến? Nếu không đi, sau này gặp lại đối phương, vị kia tiền bối có hay không trách tội xuống. Cho dù lão nhân gia không trách tội, như vậy ấn tượng của đối phương về nàng hẳn cũng không tốt đi nơi nào.
Nếu đi, nàng lại nên lấy thân phận như thế nào bái kiến? Nàng lại nên chuẩn bị cái gì? Vị kia tiền bối tính cách như thế nào? Ưa thích dạng gì con dâu? A không đúng… như thế nào vãn bối?... Nàng hoàn toàn không biết gì cả.
Thế rồi, dường như nghĩ đến điều gì, nàng vội vàng nói: “Trần công tử, còn một chuyện Như Yên còn chưa kịp nói với công tử.”
“Chuyện gì vậy?” Thái độ nghiêm trọng của Lữ Như Yên để Trần Nguyên không kịp chuẩn bị.
“Liên quan tới Khinh Vũ tiền bối và thái sư phụ.” Lữ Như Yên nói: “Sớm ngày hôm nay, Như Yên có liên lạc với Thái sư phụ, thuật lại cho nàng nghe những gì xảy ra với chúng ta.”
“Sau đó thì sao?”
“Bởi vì chúng ta bị kẹt lại tại phương này tiểu thế giới quá lâu. Sau đó lại xảy ra một loạt các sự tình ngoài ý muốn. Cho nên, thái sư phụ và Khinh Vũ tiền bối muốn tới nơi này.” Nói tới đây, Lữ Như Yên ngừng lại, thận trọng hỏi: “Trần công tử, ngươi nói, chúng ta có muốn hay không… để cho sư tôn ngươi cùng với… cùng với… thái sư phụ các nàng… gặp mặt một lần?”
OANH.
Một tiếng nổ vang trong não hải Trần Nguyên. Một thoáng chốc, đầu óc của hắn trở nên quá tải. Gặp mặt Liên Tuyết Chân quân và Khinh Vũ Chân quân bằng thân phận sư tôn của hắn? Điều này, chính hắn cũng chưa có sự chuẩn bị.
Đến cùng là hắn nên gặp mặt hay không gặp mặt?
Muốn gặp mặt. Như vậy, hắn phải cùng một lúc diễn hai vai, còn là hai vai ở thân phận, địa vị, bối phận khác nhau. Rất dễ sinh ra sai lầm khi đối mặt đối phương, để người ta nhìn ra kỳ quặc.
Không muốn gặp. Như vậy, có phải hay không để cho Liên Tuyết Chân quân vị kia thái sư phụ tương lai cho rằng ‘sư tôn’ hắn kiêu ngạo, từ đó sinh ra ấn tượng xấu. Có câu, thầy nào trò nấy. Rốt cuộc sau cùng, nàng cũng giận lây sang hắn.
Một khoảnh khắc, này, Trần Nguyên cũng không biết phải làm sao mới tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.