Cầu Đạo

Chương 64: Vân Nam Sơn

Con Cua

03/05/2021

Xe ngựa chạy như bay trên đường lớn. Ngựa kéo là Xích Huyết Bảo Mã, lông và mồ hôi đỏ như máu, thân cao gần một trượng, từng khối cơ bắp rắn chắc như đá, lực kéo lên đến ba vạn cân. Xích Huyết Bảo mã là giống ngựa quý, chỉ được gây giống tại vùng cao nguyên phía bắc, khi trưởng thành thực lực có thể đuổi kịp Thượng đẳng Nhất giai hung thú, giá trị quý giá vô cùng. Cũng là Dương gia những năm gần đây quật khởi, sinh ý làm ăn lật gấp mấy lần mới dám mạnh tay mua về ba con, chỉ dùng kéo xe cho khách quý nhất.

Xe ngựa cũng được sử dụng loại tốt nhất: khung xe chế tạo từ cổ mộc, nội thất rộng rãi khoáng đạt, bốn phía trạm trổ hoa văn tinh xảo, bên dưới còn được lót nệm bông, gầm xe khắc vào trận pháp giảm xóc, cho dù chạy trên đường đá, đường đất, người ngồi bên trong cũng không nhận ra khác biệt. Xe ngựa này, toàn Dương gia cũng chỉ có hai cái. Một cái chuyên dùng cho Dương Ly Tình lão tổ, một cái để dùng trong dịp long trọng nhất. Chỉ riêng điểm này đã cho thấy, Dương Minh Thiết đối với Trần Nguyên cỡ nào tôn trọng.

Trong xe, Trần Nguyên và Dương Minh Thiết vẫn trò chuyện vui vẻ về Vân Lý thương hội. Dương Minh Tâm không có xen vào. Ánh mắt hắn dường như có lo lắng về chuyện học họa phù.

Xe ngựa chạy cực nhanh, tốc độ cơ hồ đã sánh ngang với đường cao tốc trên Trái đất. Đi như thế không đầy một canh giờ, bọn họ đã đến trước một tòa thành hùng vĩ.

Hùng vĩ, ấy là lấy tiêu chuẩn của Thanh Trúc trấn và Trái Đất đến ước tính. Tường thành cao sáu, có bộ phận đến bảy trượng, mặt đáy dày bốn trượng, trên đỉnh ba trượng, xây dựng từ những khối đá cứng, đen xì, cao và dày nửa trượng, đều tăm tắp, đặt cạnh nhau đến sít sao, một giọt nước cũng không lọt.

Không chỉ có thế, tại mỗi khối đá mặt ngoài đều được khắc lên đó phù văn không giống nhau. Tất cả những phù văn đó, đặt tại vị trí thích hợp, khi được điều động sẽ hô ứng lẫn nhau, hợp thành một tòa trận pháp phòng ngự, đầy đủ uy lực để chống đỡ được Tứ phẩm Chân nhân một kích toàn lực.

Tứ phẩm Chân nhân một kích toàn lực mạnh bao nhiêu?

Đó là một quả bom hạt nhân theo đúng nghĩa đen.

Thanh Trúc trấn Dương gia vẫn là rất có mặt bài. Xe ngựa biểu tượng của Dương gia không cần phải xếp thành hàng dài chờ đợi bên ngoài cổng như hàng nghìn bình dân đến từ bên ngoài trấn. Bọn người Trần Nguyên được đón lối đi riêng, được đám lính canh gác ngoài cổng cẩn thận chào hỏi.

Ngay cả vị thủ lĩnh đội canh phòng, tu vi Nhị phẩm tầng một nhìn thấy Dương Minh Thiết cũng phải cung kính có thừa. Không phải là gia chủ Nhị phẩm gia tộc nào cũng nhận được đối đãi như vậy. Nghĩ đến, mấy năm nay quật khởi khiến cho Dương Minh Thiết đạt được danh tiếng không nhỏ tại Tinh Hà huyện.

Xe ngựa vào thành, chạy dọc theo đường chính chừng hai khắc đồng hồ. Đường rất rộng, lớn đến chừng ba trương, người đi lại qua phố cũng đồng nghìn nghịt khiến cho bọn họ không thể không dừng bước đi chậm.

Lại qua hai ngã ra, đi vào một con phố vắng vẻ nhưng lại nhiều phần xa hoa, cổ lão hơn, xe ngựa rốt cuộc dừng bước.

Dương Minh Tâm xuống tại đây.

Trần Nguyên và Dương Minh Thiết không có đi vào bái phỏng vị Phù sư kia. Điều đó không cần thiết. Ông ta tính tình không tốt lắm, chỉ đối với học trò của mình hòa ái, nhưng với người lạ thì rất dễ cáu gắt. Bọn họ không muốn tự chuốc khổ sở.

Kế đến, Trần Nguyên và Dương Minh Thiết mới đi tới trụ sở Vân Lý thương hội.

Trụ sở Vân Lý thương hội nằm trên tuyến đường chính vắt ngang chiều nam bắc Tinh Hà huyện, tọa hạ tại vị trí trung tâm huyện thành, cách phủ huyện trưởng không xa.

Trụ sở là tòa nhà cao đến ba tầng, diện tích mặt tiền lên đến mấy nghìn mét vuông, cửa lớn luôn luôn mở, ngụ ý tại bất cứ thời điểm nào đều sẵn sàng đón khách, người ra vào càng là tấp nập không ngớt. Vân Lý thương hội là thương hội lớn nhất tại mảnh thổ địa này. Quá bảy thành hàng hóa từ bên ngoài Tinh Hà huyện đều do một tay bọn hắn trực tiếp hay gián tiếp chuyển đến. Không thông qua Vân Lý thương hội? Khó, rất khó.

Ngày hôm nay, trước cửa Vân Lý thương hội so với ngày thường đông vui, tấp nập đâu chỉ gấp mấy lần. Nguyên nhân rất đơn giản, Vân Lý thương hội đấu gia ba năm một lần mở ra. Các thế gia, nhân vật có máu mặt trong phạm vi Tinh Hà huyện, có ai không nghĩ thông qua dịp này kiếm chút bảo bối? Tại nơi hoang vu hẻo lánh như thế, cơ hội tiếp xúc với đồ tốt thật sự quá ít.

Chưởng quỹ Vân Lý thương hội chi nhánh Tinh Hà huyện thành là Vân Nam Sơn. Tuổi hắn năm nay ngoài năm mươi, thiên phú tu luyện không cao, cũng là may mắn sinh ra trong gia tộc khổng lồ, nhờ tài vật và đan dược mà chồng chất lên Nhị phẩm tầng tám tu vi, khí tức phù phiếm, căn cơ không vững. Đời này của hắn, nếu như thành tích làm sinh ý tốt, mượn nhờ gia tộc dốc số lượng lớn tài nguyên, đột phá Tam phẩm không phải là không thể. Bất quá, đó đã là giới hạn của hắn. Xa hơn thì không được. Hắn hay bất cứ ai khác trong gia tộc đều rõ rành rành điều ấy.



Tuy nhiên, trái ngược với thiên phú tu luyện chẳng ra đâu vào đâu, Trần Nam Sơn rất biết làm người. Hắn đối xử với bất cứ ai khác đều mộ bộ mặt ôn hòa, nói chuyện dễ nghe, thái độ khách khí và đặc biệt là cực kỳ biết làm vừa lòng người đối diện. Tại vị trí chưởng quỹ, hắn là kẻ thành công.

Hôm nay, ngay từ sáng sớm, hắn đã có mặt trước cửa lớn đấu giá trường, một mặt tươi cười đón chào hết thảy khách nhân. Vân Nam Sơn sẽ không vì đối phương tu vi kém xa hắn hay chỉ là một tên gia chủ của một thế gia nho nhỏ mà bày ra cái giá cao cao tại thượng. Bất kỳ kẻ nào gặp hắn đều là một bộ niềm nở. Chung quy, tiền hắn kiếm được đều là từ những người này. Tại sao vì một chút giá đỡ mà mất đi mấy chục linh thạch? Không đáng chút nào.

Tất nhiên, ân cần về ân cần, thái độ đối với từng cấp bậc khách nhân không thể là giống nhau

Xe ngựa của Dương gia còn chưa dừng hẳn, Vân Nam Sơn đã nhiệt tình đi lên tiếp đón.

Hắn ân cần đỡ lấy Dương Kinh Thiết cùng Trần Nguyên xuống xe, vui cười nói:

“Dương gia chủ, lâu ngày không thấy, Dương gia chủ càng ngày càng tuấn tú, tu vi tinh tiến không hề ít. Như vậy tiện chết bao nhiêu công tử ca Tinh Hà huyện. Đáng mừng, đáng mừng.”

Dương Minh Thiết cũng là chắp tay, lời nói khách sáo vô cùng:

“Vân chưởng quỹ quá khen. Ngược lại là ngài, khí thế ngất trời, phong độ phóng khoáng, thân thể lại tốt hơn không ít, giữa ấn đường có điềm lành. Dạo này sinh ý chắc chắn rất tốt, có nhiều thời gian, mong ngài chiếu cố Dương gia nhiều hơn.”

“Ha ha ha cùng tốt, cùng tốt.” Lúc này, Vân Nam Sơn quay sang Trần Nguyên, giọng nói thiết tha: “Dương gia chủ, ngươi sẽ không giới thiệu với ta vị công tử tuấn lãng này chứ? Vị công tử này khí thế bất phàm, một thân tu vi thâm bất khả trắc, mỗi bước đi, cử động đều ẩn chứa huyền diệu khó lường, chắc hẳn sẽ không phải là vị Tam phẩm đại tu sĩ trong truyền thuyết kia chứ?”

Trần Nguyên kém chút bật cười. Đối phương đây thổi cũng quá cho lực đi chứ? Tuấn lãng bất phàm thì thôi đi, cái gì gọi là cử chỉ hành động ẩn chứa áo nghĩa huyền diệu? Hắn lại chẳng phải Đại La Kim Tiên.

Trần Nguyên không khỏi cảm thán, kẻ này thật có tài. Chỉ dăm ba câu làm cho đối phương lâng lâng lên tận chín tầng trời.

Dương Minh Thiết cũng là vội vàng chắp tay nói:

“Không hổ là Vân chưởng quỹ, mắt sáng như đuốc, vừa nhìn liền biết thật hư. Đến, để ta giới thiệu cho hai người làm quen. Vân chưởng quỹ, vị này là Trần Nguyên Trần công tử, cốt linh chưa tới hai mươi nhưng đã là Tam phẩm đại tu sĩ.”

Nói xong, hắn lại hướng Trần Nguyên nói:

“Trần công tử, vị này chính là Vân chưởng quỹ ta đã nói với công tử, chưởng quản Vân Lý thương hội chi nhánh Tinh Hà huyện. Sau này nếu công tử có bảo vật cần mua, có thể liên hệ Vân chưởng quỹ, đảm bảo Vân chưởng quỹ không để cho công tử thất vọng.”

Trần Nguyên nghe vậy liền chắp tay:

“Vân chưởng quỹ vinh hạnh được gặp mặt.”

Vân Nam Sơn vừa nghe xong Dương Minh Thiết thì tâm thần chấn động, toàn thân run rẩy. Hắn vẻ mặt không thể tin được nhìn về phía Trần Nguyên. Đợi cho đến khi đối phương lên tiếng rồi, hắn vẫn chưa hết bàng hoàng, vội vã chắp tay thi lễ:

“Không dám, không dám. Trần công tử là nhân trung long phương, tại hạ một cái chưởng quỹ nơi nông thôn hẻo lánh này làm sao dám nhận công tử vinh hạnh. Được gặp mặt công tử là phúc khí của tại hạ. Trước đó tại hạ có chỗ thất lễ, mong công tử nhiều lượng thứ.”

Thái độ của hắn không gì sánh được cung kính cùng cẩn thận. Dương Minh Thiết cũng ngạc nhiên. Cho dù đối mặt huyện trưởng đại nhân cũng chưa từng thấy hắn khúm núm qua như vậy.



Cùng lúc, Vân Nam Sơn còn đánh một cái nháy mắt với Dương Minh Thiết, tựa như hỏi ngươi vì sao không nói sớm. Người sau ngẫu nhiên nhún vai đáp lại, giống như trả lời, ngươi lại không hỏi sớm.

Vân Nam Sơn chỉ biết oán thầm.

Nói đùa. Nhân vật này hắn chống đỡ không nổi.

Nếu chỉ là một tên Tam phẩm Đại tu sĩ thông thường, hắn chẳng đến mức khách khí như thế. Ngược lại, đối phương còn phải lấy lòng hắn. Hắn không ra gì, nhưng lưng dựa Vân Lý thương hội. Tam phẩm tu sĩ? Vân Lý thương hội tùy tiện nắm đều ra một bó lớn.

Nhưng Tam phẩm dưới ba mươi tuổi? Đây lại là một chuyện hoàn toàn khác. Cho dù phóng nhãn toàn bộ Tô Châu, thậm chí Nam Hoàng vực, Tam phẩm dưới ba mươi tuổi đều là thiên kiêu, dẫu là Vân Lý thương hội đều phải cẩn thận đối đãi.

Huống chi, đối phương cốt linh còn không đến hai mươi.

Không chỉ có thế, có thể đào tạo ra cấp bậc này tuyệt thế thiên kiêu, chỉ sợ thế lực sau lưng đối phương đến không nhỏ đi. Lớn đến đâu thì một tên Nhị phẩm cỏn con hắn không biết, nhưng hắn chắc chắn, Vân Lý thương hội chỉ là con kiến trước mặt người ta.

Có đôi khi, thông minh lại bị thông minh lừa như Vân Nam Sơn vậy đó.

Trần Nguyên không để ý hắn suy nghĩ:

“Vân chưởng quỹ quá khách khí.”

Vân Nam Sơn vội khoát tay:

Không có, không có. Công tử xứng đáng như vậy.”

Nói xong, ba người lại hàn huyên một thời gian không ngắn. Nội dung câu chuyện đều là trời ơi đất hỡi, nói xa nói gần, khách khí vô cùng. Vân Nam Sơn cũng không ngừng hướng Trần Nguyên cười cười nói nói.

Thế rồi, Vân Nam Sơn đối với hai người chắp tay nói:

“Đến. Để tại hạ đích thân đưa hai vị vào trong. Bên ngoài ồn ào bụi bặm, không thích hợp với hai vị cao quý trang nhã.”

“Làm phiền Vân chưởng quỹ.” Cả hai chắp tay đáp lễ.

Nhìn bóng lưng ba người rời đi, không ít khách nhân bên ngoài ghé mắt nhìn theo, trong lòng đều là một trận cảm thán. Thái độ của Vân chưởng quỹ không có gì lạ. Gặp được Tam phẩm Đại tu sĩ, bọn hắn cũng chỉ hận không thể lập tức ôm lấy quan hệ.

Để người ta bất ngờ là vị Tam phẩm đại tu sĩ náo động Tinh Hà huyện mấy ngày hôm nay vậy mà lại xuất hiện tại đây. Hơn nữa, đối phương còn trẻ tuổi đến như thế.

Thật sự là để cho người ta mở rộng tầm mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cầu Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook