Chương 5: Viên Minh thành
Con Cua
29/04/2021
Trần Nguyên một lần nữa cảm nhận cường độ linh lực ba động, cẩn thận đánh giá:
“ n. Quá yếu?”
Hắn có chút ngạc nhiên. Cường độ linh lực này, muốn so sánh với hắn? Đơn giản là như đom đóm so với mặt trời.
“Là tu sĩ bên ngoài yếu đến thế sao? Hay là ta quá mạnh rồi?”
Tự kỷ chưa được bao lâu, hắn liền rùng mình sợ hãi:
“Con mẹ nó, ta bành trướng.”
“Không thể, không thể. Làm việc phải ổn trọng. Ổn tự kinh, ổn tự kinh.”
Một đường vừa đi vừa kiểm điểm lại bản thân, hắn đi đường vòng, lách qua khu vực chiến đấu. Tu sĩ cấp bậc kia, phạm vi ảnh hưởng không quá lớn, thông thường là trăm trượng, hiếm khi nào vượt quá ba trăm, năm trăm trượng.
Thành thực mà nói, Trần Nguyên là có chút hiếu kỳ, tràng diện tu sĩ đấu pháp là sẽ như thế nào, các tu sĩ sẽ dùng thủ đoạn gì,họ di chuyển ra sao, sử dụng thần thông pháp thuật như thế nào,... Có rất nhiều thứ mà hắn muốn tận mắt chứng kiến.
Nguyên nhân rất đơn giản. Cho đến tận nay, hắn chưa có chân chính cùng các tu sĩ công bằng, chính diện đấu pháp qua.
Một nguyên do là hắn lâu dài bế quan khổ tu, không cùng người giao lưu. Một nguyên do khác, quan trọng và trí mạng hơn, hắn thiếu hụt pháp thuật, kỹ năng có thể cùng người giao đấu.
Từ đầu đến cuối, mười mấy năm tu đạo, Trần Nguyên một mực vùi đầu vào Khởi Nguyên kinh. Ngoại trừ thức tỉnh mấy môn thần thể và thiên phú đặc hữu bên ngoài, hắn chỉ lĩnh ngộ ra một môn thuật pháp, Liễm Khí thuật, một bộ thuật pháp giúp giả dạng tu vi, khí tức của bất kỳ cảnh giới nào thấp hơn hắn.
Kiếm thuật, Đạo pháp, Thần thông, Truyền thừa,... tất cả, hắn đều chưa từng tiếp xúc qua. Cũng bởi vậy, thủ đoạn công kích và tự vệ của hắn thiếu khuyết trầm trọng.
“ u cũng là cái bất lợi của tán tu.”
Không giống tu sĩ có môn có phái, tán tu không chỉ thiếu khuyết tài nguyên tu luyện, thiếu khuyết che trở mà quan trọng nhất là không có truyền thừa chính thống. Hắn còn may mắn có Khởi Nguyên kinh bên người. Tán tu thông thường, công pháp không hoàn thiện là điều rất phổ biến, một đời đổi mấy lần công pháp tu luyện là hiển nhiên. Cho nên mới có, mỗi lần bí cảnh, mộ táng, cơ duyên mở ra, tán tu đều sẽ là những thành phần liều mạng tranh giành. Bất quá, những người này hiếm khi thu được đầu to lợi ích.
“Trước mắt cũng nên tìm kiếm thích hợp bản thân thủ đoạn công kích, tự vệ.”
Trần Nguyên càng nghĩ càng thấy điều này bức thiết. Những thứ này ở đâu có? Tất nhiên là nơi tụ tập đông người.
“Cần đi một chuyến thành trì con người.”
Còn kiếm như thế nào?
Khởi Nguyên nhãn của hắn không phải là để trưng cho đẹp.
- ----------------
Nhàn nhã phi hành tiếp ba ngày, Trần Nguyên rốt cuộc đến được tòa thành đầu tiên. Viên Minh thành.
Trong phạm vi vạn dặm, Viên Minh thành đã thuộc về thành trì thuộc loại lớn. Nhìn từ phía xa, tương thành như một con hắc xà khổng lồ, lớp vảy nham nhở, đen xì, lười biến vắt thân hình dài trăm dặm, cao trên mười trượng tại mặt đất. Tháp lầu canh gác cao đến hai mươi trượng, cửa thành được đúc từ tinh thiết vạn năm, nặng trăm vạn cân, không gì phá nổi.
Bên ngoài thành còn bố trí trận pháp phòng thủ, cho dù là Tứ phẩm tu sĩ không ngừng công kích ngày đêm cũng không thể đột phá.
Trước cửa thành có một nhóm hai mươi người, đồng phục giống nhau, trên thân mang giáp, tay cầm trường thương, bên hông có kiếm, người nào người nấy tỏa ra khí thế hung thần ác sát. Từ cử chỉ, ánh mắt Trần Nguyên nhận ra, ai nấy đều là kẻ sống trên đường gươm lưỡi kiếm.
‘Đều là tu sĩ đê giai.’ Trần Nguyên nghĩ thầm.
Hắn không khỏi hiếu kỳ nhìn về phía người chỉ huy, hiếu kỳ cảnh giới của hắn. Khởi Nguyên nhãn vận dụng.
Tên: Lý Nhàn.
Tuổi: 63
Tu vi: Tam phẩm tầng 1.
…
Một hàng dài thông tin thừa thãi mà Trần Nguyên chẳng để tâm. Hắn chỉ chú ý đến một điểm.
“Tam phẩm tầng 1? Liền cái này?”
Hắn thật bất ngờ. Quá yếu. So với hắn khi mới đột phá Cảnh giới thứ ba yếu nhiều lắm, không phải một chút mà là một trời một vực. Hắn liền nghĩ, đối phương chỉ là Nhị phẩm tu sĩ, thậm chí là Nhất phẩm.
“Nói như vậy, ta hiện tại có thể mạnh ngang Ngũ phẩm, thậm chí Lục phẩm tu sĩ rồi?”
Rất nhanh, hắn vội vã lắc đầu:
“Không được, lại bành trướng. Chưa gặp qua chân chính Ngũ phẩm tu sĩ, không thể mò đoán.”
Hắn không tin tưởng, kiểm tra lại một lần nữa.
Vẫn là Tam phẩm tầng 1 tu sĩ.
Đến đây, hắn mới triệt để tin tưởng, người gọi Lý Nhàn này là hàng thiệt thứ thiệt Tam phẩm tu sĩ.
“Cũng có thể hắn dùng biện pháp đặc thù tiến cảnh? Cho nên yếu hơn Tam phẩm tu sĩ thông thường?” Trần Nguyên không khỏi suy nghĩ.
Kế đến, hắn lại kiểm tra một lượt hai mươi người còn lại trong đội, tu vi đều là Nhị phẩm tầng một, tầng hai, hiếm hoi lắm có người đạt đến tầng ba. Khí tức tỏa ra yếu hơn Lý Nhàn nhiều lắm.
Suy nghĩ một chút, Trần Nguyên sử dụng Liếm Khí thuật, điều chỉnh khí tức của mình yếu đi, chỉ nhỉnh hơn vị Lý Nhàn này một chút. Hắn không muốn cao điệu, phổ thông một chút cũng không cái gì hại.
Mặt khác, che giấu tu vi cũng là để bản thân đối địch có nhiều thêm một lá bài tẩy.
Đây chẳng phải là thao tác thông thường của tu chân giới sao?
Nghĩ đến thời điểm hai tu sĩ đang đấu pháp thời điểm, thế lực ngang nhau, chuẩn bị bước vào thời khắc gay cấn. Bỗng một người nói:
“Haha… thật không nghĩ đến, ngươi ép ta đến đường này. Rất xin lỗi, ta thực ra không phải Tam phẩm, mà là Tứ phẩm. Kinh hỉ hay không? Vui vẻ hay không?”
Đối phương lúc này mới bình tĩnh đáp:
‘Không. phải là ngươi buộc ta tới nước đường này mới đúng. Thực xin lỗi, lâu nay vẫn giấu diếm ngươi. Ta vừa vặn đột phá Ngũ phẩm tháng trước.”
Ngẫm lại thôi đã thấy thú vị.
Phí vào thành là mười viên Nhất phẩm linh thạch.
Đắt. Ấn tượng duy nhất của Trần Nguyên là quá đắt.
Toàn bộ gia sản tích góp của hắn chỉ có ngoài hai mươi viên Nhất phẩm Linh thạch. Ấy cũng là tất cả vốn liếng hắn tích góp từ lần ra ngoài bốn năm về trước. So với tán tu thông thương, hắn là nghèo trong nghèo.
“Một lần qua cửa trực tiếp hết hơn phân nửa.
May mắn, trong túi trữ vật ta mang theo mấy chục gốc Nhất giai Linh thảo, hy vọng có thể kiếm được chút ít. Nếu không, ngay cả chỗ ở...”
Trần Nguyên quả thực nghèo đến độ thảm thương. Bên người hắn chỉ có một túi trữ vật phẩm cấp thấp nhất, một thanh nghìn năm Tinh Thiết kiếm, cùng hai mươi mấy viên Nhất Phẩm Linh thạch. Đều là gia sản tích góp.
Ngoài ra, hắn còn hái thêm mấy chục gốc Nhất giai Linh thảo, niên đại hai đến ba năm lúc trước khi rời khỏi Thanh Hoàng sơn mạch. Coi như là trèo chống chính cho tiền vốn lần này.
“Ai… Quá nghèo.”
Việc đầu tiên hắn làm là tìm đến tiệm thuốc bán dược thảo. Số dược thảo ấy đối với hắn mà nói. Vô dụng. Nhất giai dược thảo chỉ có ý nghĩa với phàm nhân và Nhất giai tu sĩ mà thôi.
Ba mươi gốc Đoán Thể thảo, mười lăm gốc Sung Huyết thảo, chín gốc Minh Tâm thảo, bốn gốc Hồi Huyết thảo.
Đoán Thể thảo giá trị 5 viên Nhất phẩm Linh thạch một gốc, Sung Huyết thải là 8 viên, Minh Tâm thảo giá trị hơn, mười viên, còn Hồi Huyết thảo, thảo dược chữa thương, hồi phục khí huyết đắt nhất, 15 viên,
Tổng cộng cả thảy Trần Nguyên thu được 420 viên Nhất phẩm Linh thạch. Công thêm mười lăm viên Linh thạch còn thừa, hắn có cả thảy 435 viên Nhất phẩm Linh thạch.
“Giàu. Phát tài.”
Chưa bao giờ, hắn có nhiều Linh thạch đến vậy. Một kẻ luôn luôn một nghèo hai trắng như hắn cũng là lần đầu tiên nắm giữ trong tay quá một trăm viên Linh thạch. Không đúng, quá ba mươi viên cũng tính.
“Ổn định. Phải ổn định. Không thể bành trướng. Không có tiền đồ. Không đến năm trăm linh thạch khiến người kích động như thế, còn ra thể thống gì.”
Thành thật, hắn không rõ giá cả ấy là có lời hay hắn bị bóp chẹt. Bất quá, hắn không có lựa chọn khác. Lại nói, tiệm hàng hắn chọn là tiệm hàng lớn, khách khứa qua lại đông đúc, cho nên hẳn là có uy tín. Người ta không đến nỗi ham mấy chục gốc Nhất giai Linh thảo của hắn đi.
“Kế đến nên làm gì đâu?”
Hơn bốn trăm Linh thạch trong túi, khoản ấy đầy đủ hắn sinh hoạt trong thành mười ngày nửa tháng. Ân, nếu tiết kiệm một chút.
Bất quá, điều đó là không có khả năng.
Hắn mục đích chính ra ngoài là tìm kiếm cơ duyên, tăng cao đạo hạnh. Cái này vốn là mục tiêu dài hạn. Có thể tạm thời chưa suy xét đến.
Mục tiêu ngắn hạn của hắn là tìm đến một bộ thích hợp thuật pháp, kiếm pháp phù hợp với bản thân. Nếu có thể, hắn cũng muốn đổi một thân pháp khí. Nhị phẩm Pháp khí, Tinh Thiết kiếm quá không đủ dùng cho hắn.
“Quang minh chính đại mua là không thể nào.”
Không phải hắn lo lắng bị nhớ thương bảo vật. Hắn… không đủ tiền. Nhị phẩm Pháp khí như Tinh Thiết Kiếm giá trị ít nhất cũng mấy nghìn Nhất Phẩm Linh thạch. Nhị Phẩm Kiếm thuật, Pháp thuật giá cả có thể lên đến vài vạn Nhất phẩm Linh thạch. Đến nỗi Nhị phẩm công pháp? Còn cao hơn vài lần.
Bốn năm trước, hắn thu hoạch được Tinh Thiết kiếm cùng túi trữ vật, chẳng qua là cơ duyên xảo hợp, gặp được một xác chết Nhị Phẩm tu sĩ trong sơn động nơi thâm sơn cùng cốc mà thôi.
“Mua?” Chờ hắn tích góp vài năm nữa rồi lại nói.
Đột nhiên, linh quang trong đầu hắn lóe lên:
“Hy vọng là có thể đi.”
“ n. Quá yếu?”
Hắn có chút ngạc nhiên. Cường độ linh lực này, muốn so sánh với hắn? Đơn giản là như đom đóm so với mặt trời.
“Là tu sĩ bên ngoài yếu đến thế sao? Hay là ta quá mạnh rồi?”
Tự kỷ chưa được bao lâu, hắn liền rùng mình sợ hãi:
“Con mẹ nó, ta bành trướng.”
“Không thể, không thể. Làm việc phải ổn trọng. Ổn tự kinh, ổn tự kinh.”
Một đường vừa đi vừa kiểm điểm lại bản thân, hắn đi đường vòng, lách qua khu vực chiến đấu. Tu sĩ cấp bậc kia, phạm vi ảnh hưởng không quá lớn, thông thường là trăm trượng, hiếm khi nào vượt quá ba trăm, năm trăm trượng.
Thành thực mà nói, Trần Nguyên là có chút hiếu kỳ, tràng diện tu sĩ đấu pháp là sẽ như thế nào, các tu sĩ sẽ dùng thủ đoạn gì,họ di chuyển ra sao, sử dụng thần thông pháp thuật như thế nào,... Có rất nhiều thứ mà hắn muốn tận mắt chứng kiến.
Nguyên nhân rất đơn giản. Cho đến tận nay, hắn chưa có chân chính cùng các tu sĩ công bằng, chính diện đấu pháp qua.
Một nguyên do là hắn lâu dài bế quan khổ tu, không cùng người giao lưu. Một nguyên do khác, quan trọng và trí mạng hơn, hắn thiếu hụt pháp thuật, kỹ năng có thể cùng người giao đấu.
Từ đầu đến cuối, mười mấy năm tu đạo, Trần Nguyên một mực vùi đầu vào Khởi Nguyên kinh. Ngoại trừ thức tỉnh mấy môn thần thể và thiên phú đặc hữu bên ngoài, hắn chỉ lĩnh ngộ ra một môn thuật pháp, Liễm Khí thuật, một bộ thuật pháp giúp giả dạng tu vi, khí tức của bất kỳ cảnh giới nào thấp hơn hắn.
Kiếm thuật, Đạo pháp, Thần thông, Truyền thừa,... tất cả, hắn đều chưa từng tiếp xúc qua. Cũng bởi vậy, thủ đoạn công kích và tự vệ của hắn thiếu khuyết trầm trọng.
“ u cũng là cái bất lợi của tán tu.”
Không giống tu sĩ có môn có phái, tán tu không chỉ thiếu khuyết tài nguyên tu luyện, thiếu khuyết che trở mà quan trọng nhất là không có truyền thừa chính thống. Hắn còn may mắn có Khởi Nguyên kinh bên người. Tán tu thông thường, công pháp không hoàn thiện là điều rất phổ biến, một đời đổi mấy lần công pháp tu luyện là hiển nhiên. Cho nên mới có, mỗi lần bí cảnh, mộ táng, cơ duyên mở ra, tán tu đều sẽ là những thành phần liều mạng tranh giành. Bất quá, những người này hiếm khi thu được đầu to lợi ích.
“Trước mắt cũng nên tìm kiếm thích hợp bản thân thủ đoạn công kích, tự vệ.”
Trần Nguyên càng nghĩ càng thấy điều này bức thiết. Những thứ này ở đâu có? Tất nhiên là nơi tụ tập đông người.
“Cần đi một chuyến thành trì con người.”
Còn kiếm như thế nào?
Khởi Nguyên nhãn của hắn không phải là để trưng cho đẹp.
- ----------------
Nhàn nhã phi hành tiếp ba ngày, Trần Nguyên rốt cuộc đến được tòa thành đầu tiên. Viên Minh thành.
Trong phạm vi vạn dặm, Viên Minh thành đã thuộc về thành trì thuộc loại lớn. Nhìn từ phía xa, tương thành như một con hắc xà khổng lồ, lớp vảy nham nhở, đen xì, lười biến vắt thân hình dài trăm dặm, cao trên mười trượng tại mặt đất. Tháp lầu canh gác cao đến hai mươi trượng, cửa thành được đúc từ tinh thiết vạn năm, nặng trăm vạn cân, không gì phá nổi.
Bên ngoài thành còn bố trí trận pháp phòng thủ, cho dù là Tứ phẩm tu sĩ không ngừng công kích ngày đêm cũng không thể đột phá.
Trước cửa thành có một nhóm hai mươi người, đồng phục giống nhau, trên thân mang giáp, tay cầm trường thương, bên hông có kiếm, người nào người nấy tỏa ra khí thế hung thần ác sát. Từ cử chỉ, ánh mắt Trần Nguyên nhận ra, ai nấy đều là kẻ sống trên đường gươm lưỡi kiếm.
‘Đều là tu sĩ đê giai.’ Trần Nguyên nghĩ thầm.
Hắn không khỏi hiếu kỳ nhìn về phía người chỉ huy, hiếu kỳ cảnh giới của hắn. Khởi Nguyên nhãn vận dụng.
Tên: Lý Nhàn.
Tuổi: 63
Tu vi: Tam phẩm tầng 1.
…
Một hàng dài thông tin thừa thãi mà Trần Nguyên chẳng để tâm. Hắn chỉ chú ý đến một điểm.
“Tam phẩm tầng 1? Liền cái này?”
Hắn thật bất ngờ. Quá yếu. So với hắn khi mới đột phá Cảnh giới thứ ba yếu nhiều lắm, không phải một chút mà là một trời một vực. Hắn liền nghĩ, đối phương chỉ là Nhị phẩm tu sĩ, thậm chí là Nhất phẩm.
“Nói như vậy, ta hiện tại có thể mạnh ngang Ngũ phẩm, thậm chí Lục phẩm tu sĩ rồi?”
Rất nhanh, hắn vội vã lắc đầu:
“Không được, lại bành trướng. Chưa gặp qua chân chính Ngũ phẩm tu sĩ, không thể mò đoán.”
Hắn không tin tưởng, kiểm tra lại một lần nữa.
Vẫn là Tam phẩm tầng 1 tu sĩ.
Đến đây, hắn mới triệt để tin tưởng, người gọi Lý Nhàn này là hàng thiệt thứ thiệt Tam phẩm tu sĩ.
“Cũng có thể hắn dùng biện pháp đặc thù tiến cảnh? Cho nên yếu hơn Tam phẩm tu sĩ thông thường?” Trần Nguyên không khỏi suy nghĩ.
Kế đến, hắn lại kiểm tra một lượt hai mươi người còn lại trong đội, tu vi đều là Nhị phẩm tầng một, tầng hai, hiếm hoi lắm có người đạt đến tầng ba. Khí tức tỏa ra yếu hơn Lý Nhàn nhiều lắm.
Suy nghĩ một chút, Trần Nguyên sử dụng Liếm Khí thuật, điều chỉnh khí tức của mình yếu đi, chỉ nhỉnh hơn vị Lý Nhàn này một chút. Hắn không muốn cao điệu, phổ thông một chút cũng không cái gì hại.
Mặt khác, che giấu tu vi cũng là để bản thân đối địch có nhiều thêm một lá bài tẩy.
Đây chẳng phải là thao tác thông thường của tu chân giới sao?
Nghĩ đến thời điểm hai tu sĩ đang đấu pháp thời điểm, thế lực ngang nhau, chuẩn bị bước vào thời khắc gay cấn. Bỗng một người nói:
“Haha… thật không nghĩ đến, ngươi ép ta đến đường này. Rất xin lỗi, ta thực ra không phải Tam phẩm, mà là Tứ phẩm. Kinh hỉ hay không? Vui vẻ hay không?”
Đối phương lúc này mới bình tĩnh đáp:
‘Không. phải là ngươi buộc ta tới nước đường này mới đúng. Thực xin lỗi, lâu nay vẫn giấu diếm ngươi. Ta vừa vặn đột phá Ngũ phẩm tháng trước.”
Ngẫm lại thôi đã thấy thú vị.
Phí vào thành là mười viên Nhất phẩm linh thạch.
Đắt. Ấn tượng duy nhất của Trần Nguyên là quá đắt.
Toàn bộ gia sản tích góp của hắn chỉ có ngoài hai mươi viên Nhất phẩm Linh thạch. Ấy cũng là tất cả vốn liếng hắn tích góp từ lần ra ngoài bốn năm về trước. So với tán tu thông thương, hắn là nghèo trong nghèo.
“Một lần qua cửa trực tiếp hết hơn phân nửa.
May mắn, trong túi trữ vật ta mang theo mấy chục gốc Nhất giai Linh thảo, hy vọng có thể kiếm được chút ít. Nếu không, ngay cả chỗ ở...”
Trần Nguyên quả thực nghèo đến độ thảm thương. Bên người hắn chỉ có một túi trữ vật phẩm cấp thấp nhất, một thanh nghìn năm Tinh Thiết kiếm, cùng hai mươi mấy viên Nhất Phẩm Linh thạch. Đều là gia sản tích góp.
Ngoài ra, hắn còn hái thêm mấy chục gốc Nhất giai Linh thảo, niên đại hai đến ba năm lúc trước khi rời khỏi Thanh Hoàng sơn mạch. Coi như là trèo chống chính cho tiền vốn lần này.
“Ai… Quá nghèo.”
Việc đầu tiên hắn làm là tìm đến tiệm thuốc bán dược thảo. Số dược thảo ấy đối với hắn mà nói. Vô dụng. Nhất giai dược thảo chỉ có ý nghĩa với phàm nhân và Nhất giai tu sĩ mà thôi.
Ba mươi gốc Đoán Thể thảo, mười lăm gốc Sung Huyết thảo, chín gốc Minh Tâm thảo, bốn gốc Hồi Huyết thảo.
Đoán Thể thảo giá trị 5 viên Nhất phẩm Linh thạch một gốc, Sung Huyết thải là 8 viên, Minh Tâm thảo giá trị hơn, mười viên, còn Hồi Huyết thảo, thảo dược chữa thương, hồi phục khí huyết đắt nhất, 15 viên,
Tổng cộng cả thảy Trần Nguyên thu được 420 viên Nhất phẩm Linh thạch. Công thêm mười lăm viên Linh thạch còn thừa, hắn có cả thảy 435 viên Nhất phẩm Linh thạch.
“Giàu. Phát tài.”
Chưa bao giờ, hắn có nhiều Linh thạch đến vậy. Một kẻ luôn luôn một nghèo hai trắng như hắn cũng là lần đầu tiên nắm giữ trong tay quá một trăm viên Linh thạch. Không đúng, quá ba mươi viên cũng tính.
“Ổn định. Phải ổn định. Không thể bành trướng. Không có tiền đồ. Không đến năm trăm linh thạch khiến người kích động như thế, còn ra thể thống gì.”
Thành thật, hắn không rõ giá cả ấy là có lời hay hắn bị bóp chẹt. Bất quá, hắn không có lựa chọn khác. Lại nói, tiệm hàng hắn chọn là tiệm hàng lớn, khách khứa qua lại đông đúc, cho nên hẳn là có uy tín. Người ta không đến nỗi ham mấy chục gốc Nhất giai Linh thảo của hắn đi.
“Kế đến nên làm gì đâu?”
Hơn bốn trăm Linh thạch trong túi, khoản ấy đầy đủ hắn sinh hoạt trong thành mười ngày nửa tháng. Ân, nếu tiết kiệm một chút.
Bất quá, điều đó là không có khả năng.
Hắn mục đích chính ra ngoài là tìm kiếm cơ duyên, tăng cao đạo hạnh. Cái này vốn là mục tiêu dài hạn. Có thể tạm thời chưa suy xét đến.
Mục tiêu ngắn hạn của hắn là tìm đến một bộ thích hợp thuật pháp, kiếm pháp phù hợp với bản thân. Nếu có thể, hắn cũng muốn đổi một thân pháp khí. Nhị phẩm Pháp khí, Tinh Thiết kiếm quá không đủ dùng cho hắn.
“Quang minh chính đại mua là không thể nào.”
Không phải hắn lo lắng bị nhớ thương bảo vật. Hắn… không đủ tiền. Nhị phẩm Pháp khí như Tinh Thiết Kiếm giá trị ít nhất cũng mấy nghìn Nhất Phẩm Linh thạch. Nhị Phẩm Kiếm thuật, Pháp thuật giá cả có thể lên đến vài vạn Nhất phẩm Linh thạch. Đến nỗi Nhị phẩm công pháp? Còn cao hơn vài lần.
Bốn năm trước, hắn thu hoạch được Tinh Thiết kiếm cùng túi trữ vật, chẳng qua là cơ duyên xảo hợp, gặp được một xác chết Nhị Phẩm tu sĩ trong sơn động nơi thâm sơn cùng cốc mà thôi.
“Mua?” Chờ hắn tích góp vài năm nữa rồi lại nói.
Đột nhiên, linh quang trong đầu hắn lóe lên:
“Hy vọng là có thể đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.