Chương 9: Thêm Wechat
Khảo Đường
13/07/2024
Khấu Túy ngồi dậy, lấy túi kẹo cao su từ trong túi đồng phục học sinh ra, bỏ vào miệng và nhai từng chút một.
Thời Tây ngửi thấy mùi dưa hấu rất thích hợp với mùa hè.
Khấu Túy thổi bong bóng "bụp" một cái: "Uy hiếp tớ sao?"
Thời Tây nhìn miệng hắn nhai keo cao su: "Không phải là uy hiếp."
Miệng Khấu Túy rất đẹp, hình chữ m rất chuẩn, khóe miệng hếch lên cái móc nhỏ khiêυ khích, đường viền môi mỏng, màu môi rất hồng.
Giống như loại thạch trái cây mà cô thích ăn.
Khấu Túy hỏi: "Nhìn cái gì?"
Hàng mi dài của Thời Tây run rẩy: "Không nhìn gì cả, chỉ là có hơi thèm thôi."
Khấu Túy không nói chuyện, cứ nhai nhai như vậy nhìn cô.
Thời Tây run run đưa tay về hướng cậu: "Còn kẹo cao su không? Tớ cũng muốn ăn."
"Còn đấy." Khấu Túy thè đầu lưỡi ra, cho cô xem kẹo cao su trên đầu lưỡi: "Đây này."
"……"
Không đứng đắn.
Thời Tây lùi lại, ôm lấy vai, hất cằm lên: "Không phải là tớ uy hiếp, tớ chỉ thông báo thôi. Nếu cậu không cho tớ số điện thoại, cô Y Tâm sẽ biết chuyện Khấu Văn ở ký túc xá thay cậu."
Các đường nét trên khuôn mặt của Thời Tây nhỏ nhắn và thanh tú, mang theo nét non nớt của một học sinh năm nhất trung học.
Hơn nữa cô lớn lên trong một môi trường tốt, làn da được nuôi dưỡng mềm mại, đôi mắt trong veo như nước suối.
Khi uy hiếp người khác, cho dù có bày ra tư thế nhìn người bằng lỗ mũi, cũng không có tác dụng uy hiếp gì.
Khấu Túy rõ ràng là không hề sợ, dáng vẻ vẫn rất thoải mái, đẩy kẹo cao su sang một bên miệng, ngửa đầu lên uống trà.
Uống trà xong, lại tiếp tục nhai kẹo cao su: "Lớp phó thể dục bày ra một màn kịch như vậy để xin số điện thoại của tớ, rốt cuộc là có ý đồ gì?"
"Tớ còn có thể có ý đồ gì chứ?" Thời Tây mỉm cười lộ ra hàm răng trắng nhỏ, xua xua lòng bàn tay với cậu: "Con gái bình thường khi muốn xin số của con trai, không phải đều là muốn kết bạn sao?”
Khấu Túy dùng bút đẩy bàn tay của cô ra: "Cậu có phải người bình thường đâu?"
Nói rồi, Khấu Túy mở quyển sách hóa học trên bàn ra, tìm một tờ giấy trắng và xé một đoạn dài.
Viết số điện thoại lên đó.
Thời Tây chưa bao giờ nhìn thấy Khấu Túy viết chữ, cũng chưa từng thấy nét chữ của Khấu Túy, nên cô chăm chú quan sát từng chút một.
Nhìn động tác tay cầm bút của cậu, chuyển động uyển chuyển cùng những khớp xương đẹp đẽ của bàn tay trái khi đè lên tờ giấy.
Cậu viết xuống một dãy số hoàn mỹ đẹp mắt.
Tề Bác ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở Thời Tây: "Điện thoại di động của cậu ấy luôn đặt ở chế độ máy bay, cậu phải bảo cậu ấy thêm Wechat ấy."
Khấu Túy mở to mắt và nhìn cậu ta: "Bác ca sao lại làm thế, nhìn thấy chị gái tiểu Tây xinh đẹp thì muốn phản bội tôi sao?"
Tề Bác lập tức ngậm miệng lại.
Thời Tây hỏi: "Wechat trước đây của cậu, còn dùng không?"
Khấu Túy viết số tài khoản Wechat của mình bằng chữ cái tiếng Anh ở phía sau số điện thoại, không lên tiếng mà lặng lẽ cam chịu.
Thời Tây nhỏ giọng thì thầm: "Thảo nào, tớ từng gửi cho cậu rất nhiều tin nhắn Wechat, nhưng cậu đều không trả lời."
Khấu Túy viết đến nét ngang của chữ Z thì dừng tay lại: "Gửi cái gì?"
Thời Tây nghĩ thầm từ ngày 8 tháng 6 đến 31 tháng 7, cô đã gửi rất nhiều.
Nhưng nếu cậu đã không nhìn thấy thì coi như không nhìn thấy vậy, cô cọ cọ ngón tay nói: "Chính là mấy cái chia sẻ liên kết với bạn bè sẽ nhận được điểm và kinh nghiệm đó."
Khấu Túy liếc nhìn động tác nhỏ của cô, khẽ cau mày và đặt tờ giấy dài vào lòng bàn tay cô: "Đừng để Khấu Văn và dì biết số điện thoại này."
Thời Tây sợ mất, cúi đầu nhìn kỹ số điện thoại di động và ID Wechat, sau khi ghi nhớ, cô liền hỏi: "Ngỗ nhỡ họ biết thì có hậu quả gì sao?"
"Có chứ." Khấu Túy khẽ nhìn đôi mắt tròn xoe ẩm ướt của cô: "Tớ sẽ đổi số điện thoại."
Khấu Túy bắt chước dáng vẻ ngây thơ của cô, chớp chớp mắt nói: "Sau đó không bao giờ nói cho cậu biết nữa."
Buổi tối khi Thời Tây về tới nhà, cha mẹ đều không có ở nhà, sau khi hỏi dì ở nhà mới biết cha có tiệc xã giao cho nên đã đưa mẹ đi cùng rồi.
Thời Tây về nhà liền muốn ăn thứ gì đó, cô nói với dì rằng muốn ăn tôm rim.
Dì đi vào trong bếp làm còn cô quay lại phòng ngủ để đi tắm.
Nhiệt độ nước trong bồn tắm vừa phải, Thời Tây vừa chui vào trong đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động bên cạnh giường vang lên, cô đành quấn khăn tắm ướt sũng chạy ra ngoài nghe điện thoại.
Thấy đó là số của Tần Diễm Kiều, cô liền quay lại bồn tắm vừa ngâm mình vừa nghe điện thoại.
Tần Diễm Kiều hỏi: "Tiểu Tây, sao bây giờ mới nhận điện thoại thế? Tớ đã gọi mấy lần rồi."
Thời Tây thả lỏng người, cô lim dim nói: "Tớ đang học lại, ban ngày phải tới trường đi học, không có cầm điện thoại."
Ngay khi Thời Tây vừa dứt lời, ở phía Tần Diễm Kiều vang lên âm thanh hít sâu của rất nhiều người.
Thời Tây đột nhiên mở mắt ra: "Cậu đang ở đâu thế?"
Tần Diễm Kiều cũng không ngờ rằng Thời Tây sẽ đột nhiên hỏi một câu như vậy, cô ấy chạy ra ngoài nói: "Lớp trưởng về nước, mọi người đang chơi ở KTV đó, hôm nay tớ đã gọi cho cậu mười mấy cuộc điện thoại, muốn hẹn cậu tới đây…. Làm sao đây tiểu Tây, có phải là cậu không muốn bạn cùng lớp chúng ta biết cậu đang học lại không? Xin lỗi cậu nhiều, vừa rồi tớ còn đang bật loa ngoài."
Thời Tây sửng sốt một lúc: "Không sao đâu, biết thì cũng biết rồi mà. Tiểu Kiều, tớ không nói chuyện đó với cậu, cậu có giận tớ không?"
"Không đâu." Tần Diễm Kiều nói: "Tớ cũng có bí mật mà, nhưng tại sao cậu lại học lại vậy?"
Thời Tây ấp úng: "Thì là, lúc đăng ký nguyện vọng xảy ra chút chuyện, tớ cũng không muốn đi đến Bắc Kinh học, muốn ở lại bên cạnh bố mẹ."
Tần Diễm Kiều không hỏi chi tiết, nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, cô ấy nhỏ giọng hỏi: "Ban đầu lớp trưởng định nhờ tớ nghe ngóng xem cậu đăng ký trường nào, chuyên ngành nào đó."
"Cái đó." Thời Tây cũng nhỏ giọng: "Khấu Túy cũng học lại đó."
"Học lại lớp mười hai sao?"
"Làm sao mà cậu biết vậy?"
"Lớp học lại lớp mười hai rất nổi tiếng đó, cậu và Khấu Túy học cùng lớp sao?"
"Ừm."
Tần Diễm Kiều lần này thật sự không nhịn được nữa, khàn giọng nói: "Trời ơi, cậu học lại vì cậu ta sao?"
Thời Tây lắc đầu: "Không có, lí do vì cậu ta cũng chỉ chiếm hai ba mươi phần trăm thôi."
"Vậy cậu muốn theo đuổi cậu ta sao?"
"Cũng không phải." Thời Tây vẩy bọt nước, lẩm bẩm nói: "Không theo đuổi được, cậu ta không thích tớ."
Tần Diễm Kiều đột nhiên kích động: "Không thích thì cậu tán tỉnh đi!"
"Tớ giới thiệu cho cậu Liêu Thần đó!" Tần Diễm Kiều cổ vũ nói: "Cậu rảnh rỗi thì hãy xem thêm đi, thật đó, cậu ta thực sự vô cùng giỏi thả thính, phương pháp dạy cũng rất hữu dụng, đúng lúc hai ngày này cậu ta đều livestream, bây giờ có lẽ cũng đang trực tuyến đó, cậu xem xem."
Thời Tây không tin tưởng nói: "Nghe cái này, tớ cảm thấy không được đứng đắn."
"Cậu lo cậu ta đứng đắn hay không đứng đắn làm gì, chỉ cần thủ đoạn có ích là được rồi." Tần Diễm Kiều hiển nhiên rất ủng hộ Liêu Thần: "Phòng livestream của cậu ta bình thường đều có mấy trăm nghìn người theo dõi, càng miễn bàn lúc cậu ta mở bảng tặng quà, cậu ta quả thực rất có mị lực, xem hai lần đi rồi cậu sẽ biết."
Nói rồi, Tần Diễm Kiều nhấn mạnh: "Cậu ta rất đứng đắn, nghe nói có rất nhiều người nổi tiếng trên Internet muốn theo đuổi cậu ta, nhưng cậu ta đều phớt lờ họ."
Sau khi cuộc trò chuyện với Tần Diễm Kiều kết thúc, Thời Tây nhấp vào ứng dụng để tìm kiếm app, do dự nhìn một lúc nhưng vẫn không tải xuống.
Cô vẫn luôn cảm thấy những người như Liêu Thần rất có thể là kiểu ông già ra vẻ đạo mạo, tri thức bất lương.
Trước khi đi ngủ, Thời Tây nằm trên giường, hàng mi cong hơi nhíu lại, lộ ra vẻ do dự.
Ngón tay cái liên tục di chuyển ở mục Wechat trên điện thoại di động, nhẹ nhàng mím môi, bấm vào Wechat trước đó của Khấu Túy.
Ảnh đại diện của Khấu Túy là mặt nghiêng của cậu khi đang hút thuốc, cậu ngậm thuốc lá giữa môi, một đốm đỏ tươi đang cháy dở trên điếu thuốc cùng làn khói xám từ từ bốc lên quanh quẩn bên mặt cậu như một cái bóng.
Cậu khép hờ đôi mắt, che đi ánh mắt tình như nước kia.
Từ trán đến sống mũi, nhân trung, đến đôi môi hơi hé ra cắn điếu thuốc, đến cằm, tất cả đường nét nhìn nghiêng đều rất đẹp.
Cũng như yết hầu như quả táo nhỏ nhô ra, nó có sức quyến rũ khiến con tim bỗng chốc lỡ nhịp.
Trong giao diện nói chuyện, cô gửi rất nhiều lời tâm sự nhưng cậu không trả lời.
Lướt lên một lúc lâu, cô mới nhìn thấy thanh bong bóng trắng mà Khấu Túy gửi đến.
Một ngày trước kỳ thi tuyển sinh đại học, cậu chỉ gửi tới ba từ: "Cố lên nhé."
Khấu Túy xa cách như vậy, cậu thích cô mới là lạ.
Thời Tây vào tài khoản Wechat của Khấu Túy theo trí nhớ, vì sợ nhớ nhầm cô còn xuống giường lục cặp sách, tìm mảnh giấy cậu viết ra để so sánh, thấy đúng rồi thì cô mới gửi lời mời kết bạn.
Ảnh đại diện của Khấu Túy trên Wechat rất đơn giản, đơn giản đến mức trống rỗng.
Khấu Túy không đồng ý ngay lập tức.
Cô liên tục ấn sáng điện thoại di động, đợi mười phút vẫn không có gì.
Thời Tây vuốt phẳng tờ giấy Khấu Túy viết cho cô, đặt nó ngay ngắn vào trong cuốn nhật ký, tắt đèn và đi ngủ.
Năm phút sau, Thời Tây bật đèn ngồi dậy, bắt chước từng nét chữ viết con số của Khấu Túy.
Những suy nghĩ ẩn sâu trong lòng của người thiếu nữ tuôn trào không kiểm soát vào đêm trăng tròn.
Thời Tây ngủ thiếp đi, không biết bao lâu rồi đột nhiên tỉnh giấc, việc đầu tiên cô làm là lấy điện thoại dưới gối ra để kiểm tra Wechat.
Khấu Túy xuất hiện ở giao diện kết bạn, Khấu Túy đã đồng ý kết bạn rồi!
Không thể ngủ được, Thời Tây lập tức ấn vào vòng bạn bè của Khấu Túy.
Nhưng giống như nick Wechat trước đây, trong vòng bạn bè chỉ có một câu- hiển thị bạn bè trên vòng trong ba ngày qua.
Thời Tây bĩu môi một cái, bấm vào ghi chú của điện thoại di động và gõ chữ vào đó.
Xóa xóa sửa sửa, luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Có những lời, sau khi bỏ lỡ thời điểm tốt nhất, rất khó để nói lại.
Sau khi viết nửa giờ đồng hồ, cuối cùng cô cũng hoàn thành:
‘Anh trai yêu quý, hôm thi đại học, sau khi thi xong môn tiếng Anh cuối cùng, ngay khi tớ vừa bước ra khỏi phòng thi đã nghe mẹ báo tin ông nội nhập viện, cho nên tớ phải ngồi máy bay để về gặp ông luôn.
Mãi cho đến cuối tháng sau, khi ông nội xuất viện, tớ mới biết được chuyện của dì.
Xin lỗi vì khi đó đã không thể ở bên cạnh cậu.’
Thời Tây vẫn luôn muốn nói lời xin lỗi với cậu, mặc dù có thể cậu không cảm thấy cô cần xin lỗi.
Nhưng cô đã không nói bất kỳ điều gì với cậu, giống như cô không quan tâm đến cậu vậy.
Thật ra cô không phải như vậy, sau khi biết được việc đó, cô đã lập tức trở về.
Chỉ là có về cũng đã muộn, lại không thể liên lạc được với cậu.
Khấu Túy kết thúc livestream lúc năm giờ sáng, tháo mặt nạ Doraemon xuống, kéo tai nghe xuống, khóa điện thoại di động rồi tắt đèn.
Cậu thở dài một hơi đầy mệt mỏi.
Giang Siêu mặc một chiếc áo đầu lâu ở bên cạnh, yếu ớt nói: "Anh Khấu, anh ngủ nửa tiếng đi rồi đi học?"
Khấu Túy lắc lắc cái cổ cứng ngắc, ngẩng đầu nhỏ giọt thuốc nhỏ mắt, giọng nói khàn khàn nói: "Ừm, cậu đặt đồng hồ báo thức cho tôi đi."
"Được, em đặt cho anh rồi." Trong phòng livestream, Giang Siêu chủ yếu là làm công việc quản lý bảo trì, giọng nói cũng khá hay: "Anh tranh thủ ngủ đi."
Một nhân viên quản lý khác, Tiểu Tang Biện cụp mắt xuống, bưng cho Khấu Túy một cốc sữa nóng: "Anh Khấu, em đã thêm mật ong rồi, uống một cốc đi rồi hẵng ngủ."
Khấu Túy cười nhẹ một tiếng: "Sữa bò mật ong, cậu coi tôi là một thiếu nữ đau bụng kinh sao?"
"Đừng cười." Tiểu Tang Biện trợn tròn mắt: "Mỗi lần anh cười với em, em đều cảm thấy anh đang tán tỉnh em, tại sao ngay cả đàn ông mà anh cũng không buông tha vậy?"
Khấu Túy cầm lấy ly sữa uống một hơi, kéo dài lời nói: "Thực sự không cố tình tán tỉnh, tôi vốn dĩ, trời sinh mắt đã đẹp đấy."
Sau khi uống sữa bò xong, Khấu Túy bò lên giường, mắt đau như búa bổ, chợt nghĩ ra điều gì đó, đột nhiên đưa tay ra lấy Ipad xem Wechat.
Vào lúc hai giờ đêm, Thời Tây đã gửi một tin nhắn mới đến.
Khấu Túy nằm nghiêng, nheo đôi mắt đỏ hoe hơi đau đọc tin nhắn.
Cô không nói gì, chỉ chia sẻ một bài hát với cậu.
Biểu tình của Khấu Túy đóng băng từng chút một.
Tên bài hát: Xin lỗi.
Thể loại: Nhạc thiếu nhi.
Khấu Túy bấm vào để nghe.
Giai điệu hài hát "Hai con hổ" vui tai đột nhiên vang lên trong phòng.
‘Tôi thực sự sai rồi, tôi thực sự sai rồi, xin lỗi, xin lỗi nhé, xin hãy tha thứ cho tôi, xin hãy tha thứ cho tôi, xin lỗi.’
Tên đầu lâu và Tiểu Tang Biện đồng thời nhìn về hướng Khấu Túy: "?"
Khấu Túy nhắm mắt và nghe bài hát không thể giải thích này hai lần.
Không biết tại sao, bỗng nhiên bật cười.
Sáu giờ sáng bắt đầu buổi tự học, vốn dĩ có thể ngủ thêm nửa tiếng.
Khấu Túy không ngủ, thức dậy đi tắm rửa.
Sau khi tắm xong, tóc vẫn còn ướt chưa kịp sấy, cậu cầm cặp xách đi ra ngoài.
Thời Tây ngửi thấy mùi dưa hấu rất thích hợp với mùa hè.
Khấu Túy thổi bong bóng "bụp" một cái: "Uy hiếp tớ sao?"
Thời Tây nhìn miệng hắn nhai keo cao su: "Không phải là uy hiếp."
Miệng Khấu Túy rất đẹp, hình chữ m rất chuẩn, khóe miệng hếch lên cái móc nhỏ khiêυ khích, đường viền môi mỏng, màu môi rất hồng.
Giống như loại thạch trái cây mà cô thích ăn.
Khấu Túy hỏi: "Nhìn cái gì?"
Hàng mi dài của Thời Tây run rẩy: "Không nhìn gì cả, chỉ là có hơi thèm thôi."
Khấu Túy không nói chuyện, cứ nhai nhai như vậy nhìn cô.
Thời Tây run run đưa tay về hướng cậu: "Còn kẹo cao su không? Tớ cũng muốn ăn."
"Còn đấy." Khấu Túy thè đầu lưỡi ra, cho cô xem kẹo cao su trên đầu lưỡi: "Đây này."
"……"
Không đứng đắn.
Thời Tây lùi lại, ôm lấy vai, hất cằm lên: "Không phải là tớ uy hiếp, tớ chỉ thông báo thôi. Nếu cậu không cho tớ số điện thoại, cô Y Tâm sẽ biết chuyện Khấu Văn ở ký túc xá thay cậu."
Các đường nét trên khuôn mặt của Thời Tây nhỏ nhắn và thanh tú, mang theo nét non nớt của một học sinh năm nhất trung học.
Hơn nữa cô lớn lên trong một môi trường tốt, làn da được nuôi dưỡng mềm mại, đôi mắt trong veo như nước suối.
Khi uy hiếp người khác, cho dù có bày ra tư thế nhìn người bằng lỗ mũi, cũng không có tác dụng uy hiếp gì.
Khấu Túy rõ ràng là không hề sợ, dáng vẻ vẫn rất thoải mái, đẩy kẹo cao su sang một bên miệng, ngửa đầu lên uống trà.
Uống trà xong, lại tiếp tục nhai kẹo cao su: "Lớp phó thể dục bày ra một màn kịch như vậy để xin số điện thoại của tớ, rốt cuộc là có ý đồ gì?"
"Tớ còn có thể có ý đồ gì chứ?" Thời Tây mỉm cười lộ ra hàm răng trắng nhỏ, xua xua lòng bàn tay với cậu: "Con gái bình thường khi muốn xin số của con trai, không phải đều là muốn kết bạn sao?”
Khấu Túy dùng bút đẩy bàn tay của cô ra: "Cậu có phải người bình thường đâu?"
Nói rồi, Khấu Túy mở quyển sách hóa học trên bàn ra, tìm một tờ giấy trắng và xé một đoạn dài.
Viết số điện thoại lên đó.
Thời Tây chưa bao giờ nhìn thấy Khấu Túy viết chữ, cũng chưa từng thấy nét chữ của Khấu Túy, nên cô chăm chú quan sát từng chút một.
Nhìn động tác tay cầm bút của cậu, chuyển động uyển chuyển cùng những khớp xương đẹp đẽ của bàn tay trái khi đè lên tờ giấy.
Cậu viết xuống một dãy số hoàn mỹ đẹp mắt.
Tề Bác ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở Thời Tây: "Điện thoại di động của cậu ấy luôn đặt ở chế độ máy bay, cậu phải bảo cậu ấy thêm Wechat ấy."
Khấu Túy mở to mắt và nhìn cậu ta: "Bác ca sao lại làm thế, nhìn thấy chị gái tiểu Tây xinh đẹp thì muốn phản bội tôi sao?"
Tề Bác lập tức ngậm miệng lại.
Thời Tây hỏi: "Wechat trước đây của cậu, còn dùng không?"
Khấu Túy viết số tài khoản Wechat của mình bằng chữ cái tiếng Anh ở phía sau số điện thoại, không lên tiếng mà lặng lẽ cam chịu.
Thời Tây nhỏ giọng thì thầm: "Thảo nào, tớ từng gửi cho cậu rất nhiều tin nhắn Wechat, nhưng cậu đều không trả lời."
Khấu Túy viết đến nét ngang của chữ Z thì dừng tay lại: "Gửi cái gì?"
Thời Tây nghĩ thầm từ ngày 8 tháng 6 đến 31 tháng 7, cô đã gửi rất nhiều.
Nhưng nếu cậu đã không nhìn thấy thì coi như không nhìn thấy vậy, cô cọ cọ ngón tay nói: "Chính là mấy cái chia sẻ liên kết với bạn bè sẽ nhận được điểm và kinh nghiệm đó."
Khấu Túy liếc nhìn động tác nhỏ của cô, khẽ cau mày và đặt tờ giấy dài vào lòng bàn tay cô: "Đừng để Khấu Văn và dì biết số điện thoại này."
Thời Tây sợ mất, cúi đầu nhìn kỹ số điện thoại di động và ID Wechat, sau khi ghi nhớ, cô liền hỏi: "Ngỗ nhỡ họ biết thì có hậu quả gì sao?"
"Có chứ." Khấu Túy khẽ nhìn đôi mắt tròn xoe ẩm ướt của cô: "Tớ sẽ đổi số điện thoại."
Khấu Túy bắt chước dáng vẻ ngây thơ của cô, chớp chớp mắt nói: "Sau đó không bao giờ nói cho cậu biết nữa."
Buổi tối khi Thời Tây về tới nhà, cha mẹ đều không có ở nhà, sau khi hỏi dì ở nhà mới biết cha có tiệc xã giao cho nên đã đưa mẹ đi cùng rồi.
Thời Tây về nhà liền muốn ăn thứ gì đó, cô nói với dì rằng muốn ăn tôm rim.
Dì đi vào trong bếp làm còn cô quay lại phòng ngủ để đi tắm.
Nhiệt độ nước trong bồn tắm vừa phải, Thời Tây vừa chui vào trong đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động bên cạnh giường vang lên, cô đành quấn khăn tắm ướt sũng chạy ra ngoài nghe điện thoại.
Thấy đó là số của Tần Diễm Kiều, cô liền quay lại bồn tắm vừa ngâm mình vừa nghe điện thoại.
Tần Diễm Kiều hỏi: "Tiểu Tây, sao bây giờ mới nhận điện thoại thế? Tớ đã gọi mấy lần rồi."
Thời Tây thả lỏng người, cô lim dim nói: "Tớ đang học lại, ban ngày phải tới trường đi học, không có cầm điện thoại."
Ngay khi Thời Tây vừa dứt lời, ở phía Tần Diễm Kiều vang lên âm thanh hít sâu của rất nhiều người.
Thời Tây đột nhiên mở mắt ra: "Cậu đang ở đâu thế?"
Tần Diễm Kiều cũng không ngờ rằng Thời Tây sẽ đột nhiên hỏi một câu như vậy, cô ấy chạy ra ngoài nói: "Lớp trưởng về nước, mọi người đang chơi ở KTV đó, hôm nay tớ đã gọi cho cậu mười mấy cuộc điện thoại, muốn hẹn cậu tới đây…. Làm sao đây tiểu Tây, có phải là cậu không muốn bạn cùng lớp chúng ta biết cậu đang học lại không? Xin lỗi cậu nhiều, vừa rồi tớ còn đang bật loa ngoài."
Thời Tây sửng sốt một lúc: "Không sao đâu, biết thì cũng biết rồi mà. Tiểu Kiều, tớ không nói chuyện đó với cậu, cậu có giận tớ không?"
"Không đâu." Tần Diễm Kiều nói: "Tớ cũng có bí mật mà, nhưng tại sao cậu lại học lại vậy?"
Thời Tây ấp úng: "Thì là, lúc đăng ký nguyện vọng xảy ra chút chuyện, tớ cũng không muốn đi đến Bắc Kinh học, muốn ở lại bên cạnh bố mẹ."
Tần Diễm Kiều không hỏi chi tiết, nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, cô ấy nhỏ giọng hỏi: "Ban đầu lớp trưởng định nhờ tớ nghe ngóng xem cậu đăng ký trường nào, chuyên ngành nào đó."
"Cái đó." Thời Tây cũng nhỏ giọng: "Khấu Túy cũng học lại đó."
"Học lại lớp mười hai sao?"
"Làm sao mà cậu biết vậy?"
"Lớp học lại lớp mười hai rất nổi tiếng đó, cậu và Khấu Túy học cùng lớp sao?"
"Ừm."
Tần Diễm Kiều lần này thật sự không nhịn được nữa, khàn giọng nói: "Trời ơi, cậu học lại vì cậu ta sao?"
Thời Tây lắc đầu: "Không có, lí do vì cậu ta cũng chỉ chiếm hai ba mươi phần trăm thôi."
"Vậy cậu muốn theo đuổi cậu ta sao?"
"Cũng không phải." Thời Tây vẩy bọt nước, lẩm bẩm nói: "Không theo đuổi được, cậu ta không thích tớ."
Tần Diễm Kiều đột nhiên kích động: "Không thích thì cậu tán tỉnh đi!"
"Tớ giới thiệu cho cậu Liêu Thần đó!" Tần Diễm Kiều cổ vũ nói: "Cậu rảnh rỗi thì hãy xem thêm đi, thật đó, cậu ta thực sự vô cùng giỏi thả thính, phương pháp dạy cũng rất hữu dụng, đúng lúc hai ngày này cậu ta đều livestream, bây giờ có lẽ cũng đang trực tuyến đó, cậu xem xem."
Thời Tây không tin tưởng nói: "Nghe cái này, tớ cảm thấy không được đứng đắn."
"Cậu lo cậu ta đứng đắn hay không đứng đắn làm gì, chỉ cần thủ đoạn có ích là được rồi." Tần Diễm Kiều hiển nhiên rất ủng hộ Liêu Thần: "Phòng livestream của cậu ta bình thường đều có mấy trăm nghìn người theo dõi, càng miễn bàn lúc cậu ta mở bảng tặng quà, cậu ta quả thực rất có mị lực, xem hai lần đi rồi cậu sẽ biết."
Nói rồi, Tần Diễm Kiều nhấn mạnh: "Cậu ta rất đứng đắn, nghe nói có rất nhiều người nổi tiếng trên Internet muốn theo đuổi cậu ta, nhưng cậu ta đều phớt lờ họ."
Sau khi cuộc trò chuyện với Tần Diễm Kiều kết thúc, Thời Tây nhấp vào ứng dụng để tìm kiếm app, do dự nhìn một lúc nhưng vẫn không tải xuống.
Cô vẫn luôn cảm thấy những người như Liêu Thần rất có thể là kiểu ông già ra vẻ đạo mạo, tri thức bất lương.
Trước khi đi ngủ, Thời Tây nằm trên giường, hàng mi cong hơi nhíu lại, lộ ra vẻ do dự.
Ngón tay cái liên tục di chuyển ở mục Wechat trên điện thoại di động, nhẹ nhàng mím môi, bấm vào Wechat trước đó của Khấu Túy.
Ảnh đại diện của Khấu Túy là mặt nghiêng của cậu khi đang hút thuốc, cậu ngậm thuốc lá giữa môi, một đốm đỏ tươi đang cháy dở trên điếu thuốc cùng làn khói xám từ từ bốc lên quanh quẩn bên mặt cậu như một cái bóng.
Cậu khép hờ đôi mắt, che đi ánh mắt tình như nước kia.
Từ trán đến sống mũi, nhân trung, đến đôi môi hơi hé ra cắn điếu thuốc, đến cằm, tất cả đường nét nhìn nghiêng đều rất đẹp.
Cũng như yết hầu như quả táo nhỏ nhô ra, nó có sức quyến rũ khiến con tim bỗng chốc lỡ nhịp.
Trong giao diện nói chuyện, cô gửi rất nhiều lời tâm sự nhưng cậu không trả lời.
Lướt lên một lúc lâu, cô mới nhìn thấy thanh bong bóng trắng mà Khấu Túy gửi đến.
Một ngày trước kỳ thi tuyển sinh đại học, cậu chỉ gửi tới ba từ: "Cố lên nhé."
Khấu Túy xa cách như vậy, cậu thích cô mới là lạ.
Thời Tây vào tài khoản Wechat của Khấu Túy theo trí nhớ, vì sợ nhớ nhầm cô còn xuống giường lục cặp sách, tìm mảnh giấy cậu viết ra để so sánh, thấy đúng rồi thì cô mới gửi lời mời kết bạn.
Ảnh đại diện của Khấu Túy trên Wechat rất đơn giản, đơn giản đến mức trống rỗng.
Khấu Túy không đồng ý ngay lập tức.
Cô liên tục ấn sáng điện thoại di động, đợi mười phút vẫn không có gì.
Thời Tây vuốt phẳng tờ giấy Khấu Túy viết cho cô, đặt nó ngay ngắn vào trong cuốn nhật ký, tắt đèn và đi ngủ.
Năm phút sau, Thời Tây bật đèn ngồi dậy, bắt chước từng nét chữ viết con số của Khấu Túy.
Những suy nghĩ ẩn sâu trong lòng của người thiếu nữ tuôn trào không kiểm soát vào đêm trăng tròn.
Thời Tây ngủ thiếp đi, không biết bao lâu rồi đột nhiên tỉnh giấc, việc đầu tiên cô làm là lấy điện thoại dưới gối ra để kiểm tra Wechat.
Khấu Túy xuất hiện ở giao diện kết bạn, Khấu Túy đã đồng ý kết bạn rồi!
Không thể ngủ được, Thời Tây lập tức ấn vào vòng bạn bè của Khấu Túy.
Nhưng giống như nick Wechat trước đây, trong vòng bạn bè chỉ có một câu- hiển thị bạn bè trên vòng trong ba ngày qua.
Thời Tây bĩu môi một cái, bấm vào ghi chú của điện thoại di động và gõ chữ vào đó.
Xóa xóa sửa sửa, luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Có những lời, sau khi bỏ lỡ thời điểm tốt nhất, rất khó để nói lại.
Sau khi viết nửa giờ đồng hồ, cuối cùng cô cũng hoàn thành:
‘Anh trai yêu quý, hôm thi đại học, sau khi thi xong môn tiếng Anh cuối cùng, ngay khi tớ vừa bước ra khỏi phòng thi đã nghe mẹ báo tin ông nội nhập viện, cho nên tớ phải ngồi máy bay để về gặp ông luôn.
Mãi cho đến cuối tháng sau, khi ông nội xuất viện, tớ mới biết được chuyện của dì.
Xin lỗi vì khi đó đã không thể ở bên cạnh cậu.’
Thời Tây vẫn luôn muốn nói lời xin lỗi với cậu, mặc dù có thể cậu không cảm thấy cô cần xin lỗi.
Nhưng cô đã không nói bất kỳ điều gì với cậu, giống như cô không quan tâm đến cậu vậy.
Thật ra cô không phải như vậy, sau khi biết được việc đó, cô đã lập tức trở về.
Chỉ là có về cũng đã muộn, lại không thể liên lạc được với cậu.
Khấu Túy kết thúc livestream lúc năm giờ sáng, tháo mặt nạ Doraemon xuống, kéo tai nghe xuống, khóa điện thoại di động rồi tắt đèn.
Cậu thở dài một hơi đầy mệt mỏi.
Giang Siêu mặc một chiếc áo đầu lâu ở bên cạnh, yếu ớt nói: "Anh Khấu, anh ngủ nửa tiếng đi rồi đi học?"
Khấu Túy lắc lắc cái cổ cứng ngắc, ngẩng đầu nhỏ giọt thuốc nhỏ mắt, giọng nói khàn khàn nói: "Ừm, cậu đặt đồng hồ báo thức cho tôi đi."
"Được, em đặt cho anh rồi." Trong phòng livestream, Giang Siêu chủ yếu là làm công việc quản lý bảo trì, giọng nói cũng khá hay: "Anh tranh thủ ngủ đi."
Một nhân viên quản lý khác, Tiểu Tang Biện cụp mắt xuống, bưng cho Khấu Túy một cốc sữa nóng: "Anh Khấu, em đã thêm mật ong rồi, uống một cốc đi rồi hẵng ngủ."
Khấu Túy cười nhẹ một tiếng: "Sữa bò mật ong, cậu coi tôi là một thiếu nữ đau bụng kinh sao?"
"Đừng cười." Tiểu Tang Biện trợn tròn mắt: "Mỗi lần anh cười với em, em đều cảm thấy anh đang tán tỉnh em, tại sao ngay cả đàn ông mà anh cũng không buông tha vậy?"
Khấu Túy cầm lấy ly sữa uống một hơi, kéo dài lời nói: "Thực sự không cố tình tán tỉnh, tôi vốn dĩ, trời sinh mắt đã đẹp đấy."
Sau khi uống sữa bò xong, Khấu Túy bò lên giường, mắt đau như búa bổ, chợt nghĩ ra điều gì đó, đột nhiên đưa tay ra lấy Ipad xem Wechat.
Vào lúc hai giờ đêm, Thời Tây đã gửi một tin nhắn mới đến.
Khấu Túy nằm nghiêng, nheo đôi mắt đỏ hoe hơi đau đọc tin nhắn.
Cô không nói gì, chỉ chia sẻ một bài hát với cậu.
Biểu tình của Khấu Túy đóng băng từng chút một.
Tên bài hát: Xin lỗi.
Thể loại: Nhạc thiếu nhi.
Khấu Túy bấm vào để nghe.
Giai điệu hài hát "Hai con hổ" vui tai đột nhiên vang lên trong phòng.
‘Tôi thực sự sai rồi, tôi thực sự sai rồi, xin lỗi, xin lỗi nhé, xin hãy tha thứ cho tôi, xin hãy tha thứ cho tôi, xin lỗi.’
Tên đầu lâu và Tiểu Tang Biện đồng thời nhìn về hướng Khấu Túy: "?"
Khấu Túy nhắm mắt và nghe bài hát không thể giải thích này hai lần.
Không biết tại sao, bỗng nhiên bật cười.
Sáu giờ sáng bắt đầu buổi tự học, vốn dĩ có thể ngủ thêm nửa tiếng.
Khấu Túy không ngủ, thức dậy đi tắm rửa.
Sau khi tắm xong, tóc vẫn còn ướt chưa kịp sấy, cậu cầm cặp xách đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.