Chương 2
Dư Phàm
15/11/2013
Đinh Vũ Du xách một vali hành lí , đang chăm chú nhìn địa chỉ nhà, cô đang đi trên một con đường vô cùng xa lạ, vì vậy cô cố gắng nhìn kĩ từng địa chỉ
Cô đang đi tìm nơi ở của Đinh Tử Hạo
Đi từ Đài Loan đến Mĩ xa xôi để học, cô không giống như những học sinh khác là đến kí túc xá để ở mà cô đến chỗ ở của anh trai là Đinh Tử Hạo.
Cô thích Đinh Tử Hạo , thích từ khi cô bắt đầu hiểu chuyện, cô vẫn luôn thầm yêu người anh trai không cùng máu mủ này, chỉ tiếc rằng nhiều năm trước anh rời nhà đến Silicon Valley* ở Mĩ để phát triển. Những năm gần đây 2 người ít có cơ hội để nói chuyện, nhưng cô ngày nhớ đêm mong anh, bình thường chỉ có thể gửi email để biểu đạt.
Thật vất vả mới nhịn đến ngày tốt nghiệp, cô đương nhiên không bỏ qua cơ hội để hai người chung sống, cô cố ý học thạc sĩ ở đại học Stanford*, chỉ có như vậy cô mới có lí do để được sống cùng anh trai, cùng anh sớm chiều chung đụng.
Cô chẳng những phải suy nghĩ một kế hoạch cụ thể mà còn phải dẹp hết lũ ong bướm vây quanh anh
Đinh Tử Hạo là của cô, không ai có quyền tranh giành.
Cô yêu anh lâu như vậy, sâu sắc như vậy, không thể nào để cho người khác cướp mất anh được
Tất nhiên, đây là một bí mật của cô, cả nhà cô cũng không biết, mọi người chỉ nghĩ rằng cô là một đứa bé thích gần anh thôi.
" A, chính là........nơi này sao?" nhìn biển số nhà quen thuộc, Đinh Vũ Du dừng bước.
Chính là nơi này sao?
Mặc dù cô chưa từng tới chỗ anh ở, nhưng mà chỗ này với những gì anh miêu tả cho cô biết thì tương đối phù hợp.
Cô đưa ngón tay mảnh khảnh, nhẹ nhàng nhấn 2 cái và chuông cửa.
Đinh..........đinh.....
Trong nhà truyền đến âm thanh dễ nghe của chuông cửa
Cô để hành lí xuống, chuẩn bị cho anh một cái ôm nhiệt tình
Không ngờ, cô đợi một lúc mà không thấy ai ra mở cửa
Kì lạ, tại sao lại có thể như vậy? Chẳng lẽ anh đi ra ngoài?
Không phải đâu, cô đã nói cho anh biết khi nào mình tới, anh nhất định sẽ chờ cô, vì anh là một người vô cùng có trách nhiệm, không thể nào quên được giao hẹn
Có khi nào anh đang rửa tay hoặc là đang tắm?
Suy nghĩ các loại khả năng xảy ra, cô không nhịn được mà bấm 2 cái chuông cửa.
Đinh......... Đinh...........
Trong nhà vang vọng ra tiếng chuông , nhưng vẫn không có ai ra.
Kì lạ
Đinh Vũ Du nhăn mày, cô lấy tay đẩy cửa, không thể tin được cửa nhanh chóng được mở ra.
Cửa không khóa........... Nhưng trong nhà lại không có người?
Lúc nào thì trị an ở nước Mĩ lại tốt như vậy?
Mang theo tràn đầy nghi ngờ trong lòng, Đinh Vũ Du đẩy cửa tiến vào, cô nhìn quanh phòng khách, mở miệng gọi: " Có ai ở nhà không?" . Sợ mình đi nhầm phòng, cô có chút chột dạ kêu:" " Anh, anh ở đâu? Em là Tiểu Du, em đã đến..........."
Trong phòng vang vọng lại tiếng kêu của cô, hoàn toàn không thấy bóng dáng của Đinh Tử Hạo ở đâu.
Làm sao đây?
Nhìn xung quanh cô phát hiện cầu thang , trên bức tường có treo mấy tấm hình, tất cả đều là hình anh chụp cùng mấy người bạn, vì vậy cô xác định đây là nhà anh mình không sai.
Cô cười híp mắt nhìn hình dáng người mình yêu trong hình, không nhịn được đưa tay ra vuốt, trong tai nghe được tiếng vang truyền ra từ trên lầu.
A, có người ở nhà, nhưng tại sao lại không ra mở cửa?
Đinh Vũ Du nghi ngờ bước lên lầu, càng lên thì âm thanh càng nghe rõ hơn
Đó là âm thanh gì?
Trong lòng vô cùng hiếu kì, cô chậm rãi bước đến chỗ phát ra âm thanh, cô dừng lại ở ngay phòng phát ra âm thanh ấy, lại phát hiện ra cửa phòng không khóa, ngược lại để lộ ra một khe hở , có thể nhìn vào trong
Do dự trong chốc lát, cô ghé mặt vào xem.
Đó là......
Trong phòng là một đôi nam nữ, đang hôn môi nóng bỏng, họ đang ôm nhau, cả 2 quấn lấy nhau, trong miệng không ngừng phát ra âm thanh dâm đãng, cùng tiếng lột quần áo sột soạt, đáng sợ hơn nữa, người đàn ông đang làm chuyện đó lại chính là anh trai Đinh Tử Hạo của cô.
Không thể ngờ anh không ra mở cửa là vì đang thân thiết cùng một cô gái khác.
Mắt nhìn thấy hình ảnh trong phòng, máu trong người cô dồn lên não
" Anh, anh không thể.............."
Nhưng cổ họng cô như có gì đó chặn lại, không mở miệng nhưng không thể nào phát ra tiếng, người cô cứng ngắc không thể cử động , chỉ có thể đứng đó nhìn anh thân thiết cùng người đàn bà khác.
Không cần........ Anh không thể......
Buông cô ấy ra............. Anh buông tay..........
Không cần đối với em như vậy........... Không cần.............
Huhu............huhu...........
Nước mắt trào ra trên khuôn mặt cô, cô khóc không lên tiếng, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy ra, để tầm nhìn của cô mơ hồ, không nhìn rõ chuyện dang xảy ra trước mắt nữa.
Không cần..........huhu.......... Em không cần.......
" Cô gái, cô làm sao vậy? Cô gái"
" Tôi..."
Một giọng nói ngọt ngào truyền đến, đem Đinh Vũ Du từ trong ác mộng tỉnh lại.
Nhìn trước mắt là nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp cùng khoang máy bay màu trắng, cuối cùng cô cũng đem ý thức của mình kéo về, hiểu rõ mình đang còn trên máy bay đi Mĩ, mà tất cả chỉ là cơn ác mộng, một cơn ác mộng khiến cô vô cùng lo lắng.
" Cô gái, cô không sao chứ?" Nữ tiếp viên cúi đầu nhìn cô, quan tâm hỏi.
" Không sao, không sao, tôi khỏe". Biết được vừa rồi chỉ là ác mộng, cô không nhịn được mỉm cười trả lời.
" Vậy sao, nhưng mà cô............." nữ tiếp viên hơi nhăn trán, chỉ vào gò má cô.
" Tôi thế nào?" cô giật mình, phát hiện trên mặt mình đầy nước mắt, vì vậy đưa tay lau mặt.
Cơn ác mộng khiến cô chảy nước mắt, khó trách nữ tiếp viên lại dùng ánh mắt kì quái nhìn cô, tin rằng trừ mấy em nhỏ, còn có ai ở trên máy bay khóc thương tâm như vậy? Chắc là vô cùng ít người đi.
Haizz, đều tại giấc mơ kì lạ đó !
" Không có gì, chỉ là tôi đang nằm mơ mà thôi". Cô vừa lau nước mắt vừa khổ sở nhìn về phía cô tiếp viên giải thích.
" Không có việc gì thì tốt, nửa tiếng nữa máy bay hạ cánh, đề nghị quý khách thắt dây an toàn". Cô tiếp viên dặn dò một lúc, sau đó quay đi dặn dò những vị khách khác.
Cô gật đầu làm theo, cơn ác mộng vừa rồi vẫn còn làm cô sợ hãi.
Ác mộng, đó chỉ là ác mộng.
Sẽ không, anh trai sẽ không ở cùng người con gái khác, nếu anh có bạn gái, cô không thể nào không biết, vì cô cùng anh liên lạc qua email mỗi ngày, nếu có bạn gái anh chắc chắn sẽ nói cho cô biết.
Nhất định là do cô quá quan tâm đến anh mới cơ thể mơ ác mộng
Cô đặt tay lên đùi, cầm tấm hình cô và anh chụp chung quan sát một lúc, cô âm thầm tự nói với mình đừng lo lắng, sau đó mới bỏ tấm hình vào túi cất đi.
Chưa đến một tiếng nữa, cô sẽ được gặp anh, từ nay về sau cô sẽ không phải rời anh, cô muốn ở cùng anh mãi mãi , sống những ngày hạnh phúc bên nhau.
Nghĩ đến đó không khỏi vui vẻ, cơn ác mộng vừa rồi cũng bị cô đánh bay. Cô cầm túi xách bước đến phòng rửa tay trên máy bay.
Cô muốn chỉnh trang lại, ngồi trên máy bay 19 tiếng, chắc chắn cô vô cùng xấu, tóc tai chắc hẳn cũng bù xù. Cô phải chỉnh trang không để anh thấy bộ dạng lúc này. Phải cho anh một ấn tượng tốt về cô
Cô không cần làm em gái của anh, từ hôm nay cô phải làm người yêu của anh.
Anh trai lớn hơn cô 8 tuổi, là người đàn ông ba mươi tuổi anh nhất định người con gái quyến rũ thành thục, vì vậy cô không thể bày ra trước mặt anh một cô bé chưa lớn được.
Sau khi bước xuống máy bay, cô bước vào phi trường làm thủ tục nhập cảnh.
Đem theo vali cồng kềnh, cô một bên cố hết sức đi, một bên nhìn trái nhìn phải, cố gắng tìm hình dáng của Đinh Tử Hạo.
Nhìn một hồi lâu, cô vẫn không thấy hình bóng anh.
Khi cô vẫn còn ngồi trên máy bay, cô đã gọi điện cho anh, trong điện thoại anh nói anh đã đến sân bay, sao giờ cô còn chưa thấy anh.
Nhớ tới ác mộng trên máy bay, trong lòng cô xoẹt qua một tia lo lắng.
Chẳng lẽ anh đã quên tới đón cô? Anh một chút cũng không quan tâm đến cô?
Không đâu, không đâu, nhất định là do sân bay quá lớn anh chưa thấy cô, chắc anh sắp xuất hiện, cô tự động an ủi mình, ánh mắt vẫn kiếm tìm.
" Tiểu Du, anh ở đây........."
Không tới 30 giây sau, một giọng nói không thể quen thuộc hơn ở sau lưng cô.
Nghe giọng nói này, trái tim cô đập liên hồi, tất cả lo lắng của cô đã trở thành hư không, khóe miệng cô khẽ nở một nụ cười, xoay người lại về phía anh trai cô- Đinh Tử Hạo
" Anh, anh đến rồi!" cô vui vẻ dang hai tay, ôm chặt lấy anh trai, sau đó ở trong ngực anh làm nũng , mè nheo.
A! Lồng ngực rộng lớn, cùng mùi hương đặc trưng của anh, cô vô cùng yêu thích, không muốn buông anh ra chút nào.
Đinh Tử Hạo nhẹ nhàng ôm lấy cô, đối với sự nhiệt tình của cô cũng không cảm thấy lạ lẫm. Cô em gái nhỏ này từ nhỏ đã dính lấy anh, quấn lấy anh cả ngày, anh là con nuôi trong gia đình, anh hoàn toàn không bài xích cô, vì điều này chứng tỏ cô không đề ý đến chuyện anh không cùng máu mủ với cô, có cô anh xác định mình cũng là một phần của Đinh gia.
( haizz thật tội cho anh quá ah, chị ấy không xem anh là anh trai đâu anh)
" Nửa tiếng trước anh đã đến" . Đinh Tử Hạo vỗ đầu cô,:" ngộ nhỡ lạc mất em rồi, anh làm sao ăn nói với ba mẹ đây".
" Em còn đang lo lắng có phải anh đã quên không?" Đinh Vũ Du nhìn anh cười nói ra nỗi lo trong lòng.
" Chuyện quan trọng như vậy làm sao anh quên được?" Anh trừng mắt nhìn:" Dù bận rộn mấy cũng không thể quên".
" Chuyện của em rất quan trọng sao?" cô vui cười.
" Tất nhiên". Anh khẽ vuốt mũi cô, :" Em là tiểu bảo bối, cũng là em gái đáng yêu của anh, chuyện của em tất nhiên là quan trọng".
Nghe anh nói, sắc mặt cô chợt ảm đạm
Cho tới bây giờ anh vẫn xem cô là em gái, hoàn toàn không thấy sự thay đổi của cô.
Vì để cho mình giống thục nữ , trong 3 năm cô đã để tóc dài tới thắt lưng , mà trước khi tới Mĩ, cô thường xuyên mắc quần jean cùng áo thun, bây giờ cô đã đổi thành những bộ váy mềm mại, còn mua giày cao gót để đi, con không thèm quan tâm mặt mũi đi hỏi 3 chị gái làm cách nào để mình trở nên đẹp hơn.
Cô cố gắng như vậy, mong muốn anh đừng nhìn cô là em gái, cô hi vọng anh phát hiện cô đã lột xác trở thành con gái, mà không phải là một cô nhóc nữa.
Chỉ tiếc là , dường như anh không nhận ra điều này.
" Anh, anh xem em mặc có đẹp không?" Cô lui lại một bước, nhắc nhở anh, :" Anh xem có bị bạn bè chê quê mùa không?"
Nói bạn bè chỉ là một cái cớ , để che giấu ý đồ của cô.
" Em nói là............". Nghe cô vừa hỏi, anh lập tức nhìn cách ăn mặc trên người cô:" Tiểu Du nhà chúng ta trời sinh đã đẹp, mặc gì cũng đều đẹp, làm sao lại quê mùa?"
Trong mắt mang theo nụ cười, trông chẳng nghiêm túc một chút nào.
" Ai, anh đừng nói giỡn, em đang nói thật á". Cô hiểu ý anh, anh chỉ xem cô như một cô em gái nhỏ nên chỉ nói qua loa mà thôi.
" Được rồi, được rồi, để anh nhìn................." em gái chính là em gái, hình dáng cô sớm khắc vào trong tâm trí anh, vì vậy anh căn bản không nhìn ra sự biến hóa của cô, hôm nay do cô năn nỉ, anh sẽ quan sát cô thật kĩ.
Ách, cái này...........
Một mái tóc dài mềm mại đến thắt lưng, lung linh mê người, một bộ váy xinh xắn, cùng với khuôn mặt ngọt ngào dường như đã không còn ngây thơ như trước.
Xem ra em gái anh đã trưởng thành, đã trở thành một cô gái vô cùng xinh đẹp, không còn giống như tiểu quỷ trước kia.
Bỗng dưng phát hiện ra sự thật , trong lòng anh không khỏi giật mình.
" Như thế nào? Như thế nào?" trong mắt cô tràn đầy mong đợi.
Trong mắt tràn đầy tán thưởng, Đinh Tử Hạo chậc chậc khen ngợi:" Xem ra tiểu Du nhà chúng ta đã trưởng thành, không còn là cô bé nữa rồi, những người đàn ông khi thấy em chắc chắn đều muốn theo đuổi".
" vậy sao?" đúng như điều cô mong muốn, Đinh Vũ Du vui vẻ nháy mắt mấy cái:" Anh thì sao? Anh cũng nghĩ em mê người sao?"
" Anh?" Anh phát ra tiếng cười:" Anh cũng là đàn ông".
Nghe vậy Đinh vũ Du không khỏi vui mừng
" Nghe anh nói vậy, em cảm thấy mình biến thành người được toàn trường hoan nghênh rồi". Cô trêu ghẹo nói
" Đó là đương nhiên". Anh gật đầu một cái:" Tiểu Du nhà chúng ta vừa xinh đẹp , vừa thông minh, tuyệt đối trở thành tiêu điểm, chỉ là..............."
Anh đột nhiên nghiêm mặt nói:" em cũng đừng để việc kết giao bạn trai làm ảnh hưởng đến việc học, mẹ đặc biệt giao em cho anh, muốn anh chăm nom em, việc học là trên hết, hiểu không?"
" Yes, sir". Cô ngịch ngợm đưa tay chào anh:" Em không cần nhiều bạn trai, em chỉ muốn............" những lời này không trái với lương tâm, cả đời này cô chỉ cần một người, những người khác cô không cần.
" Nói trước là không được đâu đấy, nếu như anh phát hiện xung quanh em có ruồi muồi, anh nhất định sẽ thay em đuổi chúng đi".
Anh kéo hành lí sau lưng cô:" Được rồi, anh đưa em về nghỉ, trước khi vào học phải nhanh chóng thích nghi ngày giờ, tránh để ngày đầu tiên đi học ngủ gà ngủ gật".
" Yên tâm, còn 1 tuần nữa mới vô học". Quấn lấy cánh tay cường tráng của anh, cô tựa sát vào cánh tay của anh chậm rãi bước ra khỏi sân bay.
Nếu như cô có thể cùng với anh cả đời như thế này, thật là vô cùng tốt.
Trong lúc bất chợt ,cô cảm thấy mình thật hạnh phúc.
" Anh........." Cô nhẹ giọng nói
" Cái gì?" Anh thuận miệng hỏi
" Em thật sự rất vui được gặp anh". Trái tim vô cùng sung sướng
" Anh cũng vậy". Như cũ anh nở nụ cười vui vẻ .
" Đúng rồi, anh sống một mình sao?" nhớ lại ác mộng trên máy bay, cô không nhịn được lại hỏi
" Tất nhiên"
Ôi, thật là tốt! Ít nhất khi cô đến chỗ của anh, sẽ không có một cô gái bước ra chào đón cô.
" Vậy bây giờ anh có bạn gái không?"........ Cô không nhịn được lại hỏi
" Hỏi chuyện này làm gì?" Anh khẽ cau mày, " Chẳng lẽ mẹ phái em đi điều tra sao?"
" Anh cũng 30 tuổi rồi, tất nhiên là phải quan tâm đến chuyện kết hôn của anh". Thuận nước đẩy thuyền, cô nói theo anh.
" Ha ha, gấp làm gì?" Anh cười vô cùng kì lạ, :" Chờ anh có đối tương sẽ nói cho mọi người biết".
Nói như vậy, bây giờ anh vẫn chưa có đối tượng sao?
Thật tốt quá!
Cô vui vẻ càng dựa vào anh thật chặt, trong đầu tràn ngập hình ảnh hai người sánh đôi, vui vẻ ngọt ngào, tưởng tượng hạnh phúc sắp đến.
Cô đang đi tìm nơi ở của Đinh Tử Hạo
Đi từ Đài Loan đến Mĩ xa xôi để học, cô không giống như những học sinh khác là đến kí túc xá để ở mà cô đến chỗ ở của anh trai là Đinh Tử Hạo.
Cô thích Đinh Tử Hạo , thích từ khi cô bắt đầu hiểu chuyện, cô vẫn luôn thầm yêu người anh trai không cùng máu mủ này, chỉ tiếc rằng nhiều năm trước anh rời nhà đến Silicon Valley* ở Mĩ để phát triển. Những năm gần đây 2 người ít có cơ hội để nói chuyện, nhưng cô ngày nhớ đêm mong anh, bình thường chỉ có thể gửi email để biểu đạt.
Thật vất vả mới nhịn đến ngày tốt nghiệp, cô đương nhiên không bỏ qua cơ hội để hai người chung sống, cô cố ý học thạc sĩ ở đại học Stanford*, chỉ có như vậy cô mới có lí do để được sống cùng anh trai, cùng anh sớm chiều chung đụng.
Cô chẳng những phải suy nghĩ một kế hoạch cụ thể mà còn phải dẹp hết lũ ong bướm vây quanh anh
Đinh Tử Hạo là của cô, không ai có quyền tranh giành.
Cô yêu anh lâu như vậy, sâu sắc như vậy, không thể nào để cho người khác cướp mất anh được
Tất nhiên, đây là một bí mật của cô, cả nhà cô cũng không biết, mọi người chỉ nghĩ rằng cô là một đứa bé thích gần anh thôi.
" A, chính là........nơi này sao?" nhìn biển số nhà quen thuộc, Đinh Vũ Du dừng bước.
Chính là nơi này sao?
Mặc dù cô chưa từng tới chỗ anh ở, nhưng mà chỗ này với những gì anh miêu tả cho cô biết thì tương đối phù hợp.
Cô đưa ngón tay mảnh khảnh, nhẹ nhàng nhấn 2 cái và chuông cửa.
Đinh..........đinh.....
Trong nhà truyền đến âm thanh dễ nghe của chuông cửa
Cô để hành lí xuống, chuẩn bị cho anh một cái ôm nhiệt tình
Không ngờ, cô đợi một lúc mà không thấy ai ra mở cửa
Kì lạ, tại sao lại có thể như vậy? Chẳng lẽ anh đi ra ngoài?
Không phải đâu, cô đã nói cho anh biết khi nào mình tới, anh nhất định sẽ chờ cô, vì anh là một người vô cùng có trách nhiệm, không thể nào quên được giao hẹn
Có khi nào anh đang rửa tay hoặc là đang tắm?
Suy nghĩ các loại khả năng xảy ra, cô không nhịn được mà bấm 2 cái chuông cửa.
Đinh......... Đinh...........
Trong nhà vang vọng ra tiếng chuông , nhưng vẫn không có ai ra.
Kì lạ
Đinh Vũ Du nhăn mày, cô lấy tay đẩy cửa, không thể tin được cửa nhanh chóng được mở ra.
Cửa không khóa........... Nhưng trong nhà lại không có người?
Lúc nào thì trị an ở nước Mĩ lại tốt như vậy?
Mang theo tràn đầy nghi ngờ trong lòng, Đinh Vũ Du đẩy cửa tiến vào, cô nhìn quanh phòng khách, mở miệng gọi: " Có ai ở nhà không?" . Sợ mình đi nhầm phòng, cô có chút chột dạ kêu:" " Anh, anh ở đâu? Em là Tiểu Du, em đã đến..........."
Trong phòng vang vọng lại tiếng kêu của cô, hoàn toàn không thấy bóng dáng của Đinh Tử Hạo ở đâu.
Làm sao đây?
Nhìn xung quanh cô phát hiện cầu thang , trên bức tường có treo mấy tấm hình, tất cả đều là hình anh chụp cùng mấy người bạn, vì vậy cô xác định đây là nhà anh mình không sai.
Cô cười híp mắt nhìn hình dáng người mình yêu trong hình, không nhịn được đưa tay ra vuốt, trong tai nghe được tiếng vang truyền ra từ trên lầu.
A, có người ở nhà, nhưng tại sao lại không ra mở cửa?
Đinh Vũ Du nghi ngờ bước lên lầu, càng lên thì âm thanh càng nghe rõ hơn
Đó là âm thanh gì?
Trong lòng vô cùng hiếu kì, cô chậm rãi bước đến chỗ phát ra âm thanh, cô dừng lại ở ngay phòng phát ra âm thanh ấy, lại phát hiện ra cửa phòng không khóa, ngược lại để lộ ra một khe hở , có thể nhìn vào trong
Do dự trong chốc lát, cô ghé mặt vào xem.
Đó là......
Trong phòng là một đôi nam nữ, đang hôn môi nóng bỏng, họ đang ôm nhau, cả 2 quấn lấy nhau, trong miệng không ngừng phát ra âm thanh dâm đãng, cùng tiếng lột quần áo sột soạt, đáng sợ hơn nữa, người đàn ông đang làm chuyện đó lại chính là anh trai Đinh Tử Hạo của cô.
Không thể ngờ anh không ra mở cửa là vì đang thân thiết cùng một cô gái khác.
Mắt nhìn thấy hình ảnh trong phòng, máu trong người cô dồn lên não
" Anh, anh không thể.............."
Nhưng cổ họng cô như có gì đó chặn lại, không mở miệng nhưng không thể nào phát ra tiếng, người cô cứng ngắc không thể cử động , chỉ có thể đứng đó nhìn anh thân thiết cùng người đàn bà khác.
Không cần........ Anh không thể......
Buông cô ấy ra............. Anh buông tay..........
Không cần đối với em như vậy........... Không cần.............
Huhu............huhu...........
Nước mắt trào ra trên khuôn mặt cô, cô khóc không lên tiếng, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy ra, để tầm nhìn của cô mơ hồ, không nhìn rõ chuyện dang xảy ra trước mắt nữa.
Không cần..........huhu.......... Em không cần.......
" Cô gái, cô làm sao vậy? Cô gái"
" Tôi..."
Một giọng nói ngọt ngào truyền đến, đem Đinh Vũ Du từ trong ác mộng tỉnh lại.
Nhìn trước mắt là nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp cùng khoang máy bay màu trắng, cuối cùng cô cũng đem ý thức của mình kéo về, hiểu rõ mình đang còn trên máy bay đi Mĩ, mà tất cả chỉ là cơn ác mộng, một cơn ác mộng khiến cô vô cùng lo lắng.
" Cô gái, cô không sao chứ?" Nữ tiếp viên cúi đầu nhìn cô, quan tâm hỏi.
" Không sao, không sao, tôi khỏe". Biết được vừa rồi chỉ là ác mộng, cô không nhịn được mỉm cười trả lời.
" Vậy sao, nhưng mà cô............." nữ tiếp viên hơi nhăn trán, chỉ vào gò má cô.
" Tôi thế nào?" cô giật mình, phát hiện trên mặt mình đầy nước mắt, vì vậy đưa tay lau mặt.
Cơn ác mộng khiến cô chảy nước mắt, khó trách nữ tiếp viên lại dùng ánh mắt kì quái nhìn cô, tin rằng trừ mấy em nhỏ, còn có ai ở trên máy bay khóc thương tâm như vậy? Chắc là vô cùng ít người đi.
Haizz, đều tại giấc mơ kì lạ đó !
" Không có gì, chỉ là tôi đang nằm mơ mà thôi". Cô vừa lau nước mắt vừa khổ sở nhìn về phía cô tiếp viên giải thích.
" Không có việc gì thì tốt, nửa tiếng nữa máy bay hạ cánh, đề nghị quý khách thắt dây an toàn". Cô tiếp viên dặn dò một lúc, sau đó quay đi dặn dò những vị khách khác.
Cô gật đầu làm theo, cơn ác mộng vừa rồi vẫn còn làm cô sợ hãi.
Ác mộng, đó chỉ là ác mộng.
Sẽ không, anh trai sẽ không ở cùng người con gái khác, nếu anh có bạn gái, cô không thể nào không biết, vì cô cùng anh liên lạc qua email mỗi ngày, nếu có bạn gái anh chắc chắn sẽ nói cho cô biết.
Nhất định là do cô quá quan tâm đến anh mới cơ thể mơ ác mộng
Cô đặt tay lên đùi, cầm tấm hình cô và anh chụp chung quan sát một lúc, cô âm thầm tự nói với mình đừng lo lắng, sau đó mới bỏ tấm hình vào túi cất đi.
Chưa đến một tiếng nữa, cô sẽ được gặp anh, từ nay về sau cô sẽ không phải rời anh, cô muốn ở cùng anh mãi mãi , sống những ngày hạnh phúc bên nhau.
Nghĩ đến đó không khỏi vui vẻ, cơn ác mộng vừa rồi cũng bị cô đánh bay. Cô cầm túi xách bước đến phòng rửa tay trên máy bay.
Cô muốn chỉnh trang lại, ngồi trên máy bay 19 tiếng, chắc chắn cô vô cùng xấu, tóc tai chắc hẳn cũng bù xù. Cô phải chỉnh trang không để anh thấy bộ dạng lúc này. Phải cho anh một ấn tượng tốt về cô
Cô không cần làm em gái của anh, từ hôm nay cô phải làm người yêu của anh.
Anh trai lớn hơn cô 8 tuổi, là người đàn ông ba mươi tuổi anh nhất định người con gái quyến rũ thành thục, vì vậy cô không thể bày ra trước mặt anh một cô bé chưa lớn được.
Sau khi bước xuống máy bay, cô bước vào phi trường làm thủ tục nhập cảnh.
Đem theo vali cồng kềnh, cô một bên cố hết sức đi, một bên nhìn trái nhìn phải, cố gắng tìm hình dáng của Đinh Tử Hạo.
Nhìn một hồi lâu, cô vẫn không thấy hình bóng anh.
Khi cô vẫn còn ngồi trên máy bay, cô đã gọi điện cho anh, trong điện thoại anh nói anh đã đến sân bay, sao giờ cô còn chưa thấy anh.
Nhớ tới ác mộng trên máy bay, trong lòng cô xoẹt qua một tia lo lắng.
Chẳng lẽ anh đã quên tới đón cô? Anh một chút cũng không quan tâm đến cô?
Không đâu, không đâu, nhất định là do sân bay quá lớn anh chưa thấy cô, chắc anh sắp xuất hiện, cô tự động an ủi mình, ánh mắt vẫn kiếm tìm.
" Tiểu Du, anh ở đây........."
Không tới 30 giây sau, một giọng nói không thể quen thuộc hơn ở sau lưng cô.
Nghe giọng nói này, trái tim cô đập liên hồi, tất cả lo lắng của cô đã trở thành hư không, khóe miệng cô khẽ nở một nụ cười, xoay người lại về phía anh trai cô- Đinh Tử Hạo
" Anh, anh đến rồi!" cô vui vẻ dang hai tay, ôm chặt lấy anh trai, sau đó ở trong ngực anh làm nũng , mè nheo.
A! Lồng ngực rộng lớn, cùng mùi hương đặc trưng của anh, cô vô cùng yêu thích, không muốn buông anh ra chút nào.
Đinh Tử Hạo nhẹ nhàng ôm lấy cô, đối với sự nhiệt tình của cô cũng không cảm thấy lạ lẫm. Cô em gái nhỏ này từ nhỏ đã dính lấy anh, quấn lấy anh cả ngày, anh là con nuôi trong gia đình, anh hoàn toàn không bài xích cô, vì điều này chứng tỏ cô không đề ý đến chuyện anh không cùng máu mủ với cô, có cô anh xác định mình cũng là một phần của Đinh gia.
( haizz thật tội cho anh quá ah, chị ấy không xem anh là anh trai đâu anh)
" Nửa tiếng trước anh đã đến" . Đinh Tử Hạo vỗ đầu cô,:" ngộ nhỡ lạc mất em rồi, anh làm sao ăn nói với ba mẹ đây".
" Em còn đang lo lắng có phải anh đã quên không?" Đinh Vũ Du nhìn anh cười nói ra nỗi lo trong lòng.
" Chuyện quan trọng như vậy làm sao anh quên được?" Anh trừng mắt nhìn:" Dù bận rộn mấy cũng không thể quên".
" Chuyện của em rất quan trọng sao?" cô vui cười.
" Tất nhiên". Anh khẽ vuốt mũi cô, :" Em là tiểu bảo bối, cũng là em gái đáng yêu của anh, chuyện của em tất nhiên là quan trọng".
Nghe anh nói, sắc mặt cô chợt ảm đạm
Cho tới bây giờ anh vẫn xem cô là em gái, hoàn toàn không thấy sự thay đổi của cô.
Vì để cho mình giống thục nữ , trong 3 năm cô đã để tóc dài tới thắt lưng , mà trước khi tới Mĩ, cô thường xuyên mắc quần jean cùng áo thun, bây giờ cô đã đổi thành những bộ váy mềm mại, còn mua giày cao gót để đi, con không thèm quan tâm mặt mũi đi hỏi 3 chị gái làm cách nào để mình trở nên đẹp hơn.
Cô cố gắng như vậy, mong muốn anh đừng nhìn cô là em gái, cô hi vọng anh phát hiện cô đã lột xác trở thành con gái, mà không phải là một cô nhóc nữa.
Chỉ tiếc là , dường như anh không nhận ra điều này.
" Anh, anh xem em mặc có đẹp không?" Cô lui lại một bước, nhắc nhở anh, :" Anh xem có bị bạn bè chê quê mùa không?"
Nói bạn bè chỉ là một cái cớ , để che giấu ý đồ của cô.
" Em nói là............". Nghe cô vừa hỏi, anh lập tức nhìn cách ăn mặc trên người cô:" Tiểu Du nhà chúng ta trời sinh đã đẹp, mặc gì cũng đều đẹp, làm sao lại quê mùa?"
Trong mắt mang theo nụ cười, trông chẳng nghiêm túc một chút nào.
" Ai, anh đừng nói giỡn, em đang nói thật á". Cô hiểu ý anh, anh chỉ xem cô như một cô em gái nhỏ nên chỉ nói qua loa mà thôi.
" Được rồi, được rồi, để anh nhìn................." em gái chính là em gái, hình dáng cô sớm khắc vào trong tâm trí anh, vì vậy anh căn bản không nhìn ra sự biến hóa của cô, hôm nay do cô năn nỉ, anh sẽ quan sát cô thật kĩ.
Ách, cái này...........
Một mái tóc dài mềm mại đến thắt lưng, lung linh mê người, một bộ váy xinh xắn, cùng với khuôn mặt ngọt ngào dường như đã không còn ngây thơ như trước.
Xem ra em gái anh đã trưởng thành, đã trở thành một cô gái vô cùng xinh đẹp, không còn giống như tiểu quỷ trước kia.
Bỗng dưng phát hiện ra sự thật , trong lòng anh không khỏi giật mình.
" Như thế nào? Như thế nào?" trong mắt cô tràn đầy mong đợi.
Trong mắt tràn đầy tán thưởng, Đinh Tử Hạo chậc chậc khen ngợi:" Xem ra tiểu Du nhà chúng ta đã trưởng thành, không còn là cô bé nữa rồi, những người đàn ông khi thấy em chắc chắn đều muốn theo đuổi".
" vậy sao?" đúng như điều cô mong muốn, Đinh Vũ Du vui vẻ nháy mắt mấy cái:" Anh thì sao? Anh cũng nghĩ em mê người sao?"
" Anh?" Anh phát ra tiếng cười:" Anh cũng là đàn ông".
Nghe vậy Đinh vũ Du không khỏi vui mừng
" Nghe anh nói vậy, em cảm thấy mình biến thành người được toàn trường hoan nghênh rồi". Cô trêu ghẹo nói
" Đó là đương nhiên". Anh gật đầu một cái:" Tiểu Du nhà chúng ta vừa xinh đẹp , vừa thông minh, tuyệt đối trở thành tiêu điểm, chỉ là..............."
Anh đột nhiên nghiêm mặt nói:" em cũng đừng để việc kết giao bạn trai làm ảnh hưởng đến việc học, mẹ đặc biệt giao em cho anh, muốn anh chăm nom em, việc học là trên hết, hiểu không?"
" Yes, sir". Cô ngịch ngợm đưa tay chào anh:" Em không cần nhiều bạn trai, em chỉ muốn............" những lời này không trái với lương tâm, cả đời này cô chỉ cần một người, những người khác cô không cần.
" Nói trước là không được đâu đấy, nếu như anh phát hiện xung quanh em có ruồi muồi, anh nhất định sẽ thay em đuổi chúng đi".
Anh kéo hành lí sau lưng cô:" Được rồi, anh đưa em về nghỉ, trước khi vào học phải nhanh chóng thích nghi ngày giờ, tránh để ngày đầu tiên đi học ngủ gà ngủ gật".
" Yên tâm, còn 1 tuần nữa mới vô học". Quấn lấy cánh tay cường tráng của anh, cô tựa sát vào cánh tay của anh chậm rãi bước ra khỏi sân bay.
Nếu như cô có thể cùng với anh cả đời như thế này, thật là vô cùng tốt.
Trong lúc bất chợt ,cô cảm thấy mình thật hạnh phúc.
" Anh........." Cô nhẹ giọng nói
" Cái gì?" Anh thuận miệng hỏi
" Em thật sự rất vui được gặp anh". Trái tim vô cùng sung sướng
" Anh cũng vậy". Như cũ anh nở nụ cười vui vẻ .
" Đúng rồi, anh sống một mình sao?" nhớ lại ác mộng trên máy bay, cô không nhịn được lại hỏi
" Tất nhiên"
Ôi, thật là tốt! Ít nhất khi cô đến chỗ của anh, sẽ không có một cô gái bước ra chào đón cô.
" Vậy bây giờ anh có bạn gái không?"........ Cô không nhịn được lại hỏi
" Hỏi chuyện này làm gì?" Anh khẽ cau mày, " Chẳng lẽ mẹ phái em đi điều tra sao?"
" Anh cũng 30 tuổi rồi, tất nhiên là phải quan tâm đến chuyện kết hôn của anh". Thuận nước đẩy thuyền, cô nói theo anh.
" Ha ha, gấp làm gì?" Anh cười vô cùng kì lạ, :" Chờ anh có đối tương sẽ nói cho mọi người biết".
Nói như vậy, bây giờ anh vẫn chưa có đối tượng sao?
Thật tốt quá!
Cô vui vẻ càng dựa vào anh thật chặt, trong đầu tràn ngập hình ảnh hai người sánh đôi, vui vẻ ngọt ngào, tưởng tượng hạnh phúc sắp đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.