Chương 1
Dư Phàm
05/07/2013
Trong khách sạn sang trọng, lễ đường kết hôn được bố trí rất
nhiều khí cầu hoa tươi, chú rể anh tuấn Diêm Trọng Uy cùng cô dâu xinh
đẹp Đinh Vũ Thiến đã hoàn thành nghi lễ kết hôn, đang từ trong phòng
nghỉ thay đổi quần áo ra ngoài, chuẩn bị cắt bánh bảy tầng.
Thân là cha cô dâu, Đinh Bá Thực tất nhiên phải vui vẻ cười to, ông hài lòng nhìn cô con gái cả xinh đẹp, vì cô có thể nắm được hôn sự này với tập đoàn Dương Thăng của Diêm gia mà kiêu ngạo.
Dương Thăng không những là khách hàng lớn của Đinh thị, hơn nữa còn là một trong hai tập đoàn lớn nhất trong nước, có thế lực như thế hậu thuẫn, tương lai Đinh thị chỉ có thể tốt lên, ngoài ra tổng tài Dương Thăng Diêm Trọng Uy chẳng những là nhân tài tiêu biểu, có năng lực, có tầm nhìn, đối với con gái mình cưng chiều có thêm , nhìn thế nào cọc hôn sự này đối với Đinh thị là thắng cả hai mặt trận.
Bất quá, ông Đinh cũng không có vì thế mà thỏa mãn, ánh mắt ông vẫn như cũ không ngừng tuần tra trong đám đông.
Đúng vậy, ông chính là đang tìm đủ rể hiền xứng đôi với ba cô con gái khác.
Hôm nay, nơi này là kết hôn hào môn, người tới chúc phúc chủ yếu là doanh nhân, chính trị gia nổi tiếng, trường hợp như vậy, đúng lúc cung cấp cơ hội chọn rể tuyệt vời.
Mang theo lòng tin và mưu tính mãnh liệt, hai mắt của ông không sợ người phiền quét qua mỗi người trong hội trường.
“ Người này là…” Khi ông nhìn thấy con gái thứ ba là Đinh Vũ Như đang nói chuyện cùng một vị cao lớn, tuấn tú đẹp trai thì mắt không khỏi sáng lên, toàn thân hưng phấn.
Khà khà, người đẹp trai này không phải ai khác, chính là cậu út Tề Thiếu Yến của tập đoàn Tề Thị, mà từ trước tới nay đều dịu dàng ít nói Đinh Vũ Như đang đứng cùng đối phương tán gẫu.
A, hai người thoạt nhìn dường như có chút… khởi sắc.
Không tệ, không tệ, cô con gái này thật tinh mắt, Tề thị gia nghiệp to lớn, tuy Tề Thiếnu Yến chỉ là con thứ hai, nhưng ngày sau chỗ tốt vẫn không thể thiếu được. Nghĩ đến đây, ông Đinh một lần nữa lại cười toét miệng.
Đắc ý xong, ánh mắt thợ săn của ông lại tiếp tục triển khai tuần tra, vì hai con gái còn lại tiếp tục tìm kiếm, ông tin chỉ cần có lòng nhân duyên sẽ tới.
**
Đinh Vũ Như cũng không hề chú ý đến nhất động của cha cô. Ánh mắt cô hoàn toàn bị người đàn ông trước mắt hấp dẫn.
Thân hình cao lớn, ngũ quan biểu cảm, khí chất lạnh lùng hòa cùng sự mị lực thành thục, toàn thân tỏa ra một lực hút trí mạng với phái nữ.
Một anh chàng đẹp trai!
Hơn nữa lại khốc* (= cool) vô cùng!
Đẹp trai, lạnh lùng, không chỉ như một thỏi nam châm hấp dẫn cô, còn khiến cô căng thẳng đến mức nhịp tim tăng nhanh.
Từ lúc người này chủ động đến bắt chuyện với cô, ánh mắt của cô chưa từng rời bỏ khỏi đối phương, trong lòng như nai con chạy loạn, cơ hồ tim cũng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Nói cho tôi biết tên của em được chứ?” Tán gẫu đôi câu, người đàn ông này hỏi tên họ của cô.
“Tôi. . . . . .” Nén lại lồng ngực đang đập thình thịch, cô cắn môi.”Tôi còn không biết anh là ai.”
Rụt rè như cô, căn bản là không muốn tiết lộ trước thân phận của mình.
“Thật xin lỗi, là tôi sơ sót.” Hắn duy trì phong độ thân sĩ, đơn giản tự giới thiệu mình.”Tôi họ Tề, gọi Tề Thiếu Yến, năm nay ba mươi tuổi.”
Khóe miệng của hắn nhếch lên nụ cười nhàn nhạt , cố ý rút ngắn khoảng cách giữa hai người
“Còn muốn biết chút gì cứ thoải mái hỏi, tôi rất vui lòng trả lời cho em tất cả.”
Hắn vốn không tủy tiện thân cận với người khác, cho dù là nam hay nữ.
Cô gái này lại vô tình khơi lên hứng thú của hắn.
Bởi vì cô sở hữu một mái tóc như dải lụa mềm hiếm có!
Từ lúc nghi lễ tiến hành, dải lụa mềm sau lưng cô, thỉnh thoảng đong đưa vẽ ra những đường cong xinh đẹp, khiến hắn không có cách nào phớt lờ sự tồn tại của chúng, cuối cùng, dẫn dụ hắn đi tới trước mặt chủ nhân của dải lụa mềm này.
Hắn thật tò mò là cô gái xinh đẹp nhường nào, mới có một mái tóc tràn đầy sức sống nhường ấy?
Sẽ là khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần? Hay là gương mặt bình thường, không có gì đặc biệt?
Mơ hồ, hắn ít nhiều có chút chờ mong.
Chủ nhân dải lụa mềm mại này có vẻ đẹp thanh khiết thoát tục, khuôn mặt mềm mại tinh tế, hắn không cách nào áp chế được yêu mến không thôi trong lòng minh, vì vậy chủ động tới đây bắt chuyện với cô.
“Tôi, tôi không có gì muốn hỏi . . . . . .” Khẽ khàng trả lời Tề Thiếu Yến, khuôn mặt Vũ Như đỏ bừng lên.
Lần đầu tiên cùng giao tiếp với một người đàn ông anh tuấn, thành thục, cô đã sớm lòng dạ rối bời, lại gặp phải nụ cười mê người của đối phương, càng làm cho tay chân cô luống cuống cả lên, nói năng cũng không rõ ràng.
“Không ngờ tới em có thể hiểu rõ tôi như vậy.” E thẹn của cô khiến hắn vô cùng vui vẻ.
Trực giác nói cho hắn biết, trước mắt là một cô gái đơn thuần, nhu thuận, không có nhiều tâm cơ, tựa như một trang giấy trắng.
Nàng không hiểu toan tính, càng sẽ không hại người.
Kia luôn là hắn hy vọng đạt được , cũng là khiếm khuyết của hắn .
Bởi vì sinh trưởng trong hoàn cảnh phức tạp khiến hắn không thể nào lựa chọn.
“Tôi, tôi không có. . . . . . Cái đó. . . . . . Tôi. . . . . .” Cô hoàn toàn không có ý đó, nhưng không có cách nào biểu đạt, trước đại soái ca lại biểu hiện kém cỏi như vậy
“Tôi đã nói cho em biết tôi là ai, hiện tại đến phiên em nói cho tôi biết.” Thấy cô mười ngón tay trắng mịn ddeeeuf căng thẳng đến mức quấn chặt lấy nhau, hắn thầm cảm thấy buồn cười, cũng không trêu chọc cô nữa, thuận miệng thay cô giải vây.
“Tôi. . . . . .” Chần chừ một lát, cô mới ngập ngừng nói: “Tôi tên là Đinh Vũ Như.”
“Đinh Vũ Như. . . . . .” Hắn cúi đầu đọc nhẩm lại, mới mỉm cười hỏi: “Em là em gái của cô dâu mới ngày hôm nay Đinh Vũ Thiến sao?”
“Dạ.” Cô khẽ gật đầu.
“Cái này thật khó trách rồi.” Vẻ mặt hắn như bừng tỉnh hiểu ra, mỉm cười.”Có chị gái xinh đẹp, phải có em gái cũng xinh đẹp như vậy” ( Thiến = xinh đẹp)
Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã đỏ như trái hồng rồi.
“Như vậy về sau tôi có thể gọi em là Đinh Vũ Như sao?” Trong lòng hắn hiểu ngày sau, hai người nhất định còn có cơ hội gặp mặt, hôm nay cũng không phải một lần cuối cùng.
Cô gái này cực kỳ hấp dẫn hắn, trừ xinh đẹp bề ngoài, còn có tính cách ngây thơ.
Sự hồn nhiên kia, dường như điền khuyết vào lỗ hổng đã bong ra từng mảng từ lâu.
Từ lúc chào đời tới nay, hắn lần đầu tiên đối với phái nữ động lòng.
“Về sau. . . . . .” Cô sững sờ nhìn hắn.
“Đúng, về sau.” Hắn vào thẳng vấn đề trực tiếp hỏi: “Nếu như em không phải để ý, có thể cho tôi số điện thoại di động của em chứ?”
Cô rốt cuộc hiểu rõ ý tứ của hắn.
Người đàn ông này muốn hẹn gặp cô !
Chẳng qua là thái độ trực tiếp như vậy, khiến cô đáp ứng cũng không được, không đáp ứng cũng không xong.
Đáp ứng quá nhanh, sợ hắn cho là mình là cô gái tùy tiện, dễ dãi; đáp ứng không dứt khoát, lại có vẻ xấu hổ làm bộ, làm tịch. . . . . .
“Điện thoại của em có truyền bằng tia hồng ngoại không?” Thấy cô đứng hình tại chỗ, không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, hắn lập tức nghĩ ra biện pháp đánh vỡ căng thẳng của cô.
Cô lắc đầu một cái, đối với sản phẩm điện tử cô gần như là người ngoài trái đất.
“Như vậy tôi dạy cho em.” Hắn duỗi tay về phía cô.”Đưa di động cho tôi mượn chút.”
Giống như bị thôi miên, cô ngoan ngoãn lấy điện thoại di động ra đưa cho hắn.
” Đến đây, chính là như vậy. . . . . .” Hắn một mặt thao tác dạy cô, đồng thời nhờ vào động tác truyền tin, đã lưu số của hai người vào máy nhau .
Giao điện thoại tới trong tay cô, hắn thoải mái mời: “Có rãnh rỗi liền cùng đi dùng bữa, em không phản đối chứ?”
Phản đối? Cô đương nhiên sẽ không phản đối.
Mối tình đầu của cô, như thế nào kháng cự được sức hấp dẫn của hắn?
Thân là cha cô dâu, Đinh Bá Thực tất nhiên phải vui vẻ cười to, ông hài lòng nhìn cô con gái cả xinh đẹp, vì cô có thể nắm được hôn sự này với tập đoàn Dương Thăng của Diêm gia mà kiêu ngạo.
Dương Thăng không những là khách hàng lớn của Đinh thị, hơn nữa còn là một trong hai tập đoàn lớn nhất trong nước, có thế lực như thế hậu thuẫn, tương lai Đinh thị chỉ có thể tốt lên, ngoài ra tổng tài Dương Thăng Diêm Trọng Uy chẳng những là nhân tài tiêu biểu, có năng lực, có tầm nhìn, đối với con gái mình cưng chiều có thêm , nhìn thế nào cọc hôn sự này đối với Đinh thị là thắng cả hai mặt trận.
Bất quá, ông Đinh cũng không có vì thế mà thỏa mãn, ánh mắt ông vẫn như cũ không ngừng tuần tra trong đám đông.
Đúng vậy, ông chính là đang tìm đủ rể hiền xứng đôi với ba cô con gái khác.
Hôm nay, nơi này là kết hôn hào môn, người tới chúc phúc chủ yếu là doanh nhân, chính trị gia nổi tiếng, trường hợp như vậy, đúng lúc cung cấp cơ hội chọn rể tuyệt vời.
Mang theo lòng tin và mưu tính mãnh liệt, hai mắt của ông không sợ người phiền quét qua mỗi người trong hội trường.
“ Người này là…” Khi ông nhìn thấy con gái thứ ba là Đinh Vũ Như đang nói chuyện cùng một vị cao lớn, tuấn tú đẹp trai thì mắt không khỏi sáng lên, toàn thân hưng phấn.
Khà khà, người đẹp trai này không phải ai khác, chính là cậu út Tề Thiếu Yến của tập đoàn Tề Thị, mà từ trước tới nay đều dịu dàng ít nói Đinh Vũ Như đang đứng cùng đối phương tán gẫu.
A, hai người thoạt nhìn dường như có chút… khởi sắc.
Không tệ, không tệ, cô con gái này thật tinh mắt, Tề thị gia nghiệp to lớn, tuy Tề Thiếnu Yến chỉ là con thứ hai, nhưng ngày sau chỗ tốt vẫn không thể thiếu được. Nghĩ đến đây, ông Đinh một lần nữa lại cười toét miệng.
Đắc ý xong, ánh mắt thợ săn của ông lại tiếp tục triển khai tuần tra, vì hai con gái còn lại tiếp tục tìm kiếm, ông tin chỉ cần có lòng nhân duyên sẽ tới.
**
Đinh Vũ Như cũng không hề chú ý đến nhất động của cha cô. Ánh mắt cô hoàn toàn bị người đàn ông trước mắt hấp dẫn.
Thân hình cao lớn, ngũ quan biểu cảm, khí chất lạnh lùng hòa cùng sự mị lực thành thục, toàn thân tỏa ra một lực hút trí mạng với phái nữ.
Một anh chàng đẹp trai!
Hơn nữa lại khốc* (= cool) vô cùng!
Đẹp trai, lạnh lùng, không chỉ như một thỏi nam châm hấp dẫn cô, còn khiến cô căng thẳng đến mức nhịp tim tăng nhanh.
Từ lúc người này chủ động đến bắt chuyện với cô, ánh mắt của cô chưa từng rời bỏ khỏi đối phương, trong lòng như nai con chạy loạn, cơ hồ tim cũng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Nói cho tôi biết tên của em được chứ?” Tán gẫu đôi câu, người đàn ông này hỏi tên họ của cô.
“Tôi. . . . . .” Nén lại lồng ngực đang đập thình thịch, cô cắn môi.”Tôi còn không biết anh là ai.”
Rụt rè như cô, căn bản là không muốn tiết lộ trước thân phận của mình.
“Thật xin lỗi, là tôi sơ sót.” Hắn duy trì phong độ thân sĩ, đơn giản tự giới thiệu mình.”Tôi họ Tề, gọi Tề Thiếu Yến, năm nay ba mươi tuổi.”
Khóe miệng của hắn nhếch lên nụ cười nhàn nhạt , cố ý rút ngắn khoảng cách giữa hai người
“Còn muốn biết chút gì cứ thoải mái hỏi, tôi rất vui lòng trả lời cho em tất cả.”
Hắn vốn không tủy tiện thân cận với người khác, cho dù là nam hay nữ.
Cô gái này lại vô tình khơi lên hứng thú của hắn.
Bởi vì cô sở hữu một mái tóc như dải lụa mềm hiếm có!
Từ lúc nghi lễ tiến hành, dải lụa mềm sau lưng cô, thỉnh thoảng đong đưa vẽ ra những đường cong xinh đẹp, khiến hắn không có cách nào phớt lờ sự tồn tại của chúng, cuối cùng, dẫn dụ hắn đi tới trước mặt chủ nhân của dải lụa mềm này.
Hắn thật tò mò là cô gái xinh đẹp nhường nào, mới có một mái tóc tràn đầy sức sống nhường ấy?
Sẽ là khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần? Hay là gương mặt bình thường, không có gì đặc biệt?
Mơ hồ, hắn ít nhiều có chút chờ mong.
Chủ nhân dải lụa mềm mại này có vẻ đẹp thanh khiết thoát tục, khuôn mặt mềm mại tinh tế, hắn không cách nào áp chế được yêu mến không thôi trong lòng minh, vì vậy chủ động tới đây bắt chuyện với cô.
“Tôi, tôi không có gì muốn hỏi . . . . . .” Khẽ khàng trả lời Tề Thiếu Yến, khuôn mặt Vũ Như đỏ bừng lên.
Lần đầu tiên cùng giao tiếp với một người đàn ông anh tuấn, thành thục, cô đã sớm lòng dạ rối bời, lại gặp phải nụ cười mê người của đối phương, càng làm cho tay chân cô luống cuống cả lên, nói năng cũng không rõ ràng.
“Không ngờ tới em có thể hiểu rõ tôi như vậy.” E thẹn của cô khiến hắn vô cùng vui vẻ.
Trực giác nói cho hắn biết, trước mắt là một cô gái đơn thuần, nhu thuận, không có nhiều tâm cơ, tựa như một trang giấy trắng.
Nàng không hiểu toan tính, càng sẽ không hại người.
Kia luôn là hắn hy vọng đạt được , cũng là khiếm khuyết của hắn .
Bởi vì sinh trưởng trong hoàn cảnh phức tạp khiến hắn không thể nào lựa chọn.
“Tôi, tôi không có. . . . . . Cái đó. . . . . . Tôi. . . . . .” Cô hoàn toàn không có ý đó, nhưng không có cách nào biểu đạt, trước đại soái ca lại biểu hiện kém cỏi như vậy
“Tôi đã nói cho em biết tôi là ai, hiện tại đến phiên em nói cho tôi biết.” Thấy cô mười ngón tay trắng mịn ddeeeuf căng thẳng đến mức quấn chặt lấy nhau, hắn thầm cảm thấy buồn cười, cũng không trêu chọc cô nữa, thuận miệng thay cô giải vây.
“Tôi. . . . . .” Chần chừ một lát, cô mới ngập ngừng nói: “Tôi tên là Đinh Vũ Như.”
“Đinh Vũ Như. . . . . .” Hắn cúi đầu đọc nhẩm lại, mới mỉm cười hỏi: “Em là em gái của cô dâu mới ngày hôm nay Đinh Vũ Thiến sao?”
“Dạ.” Cô khẽ gật đầu.
“Cái này thật khó trách rồi.” Vẻ mặt hắn như bừng tỉnh hiểu ra, mỉm cười.”Có chị gái xinh đẹp, phải có em gái cũng xinh đẹp như vậy” ( Thiến = xinh đẹp)
Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã đỏ như trái hồng rồi.
“Như vậy về sau tôi có thể gọi em là Đinh Vũ Như sao?” Trong lòng hắn hiểu ngày sau, hai người nhất định còn có cơ hội gặp mặt, hôm nay cũng không phải một lần cuối cùng.
Cô gái này cực kỳ hấp dẫn hắn, trừ xinh đẹp bề ngoài, còn có tính cách ngây thơ.
Sự hồn nhiên kia, dường như điền khuyết vào lỗ hổng đã bong ra từng mảng từ lâu.
Từ lúc chào đời tới nay, hắn lần đầu tiên đối với phái nữ động lòng.
“Về sau. . . . . .” Cô sững sờ nhìn hắn.
“Đúng, về sau.” Hắn vào thẳng vấn đề trực tiếp hỏi: “Nếu như em không phải để ý, có thể cho tôi số điện thoại di động của em chứ?”
Cô rốt cuộc hiểu rõ ý tứ của hắn.
Người đàn ông này muốn hẹn gặp cô !
Chẳng qua là thái độ trực tiếp như vậy, khiến cô đáp ứng cũng không được, không đáp ứng cũng không xong.
Đáp ứng quá nhanh, sợ hắn cho là mình là cô gái tùy tiện, dễ dãi; đáp ứng không dứt khoát, lại có vẻ xấu hổ làm bộ, làm tịch. . . . . .
“Điện thoại của em có truyền bằng tia hồng ngoại không?” Thấy cô đứng hình tại chỗ, không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, hắn lập tức nghĩ ra biện pháp đánh vỡ căng thẳng của cô.
Cô lắc đầu một cái, đối với sản phẩm điện tử cô gần như là người ngoài trái đất.
“Như vậy tôi dạy cho em.” Hắn duỗi tay về phía cô.”Đưa di động cho tôi mượn chút.”
Giống như bị thôi miên, cô ngoan ngoãn lấy điện thoại di động ra đưa cho hắn.
” Đến đây, chính là như vậy. . . . . .” Hắn một mặt thao tác dạy cô, đồng thời nhờ vào động tác truyền tin, đã lưu số của hai người vào máy nhau .
Giao điện thoại tới trong tay cô, hắn thoải mái mời: “Có rãnh rỗi liền cùng đi dùng bữa, em không phản đối chứ?”
Phản đối? Cô đương nhiên sẽ không phản đối.
Mối tình đầu của cô, như thế nào kháng cự được sức hấp dẫn của hắn?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.