Chương 31
Thập Thế
26/10/2016
CHƯƠNG 31
Khi chạng vạng, vị hộ sĩ Trần kia mang hành lý tới, ở tại lầu một bên cạnh “phòng bệnh” của Ngôn Dự Hành. Phòng ngủ của Bắc Đường Mẫn Khiêm cùng Tô Viễn Hằng ở lầu hai, hộ sĩ Trần thấy bọn họ “ở chung”, hơi hơi có chút ngạc nhiên. Bất quá tính tình gã trầm ổn, thường ngày cũng rất có chức nghiệp, không hỏi vấn đề gì.
Tô Viễn Hằng cứ như vậy ở biệt thự này chăm sóc cha. Bắc Đường Mẫn Khiêm đem những thứ trong nhà cũ của bọn họ dọn về đây, bất quá công việc chính mình lại lu bù lên.
Bởi vì đột nhiên rời Mĩ Quốc, bên kia còn rất nhiều việc chưa xử lý. Đối với việc Bắc Đường Nhã Chi không ngừng truy tung, Bắc Đường Mẫn Khiêm cảm thấy phi thường không kiên nhẫn.
Chuyện gia tộc y đã một lần nữa tiếp nhận trở về. Đây là chuyện không có biện pháp, vốn chỉ có ba năm, nhưng trên thực tế y lại ở bên ngoài “du đãng” đến sáu năm. Bắc Đường Nhã Chi mất đi kiên nhẫn, nhưng lại nhẫn đến bây giờ.
Tô Viễn Hằng cũng phát hiện y bận rộn tối mày tối mặt, bất quá toàn bộ tâm tư hắn đều đặt ở trên người cha, cho nên không quá để ý.
Hôm nay Bắc Đường Mẫn Khiêm về nhà, ở trong phòng không thấy cha con hai người kia, hộ sĩ Trần nói với y, bọn họ ở trong sân.
Bắc Đường Mẫn Khiêm đi vào hậu viện, thấy Ngôn Dự Hành ngồi ở trên xe lăn, trên người khoác chăn thật dày. Tô Viễn Hằng ngồi ở một bên, cẩn thận dùng thìa ghim lấy miếng táo, một chút một chút đút cho ông ta ăn.
Bắc Đường Mẫn Khiêm đi qua, ở bên cạnh Tô Viễn Hằng ngồi xuống, thấp giọng hỏi: “Cha hôm nay sao rồi?”
Không biết bắt đầu từ lúc nào, Bắc Đường Mẫn Khiêm cũng theo Tô Viễn Hằng gọi Ngôn Dự Hành là “cha”. Lúc đầu Tô Viễn Hằng có chút kỳ quái, bất quá không có hỏi y, bởi vì hắn sợ Bắc Đường Mẫn Khiêm sẽ nói “Cha ngươi cũng chính là cha ta “. Nếu nói như vậy, Tô Viễn Hằng sợ chính mình sẽ hiểu lầm, sinh ra ảo tưởng không nên có. Chẳng thà bảo trì yên lặng, làm cho loại “thân mật” này vẫn kéo dài như thế.
“Vẫn là bộ dáng mệt mỏi.”
“Đau đớn phát tác sao?”
Tô Viễn Hằng gật gật đầu, thấp giọng nói: “Hôm nay thêm thuốc.”
Bắc Đường Mẫn Khiêm lặng yên không nói. Đối với loại bệnh ung thư thời kỳ cuối, morphine là dược vật duy nhất.
Tô Viễn Hằng buông miếng táo, rút ra khăn tay, cẩn thận giúp Ngôn Dự Hành lau nước miếng nơi khoé miệng.
Bắc Đường Mẫn Khiêm nhìn khuôn mặt thản nhiên của hắn, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi hôm nay ra sao? Đứa nhỏ có đá ngươi không?”
“Hoàn hảo.”
Bắc Đường Mẫn Khiêm đưa tay đặt ở trên bụng hắn, thuỳ mặt, tinh tế cảm nhận.
Cũng là xảo như thế, đứa nhỏ giống như cảm nhận được cha vuốt ve, đột nhiên giật mình, khí lực còn đĩnh đại, đem bụng Tô Viễn Hằng đỉnh nổi lên một khối.
“Nó động ! Khí lực thật lớn.” Bắc Đường Mẫn Khiêm nhịn không được kinh hỉ kêu lên. Y chưa từng cảm thụ qua thai nhi máy mãnh liệt như thế.
Tô Viễn Hằng cười khổ. Từ khi bước sang tháng thứ năm, động tác của đứa nhỏ dần dần rõ ràng lên, trước kia chỉ có thể tự thân cảm thụ, hiện tại đưa tay đặt ở trên bụng đều có thể cảm giác được.
“Ngày nào đó chúng ta lại đi kiểm tra đi, nhìn xem có thể biết là con trai hay con gái chưa.” Bắc Đường Mẫn Khiêm hưng phấn mà nói, ngồi xổm xuống tựa đầu vào bụng Tô Viễn Hằng.
“Ngươi thích con trai hay là con gái?” Tô Viễn Hằng không chút để ý hỏi.
“Đều hảo. Bất quá vẫn là sinh con trai trước thì tốt hơn, tiếp theo sinh thêm một bé gái, như vậy về sau trưởng thành có thể bảo vệ em gái.” Bắc Đường Mẫn Khiêm thuận miệng nói.
Tô Viễn Hằng hơi hơi sửng sốt.
Tiếp theo sinh thêm một bé gái?
Y. . . . . . Còn muốn mình… sinh con cho y? Ý này. . . . . . Có phải còn muốn cùng hắn một chỗ hay không?
Tô Viễn Hằng ngây ngẩn, chần chờ muốn nói gì đó, bỗng nhiên Ngôn Dự Hành giật giật, chậm rãi quay đầu lại, nhìn hai người bọn họ.
“Cha, cha muốn gì?” Tô Viễn Hằng không giống Bắc Đường Mẫn Khiêm chuyên tâm chú ý tiểu sinh mệnh trong bụng chính mình như vậy, thấy động tác của cha, vội vàng hỏi.
Ngôn Dự Hành ngơ ngác chăm chú nhìn bụng hắn, bỗng nhiên nhẹ giọng nói: “Baby. . . . . . Ngươi có tiểu baby?”
Tô Viễn Hằng thần thái khinh động, nói: “Đúng vậy. Cha, con có tiểu baby.”
Ngôn Dự Hành ngẩng đầu nhìn nhìn hắn, lại cúi đầu nhìn nhìn bụng mình, vẻ mặt giống như đang suy tư, chậm rãi nói: “Ta cũng có một baby. . . . . . baby của ta. . . . . . Con ta. . . . . . Tiểu Ly. . . . . . Con ta tên là Tiểu Ly.”
Trong lòng Tô Viễn Hằng dâng lên gợn sóng thật lớn. Hắn cố gắng kiềm nén kích động, cực lực bình tĩnh nói: “Đúng vậy, cha, con chính là Tiểu Ly. Con chính là Tiểu Ly con của cha đây.”
Ngôn Dự Hành lại nhìn nhìn hắn, làm như không rõ hắn đang nói cái gì. Ông cúi đầu nhìn nhìn bụng chính mình, sờ sờ, bằng phẳng. Sau đó nghiêng đầu suy tư, lại nhìn bụng hơi nhô lên của Tô Viễn Hằng.
Khi chạng vạng, vị hộ sĩ Trần kia mang hành lý tới, ở tại lầu một bên cạnh “phòng bệnh” của Ngôn Dự Hành. Phòng ngủ của Bắc Đường Mẫn Khiêm cùng Tô Viễn Hằng ở lầu hai, hộ sĩ Trần thấy bọn họ “ở chung”, hơi hơi có chút ngạc nhiên. Bất quá tính tình gã trầm ổn, thường ngày cũng rất có chức nghiệp, không hỏi vấn đề gì.
Tô Viễn Hằng cứ như vậy ở biệt thự này chăm sóc cha. Bắc Đường Mẫn Khiêm đem những thứ trong nhà cũ của bọn họ dọn về đây, bất quá công việc chính mình lại lu bù lên.
Bởi vì đột nhiên rời Mĩ Quốc, bên kia còn rất nhiều việc chưa xử lý. Đối với việc Bắc Đường Nhã Chi không ngừng truy tung, Bắc Đường Mẫn Khiêm cảm thấy phi thường không kiên nhẫn.
Chuyện gia tộc y đã một lần nữa tiếp nhận trở về. Đây là chuyện không có biện pháp, vốn chỉ có ba năm, nhưng trên thực tế y lại ở bên ngoài “du đãng” đến sáu năm. Bắc Đường Nhã Chi mất đi kiên nhẫn, nhưng lại nhẫn đến bây giờ.
Tô Viễn Hằng cũng phát hiện y bận rộn tối mày tối mặt, bất quá toàn bộ tâm tư hắn đều đặt ở trên người cha, cho nên không quá để ý.
Hôm nay Bắc Đường Mẫn Khiêm về nhà, ở trong phòng không thấy cha con hai người kia, hộ sĩ Trần nói với y, bọn họ ở trong sân.
Bắc Đường Mẫn Khiêm đi vào hậu viện, thấy Ngôn Dự Hành ngồi ở trên xe lăn, trên người khoác chăn thật dày. Tô Viễn Hằng ngồi ở một bên, cẩn thận dùng thìa ghim lấy miếng táo, một chút một chút đút cho ông ta ăn.
Bắc Đường Mẫn Khiêm đi qua, ở bên cạnh Tô Viễn Hằng ngồi xuống, thấp giọng hỏi: “Cha hôm nay sao rồi?”
Không biết bắt đầu từ lúc nào, Bắc Đường Mẫn Khiêm cũng theo Tô Viễn Hằng gọi Ngôn Dự Hành là “cha”. Lúc đầu Tô Viễn Hằng có chút kỳ quái, bất quá không có hỏi y, bởi vì hắn sợ Bắc Đường Mẫn Khiêm sẽ nói “Cha ngươi cũng chính là cha ta “. Nếu nói như vậy, Tô Viễn Hằng sợ chính mình sẽ hiểu lầm, sinh ra ảo tưởng không nên có. Chẳng thà bảo trì yên lặng, làm cho loại “thân mật” này vẫn kéo dài như thế.
“Vẫn là bộ dáng mệt mỏi.”
“Đau đớn phát tác sao?”
Tô Viễn Hằng gật gật đầu, thấp giọng nói: “Hôm nay thêm thuốc.”
Bắc Đường Mẫn Khiêm lặng yên không nói. Đối với loại bệnh ung thư thời kỳ cuối, morphine là dược vật duy nhất.
Tô Viễn Hằng buông miếng táo, rút ra khăn tay, cẩn thận giúp Ngôn Dự Hành lau nước miếng nơi khoé miệng.
Bắc Đường Mẫn Khiêm nhìn khuôn mặt thản nhiên của hắn, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi hôm nay ra sao? Đứa nhỏ có đá ngươi không?”
“Hoàn hảo.”
Bắc Đường Mẫn Khiêm đưa tay đặt ở trên bụng hắn, thuỳ mặt, tinh tế cảm nhận.
Cũng là xảo như thế, đứa nhỏ giống như cảm nhận được cha vuốt ve, đột nhiên giật mình, khí lực còn đĩnh đại, đem bụng Tô Viễn Hằng đỉnh nổi lên một khối.
“Nó động ! Khí lực thật lớn.” Bắc Đường Mẫn Khiêm nhịn không được kinh hỉ kêu lên. Y chưa từng cảm thụ qua thai nhi máy mãnh liệt như thế.
Tô Viễn Hằng cười khổ. Từ khi bước sang tháng thứ năm, động tác của đứa nhỏ dần dần rõ ràng lên, trước kia chỉ có thể tự thân cảm thụ, hiện tại đưa tay đặt ở trên bụng đều có thể cảm giác được.
“Ngày nào đó chúng ta lại đi kiểm tra đi, nhìn xem có thể biết là con trai hay con gái chưa.” Bắc Đường Mẫn Khiêm hưng phấn mà nói, ngồi xổm xuống tựa đầu vào bụng Tô Viễn Hằng.
“Ngươi thích con trai hay là con gái?” Tô Viễn Hằng không chút để ý hỏi.
“Đều hảo. Bất quá vẫn là sinh con trai trước thì tốt hơn, tiếp theo sinh thêm một bé gái, như vậy về sau trưởng thành có thể bảo vệ em gái.” Bắc Đường Mẫn Khiêm thuận miệng nói.
Tô Viễn Hằng hơi hơi sửng sốt.
Tiếp theo sinh thêm một bé gái?
Y. . . . . . Còn muốn mình… sinh con cho y? Ý này. . . . . . Có phải còn muốn cùng hắn một chỗ hay không?
Tô Viễn Hằng ngây ngẩn, chần chờ muốn nói gì đó, bỗng nhiên Ngôn Dự Hành giật giật, chậm rãi quay đầu lại, nhìn hai người bọn họ.
“Cha, cha muốn gì?” Tô Viễn Hằng không giống Bắc Đường Mẫn Khiêm chuyên tâm chú ý tiểu sinh mệnh trong bụng chính mình như vậy, thấy động tác của cha, vội vàng hỏi.
Ngôn Dự Hành ngơ ngác chăm chú nhìn bụng hắn, bỗng nhiên nhẹ giọng nói: “Baby. . . . . . Ngươi có tiểu baby?”
Tô Viễn Hằng thần thái khinh động, nói: “Đúng vậy. Cha, con có tiểu baby.”
Ngôn Dự Hành ngẩng đầu nhìn nhìn hắn, lại cúi đầu nhìn nhìn bụng mình, vẻ mặt giống như đang suy tư, chậm rãi nói: “Ta cũng có một baby. . . . . . baby của ta. . . . . . Con ta. . . . . . Tiểu Ly. . . . . . Con ta tên là Tiểu Ly.”
Trong lòng Tô Viễn Hằng dâng lên gợn sóng thật lớn. Hắn cố gắng kiềm nén kích động, cực lực bình tĩnh nói: “Đúng vậy, cha, con chính là Tiểu Ly. Con chính là Tiểu Ly con của cha đây.”
Ngôn Dự Hành lại nhìn nhìn hắn, làm như không rõ hắn đang nói cái gì. Ông cúi đầu nhìn nhìn bụng chính mình, sờ sờ, bằng phẳng. Sau đó nghiêng đầu suy tư, lại nhìn bụng hơi nhô lên của Tô Viễn Hằng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.