Chương 5
Thái La
30/12/2016
Trọng tâm của câu chuyện không phải là Quỳnh Thư có thiệp hồng mà là cô
còn không biết cậu ấy có bạn trai, thế mà lại lòi ra một chú rể. Không
biết cô là người vô tư hay vô tâm đây.
Cô nhíu mày một cái, Quỳnh Thư vội phân bua.
“Không phải tớ không cho cậu biết, chỉ là trong một năm cậu không có mặt ở đây có nhiều chuyện xảy ra. Bọn tớ chỉ mới yêu nhau một năm nhưng đi đến quyết định kết hôn là anh ấy, anh ấy nói nếu không kết hôn sớm một chút sẽ chậm trễ mất.”
Cô gật đầu ra vẻ đã hiểu, thì ra là thế.Đột nhiên cô có ý kiến, đã thế thì nhân dịp hội tụ đông đủ thế này thì chúng ta tưng bừng một bữa cho ra trò coi như tiệc chia tay cuộc sống độc thân của Quỳnh Thư.
Bốn cô gái cứ thế hò hét tưng bừng đi đến quán karaoke, quyết định không say không về. Cô gọi hai thùng Sài Gòn Special và một ít trái cây.
Vì vui mừng quá độ khi được gặp mặt nhau và có một chút buồn khi gần phải tiễn Quỳnh Thư vào cuộc sống hôn nhân thế nên ai cũng uống hết mình, chẳng mấy chốc hai thùng đã vơi hết.
Ý Thảo cầm lon bia lên ngắc ngửa chỉ chờ trực muốn đổ:
“ Nếu không phải tớ bán mạng cho ông chủ tư bản hám lợi đó suốt một tuần liền thì tớ không có ngồi đây đâu, chỉ cần nghĩ đến tên của anh ta thôi thì tớ đã cảm thấy sợ run người rồi”.
Nhật Trang vừa nghe cô bạn oán hận ông chủ của mình, cô cũng trút tất cả bao nhiêu bất mãn tích tụ mấy ngày qua về công ty của mình.
“Cậu bị ông chủ của mình bóc lột còn đỡ, cuối năm anh ta còn nghĩ chút tình nghĩa mà thưởng cho cậu thật nhiều tiền. Còn tớ lại bị con của ông chủ khi dễ, anh ta cũng chỉ là phó tổng giám đốc mà xem mình như con hầu của anh ta.”
Hai người có bao nhiêu ân oán đều kể ra hết làm cho Thái Tâm cũng phải ra sức hét to:
“Hai cậu ở đây nguyền rủa có ích lợi gì, phải làm cho anh ta bẽ mặt không còn mặt mũi nào có thể nhìn các cậu nữa mới gọi là cách trả thù thâm độc nhất.”
Hai người ra sức hò hét khan cả giọng: “Phải phải”
Bốn cô gái đã ngấm ngà say không còn biết trời trăng mây gió là gì nữa, cùng nhau uống cạn từ lon này đến lon khác. Cùng nhau say bí tỉ, cùng nhau cười khúc khích.
Thái Tâm là người gục trên bàn đầu tiên nhất, cô là người có tửu lượng tệ nhất. Bốn cô đã quyết định sẽ ngủ ở đây cả đêm làm nên huyền thoại lần đầu tiên trong 27 năm ngủ ngoài đường.
Nhưng không may, có một người nào đó rất bất mãn về việc này nên đã phá hoại không đúng lúc.
Quỳnh Thư sắp sửa gục rồi bỗng trong túi xách có tiếng chuông điện thoại reo, cô móc ra thấy người gọi đến là “Ông xã đáng yêu” cô không chần chờ bắt máy ngay:
“Anh à, tối nay em sẽ không về nhà, anh cứ ngủ đi không phải đợi em”
Tràng Huy sửng sốt, hình như là cô uống bia, say rồi. Cô có bao giờ uống bia đâu, sao hôm nay cô ấy lại say như vậy. Anh gấp muốn độ chạy ngay tới bên cô, giọng điệu nghiêm khắc:
“Hiện giờ em đang ở đâu, nói cho anh biết ngay, anh tới đón em ”
Thường ngày Ý Thảo cũng đã rất sợ anh rồi, ít khi làm trái ý anh. Huống chi anh giận dữ. Nhưng có độ cồn trong người, độ dũng cảm của Ý Thảo cũng tăng lên, cô chẳng những sợ anh mà còn khiêu khích.
“Đã nói với anh em không còn là trẻ con nữa, hôm nay là ngày vui của em. Anh cứ mặc kệ em. Địa chỉ em không nói, đố anh tìm được em”
Không chờ anh trả lời cô ngắt máy lập tức, không cho anh có cơ hội trả lời. Cô quẳng cái điện thoại vào trong túi còn không quên tắt máy điện thoại. Trong lòng còn reo hò, đã tắt định vị còn lâu mới tìm ra nhé.
Bên kia đứng đầu giường mà nở một nụ cười nham hiểm. Tôi đã dung túng cho em quá độ rồi, em không cho tôi chạm vào em tôi đã nhẫn nhịn rồi bây giờ còn không biết đường mà về. Lần này tôi sẽ cho em biết tay.
Anh lấy điện thoại lên điện cho Ý Thảo với giọng điệu răn đe, Ý Thảo đang ngất ngưởng say nghe thấy điện thoại đổ chuông bắt máy nghe một giọng điệu như từ âm phủ gọi lên:
“Hãy cho tôi biết hiện giờ các cô đang ở đâu, nếu cô dám nói dối cô biết hậu quả rồi đấy ”.
Nghe thấy thế cô liền tỉnh rượu một chút, lén nhìn về phía Quỳnh Thư thầm than khổ. Sao cô có thể quên tên độc tài chiếm hữu kia mà giữ lại quả bom hẹn giờ này kia chứ.
Cô nhớ rõ lần trước chỉ vì vô ý giữ Quỳnh Thư 10h hơn mà tên này đã trả thù cô không nương tay. Khoảng thời gian đó cô sống không bằng chết.
Tên này là bạn thân của ông chủ, nếu như lần này cô làm sai thì không biết anh ta sẽ chỉnh cô như thế nào. Cô đành phải bán đứng bạn thân một chút, chẳng phải Khổng Tử có câu: “Người không vì mình trời tru đất diệt hay sao”. Cô đành cay đắng nghiến răng nghiến lợi nói:
“Hoàng Hôn, 602, anh nhớ đấy nhé”
Bên kia vừa nghe địa điểm liền nở một nụ cười lưu manh. Không bao lâu anh đã đến phòng 602. Đẩy cửa bước vào, đập vào mắt anh đó là bộ dạng say mèm của cô vợ chưa cưới của anh đang ngất nga ngất ngưởng, trang phục bê bết, bộ dạng quyến rũ chết người.
Anh tức giận cực điểm, đã sắp làm vợ người khác mà còn phong tình vạn chủng thật không ra thể thống gì. Anh lập tức đi đến bế cô đi về.
Đang định bước ra khỏi cửa, anh quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của Thái Tâm đang nhìn anh chằm chằm. Trên bàn Ý Thảo và Quỳnh Thư đã ngủ khi nào, chỉ còn Thái Tâm đột nhiên tỉnh dậy. Anh không biết cô, chỉ biết hai người bạn lúc nào cũng đi chung với cô đang nằm kia.
Anh móc điện thoại ra gọi điện cho hai người bạn của anh tới đón hai người không biết trời cao đất dày kia. Thế là xong nhiệm vụ. Anh đi tới đối diện với Thái Tâm:
“ Tôi không thấy cô thường xuyên đi với cô ấy, cho nên cô có cần tôi gọi xe không”
Thái Tâm lắc đầu, bây giờ cô đã tỉnh không ít nên có thể tự làm được, cô nói:
“Không cần đâu, anh chăm sóc Quỳnh Thư cho tốt, tôi đi trước. Còn hai cậu ấy chắc là có người đến đón rồi phải không”
Anh gật đầu, tỏ vẻ đi trước. Tiếp sau cô cũng ra về, cô cũng không muốn phá chuyện tốt của bạn bè.
Cô nhíu mày một cái, Quỳnh Thư vội phân bua.
“Không phải tớ không cho cậu biết, chỉ là trong một năm cậu không có mặt ở đây có nhiều chuyện xảy ra. Bọn tớ chỉ mới yêu nhau một năm nhưng đi đến quyết định kết hôn là anh ấy, anh ấy nói nếu không kết hôn sớm một chút sẽ chậm trễ mất.”
Cô gật đầu ra vẻ đã hiểu, thì ra là thế.Đột nhiên cô có ý kiến, đã thế thì nhân dịp hội tụ đông đủ thế này thì chúng ta tưng bừng một bữa cho ra trò coi như tiệc chia tay cuộc sống độc thân của Quỳnh Thư.
Bốn cô gái cứ thế hò hét tưng bừng đi đến quán karaoke, quyết định không say không về. Cô gọi hai thùng Sài Gòn Special và một ít trái cây.
Vì vui mừng quá độ khi được gặp mặt nhau và có một chút buồn khi gần phải tiễn Quỳnh Thư vào cuộc sống hôn nhân thế nên ai cũng uống hết mình, chẳng mấy chốc hai thùng đã vơi hết.
Ý Thảo cầm lon bia lên ngắc ngửa chỉ chờ trực muốn đổ:
“ Nếu không phải tớ bán mạng cho ông chủ tư bản hám lợi đó suốt một tuần liền thì tớ không có ngồi đây đâu, chỉ cần nghĩ đến tên của anh ta thôi thì tớ đã cảm thấy sợ run người rồi”.
Nhật Trang vừa nghe cô bạn oán hận ông chủ của mình, cô cũng trút tất cả bao nhiêu bất mãn tích tụ mấy ngày qua về công ty của mình.
“Cậu bị ông chủ của mình bóc lột còn đỡ, cuối năm anh ta còn nghĩ chút tình nghĩa mà thưởng cho cậu thật nhiều tiền. Còn tớ lại bị con của ông chủ khi dễ, anh ta cũng chỉ là phó tổng giám đốc mà xem mình như con hầu của anh ta.”
Hai người có bao nhiêu ân oán đều kể ra hết làm cho Thái Tâm cũng phải ra sức hét to:
“Hai cậu ở đây nguyền rủa có ích lợi gì, phải làm cho anh ta bẽ mặt không còn mặt mũi nào có thể nhìn các cậu nữa mới gọi là cách trả thù thâm độc nhất.”
Hai người ra sức hò hét khan cả giọng: “Phải phải”
Bốn cô gái đã ngấm ngà say không còn biết trời trăng mây gió là gì nữa, cùng nhau uống cạn từ lon này đến lon khác. Cùng nhau say bí tỉ, cùng nhau cười khúc khích.
Thái Tâm là người gục trên bàn đầu tiên nhất, cô là người có tửu lượng tệ nhất. Bốn cô đã quyết định sẽ ngủ ở đây cả đêm làm nên huyền thoại lần đầu tiên trong 27 năm ngủ ngoài đường.
Nhưng không may, có một người nào đó rất bất mãn về việc này nên đã phá hoại không đúng lúc.
Quỳnh Thư sắp sửa gục rồi bỗng trong túi xách có tiếng chuông điện thoại reo, cô móc ra thấy người gọi đến là “Ông xã đáng yêu” cô không chần chờ bắt máy ngay:
“Anh à, tối nay em sẽ không về nhà, anh cứ ngủ đi không phải đợi em”
Tràng Huy sửng sốt, hình như là cô uống bia, say rồi. Cô có bao giờ uống bia đâu, sao hôm nay cô ấy lại say như vậy. Anh gấp muốn độ chạy ngay tới bên cô, giọng điệu nghiêm khắc:
“Hiện giờ em đang ở đâu, nói cho anh biết ngay, anh tới đón em ”
Thường ngày Ý Thảo cũng đã rất sợ anh rồi, ít khi làm trái ý anh. Huống chi anh giận dữ. Nhưng có độ cồn trong người, độ dũng cảm của Ý Thảo cũng tăng lên, cô chẳng những sợ anh mà còn khiêu khích.
“Đã nói với anh em không còn là trẻ con nữa, hôm nay là ngày vui của em. Anh cứ mặc kệ em. Địa chỉ em không nói, đố anh tìm được em”
Không chờ anh trả lời cô ngắt máy lập tức, không cho anh có cơ hội trả lời. Cô quẳng cái điện thoại vào trong túi còn không quên tắt máy điện thoại. Trong lòng còn reo hò, đã tắt định vị còn lâu mới tìm ra nhé.
Bên kia đứng đầu giường mà nở một nụ cười nham hiểm. Tôi đã dung túng cho em quá độ rồi, em không cho tôi chạm vào em tôi đã nhẫn nhịn rồi bây giờ còn không biết đường mà về. Lần này tôi sẽ cho em biết tay.
Anh lấy điện thoại lên điện cho Ý Thảo với giọng điệu răn đe, Ý Thảo đang ngất ngưởng say nghe thấy điện thoại đổ chuông bắt máy nghe một giọng điệu như từ âm phủ gọi lên:
“Hãy cho tôi biết hiện giờ các cô đang ở đâu, nếu cô dám nói dối cô biết hậu quả rồi đấy ”.
Nghe thấy thế cô liền tỉnh rượu một chút, lén nhìn về phía Quỳnh Thư thầm than khổ. Sao cô có thể quên tên độc tài chiếm hữu kia mà giữ lại quả bom hẹn giờ này kia chứ.
Cô nhớ rõ lần trước chỉ vì vô ý giữ Quỳnh Thư 10h hơn mà tên này đã trả thù cô không nương tay. Khoảng thời gian đó cô sống không bằng chết.
Tên này là bạn thân của ông chủ, nếu như lần này cô làm sai thì không biết anh ta sẽ chỉnh cô như thế nào. Cô đành phải bán đứng bạn thân một chút, chẳng phải Khổng Tử có câu: “Người không vì mình trời tru đất diệt hay sao”. Cô đành cay đắng nghiến răng nghiến lợi nói:
“Hoàng Hôn, 602, anh nhớ đấy nhé”
Bên kia vừa nghe địa điểm liền nở một nụ cười lưu manh. Không bao lâu anh đã đến phòng 602. Đẩy cửa bước vào, đập vào mắt anh đó là bộ dạng say mèm của cô vợ chưa cưới của anh đang ngất nga ngất ngưởng, trang phục bê bết, bộ dạng quyến rũ chết người.
Anh tức giận cực điểm, đã sắp làm vợ người khác mà còn phong tình vạn chủng thật không ra thể thống gì. Anh lập tức đi đến bế cô đi về.
Đang định bước ra khỏi cửa, anh quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của Thái Tâm đang nhìn anh chằm chằm. Trên bàn Ý Thảo và Quỳnh Thư đã ngủ khi nào, chỉ còn Thái Tâm đột nhiên tỉnh dậy. Anh không biết cô, chỉ biết hai người bạn lúc nào cũng đi chung với cô đang nằm kia.
Anh móc điện thoại ra gọi điện cho hai người bạn của anh tới đón hai người không biết trời cao đất dày kia. Thế là xong nhiệm vụ. Anh đi tới đối diện với Thái Tâm:
“ Tôi không thấy cô thường xuyên đi với cô ấy, cho nên cô có cần tôi gọi xe không”
Thái Tâm lắc đầu, bây giờ cô đã tỉnh không ít nên có thể tự làm được, cô nói:
“Không cần đâu, anh chăm sóc Quỳnh Thư cho tốt, tôi đi trước. Còn hai cậu ấy chắc là có người đến đón rồi phải không”
Anh gật đầu, tỏ vẻ đi trước. Tiếp sau cô cũng ra về, cô cũng không muốn phá chuyện tốt của bạn bè.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.