Cẩu Giáo Bá Mỗi Ngày Đều Bị Vả Mặt
Chương 26
Kỳ Tích Noãn Noãn
22/09/2021
#tien161099 đã beta
Lê bạch tại chỗ tức giận đến dậm chân, mấy người này lại dám cho là cô mơ mộng! Nhưng mà bọn họ không biết, đây là sự thật mà.
Chờ đến lúc Ninh Trăn và Giang Lê đánh nhau vì cô, lúc mà hai người đó trở mặt, mấy người này lúc đó sẽ biết bây giờ mình buồn cười biết bao nhiêu!
*
Giang Lê đứng lên, cố gắng đạp xe chạy theo Ninh Trăn, lớn giọng nói: "Ai da này, người nào đó đừng có tức giận mà, ai kêu tôi quá xuất sắc làm chi, ai gặp cũng thích, hoa gặp hoa nở, Lê Bạch coi trọng tôi cũng là chuyện hiển nhiên thôi."
Ninh Trăn đưa lưng về phía Giang Lê đang rất đắc ý, khỏi cần nhìn cũng biết gương mặt cậu hiện tại như thế nào.
Trên đường có cây đèn xanh đèn đỏ, Ninh Trăn đột nhiên dừng xe.
Giang Lê chạy đến bên cạnh Ninh Trăn, hỏi: "Sao anh không nói lời nào hết vậy? Có phải là khó chịu rồi không? Thích một cô gái mà cô gái đó lại thích tôi? Chắc là anh khó chịu lắm rồi đi."
Ninh Trăn quay đầu lạnh lùng liếc nhìn Giang Lê: "Em là người câm đầu thai hả?"
Giang Lê hơi sửng sốt, hòa thượng quá cao sờ không tới đầu (không hiểu được tình huống): "Có ý gì?"
Ninh Trăn ngẩng đầu nhìn thoáng qua đèn xanh đèn đỏ, còn hai giây nữa, lập tức đạp xe chạy đi, để lại cho Giang Lê ánh mắt 'tự mình hiểu'.
Giang Lê ngơ ngác chạy theo phía sau, nhìn bóng dáng lạnh lùng vô tình của Ninh Trăn, đột nhiên hiểu ra nói: "Anh chê tôi nói nhiều!"
Ninh Trăn không hề lên tiếng, dùng hành động để thể hiện sự ghét bỏ của mình.
Giang Lê hơi bi thương, cậu với Ninh Trăn ở phương diện này không hợp nhau cho lắm.wattpadtien161099
Ninh Trăn rất ít nói, còn thông minh trưởng thành sớm, lúc còn nhỏ đã có bộ dáng này rồi, phiền nhất là người khác nghe không hiểu hắn nói gì, yêu cầu hắn nói lại rất nhiều lần.
Giang Lê khác với Ninh Trăn, khi còn nhỏ cậu đã tinh nghịch, lớn lên lại đẹp giống như là búp bê, miệng ngọt, biết ăn nói, thường xuyên dựa vào miệng để lừa ăn lừa uống của mấy ông chú bà dì.
Giang Lê yên lặng mà câm miệng, yên lặng mà đi theo phía sau Ninh Trăn.
Đột nhiên, cậu ngẩng dầu nhìn hai bên đườmg, nhỏ giọng hỏi: "Đây đâu phải là đường về nhà?"
Ninh Trăn nhàn nhạt nói: "Em về trước đi, anh còn có chút việc."
Giang Lê chớp mắt, sao như thế được? Cậu còn muốn về nhà cùng nhau ăn cơm, cùng nhau làm bài tập đó.
"Vật, chuyện là, tôi nghe nói gần đây có một nhóm người chuyên lừa gạt con nít đi đào than đá, tôi đi theo để bảo vệ anh." Giang Lê chân thành mà nói với sườn mặt của Ninh Trăn.
"Không cần, anh là đai đen Tae Kwon Do." Ninh Trăn bình tĩnh nói.
Giang Lê yên lặng mà cúi đầu, lúc còn nhỏ cậu muốn làm anh hùng, một hai phải đi học Tae Kwon Do, còn kêu Ninh Trăn nhất định phải đi học cùng mình.
Kết quả cậu vì sợ đau mà không học nữa, Ninh Trăn vẫn kiên trì mà học.
Nếu như đúng là có nguy hiểm, nhiều nhất cậu cũng chỉ có thể bảo vệ mình, lỡ đâu còn kêu Ninh Trăn bảo vệ lại nữa.
"Tôi vẫn nên đi chung với anh, anh bảo vệ tôi lỡ đâu trên đường đi về, tôi gặp phải người xấu thì làm sao?" Mắt Giang Lê phát sáng mà nói với Ninh Trăn.
"Em không phải là giáo bá rất uy vũ sao?" Ninh Trăn nhướng mày hỏi.
"Tôi, đây không phải là do tay đau sao?" Giang Lê vừa nói vừa nhìn tay trái của mình, "Tay đứt ruột xót."
Ninh Trăn buồn cười nói: "Tay chỉ bị trầy da, em liền giống như là tàn phế?"
"Tôi còn chưa kêu anh đạp xe chở tôi về nhà, đã là rất tốt rồi?" Giang Lê da mặt dày nói.
Ninh Trăn khẽ cười một tiếng: "Rẽ phải, nhìn đường."
Giang Lê ha ha cười, nghe lời mà rẽ phải, Ninh Trăn không có từ chối cậu nha!
Không biết Ninh Trăn muốn đi đâu, Giang Lê sợ hắn đuổi mình đi, cả đoạn đường đều câm miệng, nghiêm túc lái xe.
Hai người cùng nhau đạp xe, gió cuối thu se lạnh thổi tràn ngập cả con đường, gió thu thổi qua gương mặt của Giang Lê vào tận trong lòng của Ninh Trăn. Nắng chiều phản chiếu lên áo đồng phục của cậu, trên bầu trời đang dần đổi màu, khóe môi của Ninh Trăn cong lên.
Ninh Trăn dẫn Giang Lê ngừng lại trước một cửa tiệm có màu hồng nhạt, bên trên cửa sổ của cửa tiệm có rất nhiều cây xanh, cành lá thật dài ló đầu ra khỏi cửa sổ, Giang Lê nhẹ nhàn đụng vào lá cây mắc cỡ, nó liền ngây thơ e thẹn đem mình giấu đi.
"Đi thôi, đừng có ở chỗ này cười ngu nữa." Ninh Trăn giơ tay nắm ót của Giang Lê, lạnh lùng nói.
Giang Lê "A" một tiếng, đi theo Ninh Trăn vào cửa tiệm.
"Ồ, đây là tiệm tạp hóa sao? Rất xinh đẹp nha." Giang Lê đi vào liền kinh ngạc mà nói ra tiếng.
Cửa tiệm tuy nhỉ nhưng mà rất dài, kệ đựng hàng kéo dài từ trên mặt đất đến tận nóc nhà, trên kệ có đặt một ít sách cũ, có tiểu thuyết và truyện tranh, phía dưới thì đặt rất nhiều thú bông nhỏ với văn phòng phẩm, Giang Lê không ngờ là có thể tìm được chỗ này. Ở đây giống như là tiệm tạp hóa ở trong phim vậy.
"Chào mừng quý khách đến cửa tiệm Cục Cưng nha, xin hỏi cần gì?" Phía sau quầy chất đầy kẹo que bỗng nhiên một em gái chui đầu ra, cười nhìn Giang Lê.
Giang Lê hoảng sợ, nhích lại gần Ninh Trăn bên cạnh nói: "Tôi nhìn một chút."
"Ừm." Em gái ngọt ngào lên tiếng, lại ngồi trở lại.
Ninh Trăn nhìn thoáng qua cánh tay của Giang Lê đang dựa rất gần mình, quay đầu đi vào phía trong cửa hàng, Giang Lê lập tức chạy theo sau.
"Rốt cuộc anh đến đây để làm gì?" Giang Lê thật sự rất tò mò, cậu với Ninh Trăn biết nhau nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Ninh Trăn đến một chỗ chỉ có con gái mới thích vào.
Ninh Trăn đứng trước một kệ hàng, liếc mắt nhìn Giang Lê: "Tới mua đồ."
Giang Lê nghẹn họng mà nhìn đồ trên kệ, khiếp sợ hỏi: "Anh chạy xa như vậy đến đây chỉ để mua đậu phộng chocolate???"
Ninh Trăn không lên tiếng, cẩn thận nhìn chocolate trên kệ, từ bên trong cầm lấy ra hai thứ, xoay người đẩy đẩy Giang Lê: "Đi."
Cửa hàng nhỏ lối đi hơi hẹp, lúc đi vào Ninh Trăn đi phía trước, lúc muốn đi ra Giang Lê cần phải đi trước.
Giang Lê ngơ ngác bị Ninh Trăn đẩy đi, lại ngơ ngác nhìn Ninh Trăn trả tiền.
"Hai cái này tổng cộng 98 tệ, là khách quen nên giảm giá, còn 94 tệ, vẫn là trả tiền mặt sao?" Em gái đáng yêu nháy mắt nhìn Ninh Trăn.
Ninh Trăn gật gật đầu từ trong ví tiền lấy ra tờ 100 tệ, nói: "Không cần thối lại, lấy thêm hai cây kẹo que đám mây."
"Kẹo que đám mây 3 tệ một cây,." Em gái nhiệt tình mà nói, "Lấy hai cây sao?"
Ninh Trăn lạnh nhạt gật đầu.
Giang Lê sắc mặt cổ quái đứng một bên, nhìn em gái thu ngân với Ninh Trăn hình như rất quen thuộc, Ninh Trăn quen em gái này khi nào!
"Kẹo que đám mây rất thích hợp để tặng cho người mình thích nha." Em gái thu ngân vừa chậm rì rì bỏ đồ vào túi, vừa đỏ mặt nói, "Gần đây có rất nhiều con trai đến cửa tiệm Cục Cưng của tụi em để mua kẹo que đám mây rồi gói thành bó hoa nha."
Ninh Trăn gật đầu, vươn tay cầm lấy túi chocolate, mặt bình tĩnh, giọng nói lạnh nhạt: "Kẹo que đám mây trực tiếp đưa cho bạn trai tôi đi."
Nói xong, Ninh Trăn đi ra ngoài, bỏ lại Giang Lê với em gái thu ngân. Vẻ mặt như bị sét đánh.
Tác giả có lời muốn nói:
- ---------*----------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.
Lê bạch tại chỗ tức giận đến dậm chân, mấy người này lại dám cho là cô mơ mộng! Nhưng mà bọn họ không biết, đây là sự thật mà.
Chờ đến lúc Ninh Trăn và Giang Lê đánh nhau vì cô, lúc mà hai người đó trở mặt, mấy người này lúc đó sẽ biết bây giờ mình buồn cười biết bao nhiêu!
*
Giang Lê đứng lên, cố gắng đạp xe chạy theo Ninh Trăn, lớn giọng nói: "Ai da này, người nào đó đừng có tức giận mà, ai kêu tôi quá xuất sắc làm chi, ai gặp cũng thích, hoa gặp hoa nở, Lê Bạch coi trọng tôi cũng là chuyện hiển nhiên thôi."
Ninh Trăn đưa lưng về phía Giang Lê đang rất đắc ý, khỏi cần nhìn cũng biết gương mặt cậu hiện tại như thế nào.
Trên đường có cây đèn xanh đèn đỏ, Ninh Trăn đột nhiên dừng xe.
Giang Lê chạy đến bên cạnh Ninh Trăn, hỏi: "Sao anh không nói lời nào hết vậy? Có phải là khó chịu rồi không? Thích một cô gái mà cô gái đó lại thích tôi? Chắc là anh khó chịu lắm rồi đi."
Ninh Trăn quay đầu lạnh lùng liếc nhìn Giang Lê: "Em là người câm đầu thai hả?"
Giang Lê hơi sửng sốt, hòa thượng quá cao sờ không tới đầu (không hiểu được tình huống): "Có ý gì?"
Ninh Trăn ngẩng đầu nhìn thoáng qua đèn xanh đèn đỏ, còn hai giây nữa, lập tức đạp xe chạy đi, để lại cho Giang Lê ánh mắt 'tự mình hiểu'.
Giang Lê ngơ ngác chạy theo phía sau, nhìn bóng dáng lạnh lùng vô tình của Ninh Trăn, đột nhiên hiểu ra nói: "Anh chê tôi nói nhiều!"
Ninh Trăn không hề lên tiếng, dùng hành động để thể hiện sự ghét bỏ của mình.
Giang Lê hơi bi thương, cậu với Ninh Trăn ở phương diện này không hợp nhau cho lắm.wattpadtien161099
Ninh Trăn rất ít nói, còn thông minh trưởng thành sớm, lúc còn nhỏ đã có bộ dáng này rồi, phiền nhất là người khác nghe không hiểu hắn nói gì, yêu cầu hắn nói lại rất nhiều lần.
Giang Lê khác với Ninh Trăn, khi còn nhỏ cậu đã tinh nghịch, lớn lên lại đẹp giống như là búp bê, miệng ngọt, biết ăn nói, thường xuyên dựa vào miệng để lừa ăn lừa uống của mấy ông chú bà dì.
Giang Lê yên lặng mà câm miệng, yên lặng mà đi theo phía sau Ninh Trăn.
Đột nhiên, cậu ngẩng dầu nhìn hai bên đườmg, nhỏ giọng hỏi: "Đây đâu phải là đường về nhà?"
Ninh Trăn nhàn nhạt nói: "Em về trước đi, anh còn có chút việc."
Giang Lê chớp mắt, sao như thế được? Cậu còn muốn về nhà cùng nhau ăn cơm, cùng nhau làm bài tập đó.
"Vật, chuyện là, tôi nghe nói gần đây có một nhóm người chuyên lừa gạt con nít đi đào than đá, tôi đi theo để bảo vệ anh." Giang Lê chân thành mà nói với sườn mặt của Ninh Trăn.
"Không cần, anh là đai đen Tae Kwon Do." Ninh Trăn bình tĩnh nói.
Giang Lê yên lặng mà cúi đầu, lúc còn nhỏ cậu muốn làm anh hùng, một hai phải đi học Tae Kwon Do, còn kêu Ninh Trăn nhất định phải đi học cùng mình.
Kết quả cậu vì sợ đau mà không học nữa, Ninh Trăn vẫn kiên trì mà học.
Nếu như đúng là có nguy hiểm, nhiều nhất cậu cũng chỉ có thể bảo vệ mình, lỡ đâu còn kêu Ninh Trăn bảo vệ lại nữa.
"Tôi vẫn nên đi chung với anh, anh bảo vệ tôi lỡ đâu trên đường đi về, tôi gặp phải người xấu thì làm sao?" Mắt Giang Lê phát sáng mà nói với Ninh Trăn.
"Em không phải là giáo bá rất uy vũ sao?" Ninh Trăn nhướng mày hỏi.
"Tôi, đây không phải là do tay đau sao?" Giang Lê vừa nói vừa nhìn tay trái của mình, "Tay đứt ruột xót."
Ninh Trăn buồn cười nói: "Tay chỉ bị trầy da, em liền giống như là tàn phế?"
"Tôi còn chưa kêu anh đạp xe chở tôi về nhà, đã là rất tốt rồi?" Giang Lê da mặt dày nói.
Ninh Trăn khẽ cười một tiếng: "Rẽ phải, nhìn đường."
Giang Lê ha ha cười, nghe lời mà rẽ phải, Ninh Trăn không có từ chối cậu nha!
Không biết Ninh Trăn muốn đi đâu, Giang Lê sợ hắn đuổi mình đi, cả đoạn đường đều câm miệng, nghiêm túc lái xe.
Hai người cùng nhau đạp xe, gió cuối thu se lạnh thổi tràn ngập cả con đường, gió thu thổi qua gương mặt của Giang Lê vào tận trong lòng của Ninh Trăn. Nắng chiều phản chiếu lên áo đồng phục của cậu, trên bầu trời đang dần đổi màu, khóe môi của Ninh Trăn cong lên.
Ninh Trăn dẫn Giang Lê ngừng lại trước một cửa tiệm có màu hồng nhạt, bên trên cửa sổ của cửa tiệm có rất nhiều cây xanh, cành lá thật dài ló đầu ra khỏi cửa sổ, Giang Lê nhẹ nhàn đụng vào lá cây mắc cỡ, nó liền ngây thơ e thẹn đem mình giấu đi.
"Đi thôi, đừng có ở chỗ này cười ngu nữa." Ninh Trăn giơ tay nắm ót của Giang Lê, lạnh lùng nói.
Giang Lê "A" một tiếng, đi theo Ninh Trăn vào cửa tiệm.
"Ồ, đây là tiệm tạp hóa sao? Rất xinh đẹp nha." Giang Lê đi vào liền kinh ngạc mà nói ra tiếng.
Cửa tiệm tuy nhỉ nhưng mà rất dài, kệ đựng hàng kéo dài từ trên mặt đất đến tận nóc nhà, trên kệ có đặt một ít sách cũ, có tiểu thuyết và truyện tranh, phía dưới thì đặt rất nhiều thú bông nhỏ với văn phòng phẩm, Giang Lê không ngờ là có thể tìm được chỗ này. Ở đây giống như là tiệm tạp hóa ở trong phim vậy.
"Chào mừng quý khách đến cửa tiệm Cục Cưng nha, xin hỏi cần gì?" Phía sau quầy chất đầy kẹo que bỗng nhiên một em gái chui đầu ra, cười nhìn Giang Lê.
Giang Lê hoảng sợ, nhích lại gần Ninh Trăn bên cạnh nói: "Tôi nhìn một chút."
"Ừm." Em gái ngọt ngào lên tiếng, lại ngồi trở lại.
Ninh Trăn nhìn thoáng qua cánh tay của Giang Lê đang dựa rất gần mình, quay đầu đi vào phía trong cửa hàng, Giang Lê lập tức chạy theo sau.
"Rốt cuộc anh đến đây để làm gì?" Giang Lê thật sự rất tò mò, cậu với Ninh Trăn biết nhau nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Ninh Trăn đến một chỗ chỉ có con gái mới thích vào.
Ninh Trăn đứng trước một kệ hàng, liếc mắt nhìn Giang Lê: "Tới mua đồ."
Giang Lê nghẹn họng mà nhìn đồ trên kệ, khiếp sợ hỏi: "Anh chạy xa như vậy đến đây chỉ để mua đậu phộng chocolate???"
Ninh Trăn không lên tiếng, cẩn thận nhìn chocolate trên kệ, từ bên trong cầm lấy ra hai thứ, xoay người đẩy đẩy Giang Lê: "Đi."
Cửa hàng nhỏ lối đi hơi hẹp, lúc đi vào Ninh Trăn đi phía trước, lúc muốn đi ra Giang Lê cần phải đi trước.
Giang Lê ngơ ngác bị Ninh Trăn đẩy đi, lại ngơ ngác nhìn Ninh Trăn trả tiền.
"Hai cái này tổng cộng 98 tệ, là khách quen nên giảm giá, còn 94 tệ, vẫn là trả tiền mặt sao?" Em gái đáng yêu nháy mắt nhìn Ninh Trăn.
Ninh Trăn gật gật đầu từ trong ví tiền lấy ra tờ 100 tệ, nói: "Không cần thối lại, lấy thêm hai cây kẹo que đám mây."
"Kẹo que đám mây 3 tệ một cây,." Em gái nhiệt tình mà nói, "Lấy hai cây sao?"
Ninh Trăn lạnh nhạt gật đầu.
Giang Lê sắc mặt cổ quái đứng một bên, nhìn em gái thu ngân với Ninh Trăn hình như rất quen thuộc, Ninh Trăn quen em gái này khi nào!
"Kẹo que đám mây rất thích hợp để tặng cho người mình thích nha." Em gái thu ngân vừa chậm rì rì bỏ đồ vào túi, vừa đỏ mặt nói, "Gần đây có rất nhiều con trai đến cửa tiệm Cục Cưng của tụi em để mua kẹo que đám mây rồi gói thành bó hoa nha."
Ninh Trăn gật đầu, vươn tay cầm lấy túi chocolate, mặt bình tĩnh, giọng nói lạnh nhạt: "Kẹo que đám mây trực tiếp đưa cho bạn trai tôi đi."
Nói xong, Ninh Trăn đi ra ngoài, bỏ lại Giang Lê với em gái thu ngân. Vẻ mặt như bị sét đánh.
Tác giả có lời muốn nói:
- ---------*----------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.