Cẩu Giáo Bá Mỗi Ngày Đều Bị Vả Mặt
Chương 19: Ở Chung Một Phòng Ký Túc Xá
Kỳ Tích Noãn Noãn
22/09/2021
#tien161099
Giang Lê viết giấy đặt lên giữa sách của Ninh Trăn, Ninh Trăn rũ mắt, liếc mắt nhìn, đem tờ giấy đặt phía bên cạnh.
Ninh Trăn ngồi bên trong tường, Giang Lê ngồi ở phía ngoài. Giang Lê không dám vươn tay lấy lại tờ giấy, đành phải viết thêm một tờ nữa.
【 đừng làm mấy hành động như trẻ con. 】
Ninh Trăn cười lạnh một tiếng, viết ở dưới một dòng: 【 anh ba tuổi. 】
Giang Lê: "......"
Cậu không nhịn được muối đổi chữ trên tờ giấy rằng đầu Ninh Trăn không được bình thường, nhưng nhiệm vụ của cậu còn chưa hoàn thành, không thể làm như vậy được.
Giang Lê quyết định tạm thời nhịn, chờ nhiệm vụ hoàn thành, cậu liền trùm bao tải đánh Ninh Trăn một trận.
Đến nỗi chữ trên tờ giấy...... Ninh Trăn đẹp trai sáng ngời, vừa đẹp vừa có khí chất, Giang Lê lén lút giấu đi.
Vì thế, cậu làm như không có chuyện gì mà kẹp tờ giắy vào giữa sách, chờ Ninh Trăn rời đi, cậu muốn lén giấu lại.
Lúc trưa, Giang Lê cùng mấy đàn em trên lầu đi ăn cơm, chủ yếu là nghe mấy đàn em kể về câu lạc bố mới có bao nhiêu vui.
Đào Tân thổn thức nói: "Anh Giang, anh không đi thật sực rất tiết. Liền lần trước cùng nhau đoạt cái sân kia anh còn nhớ không? Cậu ta cũng đi, còn rất kiêu ngạo nữa."
Mạnh Tư Nguyên nói theo: "Chính là, nếu anh Giang mà đi, cậu ta còn kiêu ngạo nổi sao. Mấy kỹ xảo nhỏ đó ở trước mặt anh Giang, chỉ là đồ bỏ thôi? Chớ đùa!"
Giang Lê nghe mà đau đầu không thôi, buông đũa nói: "Được rồi, đừng nói nữa. Càng nói càng tức."
Hai người đang nói liền ngậm miệng, vùi đầu ăn cơm.
Ăn cơm xong, ba người cùng nhau đi về ký túc xá.wattpadtien161099
"Anh Giang, lớp anh buổi chiều có thể dục không?" Đào Tân đột nhiên hỏi.
"Sao mày biết?" Giang Lê buồn bực hỏi, "Tao còn chưa biết thời khóa biểu của mình."
"Buổi chiều tiết đầu tiên, chúng ta học chung trên sân thể dục mà, anh không biết sao?" Đào Tân bi thương nói, "Anh Giang anh một chút cũng không quan tâm đến cơ hội học chung của chúng ta."
Giang Lê chà xát cánh tay nổi đầy da gà: "Học chung thì học chung, nhớ cái gì?"
"Tuy rằng chúng ta không học cùng một thầy, nhưng mà thầy thể dục của chúng ta đều rất hiếu chiến nha." Mạnh Tư Nguyên thần bí nói, "Buổi chiều, hai lớp chúng ta sẽ có buổi đánh bóng rổ rất kịch liệt nha." . Chuyên trang đọc truyện _ ТRU МTRUYEN. m e _
Đào Tân điên cuồng gật đầu: "Anh Giang, rất xin lỗi, chúng ta có khả năng tạm thời là kẻ thù. Chúng ta dù là anh em, nhưng em không thể phản bội lại lớp của mình......"
Giang Lê chậm rãi giơ tay, vẫy vẫy trước người, âm u, nói: "Xem, đây là cái gì?"
Đào Tân nghẹn họng, lắp bắp nói: "...... Tay."
Giang Lê tươi cười vừa thu lại, một giây liền lạnh mặt: "Mẹ nó bết thương lớn như vậy mà không thấy à?"
"Nhưng chơi bóng đâu cần tay trái." Đào Tân gãi gãi tóc, buồn bực nói.
"Tay đứt ruột xót, ảnh hưởng tao phát huy." Giang Lê khốc mà lưu lại một câu, xoay người đi lên lầu 4.
Bởi vì không cùng lớp, Đào Tân cùng Mạnh Tư Nguyên ký túc xá ở lầu 5, mà Giang Lê ký túc xá ở lầu 4.
Đây là ký túc xá cho học sinh ngoại trú nghỉ trưa, học cùng lớp ở chung lầu ký túc xá, Giang Lê bạn ở cùng phòng với bạn học của mình...... Cũng là bạn ngồi cùng bàn.
Đúng vậy, mỗi ngày chỉ chờ đến thời gian nghĩ trưa, để cậu được ở chung với bạn cùng bàn của mình.
Thầy cô giáo rất tin tưởng, trong thời gian nghĩ trưa ngắn như vậy không đủ thời gian để cho giáo bá với học thần có xích mích với nhau, cho dù có, học thần cũng sẽ trong thời gian nhanh nhất để giảu quyết vấn đề mà không cần dùng đến bạo lực.
Giang Lê đứng một bên phun tào, chúng ta không đánh nhau không phải vì học thần có thể xử lý tốt, mà là cậu luyến tiếc gương mặt của hắn nên không nỡ ra tay.
Ờ, cũng không đúng, chủ yếu là hai người luôn ở trước mặt phụ huynh mà duy trì "Quan hệ anh em tốt" vừa dối trá vừa giả dối, ai cũng không muốn sẽ bị phát hiện nếu không sẽ bị hai vị phụ huynh ở hai nhà chửi cho một trận.
Giang Lê mở cửa vào, phát hiện Ninh Trăn đã ở ký túc xá rồi, lúc này hắn đưa lưng về phía cậu ngồi trên bàn đang viết gì đó, lưng thẳng, cả người tỏa sáng.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu trên bàn sách, hắn hơi nghiêng người nghiêm túc viết, lộ ra sườn mặt như ngọc, Giang Lê cầm điện thoại chụp được một cảnh tuyệt đẹp này.
Ở thất trung ký túc xá hai người có thể nói là rất tốt, tủ quần áo đặt trái phải, cùng với giường ngủ, bàn học đặt dưới cửa sổ lấy ánh sáng rất tốt.
Giang Lê cởi đồng phục đặt trên ghế, sau đó lên giường nằm chủ bị ngủ trưa.
Ninh Trăn thấy cậu trở về, dừng lại việc trong tay, cũng cởi đồng phục ra, leo lên giường nằm xuống.
Giang Lê xoay người, muốn nói chuyện, nhưng mà không biết nói cái gì bây giờ.
Kẻ thù với nhau không phải vừa gặp mặt liền tức giận, cậu với Ninh Trăn giống nhau mặc dù không ai quan tâm đến ai, nhưng nếu có việc thì nói một tiếng, thì người kia sẽ đáp ứng.
Giống như hôm nay vậy, Ninh Trăn rõ ràng là muốn nói chuyện với mình, Giang Lê liền rất không thoải mái, cả người ở đâu cũng khó chịu.
Rốt cuộc, trong lần thứ 80 xoay người, Giang Lê không nhịn xuống mở miệng nói: "Này."
Trong ký túc xá yên lặng, không có ai đáp lại.
"Anh ngủ rồi hả?" Giang Lê lại lần nữa hỏi.
Vẫn như cũ không ai lên tiếng.
Giang Lê tròng mắt xoay chuyển, nói: "Ninh Trăn là rùa đen lớn."
Ninh Trăn động tác rất rõ ràng mà xoay người một cái, lạnh lùng nói: "Ngủ rồi."
Tốt, đó chính là chịu nói chuyện.
Giang Lê hứng thú bừng bừng mà xoay người, nhìn bóng dáng Ninh Trăn nói: "Chiều nay nghe nói lớp ta với lớp bảy học thể dục chung, nghe nói còn có trận bóng rổ, anh sẽ ra sân sao?"
"Không có hứng thú." Ninh Trăn tiếp tục lạnh nhạt mà trả lời.
Giang Lê cô đơn mà "Ừ" một tiếng: "Được rồi. Đáng tiếc tay tôi đau không thể làm vẻ vang cho lớp."
Ninh Trăn không thể nhịn được nữa mà quay đầu, nhìn chằm chằm Giang Lê: "Em không cần ngủ?"
Giang Lê bĩu môi: "Không chơi thì không chơi, trở mặt làm cái gì? Thân là lớp trưởng một chút vì tập thể cũng không được, hứ, không phải không có anh là lớp không thể thắng được."
Ninh Trăn không nói gì, Giang Lê miệng tiện xong rồi quay lưng vào tường, chuẩn bị ngủ.
Bỗng nhiên, trên đùi truyền ra cảm giác quen thuộc.
Giang Lê lạnh cả người, suy nghĩ không ổn, vội vàng móc sổ nhật ký ra.
【Ngày 27 tháng 2 năm 2019, thứ tư, nắng, hôm nay Ninh Trăn vẫn yêu mình như cũ.
Hôm nay thật là buồn vui lẫn lộn. Rất vất vả mới chạy chung được với Ninh Trăn, chóp mũi tràn ngập mùi hương của anh ấy, hô hấp của Ninh Trăn phun ở bên tai mình, làm trái tim mình run rẩy, cả người cũng run.
Lúc sắp bị ngã, Ninh Trăn còn ôm lấy mình để mình ngã lên người của anh ấy, đây không phải yêu thì là gì!
Ô ô ô, chỉ đáng tiếc tay vủa mình bị trầy, buổi chiều không thể vì lớp mà đánh bóng rổ. Hy vọng nam thần Ninh Trăn có thể ra sân, rất muốn nhìn nam thần chơi bóng rổ a ô ô ô, nam thần chơi bóng rổ nhất định rất đẹp trai!
Nội dung nhiệm vu: Nhiệm vụ lâm thời, cầu xin Ninh Trăn đồng ý đánh bóng rổ. Hình phạt: Miệng vết thương trong lòng bàn tay bị thối rữa một vòng. Thời gian: Hai giờ. Phần thưởng: Không biết. 】
Giang Lê xoay người ngồi dậy, lòng bàn tay thối rữa nổi mủ một vòng, nó không muốn cậu sống sao?
Tôi thao, chờ cậu có tiền sẽ mua một cái thẻ có thể biết sớm được nhiệm vụ. Giang Lê nghiến răng nghiến lợi nghĩ, cậu vừa mới nói thiếu đánh như vậy, quay đầu lại đã dfi cầu xin Ninh Trăn đánh bóng rổ, đây không phải là sờ sờ đánh vào mặt cậu sao?!
Tác giả có lời muốn nói:
- -------*--------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.
Giang Lê viết giấy đặt lên giữa sách của Ninh Trăn, Ninh Trăn rũ mắt, liếc mắt nhìn, đem tờ giấy đặt phía bên cạnh.
Ninh Trăn ngồi bên trong tường, Giang Lê ngồi ở phía ngoài. Giang Lê không dám vươn tay lấy lại tờ giấy, đành phải viết thêm một tờ nữa.
【 đừng làm mấy hành động như trẻ con. 】
Ninh Trăn cười lạnh một tiếng, viết ở dưới một dòng: 【 anh ba tuổi. 】
Giang Lê: "......"
Cậu không nhịn được muối đổi chữ trên tờ giấy rằng đầu Ninh Trăn không được bình thường, nhưng nhiệm vụ của cậu còn chưa hoàn thành, không thể làm như vậy được.
Giang Lê quyết định tạm thời nhịn, chờ nhiệm vụ hoàn thành, cậu liền trùm bao tải đánh Ninh Trăn một trận.
Đến nỗi chữ trên tờ giấy...... Ninh Trăn đẹp trai sáng ngời, vừa đẹp vừa có khí chất, Giang Lê lén lút giấu đi.
Vì thế, cậu làm như không có chuyện gì mà kẹp tờ giắy vào giữa sách, chờ Ninh Trăn rời đi, cậu muốn lén giấu lại.
Lúc trưa, Giang Lê cùng mấy đàn em trên lầu đi ăn cơm, chủ yếu là nghe mấy đàn em kể về câu lạc bố mới có bao nhiêu vui.
Đào Tân thổn thức nói: "Anh Giang, anh không đi thật sực rất tiết. Liền lần trước cùng nhau đoạt cái sân kia anh còn nhớ không? Cậu ta cũng đi, còn rất kiêu ngạo nữa."
Mạnh Tư Nguyên nói theo: "Chính là, nếu anh Giang mà đi, cậu ta còn kiêu ngạo nổi sao. Mấy kỹ xảo nhỏ đó ở trước mặt anh Giang, chỉ là đồ bỏ thôi? Chớ đùa!"
Giang Lê nghe mà đau đầu không thôi, buông đũa nói: "Được rồi, đừng nói nữa. Càng nói càng tức."
Hai người đang nói liền ngậm miệng, vùi đầu ăn cơm.
Ăn cơm xong, ba người cùng nhau đi về ký túc xá.wattpadtien161099
"Anh Giang, lớp anh buổi chiều có thể dục không?" Đào Tân đột nhiên hỏi.
"Sao mày biết?" Giang Lê buồn bực hỏi, "Tao còn chưa biết thời khóa biểu của mình."
"Buổi chiều tiết đầu tiên, chúng ta học chung trên sân thể dục mà, anh không biết sao?" Đào Tân bi thương nói, "Anh Giang anh một chút cũng không quan tâm đến cơ hội học chung của chúng ta."
Giang Lê chà xát cánh tay nổi đầy da gà: "Học chung thì học chung, nhớ cái gì?"
"Tuy rằng chúng ta không học cùng một thầy, nhưng mà thầy thể dục của chúng ta đều rất hiếu chiến nha." Mạnh Tư Nguyên thần bí nói, "Buổi chiều, hai lớp chúng ta sẽ có buổi đánh bóng rổ rất kịch liệt nha." . Chuyên trang đọc truyện _ ТRU МTRUYEN. m e _
Đào Tân điên cuồng gật đầu: "Anh Giang, rất xin lỗi, chúng ta có khả năng tạm thời là kẻ thù. Chúng ta dù là anh em, nhưng em không thể phản bội lại lớp của mình......"
Giang Lê chậm rãi giơ tay, vẫy vẫy trước người, âm u, nói: "Xem, đây là cái gì?"
Đào Tân nghẹn họng, lắp bắp nói: "...... Tay."
Giang Lê tươi cười vừa thu lại, một giây liền lạnh mặt: "Mẹ nó bết thương lớn như vậy mà không thấy à?"
"Nhưng chơi bóng đâu cần tay trái." Đào Tân gãi gãi tóc, buồn bực nói.
"Tay đứt ruột xót, ảnh hưởng tao phát huy." Giang Lê khốc mà lưu lại một câu, xoay người đi lên lầu 4.
Bởi vì không cùng lớp, Đào Tân cùng Mạnh Tư Nguyên ký túc xá ở lầu 5, mà Giang Lê ký túc xá ở lầu 4.
Đây là ký túc xá cho học sinh ngoại trú nghỉ trưa, học cùng lớp ở chung lầu ký túc xá, Giang Lê bạn ở cùng phòng với bạn học của mình...... Cũng là bạn ngồi cùng bàn.
Đúng vậy, mỗi ngày chỉ chờ đến thời gian nghĩ trưa, để cậu được ở chung với bạn cùng bàn của mình.
Thầy cô giáo rất tin tưởng, trong thời gian nghĩ trưa ngắn như vậy không đủ thời gian để cho giáo bá với học thần có xích mích với nhau, cho dù có, học thần cũng sẽ trong thời gian nhanh nhất để giảu quyết vấn đề mà không cần dùng đến bạo lực.
Giang Lê đứng một bên phun tào, chúng ta không đánh nhau không phải vì học thần có thể xử lý tốt, mà là cậu luyến tiếc gương mặt của hắn nên không nỡ ra tay.
Ờ, cũng không đúng, chủ yếu là hai người luôn ở trước mặt phụ huynh mà duy trì "Quan hệ anh em tốt" vừa dối trá vừa giả dối, ai cũng không muốn sẽ bị phát hiện nếu không sẽ bị hai vị phụ huynh ở hai nhà chửi cho một trận.
Giang Lê mở cửa vào, phát hiện Ninh Trăn đã ở ký túc xá rồi, lúc này hắn đưa lưng về phía cậu ngồi trên bàn đang viết gì đó, lưng thẳng, cả người tỏa sáng.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu trên bàn sách, hắn hơi nghiêng người nghiêm túc viết, lộ ra sườn mặt như ngọc, Giang Lê cầm điện thoại chụp được một cảnh tuyệt đẹp này.
Ở thất trung ký túc xá hai người có thể nói là rất tốt, tủ quần áo đặt trái phải, cùng với giường ngủ, bàn học đặt dưới cửa sổ lấy ánh sáng rất tốt.
Giang Lê cởi đồng phục đặt trên ghế, sau đó lên giường nằm chủ bị ngủ trưa.
Ninh Trăn thấy cậu trở về, dừng lại việc trong tay, cũng cởi đồng phục ra, leo lên giường nằm xuống.
Giang Lê xoay người, muốn nói chuyện, nhưng mà không biết nói cái gì bây giờ.
Kẻ thù với nhau không phải vừa gặp mặt liền tức giận, cậu với Ninh Trăn giống nhau mặc dù không ai quan tâm đến ai, nhưng nếu có việc thì nói một tiếng, thì người kia sẽ đáp ứng.
Giống như hôm nay vậy, Ninh Trăn rõ ràng là muốn nói chuyện với mình, Giang Lê liền rất không thoải mái, cả người ở đâu cũng khó chịu.
Rốt cuộc, trong lần thứ 80 xoay người, Giang Lê không nhịn xuống mở miệng nói: "Này."
Trong ký túc xá yên lặng, không có ai đáp lại.
"Anh ngủ rồi hả?" Giang Lê lại lần nữa hỏi.
Vẫn như cũ không ai lên tiếng.
Giang Lê tròng mắt xoay chuyển, nói: "Ninh Trăn là rùa đen lớn."
Ninh Trăn động tác rất rõ ràng mà xoay người một cái, lạnh lùng nói: "Ngủ rồi."
Tốt, đó chính là chịu nói chuyện.
Giang Lê hứng thú bừng bừng mà xoay người, nhìn bóng dáng Ninh Trăn nói: "Chiều nay nghe nói lớp ta với lớp bảy học thể dục chung, nghe nói còn có trận bóng rổ, anh sẽ ra sân sao?"
"Không có hứng thú." Ninh Trăn tiếp tục lạnh nhạt mà trả lời.
Giang Lê cô đơn mà "Ừ" một tiếng: "Được rồi. Đáng tiếc tay tôi đau không thể làm vẻ vang cho lớp."
Ninh Trăn không thể nhịn được nữa mà quay đầu, nhìn chằm chằm Giang Lê: "Em không cần ngủ?"
Giang Lê bĩu môi: "Không chơi thì không chơi, trở mặt làm cái gì? Thân là lớp trưởng một chút vì tập thể cũng không được, hứ, không phải không có anh là lớp không thể thắng được."
Ninh Trăn không nói gì, Giang Lê miệng tiện xong rồi quay lưng vào tường, chuẩn bị ngủ.
Bỗng nhiên, trên đùi truyền ra cảm giác quen thuộc.
Giang Lê lạnh cả người, suy nghĩ không ổn, vội vàng móc sổ nhật ký ra.
【Ngày 27 tháng 2 năm 2019, thứ tư, nắng, hôm nay Ninh Trăn vẫn yêu mình như cũ.
Hôm nay thật là buồn vui lẫn lộn. Rất vất vả mới chạy chung được với Ninh Trăn, chóp mũi tràn ngập mùi hương của anh ấy, hô hấp của Ninh Trăn phun ở bên tai mình, làm trái tim mình run rẩy, cả người cũng run.
Lúc sắp bị ngã, Ninh Trăn còn ôm lấy mình để mình ngã lên người của anh ấy, đây không phải yêu thì là gì!
Ô ô ô, chỉ đáng tiếc tay vủa mình bị trầy, buổi chiều không thể vì lớp mà đánh bóng rổ. Hy vọng nam thần Ninh Trăn có thể ra sân, rất muốn nhìn nam thần chơi bóng rổ a ô ô ô, nam thần chơi bóng rổ nhất định rất đẹp trai!
Nội dung nhiệm vu: Nhiệm vụ lâm thời, cầu xin Ninh Trăn đồng ý đánh bóng rổ. Hình phạt: Miệng vết thương trong lòng bàn tay bị thối rữa một vòng. Thời gian: Hai giờ. Phần thưởng: Không biết. 】
Giang Lê xoay người ngồi dậy, lòng bàn tay thối rữa nổi mủ một vòng, nó không muốn cậu sống sao?
Tôi thao, chờ cậu có tiền sẽ mua một cái thẻ có thể biết sớm được nhiệm vụ. Giang Lê nghiến răng nghiến lợi nghĩ, cậu vừa mới nói thiếu đánh như vậy, quay đầu lại đã dfi cầu xin Ninh Trăn đánh bóng rổ, đây không phải là sờ sờ đánh vào mặt cậu sao?!
Tác giả có lời muốn nói:
- -------*--------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.