Chương 13: Chịu trách nhiệm?
Yu Yu
10/04/2023
Mọi người trong nhà thấy Cô út chạy vào mặt thì đỏ bừng, theo sau là cậu Hai Thành mặt cậu Hai bình thường không đỏ nhưng mà cả gương mặt thì toàn là ý cười thôi…Cả nhà cảm thấy có mùi mờ ám thoang thoảng đâu đây…
Ăn cơm trưa xong thì mọi người kêu Út Mỹ dẫn Hai Thành ra sau vườn tham quan, cô biết đó chỉ là lý do lý trấu thôi….nhưng người lớn đã lên tiếng thì phận làm con làm em như cô cũng phải nghe theo.
Cô cùng Hai Thành cứ im lặng mà đi ra sau vườn, cảm thấy ngột ngạt quá nên cô đành lên tiếng hỏi: " À mấy hôm trước chú đi công việc hả? "
Hai Thành thản nhiên trả lời: " Ờ, tôi đi Sài Gòn bàn chuyện mần ăn."
Út Mỹ gật đầu dè chừng nói: " À dạ, à…chuyện bữa đó…để chú ở bụi cây…chú có sao không ạ?"
Hai Thành không trả lời mà nhìn cô, làm cho cô cảm thấy tội lỗi càng nặng: " Tại…tại vì gấp quá, với lại sau tối hôm đó cháu không gặp chú nên không hỏi được."
Vừa nói cô vừa cuối đầu phụng phịu nhận tội, Hai Thành hít hơi sâu rồi nói: " Vậy à? tôi bị thương đó đa…"
Út Mỹ nghe thế thì cuốn quýt cả lên vội hỏi:" Ở đâu ạ? Chú bị thương ở đâu vậy? "
Hai Thành chỉ tay lên má mình, rồi nói: " Ở đây."
Út Mỹ nheo mắt nhón chân lên nhìn chăm chú, Hai Thành bỗng nhiên khom người đưa má về phía Út Mỹ. Thế là môi chạm má…nói đúng hơn là má chạm môi. Làm Út Mỹ hết hồn không kịp trở tay, vội vàng lùi ra sau thì bị vấp cứ tưởng đâu té rồi mà ai ngờ được Hai Thành đỡ.
Hai Thành cười đến sáng hết cả mắt luôn ấy:"Hôn tôi rồi còn định chạy à? "
Cô Út giờ này mặt đỏ như cà chua, lại cứng miệng cãi: " Không hề, là tại chú bất ngờ khom người cho nên…cho nên…"
Hai Thành cười xấu xa hỏi: " Cho nên thế nào?"
Út Mỹ ngập ngừng cố nói: " Cho nên mới làm cho cháu giật mình té."
Hai Thành đến bất lực, cô Út nhà ta đã lược bỏ một giai đoạn quan trọng mất rồi!
Hai Thành làm vẻ mặt như kiểu con gái nhà lành bị bắt nạt ấy: " Hazzz…Hôn thì cũng đã hôn rồi, vậy mà ai kia lại nỡ lòng nào chối bỏ trách nhiệm như vậy cà? "
Út Mỹ trợn mắt ngạc nhiên, cái người cùng cô lớn lên này sao mà " vô liêm sỉ " quá vậy cà.
Cô há hốc mồm ngạc nhiên nói: " Chú…chú sao mà vô liêm sỉ thế? Cháu không bắt chú chịu trách nhiệm thì thôi, chú còn muốn bắt cháu chịu trách nhiệm á? "
Hai Thành tự nhiên cười lên một cái, nụ cười như ánh nắng ban mai vậy á…đẹp lung lắm!
Tự nhiên thấy Hai Thành cười sao cô lại cảm thấy có mùi nguy hiểm kiểu gì ấy. Đúng như cô nghĩ ngay sau đó lại nghe lanh lảnh tiếng Hai Thành nói: " Chịu trách nhiệm với em á? Được chứ, tôi rất sẵn lòng đó đa."
Sao cứ cảm thấy như bản thân cô bị " con muỗi bự " này gài ấy nhỉ?
Út Mỹ cãi lại giọng hờn dỗi nói: " Cháu mới không thèm…"
Hai Thành chậc một tiếng rồi đi vòng ra trước mặt cô nói: " Đây em nhìn đi, thân hình này…gương mặt này mà em nói không thèm sao? Tiếc thật…" Hai Thành vừa nói vừa dang tay rộng ra hai bên vẻ mặt thì làm như cô vừa đánh mất bảo vật vậy…
Út Mỹ thật ra nhìn đến muốn chảy cả nước miếng luôn rồi ấy chứ, ngặt nổi phải đặt hai chữ " liêm sỉ " lên hàng đầu.
Cô cứng miệng chậc lưỡi nói: " Chà, cũng tạm."
Hai Thành nhíu mày nói: " Cũng tạm thôi à?"
Út Mỹ gật đầu, định nói gì đó. Chưa kịp thốt ra câu thì lại cảm giác ở dưới chân như có hàng ngàn con kiến bò vậy…
Út Mỹ nhăn mặt nói: " Chú à, cháu…cháu bị tê chân rồi…"
Hai Thành nghe vậy thì vội đỡ cô lại ghế ngồi, rồi xoa bóp chân cho cô.
Từ phía nhà bếp dì Bảy với con Sen tay cầm mấy cái rổ chắc định ra phía sau vườn hái rau.
Con Sen thấy cậu Hai Thành cùng cô Út Mỹ nói chuyện cười đùa rôm rả thì không khỏi tò mò quay sang hỏi dì Bảy: " Cái cậu đó là ai vậy dì Bảy? Coi bộ chắc thân với cô Út lắm hen dì."
Dì Bảy nhìn theo hướng mắt con Sen, dì Bảy cười hiền hậu nói: " Ờ đó là cậu Hai Thành con trai lớn của Đại gia Lê Nhân, cậu Hai thân với Út Mỹ lắm…từ hồi nhỏ tới bây giờ luôn mà."
Nói tới đây dì Bảy lại bật cười ha hả, nói tiếp:"Không phải thân kiểu anh em bình thường đâu nghen, mà là cậu Hai Thành thương Út Mỹ lung lắm đó đa. Tao nói mày nghe he, nghe rồi thì im cái miệng không có mà bép xép à nghe…Là cậu Hai Thành chỉ đợi cô Út nhà này đủ 20 tuổi là qua cưới liền đó."
Con Sen ngạc nhiên hỏi lại: " Thiệt luôn hả dì Bảy? "
Dì Bảy vẻ mặt hiển nhiên nói: " Trời cái con này, tao nhìn Cô - Cậu nhà này lớn lên mà. Chuyện này mày hỏi ai mà không biết chỉ có mày ở xứ khác lại mới không biết thôi đó con."
Con Sen gật gù cười nói: " Dạ, mà nhìn cậu Hai Thành với cô Út đẹp đôi quá hen dì? "
Dì Bảy cười trong mắt tràn ngạp sự yêu thương nói: " Ờ, cậu Hai Thành vừa bảnh trai vừa chung tình. Út Mỹ thì vừa đẹp vừa giỏi…gia đình hai bên thân thiết nữa chứ. Nói nào ngay là chỉ đợi qua sinh nhật Út Mỹ là ông bà Đại gia Lê bên kia qua hốt con dâu liền! "
Con Sen cười cười vừa ngắt đọt rau mồng tơi vừa nói: " Mèn đét ơi, cô Út tốt số quá chừng."
Dì Bảy nhìn con Sen rồi nói: " Ờ đúng rồi. Thôi hái nhanh đi rồi đi vô còn làm công chuyện khác…"
Con Sen gật đầu cười cười. Thế là hai dì cháu lại ngắt tiếp mấy đọt rau mồng tơi…
Ăn cơm trưa xong thì mọi người kêu Út Mỹ dẫn Hai Thành ra sau vườn tham quan, cô biết đó chỉ là lý do lý trấu thôi….nhưng người lớn đã lên tiếng thì phận làm con làm em như cô cũng phải nghe theo.
Cô cùng Hai Thành cứ im lặng mà đi ra sau vườn, cảm thấy ngột ngạt quá nên cô đành lên tiếng hỏi: " À mấy hôm trước chú đi công việc hả? "
Hai Thành thản nhiên trả lời: " Ờ, tôi đi Sài Gòn bàn chuyện mần ăn."
Út Mỹ gật đầu dè chừng nói: " À dạ, à…chuyện bữa đó…để chú ở bụi cây…chú có sao không ạ?"
Hai Thành không trả lời mà nhìn cô, làm cho cô cảm thấy tội lỗi càng nặng: " Tại…tại vì gấp quá, với lại sau tối hôm đó cháu không gặp chú nên không hỏi được."
Vừa nói cô vừa cuối đầu phụng phịu nhận tội, Hai Thành hít hơi sâu rồi nói: " Vậy à? tôi bị thương đó đa…"
Út Mỹ nghe thế thì cuốn quýt cả lên vội hỏi:" Ở đâu ạ? Chú bị thương ở đâu vậy? "
Hai Thành chỉ tay lên má mình, rồi nói: " Ở đây."
Út Mỹ nheo mắt nhón chân lên nhìn chăm chú, Hai Thành bỗng nhiên khom người đưa má về phía Út Mỹ. Thế là môi chạm má…nói đúng hơn là má chạm môi. Làm Út Mỹ hết hồn không kịp trở tay, vội vàng lùi ra sau thì bị vấp cứ tưởng đâu té rồi mà ai ngờ được Hai Thành đỡ.
Hai Thành cười đến sáng hết cả mắt luôn ấy:"Hôn tôi rồi còn định chạy à? "
Cô Út giờ này mặt đỏ như cà chua, lại cứng miệng cãi: " Không hề, là tại chú bất ngờ khom người cho nên…cho nên…"
Hai Thành cười xấu xa hỏi: " Cho nên thế nào?"
Út Mỹ ngập ngừng cố nói: " Cho nên mới làm cho cháu giật mình té."
Hai Thành đến bất lực, cô Út nhà ta đã lược bỏ một giai đoạn quan trọng mất rồi!
Hai Thành làm vẻ mặt như kiểu con gái nhà lành bị bắt nạt ấy: " Hazzz…Hôn thì cũng đã hôn rồi, vậy mà ai kia lại nỡ lòng nào chối bỏ trách nhiệm như vậy cà? "
Út Mỹ trợn mắt ngạc nhiên, cái người cùng cô lớn lên này sao mà " vô liêm sỉ " quá vậy cà.
Cô há hốc mồm ngạc nhiên nói: " Chú…chú sao mà vô liêm sỉ thế? Cháu không bắt chú chịu trách nhiệm thì thôi, chú còn muốn bắt cháu chịu trách nhiệm á? "
Hai Thành tự nhiên cười lên một cái, nụ cười như ánh nắng ban mai vậy á…đẹp lung lắm!
Tự nhiên thấy Hai Thành cười sao cô lại cảm thấy có mùi nguy hiểm kiểu gì ấy. Đúng như cô nghĩ ngay sau đó lại nghe lanh lảnh tiếng Hai Thành nói: " Chịu trách nhiệm với em á? Được chứ, tôi rất sẵn lòng đó đa."
Sao cứ cảm thấy như bản thân cô bị " con muỗi bự " này gài ấy nhỉ?
Út Mỹ cãi lại giọng hờn dỗi nói: " Cháu mới không thèm…"
Hai Thành chậc một tiếng rồi đi vòng ra trước mặt cô nói: " Đây em nhìn đi, thân hình này…gương mặt này mà em nói không thèm sao? Tiếc thật…" Hai Thành vừa nói vừa dang tay rộng ra hai bên vẻ mặt thì làm như cô vừa đánh mất bảo vật vậy…
Út Mỹ thật ra nhìn đến muốn chảy cả nước miếng luôn rồi ấy chứ, ngặt nổi phải đặt hai chữ " liêm sỉ " lên hàng đầu.
Cô cứng miệng chậc lưỡi nói: " Chà, cũng tạm."
Hai Thành nhíu mày nói: " Cũng tạm thôi à?"
Út Mỹ gật đầu, định nói gì đó. Chưa kịp thốt ra câu thì lại cảm giác ở dưới chân như có hàng ngàn con kiến bò vậy…
Út Mỹ nhăn mặt nói: " Chú à, cháu…cháu bị tê chân rồi…"
Hai Thành nghe vậy thì vội đỡ cô lại ghế ngồi, rồi xoa bóp chân cho cô.
Từ phía nhà bếp dì Bảy với con Sen tay cầm mấy cái rổ chắc định ra phía sau vườn hái rau.
Con Sen thấy cậu Hai Thành cùng cô Út Mỹ nói chuyện cười đùa rôm rả thì không khỏi tò mò quay sang hỏi dì Bảy: " Cái cậu đó là ai vậy dì Bảy? Coi bộ chắc thân với cô Út lắm hen dì."
Dì Bảy nhìn theo hướng mắt con Sen, dì Bảy cười hiền hậu nói: " Ờ đó là cậu Hai Thành con trai lớn của Đại gia Lê Nhân, cậu Hai thân với Út Mỹ lắm…từ hồi nhỏ tới bây giờ luôn mà."
Nói tới đây dì Bảy lại bật cười ha hả, nói tiếp:"Không phải thân kiểu anh em bình thường đâu nghen, mà là cậu Hai Thành thương Út Mỹ lung lắm đó đa. Tao nói mày nghe he, nghe rồi thì im cái miệng không có mà bép xép à nghe…Là cậu Hai Thành chỉ đợi cô Út nhà này đủ 20 tuổi là qua cưới liền đó."
Con Sen ngạc nhiên hỏi lại: " Thiệt luôn hả dì Bảy? "
Dì Bảy vẻ mặt hiển nhiên nói: " Trời cái con này, tao nhìn Cô - Cậu nhà này lớn lên mà. Chuyện này mày hỏi ai mà không biết chỉ có mày ở xứ khác lại mới không biết thôi đó con."
Con Sen gật gù cười nói: " Dạ, mà nhìn cậu Hai Thành với cô Út đẹp đôi quá hen dì? "
Dì Bảy cười trong mắt tràn ngạp sự yêu thương nói: " Ờ, cậu Hai Thành vừa bảnh trai vừa chung tình. Út Mỹ thì vừa đẹp vừa giỏi…gia đình hai bên thân thiết nữa chứ. Nói nào ngay là chỉ đợi qua sinh nhật Út Mỹ là ông bà Đại gia Lê bên kia qua hốt con dâu liền! "
Con Sen cười cười vừa ngắt đọt rau mồng tơi vừa nói: " Mèn đét ơi, cô Út tốt số quá chừng."
Dì Bảy nhìn con Sen rồi nói: " Ờ đúng rồi. Thôi hái nhanh đi rồi đi vô còn làm công chuyện khác…"
Con Sen gật đầu cười cười. Thế là hai dì cháu lại ngắt tiếp mấy đọt rau mồng tơi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.