Chương 71: Kết cục
Yu Yu
07/07/2023
Nghe thấy người mình tâm tâm niệm niệm rũ bỏ quan hệ bỗng chốc tâm mợ Tư như tro tàn, mợ ấy run run hỏi: " Anh nói sao? Anh nói quan hệ của
chúng ta đã chấm dứt? "
Cậu Ba lúc này mới nhíu mày, không kiên nhẫn đáp: " Đủ rồi, tôi biết bệnh của cô không có thuyên giảm...nhưng cho dù vậy thì cô cũng không nên đặt điều sống trong ảo tưởng mãi như vậy được. "
Nhìn vẻ mặt lúc xanh lúc trắng của mợ Tư, cậu Ba liền thở dài nói ra hết những điều ứa đọng trong lòng xưa nay: " Tôi niệm tình xưa nghĩa cũ nên không vạch trần cô, nhưng tôi không nghĩ rằng cô lại có thể lớn gan lớn mật đến độ hại hết người này đến người kia như vậy...Cô tỉnh táo lại đi, đừng tự lừa mình dối người nữa...Chuyện của tôi và cô đã sớm kết thúc từ rất lâu trước đây rồi, tôi biết cô có chứng hoang..."
" Không...không có...tôi không có bệnh...chính các người...chính các người mới là kẻ bệnh..." Chưa để cậu Ba nói dứt câu thì đã nghe tiếng mợ Tư hét lên.
Nói rồi mợ ta điên loạn xông thẳng ra ngoài...
Mợ Tư có bệnh hoang tưởng, chính cậu Ba cũng không biết rõ rốt cuộc là mợ ấy bị làm sao...đến lúc thầy lang khám ra thì mợ ấy đã nửa tỉnh nửa mê sau cái đêm cậu Ba lỡ làm chuyện đó với mợ Ba. Chắc có lẽ là do bị đã kích...vì cảm thấy có lỗi với mợ Tư nên cậu Ba mới giấu nhẹm việc mợ ta bị chứng hoang tưởng, cũng đã âm thầm dung túng cho những hành vi quá đáng của mợ ấy.
Út Mỹ vừa nép mình tránh mợ Tư phát hiện, trong đầu mợ vừa hiện lên hàng trăm câu hỏi...
Buổi tối trong phòng cậu mợ Hai, Út Mỹ nằm trong lòng Hai Thành líu lo kể hết những chuyện nghe được ở nhà thương ngày hôm nay.
* Nhà thương: bệnh viện.
Hai Thành gật gù, Út Mỹ nhìn vẻ mặt chẳng có gì là bất ngờ của chồng, mợ lại hoài nghi bản thân mình có lẽ đã nắm bắt tin tức quá chậm đi?
Nhìn vẻ mặt hoài nghi nhân sinh của vợ, cậu Hai bật cười nựng má mợ Hai nói:"Anh biết rồi, dạo trước có cho người đi điều tra đôi chút..."
Út Mỹ nghe thế thì nhíu mày phụng phịu không hài lòng: " Hừ...sao anh không nói cho em nghe...làm tốn công em đi rình, còn phải về kể lại sống động như thật cho anh nghe nữa chứ!"
Hai Thành cười vui vẻ, nâng mặt mợ hôn vài phát lên má mới chịu buông ra rồi nói tiếp: " Tại anh sợ em lo lắng...không tốt cho hai mẹ con. Em yên tâm đi vợ à....mọi chuyện đã có anh lo rồi..."
Út Mỹ nhìn nụ cười đầy xảo trá của chồng, bỗng chốc mợ rùng mình: " Anh đã làm gì? "
Hai Thành bí hiểm đáp: " Anh có làm chi đâu, anh chỉ châm thêm có chút mồi lửa thôi á mà..."
À thì ra trùm cuối lại là chồng mợ, Út Mỹ thầm nghĩ thế.
Số hoa được cậu Ba đem về trồng là được lấy từ cậu Tư, nhưng cậu Tư lại lấy từ mợ Tư, còn phần mợ Tư thì được gợi ý từ một thầy lang hay thăm khám cho mợ ấy...nhưng ông thầy lang đó lại là người của Hai Thành.
Còn chuyện mợ Ba trượt chân ngã thì là do mợ ta có ý định hại Út Mỹ, bà Lan biết được nên đành tương kế tựu kế gậy ông đập lưng ông với mợ ta thôi, nhưng để thêm phần đặc sắc thế nên bà Lan lại cố ý sắp xếp cho người đi gọi để mợ Tư đi qua đúng lúc mợ Ba ngã, thế nên ai cũng nghĩ là do mợ Tư xô ngã mợ Ba.
Sáng hôm sau vừa tỉnh dậy vợ chồng cậu Hai đã nghe được một tin bất ngờ đó là hôm qua mợ Tư điên loạn chạy đi đâu mất đến giờ vẫn chưa tìm được.
Út Mỹ nghe con Mén bẩm thế thì quay sang nhìn chồng, cậu Hai bị nhìn mà bất lực...chuyện này không liên quan đến cậu...cậu không biết gì thật!
Sáng nay trên bàn ăn không khí ảm đạm hơn bình thường bội phần, chắc do chuyện xấu cứ ập tới liên tục. Hết mợ Ba bị sảy thai rồi lại đến mợ Tư mất tích.
Ông Nhân nhíu mày buông đũa, thở dài nói: " Hai Thành cho thêm người đi tìm vợ thằng Tư đi, dẫu sao cũng là gái đã có chồng...mất tích như vậy thiên hạ lại quở quang cho..."
Cậu Hai nghe thế thì gật gù đáp ứng...
Đến giữa trưa ngày hôm sau người ta thấy cậu Tư nhà họ Lê dắt theo một người đàn bà điên điên dại dại mà đi thẳng vào cổng chính Lê gia.
Cả nhà đã được thông báo về việc tìm được mợ Tư thế nên tất cả đã tụ tập đông đủ tại phòng khách.
Ông Nhân là người đa nghi thế nên những việc âm thầm cấu xé lẫn nhau của mấy người con dâu ông đều đã tra qua...tuy chỉ có việc ông chưa biết đó là những gì ông tra được điều đã qua bàn tay phù phép của thằng con thứ Hai của ông.
Buổi trưa hôm ấy...Lê gia ảm đạm một cách kì quặc...
Tất cả mọi người trong nhà đều nhìn mợ Tư chăm chú...cứ ngỡ cậu Tư sẽ bỏ mợ ấy...bởi mợ ta đã làm quá nhiều chuyện tàn ác đối với cái nhà này.
Nhưng...không, cậu ấy quỳ xuống...câu đầu tiên kể từ khi về đây của cậu Tư lại là: " Thưa ba, thưa các má, anh chị Hai, anh chị Ba...con biết tội của vợ con khó tha...nhưng mợ ấy cũng đã trả giá cho lỗi lầm của mình rồi...bây giờ người không ra người...ma không ra ma...xin mọi người hãy nể tình con mà tha cho mợ ấy..."
" Hihi...haha..." mợ Tư cầm cái bông hoa đung đua qua lại trước mặt Tư Thiện rồi ngây ngô cười.
Tất cả mọi người rơi vào khoảng lặng, không khí bỗng chốc hoá đá im như tờ...chỉ còn lại tiếng cười ngây ngô của mợ Tư còn vọng lại.
Út Mỹ là phận dâu con nên chẳng dám lên tiếng, mợ nhè nhẹ kéo tay chồng. Như nhận được tín hiệu, cậu Hai lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc:"Con thấy hay là thôi đi..dẫu sao thím Tư cũng đã như vậy rồi...mọi người chắc hẳn cũng không nhẫn tâm làm khó chú Tư đâu đa? "
Nhận được cái gật đầu của mọi người, cậu Tư cười:"Cảm ơn mọi người đã tha thứ cho vợ con...còn chuyện này con xin thưa với mọi người luôn...con xin phép cả nhà cho con cùng vợ sang nước ngoài sinh sống...sẵn bề chữa trị cho mợ ấy luôn..''
Bà Ba Chi nghe con trai nói thế thì mắt đỏ hoe:"Tư Thiện...con ăn nói tào lao cái chi thế..."
Tư Thiện nhìn má ruột mình, cậu mỉm cười ngọt ngào: " Má...má hãy tin con...con nhất định sẽ sống thật tốt...má có muốn điều đó không? "
Bà Chi nghẹn ngào: " Tất nhiên là má muốn con sống tốt rồi...nhưng mà.."
" Không có sao đâu má...con lớn rồi...con có thể chăm lo cho bản thân và cả vợ con nữa..." Không đợi bà Chi nói hết thì Tư Thiện đã cắt ngang ngăn lại.
Sáng hôm sau...trời trong xanh...
Người ta thấy được hình bóng cậu Tư Thiện che chở dẫn theo mợ Tư cùng xách vali lên xe đi mất.
Ngồi trong xe Tư Thiện nhìn cảnh vật xung quanh dần dần khuất xa rồi lại nhìn người con gái đang cười một cách ngây ngô xong lại nhìn cậu...cậu nâng tay lên vuốt lại mái tóc rối cho mợ...
Không có tình thì có nghĩa...cuộc đời này người cậu cầu không thể có...thế thì hãy mỉm cười chấp nhận những gì mình đang có.
Còn vợ chồng cậu Ba thì cũng đã hối hận và nhận ra tội lỗi của mình...sau đó không lâu người ta lại thấy vợ chồng người con thứ Ba của Đại gia Lê Nhân cũng đã dọn ra ở riêng.
....
" Oaaaaa....ba Thành ơi mẹ Mỹ lại bắt nạt con..."
Hai Thành dang tay đón lấy cái cục trắng trắng tròn tròn đang lăn tăn chạy đến...phía sau còn có Út Mỹ đang hừng hực lửa giận.
" Anh xem nó lại phá đồ của em nữa rồi đấy...'' nói rồi Út Mỹ cũng hờn dỗi chui tọt vào lòng chồng.
'' Con mới chỉ mượn có chút xíu xiu..."
" Con làm hỏng cây son mà ba tặng cho mẹ rồi mà còn bảo là mượn chút xíu à..."
" Con mới không có làm hỏng..."
" Mẹ nói có..."
" Không mà...'
" Có mà."
Hai Thành ôm hai mẹ con trong lòng, cậu mỉm cười nghe hai mẹ con tranh luận.
~ HOÀN ~
Cậu Ba lúc này mới nhíu mày, không kiên nhẫn đáp: " Đủ rồi, tôi biết bệnh của cô không có thuyên giảm...nhưng cho dù vậy thì cô cũng không nên đặt điều sống trong ảo tưởng mãi như vậy được. "
Nhìn vẻ mặt lúc xanh lúc trắng của mợ Tư, cậu Ba liền thở dài nói ra hết những điều ứa đọng trong lòng xưa nay: " Tôi niệm tình xưa nghĩa cũ nên không vạch trần cô, nhưng tôi không nghĩ rằng cô lại có thể lớn gan lớn mật đến độ hại hết người này đến người kia như vậy...Cô tỉnh táo lại đi, đừng tự lừa mình dối người nữa...Chuyện của tôi và cô đã sớm kết thúc từ rất lâu trước đây rồi, tôi biết cô có chứng hoang..."
" Không...không có...tôi không có bệnh...chính các người...chính các người mới là kẻ bệnh..." Chưa để cậu Ba nói dứt câu thì đã nghe tiếng mợ Tư hét lên.
Nói rồi mợ ta điên loạn xông thẳng ra ngoài...
Mợ Tư có bệnh hoang tưởng, chính cậu Ba cũng không biết rõ rốt cuộc là mợ ấy bị làm sao...đến lúc thầy lang khám ra thì mợ ấy đã nửa tỉnh nửa mê sau cái đêm cậu Ba lỡ làm chuyện đó với mợ Ba. Chắc có lẽ là do bị đã kích...vì cảm thấy có lỗi với mợ Tư nên cậu Ba mới giấu nhẹm việc mợ ta bị chứng hoang tưởng, cũng đã âm thầm dung túng cho những hành vi quá đáng của mợ ấy.
Út Mỹ vừa nép mình tránh mợ Tư phát hiện, trong đầu mợ vừa hiện lên hàng trăm câu hỏi...
Buổi tối trong phòng cậu mợ Hai, Út Mỹ nằm trong lòng Hai Thành líu lo kể hết những chuyện nghe được ở nhà thương ngày hôm nay.
* Nhà thương: bệnh viện.
Hai Thành gật gù, Út Mỹ nhìn vẻ mặt chẳng có gì là bất ngờ của chồng, mợ lại hoài nghi bản thân mình có lẽ đã nắm bắt tin tức quá chậm đi?
Nhìn vẻ mặt hoài nghi nhân sinh của vợ, cậu Hai bật cười nựng má mợ Hai nói:"Anh biết rồi, dạo trước có cho người đi điều tra đôi chút..."
Út Mỹ nghe thế thì nhíu mày phụng phịu không hài lòng: " Hừ...sao anh không nói cho em nghe...làm tốn công em đi rình, còn phải về kể lại sống động như thật cho anh nghe nữa chứ!"
Hai Thành cười vui vẻ, nâng mặt mợ hôn vài phát lên má mới chịu buông ra rồi nói tiếp: " Tại anh sợ em lo lắng...không tốt cho hai mẹ con. Em yên tâm đi vợ à....mọi chuyện đã có anh lo rồi..."
Út Mỹ nhìn nụ cười đầy xảo trá của chồng, bỗng chốc mợ rùng mình: " Anh đã làm gì? "
Hai Thành bí hiểm đáp: " Anh có làm chi đâu, anh chỉ châm thêm có chút mồi lửa thôi á mà..."
À thì ra trùm cuối lại là chồng mợ, Út Mỹ thầm nghĩ thế.
Số hoa được cậu Ba đem về trồng là được lấy từ cậu Tư, nhưng cậu Tư lại lấy từ mợ Tư, còn phần mợ Tư thì được gợi ý từ một thầy lang hay thăm khám cho mợ ấy...nhưng ông thầy lang đó lại là người của Hai Thành.
Còn chuyện mợ Ba trượt chân ngã thì là do mợ ta có ý định hại Út Mỹ, bà Lan biết được nên đành tương kế tựu kế gậy ông đập lưng ông với mợ ta thôi, nhưng để thêm phần đặc sắc thế nên bà Lan lại cố ý sắp xếp cho người đi gọi để mợ Tư đi qua đúng lúc mợ Ba ngã, thế nên ai cũng nghĩ là do mợ Tư xô ngã mợ Ba.
Sáng hôm sau vừa tỉnh dậy vợ chồng cậu Hai đã nghe được một tin bất ngờ đó là hôm qua mợ Tư điên loạn chạy đi đâu mất đến giờ vẫn chưa tìm được.
Út Mỹ nghe con Mén bẩm thế thì quay sang nhìn chồng, cậu Hai bị nhìn mà bất lực...chuyện này không liên quan đến cậu...cậu không biết gì thật!
Sáng nay trên bàn ăn không khí ảm đạm hơn bình thường bội phần, chắc do chuyện xấu cứ ập tới liên tục. Hết mợ Ba bị sảy thai rồi lại đến mợ Tư mất tích.
Ông Nhân nhíu mày buông đũa, thở dài nói: " Hai Thành cho thêm người đi tìm vợ thằng Tư đi, dẫu sao cũng là gái đã có chồng...mất tích như vậy thiên hạ lại quở quang cho..."
Cậu Hai nghe thế thì gật gù đáp ứng...
Đến giữa trưa ngày hôm sau người ta thấy cậu Tư nhà họ Lê dắt theo một người đàn bà điên điên dại dại mà đi thẳng vào cổng chính Lê gia.
Cả nhà đã được thông báo về việc tìm được mợ Tư thế nên tất cả đã tụ tập đông đủ tại phòng khách.
Ông Nhân là người đa nghi thế nên những việc âm thầm cấu xé lẫn nhau của mấy người con dâu ông đều đã tra qua...tuy chỉ có việc ông chưa biết đó là những gì ông tra được điều đã qua bàn tay phù phép của thằng con thứ Hai của ông.
Buổi trưa hôm ấy...Lê gia ảm đạm một cách kì quặc...
Tất cả mọi người trong nhà đều nhìn mợ Tư chăm chú...cứ ngỡ cậu Tư sẽ bỏ mợ ấy...bởi mợ ta đã làm quá nhiều chuyện tàn ác đối với cái nhà này.
Nhưng...không, cậu ấy quỳ xuống...câu đầu tiên kể từ khi về đây của cậu Tư lại là: " Thưa ba, thưa các má, anh chị Hai, anh chị Ba...con biết tội của vợ con khó tha...nhưng mợ ấy cũng đã trả giá cho lỗi lầm của mình rồi...bây giờ người không ra người...ma không ra ma...xin mọi người hãy nể tình con mà tha cho mợ ấy..."
" Hihi...haha..." mợ Tư cầm cái bông hoa đung đua qua lại trước mặt Tư Thiện rồi ngây ngô cười.
Tất cả mọi người rơi vào khoảng lặng, không khí bỗng chốc hoá đá im như tờ...chỉ còn lại tiếng cười ngây ngô của mợ Tư còn vọng lại.
Út Mỹ là phận dâu con nên chẳng dám lên tiếng, mợ nhè nhẹ kéo tay chồng. Như nhận được tín hiệu, cậu Hai lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc:"Con thấy hay là thôi đi..dẫu sao thím Tư cũng đã như vậy rồi...mọi người chắc hẳn cũng không nhẫn tâm làm khó chú Tư đâu đa? "
Nhận được cái gật đầu của mọi người, cậu Tư cười:"Cảm ơn mọi người đã tha thứ cho vợ con...còn chuyện này con xin thưa với mọi người luôn...con xin phép cả nhà cho con cùng vợ sang nước ngoài sinh sống...sẵn bề chữa trị cho mợ ấy luôn..''
Bà Ba Chi nghe con trai nói thế thì mắt đỏ hoe:"Tư Thiện...con ăn nói tào lao cái chi thế..."
Tư Thiện nhìn má ruột mình, cậu mỉm cười ngọt ngào: " Má...má hãy tin con...con nhất định sẽ sống thật tốt...má có muốn điều đó không? "
Bà Chi nghẹn ngào: " Tất nhiên là má muốn con sống tốt rồi...nhưng mà.."
" Không có sao đâu má...con lớn rồi...con có thể chăm lo cho bản thân và cả vợ con nữa..." Không đợi bà Chi nói hết thì Tư Thiện đã cắt ngang ngăn lại.
Sáng hôm sau...trời trong xanh...
Người ta thấy được hình bóng cậu Tư Thiện che chở dẫn theo mợ Tư cùng xách vali lên xe đi mất.
Ngồi trong xe Tư Thiện nhìn cảnh vật xung quanh dần dần khuất xa rồi lại nhìn người con gái đang cười một cách ngây ngô xong lại nhìn cậu...cậu nâng tay lên vuốt lại mái tóc rối cho mợ...
Không có tình thì có nghĩa...cuộc đời này người cậu cầu không thể có...thế thì hãy mỉm cười chấp nhận những gì mình đang có.
Còn vợ chồng cậu Ba thì cũng đã hối hận và nhận ra tội lỗi của mình...sau đó không lâu người ta lại thấy vợ chồng người con thứ Ba của Đại gia Lê Nhân cũng đã dọn ra ở riêng.
....
" Oaaaaa....ba Thành ơi mẹ Mỹ lại bắt nạt con..."
Hai Thành dang tay đón lấy cái cục trắng trắng tròn tròn đang lăn tăn chạy đến...phía sau còn có Út Mỹ đang hừng hực lửa giận.
" Anh xem nó lại phá đồ của em nữa rồi đấy...'' nói rồi Út Mỹ cũng hờn dỗi chui tọt vào lòng chồng.
'' Con mới chỉ mượn có chút xíu xiu..."
" Con làm hỏng cây son mà ba tặng cho mẹ rồi mà còn bảo là mượn chút xíu à..."
" Con mới không có làm hỏng..."
" Mẹ nói có..."
" Không mà...'
" Có mà."
Hai Thành ôm hai mẹ con trong lòng, cậu mỉm cười nghe hai mẹ con tranh luận.
~ HOÀN ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.