Chương 15: Kiệt
Yu Yu
10/04/2023
Bữa nay trời trong xanh không khí thì dễ chịu lung lắm, thấy trời đẹp mà ở nhà thì chán nên thành ra Út Mỹ dẫn theo con Mén đi chợ chơi.
Con Mén theo sau cầm dù che cho Út Mỹ, bữa nay cô Út nhà nó muốn đi bộ sẵn dịp dạo chơi luôn ấy mà…đi ô tô thì rườm rà quá thôi thì nghe lời cô Út đi bộ cho nâng cao sức khoẻ!
Út Mỹ đi đến đâu cũng có người ngoái lại nhìn hết đó đa, ngó bộ người ta thấy cô Út nhà nó đẹp lung quá hay sao á mà ai cũng nhìn lom lom còn xù xì với nhau khen Út Mỹ đẹp gái nữa chứ! Làm con Mén đi ngoài sau nghe mà hãnh diện theo, nó nghe người ta khen cô Út nhà nó mà nó muốn nức mũi luôn đó đa.
Đi lựa này lựa kia cũng quá trưa, trời nắng bắt đầu gắt lên. Út Mỹ thấy con Mén mồ hôi nhễ nhại thì thấy thương, nên là quyết định ghé vô quán nước ngồi nghỉ một lát.
Vừa thấy cô vào thì bà chủ của gánh hàng nước đã cười tươi rói chìa tay mời ngồi: " Dạ cô, mời cô ngồi bên này ạ."
Ngồi xuống Út Mỹ cười nói: " Dạ dì cho con một ấm trà nghen dì."
Bà chủ quán " vâng, dạ." một tiếng rồi đi vô pha trà mang ra.
Ngồi một lúc thì có một người đàn ông dáng người cao gầy, mặt mày thì khôi ngô tuấn tú. Người nọ nhìn thấy cô thì mừng rỡ rồi đi thẳng lại bàn cô, mỉm cười nói: " Mỹ…"
Út Mỹ ngước lên nhìn thì ngạc nhiên, sau đó là mừng rỡ nói: " Ơ…Kiệt…"
Kiệt là bạn thân từ nhỏ với cô, nhà Kiệt ở làng bên. Hồi nhỏ có lần gia đình cô sang làng bên đi chùa, cô vì ham chơi mà đi lạc. Cũng nhờ có Kiệt dẫn đường nên cô mới tìm được ba má, nhờ vậy mà cả hai vẫn giữ liên lạc sau này còn đi học cùng nhau ở tỉnh. Sau khi tốt nghiệp cấp ba ở tỉnh thì cô đi Sài Gòn, Kiệt thì về nối nghiệp ba là buôn bán tiệm vàng. Thời gian ở Sài Gòn cô vẫn hay gửi thư từ qua lại, vẫn giữ liên lạc cho tới bây giờ.
Kiệt cười gật đầu lia lịa nói: " Ờ ờ đúng rồi, tôi Kiệt đây. Mỹ về hồi nào sao tôi không hay? "
Út Mỹ cười kéo ghế mời Kiệt ngồi, rồi nói: " Tôi về mấy tháng nay rồi, mà sao Kiệt ở đây? "
Kiệt gật đầu, nói: " Tôi đi công chuyện, Mỹ về mấy tháng trước chắc là cái lúc mà tôi đang cùng ba đi mần ăn ở trên tỉnh rồi. Làm tôi còn định lên Sài Gòn thăm Mỹ nữa đó đa."
Út Mỹ rót ly trà mới mời Kiệt uống rồi nói:"Nghe Kiệt nói mà tôi cảm động muốn khóc luôn nè." Nói rồi cô lau lau khoé mắt mặc dù chả có một giọt nước mắt nào.
Kiệt thấy cô giỡn thì cười ha hả nói: " Thôi Mỹ mà khóc tôi không biết dỗ làm sao đâu đó. À mà cớ chi Mỹ về đây mà không nói tôi tiếng nào hết chơn hết chọi vậy? "
Út Mỹ bĩu môi nói: " Tôi về đây tôi có gửi thư cho Kiệt nghen, chắc tại vì đại thiếu gia Kiệt bận rộn quá mức rồi nên là không có thời gian xem thư…"
Kiệt ngạc nhiên, rồi vỗ trán nói: " Chà vậy là tôi sai, thôi tôi xin lỗi vì đã trách lầm Mỹ nghen! "
Út Mỹ xua tay hóm hỉnh nói: " Thôi tôi không dám trách tội đại thiếu gia…"
Kiệt giở khóc giở cười trước cái màng miệng thì nói không trách, mà mặt thì ụ một đóng của Mỹ: " Kìa…thôi tha lỗi cho đại thiếu gia này đi nghen cô Út Mỹ xinh đẹp…"
Út Mỹ nhéo tay Kiệt nói: " Chỉ nói bằng lời thì không được tha thứ đâu nha…Bữa nào rảnh Kiệt phải bao tôi đi ăn một bữa thì tôi mới hết giận."
Kiệt bị nhéo nhưng vẫn cười hề hề nói: " Xời tưởng gì…chuyện nhỏ. Gả cho tôi đi tôi nuôi Mỹ suốt đời còn được huống chi là ăn có một bữa…haha…" nói rồi Kiệt bật cười chọc ghẹo cô.
Cô đánh vô vai Kiệt một cái, trách móc nói:"Nè thôi đi nghen, Kiệt nói một hơi người ta tưởng tôi với Kiệt này kia đó…"
Kiệt cười hề hề, bạn bè thân nên cái thằng này nó chọc cô hoài à…mà ngặt nổi toàn nói xàm xàm gì không, bởi bị cô đánh hoài mà không biết sợ!
Con Mén nãy giờ nó đứng, hình như nó mới thấy gì đó nên nó ghé vào tai cô nói nhỏ: " Dạ cô, em mới thấy cậu Hai Thành đứng ở bên kia đó đa."
Út Mỹ ngạc nhiên nhìn theo hướng mắt con Mén, cô thấy Hai Thành cùng thằng Lúa đang đứng phía bên kia đường. Hai Thành cũng đang nhìn cô, cô cũng nhìn Hai Thành…
Sao cái cảm giác giống bị bắt ghen tại trận quá ta ơi!
Út Mỹ cười hề hề quay qua nói với Kiệt: " À Kiệt tôi có việc phải về, hôm nào rảnh thì nói chuyện tiếp nghen! "
Kiệt gật đầu nói: " Ờ ờ vậy tôi cũng về luôn, Mỹ có cần tôi đưa về luôn không? "
Út Mỹ lắc đầu nói: " Thôi, Kiệt về đi. Tôi tự về được…chạy xe cẩn thận."
Kiệt gật đầu rồi ra trả tiền nước xong mới lên xe mà chạy đi mất.
Con Mén theo sau cầm dù che cho Út Mỹ, bữa nay cô Út nhà nó muốn đi bộ sẵn dịp dạo chơi luôn ấy mà…đi ô tô thì rườm rà quá thôi thì nghe lời cô Út đi bộ cho nâng cao sức khoẻ!
Út Mỹ đi đến đâu cũng có người ngoái lại nhìn hết đó đa, ngó bộ người ta thấy cô Út nhà nó đẹp lung quá hay sao á mà ai cũng nhìn lom lom còn xù xì với nhau khen Út Mỹ đẹp gái nữa chứ! Làm con Mén đi ngoài sau nghe mà hãnh diện theo, nó nghe người ta khen cô Út nhà nó mà nó muốn nức mũi luôn đó đa.
Đi lựa này lựa kia cũng quá trưa, trời nắng bắt đầu gắt lên. Út Mỹ thấy con Mén mồ hôi nhễ nhại thì thấy thương, nên là quyết định ghé vô quán nước ngồi nghỉ một lát.
Vừa thấy cô vào thì bà chủ của gánh hàng nước đã cười tươi rói chìa tay mời ngồi: " Dạ cô, mời cô ngồi bên này ạ."
Ngồi xuống Út Mỹ cười nói: " Dạ dì cho con một ấm trà nghen dì."
Bà chủ quán " vâng, dạ." một tiếng rồi đi vô pha trà mang ra.
Ngồi một lúc thì có một người đàn ông dáng người cao gầy, mặt mày thì khôi ngô tuấn tú. Người nọ nhìn thấy cô thì mừng rỡ rồi đi thẳng lại bàn cô, mỉm cười nói: " Mỹ…"
Út Mỹ ngước lên nhìn thì ngạc nhiên, sau đó là mừng rỡ nói: " Ơ…Kiệt…"
Kiệt là bạn thân từ nhỏ với cô, nhà Kiệt ở làng bên. Hồi nhỏ có lần gia đình cô sang làng bên đi chùa, cô vì ham chơi mà đi lạc. Cũng nhờ có Kiệt dẫn đường nên cô mới tìm được ba má, nhờ vậy mà cả hai vẫn giữ liên lạc sau này còn đi học cùng nhau ở tỉnh. Sau khi tốt nghiệp cấp ba ở tỉnh thì cô đi Sài Gòn, Kiệt thì về nối nghiệp ba là buôn bán tiệm vàng. Thời gian ở Sài Gòn cô vẫn hay gửi thư từ qua lại, vẫn giữ liên lạc cho tới bây giờ.
Kiệt cười gật đầu lia lịa nói: " Ờ ờ đúng rồi, tôi Kiệt đây. Mỹ về hồi nào sao tôi không hay? "
Út Mỹ cười kéo ghế mời Kiệt ngồi, rồi nói: " Tôi về mấy tháng nay rồi, mà sao Kiệt ở đây? "
Kiệt gật đầu, nói: " Tôi đi công chuyện, Mỹ về mấy tháng trước chắc là cái lúc mà tôi đang cùng ba đi mần ăn ở trên tỉnh rồi. Làm tôi còn định lên Sài Gòn thăm Mỹ nữa đó đa."
Út Mỹ rót ly trà mới mời Kiệt uống rồi nói:"Nghe Kiệt nói mà tôi cảm động muốn khóc luôn nè." Nói rồi cô lau lau khoé mắt mặc dù chả có một giọt nước mắt nào.
Kiệt thấy cô giỡn thì cười ha hả nói: " Thôi Mỹ mà khóc tôi không biết dỗ làm sao đâu đó. À mà cớ chi Mỹ về đây mà không nói tôi tiếng nào hết chơn hết chọi vậy? "
Út Mỹ bĩu môi nói: " Tôi về đây tôi có gửi thư cho Kiệt nghen, chắc tại vì đại thiếu gia Kiệt bận rộn quá mức rồi nên là không có thời gian xem thư…"
Kiệt ngạc nhiên, rồi vỗ trán nói: " Chà vậy là tôi sai, thôi tôi xin lỗi vì đã trách lầm Mỹ nghen! "
Út Mỹ xua tay hóm hỉnh nói: " Thôi tôi không dám trách tội đại thiếu gia…"
Kiệt giở khóc giở cười trước cái màng miệng thì nói không trách, mà mặt thì ụ một đóng của Mỹ: " Kìa…thôi tha lỗi cho đại thiếu gia này đi nghen cô Út Mỹ xinh đẹp…"
Út Mỹ nhéo tay Kiệt nói: " Chỉ nói bằng lời thì không được tha thứ đâu nha…Bữa nào rảnh Kiệt phải bao tôi đi ăn một bữa thì tôi mới hết giận."
Kiệt bị nhéo nhưng vẫn cười hề hề nói: " Xời tưởng gì…chuyện nhỏ. Gả cho tôi đi tôi nuôi Mỹ suốt đời còn được huống chi là ăn có một bữa…haha…" nói rồi Kiệt bật cười chọc ghẹo cô.
Cô đánh vô vai Kiệt một cái, trách móc nói:"Nè thôi đi nghen, Kiệt nói một hơi người ta tưởng tôi với Kiệt này kia đó…"
Kiệt cười hề hề, bạn bè thân nên cái thằng này nó chọc cô hoài à…mà ngặt nổi toàn nói xàm xàm gì không, bởi bị cô đánh hoài mà không biết sợ!
Con Mén nãy giờ nó đứng, hình như nó mới thấy gì đó nên nó ghé vào tai cô nói nhỏ: " Dạ cô, em mới thấy cậu Hai Thành đứng ở bên kia đó đa."
Út Mỹ ngạc nhiên nhìn theo hướng mắt con Mén, cô thấy Hai Thành cùng thằng Lúa đang đứng phía bên kia đường. Hai Thành cũng đang nhìn cô, cô cũng nhìn Hai Thành…
Sao cái cảm giác giống bị bắt ghen tại trận quá ta ơi!
Út Mỹ cười hề hề quay qua nói với Kiệt: " À Kiệt tôi có việc phải về, hôm nào rảnh thì nói chuyện tiếp nghen! "
Kiệt gật đầu nói: " Ờ ờ vậy tôi cũng về luôn, Mỹ có cần tôi đưa về luôn không? "
Út Mỹ lắc đầu nói: " Thôi, Kiệt về đi. Tôi tự về được…chạy xe cẩn thận."
Kiệt gật đầu rồi ra trả tiền nước xong mới lên xe mà chạy đi mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.