Chương 42: Lộ tẩy
Yu Yu
17/04/2023
Hôm nay con Sen ăn mặc có phần hơi trao chuốt hơn bình thường, đầu nó
còn kẹp cái kẹp tóc màu hồng hình ngôi sao mà lúc trước đã bị bà Hoa
cấm.
Canh trong bát gợn sóng theo từng nhịp bước chân của nó, tay nó vững vàng cầm chặt cái khây đựng bát. Có trời mới biết nó đã chờ đợi ngày này lâu như thế nào, trong bát canh này nó đã bỏ thuốc kích thích ham muốn loại mạnh, nó không tin hôm nay nó không thành công!!!
Nó tiến thẳng vào phòng chủ mà chẳng thèm gõ cửa, tim nó đập dồn dập như muốn nhảy ra ngoài. Tay nó run run lắc nhẹ người đang nằm trên giường, nó nhỏ giọng thì thầm: " Cậu Hai…cậu Hai, cậu ngủ rồi hả cậu? Cậu im lặng vậy em đút canh cho cậu nghen."
Nói rồi nó bưng chén canh đến bên môi Hai Thành, Hai Thành mơ màng thấy được hình dáng cái kẹp liền tưởng là Út Mỹ, nên là cậu cũng phối hợp uống canh mà người nọ đút.
Con Sen thấy canh đã hết, nó mỉm cười đắc ý. Giờ đây chỉ một chút nữa thôi nó sẽ trở thành người của cậu, xem cậu làm thế nào mà phũ nhận.
Tay nó run run sờ lên gương mặt người đàn ông mà nó ngày đêm mong ước, nó vuốt ve từng tấc trên khuôn mặt ấy.
Hai Thành trong cơn mê mang ngửi được một mùi hương xa lạ, mùi này không phải mùi của vợ cậu. Không cần biết là ai, không phải Út Mỹ thì mùi của ai cũng giống nhau cả thôi, cút!!!
Con Sen lại tiếp tục đưa tay xuống dưới cổ, nó sờ sờ yết hầu nam tính. Rồi lại lần xuống cởi nút áo, định cởi thêm nút thứ hai thì bị một bàn tay to lớn hữu lực hắt mạnh ra.
Nó hoảng hốt trợn mắt nhìn người nọ, Hai Thành gượng người ngồi dậy thẳng chân đá con Sen té xuống nền gạch lạnh lẽo. Con Sen ăn đau nhưng vẫn cắn răng dụ ngọt: " Cậu Hai, bây giờ trong người cậu như thế nào cũng không cần em phải nói ra chứ cậu. Cô Út đi rồi không có ai hầu hạ cậu đâu, hay là để em hầu hạ cậu nghen, Cậu Hai!!! "
Nói đoạn nó lại mò lên trên giường, tay nó định vươn tới dụ dỗ Hai Thành, nhưng lại chẳng như ý nguyện. Hai Thành tuy bị bỏ thuốc nhưng vẫn là sức đàn ông, chỉ một cái hắt tay của cậu cũng khiến cho nó ngã chỏng chơ rồi đa.
Hai Thành giận tới nghiến răng nghiến lợi, quát:“Cút.”
Con Sen hơi sợ, nhưng nó vẫn gan lì lung lắm. Nó lại định sấn lại nhào vào người Hai Thành nhưng giữa đường lại bị nắm đầu giựt ngược lại.
Út Mỹ nắm tóc nó giựt mạnh vài cái khiến nó đau điếng, con Mén với con Bưởi hầm hố xông lên giữ chặt hai tay nó, khiến cho nó có vùng vẫy cũng chẳng thoát ra được.
Út Mỹ vung tay tát thẳng vài cái đau điếng lên khuôn mặt thanh tao của nó, tiếng " chát, chát " vang lên như lời cảnh cáo sóng biển sắp dâng trào.
Đánh đến độ tay mợ run run, còn mặt nó thì vừa đỏ vừa sưng, lại có máu từ mặt và miệng chảy ra. Trông nó bây giờ thảm lắm, đầu tóc bù xù, mặt mũi thì bê bết máu me.
Út Mỹ nghiến răng, gặng ra từng tiếng: " Tao đã cảnh cáo mày rất nhiều lần rồi, nhưng do mày cố chấp muốn leo lên cành cao. Được thôi, nếu mày đã muốn leo vậy thì tao sẽ cưa cây để mày chẳng còn cơ hội mà leo."
Con Sen ngước lên nhìn Út Mỹ bằng đôi mắt đầy hận thù: " Tôi khinh, cô sợ là tôi sẽ quyến rũ được cậu Hai bỏ cô cho nên cô mới dè chừng cảnh cáo tôi để tôi tránh xa cậu ra chứ gì."
Con Mén khinh thường đánh lên đầu con Sen mấy cái: " Đồ ngu, mợ nhà tao cảnh cáo là để mày biết điều mà an phận, để còn có thể giữ lại cái mạng quèn của mày. Mày tưởng mấy trò dơ bẩn mày làm có thể qua mắt được mợ của tao sao? Đúng là ngu mà còn gáy cho lớn."
Con Sen nó tức tối, gào lên: " Mày là cái thá gì mà chửi tao, con điếm mày với chủ mày cũng chỉ là hạng như nhau cả thôi."
Chưa để con Mén kịp đánh, từ đâu một bạt tay vang dội tát thẳng xuống khiến cho con Sen phun hết một ngụm máu, đủ thấy cái tát này dùng lực như thế nào rồi đa.
Hai Thành dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào con Sen, khiến cho nó run lên bần bật.
Giọng cậu khàn khàn quát: " Mày câm, một kẻ như mày không có quyền phán xét vợ tao. Hiểu chưa? "
Con Sen rưng rưng nhìn Hai Thành, nó nói:“Em có gì thua ả ta, em đẹp mà cậu, em thông minh, em khoẻ mạnh chứ không phải là một kẻ yếu ớt bệnh tật quanh năm như ả, em có thể sinh cho cậu thật nhiều con, mai sau chúng nó sẽ thay cậu gánh vác sự nghiệp.”
Hai Thành đến giờ thì không nhìn nó nữa, cậu cố chịu đựng cơn nóng đang bùng cháy trong người. Hai Thành đi đến nắm lấy bàn tay ửng đỏ của mợ mà vuốt ve, cậu trả lời con Sen: " Mày thua tất cả, một kẻ ngu dốt. Sức khỏe của Út Mỹ rất tốt, vợ tao chả có bệnh gì cả. Và điều cuối cùng tao chỉ thừa nhận một mình Mỹ là vợ, và con của tao và vợ tao cũng thế. Đừng mơ tưởng đến việc bò lên giường tao rồi lại bén mảng đến gia tài nhà họ Lê."
Canh trong bát gợn sóng theo từng nhịp bước chân của nó, tay nó vững vàng cầm chặt cái khây đựng bát. Có trời mới biết nó đã chờ đợi ngày này lâu như thế nào, trong bát canh này nó đã bỏ thuốc kích thích ham muốn loại mạnh, nó không tin hôm nay nó không thành công!!!
Nó tiến thẳng vào phòng chủ mà chẳng thèm gõ cửa, tim nó đập dồn dập như muốn nhảy ra ngoài. Tay nó run run lắc nhẹ người đang nằm trên giường, nó nhỏ giọng thì thầm: " Cậu Hai…cậu Hai, cậu ngủ rồi hả cậu? Cậu im lặng vậy em đút canh cho cậu nghen."
Nói rồi nó bưng chén canh đến bên môi Hai Thành, Hai Thành mơ màng thấy được hình dáng cái kẹp liền tưởng là Út Mỹ, nên là cậu cũng phối hợp uống canh mà người nọ đút.
Con Sen thấy canh đã hết, nó mỉm cười đắc ý. Giờ đây chỉ một chút nữa thôi nó sẽ trở thành người của cậu, xem cậu làm thế nào mà phũ nhận.
Tay nó run run sờ lên gương mặt người đàn ông mà nó ngày đêm mong ước, nó vuốt ve từng tấc trên khuôn mặt ấy.
Hai Thành trong cơn mê mang ngửi được một mùi hương xa lạ, mùi này không phải mùi của vợ cậu. Không cần biết là ai, không phải Út Mỹ thì mùi của ai cũng giống nhau cả thôi, cút!!!
Con Sen lại tiếp tục đưa tay xuống dưới cổ, nó sờ sờ yết hầu nam tính. Rồi lại lần xuống cởi nút áo, định cởi thêm nút thứ hai thì bị một bàn tay to lớn hữu lực hắt mạnh ra.
Nó hoảng hốt trợn mắt nhìn người nọ, Hai Thành gượng người ngồi dậy thẳng chân đá con Sen té xuống nền gạch lạnh lẽo. Con Sen ăn đau nhưng vẫn cắn răng dụ ngọt: " Cậu Hai, bây giờ trong người cậu như thế nào cũng không cần em phải nói ra chứ cậu. Cô Út đi rồi không có ai hầu hạ cậu đâu, hay là để em hầu hạ cậu nghen, Cậu Hai!!! "
Nói đoạn nó lại mò lên trên giường, tay nó định vươn tới dụ dỗ Hai Thành, nhưng lại chẳng như ý nguyện. Hai Thành tuy bị bỏ thuốc nhưng vẫn là sức đàn ông, chỉ một cái hắt tay của cậu cũng khiến cho nó ngã chỏng chơ rồi đa.
Hai Thành giận tới nghiến răng nghiến lợi, quát:“Cút.”
Con Sen hơi sợ, nhưng nó vẫn gan lì lung lắm. Nó lại định sấn lại nhào vào người Hai Thành nhưng giữa đường lại bị nắm đầu giựt ngược lại.
Út Mỹ nắm tóc nó giựt mạnh vài cái khiến nó đau điếng, con Mén với con Bưởi hầm hố xông lên giữ chặt hai tay nó, khiến cho nó có vùng vẫy cũng chẳng thoát ra được.
Út Mỹ vung tay tát thẳng vài cái đau điếng lên khuôn mặt thanh tao của nó, tiếng " chát, chát " vang lên như lời cảnh cáo sóng biển sắp dâng trào.
Đánh đến độ tay mợ run run, còn mặt nó thì vừa đỏ vừa sưng, lại có máu từ mặt và miệng chảy ra. Trông nó bây giờ thảm lắm, đầu tóc bù xù, mặt mũi thì bê bết máu me.
Út Mỹ nghiến răng, gặng ra từng tiếng: " Tao đã cảnh cáo mày rất nhiều lần rồi, nhưng do mày cố chấp muốn leo lên cành cao. Được thôi, nếu mày đã muốn leo vậy thì tao sẽ cưa cây để mày chẳng còn cơ hội mà leo."
Con Sen ngước lên nhìn Út Mỹ bằng đôi mắt đầy hận thù: " Tôi khinh, cô sợ là tôi sẽ quyến rũ được cậu Hai bỏ cô cho nên cô mới dè chừng cảnh cáo tôi để tôi tránh xa cậu ra chứ gì."
Con Mén khinh thường đánh lên đầu con Sen mấy cái: " Đồ ngu, mợ nhà tao cảnh cáo là để mày biết điều mà an phận, để còn có thể giữ lại cái mạng quèn của mày. Mày tưởng mấy trò dơ bẩn mày làm có thể qua mắt được mợ của tao sao? Đúng là ngu mà còn gáy cho lớn."
Con Sen nó tức tối, gào lên: " Mày là cái thá gì mà chửi tao, con điếm mày với chủ mày cũng chỉ là hạng như nhau cả thôi."
Chưa để con Mén kịp đánh, từ đâu một bạt tay vang dội tát thẳng xuống khiến cho con Sen phun hết một ngụm máu, đủ thấy cái tát này dùng lực như thế nào rồi đa.
Hai Thành dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào con Sen, khiến cho nó run lên bần bật.
Giọng cậu khàn khàn quát: " Mày câm, một kẻ như mày không có quyền phán xét vợ tao. Hiểu chưa? "
Con Sen rưng rưng nhìn Hai Thành, nó nói:“Em có gì thua ả ta, em đẹp mà cậu, em thông minh, em khoẻ mạnh chứ không phải là một kẻ yếu ớt bệnh tật quanh năm như ả, em có thể sinh cho cậu thật nhiều con, mai sau chúng nó sẽ thay cậu gánh vác sự nghiệp.”
Hai Thành đến giờ thì không nhìn nó nữa, cậu cố chịu đựng cơn nóng đang bùng cháy trong người. Hai Thành đi đến nắm lấy bàn tay ửng đỏ của mợ mà vuốt ve, cậu trả lời con Sen: " Mày thua tất cả, một kẻ ngu dốt. Sức khỏe của Út Mỹ rất tốt, vợ tao chả có bệnh gì cả. Và điều cuối cùng tao chỉ thừa nhận một mình Mỹ là vợ, và con của tao và vợ tao cũng thế. Đừng mơ tưởng đến việc bò lên giường tao rồi lại bén mảng đến gia tài nhà họ Lê."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.