Chương 61: Thèm xoài 2
Yu Yu
08/05/2023
Sau giờ cơm chiều cuối cùng dĩa xoài cũng được dâng lên trước mặt Út Mỹ, mắt mợ long lanh, ôi trông cái mặt mợ hớn hở hết sức kia kìa.
Nhìn mợ Hai ăn xoài chua mà con Mén nó nuốt nước miếng ừng ực theo, lúc trước mợ nhà nó ăn xoài cũng dữ lắm nhưng chắc bây giờ dữ hơn.
Út Mỹ có dĩa xoài rồi nên đâu còn quấn lấy Hai Thành nữa, thế là cậu nhà ta phải xử lí công việc bằng một vẻ mặt hết sức là tủi hờn.
Đang ăn ngon lành thì Mợ Ba từ đâu xuất hiện, mợ ấy là người phóng khoáng nên vừa tới là tự nhiên ăn xoài cùng mợ Hai luôn.
Mợ Ba vừa chấm vừa nói: " Chị đi lên tỉnh chơi có gì vui không, kể em nghe với? "
Út Mỹ nghe vậy thì hơi sượng lại vài giây, sau đó mợ nhà ta liền cười nói: " Cũng vui, ngoài chuyện coi sóc cửa tiệm thì anh Thành còn đưa chị đi mấy cái nhà hàng phương Tây này, rồi đi nghe nhạc, mua sắm…"
Mợ Ba nghe vậy thì gật gù, mợ ấy nói: " Chả bù cho em, cứ ở cái xứ này có được đi đây đi đó như chị đâu đa."
Út Mỹ cười, mợ nói: " Ngoài kia xô bồ lắm thím ạ, ở quê vẫn yên bình hơn rất nhiều."
Mợ Ba như được an ủi, gật đầu nói: " Ờ ha, chị nói cũng đúng, thành thị tấp nập bon chen nhìn thôi cũng thấy mệt."
Đoạn như nhớ ra được gì đó, Mợ Ba nói tiếp:“A hình như lúc trước chị đi Sài Gòn học đúng không?”
Út Mỹ tay chấm muối hơi run, nhưng mặt mợ lại thản nhiên đáp: " Ờ, chị đi học."
Mợ Ba lại gật gù, nói tiếp: " Chị học cao thật ấy, em ở đây biết được chút chữ đã là đỉnh rồi thế mà chị còn đỉnh hơn nữa cơ…"
Út Mỹ vừa nhai xoài vừa cười, Mợ Ba như cái máy nói chuyện, không biết ở đâu mà mợ ấy cứ lôi hết chuyện này đến chuyện kia ra để nói.
Hai chị em vừa nói chuyện vừa ăn xoài, từ đằng xa liền thấy được cậu Tư Thiện đi ngang, cậu ấy gật đầu chào hai mợ, hai mợ đằng này cũng gật gù chào lại cho phải phép.
Nhìn người nhớ ra chuyện thế là Mợ Ba lại nói:"A em nhớ rồi, hình như dạo trước chú Tư cũng đi Sài Gòn học, không biết chị với chú ấy có học chung trường không nhỉ? "
Con Mén đứng sau lưng Út Mỹ cũng ngóng, tại nó không biết gì về chuyện của mợ nhà nó khi trên Sài Gòn hết chơn hết chọi.
Út Mỹ lắc đầu, nói: " Không có, lúc chị ở Sài Gòn chẳng thấy chú Tư bao giờ."
" Xem ra chị với chồng em không có duyên, ảnh ở gần khu chị sống lắm nhưng mà chị không biết hen? "
Mợ Ba nhìn người vừa nói chuyện, mợ ấy thái độ chán ghét ra mặt luôn kia kìa.
Người mà Mợ Ba nhà này bày ra vẻ mặt như vậy thì chắc chỉ có thể là Mợ Tư.
Mợ Tư ngồi xuống chẳng quan tâm Mợ Ba bày ra biểu cảm gì, mợ ấy nhìn Út Mỹ nói tiếp: " Lúc em có nghe ảnh kể là ảnh có gặp chị gần khu nhà ảnh sống, nhưng chắc chị không biết nên ảnh mới không nói luôn."
Út Mỹ khá ngạc nhiên, mợ hỏi: " Thiệt hả thím? Sao chị chẳng hay trời trăng gì hết vậy cà? "
Mợ Tư gả vô đây trước cũng lâu nên chắc cũng biết chuyện này chuyện kia: " Dạ thiệt, lúc đó cậu Hai kiếm chị dữ quá nên anh Thiện mới giấu nhẹm luôn, để chị yên ổn mà đi học đó đa."
Út Mỹ nghe vậy thì cười, rồi nói: " Chú Tư kể lại với thím mấy chuyện này đó hả? "
Mợ Tư cười bẽn lẽn đáp: " Dạ chị."
Mợ Ba bị chiếm chỗ liền tằng hắng giọng, lên tiếng:"Chỗ tôi với mợ Hai nói chuyện cô ra đây làm gì? "
Mợ Tư ngạc nhiên nhìn Mợ Ba như thể: Ủa từ nãy giờ chị ở đây hả?
Mợ Tư nói: " Ơ kìa sao chị lại nói vậy? Chỗ chị em bạn dâu với nhau không hà, hai chị nói thì cũng cho đứa em út này xin một chân vào với, ở nhà có mấy người đâu mà không cho em nói, làm vậy tội em lắm đa…"
Mợ Ba cái miệng giật giật chắc muốn chửi, thấy thế Út Mỹ liền lên tiếng: " Thôi được rồi, hai thím bình thường bớt cãi nhau lại đi. Nè ăn xoài đi thím Tư, thím Ba cũng ăn đi đa."
Mợ Tư nhìn xoài trong dĩa, cũng thấy thèm thế nên chẹp miệng ăn ngọt xớt. Mợ Ba cũng chẳng kém cạnh, hai mợ y chang đua nhau ấy chứ, làm cho mợ Hai nhà ta chỉ biết câm nín ngồi nhìn.
Sau khi ăn xong mợ Tư vừa lau tay vừa nói:“Mợ Hai thèm xoài hả? Lúc nãy em thấy chị ăn ngon miệng quá trời…”
Mợ Ba bĩu môi: " Tôi thấy cô cũng ăn ngon lắm đó, bớt hỏi mấy cái vô nghĩa lại đi."
Mợ Tư cười cười đáp: " Em cũng thèm thiệt, mà không ai ăn chung nên ăn không có ngon. Em ăn theo miệng á mà, phải có đồng minh thì mới ăn nhiều."
Út Mỹ nghe vậy thì cười nói: " Ờ vậy ha, chị lâu lâu cũng thấy thèm. Lúc trước còn ở nhà mẹ đẻ chị cũng hay kêu con Mén bẻ cho ăn lắm…"
Mợ Tư nhìn con Mén theo lời của Út Mỹ rồi nói:"Chà tướng bé tẹo thế này mà leo cây bẻ xoài luôn hả chị? "
Út Mỹ cười, gật đầu: " Nhìn ốm thế thôi chứ khỏe lắm, sức nó vật lộn với mấy con heo còn được ấy chứ…"
Con Mén nghe vậy thì gãi đầu ngại ngùng cười, Mợ Tư với Mợ Ba nghe vậy cũng cười ha hả.
Nhìn mợ Hai ăn xoài chua mà con Mén nó nuốt nước miếng ừng ực theo, lúc trước mợ nhà nó ăn xoài cũng dữ lắm nhưng chắc bây giờ dữ hơn.
Út Mỹ có dĩa xoài rồi nên đâu còn quấn lấy Hai Thành nữa, thế là cậu nhà ta phải xử lí công việc bằng một vẻ mặt hết sức là tủi hờn.
Đang ăn ngon lành thì Mợ Ba từ đâu xuất hiện, mợ ấy là người phóng khoáng nên vừa tới là tự nhiên ăn xoài cùng mợ Hai luôn.
Mợ Ba vừa chấm vừa nói: " Chị đi lên tỉnh chơi có gì vui không, kể em nghe với? "
Út Mỹ nghe vậy thì hơi sượng lại vài giây, sau đó mợ nhà ta liền cười nói: " Cũng vui, ngoài chuyện coi sóc cửa tiệm thì anh Thành còn đưa chị đi mấy cái nhà hàng phương Tây này, rồi đi nghe nhạc, mua sắm…"
Mợ Ba nghe vậy thì gật gù, mợ ấy nói: " Chả bù cho em, cứ ở cái xứ này có được đi đây đi đó như chị đâu đa."
Út Mỹ cười, mợ nói: " Ngoài kia xô bồ lắm thím ạ, ở quê vẫn yên bình hơn rất nhiều."
Mợ Ba như được an ủi, gật đầu nói: " Ờ ha, chị nói cũng đúng, thành thị tấp nập bon chen nhìn thôi cũng thấy mệt."
Đoạn như nhớ ra được gì đó, Mợ Ba nói tiếp:“A hình như lúc trước chị đi Sài Gòn học đúng không?”
Út Mỹ tay chấm muối hơi run, nhưng mặt mợ lại thản nhiên đáp: " Ờ, chị đi học."
Mợ Ba lại gật gù, nói tiếp: " Chị học cao thật ấy, em ở đây biết được chút chữ đã là đỉnh rồi thế mà chị còn đỉnh hơn nữa cơ…"
Út Mỹ vừa nhai xoài vừa cười, Mợ Ba như cái máy nói chuyện, không biết ở đâu mà mợ ấy cứ lôi hết chuyện này đến chuyện kia ra để nói.
Hai chị em vừa nói chuyện vừa ăn xoài, từ đằng xa liền thấy được cậu Tư Thiện đi ngang, cậu ấy gật đầu chào hai mợ, hai mợ đằng này cũng gật gù chào lại cho phải phép.
Nhìn người nhớ ra chuyện thế là Mợ Ba lại nói:"A em nhớ rồi, hình như dạo trước chú Tư cũng đi Sài Gòn học, không biết chị với chú ấy có học chung trường không nhỉ? "
Con Mén đứng sau lưng Út Mỹ cũng ngóng, tại nó không biết gì về chuyện của mợ nhà nó khi trên Sài Gòn hết chơn hết chọi.
Út Mỹ lắc đầu, nói: " Không có, lúc chị ở Sài Gòn chẳng thấy chú Tư bao giờ."
" Xem ra chị với chồng em không có duyên, ảnh ở gần khu chị sống lắm nhưng mà chị không biết hen? "
Mợ Ba nhìn người vừa nói chuyện, mợ ấy thái độ chán ghét ra mặt luôn kia kìa.
Người mà Mợ Ba nhà này bày ra vẻ mặt như vậy thì chắc chỉ có thể là Mợ Tư.
Mợ Tư ngồi xuống chẳng quan tâm Mợ Ba bày ra biểu cảm gì, mợ ấy nhìn Út Mỹ nói tiếp: " Lúc em có nghe ảnh kể là ảnh có gặp chị gần khu nhà ảnh sống, nhưng chắc chị không biết nên ảnh mới không nói luôn."
Út Mỹ khá ngạc nhiên, mợ hỏi: " Thiệt hả thím? Sao chị chẳng hay trời trăng gì hết vậy cà? "
Mợ Tư gả vô đây trước cũng lâu nên chắc cũng biết chuyện này chuyện kia: " Dạ thiệt, lúc đó cậu Hai kiếm chị dữ quá nên anh Thiện mới giấu nhẹm luôn, để chị yên ổn mà đi học đó đa."
Út Mỹ nghe vậy thì cười, rồi nói: " Chú Tư kể lại với thím mấy chuyện này đó hả? "
Mợ Tư cười bẽn lẽn đáp: " Dạ chị."
Mợ Ba bị chiếm chỗ liền tằng hắng giọng, lên tiếng:"Chỗ tôi với mợ Hai nói chuyện cô ra đây làm gì? "
Mợ Tư ngạc nhiên nhìn Mợ Ba như thể: Ủa từ nãy giờ chị ở đây hả?
Mợ Tư nói: " Ơ kìa sao chị lại nói vậy? Chỗ chị em bạn dâu với nhau không hà, hai chị nói thì cũng cho đứa em út này xin một chân vào với, ở nhà có mấy người đâu mà không cho em nói, làm vậy tội em lắm đa…"
Mợ Ba cái miệng giật giật chắc muốn chửi, thấy thế Út Mỹ liền lên tiếng: " Thôi được rồi, hai thím bình thường bớt cãi nhau lại đi. Nè ăn xoài đi thím Tư, thím Ba cũng ăn đi đa."
Mợ Tư nhìn xoài trong dĩa, cũng thấy thèm thế nên chẹp miệng ăn ngọt xớt. Mợ Ba cũng chẳng kém cạnh, hai mợ y chang đua nhau ấy chứ, làm cho mợ Hai nhà ta chỉ biết câm nín ngồi nhìn.
Sau khi ăn xong mợ Tư vừa lau tay vừa nói:“Mợ Hai thèm xoài hả? Lúc nãy em thấy chị ăn ngon miệng quá trời…”
Mợ Ba bĩu môi: " Tôi thấy cô cũng ăn ngon lắm đó, bớt hỏi mấy cái vô nghĩa lại đi."
Mợ Tư cười cười đáp: " Em cũng thèm thiệt, mà không ai ăn chung nên ăn không có ngon. Em ăn theo miệng á mà, phải có đồng minh thì mới ăn nhiều."
Út Mỹ nghe vậy thì cười nói: " Ờ vậy ha, chị lâu lâu cũng thấy thèm. Lúc trước còn ở nhà mẹ đẻ chị cũng hay kêu con Mén bẻ cho ăn lắm…"
Mợ Tư nhìn con Mén theo lời của Út Mỹ rồi nói:"Chà tướng bé tẹo thế này mà leo cây bẻ xoài luôn hả chị? "
Út Mỹ cười, gật đầu: " Nhìn ốm thế thôi chứ khỏe lắm, sức nó vật lộn với mấy con heo còn được ấy chứ…"
Con Mén nghe vậy thì gãi đầu ngại ngùng cười, Mợ Tư với Mợ Ba nghe vậy cũng cười ha hả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.