Chương 38: Tứ hỉ
Yu Yu
13/04/2023
Hôm nay là ngày Tứ hỉ cũng là ngày Hai Thành cùng Út Mỹ trở về lại mặt để cúng gia tiên.
Từ sáng sớm hôm nay Út Mỹ đã được con Mén nhào qua nặn lại để sửa soạn, sau đó mợ cùng cậu Hai trở về nhà mẹ đẻ.
Suốt quãng đường đi Hai Thành ân cần hỏi han săn sóc Út Mỹ đủ điều, chỉ sợ mợ mệt. Nhưng nào có, được về nhà mợ vui lắm, với lại quãng đường cũng khá gần xe chạy tầm nửa tiếng là tới nơi.
Ngó thấy chiếc cổng cao lớn trạm trỗ phong cách kiểu Pháp trước mắt, lòng Út Mỹ khẽ xuýt xoa, mới ngày nào còn bé thế mà bây giờ đã thành vợ người ta rồi đa.
Chiếc xế hộp sang trọng đời mới hiếm hoi từ từ lăng bánh chạy vào trong sân, khi xe dừng lại Út Mỹ liền được chồng dìu xuống, bên kia cả nhà đại gia Nguyễn Nghĩa đều có mặt đầy đủ để đón tiếp Út cưng cùng chồng trở về.
Út Mỹ nhìn mọi người trong nhà, cười tươi như hoa. Ánh nắng nhè nhẹ soi sáng lên đôi mắt mèo màu hổ phách, có lẽ hôm nay thật vui làm cho đồng tiền bên má phá lệ sâu hơn. Hai Thành nhìn vợ đến ngẩn ngơ!
" Ai mang gió đến bên trời.
Mang mây bên nắng, mang người bên ta.
Ai đem hương thả vào hoa.
Để anh bướm trắng lượn qua suốt chiều.
Ai đem nhớ buộc vào yêu.
Đêm về thao thức gọi tên một người.
Nhớ em anh nhớ nụ cười.
Yêu em yêu cả cuộc đời chua cay."
Dưới ánh nắng của bầu trời ngày hôm ấy, có một người vì một nụ cười nên đã thầm thốt lên những lời thơ âu yếm mang tên " Anh yêu em."
Út Mỹ bổ nhào vào lòng bà Hoa làm nũng:"Lâu quá mới gặp má, nhớ má chết đi được!!! "
Bà Hoa cười khanh khách mắng yêu:" Thôi đi cô, cô giờ đã làm vợ người ta rồi mà còn nhõng nhẽo với má cô đó hả? "
Út Mỹ lắc lắc cánh tay bà Hoa, bĩu môi: " Lấy chồng hay không thì cũng là con của má mà má…"
Mọi người vừa đi vào nhà vừa nói chuyện rôm rả, trên mặt ai cũng mang theo ý cười.
Nghe đoạn Út Mỹ nói chuyện, ông Nghĩa ho nhẹ, làm bộ giận dỗi: " Ờ phải rồi, cô chỉ biết nhớ mỗi má cô thôi, có bao giờ nhớ đến ông già này đâu…"
Nghe ông Nghĩa nói thế, mọi người ai cũng bật cười. Út Mỹ liền nhanh chóng chạy đến ôm tay ông Nghĩa nói: " Nào có nào có, Út Mỹ nhớ ba gần chết đây này…"
Ông Nghĩa dí dí vào trán Út Mỹ, ánh mắt tràn ngập yêu thương: " Phải không? Hay chỉ là những lời nói suông của cô thôi đó đa."
Út Mỹ liền gật đầu như gà mổ thóc: " Phải mà, phải mà. Chắc chắn luôn đó đa!!! "
Thế là cô Ba Mai liền hắng giọng lên nói: " Ờ phải rồi…"
Út Mỹ bị mọi người trêu, nhưng miệng vẫn ngọt xớt nói: " Nhớ mà, nhớ mà…nhớ hết tất cả mọi người!!! "
Mọi người nghe xong bật cười, thiệt là có lấy chồng hay không thì cũng giống nhau cả thôi, tất cả vẫn là một gia đình.
Sau khi làm lễ cúng gia tiên, mọi người ăn uống no nê rồi mới phòng ai nấy về để nghỉ ngơi buổi trưa.
Bóng dáng ai đẹp xinh đang nằm giả chết trên giường chẳng buồn động đậy. Hai Thành vừa vào liền thấy như thế, cậu cười tủm tỉm đặt nhẹ ly nước cam lên bàn, sẵn tay xoa bóp cho vợ luôn:“Anh mới vắt cam cho em nè vợ, trời nóng em uống tí đi cho giải khát.”
Mợ như con mèo nhỏ, cứ lần lần rồi mò đến trong lòng ông chồng già làm ổ. Út Mỹ được dịp nằm ì ra đấy, được người xoa bóp đến dễ chịu.
Hai Thành cười khẽ, ôm người vào lòng. Cậu với tay lấy ly nước trên bàn, đưa đến bên môi mợ:“Nào, há miệng.”
Út Mỹ nghe lời, phối hợp uống nước giải khát. Xong xuôi lại dụi mặt vào lòng ngực của Hai Thành ngủ thiếp đi.
Tối đến trong sân sau vườn nhà đại gia Nguyễn Nghĩa có hai bóng người đang ngồi ngắm trăng.
Dưới màn đêm được ánh trăng chiếu sáng, Út Mỹ đang tựa đầu vào vai Hai Thành, còn cậu Hai thì yêu thương vuốt ve tóc mợ. Cậu cứ yên lặng như thế nhìn mợ bằng ánh mắt thâm tình ấy…
Út Mỹ nhìn ngắm ánh trăng, xong lại cảm thán:"Trăng hôm nay thật tròn anh hen!!! "
Hai Thành nghe thế cũng chẳng nhìn lên màn đêm đen chỉ có một ánh sáng duy nhất kia.
Cậu gật đầu, mỉm cười, tay thì cứ hết xoa đầu lại véo má mợ:“Đúng vậy, thật tròn…” con mềm nữa, nói đoạn tay cậu liền nựng một cái lên má mợ.
Út Mỹ bực bội hỏi: " Anh có đang nghe em nói trăng không đó đa? "
Hai Thành rõ ràng đang nói má mợ tròn tròn thì có!!!
Thấy vợ phụng phịu, Hai Thành bật cười: " Có mà, anh đang nghe nè vợ."
Út Mỹ liếc một cái, rồi lại tựa đầu lên vai Hai Thành tiếp: " Vậy còn được."
Hai Thành giống như bị ghiền, cứ hết ôm lại xoa tóc, nựng má của Út Mỹ.
Cậu nhìn ánh trăng sáng chói giữa màn đêm đen, nơi đó chiếu ra những tia sáng làm cho con người ta thật hy vọng.
Đúng!!! Là hy vọng, cũng giống như Út Mỹ mợ cũng giống như ánh trăng đó, mợ mang đến những thứ khiến cậu hy vọng, khiến cậu tin tưởng vào tương lai.
Út Mỹ là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tâm tối của Hai Thành!!!
Từ sáng sớm hôm nay Út Mỹ đã được con Mén nhào qua nặn lại để sửa soạn, sau đó mợ cùng cậu Hai trở về nhà mẹ đẻ.
Suốt quãng đường đi Hai Thành ân cần hỏi han săn sóc Út Mỹ đủ điều, chỉ sợ mợ mệt. Nhưng nào có, được về nhà mợ vui lắm, với lại quãng đường cũng khá gần xe chạy tầm nửa tiếng là tới nơi.
Ngó thấy chiếc cổng cao lớn trạm trỗ phong cách kiểu Pháp trước mắt, lòng Út Mỹ khẽ xuýt xoa, mới ngày nào còn bé thế mà bây giờ đã thành vợ người ta rồi đa.
Chiếc xế hộp sang trọng đời mới hiếm hoi từ từ lăng bánh chạy vào trong sân, khi xe dừng lại Út Mỹ liền được chồng dìu xuống, bên kia cả nhà đại gia Nguyễn Nghĩa đều có mặt đầy đủ để đón tiếp Út cưng cùng chồng trở về.
Út Mỹ nhìn mọi người trong nhà, cười tươi như hoa. Ánh nắng nhè nhẹ soi sáng lên đôi mắt mèo màu hổ phách, có lẽ hôm nay thật vui làm cho đồng tiền bên má phá lệ sâu hơn. Hai Thành nhìn vợ đến ngẩn ngơ!
" Ai mang gió đến bên trời.
Mang mây bên nắng, mang người bên ta.
Ai đem hương thả vào hoa.
Để anh bướm trắng lượn qua suốt chiều.
Ai đem nhớ buộc vào yêu.
Đêm về thao thức gọi tên một người.
Nhớ em anh nhớ nụ cười.
Yêu em yêu cả cuộc đời chua cay."
Dưới ánh nắng của bầu trời ngày hôm ấy, có một người vì một nụ cười nên đã thầm thốt lên những lời thơ âu yếm mang tên " Anh yêu em."
Út Mỹ bổ nhào vào lòng bà Hoa làm nũng:"Lâu quá mới gặp má, nhớ má chết đi được!!! "
Bà Hoa cười khanh khách mắng yêu:" Thôi đi cô, cô giờ đã làm vợ người ta rồi mà còn nhõng nhẽo với má cô đó hả? "
Út Mỹ lắc lắc cánh tay bà Hoa, bĩu môi: " Lấy chồng hay không thì cũng là con của má mà má…"
Mọi người vừa đi vào nhà vừa nói chuyện rôm rả, trên mặt ai cũng mang theo ý cười.
Nghe đoạn Út Mỹ nói chuyện, ông Nghĩa ho nhẹ, làm bộ giận dỗi: " Ờ phải rồi, cô chỉ biết nhớ mỗi má cô thôi, có bao giờ nhớ đến ông già này đâu…"
Nghe ông Nghĩa nói thế, mọi người ai cũng bật cười. Út Mỹ liền nhanh chóng chạy đến ôm tay ông Nghĩa nói: " Nào có nào có, Út Mỹ nhớ ba gần chết đây này…"
Ông Nghĩa dí dí vào trán Út Mỹ, ánh mắt tràn ngập yêu thương: " Phải không? Hay chỉ là những lời nói suông của cô thôi đó đa."
Út Mỹ liền gật đầu như gà mổ thóc: " Phải mà, phải mà. Chắc chắn luôn đó đa!!! "
Thế là cô Ba Mai liền hắng giọng lên nói: " Ờ phải rồi…"
Út Mỹ bị mọi người trêu, nhưng miệng vẫn ngọt xớt nói: " Nhớ mà, nhớ mà…nhớ hết tất cả mọi người!!! "
Mọi người nghe xong bật cười, thiệt là có lấy chồng hay không thì cũng giống nhau cả thôi, tất cả vẫn là một gia đình.
Sau khi làm lễ cúng gia tiên, mọi người ăn uống no nê rồi mới phòng ai nấy về để nghỉ ngơi buổi trưa.
Bóng dáng ai đẹp xinh đang nằm giả chết trên giường chẳng buồn động đậy. Hai Thành vừa vào liền thấy như thế, cậu cười tủm tỉm đặt nhẹ ly nước cam lên bàn, sẵn tay xoa bóp cho vợ luôn:“Anh mới vắt cam cho em nè vợ, trời nóng em uống tí đi cho giải khát.”
Mợ như con mèo nhỏ, cứ lần lần rồi mò đến trong lòng ông chồng già làm ổ. Út Mỹ được dịp nằm ì ra đấy, được người xoa bóp đến dễ chịu.
Hai Thành cười khẽ, ôm người vào lòng. Cậu với tay lấy ly nước trên bàn, đưa đến bên môi mợ:“Nào, há miệng.”
Út Mỹ nghe lời, phối hợp uống nước giải khát. Xong xuôi lại dụi mặt vào lòng ngực của Hai Thành ngủ thiếp đi.
Tối đến trong sân sau vườn nhà đại gia Nguyễn Nghĩa có hai bóng người đang ngồi ngắm trăng.
Dưới màn đêm được ánh trăng chiếu sáng, Út Mỹ đang tựa đầu vào vai Hai Thành, còn cậu Hai thì yêu thương vuốt ve tóc mợ. Cậu cứ yên lặng như thế nhìn mợ bằng ánh mắt thâm tình ấy…
Út Mỹ nhìn ngắm ánh trăng, xong lại cảm thán:"Trăng hôm nay thật tròn anh hen!!! "
Hai Thành nghe thế cũng chẳng nhìn lên màn đêm đen chỉ có một ánh sáng duy nhất kia.
Cậu gật đầu, mỉm cười, tay thì cứ hết xoa đầu lại véo má mợ:“Đúng vậy, thật tròn…” con mềm nữa, nói đoạn tay cậu liền nựng một cái lên má mợ.
Út Mỹ bực bội hỏi: " Anh có đang nghe em nói trăng không đó đa? "
Hai Thành rõ ràng đang nói má mợ tròn tròn thì có!!!
Thấy vợ phụng phịu, Hai Thành bật cười: " Có mà, anh đang nghe nè vợ."
Út Mỹ liếc một cái, rồi lại tựa đầu lên vai Hai Thành tiếp: " Vậy còn được."
Hai Thành giống như bị ghiền, cứ hết ôm lại xoa tóc, nựng má của Út Mỹ.
Cậu nhìn ánh trăng sáng chói giữa màn đêm đen, nơi đó chiếu ra những tia sáng làm cho con người ta thật hy vọng.
Đúng!!! Là hy vọng, cũng giống như Út Mỹ mợ cũng giống như ánh trăng đó, mợ mang đến những thứ khiến cậu hy vọng, khiến cậu tin tưởng vào tương lai.
Út Mỹ là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tâm tối của Hai Thành!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.