Chương 94: Anh Cả
Đỗ Vũ Hoàng Ngân
23/08/2024
Sau khi cơm canh đã được hâm nóng, Lợn cũng vừa tắm xong, Mận dọn lên, trên bàn chỉ bày đúng hai món đơn sơ là canh ngót, cà pháo muối chua kèm với một niêu cơm nóng.
Ấy thế mà Lợn vẫn ăn một cách ngon lành. Lợn chăm chú ăn còn Mận thì nhìn Lợn, Lợn không quen khi đang ăn mà bị người khác nhìn nên buông đũa xuống hỏi Mận.
Bộ trên mặt tui dính cái gì mà Mận nhìn dữ vậy?.Không, làm gì có... Chỉ là....Là gì?. Mận có gì không ổn sao?Lợn để ý thấy sự khác thường trong ánh mắt của Mận. Lời nói không thể thoát ra khỏi miệng, lòng Mận như có tảng đá đề lên, trĩu nặng vô cùng.
- Không có gì, chỉ là em hơi mệt tí thôi.
Mận đáp, hơi gượng gạo.
Lợn nhìn Mận với đôi mắt đầy sự quan tâm với tư cách là một người bạn. Hẳn là Lợn đã nhận ra sự khác lạ trong cử chỉ lời nói của Mận, nhưng Lợn chỉ dám giữ suy nghĩ cho riêng mình chứ không có gan hỏi thẳng.
Nếu Mận thay đổi thì cứ để vậy đi, cố hỏi thêm làm gì chỉ gây thêm phiền phức, Lợn cực thích Mận của bây giờ hơn, điểm tĩnh, ít gây chuyện, không quản lý chồng quá mức và ghen tuông vớ vần, quá tốt rồi, bữa cơm hồm nay tuy đạm bạc nhưng mà ngon hơn nhiều.
- Thế Mận đói không? Bới cơm rồi ăn chung với tui đi, cơm còn nhiều lắm.
Lợn cố gắng làm không khí trở nên dễ chịu hơn.
- Không ạ, em còn no.
Mận nói sao nghe vậy, Lợn không hỏi nữa, tiếp tục cắm đầu cắm cổ vào ăn.
Mận mỉm cười, nhưng tường thành cảm xúc bên trong Mận như muốn sụp đồ hoàn toàn, Mận đã mong chờ chồng mình sẽ cảm thấy ray rứt lương tâm mà tự thú nhận mọi chuyện, nếu Lợn thú nhận và xin lỗi, Mận chắc chắn sẽ bỏ qua và tha thứ hết lỗi lầm của Lợn.
Nhưng hi vọng càng nhiều, thất vọng càng cao, Lợn chẳng những không cảm thấy tội lỗi mà còn có tâm trạng vui vẻ ăn cơm, ăn no xong lại lăn ra ngủ như chẳng có chuyện gì xảy ra?. Hoặc nếu Lợn không làm thì cứ việc giải thích với nó, đẳng này Lợn còn chẳng đề cập đến chuyện kia.
Báo hại Mận cả đêm nằm trên giường, trần trọc không ngủ được. Mận không biết mình phải làm gì tiếp theo, nhưng có một điều chắc chắn rằng, Mận sẽ tự tay bảo vệ hạnh phúc gia đình theo cách riêng của mình. Mận sẽ không cho phép bất cứ ai, kể cả cậu Hai, xen vào chuyện tình cảm giữa nó và Lợn.
Mận nhắm chặt hai mắt lại, hít vào thật sâu, điều tiết cảm xúc mình lại không để cho dòng những suy nghĩ tiêu cực chi phối mình nữa. Mận sẽ tìm cách đối phó với cậu Hai và việc Mận cần làm bây giờ là ngủ thật ngon, không phải vì bản thân Mận nữa mà còn vì Dừa, Dừa như là một nguồn động lực thúc đẩy bản thân Mận phải mạnh mẽ hơn nữa, Mận biết, một trận chiến khốc liệt đang chờ đợi nó ở phía trước.
NAA AA
Đốc Học vừa về thôn lúc sáng nay, do Lợn đi rừng lấy củi nên không ra tiếp đón được, nghe mấy chị trong thôn kể lại, vị Đốc Học này còn trẻ lại rất đẹp trai, có điều là hăm tư hăm nhăm rồi vẫn chưa có vợ.
Hôm nay Lợn bán thảm lót chân tự may bằng quần áo cũ, Lợn may có năm, sáu cái gì đó thôi, vì mặt hàng này không được ưa chuộng nhiều như chổi rơm tự bện, với lại nguyên liệu để may ra thành phẩm cũng có hạn, nên hôm nay khách không đông lắm.
Buổi chiều, khi ánh nắng bắt đầu nhạt màu, vẫn còn dư một miếng thảm lót chân, Lợn tự nhủ, không ế là mừng lắm rồi, thế là Lợn quyết định dọn hàng về nghỉ. Đang loay hoay cúi đầu dọn hàng thì có một vị khách tiến đến gian hàng của Lợn, người ấy ngõ ý muốn miếng thảm cuối cùng.
Nghe được giọng nói quen thuộc, Lợn theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn, hình ảnh trước mắt lạ lẩm và quen thuộc,
Lợn không tin vào mắt mình phải lấy tay dụi dụi thêm mấy cái nữa.
Lần này, Lợn chắc chắn là không nhìn nhầm cũng chẳng nghe nhầm, không kiểm được xúc động, Lợn nghẹn ngào
- Anh cả?.
Người đứng trước mặt Lợn chính là anh cả của Lợn, người anh lớn đã rời thôn từ lâu để lên Kinh Thành lập nghiệp và giờ anh đã trở lại.
Hình ảnh của anh cả trong lòng Lợn vẫn luôn rất đẹp, giờ đây, khi đối diện với anh, Lợn có thể thấy anh cả đã trưởng thành và thay đổi rất nhiều.
Gương mặt vẫn điển trai nhưng có phần rắn rỏi hơn trước.
- Ưa, là anh đây? Lợn quên anh rồi hả?
Anh cả cười, giọng nói trầm ấm vẫn luôn thân thuộc như vậy, đem lại cho Lợn cảm giác ấm áp lạ thường.
Lợn không thể diễn tả hết những cảm xúc của mình ngay lúc này, ngạc nhiên có, vui mừng có và oán trách cũng có. Ngạc nhiên vì sự trở về không báo trước của anh, vui mừng vì vẫn thấy anh khoe mạnh, oán trách vì mấy năm nay anh không thư từ qua lại gì cho Lợn.
Anh cả cứ như vậy mà bất ngờ trở về khiến Lợn cảm thấy bối rối, không biết phải nói gì tiếp theo.
- Anh về... từ lúc nào vậy?
Lợn chỉ hỏi được câu đơn giản ấy, dù trong lòng là một mớ ngồn ngang đang chờ được sắp xếp lại.
Ấy thế mà Lợn vẫn ăn một cách ngon lành. Lợn chăm chú ăn còn Mận thì nhìn Lợn, Lợn không quen khi đang ăn mà bị người khác nhìn nên buông đũa xuống hỏi Mận.
Bộ trên mặt tui dính cái gì mà Mận nhìn dữ vậy?.Không, làm gì có... Chỉ là....Là gì?. Mận có gì không ổn sao?Lợn để ý thấy sự khác thường trong ánh mắt của Mận. Lời nói không thể thoát ra khỏi miệng, lòng Mận như có tảng đá đề lên, trĩu nặng vô cùng.
- Không có gì, chỉ là em hơi mệt tí thôi.
Mận đáp, hơi gượng gạo.
Lợn nhìn Mận với đôi mắt đầy sự quan tâm với tư cách là một người bạn. Hẳn là Lợn đã nhận ra sự khác lạ trong cử chỉ lời nói của Mận, nhưng Lợn chỉ dám giữ suy nghĩ cho riêng mình chứ không có gan hỏi thẳng.
Nếu Mận thay đổi thì cứ để vậy đi, cố hỏi thêm làm gì chỉ gây thêm phiền phức, Lợn cực thích Mận của bây giờ hơn, điểm tĩnh, ít gây chuyện, không quản lý chồng quá mức và ghen tuông vớ vần, quá tốt rồi, bữa cơm hồm nay tuy đạm bạc nhưng mà ngon hơn nhiều.
- Thế Mận đói không? Bới cơm rồi ăn chung với tui đi, cơm còn nhiều lắm.
Lợn cố gắng làm không khí trở nên dễ chịu hơn.
- Không ạ, em còn no.
Mận nói sao nghe vậy, Lợn không hỏi nữa, tiếp tục cắm đầu cắm cổ vào ăn.
Mận mỉm cười, nhưng tường thành cảm xúc bên trong Mận như muốn sụp đồ hoàn toàn, Mận đã mong chờ chồng mình sẽ cảm thấy ray rứt lương tâm mà tự thú nhận mọi chuyện, nếu Lợn thú nhận và xin lỗi, Mận chắc chắn sẽ bỏ qua và tha thứ hết lỗi lầm của Lợn.
Nhưng hi vọng càng nhiều, thất vọng càng cao, Lợn chẳng những không cảm thấy tội lỗi mà còn có tâm trạng vui vẻ ăn cơm, ăn no xong lại lăn ra ngủ như chẳng có chuyện gì xảy ra?. Hoặc nếu Lợn không làm thì cứ việc giải thích với nó, đẳng này Lợn còn chẳng đề cập đến chuyện kia.
Báo hại Mận cả đêm nằm trên giường, trần trọc không ngủ được. Mận không biết mình phải làm gì tiếp theo, nhưng có một điều chắc chắn rằng, Mận sẽ tự tay bảo vệ hạnh phúc gia đình theo cách riêng của mình. Mận sẽ không cho phép bất cứ ai, kể cả cậu Hai, xen vào chuyện tình cảm giữa nó và Lợn.
Mận nhắm chặt hai mắt lại, hít vào thật sâu, điều tiết cảm xúc mình lại không để cho dòng những suy nghĩ tiêu cực chi phối mình nữa. Mận sẽ tìm cách đối phó với cậu Hai và việc Mận cần làm bây giờ là ngủ thật ngon, không phải vì bản thân Mận nữa mà còn vì Dừa, Dừa như là một nguồn động lực thúc đẩy bản thân Mận phải mạnh mẽ hơn nữa, Mận biết, một trận chiến khốc liệt đang chờ đợi nó ở phía trước.
NAA AA
Đốc Học vừa về thôn lúc sáng nay, do Lợn đi rừng lấy củi nên không ra tiếp đón được, nghe mấy chị trong thôn kể lại, vị Đốc Học này còn trẻ lại rất đẹp trai, có điều là hăm tư hăm nhăm rồi vẫn chưa có vợ.
Hôm nay Lợn bán thảm lót chân tự may bằng quần áo cũ, Lợn may có năm, sáu cái gì đó thôi, vì mặt hàng này không được ưa chuộng nhiều như chổi rơm tự bện, với lại nguyên liệu để may ra thành phẩm cũng có hạn, nên hôm nay khách không đông lắm.
Buổi chiều, khi ánh nắng bắt đầu nhạt màu, vẫn còn dư một miếng thảm lót chân, Lợn tự nhủ, không ế là mừng lắm rồi, thế là Lợn quyết định dọn hàng về nghỉ. Đang loay hoay cúi đầu dọn hàng thì có một vị khách tiến đến gian hàng của Lợn, người ấy ngõ ý muốn miếng thảm cuối cùng.
Nghe được giọng nói quen thuộc, Lợn theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn, hình ảnh trước mắt lạ lẩm và quen thuộc,
Lợn không tin vào mắt mình phải lấy tay dụi dụi thêm mấy cái nữa.
Lần này, Lợn chắc chắn là không nhìn nhầm cũng chẳng nghe nhầm, không kiểm được xúc động, Lợn nghẹn ngào
- Anh cả?.
Người đứng trước mặt Lợn chính là anh cả của Lợn, người anh lớn đã rời thôn từ lâu để lên Kinh Thành lập nghiệp và giờ anh đã trở lại.
Hình ảnh của anh cả trong lòng Lợn vẫn luôn rất đẹp, giờ đây, khi đối diện với anh, Lợn có thể thấy anh cả đã trưởng thành và thay đổi rất nhiều.
Gương mặt vẫn điển trai nhưng có phần rắn rỏi hơn trước.
- Ưa, là anh đây? Lợn quên anh rồi hả?
Anh cả cười, giọng nói trầm ấm vẫn luôn thân thuộc như vậy, đem lại cho Lợn cảm giác ấm áp lạ thường.
Lợn không thể diễn tả hết những cảm xúc của mình ngay lúc này, ngạc nhiên có, vui mừng có và oán trách cũng có. Ngạc nhiên vì sự trở về không báo trước của anh, vui mừng vì vẫn thấy anh khoe mạnh, oán trách vì mấy năm nay anh không thư từ qua lại gì cho Lợn.
Anh cả cứ như vậy mà bất ngờ trở về khiến Lợn cảm thấy bối rối, không biết phải nói gì tiếp theo.
- Anh về... từ lúc nào vậy?
Lợn chỉ hỏi được câu đơn giản ấy, dù trong lòng là một mớ ngồn ngang đang chờ được sắp xếp lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.