Chương 66: Có người khóc cho câu chuyện đã cũ
Đỗ Vũ Hoàng Ngân
09/08/2024
Không để Lợn hỏi thêm những câu vô tri, Niên kéo tay Lợn dắt đi, bắt Lợn chỉ đường cho nó đến chỗ của bọn bắt cóc, bóng dáng hai người một cao một thấp hối hả hoà vào dòng người.
Lợn dẫn Niên đến nơi thì bọn chúng vẫn còn nằm bất động, Niên nhanh chóng chạy về báo cáo tình hình cho cậu Hai.
Lợn không nghĩ nhiều cũng chạy theo Niên, đến nơi Niên trọ thì mới tá hoả ra một chuyện là Lợn và Niên, cùng Tuần phủ thuê chung một chỗ, chỉ là khác phòng.
Niên tường thuật toàn bộ sự việc cho cậu Hai, cậu Hai mãi nghe Niên kể chuyện nên không để ý rằng Lợn đứng như trời trồng nhìn mình từ nãy đến giờ.
Mãi đến khi nghe Niên kể xong, Cậu Hai ngẩng đầu lên thì Lợn đã đi rồi, Niên không nhắc gì đến Lợn, cậu Hai vì tình thế nguy nan nên cũng không hỏi gì thêm.
Tức tốc chạy đến địa điểm bắt cóc qua lời kể của Niên để xử án, cùng lúc đó hai cô nương khác cùng với Cai tổng và đem gần ba mươi tên lính đã bao vây khắp chỗ đó.
Cai tổng là bố chồng của cô cả, cô cả lại là chị ruột của cậu Hai, về vai vế thì hiển nhiên lớn hơn cậu Hai, nhưng so về phẩm hàm thì Cai tổng ngậm ngùi thua cậu Hai tận bảy bậc.
Thấy Tuần Phủ đang dần đi đến chỗ mình, Cai tổng đã nhanh chóng đón tiếp từ xa, phải gọi là cúi đầu khúm núm, trán đổ mồ hôi hột, cậu Hai xua tay bảo không cần câu nệ tiểu tiết.
Lính của Cai tổng nhanh chóng giải áp được bọn bắt cóc, bao gồm cả tên đầu đàn đem về phủ, Tuần phủ, Niên cùng hai vị cô nương kia cũng đi theo về phủ để nghe quan xử án.Ở một nơi khác, Lợn đã thu dọn hành lý lên ngựa trở về thôn từ đời nào rồi, Lợn vừa điều khiển cho ngựa chạy chầm chậm lại vừa lấy tay quệt vội những giọt nước mắt đang rơi trên má.
Năm năm không gặp, bây giờ gặp lại người xưa lại cảm thấy bồi hồi, khoảnh khắc được ngắm nhìn người ấy từ xa, trái tim Lợn như muốn vỡ oà ra, rất nhiều cảm xúc không thể nói thành lời.
Nhung nhớ có, yêu thương có, đau lòng có, uất ức cũng có. Lợn thật sự rất nhớ người ấy, rất muốn gặp lại người ấy, rất muốn nói lời xin lỗi với họ, nhưng Lợn cũng sợ, sợ lắm ánh mắt của người ấy không còn trìu mến nhìn mình như xưa nữa.
Sợ lắm những lời xin lỗi của mình nói ra cũng chỉ nhận lại sự hời hợt của người ta, sợ lắm nếu như người ta biết được mình nhớ người ta thì người ta lại nghĩ mình là một kẻ vô sỉ, rẻ tiền.
Người ấy bây giờ là Tuần Phủ, tương lai rộng mở, còn Lợn vẫn là Lợn thôi, vẫn chưa thoát ra được cái số người hầu? Trong một giây phút nào đó, Lợn cảm thấy rất tự ti, người ấy đã vượt khỏi tầm với của mình, rất xa, rất xa rồi, xa đến mức tay không thể chạm tới nữa, chỉ còn một khoảng không vô định.
Năm năm trước, khốn nạn là Lợn, phản bội là Lợn, muốn buông tay trước cũng
là Lợn, thì năm năm sau, Lợn có tư cách gì mong được người ta tha thứ cho mình? Mong người ta sẽ còn thương mình như trước? Mong người ta chưa có người mới. Lợn có tư cách gì? Cái suy nghĩ đó, thật ấu trĩ, xấu xí và ích kỷ.
Lợn thấy hổ thẹn với cậu, Lợn tự khinh thường bản thân mình, rồi Lợn không nghĩ nhiều, Lợn đã thu gom mọi thứ và rời khỏi nơi có cậu, như là chưa hề đến chỗ này.
Ông trời dường như cũng thương cảm với nỗi buồn của Lợn? Lợn khóc, trời cũng đổ mưa, mưa không to lắm nhưng âm ỉ kéo dài, người Lợn ướt sũng như con chuột lột, không hiểu sao nhưng bây giờ Lợn cảm thấy bản thân mình rất thê thảm.Nước mắt hoà với nước mưa nên người ta đâu có biết rằng có người khóc suốt quãng đường dài, nấc lên thành tiếng, như vậy cũng tốt, Lợn trở về thôn cũng đồng nghĩa phải trở về với thân phận con trai mà nó ghét nhất, con trai làm gì có quyền được khóc, có quyền được tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác.
Đường về đến thôn sao mà xa quá, mưa cũng dài dăng dẳng, Lợn sợ về không kịp để làm tiệc thôi nôi Dừa nên suốt quãng đường đi Lợn chẳng dám tìm chỗ trú mưa.
Lợn chán ghét cái sự kiệt quệ lúc này của mình.
***
Về việc giám sát quá trình xử án, Cai Tổng đương nhiên sẽ mời cả Tri Huyện lên, Tri Huyện thấy có cả Tuần Phủ ở đó nên suốt buổi chẳng dám hó hé nửa câu, vì luật của triều đình quy định, nếu quan huyện làm không đúng, quan phủ có quyền điều tra xem xét, sau đó trình lên Thừa Ty, Thừa Ty sẽ tâu lại với vua.
Vụ án bắt cóc dân nữ lần này, Tri Huyện nằm trong viện tình nghi nên mọi quyền kiểm soát đều nằm trong tay Tuần Phủ.
Vụ án lần này không đơn giản xử ngày một ngày hai là xong, nên Tuần Phủ cùng thư đồng của mình buộc phải tá túc lại phủ của Cai Tổng, ít nhất là một tuần.
Quán trọ đó cũng bị đình chỉ hoạt động, chiều hôm đó, hai chủ tớ họ ghé quán trọ để lấy ít đồ, đi ngang qua gian phòng của Lợn đã thuê, Niên mới nhớ tới sự hiện diện của Lợn.
Niên kể lại cho cậu Hai nghe, cậu lật đật chạy qua căn phòng đó nhưng người đã đi rồi, Niên chưa bao giờ thấy bộ dáng hấp tấp này của cậu, phòng cũng được dọn dẹp sạch sẽ như chưa từng có ai thuê trọ.Niên thấy cậu Hai trầm ngâm, nó cũng sầu theo. Đột nhiên nó nghía qua cái bàn, thấy trên bàn có một vật thể lạ, nó nhanh chóng quơ lấy cái chuỗi vòng hạt màu xanh được chạm bằng phỉ thúy lên nghiền ngẫm.
Cái chuỗi vòng hạt này quen lắm, hình như là nó thấy ở đâu rồi?
Niên đang cố nhớ lại thì bỗng chiếc chuỗi vòng hạt trên tay nó đập vào mắt cậu Hai, cậu Hai bảo nó đưa cho cậu xem, nó mới nhớ ra, cậu Hai cũng có một chiếc y chang như vậy, chỉ là màu đậm hơn một tí.
Thảo nào mà nó thấy quen, hỡi ơi, cái vòng đó là vật bất ly thân của cậu Hai mà, đến cả đi tắm cậu cũng chẳng tháo ra.
Mỗi buổi tối, trước khi ngủ, nó đều thấy cậu vân về cái vòng đó, chắc mẩm trong đầu là tín vật định tình của cậu Hai và một người có thể sẽ là mơ hai tương lai rồi.
Lợn dẫn Niên đến nơi thì bọn chúng vẫn còn nằm bất động, Niên nhanh chóng chạy về báo cáo tình hình cho cậu Hai.
Lợn không nghĩ nhiều cũng chạy theo Niên, đến nơi Niên trọ thì mới tá hoả ra một chuyện là Lợn và Niên, cùng Tuần phủ thuê chung một chỗ, chỉ là khác phòng.
Niên tường thuật toàn bộ sự việc cho cậu Hai, cậu Hai mãi nghe Niên kể chuyện nên không để ý rằng Lợn đứng như trời trồng nhìn mình từ nãy đến giờ.
Mãi đến khi nghe Niên kể xong, Cậu Hai ngẩng đầu lên thì Lợn đã đi rồi, Niên không nhắc gì đến Lợn, cậu Hai vì tình thế nguy nan nên cũng không hỏi gì thêm.
Tức tốc chạy đến địa điểm bắt cóc qua lời kể của Niên để xử án, cùng lúc đó hai cô nương khác cùng với Cai tổng và đem gần ba mươi tên lính đã bao vây khắp chỗ đó.
Cai tổng là bố chồng của cô cả, cô cả lại là chị ruột của cậu Hai, về vai vế thì hiển nhiên lớn hơn cậu Hai, nhưng so về phẩm hàm thì Cai tổng ngậm ngùi thua cậu Hai tận bảy bậc.
Thấy Tuần Phủ đang dần đi đến chỗ mình, Cai tổng đã nhanh chóng đón tiếp từ xa, phải gọi là cúi đầu khúm núm, trán đổ mồ hôi hột, cậu Hai xua tay bảo không cần câu nệ tiểu tiết.
Lính của Cai tổng nhanh chóng giải áp được bọn bắt cóc, bao gồm cả tên đầu đàn đem về phủ, Tuần phủ, Niên cùng hai vị cô nương kia cũng đi theo về phủ để nghe quan xử án.Ở một nơi khác, Lợn đã thu dọn hành lý lên ngựa trở về thôn từ đời nào rồi, Lợn vừa điều khiển cho ngựa chạy chầm chậm lại vừa lấy tay quệt vội những giọt nước mắt đang rơi trên má.
Năm năm không gặp, bây giờ gặp lại người xưa lại cảm thấy bồi hồi, khoảnh khắc được ngắm nhìn người ấy từ xa, trái tim Lợn như muốn vỡ oà ra, rất nhiều cảm xúc không thể nói thành lời.
Nhung nhớ có, yêu thương có, đau lòng có, uất ức cũng có. Lợn thật sự rất nhớ người ấy, rất muốn gặp lại người ấy, rất muốn nói lời xin lỗi với họ, nhưng Lợn cũng sợ, sợ lắm ánh mắt của người ấy không còn trìu mến nhìn mình như xưa nữa.
Sợ lắm những lời xin lỗi của mình nói ra cũng chỉ nhận lại sự hời hợt của người ta, sợ lắm nếu như người ta biết được mình nhớ người ta thì người ta lại nghĩ mình là một kẻ vô sỉ, rẻ tiền.
Người ấy bây giờ là Tuần Phủ, tương lai rộng mở, còn Lợn vẫn là Lợn thôi, vẫn chưa thoát ra được cái số người hầu? Trong một giây phút nào đó, Lợn cảm thấy rất tự ti, người ấy đã vượt khỏi tầm với của mình, rất xa, rất xa rồi, xa đến mức tay không thể chạm tới nữa, chỉ còn một khoảng không vô định.
Năm năm trước, khốn nạn là Lợn, phản bội là Lợn, muốn buông tay trước cũng
là Lợn, thì năm năm sau, Lợn có tư cách gì mong được người ta tha thứ cho mình? Mong người ta sẽ còn thương mình như trước? Mong người ta chưa có người mới. Lợn có tư cách gì? Cái suy nghĩ đó, thật ấu trĩ, xấu xí và ích kỷ.
Lợn thấy hổ thẹn với cậu, Lợn tự khinh thường bản thân mình, rồi Lợn không nghĩ nhiều, Lợn đã thu gom mọi thứ và rời khỏi nơi có cậu, như là chưa hề đến chỗ này.
Ông trời dường như cũng thương cảm với nỗi buồn của Lợn? Lợn khóc, trời cũng đổ mưa, mưa không to lắm nhưng âm ỉ kéo dài, người Lợn ướt sũng như con chuột lột, không hiểu sao nhưng bây giờ Lợn cảm thấy bản thân mình rất thê thảm.Nước mắt hoà với nước mưa nên người ta đâu có biết rằng có người khóc suốt quãng đường dài, nấc lên thành tiếng, như vậy cũng tốt, Lợn trở về thôn cũng đồng nghĩa phải trở về với thân phận con trai mà nó ghét nhất, con trai làm gì có quyền được khóc, có quyền được tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác.
Đường về đến thôn sao mà xa quá, mưa cũng dài dăng dẳng, Lợn sợ về không kịp để làm tiệc thôi nôi Dừa nên suốt quãng đường đi Lợn chẳng dám tìm chỗ trú mưa.
Lợn chán ghét cái sự kiệt quệ lúc này của mình.
***
Về việc giám sát quá trình xử án, Cai Tổng đương nhiên sẽ mời cả Tri Huyện lên, Tri Huyện thấy có cả Tuần Phủ ở đó nên suốt buổi chẳng dám hó hé nửa câu, vì luật của triều đình quy định, nếu quan huyện làm không đúng, quan phủ có quyền điều tra xem xét, sau đó trình lên Thừa Ty, Thừa Ty sẽ tâu lại với vua.
Vụ án bắt cóc dân nữ lần này, Tri Huyện nằm trong viện tình nghi nên mọi quyền kiểm soát đều nằm trong tay Tuần Phủ.
Vụ án lần này không đơn giản xử ngày một ngày hai là xong, nên Tuần Phủ cùng thư đồng của mình buộc phải tá túc lại phủ của Cai Tổng, ít nhất là một tuần.
Quán trọ đó cũng bị đình chỉ hoạt động, chiều hôm đó, hai chủ tớ họ ghé quán trọ để lấy ít đồ, đi ngang qua gian phòng của Lợn đã thuê, Niên mới nhớ tới sự hiện diện của Lợn.
Niên kể lại cho cậu Hai nghe, cậu lật đật chạy qua căn phòng đó nhưng người đã đi rồi, Niên chưa bao giờ thấy bộ dáng hấp tấp này của cậu, phòng cũng được dọn dẹp sạch sẽ như chưa từng có ai thuê trọ.Niên thấy cậu Hai trầm ngâm, nó cũng sầu theo. Đột nhiên nó nghía qua cái bàn, thấy trên bàn có một vật thể lạ, nó nhanh chóng quơ lấy cái chuỗi vòng hạt màu xanh được chạm bằng phỉ thúy lên nghiền ngẫm.
Cái chuỗi vòng hạt này quen lắm, hình như là nó thấy ở đâu rồi?
Niên đang cố nhớ lại thì bỗng chiếc chuỗi vòng hạt trên tay nó đập vào mắt cậu Hai, cậu Hai bảo nó đưa cho cậu xem, nó mới nhớ ra, cậu Hai cũng có một chiếc y chang như vậy, chỉ là màu đậm hơn một tí.
Thảo nào mà nó thấy quen, hỡi ơi, cái vòng đó là vật bất ly thân của cậu Hai mà, đến cả đi tắm cậu cũng chẳng tháo ra.
Mỗi buổi tối, trước khi ngủ, nó đều thấy cậu vân về cái vòng đó, chắc mẩm trong đầu là tín vật định tình của cậu Hai và một người có thể sẽ là mơ hai tương lai rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.