Chương 78: Cơm không lành, canh không ngọt
Đỗ Vũ Hoàng Ngân
20/08/2024
Về được đến nhà, Lợn đã thấy Mận bế Dừa đi qua đi lại đợi sẵn trước cửa, nhìn thôi cũng biết họ đang đợi mình rồi.
Có vẻ như là Mận không được vui cho lắm, bởi bây giờ mặt Mận đang căng ra như dây đàn, vừa bế con vừa lép nhép cái miệng chửi thầm ai đó, Lợn bước chân đi tới, Mận theo phản xạ tự nhiên ngước mặt lên.
Vừa nhìn thấy Lợn thì mừng rỡ, nhưng nhớ ra mình đang tức giận vì chuyện ông chồng bỏ nhà đi nguyên một đêm không về nên đã nhanh chóng thay đổi sắc mặt, giở giọng chất vấn.
- Hôm qua mình đã đi đâu mà cả đêm không về?.
Lợn chột dạ, nên đổi chủ đề.
- Đói quá có gì ăn không Mận?
- Mình đừng lảng tránh câu hỏi của em, em hỏi HÔM QUA MÌNH ĐÃ ĐI ĐÂU KHÔNG VỀ?
Mận cứ có tật hễ giận là quang quác cái mồm, Lợn thì không sao nhưng sợ ảnh hưởng đến láng giềng nên ngọt nhạt khuyên nhủ.
- Vào nhà rồi nói, Mận đứng ở ngoài đây nói chuyện nhà thì còn ra hệ thống cống rãnh gì? Kẻo ảnh hưởng đến giờ nghỉ trưa của người ta, mình bị quở chết.
- Có gì mà mình không dám nói tại đây? Hay mình đang giấu em chuyện gì?
- Tui không làm gì sai thì việc gì tui phải giấu?
- Mình sống ngay thẳng như vậy thì sợ đếch gì mồm mép của mấy con mụ đâm thọt nhiều chuyện ngoài kia? Em muốn mình đứng tại chỗ này ba mặt một lời với em.
- Thật sự là chuyện này có nghiêm trọng đến mức phải bộ bộ ra cho cả thôn cả xóm cùng biết không?
- Em chưa từng nói thế, mình đừng cố tình thêu dệt lời nói của em.
- Thế chị xem lại hành động của chị thì tính là gì đây? Trong khi đó tui nói rõ ràng là có gì vào nhà rồi nói tiếp mà chị có nghe lời tui không?
NOVEL TOON
- Cớ gì mà không nói luôn ở đây? Mình đang do dự chuyện gì?
- Tui chẳng có gì phải do dự cả, chỉ là cảm thấy VẠCH ÁO CHO NGƯỜI XEM LƯNG thì chẳng hay họ tí nào.
Lợn ít khi giận, nhưng một khi phát hoả thì cứng như Mận cũng phải gọi là run như cầy sấy. Dừa còn rất nhỏ, nghe thầy bu cãi nhau lớn tiếng thì oà khóc lên.
Mận ôm con vào nhà, vì khi nãy bị Lợn lớn tiếng nên giờ hai mắt đỏ ngầu, nước mắt chảy đến đâu Mận lấy tay dụi đến đó, nếu bây giờ có một người lạ bước vào không hiểu chuyện gì, chắc cũng nghĩ là Lợn vừa bạo hành vợ con. Đến chán cuộc đời.
Mận dỗ Dừa, Lợn thì dỗ Mận.
- Ai làm gì mà khóc?
Mận dỗi chồng, quay sang dỗ con. Sau khi Dừa tu ti no đến bụng tròn ủm thì lăn ra ngủ, Mận đặt con lên võng rồi đung đưa, nhất quyết phớt lờ thằng chồng.
Mận làm ông làm eo vậy thôi, chủ yếu là muốn Lợn hạ mình xuống năn nỉ, dỗ dành nó, xin nó tha lỗi. Nhưng mà Mận đề cao trí thông minh của thằng Lợn chồng nó quá rồi.
Chồng người ta khi vợ giận thì sẽ bám dính lấy vợ, hôn hít dỗ dành, ngọt ngào tỉ tê đủ thứ, khéo còn đè nhau ra mần thêm vài hiệp để hâm nóng tình cảm vợ chồng.
Còn chồng của Mận thì mỡ đấy mà húp, vợ giận kệ bà vợ, dỗ một lần không được thì thôi, chẳng có chuyện phải dỗ lần hai, Lợn đi vào nhà tắm, đã vậy còn có hơi sức nun bồ kết gội đầu với tắm lá bưởi nữa chứ? Thằng chồng này láo.
Mận uất lắm, uất đến mức cảm thấy như nghẹn tới cổ nhưng phải cố kiềm nén lại trong lòng, Mận đi đi lại lại canh chừng thẳng Lợn, tiên sư thằng chồng mất nết vừa tắm lại còn có hứng hát hò nữa chứ? Yêu đời đến vậy cơ à? Vợ giận còn không biết liệu đường mà dỗ? Coi có chán nản không? Coi có tức chết Mận không?.
Thằng chồng của Mận đi đẩu đi đâu, hú hí chán chê với ai không biết, mà khi về đây, nó lại điệu đà ghê gớm. Tắm xong đã đời còn ra ngoài vườn nhổ thêm mấy bụi nha đam về đắp mặt nạ nữa, láo quá láo rồi.
Lợn thay đổi bản thân, chải chuốt tỉ mỉ như thế là vì con nào? Vì con nào thì cũng chỉ có một kết cục là xuống mồ thôi, Mận mà biết cái con đầu trâu mặt ngựa đó là con cái nhà ai, ở đâu, bao tuổi, làm công việc gì, thì Mận thề, Mận phải cho con đó mông cắm vào cổ, mặt bổ làm đôi, răng môi lẫn lộn mới đã cái nư của Mận.
Đang chìm vào dòng suy nghĩ ghen tuông mù quáng thì thằng chồng quý hoa của Mận mới cầm con dao phay đi ra ngoài, Mận chặn ngay trước cửa không để Lợn ra ngoài.
- Mận làm cái gì vậy?
- Mình định đi đâu nữa?
- Tui qua nhà thím Dần lột dừa thuê, mấy hôm trước giật dừa thím có bảo tui rồi.
- Qua bên đó lột dừa thuê hay lột thứ gì khác hả?
- Chị nói nhăng nói cuội cái gì vậy?- Con gái chủ vựa dừa nó có ý với mình đó, đừng nói với em là mình không biết chuyện đó.
- Thôi cho tui xin, người ta có chồng có con rồi chị ạ.
- Em mặc kệ, em không cho mình đi đâu cả.
- Ở nhà để chết đói cả đám hả?
- Lột dừa thuê thì được trả bao đồng hả mình? Đi xa mắc công trở trời mình lại bệnh thì khổ, nên nhớ là mình mới vừa hết bệnh cách đây không lâu.
- Tui lột mười quả được trả năm đồng.
- Ôi giá gì mà bèo thế mình? Lột trăm quả còn chưa đến một tiền nữa?.
- Bèo cũng kệ, có người thuê mình làm là mừng rồi, người ta quý mình nên người ta mới thuê chứ cỡ thím Dần thì thiếu gì người.
- Nhưng nhìn mình vất vả kiếm tiền như vậy lòng dạ nào mà em yên cho được hả mình?.
Lợn ném con dao phay xuống, thản nhiên nói.
- Vậy thì chị đi ra ngoài kiếm tiền đi, tui ở nhà giữ thắng Dừa cho, chị cái này cũng không được cái kia cũng không được thật tình là tui không biết phải làm sao, tui không có nghĩa vụ cũng không đủ khả năng để làm vừa lòng tất cả, ai mà khó chiều quá tự cứ việc tự đi mà làm, TUI MỆT MỎI LẮM RỒI.
- Mình à, ý em không phải như vậy đâu...Mà là.
- Tui hỏi chị một câu thôi! Tui đi làm thì chị không cho, tui ở nhà thì chị có đủ khả năng đi ra ngoài kiếm tiền lo cho ba miệng ăn không?
- Em... Không phải là không cho nhưng mà.
- Không phải rồi thì đừng có "Nhưng", tui đi làm kiếm tiền chứ có phải đi chơi đâu mà chị lại ghen tuông vớ vẩn?
- Em biết là mình không có gì với họ nhưng họ lại có ý với mình thì em phải làm sao đây? Chồng em, em giữ thì có gì sai hả mình?.
- Tui là chồng chị khi nào? Chẳng phải lúc trước đã nói rõ ràng rồi sao? Cưới nhau chỉ để che mắt thiên hạ, việc tui yêu ai làm gì hoàn toàn không có can dự gì đến chị và chị yêu ai, làm gì cũng không liên quan đến tui, bây giờ chị tính hủy bỏ giao kèo hả?
- Mình nói vậy mà nghe được ư? Sở dĩ ban đầu em đồng ý với mình là vì em muốn dùng thời gian để mình dần chấp nhận em chứ không phải để mình nói với em mấy câu đó.
- Ngưng tại đây đi, tui không có thời gian để cãi nhau với chị, chị nên hiểu rõ là giữa tui và chị không thể nào và không bao giờ có thể nảy sinh tình cảm, hiểu chứ? Còn bây giờ, tui phải đi kiếm tiền nên làm ơn tránh đường cho tui đi.
- Em không cho mình đi.
- Tránh ra.
- Không đời nào.
Mận lì lợm đứng chặn ở cửa không cho Lợn ra ngoài, Lợn không có ý nhân nhượng nữa nên một phát nhấc bổng Mận lên rồi ném lên giường, Mận thấp hơn Lợn cả khúc nên chẳng tốn sức là mấy.Lợn mở cửa sắp đi ra thì Mận nhào đến câu cổ Lợn, trong lúc vùng vằng Mận vô tình nhìn thấy dấu vết ám muội ngay đằng sau gáy cổ của Lợn liền tức giận, mắt long sòng sọc, như là muốn giết người đến nơi rồi.
Có vẻ như là Mận không được vui cho lắm, bởi bây giờ mặt Mận đang căng ra như dây đàn, vừa bế con vừa lép nhép cái miệng chửi thầm ai đó, Lợn bước chân đi tới, Mận theo phản xạ tự nhiên ngước mặt lên.
Vừa nhìn thấy Lợn thì mừng rỡ, nhưng nhớ ra mình đang tức giận vì chuyện ông chồng bỏ nhà đi nguyên một đêm không về nên đã nhanh chóng thay đổi sắc mặt, giở giọng chất vấn.
- Hôm qua mình đã đi đâu mà cả đêm không về?.
Lợn chột dạ, nên đổi chủ đề.
- Đói quá có gì ăn không Mận?
- Mình đừng lảng tránh câu hỏi của em, em hỏi HÔM QUA MÌNH ĐÃ ĐI ĐÂU KHÔNG VỀ?
Mận cứ có tật hễ giận là quang quác cái mồm, Lợn thì không sao nhưng sợ ảnh hưởng đến láng giềng nên ngọt nhạt khuyên nhủ.
- Vào nhà rồi nói, Mận đứng ở ngoài đây nói chuyện nhà thì còn ra hệ thống cống rãnh gì? Kẻo ảnh hưởng đến giờ nghỉ trưa của người ta, mình bị quở chết.
- Có gì mà mình không dám nói tại đây? Hay mình đang giấu em chuyện gì?
- Tui không làm gì sai thì việc gì tui phải giấu?
- Mình sống ngay thẳng như vậy thì sợ đếch gì mồm mép của mấy con mụ đâm thọt nhiều chuyện ngoài kia? Em muốn mình đứng tại chỗ này ba mặt một lời với em.
- Thật sự là chuyện này có nghiêm trọng đến mức phải bộ bộ ra cho cả thôn cả xóm cùng biết không?
- Em chưa từng nói thế, mình đừng cố tình thêu dệt lời nói của em.
- Thế chị xem lại hành động của chị thì tính là gì đây? Trong khi đó tui nói rõ ràng là có gì vào nhà rồi nói tiếp mà chị có nghe lời tui không?
NOVEL TOON
- Cớ gì mà không nói luôn ở đây? Mình đang do dự chuyện gì?
- Tui chẳng có gì phải do dự cả, chỉ là cảm thấy VẠCH ÁO CHO NGƯỜI XEM LƯNG thì chẳng hay họ tí nào.
Lợn ít khi giận, nhưng một khi phát hoả thì cứng như Mận cũng phải gọi là run như cầy sấy. Dừa còn rất nhỏ, nghe thầy bu cãi nhau lớn tiếng thì oà khóc lên.
Mận ôm con vào nhà, vì khi nãy bị Lợn lớn tiếng nên giờ hai mắt đỏ ngầu, nước mắt chảy đến đâu Mận lấy tay dụi đến đó, nếu bây giờ có một người lạ bước vào không hiểu chuyện gì, chắc cũng nghĩ là Lợn vừa bạo hành vợ con. Đến chán cuộc đời.
Mận dỗ Dừa, Lợn thì dỗ Mận.
- Ai làm gì mà khóc?
Mận dỗi chồng, quay sang dỗ con. Sau khi Dừa tu ti no đến bụng tròn ủm thì lăn ra ngủ, Mận đặt con lên võng rồi đung đưa, nhất quyết phớt lờ thằng chồng.
Mận làm ông làm eo vậy thôi, chủ yếu là muốn Lợn hạ mình xuống năn nỉ, dỗ dành nó, xin nó tha lỗi. Nhưng mà Mận đề cao trí thông minh của thằng Lợn chồng nó quá rồi.
Chồng người ta khi vợ giận thì sẽ bám dính lấy vợ, hôn hít dỗ dành, ngọt ngào tỉ tê đủ thứ, khéo còn đè nhau ra mần thêm vài hiệp để hâm nóng tình cảm vợ chồng.
Còn chồng của Mận thì mỡ đấy mà húp, vợ giận kệ bà vợ, dỗ một lần không được thì thôi, chẳng có chuyện phải dỗ lần hai, Lợn đi vào nhà tắm, đã vậy còn có hơi sức nun bồ kết gội đầu với tắm lá bưởi nữa chứ? Thằng chồng này láo.
Mận uất lắm, uất đến mức cảm thấy như nghẹn tới cổ nhưng phải cố kiềm nén lại trong lòng, Mận đi đi lại lại canh chừng thẳng Lợn, tiên sư thằng chồng mất nết vừa tắm lại còn có hứng hát hò nữa chứ? Yêu đời đến vậy cơ à? Vợ giận còn không biết liệu đường mà dỗ? Coi có chán nản không? Coi có tức chết Mận không?.
Thằng chồng của Mận đi đẩu đi đâu, hú hí chán chê với ai không biết, mà khi về đây, nó lại điệu đà ghê gớm. Tắm xong đã đời còn ra ngoài vườn nhổ thêm mấy bụi nha đam về đắp mặt nạ nữa, láo quá láo rồi.
Lợn thay đổi bản thân, chải chuốt tỉ mỉ như thế là vì con nào? Vì con nào thì cũng chỉ có một kết cục là xuống mồ thôi, Mận mà biết cái con đầu trâu mặt ngựa đó là con cái nhà ai, ở đâu, bao tuổi, làm công việc gì, thì Mận thề, Mận phải cho con đó mông cắm vào cổ, mặt bổ làm đôi, răng môi lẫn lộn mới đã cái nư của Mận.
Đang chìm vào dòng suy nghĩ ghen tuông mù quáng thì thằng chồng quý hoa của Mận mới cầm con dao phay đi ra ngoài, Mận chặn ngay trước cửa không để Lợn ra ngoài.
- Mận làm cái gì vậy?
- Mình định đi đâu nữa?
- Tui qua nhà thím Dần lột dừa thuê, mấy hôm trước giật dừa thím có bảo tui rồi.
- Qua bên đó lột dừa thuê hay lột thứ gì khác hả?
- Chị nói nhăng nói cuội cái gì vậy?- Con gái chủ vựa dừa nó có ý với mình đó, đừng nói với em là mình không biết chuyện đó.
- Thôi cho tui xin, người ta có chồng có con rồi chị ạ.
- Em mặc kệ, em không cho mình đi đâu cả.
- Ở nhà để chết đói cả đám hả?
- Lột dừa thuê thì được trả bao đồng hả mình? Đi xa mắc công trở trời mình lại bệnh thì khổ, nên nhớ là mình mới vừa hết bệnh cách đây không lâu.
- Tui lột mười quả được trả năm đồng.
- Ôi giá gì mà bèo thế mình? Lột trăm quả còn chưa đến một tiền nữa?.
- Bèo cũng kệ, có người thuê mình làm là mừng rồi, người ta quý mình nên người ta mới thuê chứ cỡ thím Dần thì thiếu gì người.
- Nhưng nhìn mình vất vả kiếm tiền như vậy lòng dạ nào mà em yên cho được hả mình?.
Lợn ném con dao phay xuống, thản nhiên nói.
- Vậy thì chị đi ra ngoài kiếm tiền đi, tui ở nhà giữ thắng Dừa cho, chị cái này cũng không được cái kia cũng không được thật tình là tui không biết phải làm sao, tui không có nghĩa vụ cũng không đủ khả năng để làm vừa lòng tất cả, ai mà khó chiều quá tự cứ việc tự đi mà làm, TUI MỆT MỎI LẮM RỒI.
- Mình à, ý em không phải như vậy đâu...Mà là.
- Tui hỏi chị một câu thôi! Tui đi làm thì chị không cho, tui ở nhà thì chị có đủ khả năng đi ra ngoài kiếm tiền lo cho ba miệng ăn không?
- Em... Không phải là không cho nhưng mà.
- Không phải rồi thì đừng có "Nhưng", tui đi làm kiếm tiền chứ có phải đi chơi đâu mà chị lại ghen tuông vớ vẩn?
- Em biết là mình không có gì với họ nhưng họ lại có ý với mình thì em phải làm sao đây? Chồng em, em giữ thì có gì sai hả mình?.
- Tui là chồng chị khi nào? Chẳng phải lúc trước đã nói rõ ràng rồi sao? Cưới nhau chỉ để che mắt thiên hạ, việc tui yêu ai làm gì hoàn toàn không có can dự gì đến chị và chị yêu ai, làm gì cũng không liên quan đến tui, bây giờ chị tính hủy bỏ giao kèo hả?
- Mình nói vậy mà nghe được ư? Sở dĩ ban đầu em đồng ý với mình là vì em muốn dùng thời gian để mình dần chấp nhận em chứ không phải để mình nói với em mấy câu đó.
- Ngưng tại đây đi, tui không có thời gian để cãi nhau với chị, chị nên hiểu rõ là giữa tui và chị không thể nào và không bao giờ có thể nảy sinh tình cảm, hiểu chứ? Còn bây giờ, tui phải đi kiếm tiền nên làm ơn tránh đường cho tui đi.
- Em không cho mình đi.
- Tránh ra.
- Không đời nào.
Mận lì lợm đứng chặn ở cửa không cho Lợn ra ngoài, Lợn không có ý nhân nhượng nữa nên một phát nhấc bổng Mận lên rồi ném lên giường, Mận thấp hơn Lợn cả khúc nên chẳng tốn sức là mấy.Lợn mở cửa sắp đi ra thì Mận nhào đến câu cổ Lợn, trong lúc vùng vằng Mận vô tình nhìn thấy dấu vết ám muội ngay đằng sau gáy cổ của Lợn liền tức giận, mắt long sòng sọc, như là muốn giết người đến nơi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.