Chương 109: Đàn ông chửa bằng cách nào?
Đỗ Vũ Hoàng Ngân
16/09/2024
Mợ dắt Lựu bước ra ngoài quán nước.
Ngồi xuống ghế, mợ tinh tế đỡ lưng cho Lựu, lấy chiếc quạt mo có sẵn trên bàn, phe phẩy quạt, nhẹ nhàng, chậm rãi.
Gió từ chiếc quạt tuy nhỏ nhưng cũng đủ làm dịu đi cái nóng bức của buổi trưa hè. Mợ đang quạt, em bé trong bụng đạp khiến Lựu nhíu mày, mợ chăm chú quan sát từng nhất cử nhất động của Lựu, trong lòng lại dâng lên cảm xúc khó tả.
- Chị Lựu này, bụng to thế này, chắc là sắp sinh rồi nhở?
Lựu gật đầu, nụ cười mỉm nhẹ nhõm hiện lên trên khuôn mặt mệt mỏi.
- Ừa, chắc khoảng tầm một tuần đổ lại là tui chuyển dạ rồi.
Mợ gật gù, ánh mắt đăm chiêu nhìn ra phía xa, suy nghĩ ra cái để mà nói tiếp.
- Chửa mệt lắm chị nhở?
Lựu ngồi tựa lưng vào ghế, tay vẫn xoa nhẹ bụng, đôi mắt thoáng chút mệt mỏi. Chị nghe câu hỏi vô tri của mợ mà không nhịn được cười, rồi nhẹ nhàng đáp.
- Ừa, cũng mệt đấy. Mấy tháng đầu thì không sao, chứ giờ sắp sinh rồi, mỗi lần đứng lên ngồi xuống cũng khó nhọc, ban đêm nằm ngủ mà cứ trở mình không được, em bé trong bụng đạp suốt đêm, tui cứ thao thức không yên. Mà buôn bán cả ngày ngoài chợ thế này, về nhà lại lo chuyện cơm nước, dọn dẹp... Nhiều lúc thấy đuối lắm.
- Thế chồng chị đâu? Anh Điệp ý, anh ta biết vợ bầu bì như này mà còn để cho chị làm việc nặng nhọc thế à?
Cá là mợ đã hiểu lầm chồng mình nên Lựu đã vội vàng giải thích.
- Ý, không phải như vậy đâu! Chồng tui thương tui lắm, việc gì chồng tui cũng giành làm với tui hết á.
- Thật không?
- Thật mà, tại do tui chán quá không có gì làm nên mới làm việc nhà để giết thời gian thôi...Ăn và nằm ngủ thôi thì chán lắm Lợn ạ.
Mợ gật đầu đồng tình.
- Tui cũng thấy thế, thà cho tui làm mệt nhưng mà bù lại tui sẽ ngủ rất ngon nha, còn cho tui ở không thì y như rằng, tối hôm đó tui xác định thức trắng đêm.
Hai người nói cười khúc khích, bỗng Lựu nhìn qua bịch xoài mợ Lợn vừa mua, đôi mắt thoáng chút tò mò.
- Eo ơi xoài xanh chi mà xanh thế này, đã xanh mà còn nhiều nữa, đây là mua cho ai thế?
Mợ tỉnh bơ đáp.
- Mua cho tui, tự dưng dạo này tui thèm đồ chua dã man luôn ý, nên nhìn thấy cái sạp trái cây có bán xoài xanh này là tui cầm lòng không đặng.
- Thèm đến thế cơ á?
Mợ cười cười.
- Phải nói sao ta, tui chỉ cần tưởng tượng được cắn một miếng xoài xanh rồi với chấm muối ớt cay xé lưỡi thì chao ôi, nó đã gì đâu! Cái vị chua của nó vừa cắn vào đã phải nhắm mắt lại vì tê cả đầu lưỡi, nhưng mà nó ngon, nó đã cơn thèm tui ghê lắm.
Lựu khó hiểu nhìn mợ.
- Lợn này.
- Sao thế chị Lựu?
- Nếu Lợn không phải đàn ông con trai thì Lợn biết bây giờ trong mắt tui, Lợn giống như là gì không?
- Là cái gì hả?
Lựu chần chừ một chút, rồi hạ giọng nhỏ nhẹ, như thể sợ nói to quá sẽ làm mợ giật mình.
- Là... là như tui vậy đó....đàn bà chửa ấy, thèm chua thèm ngọt thèm đủ thứ.
Nụ cười trên môi mợ chợt khựng lại, mợ im bặt, lời nói của Lựu khiến mợ lùng bùng lỗ tai, mợ liếc nhìn Lựu, cố gắng giữ nét cười tự nhiên, nhưng trong lòng lại rối bời không yên.
Mợ chợt nhớ lại gần nửa tháng trở lại, mợ cứ thèm chua, rồi cảm thấy buồn nên mỗi khi ngửi thấy mùi cá kho, những cơn mệt mỏi bất chợt mà trước giờ mợ chưa từng trải qua... Liệu có phải là...
Chuyện đó với cậu Hai, chỉ xảy ra một lần duy nhất vào đêm hôm đó, mợ nghĩ cũng không dám nghĩ, chả nhẽ số mợ may đến thế?
Lựu thấy mợ im lặng, nụ cười Lựu chợt tắt, liền nghiêng đầu nhìn mợ, mắt lộ vẻ lo lắng.
- Ơ, sao thế Lợn? Tui nói giỡn thôi mà, chứ Lợn là đàn ông con trai thì sao mà chửa được.
Mợ chả vờ bật cười thành tiếng, rồi vỗ nhẹ vào vai Lựu.
- Ối giời ơi! Chị Lựu, chị nghĩ đi đâu vậy, tui là đàn ông, đàn ông đó nha! Đàn ông thì làm gì có chuyện chửa được.
- Ừa thì biết là vậy, nhưng mà cách Lợn tả cái cách thèm đồ chua, rồi còn mua cả hai cân xoài xanh thế này, chẳng khác nào người đàn bà đang chửa cả.
Mợ cười sặc sụa, đến nỗi phải lấy tay quệt nước mắt.
- Ờ... cũng đúng nhỉ, nghĩ lại thì cũng thấy lạ thật. Cơ mà chắc do tui ăn uống thiếu chất nên thành ra thèm chua thôi, ôi dào, chuyện thường như ở huyện mà chị thổi phồng thành có chửa được.
Lựu nghe mợ nói vậy, chỉ biết cười trừ, nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy mặt mơ tái xanh tái nhợt, mợ diễn dở đến nỗi ai nhìn vào cũng biết ngay mợ có vấn đề.
- Lợn nói cũng có lý đấy chứ đàn ông thì chửa đẻ kiểu gì, nhưng mà này, đừng ăn nhiều xoài xanh quá, dễ đau bụng lắm đấy.
Cách mà Lựu quan tâm mợ cứ như kiểu một bà cụ non đang lo lắng cho một đứa trẻ vậy, mợ cố giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng đã bắt đầu lo lắng. Bây giờ mợ muốn nhanh chóng về nhà để xác nhận một chuyện, trông mợ có vẻ gấp rút.
Cùng lúc đó là thằng Niên vừa từ nhà xí bước ra, giải quyết xong tàu tháo, cơ mặt nhăn nhó khi nãy của Niên đã giãn ra không ít.
Thấy Niên vừa ra, mợ quan tâm hỏi han.
- Sao rồi, bụng em đã đỡ đau hơn chưa?
Niên nhún vai, cười tươi rói.
- Tui hết đau rồi, chắc tại sáng nay tui ăn bát bún riêu rồi lại làm thêm cái bánh rán với tô chè khoai ... giờ nghĩ lại chắc là lỗi của cái bánh rán ấy rồi, nhìn hơi cũ mà tui còn tiếc không nỡ vứt.
- Thì ra là do cái miệng làm hại cái thân..
Lựu thêm lời làm Niên đen mặt, với tính cách của Niên thì Niên sẽ đớp lại lời Lựu nãy giờ rồi chứ làm gì có chuyện để yên, cơ mà vì lần này nó mang ơn người ta nên nó cũng phải biết điều mà khép cái miệng lại.
Mợ biết ý, liền xoa đầu Niên rồi quay sang nói với hai bu con nhà Lựu.
- Bác và chị Lựu này, cho tui xin phép về trước nha. Tự nhiên tui nhớ ra có việc cần phải làm gấp, bu tui ở nhà đang trông.
Lựu gật đầu, thông cảm.
- Ừa, nếu có việc bận thì mau về nhà đi, khi nào có dịp nhớ ghé quán tui nữa nha.
Mợ ngõ ý.
- Khi nào đầy tháng con Lựu, tui ghé có được không?
- Tất nhiên là được rồi, chỗ tui lúc nào cũng chào đón Lợn mà.
Mợ gật đầu cảm kích rồi quay sang Niên, nắm lấy tay nó, giục.
- Niên, đi thôi em, anh chợt nhớ mình có việc gấp phải về ngay bây giờ.
Niên ngơ ngác, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra nhưng thấy mợ có vẻ gấp gáp, nên nó không hỏi nhiều, cứ thế mà đi.
Ngồi xuống ghế, mợ tinh tế đỡ lưng cho Lựu, lấy chiếc quạt mo có sẵn trên bàn, phe phẩy quạt, nhẹ nhàng, chậm rãi.
Gió từ chiếc quạt tuy nhỏ nhưng cũng đủ làm dịu đi cái nóng bức của buổi trưa hè. Mợ đang quạt, em bé trong bụng đạp khiến Lựu nhíu mày, mợ chăm chú quan sát từng nhất cử nhất động của Lựu, trong lòng lại dâng lên cảm xúc khó tả.
- Chị Lựu này, bụng to thế này, chắc là sắp sinh rồi nhở?
Lựu gật đầu, nụ cười mỉm nhẹ nhõm hiện lên trên khuôn mặt mệt mỏi.
- Ừa, chắc khoảng tầm một tuần đổ lại là tui chuyển dạ rồi.
Mợ gật gù, ánh mắt đăm chiêu nhìn ra phía xa, suy nghĩ ra cái để mà nói tiếp.
- Chửa mệt lắm chị nhở?
Lựu ngồi tựa lưng vào ghế, tay vẫn xoa nhẹ bụng, đôi mắt thoáng chút mệt mỏi. Chị nghe câu hỏi vô tri của mợ mà không nhịn được cười, rồi nhẹ nhàng đáp.
- Ừa, cũng mệt đấy. Mấy tháng đầu thì không sao, chứ giờ sắp sinh rồi, mỗi lần đứng lên ngồi xuống cũng khó nhọc, ban đêm nằm ngủ mà cứ trở mình không được, em bé trong bụng đạp suốt đêm, tui cứ thao thức không yên. Mà buôn bán cả ngày ngoài chợ thế này, về nhà lại lo chuyện cơm nước, dọn dẹp... Nhiều lúc thấy đuối lắm.
- Thế chồng chị đâu? Anh Điệp ý, anh ta biết vợ bầu bì như này mà còn để cho chị làm việc nặng nhọc thế à?
Cá là mợ đã hiểu lầm chồng mình nên Lựu đã vội vàng giải thích.
- Ý, không phải như vậy đâu! Chồng tui thương tui lắm, việc gì chồng tui cũng giành làm với tui hết á.
- Thật không?
- Thật mà, tại do tui chán quá không có gì làm nên mới làm việc nhà để giết thời gian thôi...Ăn và nằm ngủ thôi thì chán lắm Lợn ạ.
Mợ gật đầu đồng tình.
- Tui cũng thấy thế, thà cho tui làm mệt nhưng mà bù lại tui sẽ ngủ rất ngon nha, còn cho tui ở không thì y như rằng, tối hôm đó tui xác định thức trắng đêm.
Hai người nói cười khúc khích, bỗng Lựu nhìn qua bịch xoài mợ Lợn vừa mua, đôi mắt thoáng chút tò mò.
- Eo ơi xoài xanh chi mà xanh thế này, đã xanh mà còn nhiều nữa, đây là mua cho ai thế?
Mợ tỉnh bơ đáp.
- Mua cho tui, tự dưng dạo này tui thèm đồ chua dã man luôn ý, nên nhìn thấy cái sạp trái cây có bán xoài xanh này là tui cầm lòng không đặng.
- Thèm đến thế cơ á?
Mợ cười cười.
- Phải nói sao ta, tui chỉ cần tưởng tượng được cắn một miếng xoài xanh rồi với chấm muối ớt cay xé lưỡi thì chao ôi, nó đã gì đâu! Cái vị chua của nó vừa cắn vào đã phải nhắm mắt lại vì tê cả đầu lưỡi, nhưng mà nó ngon, nó đã cơn thèm tui ghê lắm.
Lựu khó hiểu nhìn mợ.
- Lợn này.
- Sao thế chị Lựu?
- Nếu Lợn không phải đàn ông con trai thì Lợn biết bây giờ trong mắt tui, Lợn giống như là gì không?
- Là cái gì hả?
Lựu chần chừ một chút, rồi hạ giọng nhỏ nhẹ, như thể sợ nói to quá sẽ làm mợ giật mình.
- Là... là như tui vậy đó....đàn bà chửa ấy, thèm chua thèm ngọt thèm đủ thứ.
Nụ cười trên môi mợ chợt khựng lại, mợ im bặt, lời nói của Lựu khiến mợ lùng bùng lỗ tai, mợ liếc nhìn Lựu, cố gắng giữ nét cười tự nhiên, nhưng trong lòng lại rối bời không yên.
Mợ chợt nhớ lại gần nửa tháng trở lại, mợ cứ thèm chua, rồi cảm thấy buồn nên mỗi khi ngửi thấy mùi cá kho, những cơn mệt mỏi bất chợt mà trước giờ mợ chưa từng trải qua... Liệu có phải là...
Chuyện đó với cậu Hai, chỉ xảy ra một lần duy nhất vào đêm hôm đó, mợ nghĩ cũng không dám nghĩ, chả nhẽ số mợ may đến thế?
Lựu thấy mợ im lặng, nụ cười Lựu chợt tắt, liền nghiêng đầu nhìn mợ, mắt lộ vẻ lo lắng.
- Ơ, sao thế Lợn? Tui nói giỡn thôi mà, chứ Lợn là đàn ông con trai thì sao mà chửa được.
Mợ chả vờ bật cười thành tiếng, rồi vỗ nhẹ vào vai Lựu.
- Ối giời ơi! Chị Lựu, chị nghĩ đi đâu vậy, tui là đàn ông, đàn ông đó nha! Đàn ông thì làm gì có chuyện chửa được.
- Ừa thì biết là vậy, nhưng mà cách Lợn tả cái cách thèm đồ chua, rồi còn mua cả hai cân xoài xanh thế này, chẳng khác nào người đàn bà đang chửa cả.
Mợ cười sặc sụa, đến nỗi phải lấy tay quệt nước mắt.
- Ờ... cũng đúng nhỉ, nghĩ lại thì cũng thấy lạ thật. Cơ mà chắc do tui ăn uống thiếu chất nên thành ra thèm chua thôi, ôi dào, chuyện thường như ở huyện mà chị thổi phồng thành có chửa được.
Lựu nghe mợ nói vậy, chỉ biết cười trừ, nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy mặt mơ tái xanh tái nhợt, mợ diễn dở đến nỗi ai nhìn vào cũng biết ngay mợ có vấn đề.
- Lợn nói cũng có lý đấy chứ đàn ông thì chửa đẻ kiểu gì, nhưng mà này, đừng ăn nhiều xoài xanh quá, dễ đau bụng lắm đấy.
Cách mà Lựu quan tâm mợ cứ như kiểu một bà cụ non đang lo lắng cho một đứa trẻ vậy, mợ cố giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng đã bắt đầu lo lắng. Bây giờ mợ muốn nhanh chóng về nhà để xác nhận một chuyện, trông mợ có vẻ gấp rút.
Cùng lúc đó là thằng Niên vừa từ nhà xí bước ra, giải quyết xong tàu tháo, cơ mặt nhăn nhó khi nãy của Niên đã giãn ra không ít.
Thấy Niên vừa ra, mợ quan tâm hỏi han.
- Sao rồi, bụng em đã đỡ đau hơn chưa?
Niên nhún vai, cười tươi rói.
- Tui hết đau rồi, chắc tại sáng nay tui ăn bát bún riêu rồi lại làm thêm cái bánh rán với tô chè khoai ... giờ nghĩ lại chắc là lỗi của cái bánh rán ấy rồi, nhìn hơi cũ mà tui còn tiếc không nỡ vứt.
- Thì ra là do cái miệng làm hại cái thân..
Lựu thêm lời làm Niên đen mặt, với tính cách của Niên thì Niên sẽ đớp lại lời Lựu nãy giờ rồi chứ làm gì có chuyện để yên, cơ mà vì lần này nó mang ơn người ta nên nó cũng phải biết điều mà khép cái miệng lại.
Mợ biết ý, liền xoa đầu Niên rồi quay sang nói với hai bu con nhà Lựu.
- Bác và chị Lựu này, cho tui xin phép về trước nha. Tự nhiên tui nhớ ra có việc cần phải làm gấp, bu tui ở nhà đang trông.
Lựu gật đầu, thông cảm.
- Ừa, nếu có việc bận thì mau về nhà đi, khi nào có dịp nhớ ghé quán tui nữa nha.
Mợ ngõ ý.
- Khi nào đầy tháng con Lựu, tui ghé có được không?
- Tất nhiên là được rồi, chỗ tui lúc nào cũng chào đón Lợn mà.
Mợ gật đầu cảm kích rồi quay sang Niên, nắm lấy tay nó, giục.
- Niên, đi thôi em, anh chợt nhớ mình có việc gấp phải về ngay bây giờ.
Niên ngơ ngác, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra nhưng thấy mợ có vẻ gấp gáp, nên nó không hỏi nhiều, cứ thế mà đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.