Chương 111: Là con đói, không phải em đói.
Đỗ Vũ Hoàng Ngân
25/09/2024
Cậu bước nhanh về phía hang, tim đập thình thịch không chỉ vì chạy mà còn vì lo lắng cho mợ, khi đến gần, cậu thấy bóng dáng quen thuộc của mợ đang nằm co ro trên giường, bao nhiêu sự khẩn trương khi nãy của cậu bỗng chốc tan biến thành cái thở phào nhẹ nhõm.
Cậu từ từ đi đến bên giường và ngồi cạnh mợ, khoé mắt mợ còn ươn ướt vì dư âm sau trận khóc, cậu đau lòng giúp mợ quệt đi những giọt nước mắt còn đọng lại, cậu ngàn vạn lần không hiểu được, khoé mắt cậu vì đâu mà cay? Lồng ngực cậu đau quặn cả lên như có ai đang bóp chặt lấy chỗ đó, không cho cậu thở.
Cảm nhận được hơi ấm từ đôi bàn tay dịu dàng của cậu, đôi mày của mợ khẽ chuyển động, giây tiếp theo mợ mở mắt một cách khó khăn. Nhìn thấy mợ vì mình mà phải chật vật như vậy, cậu thấy cái tội của mình đủ ác.
- Mợ....
Giọng cậu khàn đi không ít, vì xúc động và cảm thấy có lỗi.
Nghe giọng cậu, mợ giật mình ngước lên, thấy được cậu, mợ hoảng hồn, tim mợ loạn đi một nhịp.
Mợ muốn đứng dậy, muốn chạy trốn khỏi cậu, nhưng cớ vì đâu, ngay tình thế nguy cấp mà chân mợ lại tê? Cậu nhận ra ý đồ của mợ, cơ mà cậu để ý hơn hết là cái chân của mợ hơn, cậu giam chặt mợ lại bằng vòng tay vững chải, sức mợ quả thật không mạnh bằng cậu nên đã nhanh chóng bị cậu giữ chặt.
- Mợ định trốn tôi?
Mợ cúi đầu, không dám nhìn vào mắt cậu. Tim mợ thắt lại, một nỗi sợ vô hình đang bủa vây lấy mợ.
- Em không cố ý...Em... em không biết phải đối mặt với cậu ra sao. Em sợ...
Giọng mợ nghẹn lại, không nói được hết câu.
Cậu Hai tinh tế đặt mợ ngồi xuống rồi lấy gối cho mợ gác chân lên, cậu cẩn thận, chăm chú giúp mợ xoa từng ngón chân một rồi di chuyển đến bắp chân. Tay nghề của cậu vẫn chuyên nghiệp như xưa, cậu giúp mợ xoa bóp một hồi, chân mợ đã mau chóng hết tê.
-
Có những thứ khác sẽ thay đổi theo thời gian, nhưng sự ân cần, chiều chuộng của cậu giành cho mợ, qua bao nhiêu năm vẫn là như vậy. Mợ cảm thấy là, cảm giác tủi thân của mình khi nãy tan như bọt nước, bây giờ chỉ còn lại sự ngọt ngào của cậu bao trùm mà thôi.
Mợ thấy đã đỡ hơn chưa?
-
- Em...em thấy hết tê rồi ạ.
- Mợ có biết vì sao chân mợ bị tê cứng không?
- Vì sao cậu ạ? Em không biết thật...
Cậu Hai khẽ cười véo mũi mợ một cái, nửa đùa nửa trách móc.
Hậu quả do mợ nằm ngủ sai tư thế nên dẫn đến máu không lưu thông được, mợ đó, đúng là ngốc mà.
Mợ ngượng ngùng, mắt vẫn chưa dám nhìn thẳng vào cậu, tim mợ đập nhanh vì sự dịu dàng của cậu, cậu đúng là cậu, gia trưởng nhưng không làm mợ ghét được.
- Cậu ơi...
- Có chuyện gì thế mợ?
- Thật ra thì ....Em có chuyện này muốn nói với cậu...
Cậu cười cười, chả vờ tò mò.
- Ơ? Chuyện gì, mợ cứ nói.
Giọng mợ run run.
- Hình như, em có chửa rồi... Là con của cậu....
- Mợ nói sao?
- Em nghĩ là, hình như em có chửa rồi, là con của cậu...
Nước mắt mợ bất giác lại rơi, cậu hoảng loạn, liền ôm mợ dỗ dành.
- Ngoan nào, có con thì tốt cớ sao mợ khóc?
- Em biết là cậu cũng muốn có con, nhưng liệu thầy bu cậu có chấp nhận chuyện này....Và cả mọi người nữa, Mận, Dừa, Ruộng và những người khác, họ vẫn chưa biết thân phận của em nhưng nếu họ biết rồi thì họ sẽ nghĩ sao về em? Một đứa chưa chồng đã chửa...
- Mợ bình tĩnh trước, sao mợ biết mà khẳng định là mợ đã chửa rồi?
- Em để ý những biểu hiện gần đây của em.
- Biểu hiện như nào?
- Em ăn nhiều hơn trước, ngửi thấy mùi cá là buồn nôn, với em cũng hơi thèm đồ chua nữa... Trước đây...em chưa từng như vậy....Em chửa thật rồi, chửa thật rồi cậu ơi...Nếu cậu không tin thì em sẽ...
- Tôi tin mợ.
- Cảm ơn vì cậu đã tin em.
- Nếu như tôi tin mợ thì mợ cũng phải tin tôi.
- Em luôn tin cậu mà.
Mợ là người tôi muốn lấy làm vợ, đứa nhỏ trong bụng mợ là con của tôi, mợ và con là hai thứ quý giá nhất đời tôi, cho nên dù bất cứ giá nào tôi cũng sẽ bảo vệ mợ, bảo vệ con, bảo vệ hạnh phúc của tôi đến cùng, mợ ạ.
- Nhưng còn thầy cậu, bu cậu thì thế nào hả cậu?
Cậu không do dự cầm lấy tay mợ, trịnh trọng như kiểu đang tuyên thệ.
Mợ không cần phải lo chuyện đó, thầy bu là thầy bu tôi, nhưng cuộc đời của tôi phải do tôi làm chủ, mợ chỉ cần chờ đợi, không lâu nữa đâu, tôi chắc chắn sẽ không để mợ hối hận.
Mợ nhìn vào đôi mắt kiên định của cậu, mợ cảm thấy cảm xúc của mình dần trở nên bình ổn hơn, cậu chưa khiến mợ thất vọng lần nào, và trong lúc này, niềm tin của mợ dành cho cậu là tuyệt đối.
- Vâng, em luôn tin tưởng...Thầy nó mà
Mợ đáp khẽ rồi ngoan ngoãn gục đầu vào vai cậu.
Mợ đột nhiên đổi cách xưng hô, làm cậu sướng rơn, cậu vòng tay ôm lấy mợ, kéo mợ sát vào lòng mình hơn.
- Bu nó không được lo lắng gì nữa nhé, từ giờ, tôi sẽ lo tất cả, bu nó chỉ việc để tôi chăm sóc thôi.
- Mà khi nãy thầy nó nói em chỉ cần chờ đợi, thầy nó không để em hối hận...Em có thể biết thầy nó định làm gì không?
- Không được, vì đó là bí mật.
Nghe cậu nói thế, mặt mợ xị ra, cái bụng mợ kêu ùng ục, cậu bật cười thành tiếng.
- Mợ đói rồi à?
Cậu hỏi, mợ đỏ mặt biểu tình.
- Là con đói, không phải em đói.
Cậu từ từ đi đến bên giường và ngồi cạnh mợ, khoé mắt mợ còn ươn ướt vì dư âm sau trận khóc, cậu đau lòng giúp mợ quệt đi những giọt nước mắt còn đọng lại, cậu ngàn vạn lần không hiểu được, khoé mắt cậu vì đâu mà cay? Lồng ngực cậu đau quặn cả lên như có ai đang bóp chặt lấy chỗ đó, không cho cậu thở.
Cảm nhận được hơi ấm từ đôi bàn tay dịu dàng của cậu, đôi mày của mợ khẽ chuyển động, giây tiếp theo mợ mở mắt một cách khó khăn. Nhìn thấy mợ vì mình mà phải chật vật như vậy, cậu thấy cái tội của mình đủ ác.
- Mợ....
Giọng cậu khàn đi không ít, vì xúc động và cảm thấy có lỗi.
Nghe giọng cậu, mợ giật mình ngước lên, thấy được cậu, mợ hoảng hồn, tim mợ loạn đi một nhịp.
Mợ muốn đứng dậy, muốn chạy trốn khỏi cậu, nhưng cớ vì đâu, ngay tình thế nguy cấp mà chân mợ lại tê? Cậu nhận ra ý đồ của mợ, cơ mà cậu để ý hơn hết là cái chân của mợ hơn, cậu giam chặt mợ lại bằng vòng tay vững chải, sức mợ quả thật không mạnh bằng cậu nên đã nhanh chóng bị cậu giữ chặt.
- Mợ định trốn tôi?
Mợ cúi đầu, không dám nhìn vào mắt cậu. Tim mợ thắt lại, một nỗi sợ vô hình đang bủa vây lấy mợ.
- Em không cố ý...Em... em không biết phải đối mặt với cậu ra sao. Em sợ...
Giọng mợ nghẹn lại, không nói được hết câu.
Cậu Hai tinh tế đặt mợ ngồi xuống rồi lấy gối cho mợ gác chân lên, cậu cẩn thận, chăm chú giúp mợ xoa từng ngón chân một rồi di chuyển đến bắp chân. Tay nghề của cậu vẫn chuyên nghiệp như xưa, cậu giúp mợ xoa bóp một hồi, chân mợ đã mau chóng hết tê.
-
Có những thứ khác sẽ thay đổi theo thời gian, nhưng sự ân cần, chiều chuộng của cậu giành cho mợ, qua bao nhiêu năm vẫn là như vậy. Mợ cảm thấy là, cảm giác tủi thân của mình khi nãy tan như bọt nước, bây giờ chỉ còn lại sự ngọt ngào của cậu bao trùm mà thôi.
Mợ thấy đã đỡ hơn chưa?
-
- Em...em thấy hết tê rồi ạ.
- Mợ có biết vì sao chân mợ bị tê cứng không?
- Vì sao cậu ạ? Em không biết thật...
Cậu Hai khẽ cười véo mũi mợ một cái, nửa đùa nửa trách móc.
Hậu quả do mợ nằm ngủ sai tư thế nên dẫn đến máu không lưu thông được, mợ đó, đúng là ngốc mà.
Mợ ngượng ngùng, mắt vẫn chưa dám nhìn thẳng vào cậu, tim mợ đập nhanh vì sự dịu dàng của cậu, cậu đúng là cậu, gia trưởng nhưng không làm mợ ghét được.
- Cậu ơi...
- Có chuyện gì thế mợ?
- Thật ra thì ....Em có chuyện này muốn nói với cậu...
Cậu cười cười, chả vờ tò mò.
- Ơ? Chuyện gì, mợ cứ nói.
Giọng mợ run run.
- Hình như, em có chửa rồi... Là con của cậu....
- Mợ nói sao?
- Em nghĩ là, hình như em có chửa rồi, là con của cậu...
Nước mắt mợ bất giác lại rơi, cậu hoảng loạn, liền ôm mợ dỗ dành.
- Ngoan nào, có con thì tốt cớ sao mợ khóc?
- Em biết là cậu cũng muốn có con, nhưng liệu thầy bu cậu có chấp nhận chuyện này....Và cả mọi người nữa, Mận, Dừa, Ruộng và những người khác, họ vẫn chưa biết thân phận của em nhưng nếu họ biết rồi thì họ sẽ nghĩ sao về em? Một đứa chưa chồng đã chửa...
- Mợ bình tĩnh trước, sao mợ biết mà khẳng định là mợ đã chửa rồi?
- Em để ý những biểu hiện gần đây của em.
- Biểu hiện như nào?
- Em ăn nhiều hơn trước, ngửi thấy mùi cá là buồn nôn, với em cũng hơi thèm đồ chua nữa... Trước đây...em chưa từng như vậy....Em chửa thật rồi, chửa thật rồi cậu ơi...Nếu cậu không tin thì em sẽ...
- Tôi tin mợ.
- Cảm ơn vì cậu đã tin em.
- Nếu như tôi tin mợ thì mợ cũng phải tin tôi.
- Em luôn tin cậu mà.
Mợ là người tôi muốn lấy làm vợ, đứa nhỏ trong bụng mợ là con của tôi, mợ và con là hai thứ quý giá nhất đời tôi, cho nên dù bất cứ giá nào tôi cũng sẽ bảo vệ mợ, bảo vệ con, bảo vệ hạnh phúc của tôi đến cùng, mợ ạ.
- Nhưng còn thầy cậu, bu cậu thì thế nào hả cậu?
Cậu không do dự cầm lấy tay mợ, trịnh trọng như kiểu đang tuyên thệ.
Mợ không cần phải lo chuyện đó, thầy bu là thầy bu tôi, nhưng cuộc đời của tôi phải do tôi làm chủ, mợ chỉ cần chờ đợi, không lâu nữa đâu, tôi chắc chắn sẽ không để mợ hối hận.
Mợ nhìn vào đôi mắt kiên định của cậu, mợ cảm thấy cảm xúc của mình dần trở nên bình ổn hơn, cậu chưa khiến mợ thất vọng lần nào, và trong lúc này, niềm tin của mợ dành cho cậu là tuyệt đối.
- Vâng, em luôn tin tưởng...Thầy nó mà
Mợ đáp khẽ rồi ngoan ngoãn gục đầu vào vai cậu.
Mợ đột nhiên đổi cách xưng hô, làm cậu sướng rơn, cậu vòng tay ôm lấy mợ, kéo mợ sát vào lòng mình hơn.
- Bu nó không được lo lắng gì nữa nhé, từ giờ, tôi sẽ lo tất cả, bu nó chỉ việc để tôi chăm sóc thôi.
- Mà khi nãy thầy nó nói em chỉ cần chờ đợi, thầy nó không để em hối hận...Em có thể biết thầy nó định làm gì không?
- Không được, vì đó là bí mật.
Nghe cậu nói thế, mặt mợ xị ra, cái bụng mợ kêu ùng ục, cậu bật cười thành tiếng.
- Mợ đói rồi à?
Cậu hỏi, mợ đỏ mặt biểu tình.
- Là con đói, không phải em đói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.