Chương 132: Người năm đó cứu Mận là Ruộng, không phải tui.
Đỗ Vũ Hoàng Ngân
28/11/2024
Trong xe, Mận nhìn mợ thật lâu mà không nói câu nào, nhưng sâu thẳm
trong ánh mắt của Mận, mợ đã ngờ ngợ ra được sự luyến tiếc lẫn chút khổ
tâm không dám nói ra, mợ ái ngại né tránh ánh nhìn của Mận, Mận nhận ra
điều đó, tay giơ lên khoảng không rồi cũng vội rút về.
-
- Lợn này.
Mận ấp úng, hỏi mợ.
- Sao Mận?
Mợ vẫn giữ thái độ bình tĩnh khi tiếp chuyện với Mận dù hai tay lúc nào cũng theo bản năng phòng thủ trước ngực, điều đó càng khiến Mận thêm phần chua xót.
- Lợn có bao giờ thắc mắc là vì sao tui thương Lợn nhiều như vậy không? Đến độ mà Lợn năm lần bảy lượt từ chối tình cảm của tui mà tui vẫn cứng đầu cứng cổ không chịu từ bỏ ý?.
- Thật ra...Tui không...Nhưng mà, thi thoảng suy nghĩ đó cũng hiện lên trong đầu tui, cơ mà không nhiều lắm.
Mợ trả lời thật lòng, Mận cười cười.
- Vậy nếu bây giờ tui nói ra, lí do mà tui thương Lợn ý, thì Lợn có sẵn lòng muốn nghe không?
- Tùy Mận thôi, tui thì sao cũng được.
Mợ thờ ơ đáp.
Mận im lặng, ánh mắt trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ xe ngựa, nơi bóng chiều dần buông, Mận mím môi, như cố tìm sức mạnh để nói ra điều mình đã giấu kín từ lâu, vì đây là cơ hội cuối cùng để nói ra, Mận hít một hơi thật sâu, giọng run rẩy.
- Tui thương Lợn... bởi vì trong mắt tui, Lợn là người duy nhất sống đúng với
lòng mình. Lợn không bao giờ toan tính, không bao giờ lợi dụng người khác... Mà tui, tui thì ngược lại.
- Ý là...Mận thương tui là bởi vì tui ngốc thôi đó hả?.
- Dĩ nhiên là không phải rồi!
Mận vội vàng phủ nhận, rồi Mận hỏi mợ.
- Lợn còn nhớ sự việc năm đó không, lúc đó Lợn chạy lên rừng hái lá thuốc, tui mò đi theo Lợn nhưng xui rủi là bị rắn cắn ngay chân đó, Lợn có nhớ không?
- Tui nhớ, rồi....Thì sao?
-
Mận tiếp tục nói.
- Lúc đó tui nghĩ hẳn là mình sắp chết đến nơi rồi, may mắn là có Lợn hút máu độc kịp thời rồi cõng tui về nhà chữa trị, cũng vì lí do đó mà kể từ lúc ấy về sau tui không thể thương thêm một ai ngoài Lợn nữa.
- Mận nói gì? Tui nghe không hiểu?.
Mợ ngạc nhiên nhìn Mận, ánh mắt thoáng chút khó hiểu trước những lời Mận vừa thốt ra.
Mận nghẹn ngào, níu lấy tay mợ.
- Lợn à, đừng chả vờ nữa, đó là lần đầu tiên tui thấy có người sẵn sàng vì tui mà liều lĩnh đến vậy, lúc đó, Lợn không cần biết tui là ai, không quan trọng tui có xứng đáng hay không, Lợn làm tất cả trong khả năng để cứu tui. Tui tưởng tui sắp chết đến nơi, nhưng cũng chính nhờ có Lợn mà tui còn cơ hội để sống tiếp.
Mợ khó khăn rụt tay về phía mình, mợ thực sự không hiểu Mận đang nói về chuyện gì.
Nhận ra mình vừa mất bình tĩnh, Mận vội hạ giọng, ánh mắt buồn bã.
- Lợn không hiểu đâu, kể từ ngày đó, tui bắt đầu để ý đến Lợn, nhìn Lợn cười, nhìn Lợn chăm sóc cậu Hai, nhìn cách Lợn đối đãi với mọi người trong nhà... tất cả đều khiến tui không thể rời mắt. Tui cứ tự hỏi, tại sao có một người tốt đến vậy, mà tui lại không thể là người ở bên cạnh họ?.
- Mận, tui nghĩ Mận đang lý tưởng hóa tui quá rồi đó, tui không có hoàn hảo như Mận nghĩ đâu, vả lại tui cũng không phải là người cứu và cõng Mận về nhà năm đó...
- Không phải Lợn vậy thì là ai?
Mợ cố liên kết lại những chuỗi sự việc xảy ra năm đó, từ lúc mợ chạy lên rừng hái lá thuốc cho đến lúc mợ đương trên đường về thì tình cờ bắt gặp Ruộng đang nóng vội cõng Mận bất tỉnh trên lưng. Thấy mợ, Ruộng vội vàng giải thích rằng Mận bị rắn cắn, và nhờ mợ tìm giúp lá thuốc để đắp lên chân cho Mân.
Kết thúc hồi tưởng, mợ quay lại nhìn Mận, ánh mắt chứa đầy sự khó xử.
- Mận, tui không phải là người cứu Mận hôm đó. Là Ruộng... chính Ruộng đã cõng Mận về, cũng chính Ruộng là người hút máu độc cho Mận.
Mận sửng sốt, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc.
- Không thể nào! Tui nhớ rõ ràng là Lợn mà. Lúc đó, tui... tui còn nghe tiếng Lợn gọi tui, tui nhớ gương mặt của Lợn và cả... Bóng lưng cao lớn đó...
Mợ thở dài, khẽ lắc đầu.
- Mận à, lúc đó Mận bị ngất, chắc Mận đã lẫn lộn giữa những gì mình nghe và những gì mình thấy, tui chẳng làm gì cả, tui chỉ là người gặp Ruộng giữa đường và giúp Ruộng tìm lá thuốc thôi, vả lại, Mận thử dùng não để suy nghĩ đi, lúc nhỏ tui vừa lùn vừa gầy nhom, thì vẽ đâu ra chuyện cái bóng lưng to lớn được?.
Mận sững sờ, như bị rút cạn mọi sức lực. Toàn bộ ký ức mà Mận trân quý, thứ tình cảm sâu đậm suốt bao năm qua, hóa ra lại đặt nhầm chỗ. Mận lắp bắp.
- Vậy là... suốt bao nhiêu năm nay, tui... tui đã nhầm?
Mợ khẽ gật đầu, ánh mắt chứa đầy sự thương cảm.
- Phải, là Ruộng đã cứu Mận, không phải tui.
Mận ngồi thẫn thờ, ánh mắt nhìn xa xăm như cố gắng xâu chuỗi lại những ký ức đã méo mó trong tâm trí mình.
Mận cười khẩy, nhưng đó không phải là một nụ cười vui vẻ mà là nụ cười của sự cay đắng lẫn hổ thẹn.
- Tui... tui đúng là ngu ngốc mà, suốt bao năm nay, tui cố chấp đuổi theo một bóng hình không thuộc về mình, tui đã gây ra biết bao nhiêu chuyện sai lầm, khiến Lợn và cả cậu Hai phải xa cách, khiến Ruộng..
Mận nghẹn lại, không biết nói gì thêm, mợ nhìn Mận, không biết nên nói gì tiếp theo để an ủi Mận, thực lòng, mợ thấy Mận đáng thương hơn là đáng trách, nhưng những sai lầm mà Mận gây ra là điều không thể phủ nhận.
-
- Lợn này.
Mận ấp úng, hỏi mợ.
- Sao Mận?
Mợ vẫn giữ thái độ bình tĩnh khi tiếp chuyện với Mận dù hai tay lúc nào cũng theo bản năng phòng thủ trước ngực, điều đó càng khiến Mận thêm phần chua xót.
- Lợn có bao giờ thắc mắc là vì sao tui thương Lợn nhiều như vậy không? Đến độ mà Lợn năm lần bảy lượt từ chối tình cảm của tui mà tui vẫn cứng đầu cứng cổ không chịu từ bỏ ý?.
- Thật ra...Tui không...Nhưng mà, thi thoảng suy nghĩ đó cũng hiện lên trong đầu tui, cơ mà không nhiều lắm.
Mợ trả lời thật lòng, Mận cười cười.
- Vậy nếu bây giờ tui nói ra, lí do mà tui thương Lợn ý, thì Lợn có sẵn lòng muốn nghe không?
- Tùy Mận thôi, tui thì sao cũng được.
Mợ thờ ơ đáp.
Mận im lặng, ánh mắt trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ xe ngựa, nơi bóng chiều dần buông, Mận mím môi, như cố tìm sức mạnh để nói ra điều mình đã giấu kín từ lâu, vì đây là cơ hội cuối cùng để nói ra, Mận hít một hơi thật sâu, giọng run rẩy.
- Tui thương Lợn... bởi vì trong mắt tui, Lợn là người duy nhất sống đúng với
lòng mình. Lợn không bao giờ toan tính, không bao giờ lợi dụng người khác... Mà tui, tui thì ngược lại.
- Ý là...Mận thương tui là bởi vì tui ngốc thôi đó hả?.
- Dĩ nhiên là không phải rồi!
Mận vội vàng phủ nhận, rồi Mận hỏi mợ.
- Lợn còn nhớ sự việc năm đó không, lúc đó Lợn chạy lên rừng hái lá thuốc, tui mò đi theo Lợn nhưng xui rủi là bị rắn cắn ngay chân đó, Lợn có nhớ không?
- Tui nhớ, rồi....Thì sao?
-
Mận tiếp tục nói.
- Lúc đó tui nghĩ hẳn là mình sắp chết đến nơi rồi, may mắn là có Lợn hút máu độc kịp thời rồi cõng tui về nhà chữa trị, cũng vì lí do đó mà kể từ lúc ấy về sau tui không thể thương thêm một ai ngoài Lợn nữa.
- Mận nói gì? Tui nghe không hiểu?.
Mợ ngạc nhiên nhìn Mận, ánh mắt thoáng chút khó hiểu trước những lời Mận vừa thốt ra.
Mận nghẹn ngào, níu lấy tay mợ.
- Lợn à, đừng chả vờ nữa, đó là lần đầu tiên tui thấy có người sẵn sàng vì tui mà liều lĩnh đến vậy, lúc đó, Lợn không cần biết tui là ai, không quan trọng tui có xứng đáng hay không, Lợn làm tất cả trong khả năng để cứu tui. Tui tưởng tui sắp chết đến nơi, nhưng cũng chính nhờ có Lợn mà tui còn cơ hội để sống tiếp.
Mợ khó khăn rụt tay về phía mình, mợ thực sự không hiểu Mận đang nói về chuyện gì.
Nhận ra mình vừa mất bình tĩnh, Mận vội hạ giọng, ánh mắt buồn bã.
- Lợn không hiểu đâu, kể từ ngày đó, tui bắt đầu để ý đến Lợn, nhìn Lợn cười, nhìn Lợn chăm sóc cậu Hai, nhìn cách Lợn đối đãi với mọi người trong nhà... tất cả đều khiến tui không thể rời mắt. Tui cứ tự hỏi, tại sao có một người tốt đến vậy, mà tui lại không thể là người ở bên cạnh họ?.
- Mận, tui nghĩ Mận đang lý tưởng hóa tui quá rồi đó, tui không có hoàn hảo như Mận nghĩ đâu, vả lại tui cũng không phải là người cứu và cõng Mận về nhà năm đó...
- Không phải Lợn vậy thì là ai?
Mợ cố liên kết lại những chuỗi sự việc xảy ra năm đó, từ lúc mợ chạy lên rừng hái lá thuốc cho đến lúc mợ đương trên đường về thì tình cờ bắt gặp Ruộng đang nóng vội cõng Mận bất tỉnh trên lưng. Thấy mợ, Ruộng vội vàng giải thích rằng Mận bị rắn cắn, và nhờ mợ tìm giúp lá thuốc để đắp lên chân cho Mân.
Kết thúc hồi tưởng, mợ quay lại nhìn Mận, ánh mắt chứa đầy sự khó xử.
- Mận, tui không phải là người cứu Mận hôm đó. Là Ruộng... chính Ruộng đã cõng Mận về, cũng chính Ruộng là người hút máu độc cho Mận.
Mận sửng sốt, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc.
- Không thể nào! Tui nhớ rõ ràng là Lợn mà. Lúc đó, tui... tui còn nghe tiếng Lợn gọi tui, tui nhớ gương mặt của Lợn và cả... Bóng lưng cao lớn đó...
Mợ thở dài, khẽ lắc đầu.
- Mận à, lúc đó Mận bị ngất, chắc Mận đã lẫn lộn giữa những gì mình nghe và những gì mình thấy, tui chẳng làm gì cả, tui chỉ là người gặp Ruộng giữa đường và giúp Ruộng tìm lá thuốc thôi, vả lại, Mận thử dùng não để suy nghĩ đi, lúc nhỏ tui vừa lùn vừa gầy nhom, thì vẽ đâu ra chuyện cái bóng lưng to lớn được?.
Mận sững sờ, như bị rút cạn mọi sức lực. Toàn bộ ký ức mà Mận trân quý, thứ tình cảm sâu đậm suốt bao năm qua, hóa ra lại đặt nhầm chỗ. Mận lắp bắp.
- Vậy là... suốt bao nhiêu năm nay, tui... tui đã nhầm?
Mợ khẽ gật đầu, ánh mắt chứa đầy sự thương cảm.
- Phải, là Ruộng đã cứu Mận, không phải tui.
Mận ngồi thẫn thờ, ánh mắt nhìn xa xăm như cố gắng xâu chuỗi lại những ký ức đã méo mó trong tâm trí mình.
Mận cười khẩy, nhưng đó không phải là một nụ cười vui vẻ mà là nụ cười của sự cay đắng lẫn hổ thẹn.
- Tui... tui đúng là ngu ngốc mà, suốt bao năm nay, tui cố chấp đuổi theo một bóng hình không thuộc về mình, tui đã gây ra biết bao nhiêu chuyện sai lầm, khiến Lợn và cả cậu Hai phải xa cách, khiến Ruộng..
Mận nghẹn lại, không biết nói gì thêm, mợ nhìn Mận, không biết nên nói gì tiếp theo để an ủi Mận, thực lòng, mợ thấy Mận đáng thương hơn là đáng trách, nhưng những sai lầm mà Mận gây ra là điều không thể phủ nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.