Chương 72: Ôm mày là ấm rồi
Đỗ Vũ Hoàng Ngân
15/08/2024
Lợn ngồi gắp hủ tiếu đưa tới miệng nhưng lại nghiền ngẫm chuyện gì đó, rất lâu, mà tô hủ tiếu thì không vơi được miếng nào.
Bình thường Lợn ăn rất nhanh, khéo nãy giờ cái giò lợn bị chén sạch bảy đời dương rồi chớ? Biết là Lợn đang gặp chuyện không vui nên hai anh chị Tập Tành cũng chỉ nhìn về phía Lợn, rồi lại nhìn nhau khẽ lắc đầu.
Mãi đến lúc khách thưa dần, anh Tập chị Tành sắp dọn gánh thì Lợn mới trở lại trạng thái tinh thần bình thường, tô hủ tiếu còn y xì, cái giò lợn còn chưa cạp đến. Lợn tính tiền xong xuôi cũng tiu nghỉu đi về.
Trông Lợn xịu xuống mất hết sức sống, khác hẳn với bộ dáng tươi tắn khi nãy mới đến đây, ánh mắt của hai anh chị nhìn theo bóng dáng của Lợn, không khỏi thương cảm.
Mận rình Lợn ở tận ngoài bụi hoa dâm bụt, cũng nghe loáng thoáng được cuộc trò chuyện của các bậc bô lão.
Tâm tình Mận cũng chẳng khá hơn Lợn là bao, nhắc đến người đó là Mận như có cái gai trong lòng, cậu Hai đối với Lợn có lẽ là nốt chu sa rực rỡ, còn đối với Mận mà nói, Cậu Hai chẳng qua chỉ là kỳ đà cản mũi.
Là sao chổi của cuộc đời Lợn và là khắc tinh của nó, cậu đi tận năm năm trời thì tại sao cậu không đi luôn đi? Trời khiến cậu về đây làm chi? Để phá vỡ hạnh phúc mà bao năm nay nó khổ công lắm mới gầy dựng được à?
Mận không cam tâm và không bao giờ để cậu Hai cướp đi Lợn khỏi tay của mình.
Vì vốn dĩ ban đầu, Lợn là của Mận mà?
Mận ngắt một cái hoa dâm bụt, hận không thể biến nó thành cậu Hai rồi tùy ý bóp nát.Trong đầu Mận bây giờ chỉ toàn những suy nghĩ hờn ghen, ích kỷ.
Bông hoa dâm bụt vô tội bị Mận giẫm đạp không thương tiếc.
Tả tơi, tan nát.
***
Lợn không nhớ mình về đến nhà bằng cách nào nữa, trên đường về Lợn chỉ toàn nghĩ vẩn vơ về một bóng hình.
Lợn càng nghĩ thì càng nhớ, càng nhớ thì lại đau, đau ở tim hay đau trong lòng, Lợn cũng không biết nữa. Chỉ biết là, bây giờ, thật sự rất mệt, thật sự khó thở. Thật sự không muốn làm gì, nghĩ gì nữa cả, chỉ muốn tìm một chỗ không người, đánh một giấc thật ngon, không màn thế sự.
Lợn như người mất hồn, đến cả cái xe rùa Lợn cũng để quên ở gánh hủ tiếu của anh Tập chị Tành mất rồi, coi có chán không cơ chứ?
Lợn chán đời và tự chán mình, cái sự chán đó sinh ra cảm giác mệt mỏi, vô định, trống rỗng. Bức bối đến điên.
Thế là Lợn lại đeo cái gùi, vác thêm cái rìu và nỏ, đi thẳng lên rừng. Dùng cái lí do lên rừng săn thú để tránh mặt vài ngày, không gì có thể hợp lý hơn.
***
Lợn đi rừng buổi trưa, chiều tối quan cũng về tới. Cái chuông ngoài đình lại một lần nữa reo lên, mấy năm rồi nó mới được dịp reo lại.
Bà con cô dì chú bác, trai gái trong thôn phải nói là bu lại chật kín. Lâu lắm rồi cả cái thôn Tô Chẩm này mới tụ họp lại với nhau đông đủ như này.
Các bộ lão trong thôn cùng tụi thằng tí,tí to tí nhỡ tí con, ơi là nhiều tí, chạy ra ngoài đầu thôn từ sớm để đón quan từ xa, quan ngồi kiệu tám người khiêng,
thư đồng của quan thủng thẳng đi theo, với cả một đoàn binh lính nghiêm trang hộ vệ phía sau.
Nhìn cũng đủ biết quan bề thế cỡ nào. Tụi thằng tí vừa nhìn thấy quan mừng như bắt được vàng, đoạn chúng nó reo hò ầm lên để ra tín hiệu, người dân nghe được cũng ồ ạt chạy ra như bầy ong vỡ tổ.
Quan gặp ai cũng tay bắt mặt mừng, già trẻ trong thôn ai cũng vây quanh quan, báo hại thắng Niên ra hiệu cho binh lính giải vây giúp quan, mà quan cứ ngó nghiêng ngó dọc quan tìm quan kiếm cái gì đó.
Chắc là do trời nóng quá nên quan cũng dở người, cứ nhìn chằm chằm vào cây khế ở đầu thôn? Hay quan thích ăn khế? Quái lạ, ở Kinh Thành cũng lắm khế ngon mà Niên có bao giờ thấy quan ngó ngàng đến đâu?
Hay khế ở đây ngọt hơn khế ở Kinh Thành? Để bữa nào nó lén ra đây hải ăn thử. Suy nghĩ thôi cũng khiến nó thòm thèm.
Quan nhìn cây khế được một lúc, rồi quan chau mày, mặt quan đen lại còn hơn cái nồi cháo khét mà thắng Niên từng nấu, quan im lặng rồi lại lặng im, theo quan hai năm nên Niên biết chắc có ai đó làm phật ý quan rồi?.
Là ai chứ nhỉ? Quan mới về thôn mà cũng dám đắc tội, đúng thật là chán sống rôi?
***
Lợn ngồi trong hang động bần thần đã được một lúc, ở ngoài mưa rất to, lòng Lợn lại nổi lên cảm giác không an toàn, linh cảm mách bảo chuyện không hay sắp xảy ra.
Mắt phải cứ giật giật liên tục, phải chăng là báo hiệu điềm gì?Lợn thu người lại trong chăn, cái hang động này là nơi cất giữ rất nhiều kỷ niệm đẹp của hai người họ cũng là nơi chứa chấp nỗi cô đơn của Lợn mỗi khi Lợn nhớ cậu Hai.
Hai năm đầu tiên cậu đi, tháng nào Lợn cũng ghé qua nơi này quét dọn, lau lại từng vật dụng.
Hai năm sau đến phiên Lợn đi, không ai quét dọn, khi Lợn học võ trên núi trở về thì nơi bụi bặm phủ kín cả lối đi, cỏ mọc um tùm, tựa như một căn nhà hoang bị bỏ quên rất lâu rồi.
Một năm trở lại đây, Lợn thường xuyên ghé qua để dọn dẹp, và đem gỗ lên đây đóng thêm một cái giường to, một cái bàn, hai cái ghế, trang trí thêm mấy chậu lan rừng, tất cả được bày trí đúng như sở thích của Lợn. Trông thơ mộng hơn hẳn.
Nếu cậu Hai thấy được cảnh này không biết phản ứng của cậu sẽ ra sao nhỉ? Kinh ngạc, trầm trồ hay tán thưởng?.
Cái hồn của Lợn đang đi lang thang trên một hòn đảo hoang nào đó, bỗng dưng bị tiếng đập cửa rầm rầm bên ngoài kéo về thực tại .
Là ai? Không đúng? Làm gì còn ai lên rừng vào giờ này? Hay là thú hoang? Có thể lắm chứ?.
Lợn bình tĩnh cầm chiếc rìu, lưng dựa sát vào vách hang, mở lợi lợi chốt cửa, thủ thế sẵn sàng để chiến với con thú dữ.
Dự là hôm nay, Lợn với con thú hoang này một mất một còn. Liều thì ăn nhiều, không liều thì mất hết, chả sao.
Cửa mở cái két, Lợn tính vung rìu bổ cái đầu con thú hoang đó ra làm đôi, nhưng tay đã nhanh chóng bị "con thú hoang" đó nắm chặt lại, so với bóng dáng cao lớn trước mặt thì Lợn yếu thế hơn hẳn.Cái rìu rớt xuống, Lợn nghĩ mình sắp toi rồi thì cảm nhận được có một hơi ấm đang bao phủ khắp người nó. "Con thú hoang" này... Không phải, rõ ràng là con người. Vì năm ngón tay đó đang từ từ mơn trớn dưới lưng Lợn, tay người đó lạnh nhưng hành động cực kỳ dịu dàng.
Hơi thở này, mùi hương này, bàn tay này, bóng hình này... Không lẫn vào đâu được.
Lợn rất cực khổ mới nhấc được miệng lên. Cố rặn ra từng chữ. Thanh âm đứt quãng.
- C-cậu Hai.
- Đừng động.
Lợn cảm thấy hô hấp thật khó khăn, cậu Hai ôm nó cứng ngắc, mà tay cậu run run, người cậu lạnh cóng, Lợn xót. Giọng Lợn cũng run luôn.
- Cậu Hai sao cậu lại đến đây?
- Tìm mày.
Cậu đáp ngắn gọn thế thôi, mà tim ai đó muốn tan chảy ra rồi.
Giọng nói của cậu, Lợn đã khao khát được nghe biết bao nhiêu?
Cách đáp lời cụt ngủn, nhưng mà nghe thương quá, Lợn thích nghe giọng cậu, rất thích.
- Ngoan, nghe lời con, cậu vào trong rồi mình nói tiếp? Nha cậu.
Không cần.-
- Đừng mà, đứng ở đó cậu sẽ chết cóng mất.
- Ôm mày là ấm rồi, chết cóng thế nào được?
Cậu cười, nhưng môi cậu tái nhợt.
Lợn cũng cười, cái lý sự của cậu vẫn bá đạo như ngày nào.
Bình thường Lợn ăn rất nhanh, khéo nãy giờ cái giò lợn bị chén sạch bảy đời dương rồi chớ? Biết là Lợn đang gặp chuyện không vui nên hai anh chị Tập Tành cũng chỉ nhìn về phía Lợn, rồi lại nhìn nhau khẽ lắc đầu.
Mãi đến lúc khách thưa dần, anh Tập chị Tành sắp dọn gánh thì Lợn mới trở lại trạng thái tinh thần bình thường, tô hủ tiếu còn y xì, cái giò lợn còn chưa cạp đến. Lợn tính tiền xong xuôi cũng tiu nghỉu đi về.
Trông Lợn xịu xuống mất hết sức sống, khác hẳn với bộ dáng tươi tắn khi nãy mới đến đây, ánh mắt của hai anh chị nhìn theo bóng dáng của Lợn, không khỏi thương cảm.
Mận rình Lợn ở tận ngoài bụi hoa dâm bụt, cũng nghe loáng thoáng được cuộc trò chuyện của các bậc bô lão.
Tâm tình Mận cũng chẳng khá hơn Lợn là bao, nhắc đến người đó là Mận như có cái gai trong lòng, cậu Hai đối với Lợn có lẽ là nốt chu sa rực rỡ, còn đối với Mận mà nói, Cậu Hai chẳng qua chỉ là kỳ đà cản mũi.
Là sao chổi của cuộc đời Lợn và là khắc tinh của nó, cậu đi tận năm năm trời thì tại sao cậu không đi luôn đi? Trời khiến cậu về đây làm chi? Để phá vỡ hạnh phúc mà bao năm nay nó khổ công lắm mới gầy dựng được à?
Mận không cam tâm và không bao giờ để cậu Hai cướp đi Lợn khỏi tay của mình.
Vì vốn dĩ ban đầu, Lợn là của Mận mà?
Mận ngắt một cái hoa dâm bụt, hận không thể biến nó thành cậu Hai rồi tùy ý bóp nát.Trong đầu Mận bây giờ chỉ toàn những suy nghĩ hờn ghen, ích kỷ.
Bông hoa dâm bụt vô tội bị Mận giẫm đạp không thương tiếc.
Tả tơi, tan nát.
***
Lợn không nhớ mình về đến nhà bằng cách nào nữa, trên đường về Lợn chỉ toàn nghĩ vẩn vơ về một bóng hình.
Lợn càng nghĩ thì càng nhớ, càng nhớ thì lại đau, đau ở tim hay đau trong lòng, Lợn cũng không biết nữa. Chỉ biết là, bây giờ, thật sự rất mệt, thật sự khó thở. Thật sự không muốn làm gì, nghĩ gì nữa cả, chỉ muốn tìm một chỗ không người, đánh một giấc thật ngon, không màn thế sự.
Lợn như người mất hồn, đến cả cái xe rùa Lợn cũng để quên ở gánh hủ tiếu của anh Tập chị Tành mất rồi, coi có chán không cơ chứ?
Lợn chán đời và tự chán mình, cái sự chán đó sinh ra cảm giác mệt mỏi, vô định, trống rỗng. Bức bối đến điên.
Thế là Lợn lại đeo cái gùi, vác thêm cái rìu và nỏ, đi thẳng lên rừng. Dùng cái lí do lên rừng săn thú để tránh mặt vài ngày, không gì có thể hợp lý hơn.
***
Lợn đi rừng buổi trưa, chiều tối quan cũng về tới. Cái chuông ngoài đình lại một lần nữa reo lên, mấy năm rồi nó mới được dịp reo lại.
Bà con cô dì chú bác, trai gái trong thôn phải nói là bu lại chật kín. Lâu lắm rồi cả cái thôn Tô Chẩm này mới tụ họp lại với nhau đông đủ như này.
Các bộ lão trong thôn cùng tụi thằng tí,tí to tí nhỡ tí con, ơi là nhiều tí, chạy ra ngoài đầu thôn từ sớm để đón quan từ xa, quan ngồi kiệu tám người khiêng,
thư đồng của quan thủng thẳng đi theo, với cả một đoàn binh lính nghiêm trang hộ vệ phía sau.
Nhìn cũng đủ biết quan bề thế cỡ nào. Tụi thằng tí vừa nhìn thấy quan mừng như bắt được vàng, đoạn chúng nó reo hò ầm lên để ra tín hiệu, người dân nghe được cũng ồ ạt chạy ra như bầy ong vỡ tổ.
Quan gặp ai cũng tay bắt mặt mừng, già trẻ trong thôn ai cũng vây quanh quan, báo hại thắng Niên ra hiệu cho binh lính giải vây giúp quan, mà quan cứ ngó nghiêng ngó dọc quan tìm quan kiếm cái gì đó.
Chắc là do trời nóng quá nên quan cũng dở người, cứ nhìn chằm chằm vào cây khế ở đầu thôn? Hay quan thích ăn khế? Quái lạ, ở Kinh Thành cũng lắm khế ngon mà Niên có bao giờ thấy quan ngó ngàng đến đâu?
Hay khế ở đây ngọt hơn khế ở Kinh Thành? Để bữa nào nó lén ra đây hải ăn thử. Suy nghĩ thôi cũng khiến nó thòm thèm.
Quan nhìn cây khế được một lúc, rồi quan chau mày, mặt quan đen lại còn hơn cái nồi cháo khét mà thắng Niên từng nấu, quan im lặng rồi lại lặng im, theo quan hai năm nên Niên biết chắc có ai đó làm phật ý quan rồi?.
Là ai chứ nhỉ? Quan mới về thôn mà cũng dám đắc tội, đúng thật là chán sống rôi?
***
Lợn ngồi trong hang động bần thần đã được một lúc, ở ngoài mưa rất to, lòng Lợn lại nổi lên cảm giác không an toàn, linh cảm mách bảo chuyện không hay sắp xảy ra.
Mắt phải cứ giật giật liên tục, phải chăng là báo hiệu điềm gì?Lợn thu người lại trong chăn, cái hang động này là nơi cất giữ rất nhiều kỷ niệm đẹp của hai người họ cũng là nơi chứa chấp nỗi cô đơn của Lợn mỗi khi Lợn nhớ cậu Hai.
Hai năm đầu tiên cậu đi, tháng nào Lợn cũng ghé qua nơi này quét dọn, lau lại từng vật dụng.
Hai năm sau đến phiên Lợn đi, không ai quét dọn, khi Lợn học võ trên núi trở về thì nơi bụi bặm phủ kín cả lối đi, cỏ mọc um tùm, tựa như một căn nhà hoang bị bỏ quên rất lâu rồi.
Một năm trở lại đây, Lợn thường xuyên ghé qua để dọn dẹp, và đem gỗ lên đây đóng thêm một cái giường to, một cái bàn, hai cái ghế, trang trí thêm mấy chậu lan rừng, tất cả được bày trí đúng như sở thích của Lợn. Trông thơ mộng hơn hẳn.
Nếu cậu Hai thấy được cảnh này không biết phản ứng của cậu sẽ ra sao nhỉ? Kinh ngạc, trầm trồ hay tán thưởng?.
Cái hồn của Lợn đang đi lang thang trên một hòn đảo hoang nào đó, bỗng dưng bị tiếng đập cửa rầm rầm bên ngoài kéo về thực tại .
Là ai? Không đúng? Làm gì còn ai lên rừng vào giờ này? Hay là thú hoang? Có thể lắm chứ?.
Lợn bình tĩnh cầm chiếc rìu, lưng dựa sát vào vách hang, mở lợi lợi chốt cửa, thủ thế sẵn sàng để chiến với con thú dữ.
Dự là hôm nay, Lợn với con thú hoang này một mất một còn. Liều thì ăn nhiều, không liều thì mất hết, chả sao.
Cửa mở cái két, Lợn tính vung rìu bổ cái đầu con thú hoang đó ra làm đôi, nhưng tay đã nhanh chóng bị "con thú hoang" đó nắm chặt lại, so với bóng dáng cao lớn trước mặt thì Lợn yếu thế hơn hẳn.Cái rìu rớt xuống, Lợn nghĩ mình sắp toi rồi thì cảm nhận được có một hơi ấm đang bao phủ khắp người nó. "Con thú hoang" này... Không phải, rõ ràng là con người. Vì năm ngón tay đó đang từ từ mơn trớn dưới lưng Lợn, tay người đó lạnh nhưng hành động cực kỳ dịu dàng.
Hơi thở này, mùi hương này, bàn tay này, bóng hình này... Không lẫn vào đâu được.
Lợn rất cực khổ mới nhấc được miệng lên. Cố rặn ra từng chữ. Thanh âm đứt quãng.
- C-cậu Hai.
- Đừng động.
Lợn cảm thấy hô hấp thật khó khăn, cậu Hai ôm nó cứng ngắc, mà tay cậu run run, người cậu lạnh cóng, Lợn xót. Giọng Lợn cũng run luôn.
- Cậu Hai sao cậu lại đến đây?
- Tìm mày.
Cậu đáp ngắn gọn thế thôi, mà tim ai đó muốn tan chảy ra rồi.
Giọng nói của cậu, Lợn đã khao khát được nghe biết bao nhiêu?
Cách đáp lời cụt ngủn, nhưng mà nghe thương quá, Lợn thích nghe giọng cậu, rất thích.
- Ngoan, nghe lời con, cậu vào trong rồi mình nói tiếp? Nha cậu.
Không cần.-
- Đừng mà, đứng ở đó cậu sẽ chết cóng mất.
- Ôm mày là ấm rồi, chết cóng thế nào được?
Cậu cười, nhưng môi cậu tái nhợt.
Lợn cũng cười, cái lý sự của cậu vẫn bá đạo như ngày nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.