Chương 64: Thoát thân (1)
Đỗ Vũ Hoàng Ngân
06/08/2024
Khi Lợn tỉnh dậy đã là buổi sáng của ngày hôm sau, đầu đau như búa bổ.
Lợn định đưa tay lên để xoa xoa thái dương thì mới phát hiện bản thân mình đang bị trói cả hai tay, gần sát bên Lợn còn khoảng ba bốn cô nương khác, cũng bị trói y như Lợn.
Lợn không hề tỏ ra chút gì là hoảng sợ mà thay vào đó là bình tĩnh quan sát tứ phương, căn phòng này nhìn thoáng qua khá là chật hẹp, không gian tù túng, đến cả việc hít thở cũng cảm thấy khó khăn.
Xung quanh chất đầy củi thôi là củi, ở gần chỗ đó còn có một cái bếp lò, chắc ngẩm đây phải là phòng bếp, nhưng căn phòng này quả thật vừa dơ bẩn vừa xuống cấp thấy rõ.
Mạng nhện bám đầy trần nhà, dưới đất thì bụi thôi là bụi, tưởng tượng chỉ cần quơ nhẹ tay qua một cái là hốt được cả nắm bụi, mái nhà thì dột nát, thi thoảng có vài ba giọt nước mưa đọng lại trên mái nhà rơi xuống tí tách.
Còn có cả chuột với gián bò qua bò lại, hại những cô nương khác sợ té khói, có cô bị chúng doạ đến ngất đi, còn có cô thì la hét trong vô vọng, đến là nhiễu sự.
Lợn là người gan dạ nhất trong đám, con gián nào bò đến cũng chỗ Lợn cũng bị Lợn không thương tình, một phát giẫm cho bẹp dí.
Chỉ có con chuột là nhanh trí hơn, Lợn giẫm hoài không trúng, đành chịu thua nhìn chúng nó nhởn nhơ bò qua bò lại trước mặt mình kêu chít chít, còn bày ra một vẻ mặt khiêu khích ngược lại. Nhìn phát ghét, Lợn hận không thể băm vằm nó ra để nấu cháo ăn.
Sực nhớ ra, lúc còn học võ ở trên núi, sư phụ đã từng dạy cho Lợn một vài tuyệt chiêu tự cởi trói thoát thân, Lợn chưa từng nghĩ là sẽ dùng đến nó cho đến khi sự cố của ngày hôm nay xảy ra, đúng là học không bao giờ thừa.Chỉ mất vài khắc Lợn đã tự cởi trói cho mình, sau đó Lợn cũng nhanh chóng cởi trói cho những cô nương khác, các cô nương khi được cởi trói ra thì mừng húm, cảm ơn Lợn rối rít. Cơ mà tiếng ồn quá, Lợn sợ bị phát hiện nên vội đưa tay lên miệng ra hiệu.
- Sụyt, nhỏ tiếng chút.
Lợn bây giờ rất ra dáng chỉ huy nha, các cô nương ấy cứ phải nghe lời nó răm rắp, nếu là bình thường thì có khi nó sướng phổng mũi ấy chứ, còn hôm nay khác, nó đang bị bắt cóc, tình hình bây giờ là phải lập kế hoạch thoát thân trước.
- Các cô có biết đây là đâu không?.
Các cô nương khác lắc đầu, mặt buồn thỉu buồn thiu.
Lợn vò đầu bứt tai, bỗng một cô nương nhỏ nhất trong đám thốt lên, như kiểu nhớ ra điều gì đó.
- Em biết, em biết nè, hôm qua lúc lão chủ trọ đưa chúng ta lên xe bò các chị đều bị tẩm thuốc mê nên ngất hết trơn à, có em khôn hơn một chút nên chỉ chả vờ ngất đi thôi.
- Em nghe thấy được lão nói chuyện với một người đàn ông mặc áo đen, mà tại lúc đó em bị vùi trong rơm nên nghe lúc được lúc không.
- Em nghe được gì? _Lợn nóng lòng chờ đợi câu trả lời.
- Dạ, em nghe được đại loại là lão đưa chúng ta lên Kinh Thành để bán vào kỹ viện, còn kỹ viện đó tên gì thì em không biết, em chỉ nhớ rõ một chi tiết rất
quan trọng.
- Chi tiết gì?.- Bất kỳ hàng hoá nào muốn vận chuyển từ phố huyện lên Kinh Thành cũng phải có giấy phép mới được lưu thông, còn không thì bị giữ lại hết.
- Ý của em là?
- Dạ tức là muốn có giấy phép lưu thông phải có quan ấn, mà muốn quan ấn thì phải lên xin quan.
Lợn dường như đã hiểu hết ý tứ lời nói của cô bé ấy. Chợt thảng thốt.
- Có phải ý của em nói là vụ việc bắt cóc lần này là có nhân vật tai to mặt lớn nào đó đứng sau, nên mấy kẻ bắt cóc này mới lộng hành đến vậy?.
Lại chả thế, nếu không có hậu thuẫn lớn mạnh đứng chống lưng thì còn lâu bọn ác bá này mới dám tác oai tác quái, còn khẳng định chắc nịch sẽ bán họ cho kỹ viện ngoài Kinh Thành cơ mà.
Lợn là dân đen, không hiểu một chút gì chuyện quan trường.
Nhưng Lợn tin chắc một điều là chính nghĩa luôn luôn thắng, Lợn tin vào công lý, chỉ cần là cái thiện thì chắc chắn trời cao sẽ thấu, còn cái ác phải bị diệt trừ. Đời vốn là vậy.
- Chị thông minh đó.
- Em tên là gì?.
Nói chuyện nãy giờ nhưng Lợn vẫn chưa biết tên của cô ấy.
- Em tên Nguyễn Thị Bé Mười, nhà em có tổng cộng mười một anh chị em, em đứng thứ mười nên thầy bu đặt em tên Mười, chị cứ gọi em là bé Mười nha.Bé Mười có vẻ thật thà lại ăn nói mau lẹ, Lợn rất là vừa ý.
- Mười nè, đầu tiên chúng ta phải tìm cách thoát ra khỏi đây, sau đó phải đi báo quan liền, chị nghĩ trước chúng ta còn có những cô nương khác nữa.
- Không ăn thua đâu chị ơi.
- Tại sao?.
- Quan ở đây có cũng như không thôi à.
- Có cũng như không là sao?
Mười mới kể lại chuyện lúc trước có anh phó cối ở nơi khác dọn đến đây sinh sống, anh phó cối có một chị vợ xinh đẹp như hoa, bày gánh chè lam bán gần ngay phủ của quan tri huyện.
Quan tri huyện có cậu trai cả, họ Đỗ tên Long, cậu cả họ Đỗ nhà quan tri huyện tiếng xấu đồn xa, cờ bạc, rượu chè, trai gái, hút chích phải gọi là tứ đổ tường. Một hôm cậu đi ngang gánh chè, thấy vợ anh phó cối sắc nước hương trời nên chờ chực đến lúc chị dọn hàng để giở trò chặn đường sàm sỡ .
Anh phó cối biết chuyện thì tức anh ách, chặn xe kêu oan quan cũng chẳng thèm để mắt đến, đánh trống kêu oan ba ngày ba đêm cũng không ăn thua, đã vậy còn bị kéo vào phủ phạt năm mươi trượng vì tội làm náo loạn nơi công đường.
Sau khi xảy ra vụ việc đó thì anh phó cối với vợ cũng ấm ức chuyển đi nơi khác, người dân lầm than không thôi, mà quan thì quan lớn chẳng ai dám đụng. Chỉ biết nhà nào có con gái đẹp cũng giấu như mèo giấu ***, hoặc là tìm mối xa xa gả con gái đi cho yên chuyện.Lợn chỉ nghe kể mà thấy ngứa hết cả người, máu nóng đẩy ngược lên não không kiềm chế được đã phát ra tiếng chửi thề khá to, hành động thô lỗ vừa rồi của Lợn đã thành công khiến cho những cô nương khác phải được phen há hốc mồm.
Lợn định đưa tay lên để xoa xoa thái dương thì mới phát hiện bản thân mình đang bị trói cả hai tay, gần sát bên Lợn còn khoảng ba bốn cô nương khác, cũng bị trói y như Lợn.
Lợn không hề tỏ ra chút gì là hoảng sợ mà thay vào đó là bình tĩnh quan sát tứ phương, căn phòng này nhìn thoáng qua khá là chật hẹp, không gian tù túng, đến cả việc hít thở cũng cảm thấy khó khăn.
Xung quanh chất đầy củi thôi là củi, ở gần chỗ đó còn có một cái bếp lò, chắc ngẩm đây phải là phòng bếp, nhưng căn phòng này quả thật vừa dơ bẩn vừa xuống cấp thấy rõ.
Mạng nhện bám đầy trần nhà, dưới đất thì bụi thôi là bụi, tưởng tượng chỉ cần quơ nhẹ tay qua một cái là hốt được cả nắm bụi, mái nhà thì dột nát, thi thoảng có vài ba giọt nước mưa đọng lại trên mái nhà rơi xuống tí tách.
Còn có cả chuột với gián bò qua bò lại, hại những cô nương khác sợ té khói, có cô bị chúng doạ đến ngất đi, còn có cô thì la hét trong vô vọng, đến là nhiễu sự.
Lợn là người gan dạ nhất trong đám, con gián nào bò đến cũng chỗ Lợn cũng bị Lợn không thương tình, một phát giẫm cho bẹp dí.
Chỉ có con chuột là nhanh trí hơn, Lợn giẫm hoài không trúng, đành chịu thua nhìn chúng nó nhởn nhơ bò qua bò lại trước mặt mình kêu chít chít, còn bày ra một vẻ mặt khiêu khích ngược lại. Nhìn phát ghét, Lợn hận không thể băm vằm nó ra để nấu cháo ăn.
Sực nhớ ra, lúc còn học võ ở trên núi, sư phụ đã từng dạy cho Lợn một vài tuyệt chiêu tự cởi trói thoát thân, Lợn chưa từng nghĩ là sẽ dùng đến nó cho đến khi sự cố của ngày hôm nay xảy ra, đúng là học không bao giờ thừa.Chỉ mất vài khắc Lợn đã tự cởi trói cho mình, sau đó Lợn cũng nhanh chóng cởi trói cho những cô nương khác, các cô nương khi được cởi trói ra thì mừng húm, cảm ơn Lợn rối rít. Cơ mà tiếng ồn quá, Lợn sợ bị phát hiện nên vội đưa tay lên miệng ra hiệu.
- Sụyt, nhỏ tiếng chút.
Lợn bây giờ rất ra dáng chỉ huy nha, các cô nương ấy cứ phải nghe lời nó răm rắp, nếu là bình thường thì có khi nó sướng phổng mũi ấy chứ, còn hôm nay khác, nó đang bị bắt cóc, tình hình bây giờ là phải lập kế hoạch thoát thân trước.
- Các cô có biết đây là đâu không?.
Các cô nương khác lắc đầu, mặt buồn thỉu buồn thiu.
Lợn vò đầu bứt tai, bỗng một cô nương nhỏ nhất trong đám thốt lên, như kiểu nhớ ra điều gì đó.
- Em biết, em biết nè, hôm qua lúc lão chủ trọ đưa chúng ta lên xe bò các chị đều bị tẩm thuốc mê nên ngất hết trơn à, có em khôn hơn một chút nên chỉ chả vờ ngất đi thôi.
- Em nghe thấy được lão nói chuyện với một người đàn ông mặc áo đen, mà tại lúc đó em bị vùi trong rơm nên nghe lúc được lúc không.
- Em nghe được gì? _Lợn nóng lòng chờ đợi câu trả lời.
- Dạ, em nghe được đại loại là lão đưa chúng ta lên Kinh Thành để bán vào kỹ viện, còn kỹ viện đó tên gì thì em không biết, em chỉ nhớ rõ một chi tiết rất
quan trọng.
- Chi tiết gì?.- Bất kỳ hàng hoá nào muốn vận chuyển từ phố huyện lên Kinh Thành cũng phải có giấy phép mới được lưu thông, còn không thì bị giữ lại hết.
- Ý của em là?
- Dạ tức là muốn có giấy phép lưu thông phải có quan ấn, mà muốn quan ấn thì phải lên xin quan.
Lợn dường như đã hiểu hết ý tứ lời nói của cô bé ấy. Chợt thảng thốt.
- Có phải ý của em nói là vụ việc bắt cóc lần này là có nhân vật tai to mặt lớn nào đó đứng sau, nên mấy kẻ bắt cóc này mới lộng hành đến vậy?.
Lại chả thế, nếu không có hậu thuẫn lớn mạnh đứng chống lưng thì còn lâu bọn ác bá này mới dám tác oai tác quái, còn khẳng định chắc nịch sẽ bán họ cho kỹ viện ngoài Kinh Thành cơ mà.
Lợn là dân đen, không hiểu một chút gì chuyện quan trường.
Nhưng Lợn tin chắc một điều là chính nghĩa luôn luôn thắng, Lợn tin vào công lý, chỉ cần là cái thiện thì chắc chắn trời cao sẽ thấu, còn cái ác phải bị diệt trừ. Đời vốn là vậy.
- Chị thông minh đó.
- Em tên là gì?.
Nói chuyện nãy giờ nhưng Lợn vẫn chưa biết tên của cô ấy.
- Em tên Nguyễn Thị Bé Mười, nhà em có tổng cộng mười một anh chị em, em đứng thứ mười nên thầy bu đặt em tên Mười, chị cứ gọi em là bé Mười nha.Bé Mười có vẻ thật thà lại ăn nói mau lẹ, Lợn rất là vừa ý.
- Mười nè, đầu tiên chúng ta phải tìm cách thoát ra khỏi đây, sau đó phải đi báo quan liền, chị nghĩ trước chúng ta còn có những cô nương khác nữa.
- Không ăn thua đâu chị ơi.
- Tại sao?.
- Quan ở đây có cũng như không thôi à.
- Có cũng như không là sao?
Mười mới kể lại chuyện lúc trước có anh phó cối ở nơi khác dọn đến đây sinh sống, anh phó cối có một chị vợ xinh đẹp như hoa, bày gánh chè lam bán gần ngay phủ của quan tri huyện.
Quan tri huyện có cậu trai cả, họ Đỗ tên Long, cậu cả họ Đỗ nhà quan tri huyện tiếng xấu đồn xa, cờ bạc, rượu chè, trai gái, hút chích phải gọi là tứ đổ tường. Một hôm cậu đi ngang gánh chè, thấy vợ anh phó cối sắc nước hương trời nên chờ chực đến lúc chị dọn hàng để giở trò chặn đường sàm sỡ .
Anh phó cối biết chuyện thì tức anh ách, chặn xe kêu oan quan cũng chẳng thèm để mắt đến, đánh trống kêu oan ba ngày ba đêm cũng không ăn thua, đã vậy còn bị kéo vào phủ phạt năm mươi trượng vì tội làm náo loạn nơi công đường.
Sau khi xảy ra vụ việc đó thì anh phó cối với vợ cũng ấm ức chuyển đi nơi khác, người dân lầm than không thôi, mà quan thì quan lớn chẳng ai dám đụng. Chỉ biết nhà nào có con gái đẹp cũng giấu như mèo giấu ***, hoặc là tìm mối xa xa gả con gái đi cho yên chuyện.Lợn chỉ nghe kể mà thấy ngứa hết cả người, máu nóng đẩy ngược lên não không kiềm chế được đã phát ra tiếng chửi thề khá to, hành động thô lỗ vừa rồi của Lợn đã thành công khiến cho những cô nương khác phải được phen há hốc mồm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.