Chương 125: Tình cảm khác lạ
Đỗ Vũ Hoàng Ngân
01/11/2024
Ngày hôm sau, mợ xách theo cân đường, hộp sữa về thăm hai bu con nhà Mận, gặp lại nhau lần hai, thái độ của mợ nhiệt tình đến lạ, hại Mận tạm thời chưa tiếp nhận kịp.
Nếu là bình thường khi nhìn thấy Mận thì mợ sẽ không bao giờ hồ hởi với Mận thế đâu, bữa nay mợ lạ lắm, mợ ăn trúng gì ý, tự dưng mợ trở về nhà sau khoảng thời gian dài xa cách, rồi thái độ và cách nói chuyện của mợ cũng thay đổi, mợ đối xử với Mận có phần mềm mỏng và quan tâm tới Mận hơn trước.
Không phải là Mận đang nằm mơ đó chứ? Mọi khi, Mận ước còn chẳng được, Mận mò cũng không ra, vậy mà giờ đây, mợ dường như muốn gom góp hết tất cả rồi bù đắp cho Mận dần dần vậy đó, từ sự phấn khởi khi gặp lại bu con Mận đến ánh mắt yêu thương, dịu dàng của mợ khi nhìn Mận, biểu lộ rõ ra hết bên ngoài luôn rồi cơ mà? Mơ gì tầm này.
Mợ bế Dừa lên, cảm nhận rõ rệt là bé đã có da có thịt hơn trước, mợ thơm lên hai cặp má của Dừa cho thỏả mãn
su nho nhung.
- Giai cưng của thẩy nay trộm vía quá chứ lị, ôi cặp gò má phúng phính này cho thấy thơm cả ngày cũng không biết chán nhớ.
Dừa được mợ thơm thì cười toe toét, lộ ra bốn chiếc răng sữa nhỏ nhỏ xinh xinh, nhìn yêu chết được, Mận nhìn thấy cảnh tượng trước mắt rồi suy nghĩ chuyện gì đó, khoé mắt bỗng dưng đỏ hoe, dường như là bao nhiêu tủi thân, ấm ức dồn nén đã lâu đều tuôn trào ra hết, Mận khóc nấc lên khiến mợ hoảng.
Mợ đặt Dừa xuống cái cũi rồi lấy chong chóng được đan bằng lá dừa đưa cho bé chơi, Dừa dễ lắm, đưa gì cũng chơi, mà Dừa ngồi chơi một mình ngoan ngoãn lắm nhá, không quấy không khóc, dỗ bé Dừa xong, mợ lập tức quay sang dồ Mận.
Họ cùng ngồi xuống giường, Mận vẫn còn khóc, mợ bắt chước hành động bình thường của cậu Hai mỗi lần dỗ mợ, mợ lấy tay quệt nước mắt cho Mận, lo lắng hỏi.
- Ơ kìa, sao tự dưng bu Dừa lại khóc thế kia? Có chuyện gì?.
Mợ dỗ, Mận được đà khóc to hơn, sụt sịt kể lễ.
Mình ơi, em khổ quá!Bu Dừa khổ như nào? Khổ ra sao, ngoan, kể cho tui nghe đi.Mận kìm nén cảm xúc lại rồi kể cho mợ nghe toàn bộ những sự việc đã xảy ra ở nhà trong một tháng qua khi không có mợ, hiển nhiên là Mận đã sàng lọc bớt những chi tiết mà Mận cho là không cần thiết ra rồi.
Mặc dù mợ đã biết được chuyện Mận đang muốn che giấu nhưng mợ nghe lời cậu, cố nhập tâm để diễn cho tròn vai, mợ phải tỏ ra thương cảm với Mận rồi cho Mận mượn bờ vai của mình để tựa vào, cơ hội nghìn năm có một nên Mận tận dụng để làm nũng với mợ hết cỡ, mợ thì da gà da vịt nổi độp độp tầm mấy mươi lớp vậy đó nhưng vẫn cố chịu đựng để làm nên việc lớn.
****
Mợ về là mợ ở lỳ đến tận mấy hôm luôn, mà cậu Hai cũng không có biểu hiện gì như là muốn bắt mợ về, Mận là
Mận mừng rơn, đêm nào cũng cầu giời khẩn phật mong là cậu đã tha thì tha cho trót, đừng có làm vật cản ngán đường vợ chồng nó đang hạnh phúc nữa.
Mấy nay mợ ở nhà, mợ lo hết tất tần tật không cho Mận đụng móng tay vào việc gì cả, sáng nào cũng vậy, vừa mới mở mắt ra là đã có mâm cơm thịnh soạn được đặt sẵn trên bàn rồi, Mận chỉ việc rửa mặt rồi xơi thôi.
Đối diện với thực tại, Mận dường như không tin vào mắt mình nữa, Mận không dám tin là hạnh phúc Mận khao khát bấy lâu lại đến với Mận một cách thần kỳ như vậy, Mận lấy tay véo mình một cái thật đau.
Ui da.Ơ kìa, bu Dừa bị sao nữa vậy?.Mợ đang ăn cơm cũng phải bỏ đũa xuống để hỏi han Mận, Mận cảm động ôm chầm lấy mợ, tỉ tê.
Mình ơi, em thấy hạnh phúc quá.Sao tự dưng...Bu Dừa hạnh phúc?Vẻ mặt mợ biến sắc thấy rõ, mợ khéo léo dùng tay tính đẩy Mận ra, mà càng đẩy ra thì Mận càng ôm mợ cứng ngắt, mợ khổ sở cắn răng, việc ôm ấp với Mận ..Thật sự quá sức với mợ rồi.
Hoá ra là thật, không phải mơ...Em, em ...Ổi dào, bu Dừa còn chưa tỉnh ngủ ư?Không phải, ý em là...Mình đột nhiên trở về rồi đối xử khác lạ với em quá, em sợ chỉ là giấc mơ ngắn ngủi, sợ khi tỉnh giấc lại chỉ còn mình em.À, thật ra thì... Tui đã suy nghĩ kĩ lại rồi bu Dừa ạ, hai mình cũng ăn ở với nhau năm mấy, có một mụn con rồi, mà tui thần là thắng chồng mà bỏ vợ mình phòng không gối chiếc như vậy, tui thấy không tốt lắm. Tui biết lúc trước tui lạnh nhạt gối chăn với bu Dừa là tui không đúng, tui nhận sai, bu Dừa có thể nào cho tui cơ hội để bù đắp được không?.Mình...Mình nói thật ạ?.Ôi dào, tui có bao giờ nói dối bu Dừa chuyện chi không? Sao nào? Bu Dừa có đồng ý để cho tui bù đắp không đây?.Nghe mợ nói vậy, Mận không có lý do từ chối, Mận gật đầu lia lịa, Mận mừng như nhặt được vàng vậy, lời đề nghị chần thành như vậy có đứa ngu mới từ chối ấy nhé, Mận là Mận ừ ngay và luôn chứ sợ làm màu thì mợ lại đổi ý.
- Em đồng ý, miễn là thầy nó đề nghị thì em sao có thể từ chối cho được chứ.
Mợ nắm lấy tay Mận, tình cảm nói.
- Cảm ơn bu Dừa đã lựa chọn tha thứ và cho tui một cơ hội, tui hứa sẽ không bao giờ để cho bu Dừa phải thất vọng đãu.
- Em tin thầy nó mà!
Mận đáp lại mợ bằng ánh nhìn trìu mến, bên trong, có hai người nhìn nhau, tình ý dạt dào, bên ngoài, có người đứng từ xa xa nhìn vào, lòng không khỏi chua xót, Ruộng cum chặt tay lại, đấm mạnh vào thân cây nhãn, máu chảy ròng ròng.
Nếu là bình thường khi nhìn thấy Mận thì mợ sẽ không bao giờ hồ hởi với Mận thế đâu, bữa nay mợ lạ lắm, mợ ăn trúng gì ý, tự dưng mợ trở về nhà sau khoảng thời gian dài xa cách, rồi thái độ và cách nói chuyện của mợ cũng thay đổi, mợ đối xử với Mận có phần mềm mỏng và quan tâm tới Mận hơn trước.
Không phải là Mận đang nằm mơ đó chứ? Mọi khi, Mận ước còn chẳng được, Mận mò cũng không ra, vậy mà giờ đây, mợ dường như muốn gom góp hết tất cả rồi bù đắp cho Mận dần dần vậy đó, từ sự phấn khởi khi gặp lại bu con Mận đến ánh mắt yêu thương, dịu dàng của mợ khi nhìn Mận, biểu lộ rõ ra hết bên ngoài luôn rồi cơ mà? Mơ gì tầm này.
Mợ bế Dừa lên, cảm nhận rõ rệt là bé đã có da có thịt hơn trước, mợ thơm lên hai cặp má của Dừa cho thỏả mãn
su nho nhung.
- Giai cưng của thẩy nay trộm vía quá chứ lị, ôi cặp gò má phúng phính này cho thấy thơm cả ngày cũng không biết chán nhớ.
Dừa được mợ thơm thì cười toe toét, lộ ra bốn chiếc răng sữa nhỏ nhỏ xinh xinh, nhìn yêu chết được, Mận nhìn thấy cảnh tượng trước mắt rồi suy nghĩ chuyện gì đó, khoé mắt bỗng dưng đỏ hoe, dường như là bao nhiêu tủi thân, ấm ức dồn nén đã lâu đều tuôn trào ra hết, Mận khóc nấc lên khiến mợ hoảng.
Mợ đặt Dừa xuống cái cũi rồi lấy chong chóng được đan bằng lá dừa đưa cho bé chơi, Dừa dễ lắm, đưa gì cũng chơi, mà Dừa ngồi chơi một mình ngoan ngoãn lắm nhá, không quấy không khóc, dỗ bé Dừa xong, mợ lập tức quay sang dồ Mận.
Họ cùng ngồi xuống giường, Mận vẫn còn khóc, mợ bắt chước hành động bình thường của cậu Hai mỗi lần dỗ mợ, mợ lấy tay quệt nước mắt cho Mận, lo lắng hỏi.
- Ơ kìa, sao tự dưng bu Dừa lại khóc thế kia? Có chuyện gì?.
Mợ dỗ, Mận được đà khóc to hơn, sụt sịt kể lễ.
Mình ơi, em khổ quá!Bu Dừa khổ như nào? Khổ ra sao, ngoan, kể cho tui nghe đi.Mận kìm nén cảm xúc lại rồi kể cho mợ nghe toàn bộ những sự việc đã xảy ra ở nhà trong một tháng qua khi không có mợ, hiển nhiên là Mận đã sàng lọc bớt những chi tiết mà Mận cho là không cần thiết ra rồi.
Mặc dù mợ đã biết được chuyện Mận đang muốn che giấu nhưng mợ nghe lời cậu, cố nhập tâm để diễn cho tròn vai, mợ phải tỏ ra thương cảm với Mận rồi cho Mận mượn bờ vai của mình để tựa vào, cơ hội nghìn năm có một nên Mận tận dụng để làm nũng với mợ hết cỡ, mợ thì da gà da vịt nổi độp độp tầm mấy mươi lớp vậy đó nhưng vẫn cố chịu đựng để làm nên việc lớn.
****
Mợ về là mợ ở lỳ đến tận mấy hôm luôn, mà cậu Hai cũng không có biểu hiện gì như là muốn bắt mợ về, Mận là
Mận mừng rơn, đêm nào cũng cầu giời khẩn phật mong là cậu đã tha thì tha cho trót, đừng có làm vật cản ngán đường vợ chồng nó đang hạnh phúc nữa.
Mấy nay mợ ở nhà, mợ lo hết tất tần tật không cho Mận đụng móng tay vào việc gì cả, sáng nào cũng vậy, vừa mới mở mắt ra là đã có mâm cơm thịnh soạn được đặt sẵn trên bàn rồi, Mận chỉ việc rửa mặt rồi xơi thôi.
Đối diện với thực tại, Mận dường như không tin vào mắt mình nữa, Mận không dám tin là hạnh phúc Mận khao khát bấy lâu lại đến với Mận một cách thần kỳ như vậy, Mận lấy tay véo mình một cái thật đau.
Ui da.Ơ kìa, bu Dừa bị sao nữa vậy?.Mợ đang ăn cơm cũng phải bỏ đũa xuống để hỏi han Mận, Mận cảm động ôm chầm lấy mợ, tỉ tê.
Mình ơi, em thấy hạnh phúc quá.Sao tự dưng...Bu Dừa hạnh phúc?Vẻ mặt mợ biến sắc thấy rõ, mợ khéo léo dùng tay tính đẩy Mận ra, mà càng đẩy ra thì Mận càng ôm mợ cứng ngắt, mợ khổ sở cắn răng, việc ôm ấp với Mận ..Thật sự quá sức với mợ rồi.
Hoá ra là thật, không phải mơ...Em, em ...Ổi dào, bu Dừa còn chưa tỉnh ngủ ư?Không phải, ý em là...Mình đột nhiên trở về rồi đối xử khác lạ với em quá, em sợ chỉ là giấc mơ ngắn ngủi, sợ khi tỉnh giấc lại chỉ còn mình em.À, thật ra thì... Tui đã suy nghĩ kĩ lại rồi bu Dừa ạ, hai mình cũng ăn ở với nhau năm mấy, có một mụn con rồi, mà tui thần là thắng chồng mà bỏ vợ mình phòng không gối chiếc như vậy, tui thấy không tốt lắm. Tui biết lúc trước tui lạnh nhạt gối chăn với bu Dừa là tui không đúng, tui nhận sai, bu Dừa có thể nào cho tui cơ hội để bù đắp được không?.Mình...Mình nói thật ạ?.Ôi dào, tui có bao giờ nói dối bu Dừa chuyện chi không? Sao nào? Bu Dừa có đồng ý để cho tui bù đắp không đây?.Nghe mợ nói vậy, Mận không có lý do từ chối, Mận gật đầu lia lịa, Mận mừng như nhặt được vàng vậy, lời đề nghị chần thành như vậy có đứa ngu mới từ chối ấy nhé, Mận là Mận ừ ngay và luôn chứ sợ làm màu thì mợ lại đổi ý.
- Em đồng ý, miễn là thầy nó đề nghị thì em sao có thể từ chối cho được chứ.
Mợ nắm lấy tay Mận, tình cảm nói.
- Cảm ơn bu Dừa đã lựa chọn tha thứ và cho tui một cơ hội, tui hứa sẽ không bao giờ để cho bu Dừa phải thất vọng đãu.
- Em tin thầy nó mà!
Mận đáp lại mợ bằng ánh nhìn trìu mến, bên trong, có hai người nhìn nhau, tình ý dạt dào, bên ngoài, có người đứng từ xa xa nhìn vào, lòng không khỏi chua xót, Ruộng cum chặt tay lại, đấm mạnh vào thân cây nhãn, máu chảy ròng ròng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.