Chương 19: " A Chiến! Em Là Của Riêng Tôi "
❄_Vong Tiện_
12/01/2021
" A Chiến em có sao hay không hả? "
" Dạ tay hơi đau.... có hơi rát.... lúc nãy là do cốc sữa nóng quá nên em mới buông chứ không phải do.... "
" Anh không quan tâm chuyện đó, cái anh lo là em có bị thương hay không thôi ".
" Cậu chủ..... "
" Anh hiểu em nhát mà đồ ngốc này ".
Nhất Bác lấy thuốc ra thoa cho Tiêu Chiến một cách nhẹ nhàng và cẩn thận.
" Lần sau anh sẽ tự tay pha sữa cho em, anh sẽ không để ai làm nữa ".
Tiêu Chiến cười, hai má phúng phính của cậu ửng hồng.... là anh không kìm nổi mà cúi xuống hôn.
" Đợi đó, chỉ còn 4 ngày nữa thôi ".
" 4 ngày gì vậy ạ? ".
" Đồ ăn được nấu xong ".
" Đồ ăn gì vậy ạ? Ngon không? A Chiến cũng muốn ăn ".
" Món đó chỉ mình anh được ăn thôi, em ăn món khác ".
" Có ngon không ạ? "
" Là cực phẩm đó ".
" Vậy em muốn ăn ngay bây giờ cơ ".
" Thỏ con ham ăn, đến lúc đó anh sẽ cho em ăn thật đã.... còn bây giờ thì không được ".
Tiêu Chiến vỗ tay thích thú, Nhất Bác giữ tay cậu lại vì mới bị thương sợ cậu đau. Anh cười nham hiểm, đến lúc đó anh sợ cậu hối hạn cũng đã quá muộn, xin tha anh cũng không tha cho đâu.
Đếm.... đếm.... đếm.... 1\-2 ngày đã trôi qua và ngày thứ 3 cứ tiếp tục trôi. Kế Dương đã đi ra ngoài rồi, nói chính xác là đang bên nhà anh Hạo Hiên đó, từ ngày Kế Dương tuyên bố theo đuôi Hạo Hiên thì cậu qua nhà người ta đóng đo bên đó mỗi khi rảnh rỗi, có khi ngủ quên ở nhà luôn ấy, đến sáng lại đuổi cậu về Vương gia, tuy bên ngoài thờ ơ chứ thật ra thì luôn lo lắng, chăm sóc cho người ta.
Bên Vương gia.... Tiêu Chiến đang chơi ngoài cổng một mình chán quá định chạy qua chơi với Kế Dương thì ở đâu xuất hiện một người lạ, anh ta bị một bọn người rượt đuổi, Tiêu Chiến mới vừa chạy ra cổng thì bị anh ta bắt ngược lại vào cổng Vương gia, anh ta ép cậu vào trong làm bọn kia không thấy rồi chạy đi mất .
Anh ta không buông cậu ra mà mặt đối mặt nhìn cậu đến ngốc, anh ta không biết tại sao trên đời lại có người dễ thương như thế này, tim anh ta trật nhịp vì cậu mất rồi.
Tiêu Chiến nhìn anh ta chăm chăm, cậu nhìn anh ta chỉ vì anh ta đang bị thương mà thôi. Cậu đẩy anh ta ra, móc móc trong túi ra chiếc khăn tay rồi đưa cho anh ta.
" Anh bị chảy máu kìa ".
Anh ta nhìn Tiêu Chiến với vẻ mặt bất ngờ.... cậu không giận anh ta sao? Còn lo cho anh ta nữa chứ? Lại còn giọng nói.... sao mà dễ thương quá vậy nè.... dễ thương chết mất, lo cho mình? Có khi nào bị mình làm cho rung động rồi không? Anh ta đang ngây ngốc nhìn cậu thì đâu ra một đấm vào mặt mình, Nhất Bác kéo Tiêu Chiến lại, mặt rất tức giận. Còn anh ta khi không lại bị đánh, đang định đánh lại thì....
" Vương Nhất Bác? Là nhà mày sao? "
" Âu Dương tao cấm mày lảng vảng ở đây mày nghe rõ không? "
Anh ta nhìn Nhất Bác nắm chặt tay Tiêu Chiến mà nhếch mép, Nhất Bác là sợ anh ta làm hại cậu, anh ta là kẻ thù không đội trời chung của Nhất Bác trong giới kinh doanh, anh ta rất ghét anh vì nhiều lần thất bại khi hai công ty đụng độ với nhau. Anh ta không quan tâm mà quay qua Tiêu Chiến.
" Tạm biệt nhé cậu bé đáng yêu, cảm ơn vì cái khăn, nó đã bẩn rồi, tôi sẽ giặt cẩn thận, khi nào gặp tôi sẽ trả cho em, tạm biệt ".
Âu Dương nháy mặt một cái rồi bỏ đi, anh ta muốn có Tiêu Chiến, ngay từ lần đầu gặp gỡ đã muốn có, nếu là người của Vương Nhất Bác thì anh ta lại muốn có, anh ta thua Nhất Bác về mọi mặt nhưng ít nhất anh ta cũng muốn lấy cái gì đó từ Nhất Bác, nhất định.... ít nhất phải lấy được một cái và đó là Tiêu Chiến.... anh ta chọn cậu để làm mục tiêu, nhất định phải cướp được cậu.
Nhất Bác kéo Tiêu Chiến lên phòng, vừa đi vừa tức giận, chưa bao giờ anh giận cậu đến như thế, giận vì cậu quá gần gũi với nam nhân, còn mặt đối mặt nữa, đa. vậy còn đưa cả khăn tay anh tặng cho anh ta, lo lắng cho anh ta nữa. Và hơn nữa cậu đang bị anh ta nhắm đến, muốn cướp đi, chưa bao giờ anh sợ mất cậu như thế, sợ cậu bị người khác cướp đi. Không muốn.... A Chiến là của anh, chỉ là của riêng mình anh, chỉ cần nhớ đến cậu ở trong vòng tay người khác anh lại tức điên lên. A Chiến là của anh.... là của anh.... và cách biến cậu mãi mãi trở thành của anh chỉ duy nhất.... cách đó thôi.
Cái gì là một ngày nữa chứ? Dẹp bỏ hết.... một ngày thì có là gì đâu chứ? Sớm hơn một ngày thù có gì đâu? Có sao đâu chứ? Dù gì thì tối nay 12h cũng đã đến ngày 05/10 rồi còn gì? Anh không chờ nữa, chờ 8 năm là đủ lắm rồi, sớm hơn một ngày thì xem như là một phần thưởng dành cho anh, không thèm nghĩ nhiều nữa, anh kéo cậu lên phòng, trước khi phòng anh còn lớn tiếng dặn giúp việc.
" Từ giờ trở đi ai bước lên lầu đều sẽ bị chặt chân, đuổi việc hết cho tôi ".
Anh kéo cậu vào phòng, đẩy cậu lên giường và khóa chặt cửa lại, tay tháo hết tất cả cúc áo ở cổ tay, nới lỏng caravat tháo ra.
" Dạ tay hơi đau.... có hơi rát.... lúc nãy là do cốc sữa nóng quá nên em mới buông chứ không phải do.... "
" Anh không quan tâm chuyện đó, cái anh lo là em có bị thương hay không thôi ".
" Cậu chủ..... "
" Anh hiểu em nhát mà đồ ngốc này ".
Nhất Bác lấy thuốc ra thoa cho Tiêu Chiến một cách nhẹ nhàng và cẩn thận.
" Lần sau anh sẽ tự tay pha sữa cho em, anh sẽ không để ai làm nữa ".
Tiêu Chiến cười, hai má phúng phính của cậu ửng hồng.... là anh không kìm nổi mà cúi xuống hôn.
" Đợi đó, chỉ còn 4 ngày nữa thôi ".
" 4 ngày gì vậy ạ? ".
" Đồ ăn được nấu xong ".
" Đồ ăn gì vậy ạ? Ngon không? A Chiến cũng muốn ăn ".
" Món đó chỉ mình anh được ăn thôi, em ăn món khác ".
" Có ngon không ạ? "
" Là cực phẩm đó ".
" Vậy em muốn ăn ngay bây giờ cơ ".
" Thỏ con ham ăn, đến lúc đó anh sẽ cho em ăn thật đã.... còn bây giờ thì không được ".
Tiêu Chiến vỗ tay thích thú, Nhất Bác giữ tay cậu lại vì mới bị thương sợ cậu đau. Anh cười nham hiểm, đến lúc đó anh sợ cậu hối hạn cũng đã quá muộn, xin tha anh cũng không tha cho đâu.
Đếm.... đếm.... đếm.... 1\-2 ngày đã trôi qua và ngày thứ 3 cứ tiếp tục trôi. Kế Dương đã đi ra ngoài rồi, nói chính xác là đang bên nhà anh Hạo Hiên đó, từ ngày Kế Dương tuyên bố theo đuôi Hạo Hiên thì cậu qua nhà người ta đóng đo bên đó mỗi khi rảnh rỗi, có khi ngủ quên ở nhà luôn ấy, đến sáng lại đuổi cậu về Vương gia, tuy bên ngoài thờ ơ chứ thật ra thì luôn lo lắng, chăm sóc cho người ta.
Bên Vương gia.... Tiêu Chiến đang chơi ngoài cổng một mình chán quá định chạy qua chơi với Kế Dương thì ở đâu xuất hiện một người lạ, anh ta bị một bọn người rượt đuổi, Tiêu Chiến mới vừa chạy ra cổng thì bị anh ta bắt ngược lại vào cổng Vương gia, anh ta ép cậu vào trong làm bọn kia không thấy rồi chạy đi mất .
Anh ta không buông cậu ra mà mặt đối mặt nhìn cậu đến ngốc, anh ta không biết tại sao trên đời lại có người dễ thương như thế này, tim anh ta trật nhịp vì cậu mất rồi.
Tiêu Chiến nhìn anh ta chăm chăm, cậu nhìn anh ta chỉ vì anh ta đang bị thương mà thôi. Cậu đẩy anh ta ra, móc móc trong túi ra chiếc khăn tay rồi đưa cho anh ta.
" Anh bị chảy máu kìa ".
Anh ta nhìn Tiêu Chiến với vẻ mặt bất ngờ.... cậu không giận anh ta sao? Còn lo cho anh ta nữa chứ? Lại còn giọng nói.... sao mà dễ thương quá vậy nè.... dễ thương chết mất, lo cho mình? Có khi nào bị mình làm cho rung động rồi không? Anh ta đang ngây ngốc nhìn cậu thì đâu ra một đấm vào mặt mình, Nhất Bác kéo Tiêu Chiến lại, mặt rất tức giận. Còn anh ta khi không lại bị đánh, đang định đánh lại thì....
" Vương Nhất Bác? Là nhà mày sao? "
" Âu Dương tao cấm mày lảng vảng ở đây mày nghe rõ không? "
Anh ta nhìn Nhất Bác nắm chặt tay Tiêu Chiến mà nhếch mép, Nhất Bác là sợ anh ta làm hại cậu, anh ta là kẻ thù không đội trời chung của Nhất Bác trong giới kinh doanh, anh ta rất ghét anh vì nhiều lần thất bại khi hai công ty đụng độ với nhau. Anh ta không quan tâm mà quay qua Tiêu Chiến.
" Tạm biệt nhé cậu bé đáng yêu, cảm ơn vì cái khăn, nó đã bẩn rồi, tôi sẽ giặt cẩn thận, khi nào gặp tôi sẽ trả cho em, tạm biệt ".
Âu Dương nháy mặt một cái rồi bỏ đi, anh ta muốn có Tiêu Chiến, ngay từ lần đầu gặp gỡ đã muốn có, nếu là người của Vương Nhất Bác thì anh ta lại muốn có, anh ta thua Nhất Bác về mọi mặt nhưng ít nhất anh ta cũng muốn lấy cái gì đó từ Nhất Bác, nhất định.... ít nhất phải lấy được một cái và đó là Tiêu Chiến.... anh ta chọn cậu để làm mục tiêu, nhất định phải cướp được cậu.
Nhất Bác kéo Tiêu Chiến lên phòng, vừa đi vừa tức giận, chưa bao giờ anh giận cậu đến như thế, giận vì cậu quá gần gũi với nam nhân, còn mặt đối mặt nữa, đa. vậy còn đưa cả khăn tay anh tặng cho anh ta, lo lắng cho anh ta nữa. Và hơn nữa cậu đang bị anh ta nhắm đến, muốn cướp đi, chưa bao giờ anh sợ mất cậu như thế, sợ cậu bị người khác cướp đi. Không muốn.... A Chiến là của anh, chỉ là của riêng mình anh, chỉ cần nhớ đến cậu ở trong vòng tay người khác anh lại tức điên lên. A Chiến là của anh.... là của anh.... và cách biến cậu mãi mãi trở thành của anh chỉ duy nhất.... cách đó thôi.
Cái gì là một ngày nữa chứ? Dẹp bỏ hết.... một ngày thì có là gì đâu chứ? Sớm hơn một ngày thù có gì đâu? Có sao đâu chứ? Dù gì thì tối nay 12h cũng đã đến ngày 05/10 rồi còn gì? Anh không chờ nữa, chờ 8 năm là đủ lắm rồi, sớm hơn một ngày thì xem như là một phần thưởng dành cho anh, không thèm nghĩ nhiều nữa, anh kéo cậu lên phòng, trước khi phòng anh còn lớn tiếng dặn giúp việc.
" Từ giờ trở đi ai bước lên lầu đều sẽ bị chặt chân, đuổi việc hết cho tôi ".
Anh kéo cậu vào phòng, đẩy cậu lên giường và khóa chặt cửa lại, tay tháo hết tất cả cúc áo ở cổ tay, nới lỏng caravat tháo ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.