Chương 29: " Hư Thì Phải Phạt "
❄_Vong Tiện_
12/01/2021
Nhất Bác đi vào phòng làm việc, khóa cửa lại. Tiêu Chiến đứng đợi bên ngoài, gõ cửa mãi mà không thấy anh trả lời, cậu sợ lắm chứ. Sợ đến phát khóc, anh giận cậu thật rồi.
" Nhất Bác.... Nhất Bác.... là anh đang giận A Chiến sao? Sao anh giận em.... em lại làm gì sai cho anh giận sao? "
Nhất Bác nghe mà tức giận.... gì chứ? Không biết mình làm sai sao? Bắt gặp tận mặt thế kia mà bảo là không làm gì sai? Cái con người này làm anh tức đến nghẹn lời, anh không thèm quan tâm đến cậu nữa, cậu cứ đứng ở đó mãi. Uyển Du thì đứng cười hả hê với thành quả của mình. Nhìn Tiêu Chiến như vậy.... ả thích lắm, chứ thường ngày cậu được Nhất Bác cưng chiều ả thấy mà tức. Bây giờ thì hay rồi, anh và cậu như vậy ả sẽ có cơ hội thôi.
Nhất Bác đang nhắm mắt để ổn định lại tinh thần của mình, tự nhốt bản thân là cách duy nhất để anh điều khiển lại và kiềm chế cơn tức giận của mình. Anh mở mắt ra thì không nghe thấy tiếng của Tiêu Chiến nữa, chắc là cậu về phòng rồi, như vậy cũng tốt, làm anh an tâm hơn rồi, anh chỉ sợ thỏ con lì lợm mà ở lại đây thôi. Anh bây giờ đã ổn định hơn rồi, đi tìm tài liệu làm việc một tí rồi đi tìm mèo nhỏ sau, xem như đây là sự trừng phạt của anh dành cho cậu vậy, ai bảo ngốc quá làm gì, ngốc đến độ không thể nói được nữa, không giận được mà. Muốn xem cậu ra sao nhưng thôi cố kìm nén cảm xúc lại.
Nhất Bác đứng dậy đi tìm tài liệu thì thấy dưới đất có tấm ảnh, anh nhặt lên xem. Hừm.... đang giận mà còn trêu anh sao? Lại là ảnh Tiêu Chiến đang đi chơi với Âu Dương.... ảnh sắc nét ghê gớm, anh xé nó nhưng có cái gì không đúng. Nhược Tịch đang chơi vui vẻ bên Âu Dương, còn Tiêu Chiến thì đang ngồi buồn. Nhìn có vẻ rất cô đơn, Nhất Bác xót khi thấy Tiêu Chiến như vậy lắm, anh thấy ánh mắt cậu đang dán chặt vào đôi giày dưới chân, anh phì cười, đôi giày đó là anh mua tặng cậu nha, cậu chắc là đang nhớ anh, anh nuôi cậu từ nhỏ nên tâm tư của cậu anh nắm rõ nhất.... cơn giận của anh từ đó đã giảm bớt đi phần nào.
Nhưng mà Nhất Bác không thích Tiêu Chiến buồn đâu, anh còn tinh mắt nhận ra, Nhược Tịch là thích Âu Dương, anh có thể chắc chắn điều đó. Kinh nghiệm tình trường 8 năm cho anh biết như vậy, ánh mắt triều mến của Nhược Tịch dành cho Âu Dương không qua khỏi mắt anh được đâu. Nhất Bác cảm thấy có lỗi với Tiêu Chiến, anh muốn gặp cậu ngay bây giờ, chắc là cậu buồn lắm. Nhất Bác vội mở cửa ra, Tiêu Chiến đang ngồi ngoài đó, anh xót quá, anh giận, sao cậu không biết lo cho bản thân gì cả, Tiêu Chiến nhìn Nhất Bác, Nhất Bác đỡ cậu dậy, im lặng không nói gì, đưa cậu về phòng. Tiêu Chiến tưởng anh còn giận nên kéo kéo tay áo anh.
" Anh đừng giận A Chiến nữa, A Chiến không biết gì cả.... anh cứ như vậy em phải làm sao đây? Em sai gì anh cứ nói đi, em sẽ sửa mà ".
Nhất Bác không nói, chỉ nhìn Tiêu Chiến mà chau mày suy nghĩ làm Tiêu Chiến lo lắng, Tiêu Chiến nhìn anh, rồi nhìn xuống chân thấy chân anh vẫn còn đi giày, anh giận đến độ quên cởi cả giày. Tiêu Chiến đứng dậy đi vào nhà tắm, bê ra thau nước, để tính đi rửa chân cho anh. Anh nhìn theo cậu để xem cậu định làm gì? Cậu vừa bê thau nước lên thì cơn đau đầu lại ập đến, nó không đau dữ dội, chỉ đau rân rân, cậu bỏ thau nước xuống, ôm lấy đầu, dạo này cậu hay bị đau đầu vặt như thế này lắm. Cậu ngồi một tí thì hết, cậu bê thau nước ra, đặt xuống chân anh rồi cởi giày anh rửa chân cho anh.
" Anh thoải mái hơn chưa? Đừng giận A Chiến nha ".
Tiêu Chiến nhìn Nhất Bác mắt chớp chớp, tay thì gãy gãy chân anh nhột mà cười, nói thật là anh không thể giận chú thỏ này lâu được.
" Rồi rồi anh không giận em nữa ".
Nhất Bác lấy khăn lau chân mình khô rồi kéo Tiêu Chiến ngồi lên giường, tới phiên anh rửa chân cho cậu, anh cầm chân cậu lên, cái chân gì mà bé tí, trắng nõn nà, làm anh muốn cắn thật. Anh cầm lấy chân cậu trả thù lúc nãy, anh cù lét cậu lại, làm cậu nhột mà mà nảy người lên.
" Haha anh làm gì vậy? Mau bỏ chân em ra ".
Nhất Bác không bỏ ra mà cù lét Tiêu Chiến mãi, cậu đẩy anh ra, anh giữ tay cậu lại, rồi đẩy cậu lên giường, anh nằm đè lên cậu, mặt đối mặt, giọng anh bắt đầu khàn khàn, nói khẽ vào tai cậu một cách ma mị.
" Thỏ con à.... anh muốn đêm nay.... ăn em thay cơm ".
" Anh là đồ biến thái ".
" Biến thái với một mình em thôi ".
" Trước kia anh đâu có vậy đâu ".
" Là do trước kia em còn nhỏ nên anh phải nhịn, giờ em lớn rồi.... anh không tha đâu, em có biết anh nhịn cực khổ như thế nào không hả? "
Nhất Bác đè Tiêu Chiến ra mà hôn, Tiêu Chiến chống cự yếu ớt.
" Đừng.... đừng mà.... em mệt lắm ".
" Em chỉ cần nằm yên, tất cả anh lo, sẽ không mệt ".
Nói xong anh mạnh bạo chiếm lấy đôi của cậu, một tay thì kiềm chặt tay của cậu trên đỉnh đầu, tay còn lại hư hỏng chạm vào những chỗ nhạy cảm của cậu.
" Ưm.... dừng.... Nhất Bác.... dừng lại ".
" Hư thì phải phạt ".
5 phút sau, hai người đã không còn mảnh vải che thân. Nhất Bác cúi xuống hôn mạnh bạo vào vào vùng cổ, tay không yên phận mà xoa nắn hai nụ hoa của cậu rồi trườn xuống cắn mút nó.
" Ưm.... đau.... đau quá.... aha ".
Cơn dục vọng ngày càng tăng lên, anh không báo trước mà đưa thẳng tiểu Vương vào bên trong cậu.
" Aaaa!!! Ưm.... đau quá.... a.... ư ".
" Sau này còn dám nói chuyện hay đi chơi gì với người khác nữa hay không? " Nhất Bác vừa nói vừa thúc mạnh.
" A.... ưm.... không.... không dám nữa.... nhẹ lại.... ưm ".
" Được rồi.... thả lỏng nào bảo bối ".
" Nhất Bác....a.... đừng mà.... mau dừng.... dừng lại đi.... ưm ".
" Nói, em thuộc về ai ".
" Aaa.... của anh.... chỉ của anh.... ưm.... dừng lại đi.... xin anh mà ".
" Bảo bối, từ nay về sau không cho phép ai đụng chạm đến em.... ngoại trừ anh ".
" Vâng.... aaa.... Nhất Bác.... đừng thúc nữa mà.... đau a ".
Nhất Bác không trả lời, chỉ biết mình đang đi vào khoái cảm. Anh tiếp tục hôn cậu, bỗng cơn đau đầu của Tiêu Chiến ập đến lần nữa, cậu ôm đầu, gần như sắp mất ý thức, tự nhiên Nhất Bác thấy cậu lạ lắm.
" A Chiến à.... A Chiến.... em làm sao vậy? Đừng làm anh sợ ".
" Đau.... đầu em đau lắm ".
Tiêu Chiến thật sự ngất đi, mất ý thức. Anh bắt đầu hoảng sợ, có bao giờ Tiêu Chiến đau đến nổi phải ngất đi như bây giờ đâu, anh vội mặc quần áo cho cậu và mình rồi bế cậu chạy xuống nhà, lái xe đếm bệnh viện.
" Kịch hay còn dài " Uyển Du nhìn theo mà cười.
![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/187219/markdown/3723087/1589105069585.jpg-original600webp?sign=e81a3738f71cace0191f2a730d5cd5f9&t=5fff8980)
![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/187219/markdown/3723087/1589105069578.jpg-original600webp?sign=44f763f2217bbc823c2a0836800c3bb0&t=5fff8980)
![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/187219/markdown/3723087/1589105069581.jpg-original600webp?sign=00f672a6d20f5289a6a9736b7c6b1b4c&t=5fff8980)
![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/187219/markdown/3723087/1589105069583.jpg-original600webp?sign=38fae411bec7a1402fa2e2c7c22b8e8c&t=5fff8980)
" Nhất Bác.... Nhất Bác.... là anh đang giận A Chiến sao? Sao anh giận em.... em lại làm gì sai cho anh giận sao? "
Nhất Bác nghe mà tức giận.... gì chứ? Không biết mình làm sai sao? Bắt gặp tận mặt thế kia mà bảo là không làm gì sai? Cái con người này làm anh tức đến nghẹn lời, anh không thèm quan tâm đến cậu nữa, cậu cứ đứng ở đó mãi. Uyển Du thì đứng cười hả hê với thành quả của mình. Nhìn Tiêu Chiến như vậy.... ả thích lắm, chứ thường ngày cậu được Nhất Bác cưng chiều ả thấy mà tức. Bây giờ thì hay rồi, anh và cậu như vậy ả sẽ có cơ hội thôi.
Nhất Bác đang nhắm mắt để ổn định lại tinh thần của mình, tự nhốt bản thân là cách duy nhất để anh điều khiển lại và kiềm chế cơn tức giận của mình. Anh mở mắt ra thì không nghe thấy tiếng của Tiêu Chiến nữa, chắc là cậu về phòng rồi, như vậy cũng tốt, làm anh an tâm hơn rồi, anh chỉ sợ thỏ con lì lợm mà ở lại đây thôi. Anh bây giờ đã ổn định hơn rồi, đi tìm tài liệu làm việc một tí rồi đi tìm mèo nhỏ sau, xem như đây là sự trừng phạt của anh dành cho cậu vậy, ai bảo ngốc quá làm gì, ngốc đến độ không thể nói được nữa, không giận được mà. Muốn xem cậu ra sao nhưng thôi cố kìm nén cảm xúc lại.
Nhất Bác đứng dậy đi tìm tài liệu thì thấy dưới đất có tấm ảnh, anh nhặt lên xem. Hừm.... đang giận mà còn trêu anh sao? Lại là ảnh Tiêu Chiến đang đi chơi với Âu Dương.... ảnh sắc nét ghê gớm, anh xé nó nhưng có cái gì không đúng. Nhược Tịch đang chơi vui vẻ bên Âu Dương, còn Tiêu Chiến thì đang ngồi buồn. Nhìn có vẻ rất cô đơn, Nhất Bác xót khi thấy Tiêu Chiến như vậy lắm, anh thấy ánh mắt cậu đang dán chặt vào đôi giày dưới chân, anh phì cười, đôi giày đó là anh mua tặng cậu nha, cậu chắc là đang nhớ anh, anh nuôi cậu từ nhỏ nên tâm tư của cậu anh nắm rõ nhất.... cơn giận của anh từ đó đã giảm bớt đi phần nào.
Nhưng mà Nhất Bác không thích Tiêu Chiến buồn đâu, anh còn tinh mắt nhận ra, Nhược Tịch là thích Âu Dương, anh có thể chắc chắn điều đó. Kinh nghiệm tình trường 8 năm cho anh biết như vậy, ánh mắt triều mến của Nhược Tịch dành cho Âu Dương không qua khỏi mắt anh được đâu. Nhất Bác cảm thấy có lỗi với Tiêu Chiến, anh muốn gặp cậu ngay bây giờ, chắc là cậu buồn lắm. Nhất Bác vội mở cửa ra, Tiêu Chiến đang ngồi ngoài đó, anh xót quá, anh giận, sao cậu không biết lo cho bản thân gì cả, Tiêu Chiến nhìn Nhất Bác, Nhất Bác đỡ cậu dậy, im lặng không nói gì, đưa cậu về phòng. Tiêu Chiến tưởng anh còn giận nên kéo kéo tay áo anh.
" Anh đừng giận A Chiến nữa, A Chiến không biết gì cả.... anh cứ như vậy em phải làm sao đây? Em sai gì anh cứ nói đi, em sẽ sửa mà ".
Nhất Bác không nói, chỉ nhìn Tiêu Chiến mà chau mày suy nghĩ làm Tiêu Chiến lo lắng, Tiêu Chiến nhìn anh, rồi nhìn xuống chân thấy chân anh vẫn còn đi giày, anh giận đến độ quên cởi cả giày. Tiêu Chiến đứng dậy đi vào nhà tắm, bê ra thau nước, để tính đi rửa chân cho anh. Anh nhìn theo cậu để xem cậu định làm gì? Cậu vừa bê thau nước lên thì cơn đau đầu lại ập đến, nó không đau dữ dội, chỉ đau rân rân, cậu bỏ thau nước xuống, ôm lấy đầu, dạo này cậu hay bị đau đầu vặt như thế này lắm. Cậu ngồi một tí thì hết, cậu bê thau nước ra, đặt xuống chân anh rồi cởi giày anh rửa chân cho anh.
" Anh thoải mái hơn chưa? Đừng giận A Chiến nha ".
Tiêu Chiến nhìn Nhất Bác mắt chớp chớp, tay thì gãy gãy chân anh nhột mà cười, nói thật là anh không thể giận chú thỏ này lâu được.
" Rồi rồi anh không giận em nữa ".
Nhất Bác lấy khăn lau chân mình khô rồi kéo Tiêu Chiến ngồi lên giường, tới phiên anh rửa chân cho cậu, anh cầm chân cậu lên, cái chân gì mà bé tí, trắng nõn nà, làm anh muốn cắn thật. Anh cầm lấy chân cậu trả thù lúc nãy, anh cù lét cậu lại, làm cậu nhột mà mà nảy người lên.
" Haha anh làm gì vậy? Mau bỏ chân em ra ".
Nhất Bác không bỏ ra mà cù lét Tiêu Chiến mãi, cậu đẩy anh ra, anh giữ tay cậu lại, rồi đẩy cậu lên giường, anh nằm đè lên cậu, mặt đối mặt, giọng anh bắt đầu khàn khàn, nói khẽ vào tai cậu một cách ma mị.
" Thỏ con à.... anh muốn đêm nay.... ăn em thay cơm ".
" Anh là đồ biến thái ".
" Biến thái với một mình em thôi ".
" Trước kia anh đâu có vậy đâu ".
" Là do trước kia em còn nhỏ nên anh phải nhịn, giờ em lớn rồi.... anh không tha đâu, em có biết anh nhịn cực khổ như thế nào không hả? "
Nhất Bác đè Tiêu Chiến ra mà hôn, Tiêu Chiến chống cự yếu ớt.
" Đừng.... đừng mà.... em mệt lắm ".
" Em chỉ cần nằm yên, tất cả anh lo, sẽ không mệt ".
Nói xong anh mạnh bạo chiếm lấy đôi của cậu, một tay thì kiềm chặt tay của cậu trên đỉnh đầu, tay còn lại hư hỏng chạm vào những chỗ nhạy cảm của cậu.
" Ưm.... dừng.... Nhất Bác.... dừng lại ".
" Hư thì phải phạt ".
5 phút sau, hai người đã không còn mảnh vải che thân. Nhất Bác cúi xuống hôn mạnh bạo vào vào vùng cổ, tay không yên phận mà xoa nắn hai nụ hoa của cậu rồi trườn xuống cắn mút nó.
" Ưm.... đau.... đau quá.... aha ".
Cơn dục vọng ngày càng tăng lên, anh không báo trước mà đưa thẳng tiểu Vương vào bên trong cậu.
" Aaaa!!! Ưm.... đau quá.... a.... ư ".
" Sau này còn dám nói chuyện hay đi chơi gì với người khác nữa hay không? " Nhất Bác vừa nói vừa thúc mạnh.
" A.... ưm.... không.... không dám nữa.... nhẹ lại.... ưm ".
" Được rồi.... thả lỏng nào bảo bối ".
" Nhất Bác....a.... đừng mà.... mau dừng.... dừng lại đi.... ưm ".
" Nói, em thuộc về ai ".
" Aaa.... của anh.... chỉ của anh.... ưm.... dừng lại đi.... xin anh mà ".
" Bảo bối, từ nay về sau không cho phép ai đụng chạm đến em.... ngoại trừ anh ".
" Vâng.... aaa.... Nhất Bác.... đừng thúc nữa mà.... đau a ".
Nhất Bác không trả lời, chỉ biết mình đang đi vào khoái cảm. Anh tiếp tục hôn cậu, bỗng cơn đau đầu của Tiêu Chiến ập đến lần nữa, cậu ôm đầu, gần như sắp mất ý thức, tự nhiên Nhất Bác thấy cậu lạ lắm.
" A Chiến à.... A Chiến.... em làm sao vậy? Đừng làm anh sợ ".
" Đau.... đầu em đau lắm ".
Tiêu Chiến thật sự ngất đi, mất ý thức. Anh bắt đầu hoảng sợ, có bao giờ Tiêu Chiến đau đến nổi phải ngất đi như bây giờ đâu, anh vội mặc quần áo cho cậu và mình rồi bế cậu chạy xuống nhà, lái xe đếm bệnh viện.
" Kịch hay còn dài " Uyển Du nhìn theo mà cười.
![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/187219/markdown/3723087/1589105069585.jpg-original600webp?sign=e81a3738f71cace0191f2a730d5cd5f9&t=5fff8980)
![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/187219/markdown/3723087/1589105069578.jpg-original600webp?sign=44f763f2217bbc823c2a0836800c3bb0&t=5fff8980)
![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/187219/markdown/3723087/1589105069581.jpg-original600webp?sign=00f672a6d20f5289a6a9736b7c6b1b4c&t=5fff8980)
![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/187219/markdown/3723087/1589105069583.jpg-original600webp?sign=38fae411bec7a1402fa2e2c7c22b8e8c&t=5fff8980)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.