Cậu Hoài Bánh Bao Của Tra Công

Chương 41: Rời đi

Nhất Diệp Bồ Đề

01/01/2021

La Kiêu ăn no căng cả bụng khiến cả người không thoải mái lắm, cậu nằm liệt tại chỗ, vừa nhìn đồ ăn đã cảm thấy buồn nôn. Đoàn Dịch Phong biết sai liền sửa, vùi đầu dùng sức gắp đồ ăn bỏ vào miệng. Hắn gọi một bàn tràn đầy đồ ăn, hiện tại hai người mới ăn chưa đến phân nửa. La Kiêu nghiêng đầu không thèm nhìn tới đồ ăn trên bàn, Đoàn Dịch Phong ấm ức cụp mi rũ mắt cố gắng nhét vào.

Lúc hắn gọi món La Kiêu cũng không chú ý, không ngờ Đoàn Dịch Phong sẽ gọi lung tung chất thành một bàn lớn, chọc cho khách trong nhà hàng đều kinh ngạc nhìn chằm chằm bọn họ, giống như đang nhìn kỳ quan thế giới gì đó.

—— Toàn bộ đồ ăn được mang lên, La Kiêu nhìn bàn ăn phát ngốc.

Thức ăn trên bàn thuận lợi giải quyết xong phân nửa, Đoàn Dịch Phong vuốt bụng tỏ vẻ bản thân mình cũng ăn không vô, La Kiêu nghĩ nghĩ, định đóng gói đồ còn dư mang về.

"A Kiêu, không cần đâu, đồ đã ăn qua rồi thì không thể ăn nữa. Nếu em còn muốn ăn thì lần sau chúng ta lại đến." Đoàn Dịch Phong nhìn chằm chằm La Kiêu, vẻ mặt khó xử đề nghị.

La Kiêu gắp thịt bỏ vào hộp cơm nhà hàng đưa cho, lạnh nhạt nói: "Ai nói là cho anh ăn?"

"Hả?" Đoàn Dịch Phong khó hiểu, "Vậy em cho ai ăn?"

La Kiêu đương nhiên nói, "Cho chó ăn. Nó ăn cái này xong, lần sau thấy chúng ta đảm bảo sẽ không sủa nữa."

Đoàn Dịch Phong vui sướng nhìn La Kiêu, cậu vừa mới...... nói "chúng ta" đúng không?!

"A Kiêu em thật thông minh!" Hắn khoa trương khen.

La Kiêu liếc hắn, cũng không nói gì, Đoàn Dịch Phong đang cố tình khen cậu. Cơm nước xong rời đi đã ba giờ, Đoàn Dịch Phong trên xe oán giận ăn quá nhiều no căng sắp chết rồi. Cho dù đang lái xe nhưng tầm mắt hắn cách vài phút lại rơi xuống người La Kiêu, La Kiêu dùng tay xoa bụng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ có chút thất thần.

Từ tối hôm qua đến bây giờ đã sắp một ngày! Cậu vẫn chưa gặp được Húc Húc, cũng không biết chỗ Du Ngô thế nào, còn cả việc chưa xin nghỉ công ty, hoàn toàn không thể nhẹ nhàng vui vẻ được!

Ngược lại, Đoàn Dịch Phong luôn thích thú, hắn rất hưởng thụ loại cảm giác này, hoàn toàn ném mấy cái gánh nặng kia đi. Lúc ở bên mình, hắn có vẻ rất thỏa mãn, La Kiêu thậm chí có loại cảm giác trở lại 5 năm trước.

Nhưng cậu biết rõ không phải! Mọi thứ bây giờ chỉ là biểu hiện giả dối, dù hai người có giả vờ như không có việc gì thì bức tường kia vẫn cứ tồn tại. Huống chi, Đoàn Âu Quý rất nhanh sẽ tìm tới, anh ta sẽ không trơ mắt nhìn em trai của mình ngã quỵ hai lần trên người một thằng đàn ông, tuy rằng bản thân cậu mới là người bị hại.

Xe chạy đến gần một công viên, Đoàn Dịch Phong đột nhiên đề nghị xuống tản bộ tiêu thực.

"Ăn no quá, hoạt động một chút để nhanh tiêu hóa."

La Kiêu không khỏi nhớ đến một hình ảnh. Lúc hoàng hôn, hai ông lão tóc trắng xoá nắm tay thong thả chống gậy bước đi, mặt họ đầy nếp nhăn, khi nói chuyện hàm răng còn lọt gió.

Trong mắt cậu, loại chuyện tản bộ tiêu thực này chỉ có người già mới có thể làm.

"Tôi không muốn đi."

Đoàn Dịch Phong rất thất vọng, hắn đột nhiên túm chặt vạt áo La Kiêu, đôi mắt sáng lấp lánh tràn ngập chờ mong. Hắn vừa lay vạt áo vừa làm nũng, "A Kiêu, chúng ta đi tản bộ đi, chỉ một lát thôi, ăn nhiều quá mà dạ dày không tiêu hóa được sẽ rất khó chịu. Em xem như cùng anh thôi có được không? A Kiêu...... A Kiêu......"

Loại giọng điệu làm nũng này của Đoàn Dịch Phong nghe vào tai khiến La Kiêu cảm thấy rất kỳ cục. Thân thể cậu cứng đờ, nổi da gà cả người, một lúc lâu mới không biết làm sao nói một câu, "Buông tay."

5 năm trước, Đoàn Dịch Phong dùng không ít thủ đoạn đối phó với cậu, cứng không thành, hắn đổi sang chơi xấu, dù ở trên đường cái cũng không chút cố kỵ. La Kiêu nhớ rõ có một lần Soái Soái bị bệnh, cậu với Đoàn Dịch Phong mang nó đến bệnh viện thú cưng, Soái Soái nhìn cậu nước mắt lưng tròng kêu, bác sĩ bất đắc dĩ đề nghị cậu ra ngoài chờ. Đoàn Dịch Phong làm trò trước mặt rất nhiều người cứng rắn nắm tay cậu không chịu buông ra, La Kiêu chỉ có thể cùng hắn ra ngoài.

Xong việc La Kiêu hỏi hắn vì sao lại kéo cậu ra ngoài, Đoàn Dịch Phong thế mà lại nói cậu yêu yêu Soái Soái không yêu hắn, La Kiêu dở khóc dở cười.

"A Kiêu......" Đoàn Dịch Phong buông tay ra, vẫn không quên tranh thủ gọi.

Đầu La Kiêu muốn phình to, "Chỉ một lát."

"Ừm... ừm được!" Đoàn Dịch Phong kinh hỉ gật đầu, bừng bừng hứng thú nói: "Em đừng nhúc nhích anh giúp em mở cửa."



Hôm nay thứ năm, giờ này trong công viên chỉ có một ít người già, có đang tản bộ, có ngồi ở trong đình nói chuyện phiếm, bên hồ còn có người đánh cờ, một đống người vây quanh xem cảnh chém giết bên trong bàn cờ. La Kiêu không quá tinh thông cờ tướng, nhìn một hồi thì tránh ra, còn lực chú ý của Đoàn Dịch Phong lại đặt hoàn toàn trên người La Kiêu.

La Kiêu đã lâu không tản bộ như vậy, cuộc sống lẫn công việc của cậu đều buồn tẻ cứng nhắc, đi làm, đón Húc Húc, về nhà, ăn cơm rồi ngủ. Cho dù có thêm Du Ngô thì loại hình thức này cũng không có quá nhiều thay đổi.

Đoàn Dịch Phong khác Du Ngô, Du Ngô rất có sức chịu đựng và định lực, anh có thể dùng thời gian dài để thiết kế bản vẽ, hoàn toàn không cảm thấy buồn tẻ phiền muộn. Mà Đoàn Dịch Phong thì khác, hắn luôn có thể nghĩ ra đa dạng vô số cách chơi, mang đến cho người ta nhiều trình độ bất ngờ và sợ hãi.

Nghĩ vậy, La Kiêu đột nhiên lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài, sao đột nhiên cậu lại lấy Du Ngô với Đoàn Dịch Phong ra so sánh?!

"A Kiêu, tản bộ như vậy rất tốt nhỉ?" Ngồi trên ghế trong con đường rợp bóng cây, Đoàn Dịch Phong tranh công hỏi.

La Kiêu không cách nào phủ nhận, miễn cưỡng gật gật đầu, loại không khí yên lặng này khiến cậu cảm thấy cả người đều trở nên nhẹ nhàng hơn.

"A Kiêu, em không thích nói chuyện sao."

"Rất tốt." La Kiêu mím môi, cậu chỉ không thích ứng ở cạnh Đoàn Dịch Phong với khoảng cách gần như vậy với, đặc biệt là trước kia hai người từng có quan hệ ái muội.

Cậu cố gắng thuyết phục bản thân không quan tâm chuyện xảy ra trước kia nữa, Đoàn Dịch Phong đã biết sai rồi, cũng thay đổi rất nhiều. La Kiêu rất rõ hắn cần bao nhiêu dũng khí mới khống chế được bản thân mình, trước đây Đoàn Dịch Phong rất ít khi miễn cưỡng bản thân, dù là nửa năm kia, hắn đều khống chế toàn cục. Mà mấy tháng này, hắn không miễn cưỡng cậu lần nào, thậm chí không dám áp dụng chút biện pháp cứng rắn nào.

Cậu đã có cuộc sống mới, cũng có bạn trai mới, không cần dây dưa với người trong quá khứ.

Đoàn Dịch Phong giật mình, một lúc mới hiểu La Kiêu đang trả lời câu trước của mình, "Phản ứng này của em......" Hắn nói đến một nửa lại đau đầu oán giận, "Thật không muốn về, tối hôm qua không nên chạy đến chỗ kia, vừa bước vào bên trong phòng thuê đã cảm thấy cả người khó chịu, em có thấy vậy không?"

"Tôi cũng không muốn về." La Kiêu rất lo lắng chuyện ngoài ý muốn tối hôm qua lại tái diễn.

"Hay là chúng ta đổi chỗ khác?"

"...... Chúng ta trở về đi." Đối với La Kiêu, đây mới là đáp án thích hợp nhất.

Đoàn Dịch Phong đột nhiên nắm lấy tay La Kiêu, đồng tử khẽ run: "A Kiêu, em muốn rời khỏi anh sao?"

Chúng ta ở bên nhau lúc nào?! La Kiêu rút tay lại, không hề trốn tránh, "Đoàn Dịch Phong, có lẽ chúng ta cần phải nói chuyện."

"Được, buổi tối hôm đó anh đã muốn nói với em." Hai tay Đoàn Dịch Phong siết chặt, hít sâu một hơi nghiêm túc nhìn La Kiêu hỏi: "Giấy xét nghiệm ADN kia của Du Ngô là giả. A Kiêu, anh muốn chính miệng em nói, Húc Húc rốt cuộc là con trai của ai?"

Hắn vừa mở miệng đã nhắc tới vấn đề mẫn cảm nhất của La Kiêu, "Anh." Giọng điệu của cậu không chút phập phồng.

Đoàn Dịch Phong nhịn không được cười rộ lên, "Anh biết mà, A Kiêu, Húc Húc là con của chúng ta, con trai của anh với em, chúng ta đừng ầm ĩ nữa được không? Làm hòa đi, anh và em còn cả Húc Húc nữa, ba người chúng ta nên sống chung với nhau. Từ trước đến nay anh không muốn có con, nhưng mà anh sẽ cố gắng, anh sẽ cố gắng làm một người cha tốt, anh yêu em và con hơn bất cứ ai."

Lúc hắn nói chuyện trong ánh mắt tràn ngập chờ mong và khát khao, toàn thân mất khống chế nhẹ nhàng run rẩy, nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm La Kiêu, cảm giác hạnh phúc mãnh liệt phát ra khiến La Kiêu không dám nhìn thẳng.

"Tôi không muốn nói với anh điều này." Đề tài từ lúc bắt đầu đã lệch khỏi quỹ đạo.

Nụ cười trên mặt Đoàn Dịch Phong cứng đờ, hắn há miệng chần chờ nói: "Vậy?"

"Chắc anh biết......" Dừng một chút, La Kiêu lấy hết can đảm, tiếp tục nói: "Tôi với Du Ngô ở bên nhau, chúng ta đã không thể nữa. Anh hiểu tôi nhỉ, La Kiêu tôi không phải người có lòng tham, cũng tuyệt đối không làm trái lời mình đã nói. Tôi đồng ý ở bên cạnh anh ấy, thì tuyệt đối sẽ không rời khỏi anh ấy trước. Huống chi, chuyện của tôi chắc anh đều đã biết, Du Ngô kéo tôi ra khỏi thời điểm khó khăn tựa như địa ngục kia, anh ấy là ân nhân của tôi và Húc Húc, tôi càng không thể làm ra chuyện gì có lỗi với anh ấy!"

"Anh biết...... Anh ta đã giúp đỡ em, nhưng anh có thể bồi thường cho anh ta, trừ em ra, anh ta muốn cái gì cũng được!" Đoàn Dịch Phong bực bội nhíu mày, không chút do dự vạch trần, "Huống chi, em vốn không thích anh ta, em đối với Du Ngô chỉ có tôn trọng, áy náy, như vậy có thể ở bên nhau sao?"

"Không sao, anh ấy thích hợp với tôi nhất."

"Vậy còn Húc Húc? Nó không chỉ là con của em, còn là con của anh."



"Húc Húc chỉ có một người ba. Hơn nữa, Đoàn Dịch Phong anh không tư cách nói ra lời này! Tôi nghe thấy rất châm chọc đấy, anh dựa vào cái gì mà nói Húc Húc là con của anh? Là vì cái thứ huyết thống đáng chết kia?!" Mặt La Kiêu trắng bệch, ngón tay siết chặt ghế dựa, cậu đè thấp giọng, phẫn nộ gầm lên.

Đoàn Dịch Phong cúi đầu, sắc mặt rất khó xem.

La Kiêu bình ổn hô hấp, cố gắng bảo trì bình tĩnh, "Lời hôm đó tôi rất nghiêm túc. Mấy tháng nay tôi đã nghĩ thông suốt, còn tiếp tục dây dưa thì cũng không có ý nghĩa gì. Tôi sẽ không trách anh nữa, chúng ta có thể làm bạn, nhưng tuyệt đối không thể ở bên nhau. Bạn, đây là điểm mấu chốt tôi có thể tiếp nhận."

"Anh không muốn làm bạn với em." Đoàn Dịch Phong lập tức phản bác, hắn chà xát tay, đột nhiên đứng lên hoạt động cánh tay, rồi cười nói tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra: "A Kiêu, đừng ngồi nữa, chúng ta lại đi thêm một lúc rồi về. À, vẫn đến phòng cho thuê đó đi, đổi qua đổi lại cũng rất phiền phức."

La Kiêu rất chán ghét loại phương thức trốn tránh này của hắn, "Anh trốn tránh như vậy cũng vô dụng, lời nên nói tôi đã nói, còn anh muốn làm gì thì tùy anh, dù sao thì quyết định của tôi sẽ không thay đổi."

"...... Anh mệt rồi, về thôi."

Gần phòng thuê có một khu công nghiệp loại nhỏ, từ xa đã có thể nghe thấy tạp âm phát ra khi máy móc chuyển động. Nhà xưởng cao không quá hai ba tầng, mặt tường bên ngoài ô nhiễm và hư hại nghiêm trọng, lúc này công nhân còn đang tăng ca, trên đường phố vắng vẻ lộ ra vài phần thê lương.

Không khí bên trong xe rất nặng nề, Đoàn Dịch Phong từng có ý chuyển sang đề tài nhẹ nhàng, nhưng đều bị lời nói lạnh nhạt của La Kiêu chặn ngang.

Bầu trời đã đen dần, bốn phía mơ hồ như bị miếng vải mỏng bao phủ, Đoàn Dịch Phong dừng ở ven đường, kế tiếp chỉ cần vài phút là có thể đi về phòng cho thuê. La Kiêu xuống xe đi ở phía trước, Đoàn Dịch Phong đi theo phía sau, hắn có ảo giác như bóng cậu càng ngày càng xa.

Cho dù nói với La Kiêu bao nhiêu lần, cuối cùng đều lấy thất bại chấm dứt. Đoàn Dịch Phong có một loại cảm giác rất kỳ quái, giữa hắn với La Kiêu trừ chuyện bảy năm trước kia ra, còn có hiểu lầm khác! Bức tường chắn giữa này, ai cũng không muốn chạm vào, hắn mơ hồ có thể đoán được đó là cái gì, rất có khả năng, có quan hệ với 5 năm trước!

5 năm trước, La Kiêu vẫn luôn ở cạnh hắn, tất cả đều rất bình thường, nhưng đột nhiên có một ngày, cậu lại chạy trốn lần nữa, rời khỏi hắn.

Hơn nữa lúc đó, đi dứt khoát không hề ngoảnh lại!

Chẳng lẽ ——

"Lần cuối cùng em rời đi......" Đoàn Dịch Phong đột nhiên mở miệng, La Kiêu dừng bước, nín thở chờ câu tiếp theo của hắn, "Có phải liên quan đến con Samoyed kia? Vì nó mà em vẫn luôn giận anh?"

La Kiêu khẽ nhếch miệng, tức đến muốn cười to, Đoàn Dịch Phong đang kể chuyện cười gì đây?!

"Tôi nói đúng? Em vì con chó kia?!" Đoàn Dịch Phong như bị kích thích. Hắn vọt tới trước mặt La Kiêu, thấp giọng rít gào: "La Kiêu anh thừa nhận con chó kia là vì anh mà chết, nhưng ai biết nó cái gì cũng ăn! Anh không phải cố ý muốn nó chết! Anh thừa nhận anh thật sự rất ghét nó, nhưng là em biết anh không có lý do làm như vậy!"

"Đừng đổ hết lỗi lên đầu con chó." La Kiêu phiền lòng nghiêng người đi về phía trước, ngữ khí trở nên lạnh nhạt, "Chính anh đã làm cái gì đều quên hết rồi sao?"

"Em!" Đoàn Dịch Phong khiếp sợ, mặt hắn bỗng trắng bệch, "Chuyện kia...... Em biết?"

"Tại sao anh nghĩ tôi không biết?" La Kiêu cười châm chọc, "5 năm, Đoàn Dịch Phong anh chưa từng nghĩ tới anh làm sai cái gì? Phải! Tôi biết hết! Bao gồm việc anh xem tôi như món đồ chơi mà chơi đùa trêu chọc! Tôi nói cho anh biết, La Kiêu tôi bị anh lừa gạt một lần, không thể nào lại bị lừa lần thứ hai!"

Đoàn Dịch Phong như lún sâu vào vũng bùn, hắn trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm La Kiêu, há miệng thở dốc nhưng không thể thốt nên lời.

—— Không! Chuyện không phải như em nghĩ!

Nhưng mà, hắn nên giải thích thế nào đây.

"La Kiêu, xin lỗi, chuyện không phải như em nghĩ......" Đoàn Dịch Phong giải thích một nửa thì đột nhiên im bặt. La Kiêu cũng dừng bước, cậu cắn chặt môi dưới, theo bản năng siết chặt ngón tay.

Cậu vẫn nhớ rõ năm đó bị người này hung hăng đá một cái!

"A Phong, về với anh." Đoàn Âu Quý bước ra từ bóng tối của ngôi nhà. Thân hình anh cao lớn, ánh mắt như điện đảo qua La Kiêu, dừng lại trên người Đoàn Dịch Phong, trầm thấp mà không thể từ chối mở miệng.

Đoàn Dịch Phong cau mày, không chút sợ hãi nhìn thẳng vào cặp mắt hung ác kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cậu Hoài Bánh Bao Của Tra Công

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook