Câu Hỏi Này Nằm Ngoài Đề Cương
Chương 104
Mộc Qua Hoàng
29/10/2020
Thật ra Hứa Thịnh cảm thấy đeo tai nghe để nghe giọng nói của bạn trai, lại còn đang làm mẫu cho người khác không hiểu sao cứ thấy xấu hổ. Hiếm khi nào cậu cảm thấy có lỗi, chủ động đuổi người đi: “Tôi tạm thời vẽ đến đây đã, các cậu cứ về vẽ thử đi.”
Người bên cạnh gật đầu, vẫn hơi nghi ngờ, muốn nhìn kĩ cậu vẽ hơn nữa: “Cậu không tiếp tục vẽ nữa à?”
Hứa Thịnh kéo dây tai nghe xuống, nói: “Mạch tư tưởng bị cắt đứt rồi.”
Bây giờ làm thế nào cũng không vẽ nổi, trong đầu chỉ toàn nghĩ về một người.
Đúng lúc thầy dạy phác thảo sửa cho một học sinh xong, nhắc nhớ cậu ta nhất định phải chú ý đến kết cấu, dành nhiều thời gian hơn để vẽ vật thể, thầy để ý đến Hứa Thịnh bên này: “Các em đứng đó vây quanh Hứa Thịnh làm gì? Để tôi xem thử tranh của các em vẽ thế nào rồi———–”
Giáo viên dạy vẽ ở đây thiết kế bài tập và mục tiêu khác nhau cho mỗi học sinh, còn phụ thuộc vào tài năng đến đâu để mà dạy. Hàng năm phòng vẽ này có thành tích liên thi không tầm thường cũng chính là vì nguyên nhân này. Không giống như những phòng vẽ khác, tất cả mọi người cùng học một chương trình dạy đồng bộ.
Nhưng năm nay, giáo viên phòng vẽ này cũng gặp phải một vấn đề khó giải quyết: Nên dạy Hứa Thịnh thế nào?
Phong cách con người cậu quá mạnh mẽ, mọi người còn ở đây với trình độ vẽ rập khuôn theo mẫu, nhưng trên người Hứa Thịnh đã cho thấy một sự quá đặc biệt làm người khác kinh ngạc.
Hứa Thịnh không cần ký tên, liếc mắt qua là có thể biết ngay là tranh cậu vẽ.
Sau khi người xung quanh đi hết, Hứa Thịnh đang gọt bút chì dở thì dừng lại điều chỉnh cảm xúc.
Gọt bút chì sao cho thật mảnh và nhọn xong, cậu không nhịn được gửi tin nhắn.
-Anh cố ý.
Đối phương trả lời:
–Sao?
Thôi bỏ đi, Hứa Thịnh bỏ qua đề tài này: Buổi tối gọi video không?
Hứa Thịnh bổ sung một câu: Tên nhóc Khang Khải kia không có ở đây, buổi tối cậu ta xin nghỉ, phải về nhà một chuyến, sáng sớm mai mới về.
Giáo viên ở phòng vẽ này không phải sẽ theo sát bọn họ cả ngày, buổi tối coi như là một nửa giờ tự học. Bốn giờ chiều Khang Khải xin nghỉ về nhà, Hứa Thịnh đợi ở phòng vẽ đến rạng sáng, đi rửa khay màu xong mới về phòng.
Bên ngoài gió lớn, gió mùa đông lạnh buốt thấu xương, cứ thổi vù vù đến từng trận, luồn từ bên ngoài vào trong cổ áo Hứa Thịnh.
Mặc dù đã giờ này rồi nhưng Hứa Thịnh trở về vẫn định làm một bộ đề rồi mới đi ngủ, vừa mở sách ra vừa gọi video cho Thiệu Trạm.
Trước đây cũng không phải hai người chưa từng gọi qua video.
Nhưng mà có Khang Khải ở đây, rất nhiều lời muốn nói không thể không kiêng kị nói được.
Video mà mở lên, Khang Khải cũng sẽ chen vào: “Thật ra em cũng có mấy câu muốn hỏi…”
Sau đó kết quả chính là Thiệu Trạm một người hướng dẫn hai người, Khang Khải không thể không thừa nhận gia sư này được: Đối diện với vị đại ca chỉ tiện thể bổ túc cho cậu vài thứ, mức độ nắm bắt kiến thức của cậu hình như đã tốt hơn rất nhiều so với trước đợt tập huấn.
“Cứ có cảm giác tiến bộ như tên bắn ý”, một lần kết thúc gọi video, Khang Khải nằm trên giường cảm thán, “Giống như chơi game nằm cũng thắng được, mỗi ngày anh trải qua cuộc sống thần tiên gì ở trường thế?”
Hứa Thịnh mở cửa vào nhà.
“Lại không kéo quần áo lên.” Khi video được kết nối, Hứa Thịnh còn chưa điều chỉnh góc độ tốt, đúng lúc quay đến khớp xương ửng đỏ của cậu vì bị gió thổi đến rét cóng, còn cả mảng lớn xương quai xanh lộ ra bên ngoài. Dây khóa áo khoác khó khăn lắm mới kéo đến trước ngực, cổ áo len bên trong lại còn thấp đến thế.
Thiệu Trạm dừng bút lại, nói: “…Có phải nên để lại mấy dấu vết nữa mới khiến cậu nhớ lâu không?”
Hứa Thịnh cúi đầu, bật cười nói: “Từ phòng vẽ về đây chỉ có mấy bước thôi mà…”
Thiệu Trạm: “Mấy bước cũng không được.”
Trong phòng có lò sưởi, Hứa Thịnh kéo khóa xuống, cởi áo khoác ra nói: “Biết rồi.”
Biết khoảng thời gian này Thiệu Trạm còn bận hơn cả cậu, Hứa Thịnh không nói thêm nữa——–Trước khi bắt đầu video cậu cứ tưởng mình có rất nhiều lời muốn nói, nhưng mà gặp được người thật rồi, trong lòng chợt tĩnh lại.
Ánh mắt cậu nhàn nhạt lướt qua ngón tay đang cầm bút máy đen của Thiệu Trạm, còn có nét chữ mạnh mẽ trên bài thi.
Hôm nay Thiệu Trạm mặc áo len màu đen, làm tôn thêm sự lạnh lùng trên người, mang lại cảm giác không chân thực.
Hứa Thịnh cứ như vậy, làm hai đề, ngắm bạn trai một lúc. Thời điểm cậu xoay bút ngẩng mặt lên nhìn lần thứ hai, đúng lúc Thiệu Trạm ngẩng đầu lên nhìn cậu, hai người bốn mắt nhìn nhau: “…”
Hứa Thịnh đặt bút xuống, cả hai lén lút nhìn nhau bị phát hiện rồi, hai người cùng cười: “Đệt.”
“Gần đây hơi mệt, nhìn cậu nhiều hơn một chút”, Thiệu Trạm nói, “Sạc điện lại một lúc.”
Hứa Thịnh ít nhiều đã biết chuyện thi đấu lần này, trước khi cậu biết, cậu và rất nhiều người cảm thấy Thiệu Trạm giành được hạng nhất dường như là một chuyện đương nhiên. Nhưng sau khi Thiệu Trạm trở thành một phần trong cuộc sống của cậu, cậu biết cậu ấy đã phải bỏ ra quá nhiều thứ sau lưng.
Hứa Thịnh làm xong một tờ bài thi, tự kiểm tra lại đáp án đúng sai, dựa vào đáp án quay lại những kiến thức cần củng cố, khi làm xong thì đã hai rưỡi sáng. Tâm tư cậu khẽ rục rịch, hơi cúi người nhích lại gần ống kính video: “Sạc điện đầy chưa?”
“Chưa đầy có muốn đổi sang thử một cách khác không?” Hứa Thịnh nói, “Có lẽ sẽ nhanh hơn đấy.”
Hứa Thịnh vừa nói vừa đưa tay dời ống kính video xuống, rơi lên trên vạt áo len bị cuộn lên. Lúc này Thiệu Trạm mới phát hiện đúng là cậu không sợ lạnh, thân dưới mặc một chiếc quần jean đen, bao bọc lấy cặp chân thon gọn.
Yết hầu ở cổ họng Thiệu Trạm khẽ nhúc nhích, biết rồi vẫn hỏi: “Cách nào?”
“Ví dụ như là…”
Ngón tay Hứa Thịnh nắm vạt áo, Thiệu Trạm quan sát cậu vén lên. Khung xương chàng trai gầy gò, mảnh khảnh nhưng tổng thể mang theo vài phần trẻ trung. Bên hông cậu đeo thắt lưng da, dường như cậu cố tình trêu đùa, sau khi vén áo lên tay lại thả xuống, rơi vào bản lề móc khóa bên hông làm bộ muốn cởi bỏ, cậu hơi nhướn mắt lên: “Cách này?”
“…”
Hứa Thịnh thật sự không cử động được.
Nhưng cảm xúc thấy được mà không sờ được này, không quan tâm đến chuyện giải quyết tốt hậu quả lúc sau, cậu vẫn còn làm rất tốt.
Hứa Thịnh làm đến đây, tiếp tục làm tiếp xuống chút nữa cũng tương đối xấu hổ, chờ Thiệu Trạm đầu hàng.
Nhưng mà dường như Thiệu Trạm cố ý muốn nhìn xem rốt cuộc cậu có thể làm đến bước kia không, Hứa Thịnh thay đổi hạn chót, vì vậy tiếp tục xuống thấp nữa. Ba giây sau, Thiệu Trạm cúp cuộc gọi video.
Bạn trai: Cậu chờ đấy.
Hứa Thịnh không có chút lương tâm nào, buông tay ra, vạt áo rũ xuống che kín tất cả cảnh sắc, chống cằm cười một lúc.
Sau thời gian này vẫn là những giờ luyện tập ngày đêm.
Ngày kết thúc thi đấu là vào cuối tuần, đúng dịp phòng vẽ của Hứa Thịnh cũng kết thúc giai đoạn thi thử. Lần thi thử này nội dung không chỉ có ba môn phác họa, tốc kí, sắc thái mà còn tăng thêm cả nội dung thi của các trường trong nguyện vọng.
Nội dung thi của các trường chiếm phần chính, liên thi chỉ là nền tảng, quan trọng nhưng đối với bọn họ mà nói, độ khó không cao. Trong nội dung thi của các trường có rất nhiều kiểu đề thi được “thiết kế sáng tạo”, độ khó cao hơn nhiều so với liên thi.
Địa vị của Hứa Thịnh ở phòng vẽ vẫn sừng sững không bị lật đổ cũng là vì———cậu không chỉ vững nền tảng mà ngay cả cảm giác thiết kế cũng mạnh hơn người khác.
Sau khi kết thúc kỳ khảo sát, giáo viên các trường cần về phòng làm việc chấm điểm, thu hết bài xong, có người nằm bò lên cửa sổ kêu: “Tuyết rơi rồi———”
Đây là trận tuyết đầu mùa của mùa đông năm nay.
“Mau nhìn đi, tuyết rơi rồi.”
Trên xe buýt chở thí sinh thi đấu của Lục Trung trở về, ban đầu Thiệu Trạm ngồi ở hàng cuối ngủ bù, bị một câu này đánh thức. Cậu nghiêng đầu, nhìn qua lớp cửa sổ bằng kính thấy được những bông tuyết nhỏ vụn như lông tơ rơi xuống, đến khi rơi xuống vật thể phía dưới thì nhanh chóng hóa thành giọt nước đọng.
Cậu quan sát một hồi, sau đó mới nhìn thấy Hứa Thịnh gửi ảnh đến.
S: [Ảnh]
S: Tuyết rơi rồi.
Góc độ bức hình rất đặc biệt, là một bức hình được chụp từ dưới đi lên của bầu trời, hẳn là Hứa Thịnh thò tay ra ngoài cửa sổ chụp.
Mặc dù không ở bên nhau nhưng lại được cùng nhau ngắm cùng một trận tuyết.
Thiệu Trạm nhìn bức ảnh, bỗng nhiên rất muốn nhìn thấy cậu ấy.
Bây giờ, ngay lập tức.
-Bây giờ cậu đang ở phòng vẽ à?
Hứa Thịnh chụp xong hình thì ngồi về chỗ của mình, chân đạp lên xà ngang lần trước: Ừ.
-Sao thế?
-Vừa mới thi thử xong, bây giờ đang trong giờ tự học, hôm nay còn một bài sắc thái và năm bài tốc kí phải làm.
Sau khi thi thử xong, phòng vẽ ồn ào không chịu được. Có thể đây là cách mà những thí sinh nghệ thuật này làm giảm bớt áp lực. Bài tập về nhà do giáo viên giao không làm được nhiều, ngược lại tán gẫu với nhau còn rất xôm.
Đề tài nhanh chóng đến lượt Hứa Thịnh: “Hứa thần, cậu học trường nào thế? Lập Dương à? Đúng là có nghe nói năm nay Lập Dương có một người vô cùng siêu, năm ngoái hiệu trưởng Lập Dương còn nói năm nay hạng nhất liên thi chắc chắn vẫn ở trường bọn họ.”
Hứa Thịnh đang dán băng dính lên bốn phía của bức tranh, nói: “Không phải.”
“Tôi học Lâm Giang.”
“…”
Lục Trung Lâm Giang?
Người hỏi câu này trợn tròn hai mắt.
Hai từ Mỹ thuật và Lục Trung Lâm Giang nghĩ thế nào cũng chẳng thấy liên quan gì đến nhau cả! Lâm Giang có cả thí sinh thi nghệ thuật sao?
Cả phòng vẽ bị chấn động, cuối cùng chỉ có thể cảm khái một câu: “Học, học bá.”
Lời này Hứa Thịnh không có mặt mũi nào mà nhận.
Mà chuyện này đúng là không phải mà.
Sau khi thi thử, bọn họ có một tiếng để nghỉ ngơi và ăn cơm.
Hứa Thịnh ăn xong, khi về thời gian nghỉ ngơi vẫn còn hơn một nửa. Trong phòng vẽ không có mấy người, cậu định ở lại làm xong bài tập sắc thái nộp trước cho thầy.
Thi thử xong, khay màu đã trét đầy màu sắc, số thuốc màu dùng còn dư lại đã khô bên trên. Hứa Thịnh cúi đầu, nghiêm túc cẩn thận thêm màu vẽ, sau khi thêm xong thì mang khay màu đi rửa.
Cậu không quá vui vẻ khi rửa khay màu, thuốc màu khô xong khó rửa sạch, mùa đông nước lại lạnh———rửa khay màu trong mùa này là chuyện rất vất vả.
Hứa Thịnh thêm màu xong thì đậy nắp lại, lại lấy thêm một lọ màu khác thêm vào, đang thêm được một nửa thì điện thoại rung lên.
-Tôi đặt đồ ăn cho cậu, ra ngoài lấy đi.
-Em ăn rồi mà anh?
Nhưng mà cho dù ăn cơm rồi, đưa đến tận đây cũng không thể về luôn, bên ngoài tuyết vẫn rơi, sợ người giao đồ ăn chờ lâu quá, Hứa Thịnh vẫn mặc thêm áo khoác ra khỏi phòng vẽ.
Phòng vẽ ở tầng hai, ánh sáng mờ tối trên hành lang dài. Cậu đang đi thì nhớ đến lời dặn dò lần trước của Thiệu Trạm trong video, vì vậy giơ tay kéo dây khóa áo khoác lên, tiện thể kéo luôn cả mũ áo đằng sau.
Nhưng vừa đi đến cửa cầu thang, Hứa Thịnh bị một cái tay lôi đi.
Lúc này cậu mới phát hiện ra cạnh góc tường có người đang dựa, đến khi tinh thần cậu quay trở lại thì người đã được ôm trong ngực, giọng nói vang bên tai còn chân thực hơn cả trong file âm thanh, có phần tương tự nhau nói: “…Bạn học Hứa Thịnh, đồ ăn đến rồi.”
Thiệu Trạm cúi đầu kiểm tra quần áo cậu, thấy cậu không kéo khóa một nửa đã chạy ra ngoài như lần trước nữa, vì vậy hôn lên môi cậu một cái: “Thưởng động viên.”
Bên ngoài tuyết vẫn còn rơi, tuyết bây giờ còn lớn hơn không ít so với lúc trước. Trên người Thiệu Trạm mang theo không khí lạnh, Hứa Thịnh khoác lên cánh tay cậu, ngón tay chạm đến lạnh như băng tuyết.
May mà vẫn đang giờ cơm, trên hành lang không có người.
Hứa Thịnh: “Sao cậu lại đến đây?”
“Kết thúc thi đấu rồi”, Thiệu Trạm nói, “Chủ nhiệm Cố thả cho học sinh thi đấu nghỉ ngơi một ngày.”
Cho đến khi Thiệu Trạm theo cậu về phòng vẽ, Hứa Thịnh vẫn chưa trở lại bình thường.
Thời điểm Thiệu Trạm đi vào, bạn học đã quay về phòng vẽ từ lâu, đang tán gẫu chuyện phiếm với nhau: “…”
“Sau đó thì sao, xảy ra cái gì?”
“Tôi quên rồi”, bạn học kia nói, “Con bà nó tôi bị trai đẹp làm cho đầu óc trống rỗng, vừa rồi là bạn của Hứa thần đấy à?”
Chỗ ngồi hàng cuối rộng rãi, Thiệu Trạm ngồi vào chỗ trống bên cạnh Hứa Thịnh, lần đầu tiên quan sát phòng vẽ này———-không khác lắm với phòng vẽ nhà Khang Khải mà cậu từng đến trước đây, trên tường dán tranh mẫu, trên bảng đen viết kết cấu bài giảng, bên phải bài giảng là nguồn sáng* và vòng màu cơ bản.
“Bốn tiếng tự học buổi tối, nếu cậu cảm thấy nhàm chán thì về phòng trước cũng được”, Hứa Thịnh vừa nói vừa hoàn thành việc thêm màu, không thể không đối mặt với việc đi rửa khay. Tay cậu rụt lại trong tay áo, lúc xúc thuốc màu chỉ hở ra có chút ít, “Tôi đi rửa…”, khay màu.
Thiệu Trạm nhanh hơn một bước cầm khay màu lên trước mặt cậu, dù sao cũng từng đóng vai “Hứa Thịnh” chịu đựng một tiếng ở phòng vẽ nhà Khang Khải rồi, còn biết cả thay nước trong xô: “Tay còn rụt lại đến vậy, để tôi đi rửa.”
Hứa Thịnh còn đặt thêm cả miếng bọt biển* bẩn bẩn lên cùng với khay màu cho cậu, không hề khách sáo: “Cả cái này nữa.”
Hứa Thịnh làm xong, trong lòng chẳng có chút gánh nặng nào, còn rất không có lương tâm nói: “Cảm ơn anh.”
Giọng cậu không quá lớn, nhưng cũng không ngăn được những người khác vểnh tai lên nghe lỏm.
Trong phòng vẽ của bọn họ, một mình Hứa Thịnh đã rất đẹp trai rồi, có những lúc người của phòng vẽ khác sẽ cố ý sang đây ngắm, bây giờ còn thêm một người nữa, hiệu quả thị giác tăng gấp bội.
Ồ, hóa ra là anh trai.
Những bạn học khác yên lặng chú ý, sau khi nghĩ tới nghĩ lui thì đưa ra kết luận, nghĩ thầm: Anh trai người khác sao tốt thế nhỉ?
Mùa đông lạnh như thế còn tình nguyện đi rửa khay màu giúp.
Ông anh trai tuyệt vời thế này từ đâu ra thế?*nguồn sáng: tạo bóng và độ sáng cho vật thể
*miếng bọt biển: dùng để lau cọ vẽ, bồi giấy, hút màu…
Người bên cạnh gật đầu, vẫn hơi nghi ngờ, muốn nhìn kĩ cậu vẽ hơn nữa: “Cậu không tiếp tục vẽ nữa à?”
Hứa Thịnh kéo dây tai nghe xuống, nói: “Mạch tư tưởng bị cắt đứt rồi.”
Bây giờ làm thế nào cũng không vẽ nổi, trong đầu chỉ toàn nghĩ về một người.
Đúng lúc thầy dạy phác thảo sửa cho một học sinh xong, nhắc nhớ cậu ta nhất định phải chú ý đến kết cấu, dành nhiều thời gian hơn để vẽ vật thể, thầy để ý đến Hứa Thịnh bên này: “Các em đứng đó vây quanh Hứa Thịnh làm gì? Để tôi xem thử tranh của các em vẽ thế nào rồi———–”
Giáo viên dạy vẽ ở đây thiết kế bài tập và mục tiêu khác nhau cho mỗi học sinh, còn phụ thuộc vào tài năng đến đâu để mà dạy. Hàng năm phòng vẽ này có thành tích liên thi không tầm thường cũng chính là vì nguyên nhân này. Không giống như những phòng vẽ khác, tất cả mọi người cùng học một chương trình dạy đồng bộ.
Nhưng năm nay, giáo viên phòng vẽ này cũng gặp phải một vấn đề khó giải quyết: Nên dạy Hứa Thịnh thế nào?
Phong cách con người cậu quá mạnh mẽ, mọi người còn ở đây với trình độ vẽ rập khuôn theo mẫu, nhưng trên người Hứa Thịnh đã cho thấy một sự quá đặc biệt làm người khác kinh ngạc.
Hứa Thịnh không cần ký tên, liếc mắt qua là có thể biết ngay là tranh cậu vẽ.
Sau khi người xung quanh đi hết, Hứa Thịnh đang gọt bút chì dở thì dừng lại điều chỉnh cảm xúc.
Gọt bút chì sao cho thật mảnh và nhọn xong, cậu không nhịn được gửi tin nhắn.
-Anh cố ý.
Đối phương trả lời:
–Sao?
Thôi bỏ đi, Hứa Thịnh bỏ qua đề tài này: Buổi tối gọi video không?
Hứa Thịnh bổ sung một câu: Tên nhóc Khang Khải kia không có ở đây, buổi tối cậu ta xin nghỉ, phải về nhà một chuyến, sáng sớm mai mới về.
Giáo viên ở phòng vẽ này không phải sẽ theo sát bọn họ cả ngày, buổi tối coi như là một nửa giờ tự học. Bốn giờ chiều Khang Khải xin nghỉ về nhà, Hứa Thịnh đợi ở phòng vẽ đến rạng sáng, đi rửa khay màu xong mới về phòng.
Bên ngoài gió lớn, gió mùa đông lạnh buốt thấu xương, cứ thổi vù vù đến từng trận, luồn từ bên ngoài vào trong cổ áo Hứa Thịnh.
Mặc dù đã giờ này rồi nhưng Hứa Thịnh trở về vẫn định làm một bộ đề rồi mới đi ngủ, vừa mở sách ra vừa gọi video cho Thiệu Trạm.
Trước đây cũng không phải hai người chưa từng gọi qua video.
Nhưng mà có Khang Khải ở đây, rất nhiều lời muốn nói không thể không kiêng kị nói được.
Video mà mở lên, Khang Khải cũng sẽ chen vào: “Thật ra em cũng có mấy câu muốn hỏi…”
Sau đó kết quả chính là Thiệu Trạm một người hướng dẫn hai người, Khang Khải không thể không thừa nhận gia sư này được: Đối diện với vị đại ca chỉ tiện thể bổ túc cho cậu vài thứ, mức độ nắm bắt kiến thức của cậu hình như đã tốt hơn rất nhiều so với trước đợt tập huấn.
“Cứ có cảm giác tiến bộ như tên bắn ý”, một lần kết thúc gọi video, Khang Khải nằm trên giường cảm thán, “Giống như chơi game nằm cũng thắng được, mỗi ngày anh trải qua cuộc sống thần tiên gì ở trường thế?”
Hứa Thịnh mở cửa vào nhà.
“Lại không kéo quần áo lên.” Khi video được kết nối, Hứa Thịnh còn chưa điều chỉnh góc độ tốt, đúng lúc quay đến khớp xương ửng đỏ của cậu vì bị gió thổi đến rét cóng, còn cả mảng lớn xương quai xanh lộ ra bên ngoài. Dây khóa áo khoác khó khăn lắm mới kéo đến trước ngực, cổ áo len bên trong lại còn thấp đến thế.
Thiệu Trạm dừng bút lại, nói: “…Có phải nên để lại mấy dấu vết nữa mới khiến cậu nhớ lâu không?”
Hứa Thịnh cúi đầu, bật cười nói: “Từ phòng vẽ về đây chỉ có mấy bước thôi mà…”
Thiệu Trạm: “Mấy bước cũng không được.”
Trong phòng có lò sưởi, Hứa Thịnh kéo khóa xuống, cởi áo khoác ra nói: “Biết rồi.”
Biết khoảng thời gian này Thiệu Trạm còn bận hơn cả cậu, Hứa Thịnh không nói thêm nữa——–Trước khi bắt đầu video cậu cứ tưởng mình có rất nhiều lời muốn nói, nhưng mà gặp được người thật rồi, trong lòng chợt tĩnh lại.
Ánh mắt cậu nhàn nhạt lướt qua ngón tay đang cầm bút máy đen của Thiệu Trạm, còn có nét chữ mạnh mẽ trên bài thi.
Hôm nay Thiệu Trạm mặc áo len màu đen, làm tôn thêm sự lạnh lùng trên người, mang lại cảm giác không chân thực.
Hứa Thịnh cứ như vậy, làm hai đề, ngắm bạn trai một lúc. Thời điểm cậu xoay bút ngẩng mặt lên nhìn lần thứ hai, đúng lúc Thiệu Trạm ngẩng đầu lên nhìn cậu, hai người bốn mắt nhìn nhau: “…”
Hứa Thịnh đặt bút xuống, cả hai lén lút nhìn nhau bị phát hiện rồi, hai người cùng cười: “Đệt.”
“Gần đây hơi mệt, nhìn cậu nhiều hơn một chút”, Thiệu Trạm nói, “Sạc điện lại một lúc.”
Hứa Thịnh ít nhiều đã biết chuyện thi đấu lần này, trước khi cậu biết, cậu và rất nhiều người cảm thấy Thiệu Trạm giành được hạng nhất dường như là một chuyện đương nhiên. Nhưng sau khi Thiệu Trạm trở thành một phần trong cuộc sống của cậu, cậu biết cậu ấy đã phải bỏ ra quá nhiều thứ sau lưng.
Hứa Thịnh làm xong một tờ bài thi, tự kiểm tra lại đáp án đúng sai, dựa vào đáp án quay lại những kiến thức cần củng cố, khi làm xong thì đã hai rưỡi sáng. Tâm tư cậu khẽ rục rịch, hơi cúi người nhích lại gần ống kính video: “Sạc điện đầy chưa?”
“Chưa đầy có muốn đổi sang thử một cách khác không?” Hứa Thịnh nói, “Có lẽ sẽ nhanh hơn đấy.”
Hứa Thịnh vừa nói vừa đưa tay dời ống kính video xuống, rơi lên trên vạt áo len bị cuộn lên. Lúc này Thiệu Trạm mới phát hiện đúng là cậu không sợ lạnh, thân dưới mặc một chiếc quần jean đen, bao bọc lấy cặp chân thon gọn.
Yết hầu ở cổ họng Thiệu Trạm khẽ nhúc nhích, biết rồi vẫn hỏi: “Cách nào?”
“Ví dụ như là…”
Ngón tay Hứa Thịnh nắm vạt áo, Thiệu Trạm quan sát cậu vén lên. Khung xương chàng trai gầy gò, mảnh khảnh nhưng tổng thể mang theo vài phần trẻ trung. Bên hông cậu đeo thắt lưng da, dường như cậu cố tình trêu đùa, sau khi vén áo lên tay lại thả xuống, rơi vào bản lề móc khóa bên hông làm bộ muốn cởi bỏ, cậu hơi nhướn mắt lên: “Cách này?”
“…”
Hứa Thịnh thật sự không cử động được.
Nhưng cảm xúc thấy được mà không sờ được này, không quan tâm đến chuyện giải quyết tốt hậu quả lúc sau, cậu vẫn còn làm rất tốt.
Hứa Thịnh làm đến đây, tiếp tục làm tiếp xuống chút nữa cũng tương đối xấu hổ, chờ Thiệu Trạm đầu hàng.
Nhưng mà dường như Thiệu Trạm cố ý muốn nhìn xem rốt cuộc cậu có thể làm đến bước kia không, Hứa Thịnh thay đổi hạn chót, vì vậy tiếp tục xuống thấp nữa. Ba giây sau, Thiệu Trạm cúp cuộc gọi video.
Bạn trai: Cậu chờ đấy.
Hứa Thịnh không có chút lương tâm nào, buông tay ra, vạt áo rũ xuống che kín tất cả cảnh sắc, chống cằm cười một lúc.
Sau thời gian này vẫn là những giờ luyện tập ngày đêm.
Ngày kết thúc thi đấu là vào cuối tuần, đúng dịp phòng vẽ của Hứa Thịnh cũng kết thúc giai đoạn thi thử. Lần thi thử này nội dung không chỉ có ba môn phác họa, tốc kí, sắc thái mà còn tăng thêm cả nội dung thi của các trường trong nguyện vọng.
Nội dung thi của các trường chiếm phần chính, liên thi chỉ là nền tảng, quan trọng nhưng đối với bọn họ mà nói, độ khó không cao. Trong nội dung thi của các trường có rất nhiều kiểu đề thi được “thiết kế sáng tạo”, độ khó cao hơn nhiều so với liên thi.
Địa vị của Hứa Thịnh ở phòng vẽ vẫn sừng sững không bị lật đổ cũng là vì———cậu không chỉ vững nền tảng mà ngay cả cảm giác thiết kế cũng mạnh hơn người khác.
Sau khi kết thúc kỳ khảo sát, giáo viên các trường cần về phòng làm việc chấm điểm, thu hết bài xong, có người nằm bò lên cửa sổ kêu: “Tuyết rơi rồi———”
Đây là trận tuyết đầu mùa của mùa đông năm nay.
“Mau nhìn đi, tuyết rơi rồi.”
Trên xe buýt chở thí sinh thi đấu của Lục Trung trở về, ban đầu Thiệu Trạm ngồi ở hàng cuối ngủ bù, bị một câu này đánh thức. Cậu nghiêng đầu, nhìn qua lớp cửa sổ bằng kính thấy được những bông tuyết nhỏ vụn như lông tơ rơi xuống, đến khi rơi xuống vật thể phía dưới thì nhanh chóng hóa thành giọt nước đọng.
Cậu quan sát một hồi, sau đó mới nhìn thấy Hứa Thịnh gửi ảnh đến.
S: [Ảnh]
S: Tuyết rơi rồi.
Góc độ bức hình rất đặc biệt, là một bức hình được chụp từ dưới đi lên của bầu trời, hẳn là Hứa Thịnh thò tay ra ngoài cửa sổ chụp.
Mặc dù không ở bên nhau nhưng lại được cùng nhau ngắm cùng một trận tuyết.
Thiệu Trạm nhìn bức ảnh, bỗng nhiên rất muốn nhìn thấy cậu ấy.
Bây giờ, ngay lập tức.
-Bây giờ cậu đang ở phòng vẽ à?
Hứa Thịnh chụp xong hình thì ngồi về chỗ của mình, chân đạp lên xà ngang lần trước: Ừ.
-Sao thế?
-Vừa mới thi thử xong, bây giờ đang trong giờ tự học, hôm nay còn một bài sắc thái và năm bài tốc kí phải làm.
Sau khi thi thử xong, phòng vẽ ồn ào không chịu được. Có thể đây là cách mà những thí sinh nghệ thuật này làm giảm bớt áp lực. Bài tập về nhà do giáo viên giao không làm được nhiều, ngược lại tán gẫu với nhau còn rất xôm.
Đề tài nhanh chóng đến lượt Hứa Thịnh: “Hứa thần, cậu học trường nào thế? Lập Dương à? Đúng là có nghe nói năm nay Lập Dương có một người vô cùng siêu, năm ngoái hiệu trưởng Lập Dương còn nói năm nay hạng nhất liên thi chắc chắn vẫn ở trường bọn họ.”
Hứa Thịnh đang dán băng dính lên bốn phía của bức tranh, nói: “Không phải.”
“Tôi học Lâm Giang.”
“…”
Lục Trung Lâm Giang?
Người hỏi câu này trợn tròn hai mắt.
Hai từ Mỹ thuật và Lục Trung Lâm Giang nghĩ thế nào cũng chẳng thấy liên quan gì đến nhau cả! Lâm Giang có cả thí sinh thi nghệ thuật sao?
Cả phòng vẽ bị chấn động, cuối cùng chỉ có thể cảm khái một câu: “Học, học bá.”
Lời này Hứa Thịnh không có mặt mũi nào mà nhận.
Mà chuyện này đúng là không phải mà.
Sau khi thi thử, bọn họ có một tiếng để nghỉ ngơi và ăn cơm.
Hứa Thịnh ăn xong, khi về thời gian nghỉ ngơi vẫn còn hơn một nửa. Trong phòng vẽ không có mấy người, cậu định ở lại làm xong bài tập sắc thái nộp trước cho thầy.
Thi thử xong, khay màu đã trét đầy màu sắc, số thuốc màu dùng còn dư lại đã khô bên trên. Hứa Thịnh cúi đầu, nghiêm túc cẩn thận thêm màu vẽ, sau khi thêm xong thì mang khay màu đi rửa.
Cậu không quá vui vẻ khi rửa khay màu, thuốc màu khô xong khó rửa sạch, mùa đông nước lại lạnh———rửa khay màu trong mùa này là chuyện rất vất vả.
Hứa Thịnh thêm màu xong thì đậy nắp lại, lại lấy thêm một lọ màu khác thêm vào, đang thêm được một nửa thì điện thoại rung lên.
-Tôi đặt đồ ăn cho cậu, ra ngoài lấy đi.
-Em ăn rồi mà anh?
Nhưng mà cho dù ăn cơm rồi, đưa đến tận đây cũng không thể về luôn, bên ngoài tuyết vẫn rơi, sợ người giao đồ ăn chờ lâu quá, Hứa Thịnh vẫn mặc thêm áo khoác ra khỏi phòng vẽ.
Phòng vẽ ở tầng hai, ánh sáng mờ tối trên hành lang dài. Cậu đang đi thì nhớ đến lời dặn dò lần trước của Thiệu Trạm trong video, vì vậy giơ tay kéo dây khóa áo khoác lên, tiện thể kéo luôn cả mũ áo đằng sau.
Nhưng vừa đi đến cửa cầu thang, Hứa Thịnh bị một cái tay lôi đi.
Lúc này cậu mới phát hiện ra cạnh góc tường có người đang dựa, đến khi tinh thần cậu quay trở lại thì người đã được ôm trong ngực, giọng nói vang bên tai còn chân thực hơn cả trong file âm thanh, có phần tương tự nhau nói: “…Bạn học Hứa Thịnh, đồ ăn đến rồi.”
Thiệu Trạm cúi đầu kiểm tra quần áo cậu, thấy cậu không kéo khóa một nửa đã chạy ra ngoài như lần trước nữa, vì vậy hôn lên môi cậu một cái: “Thưởng động viên.”
Bên ngoài tuyết vẫn còn rơi, tuyết bây giờ còn lớn hơn không ít so với lúc trước. Trên người Thiệu Trạm mang theo không khí lạnh, Hứa Thịnh khoác lên cánh tay cậu, ngón tay chạm đến lạnh như băng tuyết.
May mà vẫn đang giờ cơm, trên hành lang không có người.
Hứa Thịnh: “Sao cậu lại đến đây?”
“Kết thúc thi đấu rồi”, Thiệu Trạm nói, “Chủ nhiệm Cố thả cho học sinh thi đấu nghỉ ngơi một ngày.”
Cho đến khi Thiệu Trạm theo cậu về phòng vẽ, Hứa Thịnh vẫn chưa trở lại bình thường.
Thời điểm Thiệu Trạm đi vào, bạn học đã quay về phòng vẽ từ lâu, đang tán gẫu chuyện phiếm với nhau: “…”
“Sau đó thì sao, xảy ra cái gì?”
“Tôi quên rồi”, bạn học kia nói, “Con bà nó tôi bị trai đẹp làm cho đầu óc trống rỗng, vừa rồi là bạn của Hứa thần đấy à?”
Chỗ ngồi hàng cuối rộng rãi, Thiệu Trạm ngồi vào chỗ trống bên cạnh Hứa Thịnh, lần đầu tiên quan sát phòng vẽ này———-không khác lắm với phòng vẽ nhà Khang Khải mà cậu từng đến trước đây, trên tường dán tranh mẫu, trên bảng đen viết kết cấu bài giảng, bên phải bài giảng là nguồn sáng* và vòng màu cơ bản.
“Bốn tiếng tự học buổi tối, nếu cậu cảm thấy nhàm chán thì về phòng trước cũng được”, Hứa Thịnh vừa nói vừa hoàn thành việc thêm màu, không thể không đối mặt với việc đi rửa khay. Tay cậu rụt lại trong tay áo, lúc xúc thuốc màu chỉ hở ra có chút ít, “Tôi đi rửa…”, khay màu.
Thiệu Trạm nhanh hơn một bước cầm khay màu lên trước mặt cậu, dù sao cũng từng đóng vai “Hứa Thịnh” chịu đựng một tiếng ở phòng vẽ nhà Khang Khải rồi, còn biết cả thay nước trong xô: “Tay còn rụt lại đến vậy, để tôi đi rửa.”
Hứa Thịnh còn đặt thêm cả miếng bọt biển* bẩn bẩn lên cùng với khay màu cho cậu, không hề khách sáo: “Cả cái này nữa.”
Hứa Thịnh làm xong, trong lòng chẳng có chút gánh nặng nào, còn rất không có lương tâm nói: “Cảm ơn anh.”
Giọng cậu không quá lớn, nhưng cũng không ngăn được những người khác vểnh tai lên nghe lỏm.
Trong phòng vẽ của bọn họ, một mình Hứa Thịnh đã rất đẹp trai rồi, có những lúc người của phòng vẽ khác sẽ cố ý sang đây ngắm, bây giờ còn thêm một người nữa, hiệu quả thị giác tăng gấp bội.
Ồ, hóa ra là anh trai.
Những bạn học khác yên lặng chú ý, sau khi nghĩ tới nghĩ lui thì đưa ra kết luận, nghĩ thầm: Anh trai người khác sao tốt thế nhỉ?
Mùa đông lạnh như thế còn tình nguyện đi rửa khay màu giúp.
Ông anh trai tuyệt vời thế này từ đâu ra thế?*nguồn sáng: tạo bóng và độ sáng cho vật thể
*miếng bọt biển: dùng để lau cọ vẽ, bồi giấy, hút màu…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.