Câu Hỏi Này Nằm Ngoài Đề Cương
Chương 51
Mộc Qua Hoàng
29/10/2020
Thiệu Trạm không biết nhiều thông tin lắm về bạn cùng lớp, nhưng cậu thường xuyên giúp các giáo viên bộ môn chấm bài tập, thống kê điểm số, gặp qua cái tên nào là gần như sẽ không quên được. Nếu như cậu nhớ không nhầm, trong toàn bộ lớp của khối 11 hẳn không có người nào tên Khang Khải.
Hơn nữa nếu là người trong trường, cũng sẽ không nói “Anh mau tới đi”.
Như vậy chỉ còn lại một trường hợp, người được chú thích tên Khang Khải trong danh sách liên lạc của Hứa Thịnh là người ở ngoài trường.
Hẳn là bạn.
Trong khung chat, bên cạnh người liên lạc thoáng hiện đứt quãng dòng “Đang nhập“.
Khang Khải: Anh không tới là em chết thật đấy.
Khang Khải: Dù sao ngày mai là thứ 7, anh tới một chuyến cũng không sao, người anh em, em chờ anh tới hơi thở cuối cùng!
Khang Khải: Cho anh một tiếng, trước sáu giờ mà không tới, anh nhớ đi nhặt xác em đấy.
Thiệu Trạm: “…”
———-
Cùng lúc đó, trong phòng làm việc giáo viên.
“Thiệu Trạm”, Chu Viễn giao xong bài tập, với tay lấy ly nước bên cạnh, “Em cứ chép mười đề này vào trước.”
“Vâng”, Hứa Thịnh cúi thấp đầu đứng bên cạnh, hai giây sau mới phản ứng mà ngẩng đầu lên, “…Sao ạ?”
Bây giờ Hứa Thịnh là Thiệu Trạm, bất kể Thiệu Trạm nói gì thầy cô cũng có thể chủ động tìm bậc thang cho cậu xuống trước, Chu Viễn nói: “Chẳng lẽ em có thể thuộc luôn? Trí nhớ của em tốt, nếu có thể thuộc lòng vậy cũng được.”
Xin lỗi.
Thuộc không nổi.
Hứa Thịnh chỉ có thể nhắm mắt cầm cây bút ở bên cạnh, bị Chu Viễn nhìn chằm chằm, tay cậu không khỏi khẽ run lên.
Trước đây Thiệu Trạm mua cho cậu một chồng vở luyện chữ, cậu đã không luyện một thời gian rồi.
Kiên trì rất khó, nhưng bỏ cuộc rất dễ. Sau khi bỏ cuộc, chữ của Hứa Thịnh đã sớm loằng ngoằng lại như cũ.
Hoặc có lẽ khoảng thời gian đó bị ép buộc nhiều quá, chữ của cậu…
Thậm chí so với trước đó, càng cẩu thả, càng bay lượn hơn trước.
Dưới ánh mắt sáng quắc của Chu Viễn, Hứa Thịnh tiện tay rút một tờ giấy A4 ở gần đấy, ngón tay út đặt trên giấy, cố gắng hết sức viết đàng hoàng ba chữ “Đề thứ nhất” xuống giấy.
Cũng may Chu Viễn chỉ nhìn một cái thôi, điện thoại bên cạnh reo, Chu Viễn đưa tay nhận điện thoại: “Alo, chủ nhiệm Cố à, ôi thầy cứ nói.”
Hứa Thịnh thở phào một cái, tốc độ tay tăng nhanh, muốn tranh thủ trước khi Chu Viễn cúp điện thoại chép xong hết đề bài, sau đó mau chóng rời khỏi phòng làm việc này.
Còn đợi ở trong phòng làm việc nữa, cậu sợ mình không còn mạng để trở về.
Mặc dù phần lớn thời gian Hứa Thịnh đều không nộp bài tập, hoặc là nộp nhưng chỉ viết đúng một chữ “Giải”, nhưng thời sơ trung và cao trung luôn có những giáo viên bộ môn tính khí quá nóng nảy, không chịu nổi việc mấy thầy cô đó vì chuyện bài tập mà tìm cậu nói chuyện, cho nên cậu cũng từng tìm bạn học chép bài tập.
Cậu thậm chí còn không nhìn ra nổi chữ của chính mình viết, vì vậy tốc độ chép bài tập rất nhanh.
Không nghĩ tới bây giờ kỹ năng này dùng trong việc chép đề bài.
Hứa Thịnh chép tới đề cuối cùng rất nhanh.
Chu Viễn trò chuyện xong cũng định cúp điện thoại: “Hôm nay sẽ bắt đầu thực hiện đúng không? Được, tôi biết rồi.”
Hứa Thịnh tăng thêm tốc độ, mấy chữ cuối cùng còn đứng hẳn dậy chép cho xong, ngòi bút viết đến cuối, chấm một dấu chấm ở cuối câu.
“Cạch”.
Chu Viễn cài điện thoại sang chế độ máy bay, ngồi xuống, ông bóp sống mũi, nói với Hứa Thịnh: “Là thế này, chủ nhiệm Cố vừa mới nói chuyện cùng thầy…” Ông đang nói dở, đúng lúc thấy được dấu chấm hết sức tiêu sái, vì vậy nói được một nửa thì khựng lại.
Mặc dù tốc độ tay của Hứa Thịnh đã nhanh hơn rồi, cuối cùng vẫn là chậm một bước.
Hứa Thịnh nghĩ thầm, Thiệu Trạm, tôi đã cố hết sức rồi.
Chu Viễn há hốc mồm: “Em… Chữ của em…”
“Thầy”, Hứa Thịnh bỏ bút xuống, trong đầu đang điên cuồng lục soát thông tin quan trọng nhất để sống sót: “…Thật ra gần đây em vẫn còn luyện cuồng thảo.”
Chu Viễn: “?”
Hứa Thịnh đứng dậy, cầm tờ đề bài chép tay lùi về sau một bước: “Lần trước ở phòng làm việc, không phải lão Mạnh đã hỏi sao? Hỏi chữ em bị làm sao.”
Chu Viễn nhớ ra rồi, đúng là có chuyện này, lúc ấy Thiệu Trạm thi không đạt yêu cầu, chữ trên bài thi còn viết rất bay lượn: “Em vẫn còn luyện hả?”
Hứa Thịnh nói: “Em nghĩ rồi, em không thể vì kiểu chữ này không hợp với em mà lựa chọn bỏ cuộc. Bỏ cuộc rất dễ dàng, nhưng em lựa chọn kiên trì.”
Chu Viễn: “…”
Hứa Thịnh: “Em sẽ tiếp tục luyện.”
Cái này thì không cần.
Chữ viết tay vốn dĩ đẹp như vậy, không làm gì khác lại đi luyện cuồng thảo?
Nhưng Chu Viễn không biết nên nói thế nào, ông im lặng vài giây, quyết định bỏ qua đề tài này: “Là thế này, vừa rồi chủ nhiệm Cố gọi điện thoại tới, nói toàn bộ học sinh thi đấu sau khi tan học hôm nay phải đến họp ở phòng hội nghị số 3, đúng lúc em đang ở đây. Thầy cũng không được thông báo gì khác, em đi ngay bây giờ đi.”
Chu Viễn nói xong, uống một ngụm trà, ngẩng đầu phát hiện “Thiệu Trạm” còn đứng bên cạnh ông, không động đậy: “Em ngớ ra làm gì, bên chủ nhiệm Cố đến phòng họp rồi đấy.”
Hứa Thịnh cảm giác không khí xung quanh trở nên loãng đến bất thường, loãng đến mức gần như khiến cậu không thở nổi.
Học sinh thi cái gì cơ?
Thi đấu?
Hứa Thịnh chậm chạp thở một hơi, mới nhớ ra Thiệu Trạm vẫn còn một thân phận như vậy.
Chuyện trước đây Thiệu Trạm từng tham gia không ít cuộc thi cậu đã biết, trên bức tường thành tích vẻ vang của trường học treo đầy tên cậu ấy, giấy khen còn dán rất nhiều ở dưới, được gọi là ánh sáng của Lục Trung Lâm Giang.
Thật ra Hứa Thịnh cũng từng nhiều lần đi qua bức tường danh dự đó———-trước đây cậu không trèo cổng sau, có khoảng thời gian camera gần cổng trước bị hỏng, hồi năm lớp 10 cậu còn trèo qua cổng trước ngay dưới mí mắt của Cố Diêm vương.
Từ tường rào rất cao nhảy xuống, đối diện chính là bức tường danh dự.
Cậu không nhìn kĩ tên, nhưng cùng từng thấy từng hàng huy chương tỏa sáng dưới ánh mặt trời chói chang, hơn nữa rất nhiều huy chương có cùng một cái tên ở gần nhau.
Hứa Thịnh hít sâu một hơi: “Em biết rồi.”
Đến khi Hứa Thịnh ra khỏi phòng làm việc mới đọc được tin nhắn “bản thân” gửi tới.
Khoảng 10 phút trước.
S: Tôi chờ cậu ở phòng học.
—————–
Sau khi tan học ngày thứ sáu là lúc học sinh giải tán nhanh nhất, đám người ào ra bên ngoài, không ít người dừng lại ở khu vực gần trường, tụ tập đi loanh quanh với bạn bè ở con phố thương mại ngoài trường, cổng trường ồn ào đông đúc càng làm nổi bật thêm sự vắng lặng trong sân trường.
Lúc Hứa Thịnh về phòng học, Thiệu Trạm đang ngồi trên bàn học, quay lưng về phía bục giảng, hai chân dài gập lại, đặt trên sàn. Sau khi mở rộng cửa có một trận gió ào vào, áo phông trên người thiếu niên hơi bay lên.
Thiệu Trạm không hổ là cựu giáo bá của Nam Bình, tùy tiện ngồi một chỗ cũng ra dáng hơn nhiều so với Hứa Thịnh lúc bình thường.
Có bạn học ở lớp bên cạnh thu dọn đồ đạc xong đi ra, lúc đi ngang qua cửa lớp 7 không khỏi liếc “Hứa Thịnh” ở bên trong mấy lần.
Sau khi Hứa Thịnh chạy tới, Thiệu Trạm mới ngẩng mặt lên.
Hai người đồng thời lên tiếng.
————-“Bạn cậu tìm cậu.”
————-“Học sinh thi đấu phải đi họp ở phòng hội nghị.”
Nói xong, hai người cùng im lặng.
Trong phút chốc, không biết cảnh ngộ của ai thảm hại hơn.
Hứa Thịnh cào tóc: “Bạn nào của tôi? Để cậu ta tự hóng mát một mình đi, không cần quan tâm tới cậu ấy.”
Thiệu Trạm mở màn hình điện thoại, giơ điện thoại lên rồi quay khung chat về phía cậu: “Người họ Khang này, nói nếu cậu không để ý tới cậu ta, chỉ có thể tới giúp cậu ta nhặt xác.”
Trên màn hình điện thoại di động.
Khang Khải: Cầu xin anh đấy, mau cứu em đi.
Khang Khải: Không phải anh đồng ý giúp em rồi sao?
…
“…” Hứa Thịnh nhìn lướt qua, nhớ đến chuyện đêm hôm đó thuận miệng nhận làm người hướng dẫn cho Khang Khải: “…Đệt.”
Hứa Thịnh nghĩ đến việc Khang Khải mà điên lên là đức hạnh sẵn sàng một khóc – hai làm loạn – ba thắt cổ, nhức đầu nói: “Cậu phải đi một chuyến.”
Thiệu Trạm: “Địa chỉ.”
Hứa Thịnh: “Chờ một lát tôi nhắn địa chỉ cho cậu.”
Trong tình huống hiện tại, điện thoại di động càng không có cách nào đổi trở lại, nếu không rất dễ bị dì Khang phát hiện, vì vậy Hứa Thịnh còn nói: “Đổi điện thoại để sau khi về hẵng nói.”
“Chuyện thi đấu của cậu là sao?”
Là chuyện từ hôm sáng sớm ở căn cứ Lục Châu, Mạnh Quốc Vĩ đã bắt đầu tìm Thiệu Trạm nói chuyện.
Lúc đầu chỉ hỏi thăm nguyện vọng của Thiệu Trạm một chút, cũng chưa báo thời gian chính xác và nội dung chương trình.
Thiệu Trạm: “Chắc là chỉ họp đơn giản thôi, trước mắt còn không nhận được bất kỳ thông báo thi nào, học sinh dự thi cũng không học chung lớp, thỉnh thoảng sẽ tổ chức huấn luyện.”
Chỉ là họp đơn giản, vậy còn tốt.
Hứa Thịnh yên tâm.
Tình huống khẩn cấp trước mắt chính là Thiệu Trạm phải đi gặp Khang Khải, Thiệu Trạm là học sinh Khoa học tự nhiên, có thể hướng dẫn được Khang Khải cái gì chứ?
Hứa Thịnh còn chưa nói, ngược lại Thiệu Trạm chủ động hỏi trước. Cậu xuống khỏi bàn, chân đứng thẳng trên đất, lại giơ khung chat đầy oán giận đến trước mặt Hứa Thịnh: “Giải thích chút, cậu ta là ai?”
Liên quan tới chuyện ở phòng vẽ, Hứa Thịnh không tiện nói quá nhiều, cũng không biết nói thế nào, chủ yếu tình huống bây giờ thế này, cậu còn sắp phải đóng vai “Thiệu Trạm” đi tham dự hội nghị của học sinh giỏi, thời gian rất gấp.
Cuối cùng Hứa Thịnh chỉ nói: “Khang Khải…Cậu ta là người quen trong phòng vẽ, là bạn, lúc còn nhỏ tôi từng hứng thú…với lớp Mỹ thuật.”
Tình huống gần như đúng là thế.
Chân mày Thiệu Trạm cau lại, cậu hỏi: “Còn gì nữa không?”
Hứa Thịnh không biết trọng điểm cậu muốn hỏi nằm ở đâu: “Còn cái gì cơ?”
Lúc nói đến chuyện này, đôi mắt và giọng nói của Thiệu Trạm lạnh xuống, khi ép tới gần, Hứa Thịnh chỉ cảm thấy hơi thở của đối phương rất gần mình, gần đến mức có thể nhìn thấy rõ hình ảnh của cậu phản chiếu trong đôi mắt của Thiệu Trạm, lẫn với những tia sáng nhỏ khác: “Không còn quan hệ gì khác à?”
Trong phòng học, sau khi học sinh trực nhật hoàn thành công việc, quạt điện đã tắt.
Chỉ còn lại gió thổi từ bên ngoài hành lang vào.
Hứa Thịnh thử thăm dò nói: “Thi thoảng cậu ta sẽ quỳ xuống gọi tôi là ba, tính không?”
Thiệu Trạm: “…” Thôi bỏ đi.
Cuối cùng hai người bàn bạc xong, Thiệu Trạm đi trước, có thể giúp được Khang Khải bao nhiêu thì cố gắng giúp, bên này Hứa Thịnh cũng cố gắng hết sức tìm cơ hội thoát ra khỏi hội nghị.
Hội nghị thi đấu đúng là không khác mấy với những gì Thiệu Trạm nói, theo thông lệ tổ chức để mọi người ngồi cùng một chỗ thảo luận chủ đề.
Cố Diêm vương ở trên bục dõng dạc hăng hái: “Lại đến khoảng thời gian chúng ta vui vẻ huấn luyện thi đấu———-”
Cả buổi Hứa Thịnh đều cúi đầu táy máy điện thoại di động ở bên dưới.
–Xuống xe chưa?
Mà bên kia.
Thiệu Trạm dựa vào địa chỉ Hứa Thịnh đưa, đi vào tiểu khu, nhìn xuyên qua khe cửa có thể thấy tranh vẽ dán trên tường ở bên trong, còn có giá vẽ bày tán loạn.
–Đến rồi.
Cậu vừa trả lời tin nhắn cho Hứa Thịnh xong, đúng lúc đó trong cửa có người đi ra, vóc dáng không cao, trong tay xách xô nước màu xanh, cúi đầu thấy có người chặn trước mặt mình, lúc này cậu ta mới ngẩng đầu lên.
Nước trong xô mà Khang Khải đang xách sóng sánh: “Thịnh ca?”
Thiệu Trạm vốn dĩ không biết cậu, đừng nói tới thân thiết gần gũi, cậu lùi về sau một bước, sau khi kéo dãn khoảng cách mới miễn cưỡng “Ừ” một tiếng.
Trong tay Khang Khải còn cầm bút lông, cậu ta kích động nói: “Anh chờ em một chút, em đi thay nước, anh vào trong trước chờ em.”
Ánh mắt Thiệu Trạm lướt qua mấy chiếc giá vẽ trong phòng vẽ, không có dấu vết của bức tranh vừa mới vẽ, sau khi loại bỏ, chỉ còn lại buồng phòng bên tay phải, đèn trong buồng đang mở. Bước vào bên trong, vị trí đầu tiên có một khay thuốc màu chưa khô để ở trên bàn, hơn nữa không thấy xô nước, thuốc màu trên khay và bút rải rác lung tung, cùng một màu trong tay người vừa mới đi ra ngoài.
Thiệu Trạm ở bên cạnh chỗ này, kéo ghế trống ngồi xuống.
Quả nhiên, không lâu lắm, Khang Khải xách xô nước quay trở lại, cậu ta chỉ giá vẽ trước mặt, câu đầu tiên nói là: “Anh giúp em xem thử bức tranh này chút.”
Hơn nữa nếu là người trong trường, cũng sẽ không nói “Anh mau tới đi”.
Như vậy chỉ còn lại một trường hợp, người được chú thích tên Khang Khải trong danh sách liên lạc của Hứa Thịnh là người ở ngoài trường.
Hẳn là bạn.
Trong khung chat, bên cạnh người liên lạc thoáng hiện đứt quãng dòng “Đang nhập“.
Khang Khải: Anh không tới là em chết thật đấy.
Khang Khải: Dù sao ngày mai là thứ 7, anh tới một chuyến cũng không sao, người anh em, em chờ anh tới hơi thở cuối cùng!
Khang Khải: Cho anh một tiếng, trước sáu giờ mà không tới, anh nhớ đi nhặt xác em đấy.
Thiệu Trạm: “…”
———-
Cùng lúc đó, trong phòng làm việc giáo viên.
“Thiệu Trạm”, Chu Viễn giao xong bài tập, với tay lấy ly nước bên cạnh, “Em cứ chép mười đề này vào trước.”
“Vâng”, Hứa Thịnh cúi thấp đầu đứng bên cạnh, hai giây sau mới phản ứng mà ngẩng đầu lên, “…Sao ạ?”
Bây giờ Hứa Thịnh là Thiệu Trạm, bất kể Thiệu Trạm nói gì thầy cô cũng có thể chủ động tìm bậc thang cho cậu xuống trước, Chu Viễn nói: “Chẳng lẽ em có thể thuộc luôn? Trí nhớ của em tốt, nếu có thể thuộc lòng vậy cũng được.”
Xin lỗi.
Thuộc không nổi.
Hứa Thịnh chỉ có thể nhắm mắt cầm cây bút ở bên cạnh, bị Chu Viễn nhìn chằm chằm, tay cậu không khỏi khẽ run lên.
Trước đây Thiệu Trạm mua cho cậu một chồng vở luyện chữ, cậu đã không luyện một thời gian rồi.
Kiên trì rất khó, nhưng bỏ cuộc rất dễ. Sau khi bỏ cuộc, chữ của Hứa Thịnh đã sớm loằng ngoằng lại như cũ.
Hoặc có lẽ khoảng thời gian đó bị ép buộc nhiều quá, chữ của cậu…
Thậm chí so với trước đó, càng cẩu thả, càng bay lượn hơn trước.
Dưới ánh mắt sáng quắc của Chu Viễn, Hứa Thịnh tiện tay rút một tờ giấy A4 ở gần đấy, ngón tay út đặt trên giấy, cố gắng hết sức viết đàng hoàng ba chữ “Đề thứ nhất” xuống giấy.
Cũng may Chu Viễn chỉ nhìn một cái thôi, điện thoại bên cạnh reo, Chu Viễn đưa tay nhận điện thoại: “Alo, chủ nhiệm Cố à, ôi thầy cứ nói.”
Hứa Thịnh thở phào một cái, tốc độ tay tăng nhanh, muốn tranh thủ trước khi Chu Viễn cúp điện thoại chép xong hết đề bài, sau đó mau chóng rời khỏi phòng làm việc này.
Còn đợi ở trong phòng làm việc nữa, cậu sợ mình không còn mạng để trở về.
Mặc dù phần lớn thời gian Hứa Thịnh đều không nộp bài tập, hoặc là nộp nhưng chỉ viết đúng một chữ “Giải”, nhưng thời sơ trung và cao trung luôn có những giáo viên bộ môn tính khí quá nóng nảy, không chịu nổi việc mấy thầy cô đó vì chuyện bài tập mà tìm cậu nói chuyện, cho nên cậu cũng từng tìm bạn học chép bài tập.
Cậu thậm chí còn không nhìn ra nổi chữ của chính mình viết, vì vậy tốc độ chép bài tập rất nhanh.
Không nghĩ tới bây giờ kỹ năng này dùng trong việc chép đề bài.
Hứa Thịnh chép tới đề cuối cùng rất nhanh.
Chu Viễn trò chuyện xong cũng định cúp điện thoại: “Hôm nay sẽ bắt đầu thực hiện đúng không? Được, tôi biết rồi.”
Hứa Thịnh tăng thêm tốc độ, mấy chữ cuối cùng còn đứng hẳn dậy chép cho xong, ngòi bút viết đến cuối, chấm một dấu chấm ở cuối câu.
“Cạch”.
Chu Viễn cài điện thoại sang chế độ máy bay, ngồi xuống, ông bóp sống mũi, nói với Hứa Thịnh: “Là thế này, chủ nhiệm Cố vừa mới nói chuyện cùng thầy…” Ông đang nói dở, đúng lúc thấy được dấu chấm hết sức tiêu sái, vì vậy nói được một nửa thì khựng lại.
Mặc dù tốc độ tay của Hứa Thịnh đã nhanh hơn rồi, cuối cùng vẫn là chậm một bước.
Hứa Thịnh nghĩ thầm, Thiệu Trạm, tôi đã cố hết sức rồi.
Chu Viễn há hốc mồm: “Em… Chữ của em…”
“Thầy”, Hứa Thịnh bỏ bút xuống, trong đầu đang điên cuồng lục soát thông tin quan trọng nhất để sống sót: “…Thật ra gần đây em vẫn còn luyện cuồng thảo.”
Chu Viễn: “?”
Hứa Thịnh đứng dậy, cầm tờ đề bài chép tay lùi về sau một bước: “Lần trước ở phòng làm việc, không phải lão Mạnh đã hỏi sao? Hỏi chữ em bị làm sao.”
Chu Viễn nhớ ra rồi, đúng là có chuyện này, lúc ấy Thiệu Trạm thi không đạt yêu cầu, chữ trên bài thi còn viết rất bay lượn: “Em vẫn còn luyện hả?”
Hứa Thịnh nói: “Em nghĩ rồi, em không thể vì kiểu chữ này không hợp với em mà lựa chọn bỏ cuộc. Bỏ cuộc rất dễ dàng, nhưng em lựa chọn kiên trì.”
Chu Viễn: “…”
Hứa Thịnh: “Em sẽ tiếp tục luyện.”
Cái này thì không cần.
Chữ viết tay vốn dĩ đẹp như vậy, không làm gì khác lại đi luyện cuồng thảo?
Nhưng Chu Viễn không biết nên nói thế nào, ông im lặng vài giây, quyết định bỏ qua đề tài này: “Là thế này, vừa rồi chủ nhiệm Cố gọi điện thoại tới, nói toàn bộ học sinh thi đấu sau khi tan học hôm nay phải đến họp ở phòng hội nghị số 3, đúng lúc em đang ở đây. Thầy cũng không được thông báo gì khác, em đi ngay bây giờ đi.”
Chu Viễn nói xong, uống một ngụm trà, ngẩng đầu phát hiện “Thiệu Trạm” còn đứng bên cạnh ông, không động đậy: “Em ngớ ra làm gì, bên chủ nhiệm Cố đến phòng họp rồi đấy.”
Hứa Thịnh cảm giác không khí xung quanh trở nên loãng đến bất thường, loãng đến mức gần như khiến cậu không thở nổi.
Học sinh thi cái gì cơ?
Thi đấu?
Hứa Thịnh chậm chạp thở một hơi, mới nhớ ra Thiệu Trạm vẫn còn một thân phận như vậy.
Chuyện trước đây Thiệu Trạm từng tham gia không ít cuộc thi cậu đã biết, trên bức tường thành tích vẻ vang của trường học treo đầy tên cậu ấy, giấy khen còn dán rất nhiều ở dưới, được gọi là ánh sáng của Lục Trung Lâm Giang.
Thật ra Hứa Thịnh cũng từng nhiều lần đi qua bức tường danh dự đó———-trước đây cậu không trèo cổng sau, có khoảng thời gian camera gần cổng trước bị hỏng, hồi năm lớp 10 cậu còn trèo qua cổng trước ngay dưới mí mắt của Cố Diêm vương.
Từ tường rào rất cao nhảy xuống, đối diện chính là bức tường danh dự.
Cậu không nhìn kĩ tên, nhưng cùng từng thấy từng hàng huy chương tỏa sáng dưới ánh mặt trời chói chang, hơn nữa rất nhiều huy chương có cùng một cái tên ở gần nhau.
Hứa Thịnh hít sâu một hơi: “Em biết rồi.”
Đến khi Hứa Thịnh ra khỏi phòng làm việc mới đọc được tin nhắn “bản thân” gửi tới.
Khoảng 10 phút trước.
S: Tôi chờ cậu ở phòng học.
—————–
Sau khi tan học ngày thứ sáu là lúc học sinh giải tán nhanh nhất, đám người ào ra bên ngoài, không ít người dừng lại ở khu vực gần trường, tụ tập đi loanh quanh với bạn bè ở con phố thương mại ngoài trường, cổng trường ồn ào đông đúc càng làm nổi bật thêm sự vắng lặng trong sân trường.
Lúc Hứa Thịnh về phòng học, Thiệu Trạm đang ngồi trên bàn học, quay lưng về phía bục giảng, hai chân dài gập lại, đặt trên sàn. Sau khi mở rộng cửa có một trận gió ào vào, áo phông trên người thiếu niên hơi bay lên.
Thiệu Trạm không hổ là cựu giáo bá của Nam Bình, tùy tiện ngồi một chỗ cũng ra dáng hơn nhiều so với Hứa Thịnh lúc bình thường.
Có bạn học ở lớp bên cạnh thu dọn đồ đạc xong đi ra, lúc đi ngang qua cửa lớp 7 không khỏi liếc “Hứa Thịnh” ở bên trong mấy lần.
Sau khi Hứa Thịnh chạy tới, Thiệu Trạm mới ngẩng mặt lên.
Hai người đồng thời lên tiếng.
————-“Bạn cậu tìm cậu.”
————-“Học sinh thi đấu phải đi họp ở phòng hội nghị.”
Nói xong, hai người cùng im lặng.
Trong phút chốc, không biết cảnh ngộ của ai thảm hại hơn.
Hứa Thịnh cào tóc: “Bạn nào của tôi? Để cậu ta tự hóng mát một mình đi, không cần quan tâm tới cậu ấy.”
Thiệu Trạm mở màn hình điện thoại, giơ điện thoại lên rồi quay khung chat về phía cậu: “Người họ Khang này, nói nếu cậu không để ý tới cậu ta, chỉ có thể tới giúp cậu ta nhặt xác.”
Trên màn hình điện thoại di động.
Khang Khải: Cầu xin anh đấy, mau cứu em đi.
Khang Khải: Không phải anh đồng ý giúp em rồi sao?
…
“…” Hứa Thịnh nhìn lướt qua, nhớ đến chuyện đêm hôm đó thuận miệng nhận làm người hướng dẫn cho Khang Khải: “…Đệt.”
Hứa Thịnh nghĩ đến việc Khang Khải mà điên lên là đức hạnh sẵn sàng một khóc – hai làm loạn – ba thắt cổ, nhức đầu nói: “Cậu phải đi một chuyến.”
Thiệu Trạm: “Địa chỉ.”
Hứa Thịnh: “Chờ một lát tôi nhắn địa chỉ cho cậu.”
Trong tình huống hiện tại, điện thoại di động càng không có cách nào đổi trở lại, nếu không rất dễ bị dì Khang phát hiện, vì vậy Hứa Thịnh còn nói: “Đổi điện thoại để sau khi về hẵng nói.”
“Chuyện thi đấu của cậu là sao?”
Là chuyện từ hôm sáng sớm ở căn cứ Lục Châu, Mạnh Quốc Vĩ đã bắt đầu tìm Thiệu Trạm nói chuyện.
Lúc đầu chỉ hỏi thăm nguyện vọng của Thiệu Trạm một chút, cũng chưa báo thời gian chính xác và nội dung chương trình.
Thiệu Trạm: “Chắc là chỉ họp đơn giản thôi, trước mắt còn không nhận được bất kỳ thông báo thi nào, học sinh dự thi cũng không học chung lớp, thỉnh thoảng sẽ tổ chức huấn luyện.”
Chỉ là họp đơn giản, vậy còn tốt.
Hứa Thịnh yên tâm.
Tình huống khẩn cấp trước mắt chính là Thiệu Trạm phải đi gặp Khang Khải, Thiệu Trạm là học sinh Khoa học tự nhiên, có thể hướng dẫn được Khang Khải cái gì chứ?
Hứa Thịnh còn chưa nói, ngược lại Thiệu Trạm chủ động hỏi trước. Cậu xuống khỏi bàn, chân đứng thẳng trên đất, lại giơ khung chat đầy oán giận đến trước mặt Hứa Thịnh: “Giải thích chút, cậu ta là ai?”
Liên quan tới chuyện ở phòng vẽ, Hứa Thịnh không tiện nói quá nhiều, cũng không biết nói thế nào, chủ yếu tình huống bây giờ thế này, cậu còn sắp phải đóng vai “Thiệu Trạm” đi tham dự hội nghị của học sinh giỏi, thời gian rất gấp.
Cuối cùng Hứa Thịnh chỉ nói: “Khang Khải…Cậu ta là người quen trong phòng vẽ, là bạn, lúc còn nhỏ tôi từng hứng thú…với lớp Mỹ thuật.”
Tình huống gần như đúng là thế.
Chân mày Thiệu Trạm cau lại, cậu hỏi: “Còn gì nữa không?”
Hứa Thịnh không biết trọng điểm cậu muốn hỏi nằm ở đâu: “Còn cái gì cơ?”
Lúc nói đến chuyện này, đôi mắt và giọng nói của Thiệu Trạm lạnh xuống, khi ép tới gần, Hứa Thịnh chỉ cảm thấy hơi thở của đối phương rất gần mình, gần đến mức có thể nhìn thấy rõ hình ảnh của cậu phản chiếu trong đôi mắt của Thiệu Trạm, lẫn với những tia sáng nhỏ khác: “Không còn quan hệ gì khác à?”
Trong phòng học, sau khi học sinh trực nhật hoàn thành công việc, quạt điện đã tắt.
Chỉ còn lại gió thổi từ bên ngoài hành lang vào.
Hứa Thịnh thử thăm dò nói: “Thi thoảng cậu ta sẽ quỳ xuống gọi tôi là ba, tính không?”
Thiệu Trạm: “…” Thôi bỏ đi.
Cuối cùng hai người bàn bạc xong, Thiệu Trạm đi trước, có thể giúp được Khang Khải bao nhiêu thì cố gắng giúp, bên này Hứa Thịnh cũng cố gắng hết sức tìm cơ hội thoát ra khỏi hội nghị.
Hội nghị thi đấu đúng là không khác mấy với những gì Thiệu Trạm nói, theo thông lệ tổ chức để mọi người ngồi cùng một chỗ thảo luận chủ đề.
Cố Diêm vương ở trên bục dõng dạc hăng hái: “Lại đến khoảng thời gian chúng ta vui vẻ huấn luyện thi đấu———-”
Cả buổi Hứa Thịnh đều cúi đầu táy máy điện thoại di động ở bên dưới.
–Xuống xe chưa?
Mà bên kia.
Thiệu Trạm dựa vào địa chỉ Hứa Thịnh đưa, đi vào tiểu khu, nhìn xuyên qua khe cửa có thể thấy tranh vẽ dán trên tường ở bên trong, còn có giá vẽ bày tán loạn.
–Đến rồi.
Cậu vừa trả lời tin nhắn cho Hứa Thịnh xong, đúng lúc đó trong cửa có người đi ra, vóc dáng không cao, trong tay xách xô nước màu xanh, cúi đầu thấy có người chặn trước mặt mình, lúc này cậu ta mới ngẩng đầu lên.
Nước trong xô mà Khang Khải đang xách sóng sánh: “Thịnh ca?”
Thiệu Trạm vốn dĩ không biết cậu, đừng nói tới thân thiết gần gũi, cậu lùi về sau một bước, sau khi kéo dãn khoảng cách mới miễn cưỡng “Ừ” một tiếng.
Trong tay Khang Khải còn cầm bút lông, cậu ta kích động nói: “Anh chờ em một chút, em đi thay nước, anh vào trong trước chờ em.”
Ánh mắt Thiệu Trạm lướt qua mấy chiếc giá vẽ trong phòng vẽ, không có dấu vết của bức tranh vừa mới vẽ, sau khi loại bỏ, chỉ còn lại buồng phòng bên tay phải, đèn trong buồng đang mở. Bước vào bên trong, vị trí đầu tiên có một khay thuốc màu chưa khô để ở trên bàn, hơn nữa không thấy xô nước, thuốc màu trên khay và bút rải rác lung tung, cùng một màu trong tay người vừa mới đi ra ngoài.
Thiệu Trạm ở bên cạnh chỗ này, kéo ghế trống ngồi xuống.
Quả nhiên, không lâu lắm, Khang Khải xách xô nước quay trở lại, cậu ta chỉ giá vẽ trước mặt, câu đầu tiên nói là: “Anh giúp em xem thử bức tranh này chút.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.