Chương 45: Em là anh bạn nhỏ của anh
Dẫn Lộ Tinh
22/09/2020
Người đánh vỡ im lặng trước tiên là Lê Diễn.
"Trặc, trặc chân?" Hắn hỏi dò Quan Hạc: "Bị trặc lúc nãy?"
Người kia không lộ chút biểu cảm nào, vừa mắt đối mắt với Quan Hạc, Lê Diễn có cảm giác như chân muốn nhũn ra.
Dọa chết bé cưng rồi, ánh mắt hung dữ như vậy là chi?
Vừa nghe thấy ông chủ bị trặc chân, một đám người còn đang vui vẻ bỗng nhiên im lặng như gà, Thời Gian kinh hồn bạt vía nói: "Vậy lên đây trước đã, Tiểu Tạ cũng uống rượu rồi."
Flash phụ họa: "Anh không sao chứ? Rượu này cũng mạnh lắm."
"Cũng được..." Tạ Văn Tinh thở phào, cậu nói với Quan Hạc: "Anh lên trước?"
Quan Hạc lên rồi, không ai giúp cậu chặn nữa, Tạ Văn Tinh nhớ lời anh, ngâm mình xuống dưới hồ.
Lê Diễn không hiểu ra sao, đưa tay kéo Tạ Văn Tinh lên: "Tiểu Tạ cũng lên đi?"
Tạ Văn Tinh lắc đầu một cái.
Cậu uống rượu có tác dụng rất nhanh, mà mặt không đỏ ngay, ánh sáng mờ mờ trong club rọi vào hai má cậu, làm khí chất trên người cậu không giống với ngày thường lắm.
Lê Diễn xác định mình là thẳng nam, chỉ là hắn có chút mê cái đẹp... Lúc hắn nhìn Tạ Văn Tinh có hơi ngẩn ngơ, đột nhiên trên lưng có lực truyền đến.
Lê Diễn bị đạp bay xuống hồ bơi, người đạp hắn dùng rất nhiều sức, Lê Diễn vùng vẫy tạo bọt nước không nhỏ dưới hồ, "Cái đệch—"
Quay đầu lại đã thấy Quan Hạc đứng trên bờ, nửa câu sau bị Lê Diễn nuốt xuống.
Hắn cười mỉa: "A Hạc bạn đạp mình làm gì?"
Quan Hạc không để ý tới hắn, anh cầm áo khoác đưa cho Tạ Văn Tinh đang ở trong bể, Tạ Văn Tinh mặc vào rồi mới leo lên thang.
Thấy động tác của hai người, ở trên bờ truyền đến những tiếng cười thưa thớt.
Sau khi lên bờ Tạ Văn Tinh bắt đầu quay cuồng, tác dụng của ly rượu giờ mới bộc phát, cảm giác với lần say lúc trước giống nhau như đúc. Cậu lắc lắc đầu, muốn để mình tỉnh táo một chút.
Chơi đùa lâu như vậy rồi, mấy người cũng rơi hết xuống nước, mọi người bắt yên phận uống rượu nói chuyện. Lúc trước Tạ Văn Tinh uống đầy một ly whisky, không ai dám rót rượu cho cậu nữa. Tất cả đều uống rượu, chỉ có mình cậu là uống coca.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Tạ Văn Tinh thấy Thời Gian giơ ly rượu lên: "... Không ngờ ngày hôm nay ngài và Tiểu Tạ lại tổ chức hôn lễ bù. Lúc ở Trùng Khánh biết được chuyện ngài và cậu ấy đã kết hôn, thực ra tôi không quan trọng việc này lắm, cậu ấy rất thích ngài..."
Mấy đội viên EVE cũng phụ họa, "Quả thực khó mà tin nổi", "Lúc Sờ thần vừa nói xong tôi cũng không tin được"...
Chờ mọi người nói hết, Thời Gian kéo về chủ đề chính: "Vậy thì chúc ngài và Tiểu Tạ trăm năm hảo hợp."
Mọi người kính hai người họ, không chỉ có mình Quan Hạc uống, mà Tạ Văn Tinh cũng nên uống. Một giây trước cậu còn bình thường, một giây sau cậu đã cầm ly coca lên vòng qua tay Quan Hạc, cánh tay hai người đan xen lẫn nhau.
"Quan Hạc, rượu giao bôi," Tạ Văn Tinh nhìn anh: "Uống nhanh."
Thời Gian không biết chuyện còn tưởng Tạ Văn Tinh đang đùa, ôi chà một tiếng: "Cậu gây rối đó à."
Lê Diễn hơi hơi hiểu Tạ Văn Tinh nhìn chằm chằm họ: "Cậu ta... Say rồi?"
Lê Diễn vừa dứt lời, Tạ Văn Tinh đã uống sạch coca của mình, cậu nhíu mày, tự mình nhấp một hớp rượu trong ly của Quan Hạc, sau đó chu môi nỗ lực miệng đối miệng truyền rượu cho Quan Hạc, có thể dùng từ phóng đãng để hình dung.
Cả đám người nhìn đến sững sờ, không ngờ Tạ Văn Tinh dám buông thả như vậy trước mặt mọi người. Quan Hạc cũng phối hợp với cậu uống hết rượu, anh hiểu cái tên này hẳn là say bí tỉ mất rồi.
Còn chưa tới chín giờ, rời đi sớm quá không tốt, Quan Hạc hơi dùng sức cản lại hành động của Tạ Văn Tinh, anh túm lấy đôi tay không an phận, người kia bị giữ tay rồi, lại còn lật tay lại dùng ngón tay cào cào lòng bàn tay anh.
"Đừng giữ em mà..." Tạ Văn Tinh cười hì hì, cổ họng ép xuống thấp: "Em muốn chạm vào anh."
Quan Hạc hơi thay đổi sắc mặt, anh đứng lên.
"Mọi người chơi đi, tiêu phí tính vào tôi. Tôi dẫn em ấy quay về," Quan Hạc cố ý nhìn Lê Diễn: "Chơi vui vẻ."
Hiểu đối phương mang Tạ Văn Tinh về làm gì, Lê Diễn còn đang tạm thời ở nhờ nhà Quan Hạc giơ tay lên nói: "Đảm bảo chơi đến sáng hôm sau."
*
Ở trên xe, Quan Hạc không dám làm gì quá đáng, Tạ Văn Tinh muốn táy máy chân tay, Quan Hạc không thể không né tránh động tác của cậu.
Chắc là Tạ Văn Tinh hiểu nhầm ý anh, mấy lần thử thân mật nhưng bất thành, Tạ Văn Tinh có hơi lo lắng cắn răng, thấy cậu chuẩn bị cắn cả ngón tay của mình, Quan Hạc lên tiếng an ủi: "Anh không từ chối em, chờ một chút, ở ngoài không tiện."
Anh dùng hết khả năng thả nhẹ giọng, sợ kích thích đến Tạ Văn Tinh. Vậy mà cậu cứ nhìn chằm chằm anh, đột nhiên nói: "Sao anh lại tốt với em như vậy?"
Câu hỏi của cậu làm Quan Hạc hơi trầm tư, nên trả lời thế nào để một con ma men hài lòng bây giờ? Là bởi chúng mình kết hôn rồi, hay là vì anh thích em, anh yêu em?
Anh cảm thấy dù nói nói thế nào, Tạ Văn Tinh cũng sẽ muốn làm ngay tại chỗ.
Quan Hạc chọn một câu trả lời vừa mờ ám vừa thích hợp, anh xoa đầu Tạ Văn Tinh:
"Bởi em là anh bạn nhỏ của anh."
Quả nhiên Tạ Văn Tinh được đáp án này an ủi. Cậu im lặng một quãng thời gian rất dài, một bên má vì chất rượu mà đỏ lên tận lỗ tai.
Nhưng đột nhiên, cậu lại có chút mất mát.
"Kì thực... Lễ cưới hôm nay..."
Chắc là do lần này cậu uống không nhiều rượu như lần trước, tư duy có nhạy hơn, còn nhớ chuyện ra xảy ra hôm nay. Cậu nói chuyện ấp a ấp úng, Quan Hạc nhận thấy một chút khác thường.
"Lễ cưới sao vậy?"
"Em, em..." Tạ Văn Tinh dừng một chút: "Hôm qua em gọi điện cho mẹ."
Lần này Quan Hạc bất ngờ thật, Tạ Văn Tinh gọi điện cho mẹ? Sao Tạ Văn Tinh không đề cập tới dù chỉ một câu? Hơn nữa từ đầu đến cuối anh cũng không thấy bóng dáng mẹ Tạ Văn Tinh.
Quan Hạc nghĩ ra rất nhiều khả năng, một giây sau, Tạ Văn Tinh nói ra đáp án anh hi vọng là không có nhất.
"Bà nói bà không thể tới, nhưng chúc em tân hôn hạnh phúc." Tạ Văn Tinh có chút xoắn xuýt: "Bà còn hỏi chuyện tay em bị thương, thật lạ quá, em cho rằng... Bà không quan tâm tới em dù chỉ một chút, sao bà lại biết chuyện tay em bị thương..."
Tạ Văn Tinh hiếm lắm mới chủ động nhắc đến mẹ ruột của mình, ngôn từ né tránh cũng làm người khác hết sức chú ý, Quan Hạc dụ dỗ để cậu nói chuyện của mẹ mình ra: "Bà là mẹ em, bà biết cũng là bình thường."
"Không phải vậy, trong lòng bà không có em..." Nói đến đây cậu lại muốn hôn Quan Hạc: "Em chỉ có anh thôi, anh để em hôn một cái đi."
Làm nũng như thế thật là người khó lòng nào kìm chế, Quan Hạc nhịn một chút, đẩy Tạ Văn Tinh ra, cậu tỏ ra hết sức bi thương.
"Trong lòng bà không có em? Tại sao?" Anh dụ dỗ từng chút một: "Nói ra thì anh sẽ hôn em."
Vốn tưởng mình không hôn được Quan Hạc, Tạ Văn Tinh không còn yêu thương gì cuộc đời co quắp trên xe đột nhiên ngồi dậy: "Thật?"
"Không lừa em."
"Vậy phải hôn môi...? Những chỗ khác không tính."
Quan Hạc dở khóc dở cười gật đầu, Tạ Văn Tinh nói: "Bà quay về để hỏi em có muốn cùng bà đi hay không, em không đồng ý."
Là câu nói không đầu không cuối, Quan Hạc ra hiệu cho Tạ Văn Tinh nói tiếp.
"Hẳn là bà vừa cãi nhau với cha em, đang tức giận... Em cứ an ủi mình như vậy... Bà uy hiếp nếu lần này không cùng bà đi, sau này khi đụng mặt không cho gọi tên bà, không cho nhận bà làm người quen." Tạ Văn Tinh ngừng lại, ánh mắt trở nên mờ mịt, qua thật lâu, cậu mới nhỏ giọng nói: "... Nhưng mãi đến tận khi em ra ngoài, bà cũng không nói cho em bà tên gì."
Quan Hạc hiểu cậu đang nói đến chuyện xảy ra khi nào.
Đêm giao thừa năm Tạ Văn Tinh học lớp 10, mẹ của cậu từ Thượng Hải quay về. Tối hôm đó anh mang Tạ Văn Tinh về nhà mình.
Đến nhà anh, Tạ Văn Tinh ngồi trong phòng tắm rất lâu, lúc ra ngoài viền mắt còn hồng hồng. Anh ngờ rằng Tạ Văn Tinh đã khóc, mà lúc anh hỏi dò Tạ Văn Tinh không nói một câu nào.
Nghe cậu kể lại, Quan Hạc nhíu mày.
Mẹ Tạ Văn Tinh quả thật chút trút hết cảm xúc lên người cậu.
"Còn một việc nữa." Tạ Văn Tinh đánh gãy dòng suy tư của Quan Hạc.
Vừa nãy cậu nói hết sức lộn xộn, lời đầu không khớp lời sau, Quan Hạc nghe mà phải ghép lại khá tốn công mới hiểu được cậu muốn nói gì.
Tạ Văn Tinh nói, sau đó cha cậu cho cậu biết, mẹ cậu là giảng viên đặc biệt của học viện truyền thông, chắc là do trong lòng Tạ Văn Tinh còn giận, nên khi đăng kí nguyện vọng, cậu chọn khoa giống mẹ của mình.
Mẹ Tạ Văn Tinh rất ít khi đến trường, trong một buổi tọa đàm, Tạ Văn Tinh có đến, sau khi tọa đàm kết thúc cậu còn cố ý ra ngoài với mẹ. Mẹ Tạ Văn Tinh nhận ra cậu theo phía sau, bà quay đầu lại nhìn, ánh mắt lấp lóe.
Tạ Văn Tinh cho là, bà sẽ nói với cậu ít nhất một câu.
Mà ngay lúc này, những giảng viên khác cùng từ trong hội trường đi ra, bọn họ tự nhiên bỏ qua cậu nói chuyện với mẹ cậu, bà đứng trong đám người, rốt cục cũng không còn cho cậu thêm một ánh mắt não nữa.
"Có lẽ là... Em làm bà cảm thấy mất mặt?" Tạ Văn Tinh phức tạp: "Dù sao cũng có rất ít người biết bà có một đứa con trai lớn chừng ấy... Sau đó gần đến tốt nghiệp, mà gửi cho em một cái mail, bà nói bà có thể tìm giúp em một công việc có liên quan đến soạn nhạc, có lẽ lúc đó em vẫn chưa nguôi giận...? Em không trả lời mail của bà, cũng không nhận lời giới thiệu... Sau, em không còn liên lạc với bà nữa."
Cậu dừng lại ở đây, nói với Quan Hạc: "Là vậy đó."
Cậu vẫn còn nhớ cam kết lúc nãy của anh: "Nên anh hôn em đi."
Quan Hạc hôn môi cậu, có lẫn chút thương tiếc
Từ khi biết được chuyện trong nhà Tạ Văn Tinh, Quan Hạc mở rộng giới hạn của bản thân với cậu rất nhiều rất nhiều lần, anh biết Tạ Văn Tinh thiếu vài thứ mà người bình thường nên có, ví dụ như tình thương, kiên trì hoặc là cổ vũ.
Chỉ là anh không hề nghĩ tới, cậu giấu những thứ này trong lòng lâu như vậy...
Lúc tách ra, Tạ Văn Tinh nói: "Có chút đau."
"Đau ở đâu?"
"Chỗ này."
Cậu chỉ ngực mình, trong tim Quan Hạc nhói một cái, không khỏi có chút đau lòng. Tạ Văn Tinh nhận ra biến hóa cảm xúc của anh, lúc nhìn sang ánh mắt cứ mơ mơ hồ hồ.
Vô cùng hạ lưu, trong lòng Quan Hạc cũng ngứa ngáy.
Ánh mắt không khống chế được mà trượt xuống đôi môi bị anh hôn của Tạ Văn Tinh, chỗ đó có chút sưng, còn rất đỏ... Quan Hạc sâu sắc hiểu được tại sao đàn ông lại là động vật thị giác.
Tài xế lái hộ đã dừng xe lại, Quan Hạc quyết định nhịn thêm chút nữa, anh không ngờ rằng, Tạ Văn Tinh uống say lại vô cùng mẫn cảm, mà cũng trực tiếp đáng sợ.
"Anh đang nghĩ gì?" Cậu hỏi, "Muốn hôn em, ôm em, hay là làm em?"
Tài xế lái hộ có chút lúng túng ho khan: "Có muốn... Rút chìa khóa không?"
Nếu rút chìa, trong xe sẽ tối lại, cửa sổ cũng tự động đóng, nếu không lấy, có thể ở trong xe...
Không chờ Quan Hạc trả lời, một cánh tay trắng nõn đã quàng lên vai anh.
"Được mà, đừng bỏ lại em," Tạ Văn Tinh nói: "Anh muốn cái gì, em đều cho anh."
"Trặc, trặc chân?" Hắn hỏi dò Quan Hạc: "Bị trặc lúc nãy?"
Người kia không lộ chút biểu cảm nào, vừa mắt đối mắt với Quan Hạc, Lê Diễn có cảm giác như chân muốn nhũn ra.
Dọa chết bé cưng rồi, ánh mắt hung dữ như vậy là chi?
Vừa nghe thấy ông chủ bị trặc chân, một đám người còn đang vui vẻ bỗng nhiên im lặng như gà, Thời Gian kinh hồn bạt vía nói: "Vậy lên đây trước đã, Tiểu Tạ cũng uống rượu rồi."
Flash phụ họa: "Anh không sao chứ? Rượu này cũng mạnh lắm."
"Cũng được..." Tạ Văn Tinh thở phào, cậu nói với Quan Hạc: "Anh lên trước?"
Quan Hạc lên rồi, không ai giúp cậu chặn nữa, Tạ Văn Tinh nhớ lời anh, ngâm mình xuống dưới hồ.
Lê Diễn không hiểu ra sao, đưa tay kéo Tạ Văn Tinh lên: "Tiểu Tạ cũng lên đi?"
Tạ Văn Tinh lắc đầu một cái.
Cậu uống rượu có tác dụng rất nhanh, mà mặt không đỏ ngay, ánh sáng mờ mờ trong club rọi vào hai má cậu, làm khí chất trên người cậu không giống với ngày thường lắm.
Lê Diễn xác định mình là thẳng nam, chỉ là hắn có chút mê cái đẹp... Lúc hắn nhìn Tạ Văn Tinh có hơi ngẩn ngơ, đột nhiên trên lưng có lực truyền đến.
Lê Diễn bị đạp bay xuống hồ bơi, người đạp hắn dùng rất nhiều sức, Lê Diễn vùng vẫy tạo bọt nước không nhỏ dưới hồ, "Cái đệch—"
Quay đầu lại đã thấy Quan Hạc đứng trên bờ, nửa câu sau bị Lê Diễn nuốt xuống.
Hắn cười mỉa: "A Hạc bạn đạp mình làm gì?"
Quan Hạc không để ý tới hắn, anh cầm áo khoác đưa cho Tạ Văn Tinh đang ở trong bể, Tạ Văn Tinh mặc vào rồi mới leo lên thang.
Thấy động tác của hai người, ở trên bờ truyền đến những tiếng cười thưa thớt.
Sau khi lên bờ Tạ Văn Tinh bắt đầu quay cuồng, tác dụng của ly rượu giờ mới bộc phát, cảm giác với lần say lúc trước giống nhau như đúc. Cậu lắc lắc đầu, muốn để mình tỉnh táo một chút.
Chơi đùa lâu như vậy rồi, mấy người cũng rơi hết xuống nước, mọi người bắt yên phận uống rượu nói chuyện. Lúc trước Tạ Văn Tinh uống đầy một ly whisky, không ai dám rót rượu cho cậu nữa. Tất cả đều uống rượu, chỉ có mình cậu là uống coca.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Tạ Văn Tinh thấy Thời Gian giơ ly rượu lên: "... Không ngờ ngày hôm nay ngài và Tiểu Tạ lại tổ chức hôn lễ bù. Lúc ở Trùng Khánh biết được chuyện ngài và cậu ấy đã kết hôn, thực ra tôi không quan trọng việc này lắm, cậu ấy rất thích ngài..."
Mấy đội viên EVE cũng phụ họa, "Quả thực khó mà tin nổi", "Lúc Sờ thần vừa nói xong tôi cũng không tin được"...
Chờ mọi người nói hết, Thời Gian kéo về chủ đề chính: "Vậy thì chúc ngài và Tiểu Tạ trăm năm hảo hợp."
Mọi người kính hai người họ, không chỉ có mình Quan Hạc uống, mà Tạ Văn Tinh cũng nên uống. Một giây trước cậu còn bình thường, một giây sau cậu đã cầm ly coca lên vòng qua tay Quan Hạc, cánh tay hai người đan xen lẫn nhau.
"Quan Hạc, rượu giao bôi," Tạ Văn Tinh nhìn anh: "Uống nhanh."
Thời Gian không biết chuyện còn tưởng Tạ Văn Tinh đang đùa, ôi chà một tiếng: "Cậu gây rối đó à."
Lê Diễn hơi hơi hiểu Tạ Văn Tinh nhìn chằm chằm họ: "Cậu ta... Say rồi?"
Lê Diễn vừa dứt lời, Tạ Văn Tinh đã uống sạch coca của mình, cậu nhíu mày, tự mình nhấp một hớp rượu trong ly của Quan Hạc, sau đó chu môi nỗ lực miệng đối miệng truyền rượu cho Quan Hạc, có thể dùng từ phóng đãng để hình dung.
Cả đám người nhìn đến sững sờ, không ngờ Tạ Văn Tinh dám buông thả như vậy trước mặt mọi người. Quan Hạc cũng phối hợp với cậu uống hết rượu, anh hiểu cái tên này hẳn là say bí tỉ mất rồi.
Còn chưa tới chín giờ, rời đi sớm quá không tốt, Quan Hạc hơi dùng sức cản lại hành động của Tạ Văn Tinh, anh túm lấy đôi tay không an phận, người kia bị giữ tay rồi, lại còn lật tay lại dùng ngón tay cào cào lòng bàn tay anh.
"Đừng giữ em mà..." Tạ Văn Tinh cười hì hì, cổ họng ép xuống thấp: "Em muốn chạm vào anh."
Quan Hạc hơi thay đổi sắc mặt, anh đứng lên.
"Mọi người chơi đi, tiêu phí tính vào tôi. Tôi dẫn em ấy quay về," Quan Hạc cố ý nhìn Lê Diễn: "Chơi vui vẻ."
Hiểu đối phương mang Tạ Văn Tinh về làm gì, Lê Diễn còn đang tạm thời ở nhờ nhà Quan Hạc giơ tay lên nói: "Đảm bảo chơi đến sáng hôm sau."
*
Ở trên xe, Quan Hạc không dám làm gì quá đáng, Tạ Văn Tinh muốn táy máy chân tay, Quan Hạc không thể không né tránh động tác của cậu.
Chắc là Tạ Văn Tinh hiểu nhầm ý anh, mấy lần thử thân mật nhưng bất thành, Tạ Văn Tinh có hơi lo lắng cắn răng, thấy cậu chuẩn bị cắn cả ngón tay của mình, Quan Hạc lên tiếng an ủi: "Anh không từ chối em, chờ một chút, ở ngoài không tiện."
Anh dùng hết khả năng thả nhẹ giọng, sợ kích thích đến Tạ Văn Tinh. Vậy mà cậu cứ nhìn chằm chằm anh, đột nhiên nói: "Sao anh lại tốt với em như vậy?"
Câu hỏi của cậu làm Quan Hạc hơi trầm tư, nên trả lời thế nào để một con ma men hài lòng bây giờ? Là bởi chúng mình kết hôn rồi, hay là vì anh thích em, anh yêu em?
Anh cảm thấy dù nói nói thế nào, Tạ Văn Tinh cũng sẽ muốn làm ngay tại chỗ.
Quan Hạc chọn một câu trả lời vừa mờ ám vừa thích hợp, anh xoa đầu Tạ Văn Tinh:
"Bởi em là anh bạn nhỏ của anh."
Quả nhiên Tạ Văn Tinh được đáp án này an ủi. Cậu im lặng một quãng thời gian rất dài, một bên má vì chất rượu mà đỏ lên tận lỗ tai.
Nhưng đột nhiên, cậu lại có chút mất mát.
"Kì thực... Lễ cưới hôm nay..."
Chắc là do lần này cậu uống không nhiều rượu như lần trước, tư duy có nhạy hơn, còn nhớ chuyện ra xảy ra hôm nay. Cậu nói chuyện ấp a ấp úng, Quan Hạc nhận thấy một chút khác thường.
"Lễ cưới sao vậy?"
"Em, em..." Tạ Văn Tinh dừng một chút: "Hôm qua em gọi điện cho mẹ."
Lần này Quan Hạc bất ngờ thật, Tạ Văn Tinh gọi điện cho mẹ? Sao Tạ Văn Tinh không đề cập tới dù chỉ một câu? Hơn nữa từ đầu đến cuối anh cũng không thấy bóng dáng mẹ Tạ Văn Tinh.
Quan Hạc nghĩ ra rất nhiều khả năng, một giây sau, Tạ Văn Tinh nói ra đáp án anh hi vọng là không có nhất.
"Bà nói bà không thể tới, nhưng chúc em tân hôn hạnh phúc." Tạ Văn Tinh có chút xoắn xuýt: "Bà còn hỏi chuyện tay em bị thương, thật lạ quá, em cho rằng... Bà không quan tâm tới em dù chỉ một chút, sao bà lại biết chuyện tay em bị thương..."
Tạ Văn Tinh hiếm lắm mới chủ động nhắc đến mẹ ruột của mình, ngôn từ né tránh cũng làm người khác hết sức chú ý, Quan Hạc dụ dỗ để cậu nói chuyện của mẹ mình ra: "Bà là mẹ em, bà biết cũng là bình thường."
"Không phải vậy, trong lòng bà không có em..." Nói đến đây cậu lại muốn hôn Quan Hạc: "Em chỉ có anh thôi, anh để em hôn một cái đi."
Làm nũng như thế thật là người khó lòng nào kìm chế, Quan Hạc nhịn một chút, đẩy Tạ Văn Tinh ra, cậu tỏ ra hết sức bi thương.
"Trong lòng bà không có em? Tại sao?" Anh dụ dỗ từng chút một: "Nói ra thì anh sẽ hôn em."
Vốn tưởng mình không hôn được Quan Hạc, Tạ Văn Tinh không còn yêu thương gì cuộc đời co quắp trên xe đột nhiên ngồi dậy: "Thật?"
"Không lừa em."
"Vậy phải hôn môi...? Những chỗ khác không tính."
Quan Hạc dở khóc dở cười gật đầu, Tạ Văn Tinh nói: "Bà quay về để hỏi em có muốn cùng bà đi hay không, em không đồng ý."
Là câu nói không đầu không cuối, Quan Hạc ra hiệu cho Tạ Văn Tinh nói tiếp.
"Hẳn là bà vừa cãi nhau với cha em, đang tức giận... Em cứ an ủi mình như vậy... Bà uy hiếp nếu lần này không cùng bà đi, sau này khi đụng mặt không cho gọi tên bà, không cho nhận bà làm người quen." Tạ Văn Tinh ngừng lại, ánh mắt trở nên mờ mịt, qua thật lâu, cậu mới nhỏ giọng nói: "... Nhưng mãi đến tận khi em ra ngoài, bà cũng không nói cho em bà tên gì."
Quan Hạc hiểu cậu đang nói đến chuyện xảy ra khi nào.
Đêm giao thừa năm Tạ Văn Tinh học lớp 10, mẹ của cậu từ Thượng Hải quay về. Tối hôm đó anh mang Tạ Văn Tinh về nhà mình.
Đến nhà anh, Tạ Văn Tinh ngồi trong phòng tắm rất lâu, lúc ra ngoài viền mắt còn hồng hồng. Anh ngờ rằng Tạ Văn Tinh đã khóc, mà lúc anh hỏi dò Tạ Văn Tinh không nói một câu nào.
Nghe cậu kể lại, Quan Hạc nhíu mày.
Mẹ Tạ Văn Tinh quả thật chút trút hết cảm xúc lên người cậu.
"Còn một việc nữa." Tạ Văn Tinh đánh gãy dòng suy tư của Quan Hạc.
Vừa nãy cậu nói hết sức lộn xộn, lời đầu không khớp lời sau, Quan Hạc nghe mà phải ghép lại khá tốn công mới hiểu được cậu muốn nói gì.
Tạ Văn Tinh nói, sau đó cha cậu cho cậu biết, mẹ cậu là giảng viên đặc biệt của học viện truyền thông, chắc là do trong lòng Tạ Văn Tinh còn giận, nên khi đăng kí nguyện vọng, cậu chọn khoa giống mẹ của mình.
Mẹ Tạ Văn Tinh rất ít khi đến trường, trong một buổi tọa đàm, Tạ Văn Tinh có đến, sau khi tọa đàm kết thúc cậu còn cố ý ra ngoài với mẹ. Mẹ Tạ Văn Tinh nhận ra cậu theo phía sau, bà quay đầu lại nhìn, ánh mắt lấp lóe.
Tạ Văn Tinh cho là, bà sẽ nói với cậu ít nhất một câu.
Mà ngay lúc này, những giảng viên khác cùng từ trong hội trường đi ra, bọn họ tự nhiên bỏ qua cậu nói chuyện với mẹ cậu, bà đứng trong đám người, rốt cục cũng không còn cho cậu thêm một ánh mắt não nữa.
"Có lẽ là... Em làm bà cảm thấy mất mặt?" Tạ Văn Tinh phức tạp: "Dù sao cũng có rất ít người biết bà có một đứa con trai lớn chừng ấy... Sau đó gần đến tốt nghiệp, mà gửi cho em một cái mail, bà nói bà có thể tìm giúp em một công việc có liên quan đến soạn nhạc, có lẽ lúc đó em vẫn chưa nguôi giận...? Em không trả lời mail của bà, cũng không nhận lời giới thiệu... Sau, em không còn liên lạc với bà nữa."
Cậu dừng lại ở đây, nói với Quan Hạc: "Là vậy đó."
Cậu vẫn còn nhớ cam kết lúc nãy của anh: "Nên anh hôn em đi."
Quan Hạc hôn môi cậu, có lẫn chút thương tiếc
Từ khi biết được chuyện trong nhà Tạ Văn Tinh, Quan Hạc mở rộng giới hạn của bản thân với cậu rất nhiều rất nhiều lần, anh biết Tạ Văn Tinh thiếu vài thứ mà người bình thường nên có, ví dụ như tình thương, kiên trì hoặc là cổ vũ.
Chỉ là anh không hề nghĩ tới, cậu giấu những thứ này trong lòng lâu như vậy...
Lúc tách ra, Tạ Văn Tinh nói: "Có chút đau."
"Đau ở đâu?"
"Chỗ này."
Cậu chỉ ngực mình, trong tim Quan Hạc nhói một cái, không khỏi có chút đau lòng. Tạ Văn Tinh nhận ra biến hóa cảm xúc của anh, lúc nhìn sang ánh mắt cứ mơ mơ hồ hồ.
Vô cùng hạ lưu, trong lòng Quan Hạc cũng ngứa ngáy.
Ánh mắt không khống chế được mà trượt xuống đôi môi bị anh hôn của Tạ Văn Tinh, chỗ đó có chút sưng, còn rất đỏ... Quan Hạc sâu sắc hiểu được tại sao đàn ông lại là động vật thị giác.
Tài xế lái hộ đã dừng xe lại, Quan Hạc quyết định nhịn thêm chút nữa, anh không ngờ rằng, Tạ Văn Tinh uống say lại vô cùng mẫn cảm, mà cũng trực tiếp đáng sợ.
"Anh đang nghĩ gì?" Cậu hỏi, "Muốn hôn em, ôm em, hay là làm em?"
Tài xế lái hộ có chút lúng túng ho khan: "Có muốn... Rút chìa khóa không?"
Nếu rút chìa, trong xe sẽ tối lại, cửa sổ cũng tự động đóng, nếu không lấy, có thể ở trong xe...
Không chờ Quan Hạc trả lời, một cánh tay trắng nõn đã quàng lên vai anh.
"Được mà, đừng bỏ lại em," Tạ Văn Tinh nói: "Anh muốn cái gì, em đều cho anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.